Thịnh Thế Đích Phi
Chương 401: Tự làm tự chịu

Edit: Hồng rica
Beta: Sakura

Diệp Ly thề, quả thật nàng cũng không vừa mắt với ý đồ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê, nhưng nàng tuyệt đối không định dùng biện pháp này sửa trị bọn họ. Tiến vào nội viện dành cho khách, nhìn trước mắt loạn thành một đoàn, Diệp Ly chỉ cảm thấy bên trán co rút từng trận , “Còn không mau kéo Sở Hoàng ra ! ” Thấy Mặc Cảnh Lê bị Lôi Chấn Đình đánh đến mức chỉ còn chút hơi tàn, Diệp Ly vội vàng nói. Nếu ở chỗ khác thì Lôi Chấn Đình có đánh chết Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly cũng không thèm để ý, nhưng mà nàng không thể để Mặc Cảnh Lê chết trong Định Vương phủ như vậy được.

Phượng Chi Dao giương mắt nhìn trời, “Vương phi, sao chúng ta cản được Trấn Nam Vương.” Cho dù Lôi Chấn Đình đã mất đi một tay nhưng dù gì cũng là một trong tứ đại cao thủ đứng đầu thiên hạ, mấy người bọn họ mà xông lên thì khác nào tìm đánh à? Hơn nữa còn là vì Mặc Cảnh Lê, tuyệt đối không được đâu.

“Định Vương phi, nếu bệ hạ chúng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở Định Vương phủ… ” bên cạnh, người Mặc Cảnh Lê mang tới cũng cuống hết cả lên. Ai bảo võ công của Trấn Nam Vương Tây Lăng quả thật quá mức cường đại,mà bết bát hơn là Hoàng thượng đột nhiên nổi điên, hết lần này tới lần khác, người khác thì không nhào tới mà lại đặc biệt nhào lên người Trấn Nam Vương.

Hàn Minh Nguyệt nhướng mày, lạnh nhạt cười nói: “Các hạ đang uy hiếp Định Vương phủ à? Trấn Nam Vương muốn động thủ với Sở Hoàng, không liên quan gì đến Định Vương phủ chúng ta hết. ” Thấy người nọ á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, Hàn Minh Nguyệt mới thản nhiên nói: “Nhưng mà. . . Dù sao Sở hoàng cũng là khách, đương nhiên Định Vương phủ sẽ bảo đảm an toàn cho hắn. ” người nọ liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Lê đã bị đánh đến hoàn toàn biến dạng, không còn lời nào để nói. Nếu như vậy cũng gọi là bảo đảm an toàn thì hắn thà không cần còn hơn.

“Trấn Nam Vương, dù sao Sở Hoàng cũng là vua của một nước. Huống hồ. . . Nơi này rốt cuộc vẫn là Định Vương phủ . ” Diệp Ly tiến lên từng bước, nhìn hai người khẽ cau mày, không vui nói: “Nếu hai vị đến để bái tế Vương gia thì Bản phi hoan nghênh nhưng nếu như có ân oán cá nhân gì thì xin rời Hồng Nhạn quan rồi mới giải quyết. ” Dĩ nhiên Lôi Chấn Đình sẽ không đánh chết Mặc Cảnh Lê, giờ giết Mặc Cảnh Lê không khác nào giúp Định Vương phủ một tay. Nghe Diệp Ly nói…, Lôi Chấn Đình hừ lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lẽo dừng tay. Nhưng không ngờ, lão vừa mới dừng lại thì Mặc Cảnh Lê vốn tưởng bị đánh đến suýt chết cư nhiên tiếp tục quấn lấy không tha. Sắc mặt Lôi Chấn Đình cứng đờ, phi lên đạp Mặc Cảnh Lê một cước bay ra ngoài.

“Đừng đi. . . Đừng đi… ” Mặc Cảnh Lê bị đạp ra ngoài vừa rên rỉ vừa thấp giọng nỉ non. Những người ở đây đều tai thính, dĩ nhiên nghe rõ những gì hắn nói, đồng loạt 囧 nhìn về phía Lôi Chấn Đình đang tái xanh cả mặt. Thật lâu, Phượng Chi Dao mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng tự nhủ: “Thì ra Sở hoàng vẫn luôn chôn dấu nỗi lòng này, khó trách…”

“Phượng Tam! ” Lôi Chấn Đình tràn đầy tức giận đang không có chỗ phát tiết, quét mắt nhìn Phượng Chi Dao một cái, không nói hai lời liền tung chưởng tới. Phượng Chi Dao vội vàng lui về phía sau thật nhanh, một bên Hàn Minh Nguyệt cũng đồng thời xuất thủ đánh về phía Lôi Chấn Đình. Lúc này Phượng Chi Dao khó khăn lắm mới tránh được một chưởng.

“Trấn Nam Vương. ” Diệp Ly không vui, trầm giọng nói: “Trấn Nam Vương, nơi này là Hồng Nhạn quan, Bản phi xin Trấn Nam Vương tự trọng. ” Lôi Chấn Đình hít sâu một hơi, biết lúc này không thể làm khó dễ Phượng Chi Dao được nữa, nhưng thấy ánh mắt mọi người ở đây nhìn mình, lão khó mà chịu được. Lôi Chấn Đình tung hoành cả đời, cho dù cũng có lúc chật vật thất bại nhưng chưa từng khó chịu như hiên tại. Oán hận trợn mắt nhìn Mặc Cảnh Lê đang được người hầu giữ lại, Lôi Chấn Đình trầm giọng nói: “Bản vương có chuyện quan trọng trong quân, xin cáo từ trước.”

Diệp Ly cũng không giữ lại, về chuyện Lôi Chấn Đình nghị hòa trước đó, hai bên ai cũng không thật sự để trong lòng. Gật gật đầu nói: “Đã như vậy, Bản phi cũng không giữ Trấn Nam Vương thêm nữa. Lãnh Nhị, thay ta tiễn Trấn Nam Vương. ” Trong mấy người ở đây, ngoại trừ Hàn Minh Nguyệt ra, cũng chỉ có Lãnh Hạo Vũ có thể dựa vào. Hàn Minh Nguyệt không có chức vụ trong vương phủ, hiển nhiên không thể để hắn đi tiễn. Còn nếu để Phượng Chi Dao và Hàn Minh Tích tiễn người mà nói… thì chỉ sợ ba câu đã chọc Lôi Chấn Đình nổi điên.

Lãnh Hạo Vũ gật đầu, nói với Lôi Chấn Đình: “Trấn Nam Vương, mời.”

Lôi Chấn Đình xanh mặt phẩy tay áo bỏ đi.

Bên kia, Mặc Cảnh Lê vẫn không ngừng giãy dụa dưới sự áp chế của đám người hầu, Diệp Ly lười nhìn bộ dáng làm trò hề của hắn, chỉ phân phó nói: “Đưa bệ hạ của các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Có cần mời đại phu tới không?”

Người hầu bên cạnh Mặc Cảnh Lê có chút khó xử nhìn Mặc Cảnh Lê một chút, người sáng suốt dĩ nhiên hiểu rốt cuộc Mặc Cảnh Lê đã xảy ra chuyện gì, “Đa tạ Vương phi, không. . . Không cần. Chúng ta có mang thái y tới.”

Diệp Ly cũng không quản , chỉ cảnh cáo nói: “Người trong phủ của Bản phi, kính xin chư vị thận trọng.”

“Chúng ta hiểu rồi. ” mọi người nói. Định Vương phi cảnh cáo bọn họ không nên động tới thị nữ trong phủ, bọn họ tới đây vốn cũng mang theo không ít thị nữ, mấy người này cũng không muốn vì mấy nha đầu mà náo loạn không vui với Định Vương phi. Dù sao nơi này vẫn là Định Vương phủ, vì vậy sảng khoái nhận lời.

Nhìn đám người hầu mang Mặc Cảnh Lê trở về, bọn người Phượng Chi Dao mới không khỏi cất tiếng cười to. Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu, lần này Mặc Tiểu Bảo chó ngáp phải ruồi, vốn chỉ là một trò đùa dai, không ngờ lại làm ra kết cục như vậy.

Phượng Chi Dao phe phẩy chiết phiến, cười đến bỉ ổi nói: “Thật sự không ngờ, Sở Hoàng lại đối với Trấn Nam Vương như thế. . . Có thể nói là, đoạn tụ tình thâm mà. ” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, dù sao thì Phượng Chi Dao sống chết cũng muốn cứng rắn áp chuyện này trên đầu Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình.

“Cẩn thận Lôi Chấn Đình phái người đuổi giết ngươi đó. ” Hàn Minh Tích nhắc nhở. Nói giỡn thì không sao, nhưng mà chơi với lửa có ngày chết cháy thì không tốt lắm đâu.

Phượng Chi Dao hớn hở nói, “Trừ phi lão tự mình đến, nếu không Bản công tử việc gì phải sợ? Huống hồ thời gian tới lão cũng chẳng rảnh rỗi. Mà quan trọng hơn là, nếu như lão thật sự vì chuyện này mà đuổi giết ta, thì chẳng phải chứng minh. . . Suy đoán của ta là thật sao, cho nên lão mới muốn giết người diệt khẩu?”

Vì vậy, ngày hôm đó, một tin tức lấy tốc độ của lửa rừng gặp gió, nhanh chóng lan tràn khắp Hồng Nhạn Quan, hơn nữa cực nhanh khuếch tán ra bốn phía.

Ban đầu là thế này, “Nghe nói Sở hoàng không cẩn thận mạo phạm Trấn Nam Vương, bị Trấn Nam Vương đánh cho một trận.”

Sau đó biến thành như này, “Nghe nói Sở hoàng thầm mến Trấn Nam Vương, không nhịn được mạo phạm Trấn Nam Vương, bị Trấn Nam Vương hung hăng đánh một trận.”

Sau đó nữa là thế này “Nghe nói Sở hoàng ý đồ. . . . , bị Trấn Nam Vương đánh một trận.”

Lại sau đó nữa là như vậy, “Nghe nói Sở hoàng và Trấn Nam Vương lưỡng tình tương duyệt, không nhịn được. . . . , sau đó bị Trấn Nam Vương đánh một trận.”

Cuối cùng là —— “Nghe nói Sở hoàng bị Trấn Nam Vương đánh một trận.”

“Tại sao?”

“Ngươi nói xem? Đúng là kiến thức hạn hẹp.”

“A? Chẳng lẽ là… .”

“Chắn chắc là thế !”

Vì vậy, đến ngày thứ hai Mặc Cảnh Lê tỉnh táo lại, lời đồn đã thổi khắp Hồng Nhạn Quan hướng ra bên ngoài. Mặc dù Mặc Cảnh Lê nhớ lại những gì mình đã làm cũng xấu hổ muốn chết nhưng chẳng thể làm gì được.

Sáng sớm, Diệp Ly ngồi ở lương đình trong vườn uống trà. Áo quần trắng như tuyết, kiểu tóc được vén lên một cách tùy ý, dung nhan thanh lệ không chút trang điểm cùng với son phấn. Trong khung cảnh nhàn nhạt sương sớm nhưng lại hiện ra mấy phần u buồn và ảm đạm.

Mặc Cảnh Lê đứng bên ngoài chòi nghỉ mát thấy một bức họa u mỹ như vậy, không khỏi có chút thất thần. Ngày hôm qua mới bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, lấy tính sĩ diện của Mặc Cảnh Lê thì tuyệt đối sẽ không ra ngoài. Nhưng mà hôm nay hắn không có thời gian chờ tới khi vết thương trên mặt lành hẳn mới ra gặp người. Cho nên, sáng sớm, dưới cái nhìn chằm chằm đầy quỷ dị của bọn hạ nhân trong phủ Tướng Quân hắn vẫn tới đây gặp Diệp Ly.

“Vương phi, Sở hoàng tới. ” Tần Phong đi vào lương đình thấp giọng nói. Diệp Ly gật gật đầu nói: “Mời Sở hoàng vào đi.”

Tần Phong xoay người mời Mặc Cảnh Lê vào, nhưng cũng không lui ra ngoài mà ngược lại đứng ở một nơi cách lương đình của Diệp Ly không tới ba bước, ánh mắt không chút che dấu nhìn chẳm chằm Mặc Cảnh Lê.Trong mắt tràn ngập cảnh cáo cùng với phòng bị.

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, chẳng qua là vết thương trên mặt làm cho người ta có chút đoán không ra. Tần Phong và Diệp Ly liếc khuôn mặt vặn vẹo quái dị của hắn một cái, Diệp Ly nâng chung trà đưa đến bên mép, che đậy vẻ mặt co quắp vì nín cười của mình, thấp giọng hỏi: “Thương thế của Sở hoàng không sao chứ?”

“Không, vấn, đề ! ” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói. Chuyện ngày hôm qua bản thân hắn không có cảm giác gì, nhưng sau này nhớ lại thì lại nhớ đến nhất thanh nhị sở ( hoàn toàn rõ ràng). Nghĩ đến chuyện mình bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng bổ nhào lên người một lão già, Mặc Cảnh Lê lập tức cảm thấy dạ dày co quắp một trận, đồ ăn sáng nay phảng phất lại muốn ói ra. Trên thực tế nửa đêm tối qua khi hắn tỉnh táo lại, cũng đã nôn mửa một phen.

Mặc Cảnh Lê biết mình tuyệt đối là bị người ám toán, nhưng bản thân hắn không hề thua kém một thái y mà cũng không rõ rốt cuộc mình bị người ta ám toán thế nào. Ngoại trừ bị Mặc Tiểu Bảo cắn một cái ra thì cả ngày nay Mặc Cảnh Lê gần như không tiếp xúc với bất kỳ người nào không phải là thân tín của hắn trong khoảng cách hai bước. Ngay cả uống trà ăn điểm tâm thì đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc . Cho nên, Mặc Cảnh Lê nghĩ mãi không ra mình rốt cuộc trúng chiêu thế nào.

Diệp Ly gật đầu một cái, nói: “Không sao là tốt rồi, Trấn Nam Vương thật sự là quá mức kích động. Chiều hôm qua Trấn Nam Vương đã lên đường rời Hồng Nhạn Quan rồi. ” Cho nên nếu ngươi muốn tìm người tính sổ, thì tự mình đi tìm Lôi Chấn Đình đi.

Mặc Cảnh Lê xác định mấy năm tới mình tuyệt đối không muốn gặp Lôi Chấn Đình người này một chút nào. Không chỉ vì hắn theo thói quen buồn nôn, mà hơn nữa Lôi Chấn Đình để lại tổn thương quá lớn trong lòng hắn.

“Trẫm tới tìm nàng ” Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Diệp Ly nói.

Diệp Ly gật đầu, “Sở hoàng có lời mời nói.”

Mặc Cảnh Lê liếc mắt nhìn Tần Phong bên cạnh, cau mày nói: “Ngươi lui xuống trước đi. ” Tần Phong mắt điếc tai ngơ, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái. Mặc Cảnh Lê thấy ánh mắt hết sức quỷ dị của Tần Phong như biểu đạt ý tứ . —— ngươi ngay cả đàn ông cũng nhảy bổ vào, ai biết liệu ngươi có làm gì Vương phi chúng ta không?

Thấy thế, gân xanh trên trán Mặc Cảnh Lê nhảy lên, lại thấy Diệp Ly không có ý định cho Tần Phong lui , chỉ đành nhịn xuống tức giận trong lòng, nói: “Trẫm có chính sự muốn thương lượng với nàng. ” Diệp Ly lại cười nói: “Sở hoàng mời nói.”

“Nếu nàng và Định Vương phủ quy thuận Đại sở, thì trẫm bảo đảm, Mặc Ngự Thần vẫn được thừa kế tước vị Định Vương. ” Mặc Cảnh Lê nói như chuyện đương nhiên, giọng nói cao cao tại thượng thậm chí mang theo một tia bố thí. Chỉ là chuyện này vốn nên được nói ra một cách khí thế nhưng lại vì hình tượng lúc này của hắn mà thêm mấy phần tức cười.

Diệp Ly im lặng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Nếu Bản phi đoán không sai thì Sở hoàng đã đạt thành hiệp nghị với Tây Lăng Trấn Nam Vương phải không?”

Mặc Cảnh Lê không quan tâm cười lạnh một tiếng nói: “Lôi Chấn Đình có thể đùa bỡn trẫm, vậy chẳng lẽ trẫm nhất định phải tuân thủ hiệp nghị sao? Diệp Ly, chỉ cần nàng mang theo Định Vương phủ quy thuận Đại Sở, trẫm bảo đảm tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.”

“Sở hoàng tính không bạc đãi Bản phi thế nào? ” Diệp Ly nhướng mày hỏi, chẳng lẽ đầu Mặc Cảnh Lê quả thật một chút não cũng không có sao? Hắn thật sự cho rằng nàng nói một câu quy thuận Đại sở thì cả Định Vương phủ và Mặc gia quân liền ngoan ngoãn nghe lời mà quy thuận Đại Sở chắc?

Cho là Diệp Ly động lòng, Mặc Cảnh Lê hài lòng cười một tiếng, tràn đầy tự tin nói: “Trẫm có thể phong nàng làm hậu. Diệp Ly, nàng nên biết, phong một nữ tử đã từng xuất giá làm hậu, là chuyện chưa từng xuất hiện trong các triều đại, điều đó đủ để chứng minh lòng thành của trẫm.”

Diệp Ly rũ mắt, trầm ngâm không nói.

Mặc Cảnh Lê cũng không sốt ruột, loại chuyện như vậy dĩ nhiên cần tính toán cho kỹ. Mà hắn có lòng tin Diệp Ly tuyệt đối sẽ đồng ý. Mặc Tu Nghiêu đã chết, Diệp Ly cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một nữ nhân. Không có nam nhân chống đở nàng căn bản chẳng là cái gì.

Hồi lâu, Diệp Ly mới nhàn nhạt nói: “Bản phi cần thêm thời gian suy nghĩ.”

Mặc Cảnh Lê gật đầu nói: “Có thể, trẫm chờ câu trả lời chắc chắn của nàng.”

Diệp Ly gật đầu một cái, mang theo Tần Phong rời đi.

Trong vườn hoa, Tần Phong đi bên người Diệp Ly, không hiểu hỏi: “Vương phi, người thật sự đang suy nghĩ chuyện này sao? ” Diệp Ly gật đầu nói: “Đương nhiên là phải suy tính, ta đang suy nghĩ. . . Nên xử trí Mặc Cảnh Lê thế nào.”

“Vương phi có tính toán gì? ” Tần Phong tò mò hỏi.

Diệp Ly suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: “Ném ra.”

Nhìn Diệp Ly chậm rãi bước đi, Tần Phong trừng mắt nhìn, giơ tay vỗ vỗ mấy tiếng. Bốn Kỳ Lân xuất hiện trước mặt Tần Phong, Tần Phong cau mày hỏi: ” Nghe rõ lời Vương phi nói rồi chứ?”

“Ý của Vương phi là?”

Tần Phong cười nói: “Ý tại mặt chữ, ném, ra, đi.”

Một khắc đồng hồ sau, nam tử một thân triều phục đế vương nhưng mặt mũi sưng húp gần như không nhận ra tướng mạo bị người ném từ trên cổng thành Hồng Nhạn Quan xuống

Trên cổng thành Phượng Chi Dao đang đánh cờ , tiếc nuối lắc đầu nói: “Kỳ Lân càng ngày càng không biết cách làm việc, ngay cả ném người cũng không xong. ” Nếu là hắn mà nói, liền điểm huyệt của Mặc Cảnh Lê rồi mới ném xuống. Bảo đảm từ nay về sau gương mặt Mặc Cảnh Lê không bao giờ có thể tồn tại mấy biểu cảm có độ khó cao này nữa.

Hàn Minh Nguyệt lại cười nói: “Phía dưới có người.”

Phía dưới còn có đại đội thị vệ do Mặc Cảnh Lê mang đến, vẫn đang đóng ngoài thành, làm sao có thể để cho Mặc Cảnh Lê bị ném chết. Rõ ràng Kỳ Lân làm việc rất có chừng mực, cho dù ba đại nội thị vệ đồng thời nhảy lên đỡ Mặc Cảnh Lê, thì Mặc Cảnh Lê vẫn bị gãy tay phải là ít nhất. Nặng hơn một chút thì nửa người bên phải vĩnh viễn tê liệt.

“Diệp Ly?! Trẫm sẽ không bỏ qua ngươi ! ” bên ngoài thành, Mặc Cảnh Lê giận dữ hét.

“Vèo —— ” Một con cờ từ trên cổng thành bắn thẳng tới, vừa đúng bay vào khuôn miệng đang há to của Mặc Cảnh Lê. Đám thị vệ vốn đang cẩn trọng đứng đợi, lại bị Hoàng thượng đột nhiên rống giận làm cho giật mình nên chưa kịp đón lấy đạo ám khí tập kích này. Hàn Minh Nguyệt ưu nhã cầm khăn xoa xoa tay, “Từ lúc làm Hoàng đế, Mặc Cảnh Lê càng ngày càng thô lỗ không chịu nổi.”

” Công tử Minh Nguyệt, thủ pháp tốt. ” Phượng Chi Dao tươi cười khen. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, dõi mắt nhìn Mặc Cảnh Lê phía dưới đang hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trên một khe núi Đại sở đi Tây lăng nào đó, ba người Lăng Thiết Hàn mỗi người cỡi một con tuấn mã thản nhiên mà đi. Mặc dù lần này Diêm Vương Các tổn thất thảm trọng, nhưng đối với Lăng Thiết Hàn vốn có lòng quy ẩn thì ngược lại cũng không phải chuyện quan trọng gì. Nếu như vẫn còn thì tương lai Diêm vương Các giao cho ai chấp chưởng vẫn là một vấn đề lớn. Dù sao thì tổ chức sát thủ không giống với những tổ chức khác, nếu như tùy tiện chọn người thì rất có thể sẽ tạo thành phiền toái cực lớn.

Đang nói cười cùng hai đệ muội, Lăng Thiết Hàn đột nhiên nhíu mày một cái. Không đợi hai người Lãnh Lưu Nguyệt nói chuyện, Lăng Thiết Hàn đã trầm giọng nói: “Các ngươi lui ra. ” Mặc dù hai người Lãnh Lưu Nguyệt không hiểu ý định của huynh trưởng nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn vẫn thuận theo giục ngựa chạy về một bên.

“Định Vương, nếu tới thì sao còn chưa ra gặp. ” Lăng Thiết Hàn cất cao giọng nói.

Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh đứng nhìn cách đó không xa đều giật mình, trên đường đi, tin tức Định Vương chết đã sớm truyền khắp thiên hạ. Nhưng đại ca lại…

Đang lúc hai người lo lắng, một bóng ảnh áo trắng xuất hiện trên sơn đạo của một thung lũng nhỏ. Áo trắng như tuyết, tóc trắng như sương. Mặc Tu Nghiêu nắm kiếm Phần Diệt trong tay, thần sắc hờ hững nhìn chằm chằm Lăng Thiết Hàn trên lưng ngựa phía dưới . Hình như không chút kỳ quái tại sao Lăng Thiết Hàn biết mình không chết

Lăng Thiết Hàn có chút bất đắc dĩ thở dài, nói: “Định Vương, mời.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không khách sáo, một đạo hàn quang cắt ngang bầu trời, kiếm Phần Diệt nháy mắt rời vỏ, mang theo sát khí ùn ùn ép về phía Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn vỗ tuấn mã dưới người một trái, nương vào đó nhảy lên. Đồng thời thiết kiếm trong tay cũng ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí mạnh mẽ vạch về phía Mặc Tu Nghiêu. Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau sinh chấn động khiến hai người đều không tự chủ được lui về sau mười mấy bước mới đứng vững lại, nhưng kiếm khí khiến cây cối xung quanh đồng loạt đổ rạp.

Ầm một tiếng, thiết kiếm trong tay Lăng Thiết Hàn theo đó mà gãy. Kiếm của Lăng Thiết Hàn cũng là một thanh kiếm tốt ngàn cái mới có một, nhưng mà so với danh kiếm truyền từ đời này qua đời khác trong tay Mặc Tu Nghiêu thì vẫn kém hơn nhiều. Cho nên, dưới va chạm bị vỡ thành mấy đoạn cũng không phải chuyện ngoài ý muốn. Mặc Tu Nghiêu xưa nay khinh thường lấy thần binh lợi khí lấn hiếp người khác, nhưng lần này lại tựa như hoàn toàn không quan tâm. Phảng phất đừng nói trong tay Lăng Thiết Hàn là một thanh thiết kiếm, cho dù Lăng Thiết Hàn tay không tấc sắt thì hắn vẫn sẽ dùng kiếm Phần Diệt chém qua. Điều này khiến Lăng Thiết Hàn hiểu ra, chuyện mình ra tay với Diệp Ly khiến Mặc Tu Nghiêu cực kỳ phẫn nộ.

“Đại ca! ” Lãnh Lưu Nguyệt không nhịn được kinh hô. Giơ tay lên muốn ném binh khí trong tay mình qua. Lãnh Lưu Nguyệt am hiểu ám khí, đối với đao kiếm không tính là tinh thông. Nhưng chính vì như thế, mà Lăng Thiết Hàn ngược lại vì hai đệ muội chuẩn bị binh khí thượng hạng. So ra thì kiếm trong tay Lãnh Lưu Nguyệt khá hơn kiếm Lăng Thiết Hàn một chút. Nhưng mà kiếm có lợi hại hơn nữa thì chống lại Phần Diệt vẫn là uổng công, cho nên Lăng Thiết Hàn khoát tay một cái, cự tuyệt kiếm của Lãnh Lưu Nguyệt.

Mặc Tu Nghiêu giương kiếm xa xa chỉ vào Lăng Thiết Hàn lạnh nhạt nói: “Xưa nay Bản vương luôn xem Lăng Các chủ là đối thủ khó gặp, nhưng chưa bao giờ muốn lấy mạng Lăng Các chủ. Hôm nay phá lệ, Bản vương nhất định sẽ tiếc nuối vạn phần.”

Lăng Thiết Hàn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Bản tọa cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện quyết đấu sinh tử với Định Vương. Nhưng mà, thế gian này vốn có rất nhiều chuyện không thể không làm. ” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, không dài dòng nữa, kiếm Phần Diệt trong tay huyễn ra phong mang u lãnh nhanh chóng hướng về phía Lăng Thiết Hàn. Hắn không cần biết Lăng Thiết Hàn có nỗi khổ tâm gì, có chuyện không thể không làm. Đối với Mặc Tu Nghiêu mà nói, chỉ cần là người ra tay với A Ly thì đều đáng chết, không cần nhìn lý do, không quan tâm đúng sai.

Trên sơn đạo, hai bóng người rất nhanh chiến thành một đoàn. Lấy võ công của Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh thì tối đa chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hai người lay động trên không, còn có sát khí tỏa ra bốn phía khiến người ta hít thở không thông. Kiếm khí thỉnh thoảng bắn ra gần như đem tất cả những vật nó tiếp xúc nghiền thành bột. Lãnh Lưu Nguyệt khẩn trương lắm lấy tay áo Bệnh thư sinh, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm nơi mà làm thế nào nàng cũng không nhìn rõ. Bệnh thư sinh cũng không dễ chịu, bệnh của hắn vốn đã tốt lên nhiều nhưng mới vừa rồi, sát khí nồng nặc không thở nổi khiến hắn không nhịn được muốn ho khan.

“Đại ca! ” đang lúc hai người sốt ruột không thôi thì Lăng Thiết Hàn đột nhiên rớt từ không trung xuống. Bệnh thư sinh vội vàng nhảy dựng lên, phi thân đón lấy thân thể Lăng Thiết Hàn đang rơi xuống. Lãnh Lưu Nguyệt cắn răng một cái, rút kiếm vọt về phía Mặc Tu Nghiêu.

“Nhị muội, dừng tay ! ” Lăng Thiết Hàn cả kinh kêu lên: “Định Vương, hạ thủ lưu tình !”

“Keng—— ” Bảo kiếm trong tay Lãnh Lưu Nguyệt chỉ còn nửa đoạn, Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên, hướng mũi kiếm về phía Lãnh Lưu Nguyệt. Lãnh Lưu Nguyệt liên tiếp lui về sau, cuối cùng không khỏi ngã ngồi trên đất, mũi kiếm bay sát qua mặt nàng, đính trên thân cây sau lưng. Lãnh Lưu Nguyệt ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi. Mới vừa rồi nàng cảm nhận rõ kiếm phong bay sát qua gò má của nàng, trong nháy mắt đó trên kiếm phong truyền tới hàn ý rùng mình.

Mặc Tu Nghiêu từ trên cao nhìn xuống mấy người, ánh mắt lạnh lùng vô tình giống như thượng thần trên trời, “Không biết lượng sức mình.”

Lãnh Lưu Nguyệt quật cường nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, lạnh lùng nói: “Đại ca ta cũng chưa giết Định Vương phi, Định Vương làm như vậy không khỏi quá đáng !”

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh, “Đúng vậy, chưa giết thành công. Nếu A ly bị nửa điểm đả thương, Bản vương sẽ băm trên dưới Diêm Vương các cho chó ăn !”

Bị thái độ như nhìn con kiến hôi của Mặc Tu Nghiêu chọc tức, Lãnh Lưu Nguyệt cũng quên đi nỗi sợ hãi vừa rồi, cười lạnh nói: “Nếu đại ca ta thật sự muốn giết Diệp Ly, thì ngươi cho rằng Diệp Ly còn sống đến giờ sao? ” Diêm Vương các là tổ chức sát thủ, Lăng Thiết Hàn lại càng là sát thủ trời sinh, độc nhất vô nhị. Nếu thật muốn giết Diệp Ly thì sao có thể cho nàng cơ hội chạy trốn? Cho dù là vì không muốn đắc tội Định Vương phủ đi nữa thì cũng không thể không nói Lăng Thiết Hàn quả thật đã hạ thủ lưu tình.

“Lưu Nguyệt. ” Lăng Thiết Hàn nhíu mày một cái, trầm giọng nói.

Lãnh Lưu Nguyệt chỉ đành không cam lòng ngừng nói, Lăng Thiết Hàn từ từ đứng lên, trong chốc lát vừa rồi, hắn đã điều tức xong. Mặc dù vết thương vô cùng nặng, nhưng vẫn chưa tới mức không cách nào hoàn thủ. Lăng Thiết Hàn nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương, Bản tọa còn có một số việc muốn làm. Chắc Định Vương cũng vậy. Chờ Bản tọa xong chuyện, sẽ cho Định Vương một cái công đạo. Đến lúc đó ta và ngươi quyết đấu sinh tử lần nữa, thế nào? Huống hồ . . Hiện tại Định Vương cũng không phải là không tổn hại chút nào đúng không? Nếu như Bản tọa dốc toàn lực, liệu Định Vương có nắm chắc sẽ toàn thân trở lui?”

Mặc Tu Nghiêu trầm mặc chốc lát, mới nói: “Được, ba tháng sau, Bản vương sẽ lại tìm đến Lăng Các chủ.”

Lăng Thiết Hàn gật đầu, “Bản tọa tùy thời xin đợi. Cáo từ.”

Mặc Tu Nghiêu không nói thêm gì nữa, hai người Lăng Thiết Hàn, Lãnh Lưu Nguyệt tiếp tục lên ngựa rời đi.

“Vương gia. ” một thị vệ áo đen xuất hiện trước mặt Mặc Tu Nghiêu thấp giọng kêu lên.

“Không sao. ” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói. Giơ tay lên tùy ý lau đi một tia máu đang tràn ra bên mép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương