Thịnh Sủng Thứ Phi
-
Chương 54: Bản đồ bảo tàng, Ngọc di nương qua đời
Bích Tùng uyển từng là sân viện hoa lệ nhất Bắc uyển, so với viện của chủ mẫu còn tinh xảo lộng lẫy hơn, tất cả là vì tam lão gia rất sủng ái Ngọc di nương. Nhưng lúc này, viện lại rất ảm đạm. Phòng ốc tuy vẫn hoa lệ như cũ nhưng lại thiếu sức sống, các cây tùng bách bốn phía vẫn nở rộ, nhưng tựa như thiếu mất linh hồn. Ngay cả hậu viện khi xưa một vươn hoa thơm ngát thì giờ phút này cũng mất đi nhan sắc, phảng phất như xuân đi thu đến, hoa rơi nước chảy, tựa như hồng nhan khi đã già thì không thể quay lại nữa.
Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Dung bình tĩnh bên cạnh. Thật khó tưởng tượng được rằng, đây từng là vị đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa. Hiện tại trong phòng chỉ có thể xưng là tốt hơn nông trại một chút. Xem ra, mình ban đầu hiểu biết về nàng ta còn ít. Nữ tử này cũng giống như Thu Minh Châu vậy, nội tâm rất cứng cỏi. Ngày xưa đeo cái mặt nạ kiêu ngạo ra ngoài, chắc cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi.
Miệng nàng lộ ra ý cười.
Hồng trần bách trượng, mỗi người đều đeo mặt nạ. Đặc biệt, ở Thu phủ này còn nhiều hơn.
Ngoài phòng không có nha hoàn trông coi, toàn bộ sân đều lạnh lẽo. Còn chưa bước vào đại môn, Thu Minh Dung đã gọi hai ma ma tới mang Hàm Đan đi lĩnh phạt. Thu Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, cô bé này ở Bắc uyển vẫn có người của mình. Nàng để Hồng Ngạc chờ bên ngoài, chính mình theo Thu Minh Dung đi vào.
Trong phòng thanh thanh lãnh lãnh, bài trí không còn tinh xảo như xưa nữa, hương liệu đốt trong phòng cũng là loại nồng nặc kém chất lượng. Trừ bỏ bàn ghế đơn giản, vài thứ đồ dùng bình thường bài trì trong phòng, ngay cả một món trang sức cũng không có. Trước cửa cũng không có nha hoàn trông coi.
Vách tường lạnh lẽo, tường vây thật sâu, phù hoa qua cũng chỉ là một giấc mộng.
Đi vào buồng trong, nàng nhìn thấy sau bình phong bằng gỗ mun thấp thoáng hai bóng người. Một tiếng ho khan áp lực truyền vào tai.
“Khụ khụ khụ…”
Thu Minh Dung cả kinh, vội vàng kéo mành đi vào. Lụa mỏng kéo ra, một phụ nhân với khuôn mặt tái nhợt xuất hiện, bên môi còn chứa một tia máu, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
“Di nương.”
Cô gái bên giường đang vỗ lưng Ngọc di nương nghe vậy thì động tác dừng lại một chút, quay đầu, dung nhan tỏa sáng nhất thời khiến căn phòng vốn u tối lại thêm tí nhan sắc.
Đây là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt nhìn thấy Thu Minh Vận, vị bát tiểu thư từ nhỏ ốm yếu không ra cửa của Thu phủ. Không nghĩ rằng, nàng ta lại có dung mạo như vậy. Mắt ngọc mày ngài, môi đỏ răng trắng, da trắng như tuyết, cười như hoa lê. Nàng mặc y phục cực giản dị, sợi tốc rối xã tung trên đầu vai, vành tai đeo một chiếc bông tai bằng bạc. Một thân màu trắng, lại khó che giấu sự đoan trang trời sinh.
Nàng ta thấy Thu Minh Dung thì cúi đầu kêu một tiếng.
“Thất tỷ.” Giọng nói của nàng thực dịu dàng, cũng không nũng nịu, khiến lòng người như muốn mềm theo. Nàng kêu xong thì phát hiện Thu Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
“Đây là…?”
Thu Minh Nguyệt trong lòng thở dài, Thu Minh Vận là vị tiểu thư thuần khiết nhất của Thu Phủ. Ánh mắt trong suốt không chứa chút tạp niệm, tựa như đứa trẻ mới sinh chưa nhiễm bụi trần. Bị nuôi dưỡng trong khuê phòng mười hai năm, nàng ta sợ là ngay cả người trong phủ cũng không biết hết đi.
Nàng đi qua:” Ta là Thu Minh Nguyệt, là ngũ tỷ của muội.”
“Ngũ tỷ?” Thu Minh Vận đều tiên kêu lên, sau đó ánh mắt sáng mời, tựa như một chấm sáng nhỏ trên bầu trời.
“Tỷ là ngũ tỷ ạ?” Nàng rất vui vẻ bắt lấy tay Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tỷ đẹp quá, còn đẹp hơn di nương nữa.”
Một tiếng mắng nhỏ từ giường truyền tới:” Minh Vận, không được nói bậy, còn không lấy ghế cho ngũ tỷ của con ngồi. Khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung sớm thay thế Thu Minh Vận ngồi bên giường vỗ lưng cho bà, lo lắng nhìn bà.
Trong mắt Thu Minh Vận xẹt qua tia kinh hoàng, sau đó liên tục tìm kiếm ghế dư trong phòng cho Thu Minh Nguyệt.
“Khụ khụ khụ… Ta không sao.” Có lẽ vì bệnh lâu ngày, giọng nói của Ngọc di nương có chút khàn khàn. Dù là thế, bà cũng cố gắng cười cười.
“Để ngũ tiểu thư chê cười rồi.”
Thu Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, từ khi nàng vào phủ còn chưa gặp qua Ngọc di nương. Nay vừa thấy, nàng không thể không sợ hãi than, Ngọc di nương quả thật rất đẹp, trách không được tam lão gia lại sủng ái bà như vậy. Dung nhan của Thu Minh Vận phần lớn là kế thừa từ bà, dù đang bệnh tật nhưng cũng khó dấu đi ánh mắt phong tình. Chính là lời đồn về bà cũng không tốt, chính là được sủng sinh kiêu, ngang ngược này nọ. Nhưng hôm nay nhìn thấy, Thu Minh Nguyệt mới biết, lời đồn đãi, có đôi khi thật khó tin tưởng.
Chỉ bằng cảm giác đầu tiên, nàng biết rằng, Ngọc di nương cũng không phải tệ như lời đồn đãi trong phủ. Nữ tử này thông tuệ, dịu dàng, mĩ lệ. Còn lời đồn thì….
Nàng híp mắt, khóe miệng cười lạnh.
Chỉ sợ là có người cố ý làm đi.
Ài! Thu phủ này đúng là ngọa hổ tàng long. Có người ương ngạnh che dấu nội liễm, có người liều lĩnh che dấu tâm tư. Cũng có người, dùng yếu đuối lừa lấy sự đồng tình của mọi người, đem một lòng đầy mưu mô che dấu trong lòng, bất động thanh sắc loại bỏ đối thủ.
Ha, thật sự là thủ đoạn tốt.
Thì ra, người giỏi che giấu nhất trong Thu phủ không phải là lão thái quân đa mưu túc trí, không phải mình, không phải Thu Minh Châu, không phải Thu Minh Dung, mà là, Tam phu nhân!
Trách không được, tam phu nhân từ trước tới nay yếu đuối tới không chịu nổi một kích lại vây khốn được Thu Minh Dung. Trách không được, tính tình yếu đuối không tranh như bà, cư nhiên có thể giữ ví trí chính thất nhiều năm như vậy, khiến cho tam lão gia háo sắc không dám có động tâm tư lập bình thê.
Thì ra, cao thủ chân chính chính là đây.
Hôm nay, này đúng là thu hoạch không nhỏ đâu.
Nói vậy, lúc trước Hàm Đan nói với mình răng, Thu Minh Dung bị tam phu nhân giam lỏng, chính là một loại ám chỉ đi.
Trên mặt lần nữa lộ ý cười, nàng thong dong ngồi xuống.
“Di nương khí sắc thoạt nhìn không tệ, xem ra thất muội là buồn lo vô cớ rồi.” Nàng tựa như vô ý liếc nhìn Thu Minh Dung.
Sắc mặt Thu Minh Dung tái nhợt:” Ngũ tỷ, muội…”
Thu Minh Nguyệt cũng bắt mạch cho Ngọc di nương, sắc mặt Thu Minh Dung kinh ngạc.
“Ngũ tỷ, tỷ biết y thuật?”
Thu Minh Nguyệt cười nhạt:” Bằng không muội tới tìm ta làm gì?”
Thu Minh Dung lập tức câm miệng, trong lòng không yên. Chiêu này không biết có phải sai lầm hay không?
Thu Minh Nguyệt thu hồi tay, đắp chăn cho bà, thản nhiên nói:” Ngọc di nương hẳn là biết tình trạng của mình chứ?”
Ngọc di nương trên mặt cười nhẹ:” Vâng, thiếp thân biết.” Bà im lặng trong chốc lát, tựa như thở dài, lại tựa như trào phúng.
“Phải làm theo ý của bà ta, ta mới có thể sống yên ổn. Khụ khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung lại kinh hãi nhìn máu tươi trong khăn tay, khẽ gọi một tiếng. Thu Minh Vận im lặng ngồi một bên, mặt mày lo lắng, cũng không mở miệng. Nói vậy, nàng lúc nào cũng hầu hạ ở bên cạnh, sớm thấy nhưng không thể làm gì đi.
Thu Minh Nguyệt vẫn thực bình tĩnh:” Ngọc di nương cứ nhẫn nại như vậy, hẳn đều có nguyên do.”
“Khụ khụ khụ… Ha ha ha..” Ngọc di nương cười cười:” Ngũ tiểu thư tuệ trí linh lung, thiếp thân sao dám trước mặt người múa rìu qua mắt thợ?”
Thu Minh Nguyệt mặt lạnh nhìn bà:” Ta chỉ muốn biết, ngươi và Lục Diên có quan hệ gì?”
Ngọc di nương ho nhẹ hai tiếng:” Lục Diên là ai? Thiếp thân chưa từng gặp qua.”
Thu Minh Nguyệt cười mỉa mai.
“Chuyện ta biết y thuật, cả di nương ta cũng không biết, người biết chỉ có Hồng Ngạc và Lục Diên. Hồng Ngạc mỗi ngày theo cạnh ta, quả quyết không có cơ hội phản bội, vậy chỉ còn Lục Diên.” Nàng quay đầu nhìn Ngọc di nương, khẽ cúi đầu.
“Lục Diên từ nhỏ theo bên cạnh ta, ta đương nhiên tin tưởng. Nếu ngươi và nàng không có quan hệ đặc thù, nàng tuyệt không nói cho ngươi bí mật này.”
Ngọc di nương ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi cười.
“Minh Dung, Minh Vận, các con ra ngoài trước đi.” Bà phất tay.
Thu Minh Dung do dự nhìn Thu Minh Nguyệt, rồi cúi đầu đáp, sau đó kéo Thu Minh Vận yên lặng ra ngoài.
Ngọc di nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tiểu thư đối với người bên cạnh, rất có tự tin.”
Thu Minh Nguyệt ung dung cười:” Ngọc di nương không phải cũng vậy sao?”
“Ta tới lâu như vậy cũng không kinh động tới tam thẩm. Này không phải nhờ công Ngọc di nương an bài thỏa đáng sao?”
Ngọc di nương ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều cười.
“Minh Dung cuối cùng cũng có một lựa chọn chính xác. Đi theo ngũ tiểu thư, ngày sau sẽ không khổ.”
Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Dung bình tĩnh bên cạnh. Thật khó tưởng tượng được rằng, đây từng là vị đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa. Hiện tại trong phòng chỉ có thể xưng là tốt hơn nông trại một chút. Xem ra, mình ban đầu hiểu biết về nàng ta còn ít. Nữ tử này cũng giống như Thu Minh Châu vậy, nội tâm rất cứng cỏi. Ngày xưa đeo cái mặt nạ kiêu ngạo ra ngoài, chắc cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi.
Miệng nàng lộ ra ý cười.
Hồng trần bách trượng, mỗi người đều đeo mặt nạ. Đặc biệt, ở Thu phủ này còn nhiều hơn.
Ngoài phòng không có nha hoàn trông coi, toàn bộ sân đều lạnh lẽo. Còn chưa bước vào đại môn, Thu Minh Dung đã gọi hai ma ma tới mang Hàm Đan đi lĩnh phạt. Thu Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, cô bé này ở Bắc uyển vẫn có người của mình. Nàng để Hồng Ngạc chờ bên ngoài, chính mình theo Thu Minh Dung đi vào.
Trong phòng thanh thanh lãnh lãnh, bài trí không còn tinh xảo như xưa nữa, hương liệu đốt trong phòng cũng là loại nồng nặc kém chất lượng. Trừ bỏ bàn ghế đơn giản, vài thứ đồ dùng bình thường bài trì trong phòng, ngay cả một món trang sức cũng không có. Trước cửa cũng không có nha hoàn trông coi.
Vách tường lạnh lẽo, tường vây thật sâu, phù hoa qua cũng chỉ là một giấc mộng.
Đi vào buồng trong, nàng nhìn thấy sau bình phong bằng gỗ mun thấp thoáng hai bóng người. Một tiếng ho khan áp lực truyền vào tai.
“Khụ khụ khụ…”
Thu Minh Dung cả kinh, vội vàng kéo mành đi vào. Lụa mỏng kéo ra, một phụ nhân với khuôn mặt tái nhợt xuất hiện, bên môi còn chứa một tia máu, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
“Di nương.”
Cô gái bên giường đang vỗ lưng Ngọc di nương nghe vậy thì động tác dừng lại một chút, quay đầu, dung nhan tỏa sáng nhất thời khiến căn phòng vốn u tối lại thêm tí nhan sắc.
Đây là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt nhìn thấy Thu Minh Vận, vị bát tiểu thư từ nhỏ ốm yếu không ra cửa của Thu phủ. Không nghĩ rằng, nàng ta lại có dung mạo như vậy. Mắt ngọc mày ngài, môi đỏ răng trắng, da trắng như tuyết, cười như hoa lê. Nàng mặc y phục cực giản dị, sợi tốc rối xã tung trên đầu vai, vành tai đeo một chiếc bông tai bằng bạc. Một thân màu trắng, lại khó che giấu sự đoan trang trời sinh.
Nàng ta thấy Thu Minh Dung thì cúi đầu kêu một tiếng.
“Thất tỷ.” Giọng nói của nàng thực dịu dàng, cũng không nũng nịu, khiến lòng người như muốn mềm theo. Nàng kêu xong thì phát hiện Thu Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
“Đây là…?”
Thu Minh Nguyệt trong lòng thở dài, Thu Minh Vận là vị tiểu thư thuần khiết nhất của Thu Phủ. Ánh mắt trong suốt không chứa chút tạp niệm, tựa như đứa trẻ mới sinh chưa nhiễm bụi trần. Bị nuôi dưỡng trong khuê phòng mười hai năm, nàng ta sợ là ngay cả người trong phủ cũng không biết hết đi.
Nàng đi qua:” Ta là Thu Minh Nguyệt, là ngũ tỷ của muội.”
“Ngũ tỷ?” Thu Minh Vận đều tiên kêu lên, sau đó ánh mắt sáng mời, tựa như một chấm sáng nhỏ trên bầu trời.
“Tỷ là ngũ tỷ ạ?” Nàng rất vui vẻ bắt lấy tay Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tỷ đẹp quá, còn đẹp hơn di nương nữa.”
Một tiếng mắng nhỏ từ giường truyền tới:” Minh Vận, không được nói bậy, còn không lấy ghế cho ngũ tỷ của con ngồi. Khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung sớm thay thế Thu Minh Vận ngồi bên giường vỗ lưng cho bà, lo lắng nhìn bà.
Trong mắt Thu Minh Vận xẹt qua tia kinh hoàng, sau đó liên tục tìm kiếm ghế dư trong phòng cho Thu Minh Nguyệt.
“Khụ khụ khụ… Ta không sao.” Có lẽ vì bệnh lâu ngày, giọng nói của Ngọc di nương có chút khàn khàn. Dù là thế, bà cũng cố gắng cười cười.
“Để ngũ tiểu thư chê cười rồi.”
Thu Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, từ khi nàng vào phủ còn chưa gặp qua Ngọc di nương. Nay vừa thấy, nàng không thể không sợ hãi than, Ngọc di nương quả thật rất đẹp, trách không được tam lão gia lại sủng ái bà như vậy. Dung nhan của Thu Minh Vận phần lớn là kế thừa từ bà, dù đang bệnh tật nhưng cũng khó dấu đi ánh mắt phong tình. Chính là lời đồn về bà cũng không tốt, chính là được sủng sinh kiêu, ngang ngược này nọ. Nhưng hôm nay nhìn thấy, Thu Minh Nguyệt mới biết, lời đồn đãi, có đôi khi thật khó tin tưởng.
Chỉ bằng cảm giác đầu tiên, nàng biết rằng, Ngọc di nương cũng không phải tệ như lời đồn đãi trong phủ. Nữ tử này thông tuệ, dịu dàng, mĩ lệ. Còn lời đồn thì….
Nàng híp mắt, khóe miệng cười lạnh.
Chỉ sợ là có người cố ý làm đi.
Ài! Thu phủ này đúng là ngọa hổ tàng long. Có người ương ngạnh che dấu nội liễm, có người liều lĩnh che dấu tâm tư. Cũng có người, dùng yếu đuối lừa lấy sự đồng tình của mọi người, đem một lòng đầy mưu mô che dấu trong lòng, bất động thanh sắc loại bỏ đối thủ.
Ha, thật sự là thủ đoạn tốt.
Thì ra, người giỏi che giấu nhất trong Thu phủ không phải là lão thái quân đa mưu túc trí, không phải mình, không phải Thu Minh Châu, không phải Thu Minh Dung, mà là, Tam phu nhân!
Trách không được, tam phu nhân từ trước tới nay yếu đuối tới không chịu nổi một kích lại vây khốn được Thu Minh Dung. Trách không được, tính tình yếu đuối không tranh như bà, cư nhiên có thể giữ ví trí chính thất nhiều năm như vậy, khiến cho tam lão gia háo sắc không dám có động tâm tư lập bình thê.
Thì ra, cao thủ chân chính chính là đây.
Hôm nay, này đúng là thu hoạch không nhỏ đâu.
Nói vậy, lúc trước Hàm Đan nói với mình răng, Thu Minh Dung bị tam phu nhân giam lỏng, chính là một loại ám chỉ đi.
Trên mặt lần nữa lộ ý cười, nàng thong dong ngồi xuống.
“Di nương khí sắc thoạt nhìn không tệ, xem ra thất muội là buồn lo vô cớ rồi.” Nàng tựa như vô ý liếc nhìn Thu Minh Dung.
Sắc mặt Thu Minh Dung tái nhợt:” Ngũ tỷ, muội…”
Thu Minh Nguyệt cũng bắt mạch cho Ngọc di nương, sắc mặt Thu Minh Dung kinh ngạc.
“Ngũ tỷ, tỷ biết y thuật?”
Thu Minh Nguyệt cười nhạt:” Bằng không muội tới tìm ta làm gì?”
Thu Minh Dung lập tức câm miệng, trong lòng không yên. Chiêu này không biết có phải sai lầm hay không?
Thu Minh Nguyệt thu hồi tay, đắp chăn cho bà, thản nhiên nói:” Ngọc di nương hẳn là biết tình trạng của mình chứ?”
Ngọc di nương trên mặt cười nhẹ:” Vâng, thiếp thân biết.” Bà im lặng trong chốc lát, tựa như thở dài, lại tựa như trào phúng.
“Phải làm theo ý của bà ta, ta mới có thể sống yên ổn. Khụ khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung lại kinh hãi nhìn máu tươi trong khăn tay, khẽ gọi một tiếng. Thu Minh Vận im lặng ngồi một bên, mặt mày lo lắng, cũng không mở miệng. Nói vậy, nàng lúc nào cũng hầu hạ ở bên cạnh, sớm thấy nhưng không thể làm gì đi.
Thu Minh Nguyệt vẫn thực bình tĩnh:” Ngọc di nương cứ nhẫn nại như vậy, hẳn đều có nguyên do.”
“Khụ khụ khụ… Ha ha ha..” Ngọc di nương cười cười:” Ngũ tiểu thư tuệ trí linh lung, thiếp thân sao dám trước mặt người múa rìu qua mắt thợ?”
Thu Minh Nguyệt mặt lạnh nhìn bà:” Ta chỉ muốn biết, ngươi và Lục Diên có quan hệ gì?”
Ngọc di nương ho nhẹ hai tiếng:” Lục Diên là ai? Thiếp thân chưa từng gặp qua.”
Thu Minh Nguyệt cười mỉa mai.
“Chuyện ta biết y thuật, cả di nương ta cũng không biết, người biết chỉ có Hồng Ngạc và Lục Diên. Hồng Ngạc mỗi ngày theo cạnh ta, quả quyết không có cơ hội phản bội, vậy chỉ còn Lục Diên.” Nàng quay đầu nhìn Ngọc di nương, khẽ cúi đầu.
“Lục Diên từ nhỏ theo bên cạnh ta, ta đương nhiên tin tưởng. Nếu ngươi và nàng không có quan hệ đặc thù, nàng tuyệt không nói cho ngươi bí mật này.”
Ngọc di nương ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi cười.
“Minh Dung, Minh Vận, các con ra ngoài trước đi.” Bà phất tay.
Thu Minh Dung do dự nhìn Thu Minh Nguyệt, rồi cúi đầu đáp, sau đó kéo Thu Minh Vận yên lặng ra ngoài.
Ngọc di nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tiểu thư đối với người bên cạnh, rất có tự tin.”
Thu Minh Nguyệt ung dung cười:” Ngọc di nương không phải cũng vậy sao?”
“Ta tới lâu như vậy cũng không kinh động tới tam thẩm. Này không phải nhờ công Ngọc di nương an bài thỏa đáng sao?”
Ngọc di nương ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều cười.
“Minh Dung cuối cùng cũng có một lựa chọn chính xác. Đi theo ngũ tiểu thư, ngày sau sẽ không khổ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook