Edit: Loveyoumore3112

”Vết thương đã đỡ hơn chưa?” Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau tấm rèm, không cần cố ý, trong giọng nói kia cũng đã tự nhiên mang theo vài phần uy nghiêm của bậc bề trên.

”Không sao!” Quân Hạo Hiên đặt ly rượu xuống, trên gương mặt tuấn mỹ khiến tất cả mọi người tự ti không có biểu cảm gì, chỉ uống rượu.

Nghe vậy, bên trong vang lên tiếng đặt ly rượu trên bàn rất khẽ, sau đó ung dung nói: “Nếu như không sao, đệ đã không buồn bực uống rượu ở nơi này rồi!”

Sắc mặt Quân Hạo Hiên ngẩn ra, tay cầm ly cũng cứng nhắc giữa không trung, ngừng trong giây lát rồi đặt ly rượu xuống, chân mày hơi nhíu lại: “Ta thật sự không có việc gì, không cần huynh quản...”

Quân Hạo Hiên xoay đầu ra ngoài cửa sổ, đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt hiện lên chút kích động kiềm nén, không để ý thần sắc kinh ngạc của người đối diện, rất nhanh đã nhảy ra khỏi cửa sổ hòa vào dòng người.

Quanh quẩn vài vòng trong dòng người, Quân Hạo Hiên bình tĩnh lại, hắn rõ ràng vừa mới nhìn thấy! Bóng dáng màu trắng kia, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi? Ngày ấy hắn suy nghĩ rất lâu, sau khi xử lý xong chuyện ám sát liền đi đến ngôi chùa kia tìm người, nhưng lại được cho hay người đã đi, mà phương trượng kia lại đánh chết cũng không nói ra thân phận đối phương, ngay cả hắn tìm lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có; người nọ lưu lại chỉ có một mảnh khăn tay không có hoa văn, hắn phải làm sao mới tìm được đây?

Nắm chặt chiếc khăn tay vẫn luôn để ở trong tay áo, Quân Hạo Hiên có chút mất mát trở lại tửu lâu; hắn chưa từng muốn tìm một người đến như vậy, nhưng là hiện tại không hiểu vì sao, hắn chính là không buông xuống được!

Quân Hạo Hiên vẫn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết toàn bộ dáng vẻ của chính mình đều đã rơi vào đôi mắt người đối diện, ánh mắt kia thâm thúy, sắc bén, bá đạo, lạnh lùng...

Ngay khi Quân Hạo Hiên vừa mới rời khỏi, Mộ Hoàng Tịch mua xong mấy bình Kim Sang Dược bước ra ngoài tiệm thuốc, Kim Sang Dược mang theo đã dùng hết rồi, Vân Nương lại không thể ra ngoài, cho nên nàng chỉ có thể tự mình tới mua Kim Sang Dược; hơn một nửa lãnh thổ Tây Việt đều là dân tộc du mục, người dân cởi mở, cho nên dù là ở nơi này, cũng không hạn chế tiểu thư khuê phòng đi ra ngoài, Mộ Hoàng Tịch cũng không sợ bị Đại phu nhân nói gì.

”Các ngươi có nghe nói không, hôm qua Hoàng Thượng lại giết một đại quan tam phẩm đó!”

”Đương nhiên nghe nói, thi thể treo ở cửa nam, lão tử còn đến nhìn đó!”

”Ai! Hoàng Thượng hiện giờ hung bạo như vậy, đã giết mười bảy quan viên rồi, cứ tiếp tục như vậy, triều đình có thể giải tán hay không!”

”Vậy cũng chưa chắc, chỉ cần Từ quốc công và Mộ tướng gia vẫn còn, triều đình này không giải tán được đâu!”

”Đúng vậy đúng vậy, bọn họ đều là quan tốt...”

Mộ Hoàng Tịch nâng bước đi về phía trước, trong lòng cười lạnh, Mộ Trình có phải quan tốt hay không nàng không biết, nhưng hắn nhất định không phải là một nam nhân tốt! Nếu một ngày nào đó Hoàng Đế nổi điên giết hắn, vậy là tốt rồi, đáng tiếc chính nàng đều hiểu rõ đây là chuyện không có khả năng.

Lúc Mộ Hoàng Tịch trở lại liền thấy Vân Nương và Ngọc Nô đang quỳ gối trước cửa, Vân Nương vẫn còn trụ được, Ngọc Nô lại qùy đến nỗi nét mặt đau đớn mồ hôi rơi như mưa, nếu không có Vân Nương đỡ, bọn họ đã ngã xuống rồi, Mộ Hoàng Tịch hoảng hốt: “Ngọc Nô!”

”Tiểu thư!” Ngọc Nô vui vẻ, nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, cố gắng cười một cái, nhưng nụ cười kia so với khóc lóc còn khó coi hơn!

”Tiểu thư!” Cho dù là Vân Nương giờ phút này cũng không nhịn được hốc mắt đỏ bừng.

Mộ Hoàng Tịch nâng Ngọc Nô dậy, để nàng tựa trên người mình, thấy bộ dáng suy yếu của nàng, trong lòng nhất thời đau xót, lạnh giọng hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Nô không còn hơi sức để nhiều lời, Vân Nương oán hận nói: “Sau khi tiểu thư đi không lâu, Đại phu nhận tự mình tới, không thấy tiểu thư lại thấy hai người bọn em ở trong này, liền lấy lý do bọn em không hoàn thành trách nhiệm hầu hạ tiểu thư phạt chúng em quỳ ở đây!”

Mộ Hoàng Tịch lúc này mới nhìn đến Vân Nương có một nửa bên mặt sưng phồng lên: “Mặt của em làm sao vậy?”

”Không... Không sao cả!” Vân Nương đưa tay che đi, lại không cẩn thận đụng vào, đau đến mức thân thể nàng chấn động.

”Tiểu thư!” Ngọc Nô giật nhẹ ống tay áo Mộ Hoàng Tịch: “Vân Nương thấy lão yêu bà kia muốn em quỳ, cho nên cầu xin thay em, lão yêu bà không cho phép, Vân Nương liền chắn trước giường em, sau cùng bị Lưu mama đánh!”

Nghe vậy, một ngọn lửa trong lòng Mộ Hoàng Tịch nhất thời bùng cháy lên, đôi mắt lộ ra rét lạnh chưa từng có: “Ngọc Nô, hai em nhớ kỹ, các em là người của ta, cũng không ký Khế ước bán thân cho ai cả, cho nên không cần e ngại người nào, về sau ai cũng không thể khi dễ các em, có biết hay không?”

”Vâng! Em vĩnh viễn đều là người của tiểu thư!” Ngọc Nô tựa vào vai Mộ Hoàng Tịch lộ ra một nụ cười chân thành, không chút hoài nghi lời của Mộ Hoàng Tịch.

Mà trong lòng Vân Nương lại cảm thấy ấm áp, lời Mộ Hoàng Tịch không thể nghi ngờ là tôn trọng nàng, gặp được chủ tử như vậy, dù khổ một chút, nhưng nàng hiện tại cũng cảm thấy đáng giá.

Đỡ Ngọc Nô đi vào nhà bôi thuốc, Mộ Hoàng Tịch gọi Vân Nương đến.

”Tiểu thư! Người có việc dặn dò Vân Nương?”

Mộ Hoàng Tịch cười thần bí, lấy ra một túi bạc nặng trịch đưa tới trong tay Vân Nương: “Ta nhớ rõ bên người Bát di nương có một nha đầu mang từ bên ngoài vào tên là Chi Nhi, em tìm cách quan hệ với nàng ta, sau đó nói cho nàng ta một việc...”

Nhìn Vân Nương đi xa, Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nở nụ cười, ở trong đại viện này, nàng sẽ không tự mình đối đầu với Đại phu nhân, vì nàng hiểu rõ kết cục của mình chỉ có thua cuộc, hận ý của Mộ Trình đối với nàng không ai rõ ràng hơn nàng, cho nên nàng nguyện ý nhẫn nhịn, nhưng người khác thì không giống vậy, huống chi là Bát di nương năm đó được sủng ái vô cùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương