Thịnh Thế Khói Lửa
-
Chương 2
Không có khổ tận cam lai a, vượt qua đau khổ không nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc. Rất có thể cái phía sau là một loại thống khổ mới a. Hỉ Ca cảm thấy những trải nghiệm của chính mình trong trò chơi kỳ thật chính là một loại bi kịch.
Sự tình phải kể từ khoảnh khắc nàng mang lên mũ giáp đăng nhập vào trò chơi.
“Đang tra xét thân phận. Đã kiểm chứng. Thỉnh người chơi kiến tạo nhân vật.”
Thanh âm hướng dẫn lạnh như băng vang lên giữa không trung trong nháy mắt liền biến mất, sau đó chỉ còn lại một mình Hỉ Ca đứng trơ trọi, trước mặt nàng hiện lên hình ảnh năm nữ nhân trong trang phục của năm loại chức nghiệp.
Hỉ Ca nghiêng đầu ngó, sau đó bước đến một bóng dáng mặc trang phục bó sát màu đen, là trang phục tiềm hành (ẩn thân), trên tay nàng ta cầm một chủy thủ màu đỏ. Trong đầu Hỉ Ca hiện lên hình ảnh các thích khách ở chiến trường thi triển kỹ năng ẩn thân ám sát. Ẩn thân ám sát tựa hồ là kỹ năng huyết lệ nhất của chức nghiệp thích khách. Ngọn lửa đen thẫm từ thanh chủy thủ tiến vào trái tim địch nhân một khắc kia sẽ bắt đầu thiêu đốt tất thảy.
Thích khách đích xác rất suất, bất quá ở loại trò chơi hư nghĩa mà độ chân thật đến 100% này, nàng không nghĩ sẽ có một ngày mình cầm chủy thủ đi cứa cổ người khác. Những người lựa chọn chức nghiệp thích khách cần phải có một trái tim cứng, một tinh thần thép và một tính cách (có thể nói là) biến thái. Nàng không muốn bản thân trở nên biến thái, cho nên nàng buông tha.
Hình ảnh thứ hai là vũ giả, Hỉ Ca trực tiếp lướt qua. Kinh nghiệm chua cay của lần trước nhắc nhở nàng không cần trầm mê với quá khứ. Kế tiếp, nàng không nghĩ sẽ trở thành vú em của đoàn đội (chức nghiệp dược sư?!). Rồi nàng cũng không có tính toán sẽ phát triển theo hướng bạo lực, cuối cùng nàng dừng lại ở hình ảnh nữ thuật sĩ.
“Xác nhận kiến tạo nhân vật.”
“Tính danh.”
“Hỉ Ca.” (Hình như là đồng âm nhưng viết hơi khác so với tên thật của nữ chính)
“Tính danh đã cài định (không thể thay đổi), thỉnh người chơi lựa chọn điều chỉnh tướng mạo, giới hạn cho phép là tăng hoặc giảm 10% ở bốn chủng loại hình thể: xinh đẹp, thanh thuần, trí tuệ, tao nhã.”
“Tướng mạo giảm 5%, thanh thuần.”
Lúc trước nàng không thay đổi tướng mạo, lại lựa chọn hình thể xinh đẹp. Kết quả, rất nhiều người cho rằng loại mỹ nữ như nàng là người không đáng để tin tưởng. Thời thế đã đổi thay rồi, mỹ nữ bây giờ mất giá rất thê thảm nha.
“Nhân vật kiến lập thành công. Máy chủ tự động phân bố điểm thuộc tính, lực lượng 3, tinh thần 5, nhanh nhẹn 4, sức quyến rũ 5, hội tâm 3.”
Nghe đến thuộc tính của mình, Hỉ Ca thực muốn bưng mặt khóc. Số 10 là mãn điểm (cao nhất), nàng vậy mà không có lấy một cái vượt quá 5. Hệ thống có hay không rất khi dễ người?
“Vì tính chất đặc thù của mũ giáp, người chơi có một cơ hội thay đổi điểm thuộc tính”. Còn không đến nỗi thất đức lắm, Hỉ Ca tự an ủi, cũng may đệ đệ mua trúng mũ giáp lúc trước chính nàng dùng, bằng không tiến vào trò chơi với thuộc tính cùi bắp kiểu này, nàng sẽ thương tâm đến chết.
“Một lần nữa lựa chọn……”
Hai phút sau, một tân thủ với trang phục màu trắng mặc định của hệ thống hiện ra trong một cái thôn nhỏ ở vùng biển phía nam. Sau khi vào tân thủ thôn, ước chừng có hơn 5 phút, Hỉ Ca vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau cú sốc đả kích quá lớn.
Khi nàng một lần nữa lựa chọn lại thuộc tính, tinh thần lực được mãn điểm (10 điểm). Đối với thuật sĩ mà nói, đây là thuộc tính cực tốt. Người khác xuất ra một cái pháp thuật, nàng có thể xuất ra hai cái. Người khác không có pháp lực, pháp lực của nàng có thể xem như cuồn cuộn không hết. Ngay cả một ít cấm chú (kỹ năng cao cấp), nàng hiện tại đều có đủ pháp lực để thi triển.
Ngoài ra, mỗi khi thăng cấp, ngoài 5 điểm có thể tự do phân bố, tinh thần lực sẽ tự động tăng 5 điểm. Đây là mãn điểm thưởng cho. Lúc trước Hỉ Ca không rõ vì cái gì lại có loại ban thưởng biến thái như thế này. Hiện tại nàng đã hiểu, nguyên lai đây là bồi thường a. Bởi vì…… các thuộc tính cơ bản khác của nàng, trừ bỏ hội tâm là 2, còn lại toàn bộ đều là 1 điểm.
Sau khi trò chơi Thịnh Thế chính thức vận hành, cũng không phải chưa từng có người gặp phải tình trạng điểm thuộc tính cùi bắp như này, chẳng qua người ta đều sẽ lựa chọn san hào (xóa nhân vật, tạo lại cái mới), chỉ có nàng, bi kịch chấp nhận sự thật.
Mặc lên người trang phục do hệ thống phát cho, quần cụt, áo ngắn tay, Hỉ Ca ngựa quen đường cũ nghênh ngang lướt qua các con đường trong thôn, tiến thẳng đến nhà thôn trưởng, gõ cửa.
Các NPC của Thịnh Thế đều có trí năng và cảm xúc. Họ dựa vào thái độ và biểu tình của người chơi mà quyết định ban bố nhiệm vụ. Cho nên, lúc ở tân thủ thôn, ngàn lần vạn lần không nên đắc tội với trưởng thôn, bằng không ông ta sẽ làm cho ngươi thực thê thảm, chẳng những không thể nào thoát khỏi nơi này, không tài nào thăng quá 10 cấp mà ngay cả cơ hội đánh quái ông ta cũng sẽ không cho ngươi.
Hỉ Ca nhớ rõ lần trước, nàng có biết một người tên là Thực Hoàn, chính bởi vì dám cười nhạo thôn trưởng, liền 3 ngày sau đó, hắn không thể không ở lại tân thủ thôn, một mình nhổ cỏ ở hậu viện để đạt được kinh nghiệm.
“Tiến vào.”
Hỉ Ca đi vào phòng khách, liền thấy một con chó ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, thôn trưởng thì đang nhàn nhã ngồi ở ghế thượng lắc lư hai chân.
Thôn trưởng liếc mắt cao thấp đánh giá Hỉ Ca, thực vừa lòng gật đầu,”Tiểu nha đầu có lễ phép, so với cái tên vừa rồi xông vào đây thì tốt hơn nhiều. Như vậy thì sẽ không để ngươi đi đánh quái trư ba cấp. Ngươi sang nhà Ngô đại thẩm sát vách mang về một mâm bánh bao cho ta ăn đi.”
Hỉ Ca gật gật đầu, trong lòng thì cảm thán, hệ thống đúng là thăng cấp, đến độ vô sĩ của thôn trưởng cũng thăng cấp a! Lúc trước ông ta có thể hỏi ngươi đi tìm một cái trứng chim để đổi một mâm bánh bao, hiện tại thế nhưng ngay cả trứng chim cũng chưa hỏi.
Nàng tiếp nhận nhiệm vụ, theo cửa sau đi ra ngoài, quẹo phải rồi đi thêm hai mươi bước thì tiến vào một cái tiểu viện. Ngô đại thẩm cũng được mệnh danh là đao phủ của tân thủ thôn. Mặc dù bà ấy chưa từng giết người, nhưng Hỉ Ca cho rằng, so với thôn trưởng, bà ấy còn khủng bố hơn.
Hỉ Ca vào đến sân nhà Ngô đại thẩm thì thấy bà ta đang bận rộn làm đồ ăn, Hỉ Ca cố gắng kéo khóe miệng mĩm cười, bất đắc dĩ hướng đến chỗ Ngô đại thẩm nhỏ giọng nói.
“Đại thẩm…… Thôn trưởng nhờ ta đến xin một mâm bánh bao.” Nói xong nàng lập tức lui ra sau hai bước, sẵn sàng đợi bão táp xuất hiện.
Quả nhiên, chỉ hai giây sau, Ngô đại thẩm dùng ngôn ngữ tao nhã nhất, bằng âm thanh cao nhất, mắng chửi liên thu bất tận, nào là hành vi của thôn trưởng thật không phúc hậu, ông ta nên đi xuống địa ngục đi. Hỉ Ca cảm thán trong lòng, đại thẩm thật là biết nhìn xa trông rộng, ngay cả chuyện hậu sự của thôn trưởng cũng đã an bài tốt lắm.
“Bánh bao còn chưa chuẩn bị. Ngươi trước tiên giúp ta rửa rau, sau đó đi lấy mấy cái trứng chim đến.” Ngô đại thẩm sau khi chửi rủa thực vừa lòng, rốt cục mở miệng giao nhiệm vụ.
Hỉ Ca thập phần không xác định rau củ và trứng chim này có thể ăn được hay là không, bất quá nàng vẫn thực nhanh chóng chạy đi lấy mấy cái trứng chim. Sau đó lại chạy trở về hì hục gọt rau.
Lúc ở bên ngoài, nàng liếc mắt nhìn tình hình, thì ra tân thủ (người chơi mới) đang ở trong thôn làm nhiệm vụ cũng không nhiều lắm. Xem ra, đại đa số mọi người đều đã bị thôn trưởng đày ra dã ngoại giết quái cả rồi. Hơn nữa, những người còn tại thôn cơ hồ đều là nhiệm vụ xây tường, rèn sắt gì gì đó, giống như nàng một cái nhàn nhã nhiệm vụ, đúng là không có ai.
Ngồi đào đào (rau củ), Hỉ Ca thật hưng trí phát hiện thế nhưng nàng đào ra tiền nha. Không thể tưởng là đào củ lý mà cũng đào ra được 1 ngân tệ. Mặc dù ít ỏi nhưng cũng khiến người ta vui vẻ a.
Còn chưa kịp đem tiền quăng vào túi thì Ngô đại thẩm giống như một cơn lốc bay đến trước mặt Hỉ Ca, chộp lấy tiền trên tay nàng cười đến thực vui vẻ: “Ta nói như thế nào đã đánh mất một ngân tệ, nguyên lai là làm rơi ở đây a. Thật cảm ơn ngươi. Đúng rồi, này đó đồ ăn đã đủ rồi, theo ta vào nhà bọc bánh bao.” Nói xong liền quảy đích đi.
Hỉ Ca nhìn nhìn bàn tay trống trơn của mình, thật sâu thở dài. Ta nói, ở đời làm gì có chuyện tốt như thế a.
Đi theo Ngô đại thẩm bọc bánh bao hơn nửa giờ, Hỉ Ca rốt cục cũng cầm được hai mâm bánh bao đi ra. Lãng phí nửa giờ, bù lại, nàng được Ngô đại thẩm tặng cho một tô cháo đặc chế, giúp bổ sung thể lực khi chiến đấu. Trong thời kỳ đầu thì nó là một thứ không tồi. Mấy cái loại kim sang dược giúp hồi huyết cấp tốc gì đó hiện giờ còn chưa xuất hiện. Bất quá Hỉ Ca cảm thấy chính mình tựa hồ không thể dùng đến tô cháo này đi. Với lượng huyết của nàng hiện giờ, đừng nói là (xui xẻo) gặp phải công kích của người khác, ngay cả bị quái chạm một cái liền có thể lăn quay ra chết, có đâu thời gian mà đi ăn cháo bổ huyết T__T
Hỉ Ca bưng mâm bánh bao, vừa vào cửa đã gặp một tên thích khách mặt hầm hầm bước ra. Nàng vội nhảy qua một bên nhường đường.
“Tiểu tử, đừng quên đi đánh 50 đầu dã trư, thuận tiện mang về 50 khối thịt cho ta.” Âm thanh nhàn nhã của thôn trưởng từ bên trong truyền ra. Hỉ Ca thật đồng tình nhìn bóng dáng của vị thích khách kia. Xem ra hắn chính là cái tên hỗn đản mà thôn trưởng đã nhắc đến hồi sớm.
Bất quá người này hiện tại hẳn là cấp bậc không thấp đi. Nếu nàng nhớ không lầm thì dã trư (heo rừng) là quái cấp 7. Mới hơn nửa giờ tiến nhập trò chơi mà có thể sát quái cấp 7, nhất định là cao thủ.
“Ai nha, mau đưa bánh bao đến đây.” Thôn trưởng thấy Hỉ Ca còn đứng ở ngoài cửa, chạy nhanh ra ngoắc nàng vào. Hỉ Ca chưa kịp mở miệng, thôn trưởng đã trực chỉ hướng mâm bánh bao trên tay nàng thẳng tiến, chộp lấy một cái bánh bao bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật gù, nhóp nhép khen ngon gì đó.
“Thôn trưởng đại nhân, ngài xem……” Hỉ Ca đứng kế bên ngó thôn trưởng nhai nuốt bánh bao, sốt ruột chờ đợi, ông ta không phải nên tặng kinh nghiệm cho nàng rồi đi. Người chơi trong thôn thấp nhất cũng đã lên 3 cấp, chỉ có mình nàng vẫn ở cấp 0. Hơn nữa, trên người nàng còn chưa có nỗi một bộ quần áo cho ra hồn.
“Đem ba khối thịt lợn này đến nhà Phương Đầu Bếp, làm thành thịt kho tàu mang về cho ta.” Thôn trưởng nhàn nhạt ra lệnh, căn bản không hề nghĩ đến chuyện cấp kinh nghiệm cho Hỉ Ca.
“Vâng”
Ban đầu là sửng sốt, tiếp theo Hỉ Ca vui vẻ cầm thịt lợn chạy đi. Phương thức ban bố nhiệm vụ của Thịnh Thế rất phức tạp. Bất quá theo Hỉ Ca biết, luân phiên nhiệm vụ là loại cho điểm thưởng hậu hĩnh nhất. Mặc kệ là luân phiên nhiệm vụ cấp thấp nhất, điểm thưởng tuyệt đối sẽ không làm cho người chơi thất vọng.
Thôn trưởng chính là đang ban cho nàng một cái luân phiên nhiệm vụ. Mà với luân phiên nhiệm vụ thì trước khi hoàn thành cả chuỗi nhiệm vụ này, người chơi sẽ không nhận được bất kỳ điểm thưởng gì. Đây cũng là nguyên nhân khiến Hỉ Ca vui vẻ.
“Mang cây thuốc này tặng cho Ngưu đại thúc.”
“Mang tú hoa châm (kim may) này tặng cho Trương Tài.”
……
Trong vòng 10 giờ sau đó, Hỉ Ca rốt cục hiểu được nổi khổ của một người trưởng thôn là như thế nào. Đến cả chuyện tên khất cái nằm giữa chợ kia có cơm để ăn hay không mà trưởng thôn cũng phải quản luôn, thiệt là không dễ dàng mà. Vì sao ông ta còn chưa mệt chết đâu!
“Nhiệm vụ cuối cùng, đi bắt cho ta một con thỏ trở về, ta nghĩ muốn ăn thịt thỏ.”
Ngay lúc Hỉ Ca tưởng mình sẽ điên mất, nhiệm vụ cuối cùng cũng xuất hiện.
Bất quá…… Bắt thỏ? Con thỏ là quái cấp 1. Đối với người khác mà nói, chuyện này chẳng có gì khó khăn, nhưng với Hỉ Ca mà nói…… tựa hồ có điểm thật phiền toái nha.
Đã sửa bởi thuganhanuoi lúc 27.09.2015, 09:22.
Sự tình phải kể từ khoảnh khắc nàng mang lên mũ giáp đăng nhập vào trò chơi.
“Đang tra xét thân phận. Đã kiểm chứng. Thỉnh người chơi kiến tạo nhân vật.”
Thanh âm hướng dẫn lạnh như băng vang lên giữa không trung trong nháy mắt liền biến mất, sau đó chỉ còn lại một mình Hỉ Ca đứng trơ trọi, trước mặt nàng hiện lên hình ảnh năm nữ nhân trong trang phục của năm loại chức nghiệp.
Hỉ Ca nghiêng đầu ngó, sau đó bước đến một bóng dáng mặc trang phục bó sát màu đen, là trang phục tiềm hành (ẩn thân), trên tay nàng ta cầm một chủy thủ màu đỏ. Trong đầu Hỉ Ca hiện lên hình ảnh các thích khách ở chiến trường thi triển kỹ năng ẩn thân ám sát. Ẩn thân ám sát tựa hồ là kỹ năng huyết lệ nhất của chức nghiệp thích khách. Ngọn lửa đen thẫm từ thanh chủy thủ tiến vào trái tim địch nhân một khắc kia sẽ bắt đầu thiêu đốt tất thảy.
Thích khách đích xác rất suất, bất quá ở loại trò chơi hư nghĩa mà độ chân thật đến 100% này, nàng không nghĩ sẽ có một ngày mình cầm chủy thủ đi cứa cổ người khác. Những người lựa chọn chức nghiệp thích khách cần phải có một trái tim cứng, một tinh thần thép và một tính cách (có thể nói là) biến thái. Nàng không muốn bản thân trở nên biến thái, cho nên nàng buông tha.
Hình ảnh thứ hai là vũ giả, Hỉ Ca trực tiếp lướt qua. Kinh nghiệm chua cay của lần trước nhắc nhở nàng không cần trầm mê với quá khứ. Kế tiếp, nàng không nghĩ sẽ trở thành vú em của đoàn đội (chức nghiệp dược sư?!). Rồi nàng cũng không có tính toán sẽ phát triển theo hướng bạo lực, cuối cùng nàng dừng lại ở hình ảnh nữ thuật sĩ.
“Xác nhận kiến tạo nhân vật.”
“Tính danh.”
“Hỉ Ca.” (Hình như là đồng âm nhưng viết hơi khác so với tên thật của nữ chính)
“Tính danh đã cài định (không thể thay đổi), thỉnh người chơi lựa chọn điều chỉnh tướng mạo, giới hạn cho phép là tăng hoặc giảm 10% ở bốn chủng loại hình thể: xinh đẹp, thanh thuần, trí tuệ, tao nhã.”
“Tướng mạo giảm 5%, thanh thuần.”
Lúc trước nàng không thay đổi tướng mạo, lại lựa chọn hình thể xinh đẹp. Kết quả, rất nhiều người cho rằng loại mỹ nữ như nàng là người không đáng để tin tưởng. Thời thế đã đổi thay rồi, mỹ nữ bây giờ mất giá rất thê thảm nha.
“Nhân vật kiến lập thành công. Máy chủ tự động phân bố điểm thuộc tính, lực lượng 3, tinh thần 5, nhanh nhẹn 4, sức quyến rũ 5, hội tâm 3.”
Nghe đến thuộc tính của mình, Hỉ Ca thực muốn bưng mặt khóc. Số 10 là mãn điểm (cao nhất), nàng vậy mà không có lấy một cái vượt quá 5. Hệ thống có hay không rất khi dễ người?
“Vì tính chất đặc thù của mũ giáp, người chơi có một cơ hội thay đổi điểm thuộc tính”. Còn không đến nỗi thất đức lắm, Hỉ Ca tự an ủi, cũng may đệ đệ mua trúng mũ giáp lúc trước chính nàng dùng, bằng không tiến vào trò chơi với thuộc tính cùi bắp kiểu này, nàng sẽ thương tâm đến chết.
“Một lần nữa lựa chọn……”
Hai phút sau, một tân thủ với trang phục màu trắng mặc định của hệ thống hiện ra trong một cái thôn nhỏ ở vùng biển phía nam. Sau khi vào tân thủ thôn, ước chừng có hơn 5 phút, Hỉ Ca vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau cú sốc đả kích quá lớn.
Khi nàng một lần nữa lựa chọn lại thuộc tính, tinh thần lực được mãn điểm (10 điểm). Đối với thuật sĩ mà nói, đây là thuộc tính cực tốt. Người khác xuất ra một cái pháp thuật, nàng có thể xuất ra hai cái. Người khác không có pháp lực, pháp lực của nàng có thể xem như cuồn cuộn không hết. Ngay cả một ít cấm chú (kỹ năng cao cấp), nàng hiện tại đều có đủ pháp lực để thi triển.
Ngoài ra, mỗi khi thăng cấp, ngoài 5 điểm có thể tự do phân bố, tinh thần lực sẽ tự động tăng 5 điểm. Đây là mãn điểm thưởng cho. Lúc trước Hỉ Ca không rõ vì cái gì lại có loại ban thưởng biến thái như thế này. Hiện tại nàng đã hiểu, nguyên lai đây là bồi thường a. Bởi vì…… các thuộc tính cơ bản khác của nàng, trừ bỏ hội tâm là 2, còn lại toàn bộ đều là 1 điểm.
Sau khi trò chơi Thịnh Thế chính thức vận hành, cũng không phải chưa từng có người gặp phải tình trạng điểm thuộc tính cùi bắp như này, chẳng qua người ta đều sẽ lựa chọn san hào (xóa nhân vật, tạo lại cái mới), chỉ có nàng, bi kịch chấp nhận sự thật.
Mặc lên người trang phục do hệ thống phát cho, quần cụt, áo ngắn tay, Hỉ Ca ngựa quen đường cũ nghênh ngang lướt qua các con đường trong thôn, tiến thẳng đến nhà thôn trưởng, gõ cửa.
Các NPC của Thịnh Thế đều có trí năng và cảm xúc. Họ dựa vào thái độ và biểu tình của người chơi mà quyết định ban bố nhiệm vụ. Cho nên, lúc ở tân thủ thôn, ngàn lần vạn lần không nên đắc tội với trưởng thôn, bằng không ông ta sẽ làm cho ngươi thực thê thảm, chẳng những không thể nào thoát khỏi nơi này, không tài nào thăng quá 10 cấp mà ngay cả cơ hội đánh quái ông ta cũng sẽ không cho ngươi.
Hỉ Ca nhớ rõ lần trước, nàng có biết một người tên là Thực Hoàn, chính bởi vì dám cười nhạo thôn trưởng, liền 3 ngày sau đó, hắn không thể không ở lại tân thủ thôn, một mình nhổ cỏ ở hậu viện để đạt được kinh nghiệm.
“Tiến vào.”
Hỉ Ca đi vào phòng khách, liền thấy một con chó ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, thôn trưởng thì đang nhàn nhã ngồi ở ghế thượng lắc lư hai chân.
Thôn trưởng liếc mắt cao thấp đánh giá Hỉ Ca, thực vừa lòng gật đầu,”Tiểu nha đầu có lễ phép, so với cái tên vừa rồi xông vào đây thì tốt hơn nhiều. Như vậy thì sẽ không để ngươi đi đánh quái trư ba cấp. Ngươi sang nhà Ngô đại thẩm sát vách mang về một mâm bánh bao cho ta ăn đi.”
Hỉ Ca gật gật đầu, trong lòng thì cảm thán, hệ thống đúng là thăng cấp, đến độ vô sĩ của thôn trưởng cũng thăng cấp a! Lúc trước ông ta có thể hỏi ngươi đi tìm một cái trứng chim để đổi một mâm bánh bao, hiện tại thế nhưng ngay cả trứng chim cũng chưa hỏi.
Nàng tiếp nhận nhiệm vụ, theo cửa sau đi ra ngoài, quẹo phải rồi đi thêm hai mươi bước thì tiến vào một cái tiểu viện. Ngô đại thẩm cũng được mệnh danh là đao phủ của tân thủ thôn. Mặc dù bà ấy chưa từng giết người, nhưng Hỉ Ca cho rằng, so với thôn trưởng, bà ấy còn khủng bố hơn.
Hỉ Ca vào đến sân nhà Ngô đại thẩm thì thấy bà ta đang bận rộn làm đồ ăn, Hỉ Ca cố gắng kéo khóe miệng mĩm cười, bất đắc dĩ hướng đến chỗ Ngô đại thẩm nhỏ giọng nói.
“Đại thẩm…… Thôn trưởng nhờ ta đến xin một mâm bánh bao.” Nói xong nàng lập tức lui ra sau hai bước, sẵn sàng đợi bão táp xuất hiện.
Quả nhiên, chỉ hai giây sau, Ngô đại thẩm dùng ngôn ngữ tao nhã nhất, bằng âm thanh cao nhất, mắng chửi liên thu bất tận, nào là hành vi của thôn trưởng thật không phúc hậu, ông ta nên đi xuống địa ngục đi. Hỉ Ca cảm thán trong lòng, đại thẩm thật là biết nhìn xa trông rộng, ngay cả chuyện hậu sự của thôn trưởng cũng đã an bài tốt lắm.
“Bánh bao còn chưa chuẩn bị. Ngươi trước tiên giúp ta rửa rau, sau đó đi lấy mấy cái trứng chim đến.” Ngô đại thẩm sau khi chửi rủa thực vừa lòng, rốt cục mở miệng giao nhiệm vụ.
Hỉ Ca thập phần không xác định rau củ và trứng chim này có thể ăn được hay là không, bất quá nàng vẫn thực nhanh chóng chạy đi lấy mấy cái trứng chim. Sau đó lại chạy trở về hì hục gọt rau.
Lúc ở bên ngoài, nàng liếc mắt nhìn tình hình, thì ra tân thủ (người chơi mới) đang ở trong thôn làm nhiệm vụ cũng không nhiều lắm. Xem ra, đại đa số mọi người đều đã bị thôn trưởng đày ra dã ngoại giết quái cả rồi. Hơn nữa, những người còn tại thôn cơ hồ đều là nhiệm vụ xây tường, rèn sắt gì gì đó, giống như nàng một cái nhàn nhã nhiệm vụ, đúng là không có ai.
Ngồi đào đào (rau củ), Hỉ Ca thật hưng trí phát hiện thế nhưng nàng đào ra tiền nha. Không thể tưởng là đào củ lý mà cũng đào ra được 1 ngân tệ. Mặc dù ít ỏi nhưng cũng khiến người ta vui vẻ a.
Còn chưa kịp đem tiền quăng vào túi thì Ngô đại thẩm giống như một cơn lốc bay đến trước mặt Hỉ Ca, chộp lấy tiền trên tay nàng cười đến thực vui vẻ: “Ta nói như thế nào đã đánh mất một ngân tệ, nguyên lai là làm rơi ở đây a. Thật cảm ơn ngươi. Đúng rồi, này đó đồ ăn đã đủ rồi, theo ta vào nhà bọc bánh bao.” Nói xong liền quảy đích đi.
Hỉ Ca nhìn nhìn bàn tay trống trơn của mình, thật sâu thở dài. Ta nói, ở đời làm gì có chuyện tốt như thế a.
Đi theo Ngô đại thẩm bọc bánh bao hơn nửa giờ, Hỉ Ca rốt cục cũng cầm được hai mâm bánh bao đi ra. Lãng phí nửa giờ, bù lại, nàng được Ngô đại thẩm tặng cho một tô cháo đặc chế, giúp bổ sung thể lực khi chiến đấu. Trong thời kỳ đầu thì nó là một thứ không tồi. Mấy cái loại kim sang dược giúp hồi huyết cấp tốc gì đó hiện giờ còn chưa xuất hiện. Bất quá Hỉ Ca cảm thấy chính mình tựa hồ không thể dùng đến tô cháo này đi. Với lượng huyết của nàng hiện giờ, đừng nói là (xui xẻo) gặp phải công kích của người khác, ngay cả bị quái chạm một cái liền có thể lăn quay ra chết, có đâu thời gian mà đi ăn cháo bổ huyết T__T
Hỉ Ca bưng mâm bánh bao, vừa vào cửa đã gặp một tên thích khách mặt hầm hầm bước ra. Nàng vội nhảy qua một bên nhường đường.
“Tiểu tử, đừng quên đi đánh 50 đầu dã trư, thuận tiện mang về 50 khối thịt cho ta.” Âm thanh nhàn nhã của thôn trưởng từ bên trong truyền ra. Hỉ Ca thật đồng tình nhìn bóng dáng của vị thích khách kia. Xem ra hắn chính là cái tên hỗn đản mà thôn trưởng đã nhắc đến hồi sớm.
Bất quá người này hiện tại hẳn là cấp bậc không thấp đi. Nếu nàng nhớ không lầm thì dã trư (heo rừng) là quái cấp 7. Mới hơn nửa giờ tiến nhập trò chơi mà có thể sát quái cấp 7, nhất định là cao thủ.
“Ai nha, mau đưa bánh bao đến đây.” Thôn trưởng thấy Hỉ Ca còn đứng ở ngoài cửa, chạy nhanh ra ngoắc nàng vào. Hỉ Ca chưa kịp mở miệng, thôn trưởng đã trực chỉ hướng mâm bánh bao trên tay nàng thẳng tiến, chộp lấy một cái bánh bao bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật gù, nhóp nhép khen ngon gì đó.
“Thôn trưởng đại nhân, ngài xem……” Hỉ Ca đứng kế bên ngó thôn trưởng nhai nuốt bánh bao, sốt ruột chờ đợi, ông ta không phải nên tặng kinh nghiệm cho nàng rồi đi. Người chơi trong thôn thấp nhất cũng đã lên 3 cấp, chỉ có mình nàng vẫn ở cấp 0. Hơn nữa, trên người nàng còn chưa có nỗi một bộ quần áo cho ra hồn.
“Đem ba khối thịt lợn này đến nhà Phương Đầu Bếp, làm thành thịt kho tàu mang về cho ta.” Thôn trưởng nhàn nhạt ra lệnh, căn bản không hề nghĩ đến chuyện cấp kinh nghiệm cho Hỉ Ca.
“Vâng”
Ban đầu là sửng sốt, tiếp theo Hỉ Ca vui vẻ cầm thịt lợn chạy đi. Phương thức ban bố nhiệm vụ của Thịnh Thế rất phức tạp. Bất quá theo Hỉ Ca biết, luân phiên nhiệm vụ là loại cho điểm thưởng hậu hĩnh nhất. Mặc kệ là luân phiên nhiệm vụ cấp thấp nhất, điểm thưởng tuyệt đối sẽ không làm cho người chơi thất vọng.
Thôn trưởng chính là đang ban cho nàng một cái luân phiên nhiệm vụ. Mà với luân phiên nhiệm vụ thì trước khi hoàn thành cả chuỗi nhiệm vụ này, người chơi sẽ không nhận được bất kỳ điểm thưởng gì. Đây cũng là nguyên nhân khiến Hỉ Ca vui vẻ.
“Mang cây thuốc này tặng cho Ngưu đại thúc.”
“Mang tú hoa châm (kim may) này tặng cho Trương Tài.”
……
Trong vòng 10 giờ sau đó, Hỉ Ca rốt cục hiểu được nổi khổ của một người trưởng thôn là như thế nào. Đến cả chuyện tên khất cái nằm giữa chợ kia có cơm để ăn hay không mà trưởng thôn cũng phải quản luôn, thiệt là không dễ dàng mà. Vì sao ông ta còn chưa mệt chết đâu!
“Nhiệm vụ cuối cùng, đi bắt cho ta một con thỏ trở về, ta nghĩ muốn ăn thịt thỏ.”
Ngay lúc Hỉ Ca tưởng mình sẽ điên mất, nhiệm vụ cuối cùng cũng xuất hiện.
Bất quá…… Bắt thỏ? Con thỏ là quái cấp 1. Đối với người khác mà nói, chuyện này chẳng có gì khó khăn, nhưng với Hỉ Ca mà nói…… tựa hồ có điểm thật phiền toái nha.
Đã sửa bởi thuganhanuoi lúc 27.09.2015, 09:22.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook