Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
-
Chương 92
Lục Vương gia là điển hình của loại người nói là làm, ông không nói hai lời, xách theo một xô máu chó đen đi thẳng đến nhà họ Tô.
Tô Bân còn đang ở trong ngục, cho dù là ai cũng không được gặp mặt, đây là quy định gắt gao của Hoàng Thượng.
Ông không tìm được kẻ cầm đầu, vậy thì có thể tìm nhà của kẻ cầm đầu… ừm, chính là Tô phủ để ăn vạ! Dù sao con nhóc Tô Nhu chết tiệt kia còn dám khoe khoang trước mặt nữ nhi của ông, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhịn.
Lục Vương gia sai người chuẩn bị máu chó đen, A Cẩn nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại là máu chó đen, không phải thứ này dùng để tạt yêu ma quỷ quái sao?”
Lục Vương gia cảm thấy nữ nhi của ông không được di truyền trí tuệ của ông chút nào, chuyện này thật sự khiến ông cảm thấy hơi chua xót, thật thà quá! Như thế làm sao được, ông nhất định phải dạy cho cô nương nhà ông một chút, có đôi khi phải nhìn toàn bộ câu chuyện, tuyệt đối đừng chỉ để ý một điểm nhỏ như thế.
Máu chó đen thì mới ồn ào hơn được!
“Con đó, đúng là một cô nương ngốc.
Con không nghĩ tạt cái khác thì làm sao có khí thế được.
Chúng ta phải áp đảo người ta ngay từ mặt khí thế đã.” Lúc trước ông cực kỳ muốn dùng máu chó đen tạt Lý Tố Vấn, tuy cuối cùng cũng có, nhưng lại không phải do ông làm.
Liên di nương ngu ngốc kia vậy mà dám đoạt sáng ý của ông, đúng là buồn bực!
Bây giờ có thể tự mình cảm nhận hiệu quả của máu chó đen, ông yên lặng giơ ngón tay cái cho bản thân.
Đầu óc này đúng là quá tốt.
“Thứ như máu chó đen này có thể dọa người ta sợ, ta cảm thấy rất tốt.” Chẳng biết từ lúc nào Oánh Nguyệt cũng bước vào.
A Cẩn nhìn bộ dạng chững chạc đàng hoàng của tỷ tỷ nàng, không nhịn được cười hỏi: “Tại sao lại là máu chó đen.
Ta cảm thấy tạt phân cũng rất tốt nha!”
Mọi người: … yên lặng!
“Hành động thô bỉ!” Cuối cùng, Oánh Nguyệt khó mở miệng, nói.
A Cẩn cười lạnh: “Tỷ tỷ làm như máu chó đen thì không phải là hành động thô bỉ vậy.
Hơn nữa, ăn uống ngủ nghỉ là chuyện bình thường.
Con người muốn tồn tại thì không thể thiếu những thứ đó.”
Tuy cười lạnh nhưng A Cẩn cũng là bày ra vẻ nũng nịu, chỉ thấy Oánh Nguyệt lắc đầu, chậc lưỡi: “Quả nhiên muội muội bị Phó Thời Hàn dạy hư rồi.
Muội muội ngọt ngào mềm mại của ta đâu?” Nàng nói thầm.
A Cẩn không nghe rõ, bước lên phía trước, tay đặt lên tai, pha trò hỏi: “Tỷ tỷ nói cái gì?”
Oánh Nguyệt: “Không có gì!” Phó Thời Hàn còn đang đứng ở bên cạnh đây, nàng tuyệt đối sẽ không nói bậy.
Phó Thời Hàn… có hơi không chọc nổi nha! Thật ra ai cũng không biết trong lòng Oánh Nguyệt có một bí mật nhỏ liên quan đến Phó Thời Hàn.
Đương nhiên, thật ra thì bí mật này cũng không là gì cả, nhưng trong lòng nhóc loli Oánh Nguyệt năm đó, đó chính là một đòn nặng nề.
Lúc đó mẫu thân Phó Thời Hàn vừa chết mới có nửa năm, một ngày nọ, hai người gặp nhau trong cung.
Tuy Oánh Nguyệt đã từng nghe lén sự tích Phó Thời Hàn giết người, nhưng vẫn không cảm thấy sợ hãi cho lắm.
Dù sao ấy mà, loại chuyện này mới chỉ là nghe, làm sao có thể sợ được? Hơn nữa, lúc đó Oánh Nguyệt mới chỉ là một bánh bao nhỏ ba tuổi, Thời Hàn lúc bé lại có bề ngoài rất tốt.
Bề ngoài đó đủ khiến Oánh Nguyệt cho rằng Thời Hàn là người tốt.
Giá trị nhan sắc quan trọng vậy đấy!
Nhưng làm thế nào cũng không ngờ, còn chưa đợi Oánh Nguyệt đến gần Phó Thời Hàn thì đã nhìn thấy đường ca Cẩn Thư của Nhị Vương phủ nhảy nhót đi đến.
Cũng không biết hắn nói cái gì, Phó Thời Hàn đá vào mông Cẩn Thư, nói: “Đừng làm phiền ta.”
Giọng nói lạnh buốt đó khiến Oánh Nguyệt cứ thế mà dừng chân lại, tuy đường ca Cẩn Thư không xem ra gì mà tiếp tục đi dạo, nhưng Oánh Nguyệt đã cảm thấy người này không văn nhã như bề ngoài.
Lần đầu tiên gặp mặt, Oánh Nguyệt tỏ vẻ hơi sợ!
Lần thứ hai, Oánh Nguyệt sẹo lành quên đau, lại dự định đi qua tìm vị đại ca ca đẹp mắt này chơi.
Nhưng mà, lại bị người khác vượt lên trước, An Tú của Tam Vương phủ vọt đến, người đẹp mắt khiến người ta thích vậy đấy.
Nàng còn chưa nghe rõ Phó Thời Hàn nói cái gì thì đã thấy An Tú ngoan ngoãn đi theo hắn, Oánh Nguyệt có hơi ghen ghét, lại cảm thấy lúc trước mình nghĩ hơi nhiều, rõ ràng ca ca đó rất tốt nha.
Ha hả, sau đó… sau đó An Tú đẩy thiếp thất của Tam Vương phủ xuống nước, cũng không biết bị sao mà đốt tóc mình đi.
Đúng là một trận hỗn loạn lớn.
Một tiểu cô nương xinh đẹp biến thành trọc nửa đầu.
Tuy bây giờ lớn lên, nhưng trong lòng Oánh Nguyệt cảm thấy lòng nàng có hơi đau, thật sự rất sợ hãi!
Lúc đó tiềm thức của nàng đã nói cho nàng, vị đại ca này không chọc được.
Nàng cứ cảm thấy chuyện đó có liên quan đến hắn.
Quả nhiên người lớn nói đều đúng.
Còn về cọng rơm cuối cùng đè chết Oánh Nguyệt lại đến từ nàng, ngày nọ tháng kia năm nào đó, nàng lại thiếu đánh.
Không còn cách nào khác, lúc đó tuổi còn nhỏ, hoàn toàn không biết việc đời hiểm ác, nàng thế mà thấy Phó Thời Hàn có hơi đáng thương, thế là bước đến an ủi hắn.
Lúc đó Phó Thời Hàn nói cái gì? Hắn nói, tiểu cô nương, có phải trong nhà muội có một con thiếp không? Oánh Nguyệt cảm thấy không đúng, rõ ràng trong nhà nàng có rất nhiều con thiếp.
Phó Thời Hàn lại cười tủm tỉm, dịu dàng nói với nàng: “Ầy, thiếp không phải thứ tốt lành gì nha.
Nếu như muốn sống tốt thì cứ làm thế này… như thế…”
Oánh Nguyệt bị hắn dụ dỗ, lập tức đẩy Triệu di nương lúc đó xuống bậc thang.
Sau đó, nàng bị mẹ đánh một trận, tuy chuyện này bị đè xuống, nhưng lúc đó Oánh Nguyệt đã cảm thấy thật ra Phó Thời Hàn rất đáng sợ.
Tuổi dần lớn lên, loại cảm giác này không những không giảm mà còn tăng, thế nên, nàng sợ nhất là Phó Thời Hàn, lại không dám nói xấu trước mặt người ta.
Nhưng mà rất lạ nha, muội muội nàng lại không hề sợ, nghĩ đến muội muội càng ngày càng mọc lệch, lại nhớ lại lúc bé Phó Thời Hàn xúi mình làm chuyện xấu, nàng cảm thấy đương nhiên là muội muội bị Phó Thời Hàn làm hư.
Đều là do nàng không trông coi muội muội cho tốt nên mới có kết quả như bây giờ, Oánh Nguyệt cảm thấy rất áy náy.
Thật ra nàng hẳn là nên quan tâm muội muội nhiều hơn.
“A Cẩn, thật ra muội không hiểu tác dụng của máu chó đen này.
Muội nghĩ xem, muội khiến Tô Bân bị ném vào đại lao, đương nhiên nhà họ Tô muốn nghĩ mọi cách cứu người, nhưng Hoàng gia gia không cho phép bọn họ cứu nha.
Không cứu được, có phải bọn họ sẽ nghĩ đến đường ngang ngõ tắt không? Ví dụ như ở sau lưng đâm hình nộm trù ẻo muội.” Oánh Nguyệt nói thấm thía.
A Cẩn phản bác: “Không đúng, rõ ràng người thích đâm hình nộm nhất chính là tỷ!”
Oánh Nguyệt: “Con nhóc ngốc này, người ngoài cũng đâm, chỉ là bọn họ đâm lén, làm sao đường đường chính chính như ta được?” Thật ra chắc chắn Oánh Nguyệt sẽ không nói, năm đó nàng đẩy Triệu di nương xuống bậc thang cũng cực kỳ sợ hãi.
Cũng chính vào lúc đó, nàng mới bắt đầu nghiên cứu xem bói, cứ cảm thấy như thế mới yên tâm.
Sau này nàng tôn trọng không dùng bạo lực, nàng phải dùng cách tương đối “nhã nhặn”!
Cách tương đối nhã nhặn chính là đâm hình nộm, ừ, giống như bây giờ.
Ặc, nhưng những chuyện này đều không nằm trong phạm vi thảo luận hôm nay.
Phạm vi thảo luận hôm nay là tạt máu chó.
“Bọn họ sẽ trù ẻo muội sau lưng.
Chúng ta sẽ tạt máu chó lên cổng nhà bọn họ, máu chó đen bá đạo đến thế nào chứ, lập tức sẽ dọa phủ bọn họ.
Như thế cho dù bọn họ có đâm hình nộm thì cũng vô dụng với chúng ta.
Cho nên máu chó đen… chiêu này không còn gì tốt hơn nữa!” Oánh Nguyệt vừa nói vừa gật đầu, khẳng định chiến thuật của cha nàng.
Lục Vương gia nghe thì ưỡn ngực: “Những chuyện này ta đã nghĩ đến từ lâu, nếu không làm sao ta không tạt phân chứ?”
A Cẩn: Người nói bậy! Vừa rồi lúc ta nhắc đến tạt phân, rõ ràng người rất dao động!
Thời Hàn mỉm cười ngồi trong góc, nhìn cả gia đình thương lượng.
Tố Vấn thì ngồi yên một góc khác, nàng cảm thấy nhận thức của mình bị lệch lạc cực lớn!
Cẩn Ngôn nắm chặt tay nàng: “Nàng yên tâm, ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.”
Tố Vấn run rẩy chỉ Lục Vương gia, nhỏ giọng hỏi: “Tạt máu chó đen còn không phải là cách trả thù sao?”
Cẩn Ngôn ha hả: “Đó là cha ra mặt trả thù cho mọi ngươi, còn ta, ta có cách làm khác, sẽ không có ai bắt nạt nàng như vậy.
Ta đã nói, nếu dẫn nàng ra thì phải bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu chút ấm ức nào.”
Tố Vấn cười, trở tay nắm chặt tay Cẩn Ngôn: “Nhưng ta sẽ không chịu thiệt! Chàng biết, võ công của ta không tệ.”
Cẩn Ngôn nói nghiêm túc: “Bất kể nàng có võ công hay không, bất kể nàng có chịu thiệt hay không, chỉ cần có người bắt nạt nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tha.
Đây là hứa hẹn của ta với gia gia, cũng là lời hứa của ta với nàng.”
Đột nhiên Tố Vấn đỏ mặt cúi đầu, khóe môi Cẩn Ngôn cong lên.
Đương nhiên, hai vị này tình nồng ý nồng cũng không ai để ý.
Bây giờ Oánh Nguyệt đang giảng cho mọi người nghe một số điểm tốt của việc tạt máu chó, A Cẩn đứng một bên vẽ vòng tròn, đặt câu hỏi liên tục, màu đỏ tím có được không?
Đương nhiên đáp án là có.
Mọi chuyện được giải quyết, Lục Vương gia rời đi đầy hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Phúc Quý lập tức bước lên: “Vương gia, chúng ta chuẩn bị mấy thùng thì được?”
Lục Vương gia: “Càng nhiều càng tốt!”
Bốn chữ này lại đặt vững hiện thực đau khổ của nhà họ Tô.
“À đúng rồi, đi gọi Ngọc Chân di nương cho ta.
Sức nàng ấy lớn, giọng cũng to, có thể trợ oai cho ta.” Lục Vương gia nói thêm.
Từ khi Ngọc Chân di nương vào cửa, A Cẩn chưa từng gặp nàng ấy.
Những di nương trong hậu viện đó, ngoài Liên di nương A Điệp ra, A Cẩn rất ít khi gặp những người khác.
Hơn nữa, số lần nàng gặp Liên di nương cũng không tính là nhiều, lại đều là do nàng bước lên trước.
Chưa được bao lâu đã thấy Ngọc Chân di nương mặc một bộ váy áo màu hồng đào, hấp tấp lao đến, giọng to muốn rung trời: “Vương gia, nghe nói ngài gọi ta đi tạt máu chó đen báo thù cho Quận chúa với ngài, quá tốt rồi! Đi! Để ta làm cái này!”
Ngọc Chân vừa bước đến đã nhấc hai thùng máu chó đen lên, xông pha lên đầu!
Mắt Lục Vương gia sáng lấp lánh: “Đúng là có mùi vị của người phụ nữ quá!”
A Cẩn và Oánh Nguyệt lảo đảo một cái, suýt nữa đều ngã sấp xuống.
Các nàng chưa từng gặp việc đời vì, không hiểu vì sao mà Lục Vương gia chuyển từ Dương Xuân Bạch Tuyết* sang tiết mục cây nhà lá vườn! Đúng là mười vạn câu hỏi vì sao!
*Dương Xuân Bạch Tuyết: Trong thập đại danh khúc của Trung Hoa, duy chỉ có Dương Xuân Bạch Tuyết là khúc nhạc vui vẻ, âm thanh réo rắt, gợi lên trong lòng cảnh chớm xuân, có một chút gì đó rộn rã và tươi tắn.
Đông đi Xuân tới, đất mẹ hồi sinh, thế giới tự nhiên hẳn là tràn trề nhịp sống, như chực bung nở.
Nhưng mà… nhìn Ngọc Chân di nương hiên ngang thế này, A Cẩn lại cảm thấy quả nhiên người này không giống những cô gái tầm thường trong hậu viện.
Đúng là nhìn người không thể nhìn mỗi vẻ ngoài, cha nàng có thể từ người chỉ thích người đẹp yêu kiều ngựa gầy Dương Châu sang nữ tử sức lớn như trâu đương nhiên là có lý do.
Bây giờ nàng nhìn thì đã hiểu, người thành thật, rất tốt!
Còn Ngọc Chân di nương, thật ra nàng cực kỳ thật lòng.
Dung mạo nàng xấu, sức lực lại mạnh như trâu, giọng cũng lớn, mọi người đều không thích nàng.
Từ nhỏ nàng đã nghe rất nhiều lời bàn tán, cho nên mãi đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vẫn chưa có người đến cửa cầu hôn.
Làm gì có ai thích nữ tử như thế?
Lúc Ngọc Chân cảm thấy cuộc sống phải tiếp tục trôi qua như vậy thì nàng gặp Lục Vương gia.
Lúc đó, Lục Vương gia gặp một đám cướp, là nàng đã cứu Lục Vương gia.
Ngươi xem, sức lớn như trâu cũng có chỗ tốt như thế đấy!
Lục Vương gia thật sự vừa gặp đã thích nàng, lúc đó đưa ra ý muốn nạp nàng vào cửa.
Đừng nói là đến Lục Vương phủ làm thiếp, cho dù làm thiếp cho tên lưu manh đầu đường người ta cũng chê.
Ngọc Chân không muốn cứu người để đợi người ta báo ân, nhưng Lục Vương gia lại nói mình không phải báo ân, là thật lòng cảm thấy nàng cực kỳ có mùi vị của người phụ nữ.
Đúng là một loại gạo nuôi trăm người.
Ngọc Chân cạn lời, nhưng cũng mang theo hy vọng về cuộc sống tốt đẹp và cả lo lắng đến Lục Vương phủ.
Nàng cho rằng đương nhiên vào Lục Vương phủ phải trải qua một phen khó khăn trắc trở, nhưng lại không hề có.
Tuy bề ngoài Lục Vương phi có hơi lạnh lùng, nhưng lại sắp xếp cho nàng rất ổn thỏa, còn chặn cả miệng người khác, để nàng sống cực kỳ thanh nhàn.
Ngày tháng tốt lành, người đàn ông là trai đẹp hiếm có, Ngọc Chân lập tức cảm thấy mê muội.
Cảm giác đặt mình vào tiên cảnh thế này đúng là khiến cho Ngọc Chân rất cảm động, nàng nghĩ nhất định mình phải báo ân.
Lục Vương gia Lục Vương phi đều là người tốt, nhất định phải báo ân.
Ngọc Chân thề phải làm gì đó cho Lục Vương phủ, ngươi xem, thời gian không phụ người có lòng.
Chỉ cần nàng chịu làm thì vẫn có cơ hội báo ân, không phải sao?
Lần này cơ hội đã tới!
Ngọc Chân cõng hai thùng con đựng máu chó đen, hùng dũng hiên ngang sải bước.
Tô phủ, ta đến đây!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook