Thịnh Sủng
-
Chương 65
Edit: Holilinhk
Hạ Trọng Phương đi rồi, Trầm Tử Trai cho người đưa nước vào phòng, hắn vội vàng tắm rửa thay y phục, nhất thời khuôn mặt tuấn tú đỏ sậm, tai còn nóng rần lên, trong lòng thầm nhớ lại màn kia, mặc dù không trực tiếp làm, nhưng cuối cùng vẫn là không nín được, toàn bộ đều phun lên đùi Hạ Trọng Phương, lúc này nàng cũng đang tắm à?
Trầm Tử Trai nghĩ tới dáng dấp Hạ Trọng Phương ngâm mình trong thùng nước tắm, trong thùng liền phát ra một tiếng thở dốc, vật cứng cạ vào thành thùng, phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó, Hạ Trọng Phương đúng là đang ngâm mình trong thùng nước tắm, toàn thân hồng nhạt, gương mặt sinh hà, tươi như đào lý.
Thanh Trúc hầu hạ nàng tắm, trong lòng cũng run, dáng dấp cô nương như vậy, làm sao Vương gia có thể nhịn được, chỉ nhìn mà không ăn? Nếu ta là nam tử, ta cũng không nhịn được đâu!
Hạ Trọng Phương nghĩ lại mà sợ, vừa nãy mới như vậy, thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc, lần tới, lần tới nhất định phải chủ động, không thể để Vương gia tùy tiện như vậy. Nàng vừa tắm, vừa nghĩ chuyện vừa xảy ra, tim gan cũng nhảy loạn, gương mặt hoa đào càng tăng thêm, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Tới khi quay về Giản phủ, nàng còn có chút chưa tỉnh hồn lại, đợi đến lúc nằm lên giường, mới dần dần bình tĩnh.
Nửa tháng sau đó, lúc Hạ Trọng Phương cho sữa, nàng chỉ để lộ chỗ đẫy đà, làm thế nào cũng không cho phép Trầm Tử Trai chạm vào nơi khác của nàng.
Trầm Tử Trai thấy bản thân nhịn tới bây giờ, kết quả lại thất bại trong gang tấc, nên tự nói phải nhìn thêm mấy tháng nữa, đợi qua năm, hai người thành thân, muốn như thế nào thì đều do mình, nên cố gắng nhẫn nại, không tiếp tục động tay động chân.
Hạ Trọng Phương thấy hắn quy củ hơn rất nhiều, cũng thở phào. Là nhũ nương của hắn, nàng đã đạp lên rất nhiều quy củ, nếu lại làm gì, sau này không có cách nào tự xử được.
Bên Phương ngự y, nghiên cứu thỏ hơn nữa tháng, thấy hai con thỏ quy củ hơn trước, hắn cảm thấy kì lạ, ừ, có phải là do trời lại, ảnh hưởng tới chúng nó, cho nên mới an tĩnh như vậy, đúng không nhỉ?
Đến đêm nay, Hạ Trọng Phương chưa đến vương phủ, chỉ giải thích là, bản thân hơi khó chịu, mời Phương ngự y qua bắt mạch, Phương ngự y nghe xong, lập tức tách hai con thỏ ra, cầm cái hòm thuốc, ngồi xe ngựa đến Giản phủ.
Hai ngày nay, trong người Hạ Trọng
Phương khó chịu, thích ngủ, không biết đêm nay nàng ăn phải thứ gì mà cảm thấy rất khó chịu, muốn nôn lại nôn không ra, vì vậy nàng không dám đến vương phủ, sợ lây bệnh cho Trầm Tử Trai.
Nghe Phương ngự y nói, Hạ Trọng Phương vội vàng bảo Linh Chi và Tiền Bà Tử đi mời hắn vào phòng.
Phương ngự y đi vào, thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương khá tốt, đầu tiên là thở phào một hơi, hỏi nàng đã ăn gì, lúc nào thì bắt đầu không thoải mái.
Hạ Trọng Phương nhất nhất đáp lại, nói: “Bây giờ trời lạnh, đêm dài ngày ngắn, thời gian ngủ cũng dài, nhưng mà, vẫn có cảm giác thiếu ngủ, sáng sớm có chút không dậy nổi. Sáng sớm hôm nay, cảm thấy trong người khó chịu, không ăn uống gì. Tới bữa tối, vừa thấy một bàn đầy món ăn, chỉ nếm vài đũa, tôi đã muốn nôn ra rồi!”
Tiền Bà Tử ở bên cạnh nói thầm, người không biết, nghe dấu hiệu bệnh của Phương nương, ai cũng hoài nghi là có tin vui, nên mới mời Phương ngự y bắt mạch, xem bệnh tình như thế nào.
Vì Hạ Trọng Phương đã được chỉ cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, người của Giản phủ cũng tốt, Hạ Trọng Phương cũng ổn, tất nhiên ai cũng mong Trầm Tử Trai nhanh chóng khỏe lại, vả lại chuyện ăn uống xưa nay cẩn thận. Cho nên, hiện nay Phương ngự y không bắt mạch hàng ngày cho nàng, mà là cách vài hôm mới xem một lần. Hôm nay nghe Hạ Trọng Phương nói, lại quan sát sắc mặt của nàng, hắn mang dáng vẻ trầm tư đi ra ngoài.
Hạ Trọng Phương có chút khẩn trương, hỏi: “Phương ngự y, tình hình của tôi có gì không ổn à?”
“Để ta bắt mạch rồi nói.” Phương ngự y lấy đệm chẩn mạch ra để dưới cổ tay Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, sau đó thần sắc khẽ biến, nhất thời gọi Tiền Bà Tử lại, nói: “Ma ma dẫn người khác lui xuống đi, ta có lời muốn hỏi hạ cô nương.”
Tiền Bà Tử nhìn Hạ Trọng Phương, thấy Hạ Trọng Phương gật đầu, liền dẫn nha hoàn lui xuống, còn bà thì đứng cạnh cửa nghe sai bảo.
Hạ Trọng Phương thấy trong phòng yên tĩnh trở lại, nàng khẩn trương, chờ câu hỏi của Phương ngự y.
Phương ngự y có chút khó mở miệng, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Hạ cô nương, là hỉ mạch!”
“Ầm.” một tiếng, lời của Phương ngự y hệt như tiếng sấm nổ, khiến hồn phách Hạ Trọng Phương bay biến đi mất, nhất thời không thể tin được lỗ tai của mình, lẩm bẩm nói: “Hỉ mạch? Sẽ không, sẽ không đâu, tôi và Vương gia, cũng không có, cũng không có…”
Thần sắc Phương ngự y nghiêm túc, hỏi ngày hành kinh của Hạ Trọng Phương, tính một hồi rồi nói: “Mang thai tròn một tháng.”
Hạ Trọng Phương lần thứ hai giải thích, nói mình vẫn còn trong trắng, vừa cười vừa nói, lại đỏ mặt, thiếu chút nữa khóc luôn.
Phương ngự y cũng khó hiểu, rõ ràng là hỉ mạch, nàng lại nói mình còn con gái, chuyện này…
Dù sao đi nữa, Hạ Trọng Phương cũng không tin mình có thai, đành để Phương ngự y chẩn mạch một lần nữa.
Phương ngự y bất đắc dĩ, chẩn mạch lại, chẩn xong nói: “Đúng là hỉ mạch, không có nhầm. Xin Hạ cô nương ngẫm nghĩ lại, Vương gia có hành động vượt rào nào hay không?”
Nước mắt Hạ Trọng Phương rơi xuống, khóc ròng nói: “Chỉ có hơn nửa tháng trước, thiếu chút nữa là hắn vượt rào, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả.”
Phương ngự y vừa nghe liền hiểu, tất nhiên phân nửa là Trầm Tử Trai không đi vào, mặc dù không đi vào, cũng đủ khiến cho Hạ Trọng Phương mang thai, nhưng mà Hạ Trọng Phương không hiểu, nàng cho rằng như vậy không thể nào mang thai được.
“Hạ cô nương, quả thật cô có hỉ! Chuyện này phải tìm Vương gia nói rõ ràng, để cho hắn mau đón cô vào cửa, không được chậm trễ.” Phương ngự y thấy sự tình thành như vậy cũng sợ Hạ Trọng Phương có ẩn khuất trong lòng, xảy ra tai nạn chết người, nên nói: “Vương gia biết Hạ cô nương có thai, nhất định là rất vui mừng, dù sao Hạ cô nương cũng được phong là trắc phi, nhân cơ hội này vượt lên, đến lúc sinh hạ oa nhi, chỉ cần nói cô sinh non một tháng là được. Tất cả đã có ta làm chứng rồi!”
Hạ Trọng Phương thiếu chút nữa khóc ngất đi, lẩm bẩm nói: “Tôi là con gái riêng, bây giờ oa nhi cũng phải trở thành con gái riêng sao? Không, không, tôi không muốn để con tôi làm con riêng, tôi cũng không làm trắc phi, tôi chết là hết thôi.”
Phương ngự y sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng an ủi: “Hạ cô nương, nghìn vạn lần đừng nghĩ không thông như vậy.”
Hạ Trọng Phương vẫn khóc như cũ, nói: “Thứ tôi muốn là trong lòng Vương gia có tôi, cam tâm tình nguyện đón tôi làm chính phi, chứ không phải gượng ép. Hôm nay…”
Phương ngự y nghĩ đến trước kia là hắn đã khuyên Hạ Trọng Phương làm nhũ nương, hắn nói: “Hạ cô nương, cô muốn làm chính phi, tôi giúp cô một tay. Về phần quyết định cuối cùng của Vương gia như thế nào, ta không thể xen vào được. Nhưng mà oa nhi là vô tội, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nhé!”
Hạ Trọng Phương thật sự muốn chết quách đi, rõ ràng không làm gì hết, sao lại có tin vui? Vương gia sẽ tin mình chứ?
Phương ngự y an ủi Hạ Trọng Phương, cô không để nàng khóc, bảo trọng thân thể, lát sau lại nói: “Đừng để người ta nhìn ra manh mối gì, tất cả đợi ta bẩm báo Vương gia rồi mới quyết định.” Nói xong ghi phương thuốc, nói: “Đây là phương thuốc bảo dưỡng, cô uống cũng được, không uống cũng được.”
Dù sao Hạ Trọng Phương đã trải qua nhiều khúc chiết, bây giờ nghe lời của Phương ngự y, thu hồi lệ, gọi Tiễn Bà Tử vào phòng, thì thầm vài câu, thấy Tiễn Bà Tử khiếp sợ, lập tức nói: “Con có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể giấu giếm bà bà được. Hiện nay việc đã như thế này, bà bà hãy giúp con che giấu nhé! Để xem vương gia nói như thế nào rồi bàn tiếp.”
Rốt cuộc Tiễn Bà Tử cũng định thần lại, thay mặt Hạ Trọng Phương tiễn Phương ngự y đến cạnh cửa, giương giọng gọi người sang đưa Phương ngự y đi ra ngoài, chính bà thì xoay người trở về phòng, đóng chặt cửa, đến an ủi Hạ Trọng Phương.
Phương ngự y trở về vương phủ, vội đi gặp Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai vừa thấy hắn tới, liền hỏi: “Phương nương bị bệnh gì, có nguy hiểm không ?”
Phương ngự y đợi Lục Mộng đi xuống, lúc này mới đáp: “Vương gia, Hạ cô nương không phải là sinh bệnh, mà là có tin vui!”
“Hả?” Trầm Tử Trai ngây ngô ngẩn ngơ, có chút không phản ứng kịp, “Có thai?”
Phương ngự y nhìn Trầm Tử Trai nói: “Hạ cô nương nói nàng vẫn còn con gái, không chịu tin mình có tin vui!”
Trầm Tử Trai không dám tin hỏi: “Thật có tin vui? Nhưng bổn vương chưa chạm vào nàng mà, quả thực không hề phá thân nàng!”
Phương ngự y ngửa đầu thở dài nói: “Cũng đã từngcoó ví dụ về việc chưa hư thân mà có thai, là ghi chép trong sách cổ, ngàn năm có một, không ngờ Vương gia lại gặp được! Oa nhi này, nhất định là thông tuệ đến cực điểm, là một oa nhi vũ dũng vô song.”
Đến bây giờ Trầm Tử Trai mới phản ứng được, quả thật mình đã khiến Hạ Trọng Phương mang bầu, nhất thời hắn nhảy dựng lên, không quan tâm đến thân phận, lăn lộn dưới đất, vui mừng reo lên: “Qủa nhiên bổn vương không phải là người thường, chỉ như vậy, cũng có thể khiến cho phương nương có bầu. Aha, bổn vương sẽ làm cha!”
Phương ngự y yên lặng nhìn Trầm Tử Trai lật tới lật lui dưới đất, mệt mỏi đứng lên, lúc này mới nói: “Vương gia, ngươi ở đây vui vẻ, còn Hạ cô nương, nàng muốn đi tìm cái chết kìa! Nàng là một cô nương chưa lập gia đình, đột nhiên lại có thai, làm sao ngẩng đầu nhìn người được?”
Trầm Tử Trai cả kinh, bình tĩnh lại nói: “Bổn vương phải nhanh chóng đón nàng vào cửa mới được.” Nói nhớ rồi lại nhớ tới cái gì, hỏi Phương ngự y: “Lão Phương à, bản vương vẫn bị bệnh, Phương nương lại dùng thuốc, hiện giờ nàng có thai, thật sự sẽ không tổn hại đến đứa bé chứ?”
Đến bây giờ Phương ngự y đành phải nói thật: “Vương gia, dự độc trong cơ thể người, thực ra đã bị thanh trừ gần hết rồi, từ tháng trước, đã có thể gần gũi nữ sắc. Thuốc cho Hạ cô nương uống, cũng đã sửa lại phương thuốc, lúc này vừa mới có thai, sẽ không tổn hao gì đến oa nhi.”
Lúc này Trầm Tử Trai mới yên lòng, sau đó lại nói: “Sáng mai bổn vương sẽ tiến cung cầu xin hoàng tổ phụ, nhờ khâm thiên giám tìm ngày tốt, cho kịp nghênh đón Phương nương xuất giá.”
Hai tay Phương ngự y ôm ngực: “Hạ cô nương muốn làm chính phi, không muốn làm trắc phi, cũng không muốn chung chồng với người khác. Hiện nay nàng có thai, tâm tình kích động, nếu không thuận theo ý nàng, rất dễ sanh non, Vương gia hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Trầm Tử Trai vừa nghĩ tới bản thân được làm cha, hùng tâm tráng chí này đều vứt qua một bên, nói một mạch: “Bản vương lập tức đi cầu hoàng tổ phụ tìm cách rút vị trí trắc phi của Vương Du và Tô Ngọc Diệp, chỉ đón Phương nương làm chính phi.”
Phương ngự y nói: “Vương gia nhất định phải làm như vậy sao? Không hối hận à?”
Trầm Tử Trai nhiệt tâm nói: “Thời gian bổn vương bị bệnh, may mà nhờ có Phương nương mới có thể sống lại, hôm nay nàng mang thai con của bản vương, bất kể như thế nào, ta cũng phải cầu hoàng tổ phụ thành toàn. Nếu như hoàng tổ phụ không đồng ý, bản vương sẽ rời bỏ vị trí Tề vương này, cùng Phương nương tha phương cũng được. Trước kia bổn vương tranh đấu, chỉ là để sống sót, để có hậu duệ kế thừa mạch nhân vương phủ. Hôm nay đã có hậu, những chuyện khác, tất nhiên là đặt sang một bên.”
Một đầu khác, Hạ Trọng Phương khóc trong chăn, vẫn không chịu tin mình có tin vui như cũ.
Tiễn Bà Tử vội nhỏ giọng khuyên bảo: “Phương nương, hiện nay có thai, con không thể cứ khóc như vậy được. Hơn nữa, nếu Vương gia biết, nhất định sẽ sớm đón con vào phủ cho kịp, mà nếu đã qua cửa, hết thảy đều tốt đẹp.”
Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy từ khi bản thân sinh ra tới nay, liên tục xui xẻo, ông trời cứ mãi khảo nghiệm nàng, không muốn để nàng sống tốt, nên khóc: “Con cũng không biết Vương gia nghĩ như thế nào nữa? Nếu hắn hoài nghi con, con thật đúng là không cách nào giải thích được.”
Tiễn Bà Tử cũng thở dài, Phương nương đúng là khổ mà! Chuyện như vậy cũng có thể đụng tới, rốt cuộc là…
Hai người đang nói, chợt nghe giọng Linh Chi ở bên ngoài bẩm: “Phương nương, Vương gia tới, đã đến ngoài cửa phủ, nói là tới thăm bệnh, đi cùng người còn có Phương ngự y.”
“Mau mời bọn họ vào đi!” Tiễn Bà Tử vui mừng, Vương gia đến, chắc chắn là tới nhận con, rồi thương lượng giải quyết vấn đề.
Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai suốt đêm chạy tới, cuối cùng cũng thở dài một hơi, “Hức hức…” Thực không may, số khổ quá đi, tự nhiên lại có tin vui!
Tiếng Trầm Tử Trai cước bộ, cực kỳ hữu lực, đi vào Giản phủ, thấy Giản thái phó và thái phó phu nhân, liền muốn xin một mình gặp mặt Hạ Trọng Phương.
Aha, bổn vương sắp làm cha, từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cũng có hỉ sự lâm thân! Lão Thiên đối đãi với bổn vương cũng không tệ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, ta cũng hiểu được tình này tiết rất cẩu huyết
Hạ Trọng Phương đi rồi, Trầm Tử Trai cho người đưa nước vào phòng, hắn vội vàng tắm rửa thay y phục, nhất thời khuôn mặt tuấn tú đỏ sậm, tai còn nóng rần lên, trong lòng thầm nhớ lại màn kia, mặc dù không trực tiếp làm, nhưng cuối cùng vẫn là không nín được, toàn bộ đều phun lên đùi Hạ Trọng Phương, lúc này nàng cũng đang tắm à?
Trầm Tử Trai nghĩ tới dáng dấp Hạ Trọng Phương ngâm mình trong thùng nước tắm, trong thùng liền phát ra một tiếng thở dốc, vật cứng cạ vào thành thùng, phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó, Hạ Trọng Phương đúng là đang ngâm mình trong thùng nước tắm, toàn thân hồng nhạt, gương mặt sinh hà, tươi như đào lý.
Thanh Trúc hầu hạ nàng tắm, trong lòng cũng run, dáng dấp cô nương như vậy, làm sao Vương gia có thể nhịn được, chỉ nhìn mà không ăn? Nếu ta là nam tử, ta cũng không nhịn được đâu!
Hạ Trọng Phương nghĩ lại mà sợ, vừa nãy mới như vậy, thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc, lần tới, lần tới nhất định phải chủ động, không thể để Vương gia tùy tiện như vậy. Nàng vừa tắm, vừa nghĩ chuyện vừa xảy ra, tim gan cũng nhảy loạn, gương mặt hoa đào càng tăng thêm, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Tới khi quay về Giản phủ, nàng còn có chút chưa tỉnh hồn lại, đợi đến lúc nằm lên giường, mới dần dần bình tĩnh.
Nửa tháng sau đó, lúc Hạ Trọng Phương cho sữa, nàng chỉ để lộ chỗ đẫy đà, làm thế nào cũng không cho phép Trầm Tử Trai chạm vào nơi khác của nàng.
Trầm Tử Trai thấy bản thân nhịn tới bây giờ, kết quả lại thất bại trong gang tấc, nên tự nói phải nhìn thêm mấy tháng nữa, đợi qua năm, hai người thành thân, muốn như thế nào thì đều do mình, nên cố gắng nhẫn nại, không tiếp tục động tay động chân.
Hạ Trọng Phương thấy hắn quy củ hơn rất nhiều, cũng thở phào. Là nhũ nương của hắn, nàng đã đạp lên rất nhiều quy củ, nếu lại làm gì, sau này không có cách nào tự xử được.
Bên Phương ngự y, nghiên cứu thỏ hơn nữa tháng, thấy hai con thỏ quy củ hơn trước, hắn cảm thấy kì lạ, ừ, có phải là do trời lại, ảnh hưởng tới chúng nó, cho nên mới an tĩnh như vậy, đúng không nhỉ?
Đến đêm nay, Hạ Trọng Phương chưa đến vương phủ, chỉ giải thích là, bản thân hơi khó chịu, mời Phương ngự y qua bắt mạch, Phương ngự y nghe xong, lập tức tách hai con thỏ ra, cầm cái hòm thuốc, ngồi xe ngựa đến Giản phủ.
Hai ngày nay, trong người Hạ Trọng
Phương khó chịu, thích ngủ, không biết đêm nay nàng ăn phải thứ gì mà cảm thấy rất khó chịu, muốn nôn lại nôn không ra, vì vậy nàng không dám đến vương phủ, sợ lây bệnh cho Trầm Tử Trai.
Nghe Phương ngự y nói, Hạ Trọng Phương vội vàng bảo Linh Chi và Tiền Bà Tử đi mời hắn vào phòng.
Phương ngự y đi vào, thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương khá tốt, đầu tiên là thở phào một hơi, hỏi nàng đã ăn gì, lúc nào thì bắt đầu không thoải mái.
Hạ Trọng Phương nhất nhất đáp lại, nói: “Bây giờ trời lạnh, đêm dài ngày ngắn, thời gian ngủ cũng dài, nhưng mà, vẫn có cảm giác thiếu ngủ, sáng sớm có chút không dậy nổi. Sáng sớm hôm nay, cảm thấy trong người khó chịu, không ăn uống gì. Tới bữa tối, vừa thấy một bàn đầy món ăn, chỉ nếm vài đũa, tôi đã muốn nôn ra rồi!”
Tiền Bà Tử ở bên cạnh nói thầm, người không biết, nghe dấu hiệu bệnh của Phương nương, ai cũng hoài nghi là có tin vui, nên mới mời Phương ngự y bắt mạch, xem bệnh tình như thế nào.
Vì Hạ Trọng Phương đã được chỉ cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, người của Giản phủ cũng tốt, Hạ Trọng Phương cũng ổn, tất nhiên ai cũng mong Trầm Tử Trai nhanh chóng khỏe lại, vả lại chuyện ăn uống xưa nay cẩn thận. Cho nên, hiện nay Phương ngự y không bắt mạch hàng ngày cho nàng, mà là cách vài hôm mới xem một lần. Hôm nay nghe Hạ Trọng Phương nói, lại quan sát sắc mặt của nàng, hắn mang dáng vẻ trầm tư đi ra ngoài.
Hạ Trọng Phương có chút khẩn trương, hỏi: “Phương ngự y, tình hình của tôi có gì không ổn à?”
“Để ta bắt mạch rồi nói.” Phương ngự y lấy đệm chẩn mạch ra để dưới cổ tay Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, sau đó thần sắc khẽ biến, nhất thời gọi Tiền Bà Tử lại, nói: “Ma ma dẫn người khác lui xuống đi, ta có lời muốn hỏi hạ cô nương.”
Tiền Bà Tử nhìn Hạ Trọng Phương, thấy Hạ Trọng Phương gật đầu, liền dẫn nha hoàn lui xuống, còn bà thì đứng cạnh cửa nghe sai bảo.
Hạ Trọng Phương thấy trong phòng yên tĩnh trở lại, nàng khẩn trương, chờ câu hỏi của Phương ngự y.
Phương ngự y có chút khó mở miệng, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Hạ cô nương, là hỉ mạch!”
“Ầm.” một tiếng, lời của Phương ngự y hệt như tiếng sấm nổ, khiến hồn phách Hạ Trọng Phương bay biến đi mất, nhất thời không thể tin được lỗ tai của mình, lẩm bẩm nói: “Hỉ mạch? Sẽ không, sẽ không đâu, tôi và Vương gia, cũng không có, cũng không có…”
Thần sắc Phương ngự y nghiêm túc, hỏi ngày hành kinh của Hạ Trọng Phương, tính một hồi rồi nói: “Mang thai tròn một tháng.”
Hạ Trọng Phương lần thứ hai giải thích, nói mình vẫn còn trong trắng, vừa cười vừa nói, lại đỏ mặt, thiếu chút nữa khóc luôn.
Phương ngự y cũng khó hiểu, rõ ràng là hỉ mạch, nàng lại nói mình còn con gái, chuyện này…
Dù sao đi nữa, Hạ Trọng Phương cũng không tin mình có thai, đành để Phương ngự y chẩn mạch một lần nữa.
Phương ngự y bất đắc dĩ, chẩn mạch lại, chẩn xong nói: “Đúng là hỉ mạch, không có nhầm. Xin Hạ cô nương ngẫm nghĩ lại, Vương gia có hành động vượt rào nào hay không?”
Nước mắt Hạ Trọng Phương rơi xuống, khóc ròng nói: “Chỉ có hơn nửa tháng trước, thiếu chút nữa là hắn vượt rào, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả.”
Phương ngự y vừa nghe liền hiểu, tất nhiên phân nửa là Trầm Tử Trai không đi vào, mặc dù không đi vào, cũng đủ khiến cho Hạ Trọng Phương mang thai, nhưng mà Hạ Trọng Phương không hiểu, nàng cho rằng như vậy không thể nào mang thai được.
“Hạ cô nương, quả thật cô có hỉ! Chuyện này phải tìm Vương gia nói rõ ràng, để cho hắn mau đón cô vào cửa, không được chậm trễ.” Phương ngự y thấy sự tình thành như vậy cũng sợ Hạ Trọng Phương có ẩn khuất trong lòng, xảy ra tai nạn chết người, nên nói: “Vương gia biết Hạ cô nương có thai, nhất định là rất vui mừng, dù sao Hạ cô nương cũng được phong là trắc phi, nhân cơ hội này vượt lên, đến lúc sinh hạ oa nhi, chỉ cần nói cô sinh non một tháng là được. Tất cả đã có ta làm chứng rồi!”
Hạ Trọng Phương thiếu chút nữa khóc ngất đi, lẩm bẩm nói: “Tôi là con gái riêng, bây giờ oa nhi cũng phải trở thành con gái riêng sao? Không, không, tôi không muốn để con tôi làm con riêng, tôi cũng không làm trắc phi, tôi chết là hết thôi.”
Phương ngự y sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng an ủi: “Hạ cô nương, nghìn vạn lần đừng nghĩ không thông như vậy.”
Hạ Trọng Phương vẫn khóc như cũ, nói: “Thứ tôi muốn là trong lòng Vương gia có tôi, cam tâm tình nguyện đón tôi làm chính phi, chứ không phải gượng ép. Hôm nay…”
Phương ngự y nghĩ đến trước kia là hắn đã khuyên Hạ Trọng Phương làm nhũ nương, hắn nói: “Hạ cô nương, cô muốn làm chính phi, tôi giúp cô một tay. Về phần quyết định cuối cùng của Vương gia như thế nào, ta không thể xen vào được. Nhưng mà oa nhi là vô tội, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nhé!”
Hạ Trọng Phương thật sự muốn chết quách đi, rõ ràng không làm gì hết, sao lại có tin vui? Vương gia sẽ tin mình chứ?
Phương ngự y an ủi Hạ Trọng Phương, cô không để nàng khóc, bảo trọng thân thể, lát sau lại nói: “Đừng để người ta nhìn ra manh mối gì, tất cả đợi ta bẩm báo Vương gia rồi mới quyết định.” Nói xong ghi phương thuốc, nói: “Đây là phương thuốc bảo dưỡng, cô uống cũng được, không uống cũng được.”
Dù sao Hạ Trọng Phương đã trải qua nhiều khúc chiết, bây giờ nghe lời của Phương ngự y, thu hồi lệ, gọi Tiễn Bà Tử vào phòng, thì thầm vài câu, thấy Tiễn Bà Tử khiếp sợ, lập tức nói: “Con có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể giấu giếm bà bà được. Hiện nay việc đã như thế này, bà bà hãy giúp con che giấu nhé! Để xem vương gia nói như thế nào rồi bàn tiếp.”
Rốt cuộc Tiễn Bà Tử cũng định thần lại, thay mặt Hạ Trọng Phương tiễn Phương ngự y đến cạnh cửa, giương giọng gọi người sang đưa Phương ngự y đi ra ngoài, chính bà thì xoay người trở về phòng, đóng chặt cửa, đến an ủi Hạ Trọng Phương.
Phương ngự y trở về vương phủ, vội đi gặp Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai vừa thấy hắn tới, liền hỏi: “Phương nương bị bệnh gì, có nguy hiểm không ?”
Phương ngự y đợi Lục Mộng đi xuống, lúc này mới đáp: “Vương gia, Hạ cô nương không phải là sinh bệnh, mà là có tin vui!”
“Hả?” Trầm Tử Trai ngây ngô ngẩn ngơ, có chút không phản ứng kịp, “Có thai?”
Phương ngự y nhìn Trầm Tử Trai nói: “Hạ cô nương nói nàng vẫn còn con gái, không chịu tin mình có tin vui!”
Trầm Tử Trai không dám tin hỏi: “Thật có tin vui? Nhưng bổn vương chưa chạm vào nàng mà, quả thực không hề phá thân nàng!”
Phương ngự y ngửa đầu thở dài nói: “Cũng đã từngcoó ví dụ về việc chưa hư thân mà có thai, là ghi chép trong sách cổ, ngàn năm có một, không ngờ Vương gia lại gặp được! Oa nhi này, nhất định là thông tuệ đến cực điểm, là một oa nhi vũ dũng vô song.”
Đến bây giờ Trầm Tử Trai mới phản ứng được, quả thật mình đã khiến Hạ Trọng Phương mang bầu, nhất thời hắn nhảy dựng lên, không quan tâm đến thân phận, lăn lộn dưới đất, vui mừng reo lên: “Qủa nhiên bổn vương không phải là người thường, chỉ như vậy, cũng có thể khiến cho phương nương có bầu. Aha, bổn vương sẽ làm cha!”
Phương ngự y yên lặng nhìn Trầm Tử Trai lật tới lật lui dưới đất, mệt mỏi đứng lên, lúc này mới nói: “Vương gia, ngươi ở đây vui vẻ, còn Hạ cô nương, nàng muốn đi tìm cái chết kìa! Nàng là một cô nương chưa lập gia đình, đột nhiên lại có thai, làm sao ngẩng đầu nhìn người được?”
Trầm Tử Trai cả kinh, bình tĩnh lại nói: “Bổn vương phải nhanh chóng đón nàng vào cửa mới được.” Nói nhớ rồi lại nhớ tới cái gì, hỏi Phương ngự y: “Lão Phương à, bản vương vẫn bị bệnh, Phương nương lại dùng thuốc, hiện giờ nàng có thai, thật sự sẽ không tổn hại đến đứa bé chứ?”
Đến bây giờ Phương ngự y đành phải nói thật: “Vương gia, dự độc trong cơ thể người, thực ra đã bị thanh trừ gần hết rồi, từ tháng trước, đã có thể gần gũi nữ sắc. Thuốc cho Hạ cô nương uống, cũng đã sửa lại phương thuốc, lúc này vừa mới có thai, sẽ không tổn hao gì đến oa nhi.”
Lúc này Trầm Tử Trai mới yên lòng, sau đó lại nói: “Sáng mai bổn vương sẽ tiến cung cầu xin hoàng tổ phụ, nhờ khâm thiên giám tìm ngày tốt, cho kịp nghênh đón Phương nương xuất giá.”
Hai tay Phương ngự y ôm ngực: “Hạ cô nương muốn làm chính phi, không muốn làm trắc phi, cũng không muốn chung chồng với người khác. Hiện nay nàng có thai, tâm tình kích động, nếu không thuận theo ý nàng, rất dễ sanh non, Vương gia hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Trầm Tử Trai vừa nghĩ tới bản thân được làm cha, hùng tâm tráng chí này đều vứt qua một bên, nói một mạch: “Bản vương lập tức đi cầu hoàng tổ phụ tìm cách rút vị trí trắc phi của Vương Du và Tô Ngọc Diệp, chỉ đón Phương nương làm chính phi.”
Phương ngự y nói: “Vương gia nhất định phải làm như vậy sao? Không hối hận à?”
Trầm Tử Trai nhiệt tâm nói: “Thời gian bổn vương bị bệnh, may mà nhờ có Phương nương mới có thể sống lại, hôm nay nàng mang thai con của bản vương, bất kể như thế nào, ta cũng phải cầu hoàng tổ phụ thành toàn. Nếu như hoàng tổ phụ không đồng ý, bản vương sẽ rời bỏ vị trí Tề vương này, cùng Phương nương tha phương cũng được. Trước kia bổn vương tranh đấu, chỉ là để sống sót, để có hậu duệ kế thừa mạch nhân vương phủ. Hôm nay đã có hậu, những chuyện khác, tất nhiên là đặt sang một bên.”
Một đầu khác, Hạ Trọng Phương khóc trong chăn, vẫn không chịu tin mình có tin vui như cũ.
Tiễn Bà Tử vội nhỏ giọng khuyên bảo: “Phương nương, hiện nay có thai, con không thể cứ khóc như vậy được. Hơn nữa, nếu Vương gia biết, nhất định sẽ sớm đón con vào phủ cho kịp, mà nếu đã qua cửa, hết thảy đều tốt đẹp.”
Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy từ khi bản thân sinh ra tới nay, liên tục xui xẻo, ông trời cứ mãi khảo nghiệm nàng, không muốn để nàng sống tốt, nên khóc: “Con cũng không biết Vương gia nghĩ như thế nào nữa? Nếu hắn hoài nghi con, con thật đúng là không cách nào giải thích được.”
Tiễn Bà Tử cũng thở dài, Phương nương đúng là khổ mà! Chuyện như vậy cũng có thể đụng tới, rốt cuộc là…
Hai người đang nói, chợt nghe giọng Linh Chi ở bên ngoài bẩm: “Phương nương, Vương gia tới, đã đến ngoài cửa phủ, nói là tới thăm bệnh, đi cùng người còn có Phương ngự y.”
“Mau mời bọn họ vào đi!” Tiễn Bà Tử vui mừng, Vương gia đến, chắc chắn là tới nhận con, rồi thương lượng giải quyết vấn đề.
Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai suốt đêm chạy tới, cuối cùng cũng thở dài một hơi, “Hức hức…” Thực không may, số khổ quá đi, tự nhiên lại có tin vui!
Tiếng Trầm Tử Trai cước bộ, cực kỳ hữu lực, đi vào Giản phủ, thấy Giản thái phó và thái phó phu nhân, liền muốn xin một mình gặp mặt Hạ Trọng Phương.
Aha, bổn vương sắp làm cha, từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cũng có hỉ sự lâm thân! Lão Thiên đối đãi với bổn vương cũng không tệ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, ta cũng hiểu được tình này tiết rất cẩu huyết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook