A Cẩn ở trong cung như cá gặp nước, Ngu Quý phi đối với nàng cực tốt, lại thêm một soái ca chăm sóc hằng ngày, cuộc sống như vậy khiến A Cẩn hoàn toàn quên mất những chuyện không vui nho nhỏ lúc trước, mỗi ngày vui chơi giải trí, dương dương đắc ý.
"Bé ngoan A Cẩn, đến đây nào, ca ca thay quần áo cho muội." Thời Hàn thấy quần áo A Cẩn đã bẩn thì chuẩn bị thay cho nàng.

A Bích vội vàng tiến lên: "Để nô tỳ làm đi." Thật ra nàng sống cũng không dễ gì, Vương phi dặn nàng phải chăm sóc tiểu Quận chúa trong cung cho tốt, nhưng không có lúc nào mà Thời Hàn công tử không vượt quá chức phận, vừa sơ sảy đã muốn vọt đến bên cạnh tiểu Quận chúa nhà nàng, thật sự quá nhọc lòng.
Thời Hàn chững chạc đàng hoàng: "A Bích, ngươi biết không? Có đôi khi chịu khó quá mức cũng khiến cho người ta chán ghét." Tuy hắn đang cười nhìn A Bích, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt hắn lạnh buốt.

Nhưng mà dẫu sao nam nữ có khác, cho dù là trẻ con cũng không thể làm như thế.
A Bích khẽ cúi người, nói: "Thời Hàn công tử, nam nữ khác biệt..."
Phó Thời Hàn cầm quần áo của A Cẩn, không nhường ra mà chỉ lạnh lùng nhìn A Bích.

A Cẩn thấy hai người giằng co, lại nhớ lại đủ loại "việc xấu" khiến người nghe mà rợn người của hắn thì cảm thấy đừng nên chọc tiểu bi/ến thái này thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, A Cẩn chủ động tiến đến bên cạnh Thời Hàn, tươi cười giang tay, khóe môi hắn cong lên, hỏi: "A Cẩn hi vọng Thời Hàn ca ca mặc quần áo giúp muội, đúng không?"
A Cẩn gật đầu, cực kì ngoan ngoãn.

Nàng "meo" một tiếng, lập tức cảm thấy mình thế này đáng yêu đến ngây người, thế là lại vui vẻ lăn lộn.

Thời Hàn thấy nàng như thế thì hơi đen mặt.


Tuy thế, khóe miệng của hắn lại cong lên, ôm nàng vào ngực: "Nào!"
A Bích thấy Phó Thời Hàn kéo cái yếm của tiểu Quận chúa nhà nàng xuống thì khóc không ra nước mắt.

Vương phi sẽ giết nàng mất, hu hu, tiểu Quận chúa, sao ngài có thể chủ động thế chứ...
A Cẩn cắn ngón tay, tùy ý để cho Phó Thời Hàn thay quần áo bẩn của nàng.

Thấy cái yếm đỏ chót thêu cá vàng nhỏ sạch sẽ mát mẻ, A Cẩn cảm thấy mình đúng là một bé búp bê tạo niềm vui mập mạp.

Nên khen mình thế nào đây? Ừm, giống như búp bê mũm mĩm trong tranh Tết ấy!
"Đẹp!" A Cẩn nói rất rõ ràng!
Thời Hàn gật đầu: "Ừm, đẹp lắm, nhìn rất đẹp."
A Bích thấy hai người đều vui mừng hớn hở thì lại càng khóc không ra nước mắt.

Ai tới cứu nàng với?
Ngu Quý phi bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng thế này, nhưng mấy ngày nay chuyện này cũng thường xảy ra, bà xem như đã thành thói quen.

Thật ra mọi người đều nói Nhị Vương phi là cháu gái ngoại của bà mà lại quên rằng Thời Hàn cũng là người thân của bà.

Mẫu thân của Thời Hàn cũng là cháu gái ngoại, mà hắn cũng phải gọi bà một tiếng bà dì.

Mọi người chỉ muốn phỏng đoán quan hệ của Thiên gia và Cảnh Lê Tịch theo chiều hướng hồng phấn, nhưng lại chưa từng nghĩ đến thiên gia là dượng của Lê Tịch.
"Thời Hàn lại chọc A Cẩn à?" Bà cười hỏi.
A Cẩn vừa định phản bác thì lại mở to mắt, nàng ngơ ngác nhìn vật trang sức trên đầu Ngu Quý phi, cảm thấy vừa lóa mắt vừa lộng lẫy! A Cẩn cắn ngón tay nhìn chằm chằm Ngu Quý phi, ánh mắt không chớp một cái!
A Cẩn biểu hiện rõ ràng như vậy, Thời Hàn bóp gương mặt nhỏ nhắn của nàng: "A Cẩn nhìn gì thế, ngây người ra rồi.

Muội cảm thấy Quý phi nương nương rất đẹp sao?"
A Cẩn gật đầu, ngón tay mũm mĩm chỉ thẳng vào vật trang sức trên đầu Ngu Quý phi, chép miệng một cái.

Tiểu cô nương nuốt một ngụm nước miếng, biểu hiện sự yêu thích ra rõ ràng.
Ngu Quý phi hào phóng tháo vật trang sức trên đầu xuống, đưa cho A Cẩn: "Nếu A Cẩn đã thích vậy thì đưa con đấy.

A Cẩn cũng sẽ đẹp đẹp."
A Cẩn vội vàng nhận lấy rồi muốn cắm lên đầu, nhưng chỉ trong chớp mắt, miệng nhỏ nàng chẹp chẹp mấy cái.


Hu hu hu, tóc nàng thưa quá...!Nàng không có mái tóc dài mềm mại, đậu đen rau má!
Mọi người thấy động tác ăn khớp của nàng thì cười ngửa tới ngửa lui.

A Cẩn còn lâu mới tức giận vì bị chế giễu, nàng không đội được, nhưng nàng còn một người mẹ mỹ nhân nha! A Cẩn hùng hồn vẫy A Bích: "A a!"
A Bích vội vàng bước đến, từ khi tiểu Quận chúa nhà nàng biết nói chuyện, nàng đã từ "A Bích" biến thành "A a".

"A a" này là đang gọi nàng.
"Cất!" A Cẩn đưa cho A Bích, nói rất nghiêm túc.
Thời Hàn nhíu mày: "A Cẩn bảo A Bích cất đúng không!" Hắn tự động hiểu được tiểu nha đầu, A Cẩn cười tủm tỉm gật đầu, like cho hắn một cái! Đúng là như thế!
A Bích cầm vật trang sức, gương mặt mờ mịt.

Cất ở đâu, làm sao cất!
A Cẩn nhìn bốn phía, nhanh chóng bò đến góc tường, giật cái chăn xuống rồi lại bò vèo vèo tới, đưa cho A Bích: "Đây."
Thời Hàn tiếp tục phiên dịch ý của A Cẩn: "Muội ấy bảo ngươi dùng cái này bọc lại, xem ra là muốn mang về nhà!"
A Cẩn gật đầu liên tục.

Má ơi, đứa bé này đúng là con giun trong bụng nàng, hoàn toàn hiểu rõ ý của nàng.

Quả nhiên là dáng người tốt mà đầu óc cũng tốt!
A Bích mờ mịt nhìn Ngu Quý phi, Ngu Quý phi khẽ gật đầu: "Nếu A Cẩn đã thích thì cất cẩn thận giúp con bé đi.

Đợi đến khi con bé về nhà thì để A Cẩn mang đi hết.

Ai ui bé ngoan của ta, sao con lại đáng yêu thế chứ.


Đến đây nào, ôm con một cái."
A Cẩn vừa nhận đồ của người ta, đương nhiên là cực kì ngoan ngoãn, nhưng mà cho dù không có nhận thì A Cẩn vẫn cảm nhận được người nào thật lòng yêu thương nàng: "Đẹp, đẹp, đẹp đẹp quá!" A Cẩn thử dùng răng nhỏ cố gắng biểu đạt ý của mình.
Ngu Quý phi thấy nàng đáng yêu như thế thì lại càng không muốn trả người về Lục Vương phủ.
"Ngoan quá đi!"
A Bích yên lặng nhìn trời! Xem ra, Vương phi nhà nàng phải thất vọng rồi, đừng nói đến Thời Hàn công tử ngày nào cũng tới báo danh đúng giờ, Ngu Quý phi rõ ràng cũng không muốn trả hài tử lại nha.

Quả nhiên tiểu Quận chúa nhà nàng đáng yêu nhất.
Ngu Quý phi ôm hài tử, nói với A Bích: "Đi chuẩn bị một chút canh trứng gà cho tiểu Quận chúa nhà ngươi đi." Thế này là muốn đẩy A Bích ra, tuy A Bích cũng không muốn nhưng hết cách, nàng biết đúng mực, đành phải rời đi.
A Bích vừa đi, trong phòng ngoại trừ A Cẩn còn chưa biết chuyện thì chỉ còn lại tâm phúc của Thời Hàn và Ngu Quý phi.

A Cẩn nghe Ngu Quý phi nói với Thời Hàn: "Nghe nói Quận chúa của Hoài Nam Vương vừa vào kinh mấy ngày trước tài hoa hơn người, giống y hệt mẫu thân năm đó của con đấy!"
Thời Hàn đang gấp quần áo vừa thay của A Cẩn, động tác cũng không dừng lại: "Ồ? Vậy thì ngược lại..." Thời Hàn nở nụ cười vặn vẹo: "Cực kì tốt!"
A Cẩn chưa từng thấy hắn cười khó coi như vậy, nàng nghiêng đầu cắn ngón tay, không rõ lắm.
"Đúng thế, cực kì tốt!" Nụ cười của Ngu Quý phi cũng mang theo ẩn ý.
A Cẩn nhìn hai người làm trò bí hiểm, tỏ vẻ cực kì không hiểu.

Ngươi nói xem, Ngu Quý phi làm trò bí hiểm thì thôi, Phó Thời Hàn còn nhỏ tuổi, có cần có biểu hiện kì quái thế này không! Loại cảm giác tâm cơ thâm trầm này thật sự không hợp với một nam hài tử tám tuổi nha!
"Có lẽ nàng ta quên đi một câu nói xưa." Phó Thời Hàn sửa sang quần áo đàng hoàng rồi nói: "Xưa nay, hồng nhan thì bạc mệnh!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương