Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
-
Chương 94
Tuy A Cẩn đồng ý ra ngoài với A Điệp, nhưng không rơi vào bẫy của nàng ta.
A Cẩn biết nhất định A Điệp sẽ ở đó, chắc chắn nàng ta muốn nhìn nàng bị xấu mặt.
Nhưng cho dù là vậy, nàng cũng không muốn làm gì A Điệp ngay.
Đợi đến khi A Điệp đưa nước cho nàng rồi dẫn nàng ra viện phía sau, A Cẩn đều nghe theo, nhưng vừa mới đến đó thì đã bị Phó Thời Hàn đón đi.
Kế hoạch của đám A Điệp vẫn đang được tiến hành, chỉ là đến lúc đó người mất mặt chỉ có một mình Tô đại nhân.
Lúc đầu A Cẩn cũng muốn đâm thủng tầng cửa sổ giấy này ngay từ đầu, nhưng Thời Hàn lại không cho rằng như vậy.
Nếu Tô đại nhân đã muốn cho người ta nhìn vậy thì bọn họ cũng không thèm để ý.
A Cẩn và Thời Hàn ngồi trong đình nghỉ mát, tầm nhìn vừa vặn có thể nhìn xuống toàn bộ sân trong chùa chiền.
Nàng hơi nhíu mày, nói: “Vốn là một nơi thanh tịnh tôn nghiêm, lại thành chỗ cho một số kẻ bày âm mưu quỷ kế.”
Thời Hàn cười: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, cố chấp với hình thức làm chi đâu? Cho dù có kẻ mưu ma chước quỷ tại đây, chung quy cũng không liên quan gì đến chùa miếu cả.”
A Cẩn: “Đương nhiên ta hiểu đạo lý này, chẳng qua ta cảm thấy đúng là quấy rầy sự thanh tịnh của người xuất gia.”
Ánh mắt Thời Hàn lạnh như băng: “E rằng kẻ thật sự quấy rầy sự thanh tịnh của người xuất gia chính là loại người bỉ ổi lòng mang ý xấu, muốn trâu già gặm cỏ non kia.”
Người dám can đảm ngấp nghé A Cẩn, Phó Thời Hàn cảm thấy để ông ta đi chết ngay cũng đã hời cho ông ta.
Nếu ông ta đã thích tính kế như vậy, vậy thì hắn sẽ để cho ông ta biết cái gì gọi là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Muội yên tâm đi, Thời Hàn ca ca sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện cho muội.
Bất kể ai trong bọn họ cũng đừng mong tính kế được cái móng tay của muội.” Phó Thời Hàn nắm chặt ngón tay nhỏ của A Cẩn, A Cẩn liếc hắn rồi lại nhìn tay hắn: “Huynh sờ tay ta làm gì? Rõ ràng là muốn chiếm hời.”
Thời Hàn cười: “Chiếm hời hả? Từ lúc nào A Cẩn lại cảm thấy Thời Hàn ca ca lừa muội gạt muội vậy?” Phó Thời Hàn có một cảm giác vui sướng nhà ta có cô gái mới lớn.
A Cẩn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ bảy tuổi không chung ghế, nam nữ…” Còn cái nam nữ gì nữa không? A Cẩn cảm thấy mình phải giáo dục Phó Thời Hàn cho thật tốt.
Phó Thời Hàn: “Nhưng lúc còn nhỏ ta nắm tay A Cẩn như vậy, A Cẩn còn rất vui mà?” Phó Thời Hàn nhíu mày, biểu cảm muội nói không đúng tý nào.
A Cẩn giận dữ: “Huynh cũng nói đó là lúc còn nhỏ nha.
Nếu như khi còn nhỏ thì chắc chắn là trước tám tuổi.” Hơn nữa lúc nàng còn là cái bánh bao thì đương nhiên không rảnh suy nghĩ vì sao người ta dắt tay mình.
Lúc đó nàng bận rộn tỏ vẻ đáng yêu ôm đùi mà! Hứ!
Phó Thời Hàn nói lời thấm thía: “Hôm qua muội còn lôi kéo tay ta gọi Thời Hàn ca ca.
Chẳng lẽ hôm qua muội mới sáu tuổi thôi sao? Ái chà chà, A Cẩn lớn nhanh quá đó.”
Ngươi xem, người này đáng ghét vậy đấy.
A Cẩn hung hăng đạp Thời Hàn một cước, hắn bị đau nhíu mày, nàng cười đắc ý: “Ta nói chuyện thì huynh nghe là được, không cho phép cãi lại.”
Không cho phép cãi lại, thấy nàng hoạt bát trở lại, Thời Hàn cười: “Vâng, Sơn Đại Vương.”
A Cẩn đỏ mặt: “Huynh lại nói bậy.” Tuy lúc nàng còn nhỏ bằng lòng chống nạnh đứng trên núi giả, tự xưng Sơn Đại Vương, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà… con nít nào có ai không nghịch ngợm.
Không nghịch ngợm lỡ bị người ta nghi ngờ thì làm sao bây giờ? Đây chính là sự bất đắc dĩ của Đảng xuyên không.
Nghĩ như vậy, A Cẩn lại cảm thấy đau thận.
Thật sự không phải là do nàng tương đối tinh nghịch đâu!
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy người hầu Vô Tâm bên cạnh Thời Hàn vội vội vàng vàng bước đến.
Thời Hàn thấy hắn hết sức lo lắng thì nhíu mày: “Vở kịch đã mở màn cũng không cần như thế.”
Vô Tâm nói: “Công tử, chuyện đó… lớn chuyện rồi.
Không biết Minh Ngọc tiểu thư làm thế nào mà đi vào.”
Phó Thời Hàn nhíu mày: “Triệu Minh Ngọc vào phòng?”
Vô Tâm gật đầu: “Bây giờ phía dưới đã vỡ lở ra.
Chủ tử, bước tiếp theo nên làm thế nào?”
Quả nhiên, Phó Thời Hàn nở nụ cười lạnh: “Đúng là ta không tính kế nàng ta, nàng ta lại tự mình xông vào bẫy.
Đi thôi, xuống núi.”
A Cẩn lại càng kỳ quái: “Sao nàng ta lại đến chứ? Chuyện này không hợp lý lắm.
Theo lý mà nói, nếu như ta thật sự trúng kế, chắc chắn sẽ có người điều tra.
Nàng ta xuất hiện ở đây, lại có quan hệ không tốt với ta, không phải rõ ràng khiến người khác nghi ngờ à? Nàng ta không ngu như thế chứ?”
Phó Thời Hàn phân tích cho nàng: “Muội cảm thấy nàng ta không ngu như vậy, nhưng thật ra ta thấy đây chính là điểm khôn khéo của nàng ta.
Hoặc là nói nàng ta nhất định phải nhìn thấy muội trúng kế thì trong lòng mới vui vẻ.
Vì cái này, nàng ta thà khiến cho người khác nghi ngờ mà mạo hiểm đến đây.”
Hai người đi từ đình nghỉ mát đến chùa miếu lưng chừng núi, thấy hậu viện chùa miếu đã hoàn toàn náo loạn.
Cả người Minh Ngọc đầy dấu vết, rõ ràng là đã có gì đó với người khác.
Mà biểu cảm trên mặt Tô đại nhân thì rất bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải.
Còn về phần A Điệp, A Điệp đứng ở một bên, gần như ngạc nhiên không kiềm chế được.
Triệu Minh Ngọc nhìn A Điệp đầy căm hận, la to: “Là ngươi, đều là ngươi làm, thì ra ngươi lại hại ta thế này.
Ngươi nói xem, ta với ngươi không oán không thù, tại sao ngươi lại muốn làm như thế? Uổng công ta còn tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi là vì muốn tính kế Triệu Cẩn mới có thể tìm Tô Nhu.
Thì ra người ngươi muốn tính kế lại là ta.”
Lúc này A Điệp ngạc nhiên không thôi, thậm chí nàng ta còn không biết tại sao lại như thế.
Nàng ta “tìm” “muội muội” Gia Hòa Quận chúa của mình, trong lúc vô tình xông vào căn phòng này, vốn nên nhìn thấy A Cẩn và Tô đại nhân quần áo không ngay ngắn nha.
Nhưng mà bây giờ, tại sao người này lại là Triệu Minh Ngọc?
“Ta không có, không phải ta, người hiểu lầm rồi, người thật sự hiểu lầm ta rồi.” A Điệp vội vàng xua tay, nước mắt liên tục rơi xuống: “Ta không biết, người không thể đổ oan cho ta được, ta chỉ đang tìm A Cẩn thôi!”
Lúc này Triệu Minh Ngọc đã điên cuồng, vốn không lo được mấy chuyện kia: “Bây giờ ngươi còn muốn lừa gạt ta sao? Rõ ràng đã nói là tính kế A Cẩn, tại sao lại hại đến trên người ta.
Ta giết ngươi, ta giết con khốn nhà ngươi, ngươi đừng hòng chạy.”
Đám người đứng xem thấy vừa rồi hành động của Điệp tiểu thư của Lục Vương phi có hơi kỳ lạ, ánh mắt nhìn nàng ta trở nên sâu xa.
Quả thật, vừa rồi nàng ta nóng nảy tìm A Cẩn như vậy, chắc chắn A Cẩn ở trong phòng này, rõ ràng là có chuyện ẩn bên trong.
Chẳng lẽ… người nàng ta muốn tính kế vốn là Gia Hòa Quận chúa của Lục Vương phủ?
Mà Minh Ngọc tiểu thư này chẳng qua là xui xẻo dây vào thôi.
“Ta không có, tại sao ta lại hại Gia Hòa Quận chúa chứ? Người đừng vu oan cho ta, ai ai cũng biết trong Kinh này, rõ ràng người chán ghét nàng nhất là người.
Người và Tô đại nhân ở đây, ở đây làm những chuyện buồn nôn này, bị ta không cẩn thận cắt ngang, bây giờ lại muốn hãm hại ta rồi sao? Người của Tứ Vương phủ các người vẫn luôn rất hận Lục Vương phủ chúng ta.
Bây giờ người còn nói là tin lời của ta, người để mọi người phân xử thử, tiểu thư con vợ cả của Tứ Vương phủ như người sao lại tin tưởng ta được.
Hơn nữa trước đó quan hệ hai phủ đệ chúng ta cũng không tốt.
Lúc trước người đã muốn tính kế Gia Hòa Quận chúa, bây giờ có phải không tính kế được Gia Hòa Quận chúa thì muốn tính kế ta đúng không?” Lúc này A Điệp tên rời cung không thể quay lại, nàng ta phải lý luận với Triệu Minh Ngọc một phen.
Nếu không, loại tin tức ác độc này mà truyền đi, vậy thì nàng ta chết là cái chắc.
Triệu Minh Ngọc tức đến run lẩy bẩy, chính nàng ta cũng không biết vì sao vừa đi vào hậu viện đã mất đi ý thức, lại còn cảm thấy cả người nóng lên.
“Bốp bốp bốp!”
Nhìn thấy Phó Thời Hàn cũng đến, mà dáng vẻ mình lại như vậy, nàng ta quay lại cho vài cái tát, khiến Tô đại nhân đầu váng mắt hoa.
Cũng không trách đến bây giờ Tô đại nhân không nói cũng không động đậy chút nào được.
Sau khi ông ta vào phòng, vì muốn trợ hứng mà đã uống hết xuân dược còn nằm trên bàn.
Bây giờ dưới tác dụng của loại thuốc này, ông ta chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác.
“Tên cầm thú nhà ngươi, ta giết ngươi.
Ta nhất định phải giết ngươi.
Ngươi dám tính kế ta, nhà họ Tô các ngươi dám tính kế ta…” Lúc này Minh Ngọc chỉ cảm thấy đương nhiên là Tô phủ và A Điệp cùng nhau tính kế nàng ta, đương nhiên là như thế.
Cái gì mà tính kế A Cẩn, chẳng qua chỉ là một mồi câu dụ nàng vào tròng.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy là như thế.
Một người lớn như Minh Ngọc, người xung quanh làm gì có ai dám đi lên cản, chỉ thấy một người lớn như nàng ta điên cuồng, Tô đại nhân lại chỉ nhìn rồi né tránh mấy lần.
A Điệp cắn môi nhìn A Cẩn mới đi đến, ánh mắt nghi ngờ liên tục quét lên người nàng.
Người khác không nghi ngờ, nàng ta lại nghi ngờ A Cẩn, vì sao nàng không sao, vì sao người đó lại đổi thành Triệu Minh Ngọc? Rõ ràng nên là nàng, nên là nàng mới đúng nha! Nếu như là nàng thì bây giờ làm sao lại xuất hiện tình hình không có cách nào cứu vãn được, Triệu Minh Ngọc đã nhận định là nàng ta tính kế, sợ là tương lai sẽ không tha cho nàng ta.
Nên làm gì đây? Rốt cuộc là nên làm cái gì?
A Điệp nhìn A Cẩn đầy oán độc, ánh mắt nghi ngờ hận không thể giết chết nàng.
Thời Hàn thấy thì nhẹ nhàng nói: “Điệp tiểu thư của Lục Vương phủ muội đúng là một người không đơn giản.
Ánh mắt ác liệt như vậy.”
Hắn thích trực tiếp vả mặt, vừa nói như vậy, mọi người lập tức nhìn về phía nàng ta.
Ánh mắt oán độc của A Điệp còn chưa kịp thu về đã bị mọi người nhìn thấy hết.
Nàng ta lập tức lắc đầu không ngừng: “Ta không có, ta không có.
Ta hy vọng A Cẩn tốt, đương nhiên là ta hy vọng A Cẩn tốt, nàng là muội muội của ta mà.”
Phó Thời Hàn cười lạnh: “À, nhưng ta nhớ rõ Vương phi chỉ có hai nữ nhi.
Hơn nữa, thậm chí còn có người ngay cả một câu mẫu phi cũng không muốn gọi.
Bây giờ nói đến tỷ muội đúng là buồn cười.”
Triệu Minh Ngọc lập tức tát A Điệp một bạt tai, đánh cho A Điệp lảo đảo: “Con khốn! Ta không giết ngươi, ta sẽ bẩm báo phụ vương, ta muốn giết ngươi.”
A Điệp chỉ muốn cho Triệu Minh Ngọc, người tính toán nàng ta nhất định là A Cẩn.
Nhưng dưới sự nhìn trừng trừng của mọi người thế này, làm sao nàng ta nói ra khỏi miệng được, nếu như nói thật thì sợ là còn chết nhanh hơn.
Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này khiến nàng ta gần như điên mất, ra sức xoắn khăn tay, vừa khóc vừa nói: “Ta không có, sao ta có thể là một người như vậy được? Chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta.”
“Không liên quan gì đến ngươi, rõ ràng là ngươi tính kế, tính kế ta đối với ngươi thì có chỗ tốt gì.
Ngươi nói xem, có phải là do A Cẩn sai ngươi làm không, có phải không?” Ngón tay Triệu Minh Ngọc lại chỉ về phía A Cẩn.
A Cẩn nhìn mọi người lại quay sang nhìn nàng, cảm thán quả nhiên tất cả mọi người đều thích xem kịch.
Nếu như màn kịch này do Hoàng thân quốc thích biểu diễn thì sợ là mọi người sẽ càng cảm thấy thú vị hơn nhỉ?
A Điệp hơi co rúm lại, không nói nữa, bộ dạng này trông như khẳng định.
A Cẩn thấy biểu hiện của nàng ta như vậy thì không nhịn được mà cười lạnh, A Điệp này đúng là đầu óc cực kỳ khó dùng.
“Ta sai khiến? Mọi người đều biết quan hệ của ta và Điệp tiểu thư không tốt nhỉ? Không phải vừa rồi ngươi còn nói là nàng ta muốn tính kế ta sao? Nếu như muốn tính kế ta thì tại sao lại đứng cùng một phe với ta được? Các ngươi trước sau mâu thuẫn, đúng là có chút thú vị.
À đúng rồi, A Điệp, không phải vừa rồi ngươi còn nói Minh Ngọc tiểu thư và Tô đại nhân gặp riêng nhau ở đây sao? Sao chớp mắt một cái đã khóc đáng thương vậy? Đúng là thay đổi nhanh quá.” A Cẩn cười tủm tỉm, cũng không nổi giận, chỉ là lạnh lùng nhìn A Điệp và Minh Ngọc, dường như hai người này chỉ là một trò cười.
Sắc mặt A Điệp lúc đỏ lúc trắng, nàng ta cắn cắn môi, đang muốn nói gì đó thì nghe A Cẩn nói tiếp: “Nhưng mà dù ta không thích A Điệp, nhưng ta tin người Lục Vương phủ chúng ta sẽ không làm chuyện như vậy? Làm chuyện này đối với nàng ta có chỗ tốt gì chứ? Phàm là làm chuyện xấu, hoặc là vì trả thủ, hoặc là vì muốn điều gì đó.
Nàng ta không liên quan gì đến ngươi mà?” A Cẩn dừng lại một chút, có lòng tốt nói tiếp: “Ta lại càng không.
Dù có thế nào thì ta luôn nhớ kỹ chúng ta đều là người của nhà họ Triệu, cho dù quan hệ không tốt thì ta cũng nhớ kỹ.
Ta sẽ không khiến cho Hoàng gia gia đau lòng vì chuyện như vậy.
Minh Ngọc tỷ tỷ, ngươi vẫn nên cầm quần áo mặc lên đàng hoàng đi.”
Minh Ngọc hung hăng nhìn chằm chằm A Cẩn, A Cẩn vô tội nhíu mày: “Thật ra ta lại cảm thấy các ngươi cắn nhau thế này, không nghĩ đến việc có lẽ là có người ngồi ngư ông đắc lợi à?”
Phó Thời Hàn mỉm cười gật đầu: “A Cẩn nói rất có lý.”
Đương nhiên Triệu Minh Ngọc cực kỳ nghi ngờ A Điệp, nhưng mà, sau khi tỉnh táo lại, nàng ta cũng phát hiện chuyện không được bình thường.
Con khốn A Điệp kia hại nàng ta làm gì, hơn nữa nhìn biểu cảm ngạc nhiên của nàng ta cũng không giống tính kế mình thật.
Còn A Cẩn, hình như A Cẩn cũng không phải, cả ngày nàng toàn nghĩ làm cách nào để khiến Hoàng gia gia vui, quả thật cũng không có khả năng làm chuyện này lắm.
Dù sao mất mặt là toàn bộ nhà họ Triệu, không đáng.
Nghĩ như thế, đột nhiên nàng ta nhìn về phía Tô đại nhân!
Có lẽ người có khả năng làm chuyện này nhất chính là Tô đại nhân.
Có lẽ, ông ta vốn biết Triệu Cẩn không dễ tính kế, sợ Lục Vương phủ nổi giận hơn, dù sao Lục Vương gia cũng là một tên điên, cho nên vì thế mới tính kế nàng ta?
Nàng ta nhìn chòng chọc vào Tô đại nhân, hỏi: “Tô Nhu đâu?”
Lúc này Tô đại nhân còn đang mơ màng, thấy Triệu Minh Ngọc âm trầm nhìn chằm chằm ông ta thế này thì ngẩn ra một chút, hỏi: “Nhu nhi?”
“Đúng, con khốn Tô Nhu kia đâu? Là nó đúng không? Là hai cha con các ngươi hợp tác với nhau làm, đúng không?”
Phó Thời Hàn đứng bên cạnh cười lạnh: “Quả nhiên là kế hoạch tốt một hòn đá trúng mấy con chim nha!”
Minh Ngọc nghe Phó Thời Hàn nói thế này thì lại càng oán hận, lập tức tát một bạt tai: “Ngươi nói xem, có phải là do các ngươi tính toán kỹ lưỡng rồi không?”
“Không có, ta… chúng ta mới là người bị hại.
Ta giống người, đều là người bị hại.” Lúc này, cuối cùng Tô đại nhân cũng hơi tỉnh tỉnh táo.
Nhưng làm sao Thời Hàn sẽ để cho ông ta cãi lại: “Chuyện này đúng là một ý kiến hay một mũi tên trúng hai con chim.
Quan hệ của Tứ Vương gia và Lục Vương gia vốn như thế, ông không tính kế được mấy vị Vương gia khác, bèn tính kế đến trên người mấy cô nương.
Tiểu cô nương đều là người tai mềm, dễ dao động, dễ bị lừa.
Còn không phải à, chỉ dùng một chút thủ đoạn thì tiểu cô nương đã đi vào bẫy, như vậy không phải là khiến ngài được như ý sao? Ngài cảm thấy Tô Bân ở trong lao cả đời đều không ra được, tính cưới thêm một người để sinh lại à?”
Thời Hàn thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Thật ra ấy mà, từ trước đến nay, quan hệ giữa mấy vị Vương gia đều không tệ.
Giữa huynh đệ làm gì có thù hận qua đêm nào, chỉ là có một số tiểu nhân cản trở từ đó, cho rằng có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Cũng không biết làm sao loại người này có thể làm quan trong triều, đúng là tội chết muôn lần cũng khó chuộc lại.”
Minh Ngọc bị Thời Hàn mê hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy Tô đại nhân chính là hung thủ, gần như không hề do dự mà cầm đao trên mặt đất lên, lập tức thọc qua….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook