Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
-
Chương 11
Cuối cùng Hoàng Đế vẫn ban Vãn Thúy cho Lục Vương gia, Lục Vương gia xuân phong đắc ý đưa người về.
Lục Vương phi không có dị thường gì, chỉ sắp xếp nàng ta ở tại biệt viện.
Đáng thương cho mỹ nhân ở biệt viện, ai cũng cắn nát răng ngà.
Hôm sau, Vãn Thúy quy củ đến thỉnh an, Lục Vương phi cười rất chân thành: "Trong phủ này ấy à, rất là dễ chịu, ngay cả chủ tử cũng dễ chịu."
Vãn Thúy ngạc nhiên thưa vâng.
A Cẩn bò từ bên trái sang bên phải ở sau lưng Lục Vương phi, yên lặng chậc một tiếng.
Hàm ý câu này quá sâu sắc!
"Bất kể thế nào, ngươi cũng là do Hoàng Thượng ban cho Vương gia, khác với những người bên ngoài." Lục Vương phi tiếp tục nói.
A Cẩn lại bò từ phải về trái, quả nhiên mẫu thân nàng là đóa hoa quái vật, câu nào cũng có thâm ý khác.
Thật là… sướng đến run người.
"Vương phi yên tâm, nô tỳ biết chừng mực." Vãn Thúy không giống với mấy di nương khác.
Lục Vương phi mỉm cười: "Ngươi đó, không cần cẩn thận kín đáo như thế.
Có đôi khi tính cách có chút khoe khoang cũng không phải chuyện xấu gì.
Phải biết là nam nhân cũng là đứa nhỏ, càng không chiếm được thì có lẽ lại càng thích lâu một chút!"
A Cẩn tiếp tục bò.
Nếu ngài đã biết rồi, vậy vì sao còn không ở chung với Lục Vương gia cho tốt đây? Khó hiểu quá!
Vãn Thúy giật mình, nàng ta vội vàng dập đầu: "Nô tỳ đa tạ Vương phi chỉ điểm, đa tạ Vương phi chỉ điểm."
Lục Vương phi gật đầu: "Được rồi, lui xuống đi!"
A Cẩn tiếp tục bò, bò, bò.
Đợi Vãn Thúy lui ra, Lâm ma ma xì một tiếng: "Nàng ta vậy mà lại là một người hiểu chuyện.
Nhưng mà Vương phi, chúng ta sẽ không nuôi ra một con sói mắt trắng đấy chứ?"
Lục Vương phi đặt chén trà trong tay xuống, cười yếu ớt: "Ngươi tưởng Vãn Thúy ngốc à? Nàng ta từ trong cung ra, cũng đã gặp nhiều chuyện như vậy.
Phi tần trong cung có lợi hại hơn nữa thì có thể vượt qua Ngu Quý phi không? Vương phủ… cho dù các nàng một bước lên trời, các nàng cũng không thể nào trở thành Vương phi.
Các nàng luôn có một ngày sẽ tuổi già sắc suy, ngoan ngoãn dựa vào ta mới là quyết định sáng suốt nhất."
A Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy mẫu thân nàng nói rất đúng, gật đầu tán đồng.
Nàng tiếp tục bò, cuối cùng Lục Vương phi cũng thấy chóng mặt vì nàng bò, lập tức bế nàng vào lòng: "Nhóc tỳ này, xoay đến cả ta cũng chóng mặt.
Con nói xem, sao con lại có tinh thần thế chứ!"
Lâm ma ma cười: "Tiểu Quận chúa khỏe mạnh mới là tốt nhất mà.
Lão nô thấy dường như tiểu Quận chúa còn ra sức phụ họa cho Vương phi, quả thật là lanh lợi."
A Cẩn được khen vừa lòng thỏa ý, nàng đắc ý ưỡn cái bụng nhỏ cười "khanh khách".
Lục Vương phi lập tức yêu chịu không được, hôn lên gương mặt nhỏ của nàng mấy cái: "Khuê nữ nhà ta thật là một báu vật."
A Cẩn y a một tiếng, học được một chữ: "Báu!"
Lục Vương phi sờ bụng nhỏ của nàng, nói: "Đúng thế, con là một báu vật."
Hai mẹ con vui vẻ hòa thuận, A Bích đi vào, khẽ bẩm báo: "Khởi bẩm Vương phi, Nhị Vương phủ gửi thiệp, ngày mai ghé phủ một lần."
Lục Vương phi mỉm cười: "Như thế lại tốt.
Truyền lệnh xuống, chuẩn bị một chút." Nói rồi, bà cầm tay nhỏ của A Cẩn: "Bé ngoan A Cẩn, nhà chúng ta sắp có khách nha.
Còn nhớ không? Chính là Nhị Vương phi rất thích con đó."
A Cẩn nghĩ đến Nhị Vương phi đại mỹ nhân được gọi là Lê Nhược kia, vui mừng vỗ tay.
Náo nhiệt tưng bừng mới tốt, nếu không mình cứ bò cả ngày như thế cũng không có ý nghĩa.
Ui da, ai bảo nàng vẫn là đứa bé chứ, đợi nàng lớn lên, nhất định phải quan sát trò vui trong Vương phủ lớn bằng cái đấu ở khoảng cách gần.
Nàng còn lâu mới muốn suốt ngày bị bắt ở trong phòng.
Nghĩ đến đây, A Cẩn lập tức nằm xuống đùi Lục Vương phi cắn ngón tay, chán quá đi!
Lục Vương phi thấy thế bèn vội kéo bàn tay nhỏ của nàng ra ngoài: "A Cẩn ngoan, chớ cắn ngón tay, bẩn lắm!"
A Cẩn a một tiếng, lưu loát nâng chân nhỏ lên.
Cắn bàn chân được chứ?
Vương phi dở khóc dở cười, giải cứu bàn chân nhỏ ra.
Bà đặt A Cẩn ở đối diện mình, nghiêm túc căn dặn nàng: "Con không thể cắn cái này cắn cái kia, không sạch sẽ.
Nếu như lại để mẫu thân trông thấy thì phải đánh một cái đó!"
A Cẩn: "A...Ya ya!" Được rồi, đồng ý với người! Tuyệt đối đừng đánh đòn, xấu hổ lắm!
Lục Vương phi thấy nàng đã hiểu, vừa lòng thỏa ý: "Bé ngoan nhà ta… Ừm, A Cẩn là em bé thông minh lanh lợi nhất trên đời." Giọng điệu cực kì đắc ý, A Cẩn vỗ tay, quả nhiên không hổ là mẫu thân ta, rất có mắt nhìn.
Nói cực kì đúng! Cắn một cái! Hương vị của bàn chân nhỏ tốt lắm nha!
Lục Vương phi lại vội vàng lôi bàn chân từ trong miệng nàng ra: "Vừa rồi mới nói con không thể cắn, quên rồi à?"
A Cẩn nhìn xung quanh, ánh mắt bay sang chỗ khác.
Lục Vương phi dở khóc dở cười: "Tiểu nha đầu con.
Con phải ngoan, có biết không?"
A Cẩn: "...!Được!"
Lục Vương phi vui mừng: "Thế này mới đúng.
Ngoan ngoãn nha!"
"Mẫu thân có người mới thì quên người cũ, ngài thế này sẽ làm trái tim con tổn thương bao nhiêu, ngài có biết không?" Giọng nữ yếu ớt vang lên, Lục Vương phi thấy Oánh Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm bà, cảm thấy mình hơi xem nhẹ Oánh Nguyệt, bà bèn vội nói: "Đương nhiên không phải.
Oánh Nguyệt cũng là bé cưng của mẫu thân.
Tới đây nào, mẫu thân ôm con."
Oánh Nguyệt chống nạnh: "Không muốn.
Con giận rồi!"
Lục Vương phi dỗ nàng: "Thế Oánh Nguyệt muốn thế nào? Đến đây nào, mẫu thân không ôm A Cẩn, chỉ ôm con.
Nào!"
Cuối cùng Oánh Nguyệt cũng tiến lên, A Cẩn cảm thấy mình thật xấu, đã là người lớn lại còn đoạt mẹ với tiểu Loli, thật là quá mất mặt.
Một khi Oánh Nguyệt biến ác, trở thành hoa sen đen thì làm sao xử lí, mau tới đây nào, muội muội cũng ôm tỷ một cái!
"Ô oa!" Lục Vương phi không ôm được Oánh Nguyệt, chỉ thấy nàng một tay ôm A Cẩn vào lòng, sau đó còn dương dương đắc ý: "Con muốn ôm muội muội, ai thèm ôm người.
Ha ha ha, đây chính là mưu kế!"
Oánh Nguyệt ôm A Cẩn như mèo ngậm chuột đồng: "Muội muội, tỷ đến chơi với muội muội nà! Muội có muốn tỷ không?" Phong cách biến đổi chóng vánh khiến đám người Lục Vương phi nhìn mà than thở.
A Cẩn bị Oánh Nguyệt làm giật nảy mình, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại.
Ánh mắt Oánh Nguyệt nhìn nàng ngập tràn yêu thích, A Cẩn mở cờ trong bụng, nàng hôn lên mặt Oánh Nguyệt một cái "chụt", y y a a tiếp tục hôn lên trên.
Không bao lâu sau, gương mặt Oánh Nguyệt đã dính đầy nước miếng, Oánh Nguyệt hóa đá nhìn Lục Vương phi: "Mẫu thân, cứu con!"
Lục Vương phi học giọng điệu vừa rồi của nàng: "Ta cũng thương tâm, không muốn quản con cho lắm!"
A Cẩn lập tức cười thành đóa hoa, nàng đã nói rồi.
Cho dù có sinh ba hài tử, tuổi của mẫu thân nàng vẫn là lứa tươi mới của xã hội nha, đâu ra phụ nữ trung niên gì đó.
Ngươi nhìn xem, đây không cẩn thận đã bộc lộ tính cách đùa giỡn rồi này? Ha ha! A Cẩn cười hăng hái, rốt cuộc Oánh Nguyệt không nhịn được, nàng đặt A Cẩn lên giường, A Cẩn vẫn còn đang nắm chặt vạt áo của nàng.
A Cẩn: Có thể không nắm chặt à? Nàng ấy làm ta ngã thì xử lí làm sao! Nàng vẫn chỉ là một tiểu Loli thôi!
Oánh Nguyệt nhìn quần áo vừa mới thay ban sáng đã biến thành y phục bẩn thỉu đẫm nước miếng, chôn mặt vào ngực A Cẩn: "Hu hu, tỷ không trêu chọc muội muội nữa đâu.
Muội ấy quá bẩn!"
Lục Vương phi phì cười, A Cẩn đen mặt...
Người ta chỉ đang mọc răng thôi nha!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook