Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
-
Chương 75
Mấy năm qua, độ tuổi chờ được gả đi của nữ tử trong kinh thành càng ngày càng tăng lên.
Thực ra, A Cẩn có mấy phần không hiểu, hai tỷ muội các nàng là vì Cẩn Ngôn còn chưa thành thân nên mới kéo dài việc kết hôn còn người bên ngoài thì nàng thật sự không hiểu tại sao.
Nhưng đúng là chẳng có ai vội.
Lẽ ra người cổ đại phải thành thân sớm, thế nhưng mấy năm qua, thật sự đi đâu cũng thấy nữ tử mười bảy mười tám tuổi chưa thành hôn.
Tuy nhiên, đây cũng không phải điều nàng đặc biệt quan tâm, lập gia đình quá sớm sinh con sớm thực ra cũng tạo thành tổn thương cho cơ thể.
Cho nên tạm thời A Cẩn nhận định đây là một thay đổi tốt.
Ngu Uyển Tâm sai người bế Thẩm Tiêu lui xuống, nhìn mắt to của Thẩm Tiêu nước mắt lưng tròng, A Cẩn thật lòng muốn đoạt lấy đứa trẻ.
Lục Vương phi trừng mắt nhìn nàng: “Con ở yên đó.”
Một câu nói làm cho A Cẩn ỉu xìu, đúng là nàng có chút sợ mẫu thân của mình, hu hu! Tiểu Tiêu Nhi, không phải biểu tỷ không muốn bế đệ mà do cô của đệ quá tàn khốc!
Chẳng bao lâu, các phu nhân của các nhà lần lượt đến đây, bữa tiệc này cũng có chút đặc biệt.
Nếu người thân của mình mở tiệc mời người khác thì mình cũng nên đến sớm một chút mới được.
Ngoài Lục Vương phi, Ngu Uyển Tâm thì mấy chị dâu cũng dẫn theo con gái của mình đến nhà.
Thẩm phủ không lớn, nhưng mà đình đài lầu các được trang trí rất trang nhã.
Mọi người ngắm cảnh trong hoa viên cũng cực kỳ thích ý.
Trong đại sảnh của Thẩm gia, phu nhân của trưởng tử Thẩm Liên cũng đã dẫn con gái Thi Lam đến từ rất sớm.
Thi Lam thấy A Cẩn đến thì cười híp mắt tiến lại gần: “A Cẩn, ta biết chắc chắn muội sẽ đến.” Nàng ấy đánh giá nữ tử đứng bên cạnh A Cẩn, nói: “Vị tỷ tỷ này là...”
Lục Vương phủ chưa từng giới thiệu Lý Tố Vấn với người bên ngoài, cho nên đây cũng là một dịp tốt để ra mặt.
Thi Lam vừa hỏi vấn đề này đương nhiên người bên ngoài cũng rất tò mò, Lục Vương phi cũng theo thế mà giới thiệu: “Đây là cháu gái của Lý thần y, Lý Tố Vấn Lý tiểu thư.” Nhưng bà cũng không giới thiệu nhiều hơn, bây giờ mọi việc còn chưa định đoạt, lỡ nói nhiều chẳng may có chuyện gì bất ngờ sẽ tổn hại đến danh tiếng của người khác.
Nhưng cho dù là thế, người bên ngoài thấy bà dẫn theo Lý cô nương thì trong lòng đương nhiên cũng có vài phần hiểu rõ.
“Tứ Vương phi đến...” Tiếng của hạ nhân vang lên, Ngu Uyển Tâm có chút kinh ngạc, có điều nàng cũng không phải là người chưa từng va chạm xã hội, nàng nhanh chóng nở nụ cười: “Thật không ngờ Tứ Vương phi cũng đến, đúng là hiếm thấy hiếm thấy.”
Vừa nói lời này, ai mà không hiểu, rõ ràng không mời Tứ Vương phi.
Không mời mà tới, Tứ Vương phi này thật mặt dày.
Có điều, ở đây đều là người khôn khéo, không ai nói điều gì khác mà chỉ cười dè dặt.
Ngần ấy năm, Tứ Vương phi làm ra không ít trò xấu mặt nhưng bản thân bà ta dường như không biết mà vẫn cứ tiếp tục tìm đường chết đủ kiểu!
A Cẩn mím môi không nói gì, Thi Lam nói với A Cẩn: “Có đến tám phần là Minh Ngọc và Minh Y sẽ tới.”
A Cẩn cười: “Ở đâu ra tám phần, rõ ràng là mười phần.” Đúng như dự đoán, hai người vừa dứt lời đã thấy Tứ Vương phi mặc quần áo màu đỏ sậm ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong viện.
Còn Minh Ngọc và Minh Y lại đi phía sau Tứ Vương phi.
Ánh mắt của Minh Ngọc dừng trên người A Cẩn rồi hừ lạnh một tiếng, nàng ta vẫn coi đường muội này là cái đinh trong mắt, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng đứng đó, nàng ta chỉ hận không thể tiến lên cào nát mặt của nàng.
Minh Ngọc cũng căm ghét A Cẩn như vậy nhưng A Cẩn cũng không hề quan tâm mà thoải mái nở nụ cười.
Ở đây có không ít phu nhân nhà các quan lại khác, thấy tình cảnh này còn có gì không hiểu.
Ai ai cũng nói Gia Hòa Quận chúa cứng đầu ương ngạnh nhưng thấy nàng dù sao cũng chỉ là một cô nương, nếu như không phải là tình huống cực kỳ lúng túng thì làm sao nàng thể hiện sự tức giận như vậy.
Nhưng mà Minh Ngọc Quận chúa này, thời điểm bình thường cũng biểu hiện ra sự vô tri.
Nghĩ vậy, mọi người lặng lẽ lắc đầu trong lòng, quả nhiên là mẹ nào con nấy, thấy phẩm hạnh của Tứ Vương phi như vậy cũng chẳng dạy tốt được con gái của mình.
Nhìn thế này đúng là không bằng Gia Hòa Quận chúa.
Cũng giống như Lục Vương gia vậy, vốn dĩ Lục Vương gia đã mất hết thể diện rồi, cho dù ông ấy gây ra một vài chuyện mọi người cũng chỉ có một suy nghĩ, mặc dù cảm thấy bất nhã nhưng mà nhìn mãi cũng thành quen.
Thế nhưng những Hoàng tử khác mà gây rối xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ cảm thấy tính tình của hắn như vậy không được, làm cho sai lầm đó trở nên rất to lớn, Tứ Vương gia cũng vì điểm này nên mới thua.
Bây giờ, A Cẩn vẫn có lợi hơn, mọi người trong kinh thành đều nói nàng là tiểu Quận chúa ương bướng tùy hứng, nàng chỉ cần biểu hiện hơi tốt một chút, mọi người sẽ cảm thấy nàng “trẻ nhỏ dễ dạy” “Nàng không phải là người giống như mọi người đồn đại” “Chỉ là một cô nương ngây thơ”.
Cho nên nói đi nói lại, ngay từ đầu không có danh tiếng tốt gì có khi cũng không phải là việc gì xấu.
Tứ Vương phi cũng không biết trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, bà ta hơi ngẩng đầu nói: “Nghe nói trong phủ của ngươi mở yến tiệc tiếp khách, ta vẫn chưa nhận được thiệp mời, nghĩ rằng hạ nhân nhà ngươi sơ sẩy cho nên không mời mà tới.
Có vài hạ nhân phải đối xử cực kỳ khắt khe chứ cứ đối xử nhẹ nhàng tốt tính là không được, sai lầm lớn như thế đương nhiên phải dạy dỗ lại một phen.”
Đối với Thẩm phu nhân Ngu thị, bà ta đi ngang qua nhìn ngứa mắt, đứng cũng thấy ngứa mắt, có một cơ hội trách cứ nàng như vậy, Tứ Vương phi cực kỳ vui vẻ.
Bà ta đối với người này lại là thù cũ cộng thêm hận mới.
Năm đó, Thẩm Nghị từ chối tỷ tỷ bà ta làm cho tỷ tỷ bà ta tiếc nuối mà lập gia đình sau đó khó sinh mà chết.
Từ đó, bà ta hận Thẩm gia thấu xương.
Nhưng mà Ngu Uyển Tâm lại gả cho Thẩm Nghị, hai người còn sống cuộc sống cầm sắt hài hòa, làm sao Tứ Vương phi không oán hận càng sâu cho được.
Không những thế, tám năm về trước, mặc dù bà ta không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện về hành động của Tứ Vương gia nhưng tháng năm trôi qua đều sẽ lộ ra một hai chuyện.
Thật không ngờ, năm đó Tứ Vương gia cũng muốn cầu cưới Ngu Uyển Tâm, hơn nữa còn động tay động chân vào chuyện lập gia đình của Ngu Uyển Tâm, mặc dù không thành công nhưng dù sao cũng đã có tâm tư đó.
Nghĩ tới đây, Tứ Vương phi cực kỳ hận.
Yêu tinh trong phủ đã nhiều như vậy, bà ta lại còn phải đề phòng tiện nhân bên ngoài nữa.
“Cái hoa viên này của ngươi cũng bình thường.” Bà ta đánh giá xung quanh nói chà chà dường như có mấy phần ghét bỏ.
Ngu Uyển Tâm vẫn tốt tính cười nói: “Trong phủ của ta đương nhiên không thể tráng lệ bằng của Tứ Vương phi được.” Trong lời nói này, ngay cả phu nhân quan lại tầm thường cũng nghe ra một chút ý trong đó.
Nhưng mà Tứ Vương phi lại thật sự không hiểu, không những không hiểu lại còn ra dáng vẻ dương dương đắc ý giống như đây là lời khen.
Tứ Vương phi ngồi xuống đánh giá xung quanh rồi châm chọc cười nói: “Ồ, Lục đệ muội, sao không thấy Điệp tiểu thư nhà muội đến đây? Dù sao cũng là con gái của Lục đệ, không đến nỗi quá thô lỗ chứ?”
A Cẩn nhìn trời, người thô lỗ nhất chỗ này là bà đó, thế mà bà còn không tự biết nữa.
Lục Vương phi cười: “Hôm trước Vương gia đã dặn dò A Điệp phải ở nhà với Liên di nương, đương nhiên là muội không dám trái lời rồi.”
Ngươi xem, đây là do Lục Vương gia quyết định, không phải bà, bà cũng không nói trong đây có bàn tay của bà.
Mấy năm qua, Lục Vương phi cũng có mấy phần danh tiếng ở kinh thành.
Mặc dù con cái vẫn còn nhỏ, nhiều người nói bà là người mềm yếu, không chịu nổi tình cảnh đó.
Nhưng mà ngày tháng dần trôi, bây giờ Cẩn Ngôn Thế tử đã hơn hai mươi tuổi, tuổi càng lớn mọi người càng thấy rõ hơn vài phần.
Nghĩ cũng đúng, thời còn trẻ tranh đấu những thứ kia cuối cùng có ích lợi gì.
Còn không bằng cứ dung túng nam nhân, quản kĩ hài tử mới là đúng đắn.
Mặc dù Lục Vương gia phong lưu lăng nhăng nhưng ngoài một Điệp tiểu thư thì đâu còn đứa con nào khác, càng đừng nói đến con trai.
Phải nhớ rằng, con trai mới là yếu tố quan trọng nhất, so với việc để một đứa con trai do vợ lẽ sinh ra rồi ngày ngày trù tính gia nghiệp, tính kế con vợ cả thì thà rằng cứ để cho tiểu thiếp đếm không xuể tới tới lui lui còn hơn! Lại còn được cha mẹ chồng yêu mến, gia đình êm ấm.
Nhìn Lục Vương phi sở dĩ được Thiên gia đối đãi như vậy, mỗi lần đều được xử thiên vị không phải bởi vì bà không hề ghen tị sao? Nữ tử không ghen tuông chính là một đức tính tốt đẹp.
Đã không ghen tuông lại còn luôn luôn coi Lục Vương gia là trời, thậm chí còn chùi mông thay cho ông ấy mà không oán hận.
Tính tình như vậy sao không làm cho Thiên gia cảm thấy bà là người oan ức nhất được, cho nên đã giúp đỡ không biết bao nhiêu lần.
"Lục đệ đúng là nghe lời muội." Tứ Vương phi bĩu môi.
Lục Vương phi vẫn dịu dàng như vậy nói: “Lời này không nên nói như thế.
Vương gia đương nhiên có chủ ý của mình, muội chỉ là một phụ nhân trong vườn nhà chẳng lẽ không nên nghe hắn.
Nếu như Vương gia chịu nghe lời muội thế thì muội đã thật sự đã làm ầm làm ĩ lên để cho mấy nữ tử xinh đẹp kia không vào cửa được ấy chứ.” Bà ấy giơ tay lên dùng khăn che miệng cười, câu cuối cùng giống như là đùa giỡn.
Mọi người cũng đều nở nụ cười theo, sắc mặt Tứ Vương phi khá khó xử, bà ta thật sự đã náo loạn nhưng mà cũng không ngăn được một nữ nhân vào cửa.
Cũng may, Tứ Vương gia cũng không phải là người đa tình, trong viện ngoại trừ Hứa trắc phi thì chỉ có sáu, bảy thiếp thất, người được sủng ái nhất cũng chỉ có một mình Mộc di nương.
Mộc di nương đúng là một người thông minh, cũng không làm cho bà ta vô cùng chán ghét.
Nếu như nói phản cảm, vậy thì chính là người này và nữ tử trước mắt có năm phần giống nhau, liên tưởng đến sự ảo diệu trong đó, bà ta buồn nôn vô cùng.
Nghĩ Mộc Nghiên kia cũng bởi vì người trước mắt này mới được sủng ái như vậy, bà ta đối với Mộc Nghiên cũng không còn quá hà khắc.
Tứ Vương phi là loại người càng cản thì càng hăng, bà ta quan sát những người xung quanh, ánh mắt tập trung vào một cô nương, thấy nàng xinh đẹp tuyệt sắc như vậy thì trong lòng nảy ra căm ghét nhưng mà cũng đoán ra được thân phận của nàng: “Đây là cô nương nhà nào, chưa thấy bao giờ?”
A Cẩn cảm thấy Tứ bá mẫu thật sự giống như tú bà vậy! Chà chà! Giọng nói vô cùng khó nghe.
“Đây chính là cháu gái của Lý thần y, Lý tiểu thư.
Hiện tại đang ở trong quý phủ nhà muội.” Lục Vương phi đúng là người được dạy dỗ tốt, lời nói cử chỉ vô duyên của Tứ Vương phi như vậy nhưng bà cũng chỉ nhẹ nhàng đáp trả lại một tiếng, cũng không tức giận mà luôn luôn ẩn hiện ý cười.
Phải biết rằng, hiện tại Tứ Vương gia và Lục Vương gia đang như nước với lửa.
Tứ Vương phi ghét bỏ liếc qua: “Tỷ nói này Lục đệ muội, sao người nào muội cũng nhận vào nhà vậy.
Tuổi của Cẩn Ngôn cũng không còn nhỏ, đây là lúc phù hợp để hứa hôn, cũng không thể để cho mấy hồ ly tinh thừa cơ mà vào được.”
Lý Tố Vấn đang định cãi lại thì lại bị A Cẩn kéo tay, nàng nghiêng đầu nhìn A Cẩn lại thấy A Cẩn nở nụ cười với nàng.
Quả nhiên, Lục Vương phi mở miệng.
“Tứ tẩu lo xa quá, mấy chuyện trong phủ đương nhiên đã có Vương gia định đoạt.
Hơn nữa, nếu như Cẩn Ngôn nhà muội có thể cưới được Lý tiểu thư thì đó đúng là phúc khí của nhà chúng ta.
Ai cũng biết, trên đời này gia thế hiển hách dễ có được nhưng mà nữ thần y có bản lĩnh thật sự lại không dễ có được đâu! Nói thật thì chúng ta vốn dĩ cũng có gia thế hiển hách rồi, đâu cần phải kết thông gia để dệt hoa trên gấm.
Nếu như có thể cưới được nữ tử như Lý tiểu thư, có khi Cẩn Ngôn ngủ cũng phải cười tỉnh rồi.” Mặc dù mấy lời nói của Lục Vương phi có chút thẳng thắn nhưng mà vẫn không mất đi sự đúng mực.
Đúng là làm cho người ta sinh ra cảm giác đúng là như vậy.
A Cẩn nhìn mẫu thân nàng đối phó với Tứ bá mẫu giống như chơi đùa như thế thì thấp giọng nói với Lý Tố Vấn: “Tỷ xem, không có chuyện gì rồi.”
Lý Tố Vấn gật đầu.
A Cẩn cân nhắc, bình thường nàng đều lấy bạo chế bạo, đúng là việc chơi đùa đơn giản thô bạo này của nàng cần phải chỉnh sửa! Nhìn mẹ của nàng mà xem, nói chuyện khách sáo nhưng cũng không làm cho người ta được thoải mái chút nào!
“A Cẩn, ở đây nhàm chán quá hay là chúng ta tới ven hồ ngắm cá chép đi.” Thi Lam kéo vạt áo A Cẩn, cười nói.
Trong nhà nàng ấy quản lý khá là nghiêm khắc, hiếm khi có thể ra ngoài một lần, đúng là hận không thể chơi một lần cho đủ.
A Cẩn nghe thấy ven hồ thì trong lòng bỗng run lên.
Phải biết rằng dựa theo quy luật của nữ xuyên tới thì những nơi như ven hồ không phải là một vị trí hợp lý, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn sẽ có người rơi xuống nước, tỉ lệ xảy ra thật sự là trăm phần trăm.
“Đi mà!” Thi Lam lắc lắc tay nàng.
Oánh Nguyệt bên cạnh thấy thế thì khẽ mỉm cười nói: “Cữu mẫu, mẫu thân, con và muội muội, Thi Lam biểu muội cùng đi dạo xung quanh nhé.”
“Ta cũng đi.” Minh Ngọc mở lời.
Nàng ta kéo Minh Y bên cạnh: “Minh Y cũng đi theo cùng chứ? Chúng ta còn chưa tới đây bao giờ, đúng lúc để A Cẩn làm chủ dẫn chúng ta ngắm cảnh xung quanh.” Đúng là coi đường muội mình như hạ nhân, nha hoàn vậy.
A Cẩn cười híp mắt nhìn các nàng: “Chỗ này cũng không phải Lục Vương phủ, sao muội có thể làm chủ được? Hơn nữa, chúng ta cũng không có ý định đi xung quanh.
Tỷ biết đấy, tỷ muộn thân thiết luôn luôn có những chuyện cần nói riêng với nhau.”
Lời này thật sự làm cho Minh Ngọc không còn chút thể diện nào.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên mọi người tham gia yến hội, đương nhiên đều biết mối quan hệ tỷ muội hai nhà này không ra sao.
Dù sao cũng khó trách, Tứ Vương gia và Lục Vương gia bên ngoài cũng đã không hợp nhau rồi thì sao có thể hi vọng mấy tỷ muội có thể thân thiết được đây?
Minh Ngọc bị tức đỏ mặt vẫn cười: “Tỷ muội thân thiết chẳng lẽ còn không bằng đường tỷ đường muội chúng ta sao? Muội đúng là không phân biệt được thân sơ đấy!”
A Cẩn buồn bực nhìn nàng ta: “Nhưng có đôi khi cũng có chuyện đó xảy ra đấy.
Hơn nữa, Thi Lam không những là tỷ muội thân thiết của muội mà còn là biểu tỷ của muội đó!”
Thi Lan nhỏ hơn Oánh Nguyệt nhưng lại lớn hơn A Cẩn một chút.
Lục Vương phi mắng: “Cái đứa nhỏ này nói gì thế, người trong nhà quen cái thói của con rồi nên con đúng là càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, đều là nữ tử cũng đều là thân thích đương nhiên đều là tỷ muội thân thiết, phân biệt ngươi ngươi ta ta làm cái gì, kết bè kết phái là không được.”
A Cẩn le lưỡi một cái: “Không phải là con không có tài hoa gì sao? Thật sự không hợp trò chuyện với đường tỷ Minh Ngọc đâu.”
Lục Vương phi trừng mắt nhìn nàng một chút, A Cẩn cười hì hì vẫn bày cái dáng vẻ ương bướng kia, nàng đã quyết định không muốn đi cùng với Minh Ngọc.
Mặc dù nàng sẽ không chịu thiệt trong tay Minh Ngọc nhưng mà nhìn khuôn mặt không vừa mắt của nàng ta lại còn luôn luôn móc mỉa không ngừng sẽ khiến cho người ta rất bực mình.
Có mấy người luôn luôn như vậy, rõ ràng không nhận được lợi ích gì nhưng mà cứ không ngừng xông lên, chỉ hận không thể làm cho người khác buồn nôn đến chết.
Minh Ngọc luôn tỏ ra khoe khoang ương ngạnh, bên cạnh cũng chẳng có mấy tỷ muội thân thiết, cho dù có thì mấy người đó cũng là người nhà có chung chính kiến với Tứ Vương gia.
Nhưng nếu là người có chung chí hướng với Tứ Vương gia thì đương nhiên Thẩm phu nhân Ngu thị sẽ không mời tới.
Cho nên vừa nhìn qua đã thấy xung quanh Minh Ngọc cũng chỉ có một mình muội muội Minh Y có thể chơi đùa với nhau, nàng ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định: “Khi còn bé không chịu cố gắng học tập thì đương nhiên làm gì có cái tài hoa gì.
Nữ tử đâu phải chỉ luôn lấy sắc dụ người, có tài đức mới vô cùng quan trọng.”
A Cẩn ngoáy lỗ tai: “Minh Ngọc tỷ tỷ, bọn muội đi trước.”
Minh Ngọc tức giận không thôi nhưng dường như nghĩ tới điều gì nên lập tức thay đổi sắc mặt: “Nếu A Cẩn không muốn chơi với chúng ta thì thôi vậy.
Thẩm phu nhân, không biết có thể tìm nha hoàn nào đó dẫn chúng ta đi dạo xung quanh được không? Mọi người đều ở đây trò chuyện, chúng ta cũng khá nhàm chán.”
Ngu Uyển Tâm cười: “Tinh Đình, dẫn Minh Ngọc Quận chúa đi dạo đi.
Cẩn thận chút!”
Oánh Nguyệt, A Cẩn, Thi Lam và Lý Tố Vấn cùng nhau rời đi.
Oánh Nguyệt nói: “Thực ra muội cũng không cần phải đắc tội người ta đâu.
Mặc dù dẫn theo nàng ta cũng có chút ngứa mắt nhưng mà cũng không gây quá nhiều trở ngại cho chúng ta mà, nếu không dẫn theo lại làm người khác chê cười.”
A Cẩn không hề để ý: “Dù sao muội cũng không muốn bản thân phải uất ức, nàng ta muốn nghĩ sao thì nghĩ! Còn người bên ngoài, đầu ở trên người bọn họ muội cũng không ép được người khác.”
Bốn người đi tới ven hồ, Thi Lam nhìn mặt nước, cười: “Muội sống tùy hứng như vậy thật làm làm người khác ước ao.”
Oánh Nguyệt tìm tảng đá ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn Thi Lam: “Muội ấy có người chùi mông cho rồi.
Nếu muội gặp rắc rối, phụ mẫu muội sẽ không làm như thế chứ?”
A Cẩn đen mặt, tỷ tỷ, tỷ là tỷ tỷ ruột của ta đó, sao có thể nói như vậy được?
Thi Lam cũng chống cằm ngồi xuống: “Lúc muội còn rất nhỏ muội đã từng nghe nói trước đây Lục Vương gia vì A Cẩn còn đến cửa Tứ Vương phủ ném phân đó.”
Oánh Nguyệt cười: “Sao người nhà muội lại nói những điều này trước mặt muội vậy?”
Thi Lam ngại ngùng: “Đương nhiên là muội nghe trộm rồi.”
A Cẩn: “Muội không dựa vào cha được! Muội chỉ hi vọng vào Thời Hàn ca ca thôi!” Đúng là dáng vẻ cực kỳ chân thành, sự thật lòng này làm cho mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Lý Tố Vấn không hiểu chuyện thế tục cũng mỉm cười theo.
Oánh Nguyệt thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng chọc đầu A Cẩn, nói: “Sao một cô nương như muội lại không biết xấu hổ như vậy.
Không phải ta đã nói với muội rồi sao? Muội cũng thành đại cô nương rồi, phải cách xa Phó Thời Hàn một chút.”
A Cẩn: “Nhưng mà mẫu thân cũng không nói như vậy.
Thời Hàn ca ca không phải là người xấu.
Tỷ có thành kiến với huynh ấy rồi nhưng muội là người nhìn huynh ấy lớn lên.
Mặc dù là thiếu niên hơi vụng về, mặc dù lúc nhỏ hơi kiêu ngạo, mặc dù có chút biến thái nhưng mà nhìn chung vẫn là một đứa trẻ tốt.
Tỷ không thể vì mấy chuyện khi còn bé mà đánh giá huynh ấy không phải là người tốt.
Làm người không phải chỉ đơn giản như thế đã phân biệt được tốt xấu đâu.”
Mọi người...!
A Cẩn tiếp tục: "Muội nói có đúng không?"
Lý Tố Vấn: "Đúng!"
A Cẩn: "Quả nhiên vẫn chỉ có Lý tỷ tỷ thông minh!"
Thi Lam chỉ nàng, run rẩy nói: "Rõ ràng muội còn nhỏ hơn ta mà còn nói mình nhìn người ta lớn lên.
A Cẩn, muội cũng biết đảo lộn trắng đen.”
A Cẩn yên lặng! Người ta thật sự nhìn Phó Thời Hàn lớn lên mà! Mọi người đừng không tin mà, các thiếu nữ chắc không biết ta là người xuyên qua, xuyên qua đó!
Mấy người nói chuyện vui vẻ nhưng không nhìn thấy hai tỷ muội núp đằng sau ngọn núi giả cách đó không xa.
Minh Ngọc tìm việc đuổi Tinh Đình đi rồi lặng lẽ đuối theo mấy người A Cẩn.
Thấy các nàng đang nói chuyện khá vui vẻ trong lòng nàng ta càng uất nghẹn, Minh Y kéo tay Minh Ngọc: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, đừng nói chuyện với Gia Hòa nữa.
Mẫu thân đã nói nàng không phải người tốt lành gì, tùy tiện như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Muội thì biết cái gì!” Minh Ngọc không chịu đi mà vẫn nhìn chòng chọc vào A Cẩn.
“Mẫu thân nói Phó Thời Hàn là tên tiểu nhân nham hiểm như vậy làm sao có thể đối tốt với nàng được.
Chúng ta cứ đợi xem kết cục của nàng là được rồi.” Minh Y không ngừng cố gắng.
Minh Ngọc tức giận quay đầu lại: “Muội đừng có nói xấu hắn.” Giọng nói cực kỳ sắc bén dọa cho Minh Y giật mình một cái.
Minh Y bị nàng ta làm phát sợ mà vỗ ngực: “Muội, muội cũng không nói gì, tỷ tỷ làm sao vậy?”
Tiếng quát tức giận của Minh Ngọc trước đó quá lớn làm cho nhóm A Cẩn phải nhìn lại.
A Cẩn thấy hai tỷ muội này đứng đó thì khẽ cau mày.
Minh Ngọc thấy mình bị phát hiện nên cũng không né tránh nữa mà kéo Minh Y đi tới đó luôn: “A Cẩn, ta có vài lời muốn nói với ngươi, ngươi qua đây một chút.” Giọng điệu cực kỳ vênh váo hung hăng.
A Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Ngươi gọi ta qua thì ta phải qua sao?”
Minh Ngọc cười đầy thâm sâu: “Ngươi biết thì tốt, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Nói xong, nàng ta kéo tay A Cẩn, Oánh Nguyệt đang định nói đỡ thì A Cẩn đã đứng lên: “Minh Ngọc, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
“Ngươi đi theo ta ra đây, Minh Y, muội cũng cũng đi theo.” Nói xong, nàng ta kéo A Cẩn theo hướng vừa đi.
A Cẩn không muốn huyên náo ở trong sân nên cũng đi theo.
Mấy người đứng ở chỗ không xa, nơi nằm trong phạm vi mọi người có thể nhìn thấy.
A Cẩn không chịu đi tiếp về phía trước, nói: “Có việc thì nói luôn đi.”
Minh Ngọc cười lạnh một tiếng hỏi: “Ngươi nói xem có phải ngươi thích Phó Thời Hàn không?”
A Cẩn nhìn nàng ta rồi nở nụ cười: “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?”
Minh Ngọc: “Ta hỏi thì ngươi phải nói thẳng ra cho ta.” Giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.
A Cẩn:...!Vì thế nên nàng mới chẳng muốn đi cùng với Minh Ngọc, người này rõ ràng tự coi mình giống như tiểu Công chúa vậy, không muốn người khác làm trái ý mình.
A Cẩn: “Thích hay không thích cũng không liên quan gì đến ngươi.
Triệu Minh Ngọc, ta không thích ngươi, ngươi bớt loanh quanh trước mặt ta đi, nếu không thì sự tốt tính của ta cũng có hạn thôi.”
Minh Ngọc đột nhiên cười vô cùng quỷ dị: "Thật không?"
Trong lòng A Cẩn lập tức sinh ra sự cảnh giác, để phòng mà lùi về sau mấy bước.
Phải biết rằng bọn họ đang ở ven hồ, nhưng không đợi A Cẩn nghĩ nhiều đã thấy Minh Ngọc trở tay đẩy Minh Y bên cạnh mình rơi xuống hồ nước...!
Minh Y: “A...”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook