Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
-
Chương 53
A Cẩn biến thành tiểu Quận chúa điêu ngoa, nhưng chỉ kêu gào trước mặt Phó Thời Hàn.
Phó Thời Hàn gắng gượng: "Nếu đã như thế, vậy thì nghe muội đi.
Ta van cầu muội, muội nói cho ta biết vì sao Hứa Trắc phi lại không thích ta đi." Thật ra có cái gì mà hắn không biết đâu, nhưng nếu A Cẩn đã quậy thế này, hắn phụ họa theo là được rồi.
A Cẩn nhìn quanh bốn phía, giữ chặt Thời Hàn, giọng nói thì thầm nhỏ xíu: "Nàng ta thích phụ thân của huynh." Nói rồi nháy mắt một cái, bày ra vẻ "huynh hiểu mà".
Thời Hàn kéo búi tóc của nàng, hỏi: "Sao muội biết?"
A Cẩn tiếp tục thì thầm như đang làm trộm: "Huynh ngốc quá đi, đương nhiên là ta nghe lén được nha!" Cái này có gì kì lạ đâu, cũng không có ai đặc biệt nói cho một đứa nhỏ như nàng.
Có thể nói chuyện nghe lén thẳng thắn hùng hồn như vậy, Thời Hàn cũng cạn lời.
Hắn lặng lẽ chọt mặt A Cẩn, A Cẩn cắn lên ngón tay hắn, lầm bầm: "Đừng tưởng rằng chỉ có huynh biết cắn người, ta cũng biết đó! Ta có lòng tốt nói cho huynh biết, huynh còn chọt mặt ta, không vui!"
Thời Hàn cũng học theo dáng vẻ thì thầm của nàng: "Cho dù nàng ta thích người đó thì sao? Ha hả, người kia giả vờ làm kẻ si tình nhiều năm như thế, sao có thể cưới người khác được.
Bây giờ nàng ta cũng đã là Trắc phi của Tứ Vương gia, nếu như còn nhớ thương nam nhân khác thì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ngu ngốc." Nói rồi, Thời Hàn ồ lên, cảm thán: "Sao ta lại thảo luận đề tài thế này với một củ cải mới năm tuổi nhỉ?"
A Cẩn cười tủm tỉm: "Bởi vì muội thông minh lanh lợi, có trình độ nha!" Nàng rất là đắc chí!
Đợi đến khi đám người Ngu Quý phi đến vườn hoa thì thấy được một khung cảnh thế này: A Cẩn đang dựa vào người Thời Hàn thì thầm, dường như đang thảo luận chuyện nhỏ nhặt gì đó.
Cũng chỉ khi ở cùng A Cẩn, Thời Hàn mới lộ ra một chút khí người, giống như một đứa trẻ bình thường.
Bà nói với Tứ Vương phi bên cạnh: "Bình thường nhàn rỗi không có việc gì thì cũng đừng ở trong phủ mãi, dẫn Minh Ngọc và Minh Y tiến cung chơi.
Hài tử trong cung ít, hài tử hoàng gia lại càng ít.
Mọi người nên hòa thuận vui vẻ mới đúng."
Tuy những ngày rồi Tứ Vương phi không được Tứ Vương gia chào đón, nhưng vẫn cực kì kiêu ngạo, không hề hiểu hàm ý ẩn sâu bên trong câu nói của Ngu Quý phi.
Bà ta liếc nhìn A Cẩn ở phía xa, nhếch môi: "Quý phi nương nương nói đúng lắm, đương nhiên là nên hòa thuận vui vẻ.
Chỉ là Minh Ngọc và Minh Y nhà thiếp đều đang học tập nữ công với ma ma, sợ là không có nhiều thời gian chơi với người ta như vậy."
Hứa Trắc phi cười nhạt một cái, không nói gì.
Đương nhiên Tứ Vương phi nghe được tiếng cười lạnh của nàng ta, hận không thể đi lên cào chết tiểu tiện nhân này, nhưng đây không phải Vương phủ, bà ta vẫn còn một chút lý trí: "Nghe nói Gia Hòa tiểu Quận chúa vào cung ở nữa nha.
Thiếp nhớ con bé còn lớn hơn Minh Y nhà thiếp rất nhiều, chẳng lẽ không cần ở trong phủ học tập quy củ sao?" Bà ta bày ra biểu cảm ghét bỏ, con nhóc cả người toàn bùn kia quả nhiên khiến người ta chướng mắt.
Ngu Quý phi vuốt ve vòng tay của mình, mỉm cười nói: "Bản cung lại cảm thấy Quận chúa của hoàng gia có thân phận cao quý, không cần phải bị người ta trói buộc.
Hơn nữa học tập quy củ đợi lớn cũng học được, nhỏ như vậy thì cần gì chứ! Hoàng Thượng thích dáng vẻ hoạt bát đáng yêu này của A Cẩn nhất, nếu như còn nhỏ đã bị người ta gò bó làm mất đi vẻ trẻ con thì chẳng còn gì thú vị nữa."
Tứ Vương phi không tán thành suy nghĩ như thế, bà ta vừa muốn phản bác thì lại bị Hứa Trắc phi bên cạnh cắt ngang.
Nàng ta khẽ cúi chào, mỉm cười nói: "Quý phi nương nương nói rất đúng, thiếp thân thấy tiểu Quận chúa cũng rất tốt, đúng là cực kì đáng yêu."
Tuy Hứa U U là nữ nhi của Vương gia khác họ, nhưng dù sao vẫn lấy danh nghĩa Quận chúa gả vào Vương phủ, cho dù làm chính phi cũng được.
Hiện tại có rất nhiều chuyện trong Tứ Vương phủ đều nằm trong tay nàng ta, Vương phi còn không bằng.
Thế nên nàng ta có thể không để ý gì mà cắt ngang Tứ Vương phi, không chỉ như thế, nàng ta còn khẽ liếc Tứ Vương phi một cái, chọc Tứ Vương phi nổi nóng lần nữa.
"Ta lại không thấy như thế, nếu như nữ hài tử không được dạy dỗ đàng hoàng thì mỗi ngày đều muốn khoe mẽ, trêu chọc những ong bướm kia, khiến cho nhà chồng xấu hổ.
Bất kể thân phận cao quý thế nào thì cũng phải xem chồng là trời." Bà ta ném đá giấu tay, trong lúc nói còn liếc sang Hứa Trắc phi.
Bây giờ khắp kinh thành ai mà không biết, Lục Vương gia vì muốn gặp nàng ta mà trèo cả tường.
Hứa U U sao có thể quan tâm những lời này, nàng ta không thèm để ý Tứ Vương phi, ánh mắt giống như nhựa cây dính chặt vào đôi nhi nữ ở phía xa xa.
A Cẩn và Thời Hàn đang đấu võ mồm thì cảm giác được tầm mắt đang nhìn họ, nàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy đám người Ngu Quý phi đang đứng cách đó không xa, A Cẩn vui vẻ vẫy vẫy tay, nhe răng cười.
Ngu Quý phi mỉm cười vẫy tay đáp lại.
"Muội muốn đến đó à?" Thời Hàn đứng dậy phủi phủi vạt áo, dáng vẻ nhẹ nhàng của một quân tử.
A Cẩn nghiêng đầu: "Chẳng lẽ huynh thật sự cho rằng ta sợ đám người tứ bá mẫu sao?" A Cẩn học theo dáng vẻ của Thời Hàn, phủi phủi váy, chỉ huy hắn: "Thắt bím tóc lại cho ta." Tóc nàng khá trơn, tính tình lại hoạt bát, thường xuyên khiến đầu tóc rối tung.
Thời Hàn đã tập thành thói quen, lưu loát cột chắc tóc lại cho nàng rồi sửa sang lại váy áo, nắm tay nhỏ của A Cẩn: "Đi thôi!"
A Cẩn khẽ cười: "Được rồi!"
Hứa U U thấy Thời Hàn chăm sóc A Cẩn như thế thì cảm thấy rất kinh ngạc, ai cũng nói đứa bé kia là một đứa tim lạnh lòng lạnh, bây giờ xem ra rõ là không phải.
Lúc này nàng ta cảm thấy mọi người đúng là nói quá.
Mà Thời Hàn lại không biết nàng ta đang nghĩ gì, chỉ nắm tay A Cẩn đi đến bên cạnh Ngu Quý phi thỉnh an.
A Cẩn quy củ thỉnh an xong thì nở nụ cười thật tươi: "Quý phi nương nương, con nhớ người lắm, người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, con đã không gặp người ba năm rồi! Người ta nhớ người muốn chết được!"
Ngu Quý phi bị nàng chọc cười, sờ gương mặt nhỏ của nàng: "Con nhóc con thật biết dỗ ta vui, nếu đã nhớ ta thì sao không đến thăm ta.
Mới sáng sớm đã không biết chạy chơi ở đâu, ta sai người đi tìm con cũng không thấy."
Đầu ngón tay mũm mĩm của A Cẩn chỉ về phía Thời Hàn: "Là Thời Hàn ca ca nha, sáng sớm huynh ấy dẫn con ra ngoài chơi." A Cẩn quan sát hai nữ hài đang đi bên cạnh Tứ Vương phi, nữ hài lớn hơn một chút hẳn là Minh Ngọc, Minh Ngọc lớn hơn A Cẩn một chút, mặc một chiếc váy màu hồng phấn, gương mặt cực kì giống Tứ Vương phi, lộ ra một nét đẹp kiêu ngạo.
Mà một nữ hài nhỏ hơn hẳn là Minh Y, trước đó là vì có thai Minh Y mà Tứ Vương phi mới không bị Hoàng Đế truy cứu sâu hơn.
Mà bây giờ trông Minh Y cũng chỉ mới hai tuổi mà thôi, gương mặt nhỏ cũng mũm mĩm, nhưng có thể thấy được dường như nàng ta hơi nhát gan, không giống Tứ Vương phi lắm, dung mạo giống Tứ Vương gia hơn.
"Ta đoán đây là Minh Ngọc tỷ tỷ và Minh Y muội muội nhỉ? Hai người có muốn chơi đùa với ta không, ta biết rất nhiều thứ chơi vui nha!" A Cẩn cảm thấy tuy Tứ Vương phi là một người não tàn, nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo lên hài tử, thế nên nàng thân thiết bắt chuyện với hai nữ hài.
Dù sao cũng là đường tỷ muội của nàng nha! Nên thân thiện một chút!
Minh Ngọc hừ lạnh, liếc nàng: "Ta không nên chơi đùa với ngươi, có thời gian thì nên cố gắng học tập, chỉ biết chơi thì có tiền đồ gì."
Dù sao vẫn là hài tử, không biết nói xa nói gần.
Minh Y mím môi nhìn tỷ tỷ nhà mình, lại nhìn sang A Cẩn, không dám lên tiếng.
A Cẩn bị người ta từ chối cũng không nhụt chí, nếu người ta đã không thích chơi với nàng nàng, nàng cũng sẽ không để mặt nóng dán mông lạnh.
A Cẩn không cho là chuyện lớn, cũng không có nghĩa là người ngoài cũng thế.
Thời Hàn lặng lẽ nhếch môi, hắn không quan tâm người đó có phải tiểu nữ hài không, dám bắt nạt A Cẩn nhà hắn, không có cửa đâu.
Sau này… còn dài, ha hả! Nụ cười này của hắn khiến Minh Ngọc ngây dại, nụ cười rực rỡ chính là như thế.
Nàng ta cuống quýt cúi đầu nắm khăn, gương mặt ửng đỏ như ráng chiều.
A Cẩn thấy nàng ta như thế thì nghi ngờ, sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Trong mắt nàng, Minh Ngọc chẳng qua chỉ là một nữ hài tử chưa đến bảy tuổi, thế nhưng nàng lại quên rằng ở thời đại này, mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu bàn tính chuyện hôn nhân.
Mà cho dù là nam hài hay là nữ hài đều trưởng thành sớm hơn rất nhiều.
Dù sao thành thân không phải là chuyện làm xong trong một hai năm, phải ở chung với nhau một quãng lâu.
Bây giờ Hứa Trắc phi chỉ muốn cười lạnh ra tiếng, nàng ta nhìn dáng vẻ của Minh Ngọc, chỉ cảm thấy nó buồn cười đến tột độ.
Tiếp đó, Hứa U U lại càng xem thường Tứ Vương phi, một nữ hài tử đàng hoàng đã bị bà ta dạy dỗ thành dáng vẻ gì.
"Tức phụ của lão tứ đúng là biết dạy hài tử thật đấy!" Ngu Quý phi cũng không thể nhịn khi có người xỉ vả A Cẩn như thế, một bánh gạo nếp vừa ngoan vừa tri kỷ như thế, người ngoài có quyền gì mà nói tới con bé.
Đây vốn là câu trào phúng, nhưng Tứ Vương phi lại hớn hở ra mặt, cho rằng mình được khen ngợi.
Bà ta đắc ý cười: "Thế nên mới nói nữ hài tử phải nên đọc sách."
A Cẩn xắn tay táo, đậu đen rau má, đây là chửi nàng không có học thức hả? Đọc sách? Các người có ai đọc sách nhiều bằng ta không, ta năm tuổi đã vào nhà trẻ, đọc được hơn hai mươi năm rồi có biết không! A Cẩn căm giận, nếu như không phải giả vờ làm tiểu loli, nàng có cần làm nhiều chuyện ngu ngốc như thế không? Cái người vừa ngu ngốc không có học thức vừa chỉ biết hại người như bà còn dám cười ta! A Cẩn cảm thấy ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng đang cháy hừng hực!
"Đương nhiên nữ hài tử phải đọc nhiều sách, nếu không sẽ ngu đến mức không nghe được hàm nghĩa bên trong câu nói của người khác, đúng là làm trò cười cho thiên hạ." Thời Hàn thản nhiên nói, hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: "A Cẩn có mệt không? Thời Hàn ca ca ôm muội nhé?"
A Cẩn lặng lẽ nhìn tiểu Minh Y một cái, người ta nhỏ hơn nàng mà vẫn còn đứng đấy kìa.
Rồi nàng lại nhìn sang Minh Ngọc, hửm? A Cẩn dụi mắt, đây là ghen ghét trần trụi sao? Còn nhỏ như thế đã bắt đầu biết giành giật người rồi à? A Cẩn suy nghĩ, đừng nói nàng nhìn lầm nha?
"Lớn như vậy còn để người ta ôm, đúng là mắc cỡ chết đi được.
Nam nữ bảy tuổi không chung giường, thế này cũng lố quá rồi! Rất là kỳ quái nha!"
A Cẩn là ai chứ, một con nhóc nghịch ngợm nha.
Nàng lập tức ôm lấy cổ Thời Hàn, cười hì hì: "Thời Hàn ca ca ôm một cái."
Thời Hàn mỉm cười bế nàng lên, A Cẩn quay đầu, cực kì thật thà nói với Minh Ngọc: "Nam nữ bảy tuổi không chung giường, nhưng ta chưa tới bảy tuổi nha.
Tuổi mụ của ta là năm tuổi, ta chỉ là một tiểu loli vừa tròn bốn tuổi mà thôi.
Ta còn nhỏ như vậy, ôm một cái chẳng sao cả." Rồi A Cẩn nghĩ một lát, tiếp tục chọc điên: "Moah moah mặt cũng chẳng sao."
"Chụt" một cái lên mặt Thời Hàn: "Thời Hàn ca ca hiểu ta nhất." Đây là khoe khoang trần trụi nha!
Mọi người… hóa đá!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook