Edit: Đào Sindy

Thì ra hôm đó Ngọc Nô không bị ngã đến xương cũng không còn, mà được Cự Mãng canh giữ ở phía dưới cứu, bởi vì Ngọc Nô bị trọng thương, cho nên Cự Mãng dẫn nàng đi Nam Vu tộc chữa thương, cho đến trước đây không lâu mới hoàn toàn hồi phục; mà Ngọc Nô bây giờ là vu nữ của Nam Vu. 

Ngọc Nô vốn là đứa bé được Mộ Hoàng Tịch nhặt về, vẫn không biết cha nương nàng là ai, nhưng nàng trời sanh có năng lực thao túng tất cả độc vật, Mộ Hoàng Tịch đã từng hoài nghi nàng là người Nam Vu, nhưng không ngờ nàng thật sự phải, nhưng tiếc nuối chính là, đã không cách nào tìm được cha nương của Ngọc Nô rồi.

"Vốn ta định đi Nam Vu, không ngờ lại gặp được em!" Mộ Hoàng Tịch mặc cho Ngọc Nô ôm mình làm nũng như một đứa trẻ, cưng chiều cười một tiếng nói.

"Người đừng đi Nam Vu, sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi Thần Y cốc!"

"Tại sao?" Mộ Hoàng Tịch không hiểu: "Thần y nói hắn chữa trị không được, trở về cũng vô ích!"

Ngọc Phi Tình nhàn nhạt cười một tiếng: "Chữa trị không được, hay còn có nguyên nhân khác, ngày mai chúng ta sẽ biết!"

Ánh mắt Ngọc Nô thần bí hề hề nheo lại: "Trước giữ bí mật, ngày mai sẽ nói cho người biết!"

Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ cười khẽ, mặc dù nói không biết bọn họ làm gì thần bí như vậy, nhưng nàng biết, nàng lại có hy vọng, không phải sao?

Ban đêm, vạn vật im lặng, là lúc ngủ ngon, nhưng Mộ Hoàng Tịch một chút buồn ngủ cũng không có, vén sợi tóc trên mặt Quân Mặc lên, mỉm cười ấn xuống một nụ hôn, liền vén chăn đứng dậy; đẩy cửa phòng ra, một vòng trăng sáng sáng ngời giắt phía chân trời, trúc ảnh lượn quanh, bóng dáng lốm đốm thưa thớt. Lẳng lặng đứng chắp tay, khóe môi giơ lên độ cong làm thế nào cũng không kéo xuống, đây coi như là ngày nàng vui vẻ nhất trong năm nay, không chỉ vì Quân Mặc được cứu rồi, còn vì có hắn trở lại; nhận thấy được hơi thở bên cạnh, Mộ Hoàng Tịch khẽ quay đầu, cười khẽ: "Thế nào? Cũng học ta ra ngắm trăng à?"

"Vầng trăng này không phải của mình nàng, chẳng lẽ còn không cho người khác ngắm?" Ngọc Phi Tình buồn cười nói.

Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ nhún vai: "Nói cũng phải, xin cứ tự nhiên!"

Ngọc Phi Tình nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, giờ phút này nàng đắm chìm dưới ánh trăng, ánh trăng vì nàng dát lên một tầng hào quang màu trắng, nàng giống như một đóa thủy tiên nở dưới ánh trăng, yên tĩnh, an lành, dịu dàng, nhất là sợi tóc màu bạc bị gió thổi lên, càng khiến nàng như huyễn như tiên; trong một năm rời đi, trong mộng của hắn xuất hiện nhiều nhất chính là gương mặt này, không phải là không muốn quên, mà là không quên được.

"Một năm này đi nhiều nơi chứ? Một đường phong cảnh tốt không?" Giọng Mộ Hoàng Tịch không thành thật vang lên, giống như đến từ phía chân trời xa xôi, trống rỗng mà mờ ảo!

Ngọc Phi Tình ngẩng đầu nhìn về trăng sáng, thở dài nói: "Ngay cả đi rất nhiều nơi, nhưng nhìn thấy đều cùng một vầng trăng, tơ vương phong cảnh cùng một chỗ, không phân biệt!"

"Vậy sao?" Mộ Hoàng Tịch than nhẹ, nghe không ra một chút cảm xúc; mà Ngọc Phi Tình nhìn gò má Mộ Hoàng Tịch, trên mặt rỉ ra từng chút từng chút hối tiếc, hắn hiện tại hối hận nhất chính là ban đầu rời đi, nếu như xảy ra chuyện hắn có thể xuất hiện đầu tiên chạy tới bên cạnh nàng, nàng không phải một mình chịu đựng nhiều đau đớn như vậy? Lúc Quân Mặc ngã xuống, không phải nàng không muốn tìm nơi dựa vào, muốn có một người tin tưởng bên cạnh? Nhưng khi đó hắn cố tình không ở đây, khi nàng cần mình nhất, thế nhưng hắn lại không ở đây, bảo hắn làm sao không hối hận, làm sao không tự trách?

Những tâm tư này của hắn Mộ Hoàng Tịch không biết, đối với nàng mà nói, hắn trở lại đã tốt nhất: "Lần sau, chuẩn bị đi đâu?"

Thật vất vả thoát khỏi tâm trạng, lại nghe thấy một câu như vậy, Ngọc Phi Tình có chút dở khóc dở cười: "Mới vừa gặp mặt, còn muốn đuổi ta đi sao?"

Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch cũng cười, không trả lời hắn, nhưng nàng thật sự vui mừng, đây là có ý không đi nữa, phải không?

Sáng sớm ngày thứ hai đoàn người liền chạy tới Thần Y cốc, dọc theo đường đi Ngọc Nô ríu rít nói chuyện không ngừng, giống như muốn nói đủ những chuyện mấy năm nay không nói với Mộ Hoàng Tịch, từ Tiểu Độc côn trùng Nam Vu, nói mình thế nào lên làm vu nữ, nói mình uy phong như thế nào, cuối cùng đương nhiên là nhớ Mộ Hoàng Tịch thế nào rồi, Mộ Hoàng Tịch cười chúm chím nghe, không chê nàng phiền chút nào, mà Ngọc Phi Tình rơi ở phía sau hai bước nhìn nàng trước mặt, gương mặt đầy nụ cười.

Bây giờ không đi gấp như Mộ Hoàng Tịch lúc trước, một đường vừa đi vừa nghỉ, đi ước chừng bảy ngày mới đến Thần Y cốc, dùng khinh công bay đi, còn chưa rơi xuống đất chỉ nghe thấy tiếng lão thần y giận đến hộc máu: " Con thỏ nhỏ chết kia, ban đầu thật không nên nhặt ngươi nuôi lớn! Tức chết ta rồi!"

"Cho ngươi tức chết, cho ngươi tức chết, tác phong của ta tức chết ngươi! Hừ! Cho ngươi tức chết ta có thể đi tìm tỷ tỷ!"

"Ngươi......" Lão thần y thiếu chút nữa không thở nổi: " Tiểu khốn kiếp, nàng rốt cuộc có cái gì tốt, để ngươi làm ta tức như vậy?"

"Dù sao tỷ tỷ hơn ngươi!" Thiên Dược nhếch khóe miệng, gương mặt ngóng trông: "Tỷ tỷ vừa dịu dàng vừa đẹp, chờ ta trưởng thành sẽ cưới tỷ tỷ làm thê tử, sau đó vĩnh viễn ở chung một chỗ với tỷ tỷ!"

Nghe vậy, lão thần y tức cười: "Nhưng ta nhớ không lầm, Tịch Nhi tỷ tỷ kia đã có phu quân? Ngươi là tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, còn muốn lấy người ta, nằm mơ đi đi!"

Thiên Dược không phục nói: "Hừ! Cho nên ta muốn ngươi chữa khỏi cho hắn! Chờ ngươi chữa hết cho phu quân tỷ tỷ, đến lúc đó ta có thể cùng hắn tỷ thí, ta nhất định đánh bại hắn, sau đó Tịch Nhi tỷ tỷ sẽ gả cho ta!"

Lão thần y cười đến ngồi lại trên ghế, hết ý kiến với đứa ngốc này!

Trong rừng cây, Ngọc Nô che miệng cười rồi, tiểu tử kia rất thú vị, lại muốn thành thân với tiểu thư, còn có tư tưởng kỳ quái này, thật sự rất buồn cười.

Ngọc Phi Tình cười nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, giọng nói buồn cười nói: " Mị lực của Tịch Nhi quả nhiên không nhỏ!"

Mộ Hoàng Tịch sao không nhìn ra hắn nhạo báng, nhưng không cùng hắn so đo, tiểu tử Thiên Dược này, tự cho là chút tâm tư kia che giấu rất khá, nhưng không biết nàng đã sớm nhìn thấu, ngay cả hắn cõng nàng nói những lời đó với Quân Mặc nàng đều nghe; chỉ là nàng không vạch trần hắn, bởi vì nàng biết hắn thích mình như khát vọng mẫu tử, cùng yêu hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, đợi đến một ngày hắn sẽ tự  mình hiểu.

"Đi thôi!" Ôm Quân Mặc bay ra rừng cây, bay thẳng vào phòng trúc mình ở, cất kỹ Quân Mặc, lúc này mới ra ngoài, đã nhìn thấy Thiên Dược bị trói trên cọc gỗ ở gốc cây, nghĩ đến lão thần y sợ hắn đuổi theo Mộ Hoàng Tịch mới nghĩ ra cách này.

"Tịch Nhi tỷ tỷ!" Liếc thấy người mình mong nhớ, trên mặt Thiên Dược lập tức lộ ra ánh sáng vui mừng, vui mừng đến hận không được nhảy tới ôm lấy Mộ Hoàng Tịch, đáng tiếc mình bị trói, chỉ có thể nhảy tại chỗ.

Mộ Hoàng Tịch cười với hắn, coi như đáp trả, sau đó quay đầu nhìn về phía lão giả ngồi bên cạnh: "Thần y tiền bối!"

Lão thần y bất đắc dĩ thổi dựng râu: "Trở về làm gì?"

Mộ Hoàng Tịch không trả lời, ngược lại nhìn về phía Ngọc Phi Tình ở một bên, Ngọc Phi Tình đi lên, nói với lão thần y: "Tiền bối còn nhận ra vãn bối không?"

Lão thần y híp mắt nhìn thật lâu, sau đó chợt kinh hãi: "Đây không phải là Ngọc công tử sao?"

Ngọc Phi Tình nhẹ nhàng nhếch môi: "Chính là vãn bối!"

Lão thần y cũng cười, ngược lại như gặp được bạn lâu năm hỏi: " Những năm này Ngọc công tử tốt không?"

"Cực khổ tiền bối nhớ, tất cả mạnh khỏe!"

Lão thần y đưa mắt qua lại giữa Ngọc Phi Tình và Mộ Hoàng Tịch, hiểu rõ nói: "Ngươi vì nàng mà đến sao? Nhưng lão phu đã nói, vô năng vô lực!"

Ngọc Phi  Tình đối với lời của lão thần y không ngoài ý muốn, chỉ nói: "Ta hiểu biết rõ năng lực của tiền bối, nếu là muốn giải, thì sẽ có cách, chỉ là thiếu một thứ gì đó mà thôi! Tiền bối cảm thấy ta nói đúng không?"

Thấy bộ dáng Ngọc Phi Tình tự tin, trong mắt lão thần y lóe lên ánh sáng kích động: "Ngươi nói là....... Ngươi nói là ngươi tìm được?" Dứt lời, ông lại cảm thấy không thể, nhưng vừa nghĩ tới năng lực của Ngọc Phi Tình, lại không nhịn được dâng lên chờ mong.

Ngọc Phi Tình cười khẽ, đưa mắt nhìn sang, lão thần y nhìn theo, thấy Ngọc Nô đang vây quanh Thiên Dược, không ngừng hỏi hắn về chuyện của Mộ Hoàng Tịch, sau đó chờ Thiên Dược nói, nàng không chút khách khí nào đùa giỡn và đả kích mấy câu, hai người vui vẻ giận dữ, huyên náo cực kỳ vui vẻ.

Lúc này Ngọc Phi Tình mới nói: " Vu nữ Nam Vu, thân thể thiên độc, ngươi muốn chính là thứ này?"

Lão thần y kích động đến bản thân bất lực: "Thân...... thân thể thiên độc, thật sự là thân thể thiên độc!"

Nếu nói ‘thân thể thiên độc’, chính là sanh ra cả người mang độc, còn độc hơn vu cổ chi vương, phải có thân thể Thiên Độc, có thể gọi tất cả độc vật, mà thân thể Thiên Độc tu tập độc thuật tốt nhất thân thể, nhưng người như vậy trăm năm khó tìm một người, bởi vì không có cơ thể mẹ có thể chịu đựng độc khí nồng nặc như vậy, đứa bé bình thường khi chưa thành hình, mẫu thân đã bị độc chết, đứa bé cũng vì vậy chết từ trong trứng nước; mà cùng thân thể thiên độc đối ứng còn có một loại chính là ‘thân thể thiên dược ’, hai người đại khái giống nhau, nhưng một là độc, một là y, thân thể thiên độc là kịch độc, mà thân thể thiên dược có thể nói là thuốc giải, hai người tương sanh tương khắc, giống nhau trăm năm khó được, đối với một người thân trầm mê y thuật mà nói, có thể thấy một đã là trời cao ban ân rồi,  nhưng thế mà bây giờ ông nhìn thấy hai người xuất hiện đồng thời, chuyện này bảo ông làm sao không kích động.

Ngọc Phi Tình làm sao không biết lão thần y kích động, nói: "Hiện tại, không biết tiền bối đồng ý giúp đỡ không?"

Lão thần y vỗ tay, kích động nói: "Cứu, lập tức cứu! Ta sẽ đi chế thuốc, sau đó vì vị công tử kia chữa bệnh!" Dứt lời, thật nhanh chạy đi phòng thuốc của mình, tốc độ kia nơi nào giống một lão giả sáu bảy chục tuổi!

Coi như Mộ Hoàng Tịch biết ý của Ngọc Phi Tình, lại không nghĩ rằng cuối cùng Ngọc Nô sẽ trở thành mấu chốt cứu Quân Mặc, quả thật là có nhân tất có quả sao? Nếu như ban đầu nàng không cứu được Ngọc Nô thoi thóp, hiện tại sợ rằng nàng vẫn tuyệt vọng như cũ! Nhưng, tất cả cũng còn có công lao của Ngọc Phi Tình, chống lại ánh mắt ân cần của hắn, nàng khẽ nâng môi, cảm kích nói: "Cám ơn!"

Ngọc Phi Tình cười yếu ớt nhếch môi: "Có một tiếng cảm tạ này của nàng, vậy là đủ rồi!" Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, nàng biết Ngọc Phi Tình không cần một tiếng cám ơn này của nàng, nàng sẽ để phần cảm kích này trong đáy lòng, mãi mãi ghi nhớ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương