Thật ra làm người có thể làm đến nỗi như Lục Vương gia, cũng gọi là thất bại đến tột đỉnh.

Tranh đoạt hoàng vị đang thời gay cấn, thế nhưng ngay cả cơ hội đến gần ông ta cũng không có.

Thân cha, thân tức phụ, thân nhi tử, thân cô nương, tất cả đều không ưa ông ta.

Được rồi, mọi người đều là người trưởng thành có lý trí, không ưa là bình thường, thế nhưng ngay cả đứa bé cũng ghét bỏ thì không nói được nữa.
A Cẩn dựa vào lòng Hoàng Đế y y nha nha, lúc thì vẫy tay với người này, lúc thì gật đầu với người kia, cực kì nhiệt tình.

Duy chỉ đối với phụ thân mình, chỉ cần Lục Vương gia đến gần, nàng lập tức quay mông nhỏ về phía ông ta, cực kì ghét bỏ.

A Cẩn cảm thấy tuy trông dáng dấp người này vẫn được, nhưng nhân phẩm quá xấu xa.
"Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Ha ha!" Lục Vương gia cười lúng túng.
Hoàng Đế ghét bỏ liếc ông ta một cái, chọc con nhóc trong lòng: "Thật à? Trẫm lại cảm thấy nhóc tỳ này hiểu chuyện đến không tưởng tượng nổi." Hai tổ tôn bọn họ lại nhất trí với nhau.
Hoàng Đế không nể mặt thế này, sắc mặt Lục Vương gia hơi xấu hổ, nhưng chỉ một chốc sau, ông ta lại xông tới: "Khởi bẩm Phụ hoàng, trong nhà nhi thần còn một thứ nữ, còn thông minh lanh lợi hơn cả A Cẩn.

Nếu như ngài gặp chắc chắn sẽ rất thích, không bằng nhân ngày lành này, ngài phong thưởng cùng lúc đi?" Nói rồi ông ta cười lấy lòng nhìn Hoàng Đế, có hơi giống nụ cười của tiểu A Cẩn trước đó.
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng nghe được.

A Cẩn tức đến đau răng, đây chính là phụ thân nàng, khó trách mẫu thân nàng không thích lão già này, quả nhiên là người vừa không đàng hoàng vừa không hiểu chuyện.


Mấy Hoàng tử khác không nói gì, chỉ nhìn lão lục tìm thêm đường chết.
Lục Vương gia tiếp tục: "Phụ hoàng, A Cẩn còn nhỏ, không được thú vị như A Điệp.

Ngài không biết nha, miệng nhỏ của A Điệp rất ngọt, lại lanh lợi dị thường.

Tuổi còn nhỏ mà tứ thư ngũ kinh đều tinh thông!"
Đừng nói tới Hoàng Đế, ngay cả A CẨn cũng cảm thấy hết nói nổi! Loại khoe khoang khoác lác này, có thể làm nhưng đừng quá mức chứ? Ông ta quả thật biết thổi phồng mà! Đừng tưởng rằng nàng không biết, A Điệp kia đừng nói đến tứ thư ngũ kinh mà ngay cả người còn chưa nhận được đấy!
Hoàng Đế lặng lẽ nhìn ông ta, quát: "Cái gì mà A Điệp với không A Điệp, tiểu Quận chúa của Lục Vương phủ, trẫm chỉ biết mỗi Oánh Nguyệt và A Cẩn.

Tuổi con cũng không nhỏ, mỗi ngày ngơ ngác, không phân rõ phải trái thế này, tương lai phải làm thế nào.

Nhiều vương phủ như vậy, vì sao chỉ có mỗi vương phủ của con lập tiểu Thế tử từ sớm, con chưa từng nghĩ là tại sao à? Quả nhiên quá ngu xuẩn, thật là quá ngu xuẩn!"
Hoàng Đế nói hai lần quá ngu xuẩn liên tục, xem ra cực kì tức giận.

Mấy vị Hoàng tử đều quỳ xuống: "Phụ hoàng bảo trọng thân thể."
Tuy trên mặt sợ hãi, nhưng trong lòng mọi người đều có một cái cân.

Vì sao chỉ có một mình Lục Vương phủ lập Thế tử, đó là nói rõ Lục Vương gia đã không còn cơ hội ngồi lên hoàng vị.

Thậm chí là nói ngay cả làm Vương gia cũng làm không tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng những người khác đều khẽ động, vốn đã nghĩ như vậy, hôm nay cũng coi như được chứng thực.
"Bảo trọng? Nếu như các con thật sự muốn trẫm bảo trọng, vậy thì nên tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cho trẫm! Trong sinh thần của phụ hoàng mình mà đi cầu phong tước cho thứ nữ do một thiếp thất sinh.

Quả thật là cực kì buồn cười.

Thậm chí phải nói là mở mắt nói dối.

Lão lục, con gọi A Điệp nhà con tới, nếu như không đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, lập tức chém cả nó lẫn mẫu thân nó!" Giọng Hoàng Đế không lớn nhưng lạnh lẽo, đầu A Cẩn nhích lại gần cổ ông.
Lục Vương gia nghe xong thì mặt mũi trắng bệch, ông ta vội vàng dập đầu nhận lỗi: "Phụ hoàng tha tội, phụ hoàng tha tội, nhi thần thất lễ.

Vừa rồi… vừa rồi đều là nhi thần nói bậy, phụ hoàng tha tội!"
Hoàng Đế tức đến mức run tay, ông đạp một cái vào vai Lục Vương gia: "Đồ đần nhà con."
Lục Vương gia run lẩy bẩy quỳ ở đó, không dám cử động.
"Ưm a! Ô!" Tuy A Cẩn cảm thấy phụ thân nàng hơi ngốc, nhưng cũng không thể bị đánh thành chó trong ngày thế này được.

Lục Vương phủ bọn họ vẫn cần thanh danh chứ! Nàng quyết tâm cứu vớt phụ thân ngốc này, hai tay vỗ vỗ, đầu nhỏ lắc lư: "Ê a ô! Ê a ô!" Khúc nhạc dạo đáng yêu vang lên!
Nhị Hoàng tử vội nói: "Phụ hoàng, nóng giận hại đến thân thể.

Ngài cần phải bản trọng thân thể cho tốt.


Ngài xem, tiểu A Cẩn cũng đang lo lắng cho ngài.

Con bé đang phí hết tâm tư chọc ngài cười, ngài đừng tức giận nữa."
A Cẩn gật đầu liên tục.
Tam Hoàng tử nói theo: "Nhị ca nói đúng, phụ hoàng đừng tức giận."
Hoàng Đế lặng lẽ tránh xa Lục Vương gia một chút, ôm A Cẩn ngồi lên nơi cao.

A Cẩn vội vàng: "A… A ô ai ô!" Nàng tự ê a một khúc, tuy hát không ra sao, nhưng đung đưa trái phải trông cũng rất vui.
Hoàng Đế đặt A Cẩn lên bàn, nàng càng thêm hăng hái biểu diễn.

Hôm nay, nàng hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, những thứ mẫu thân muốn nàng làm, nàng đều làm rất tốt.

Những thứ chưa dặn nàng làm, nàng cũng cố gắng làm.

Quả nhiên là cảm giác người chiến thắng nhân sinh.
A, a a? Gì cơ, không tốt! A Cẩn cảm thấy, hình như mình hơi… ưm, còn chưa kịp biểu đạt cảm giác của mình, cả người A Cẩn đột nhiên cứng đờ.

Nàng, không thể cử động.
Lục Vương gia đứng xa, không hiểu hỏi: "Ai da, tứ ca, A Cẩn sao thế? Sao con bé không đắc ý nữa rồi?"
Tứ Vương gia nhìn gương mặt ngu xuẩn của ông ta, chán ghét quay đầu mặc kệ ông ta.

Cho dù ở trước mặt Hoàng Đế, ngay cả làm bộ một chút Tứ Vương gia cũng không chịu!
Lục Vương gia bị mất mặt, lại đi chọc Tam Hoàng tử.
Lúc này mọi người cũng đều phản ứng lại, tiểu thái giám vội vàng ôm A Cẩn.

Trong chớp mắt, mùi thối lan tràn khắp nơi.


Nói cách khác, A Cẩn… ị đùn!
A Cẩn che mặt, vô cùng xấu hổ.

Sao nàng lại có thể đắc ý đến mức quên chuyện đi đại tiện này chứ, hơn nữa, sao lại không có báo trước chút nào thế!
"Trời ạ, con bé đại tiện, quá thối rồi." Lục Vương gia ghét bỏ trốn ra xa.
Thấy mình mất mặt trước nhiều trưởng bối đẹp trai như vậy, A Cẩn lập tức cảm thấy cuộc đời mình u ám.

Nàng tưởng tượng, nhiều năm sau, người khác nhắc tới nàng có lẽ ấn tượng đầu tiên sẽ là tiểu Loli ị bậy trong Ngự Thư Phòng, nàng cảm thấy cuộc đời lại càng đau khổ.
Đang êm đẹp như vậy, sao lại có thêm một lịch sử đen thế này chứ! Nghĩ lại quá thê thảm rồi, A Cẩn lập tức khóc to òa òa, ai dỗ cũng không được!
Dù sao cũng đã ị đùn, khóc cũng không tính là lịch sử đen gì.

Còn có gì có thể đen hơn chuyện kia sao?
Đợi đến khi Lục Vương phi đón bé con nhà mình thì thấy nàng khóc thảm thiết, cũng không dám nói thêm lời nào.

Lục Vương phi chỉ liên tục dỗ dành A Cẩn, mãi đến khi nàng ngủ...
Đợi đến khi A Cẩn tỉnh lại thì cảm nhận được xe ngựa đang chậm rãi di chuyển, nàng cố gắng rướn cổ.

Lục Vương phi vội ôm lấy nàng: "A Cẩn nhìn gì đấy? Hoàng cung à? Mẹ muốn dẫn con về nhà."
A Cẩn: Không phải tham gia yến hội ạ? Có lẽ là do dáng vẻ nghi ngờ của nàng quá rõ ràng, Lục Vương phi mỉm cười nói: "Bây giờ đã là buổi tối rồi!" Bà khẽ kéo rèm ra, A Cẩn có thể trông thấy cảnh đêm trong hoàng cung.
A Cẩn nhìn xuyên qua bức rèm nhỏ, cảnh trí trong cung quả nhiên khác biệt.

Chỉ là… đang đứng ở đình đài bên kia là ai? Người ư? Hay là… thần tiên?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương