Thịnh Sủng Thứ Phi
Chương 16: Trình diễn trò hay

-Editor: Nekofighter-

Thu Minh Dung hồi phục tinh thần, vội vàng chạy qua đỡ Thu Minh Ngọc, trách cứ Thu Minh Nguyệt nói “Tam tỷ, ngươi làm cái gì vậy—“ Những lời còn lại vừa bị Thu Minh Nguyệt liếc một cái đã nghẹn ở yếu hầu, nuốt lại vào bụng.

Thu Minh Nguyệt lạnh giọng mỉa mai, ánh mắt thương hại

“Thân là con cái, cha mẹ nhiễm bệnh, không ở bên giường chăm sóc, lại còn lưu lại đây. Thất muội, có lẽ ta nên báo cáo cho tổ mẫu, cho muội sao chép mấy lần hiếu kinh.”

Thu Minh Dung trong lòng nhảy dựng, rũ mắt xuống, thanh âm cứng ngắc nói “Ngũ tỷ giáo huấn đúng, muội đã hiểu. Lát sẽ trở về chiếu cố di nương.”

Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, mang theo Hồng Ngạc rời đi. Thời điểm đi sát qua người Thu Minh Ngọc, nàng ta đột nhiên vươn chân, muốn bẫy Thu Minh Nguyệt. Bỗng nhiên một tiếng hét lên, nàng ta té ngã xuống đất. Thu Minh Dung cùng Hoa Dung, Nguyệt Mạo vội vàng chạy tới đỡ nàng.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

“Tam tỷ, người sao vậy?”

Thu Minh Nguyệt cước bộ dừng một chút, ngoái đầu nhìn lại, thấy Thu Minh Ngọc một tay ôm gối, đau đến nhe răng nhếch miệng, hung tợn trừng mắt nhìn mình.

“Thu Minh Nguyệt, tiểu tiện…. Ngươi sử dụng yêu thuật gì?” Nàng ta mắng một nửa, thấy ánh mắt lạnh như băng của Thu Minh Nguyệt, trong lòng run lên, lập tức sửa miệng. Trong lòng tuy rằng sợ hãi, vẫn không cam lòng rống lên

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn nhìn chung quanh, cũng không phát hiện có gì khác thường, thản nhiên nói “Về sau đi đường cẩn thận một chút. Còn có, mai mốt ít làm chuyện thiếu đạo đức, tự nhiên sẽ không gặp chuyện xui xẻo.” Nàng ẩn ẩn nghe thấy tiếng cười nhẹ trong gió, như ẩn như hiện.

Lông mày nàng nhíu chặt, ánh mắt băn khoăn nhìn về bốn phía, không thấy gì khác thường.

“Ngươi, ngươi tiểu tiện… A…” Thu Minh Ngọc nghe Thu Minh Nguyệt châm chọc, lại giận dữ chửi mắng. Không nghĩ rằng đùi phải lại truyền đến đau đớn, nàng ta lập tức kêu lên một tiếng. Hai nha hoàn vội vàng chạy tới đỡ nàng.

“Tiểu thư—“

Thu minh Ngọc sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn Thu Minh Nguyệt. Thanh âm đều mang theo một chút e ngại

“Ngươi, Thu Minh Nguyệt, ngươi không phải người, ngươi là yêu quái, ngươi là yêu tinh…” Nàng ta cũng không dám… động thủ với Thu Minh Nguyệt nữa, sự sợ hãi khó hiểu làm nàng ta run rẩy.

Thu Minh Nguyệt mày nhíu càng chặt, trong lòng suy nghĩ ai đang âm thầm trợ giúp nàng. Thấy Thu Minh Ngọc còn chưa chịu ngoan ngoãn buông tha, không khỏi tức giận, khẽ quát một tiếng “Nếu không muốn chịu khổ nữa thì câm miệng cho ta.”

Thu Minh Ngọc lập tức không lên tiếng nữa, ánh mắt oán hận sợ hãi trừng nàng. Thu Minh Dung bên cạnh vội vàng hòa giải

“Tam tỷ, tỷ sai lầm rồi, vừa rồi ngũ tỷ cũng không làm gì, tỷ hẳn là hiểu lầm.” Nàng ta trước dùng lời ngon ngọt an ủi Thu Minh Ngọc, sau đó xoay đầu nói với Thu Minh Nguyệt “Ngũ tỷ, tỷ chớ tức giận. Tam tỷ vừa rồi nhất thời tức giận mới nói bậy, không phải thật sự muốn trách tỷ.”

Thu Minh Nguyệt cười lạnh. Lời này của Thu Minh Dung quả thật như giải thích, Thu Minh Ngọc do tức giận mới quở trách mình, nhưng không phủ nhận lời nói của Thu Minh Ngọc. Vậy có nghĩa là, Thu Minh Ngọc nếu đi cáo trạng với đại phu nhân, Thu Minh Dung là người làm chứng tốt nhất, nàng ta chỉ cần đem chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối trước mặt đại phu nhân và lão thái quân kể lại. Thu Minh Dung vì sao nịnh bợ Thu Minh Ngọc? Thực rõ ràng, đại phu nhân là đương gia chủ mẫu của Thu phủ, nắm giữ quyền hành trong phủ. Mọi chuyện lớn nhỏ đều qua tay Đại phu nhân. Thu Minh Dung mặc dù là xuất thân từ tam phòng, lại là thứ nữ, tam thẩm lại yếu đuối không tranh, căn bản không đáng tin cậy. Nàng tự nhiên nịnh bợ Thu Minh Ngọc, nịnh bơ đại phu nhân là để mưu cầu vinh hoa phú quý.

HỪ, quả nhiên là cao thủ trạch đấu trong đại gia tộc, mượn đao giết người, một mũi tên bắn hai con chim. Dùng thủ đoạn thật thành thạo.

Thu Minh Dung có chút khiếp sợ ánh mắt của Thu Minh Nguyệt, nàng ta cảm thấy ánh mắt kia quả thật cơ trí, giống như nhìn thấu tính toán của mình. Tự ổn định tinh thần, trên mặt hiện lên nụ cười tự cho là hoàn mỹ

“Ngũ tỷ, tỷ không phải nói có việc sao? Muội không tiễn, tạm biệt ngũ tỷ.” Nàng ta nửa nghiêng người, làm ra tư thế mời.

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn nàng, không nói gì, chỉ là thời điểm đi qua bên người nàng ta lại nói một câu

“Đứng dưới đại thụ hóng mát cũng không tệ, nhưng chỉ sợ ánh mắt lại bị che mất, chỉ nhìn thấy sự hoa lệ bề ngoài, không thấy được nội bộ hủ bại dơ bẩn. Thất muội, tự lo thân mình cho tốt.” Thanh âm nàng rất thấp, đủ cho nàng và Thu Minh Dung nghe. Thân thể Thu Minh Dung cứng đờ, vừa quay đầu thì Thu Minh Nguyệt đã dẫn Hồng Ngạc rời đi. Nàng nhìn bóng dáng Thu Minh Nguyệt, gắt gao cắn môi, hung hăn vuốt móng tay mượt mà.

“Tiện nhân!”

Bên tai truyền tới thanh âm oán hận nho nhỏ của Thu Minh Ngọc. Sóng mắt nàng sáng lên, quay đầu lại, nhìn Thu Minh Ngọc quần áo chật vật, tốt bụng đi đỡ nàng.

“Tam tỷ, tỷ ổn không?”

Thu Minh Ngọc hôm nay không làm gì được Thu Minh Nguyệt, lại nhớ tới Thu Minh Dung bên cạnh lông tóc không hề tổn hại, nhất thời tức giận, một phen đẩy Thu Minh Dung ra.

“Cút ngay, ngươi cũng giống ả ta, đều là thứ bỉ ổi.”

Thu Minh Dung bị nàng ta mạnh mẽ đẩy, lui về sau hai bước, được nha hoàn của mình đỡ lấy. Nghe thấy lời nhục mạ của Thu Minh Ngọc, ánh mắt xẹt qua tia tối tăm, chốc lát liền biến mất.

“Tam tỷ.” Nàng bất đắc dĩ tiêu sái đi tới, có chút ủy khuất kêu lên.

“Muội biết trong lòng tỷ không thoải mái, nếu mắng muội vài câu có thể khiến tỷ hết giận, vậy cứ mắng đi.”

“Ngươi—“ Thu Minh Ngọc trừng mắt nhìn Thu Minh Dung quy củ với mình, tựa như một quyền đánh vào vải bông, nhất thời vô lực hừ một tiếng, miệng mắng “Cút ngay.”

Thu Minh Dung ánh mắt chợt lóe, thấy nàng muốn đi, liền tiến lên ngăn lại

“Tam tỷ, chẳng lẽ nổi nhục hôm nay, tỷ cứ như vậy chịu đựng?”

“Đương nhiên không thể nào.” Thu Minh Ngọc khuôn mặt vì giận dữ mà vặn vẹo, căm tức nói “Xem ta như thế nào trị tội nó.”

Thu Minh Dung mỉm cười hỏi “Tam tỷ chuẩn bị làm thế nào?”

“Ta nói cho nương.” Ánh mắt nàng âm độc “Không tôn kính đích nữ, đánh chửi đích nữ. Lần này dù là tổ mẫu cũng không thể che chở nàng ta.” Nàng tràn đầy tin tưởng, lần này sẽ khiến Thu Minh Nguyệt đẹp mặt.

Thu Minh Dung lập tức nói “Muội đây đi cùng tam tỷ.”

“Ngươi?” Thu Mnh Ngọc nhíu mày, ánh mắt khinh thường

Thu Minh Dung đương nhiên biết Thu Minh Ngọc coi thường, nàng cũng không tức giận, nhỏ nhẹ nói “Tam tỷ, tỷ cũng biết tổ mẫu luôn thiên vị ngũ tỷ, việc hôm nay chỉ sợ tổ mẫu sẽ không nghe lời một phía.”

Thu Minh Ngọc một phen xé nhéo Hoa Dung Nguyệt Mạo, chỉ về phía hai nàng nói “Vết thương trên người các nàng chính là chứng cớ.”

Thu Minh Dung bình tĩnh “Nếu ngũ tỷ nói vết thương đó là do tỷ cố ý làm ra để hãm hại nàng thì sao? Dù sao, bên người tỷ ấy cũng có nha hòan trung thành đúng không?”

Thu Minh Ngọc nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn Thu Minh Dung, tròng mắt chuyển động, giống như hiểu được cái gì.

“Ngươi vừa rồi thấy gì?”

Thu Minh Dung khóe miệng mỉm cười “Tam tỷ muốn muội thấy gì, muội thấy cái đó.”

Thu Minh Ngọc nhướng mày “Theo ta đi, nương chắc cũng dậy rồi.” Nàng vung ống tay áo, khôi phục khí thế.

Thu Minh Dung khóe miệng nâng lên, khom người nói “Vâng”

Chờ đoàn người rời đi, một đôi chủ tớ từ góc đi ra. Nhìn chằm chằm phía trước, đôi mắt nàng có điều suy nghĩ

“Tiểu thư?” Hương Thảo không hiểu. Rõ ràng tiểu thư sáng sớm đã tới đây, đã sớm thấy từ đầu tới cuối, nhưng vì sao không lên tiếng?

Thu Minh Châu thu hồi ánh mắt “Đến Thọ An Viện, tổ mẫu lúc này cũng đã ngủ trưa dậy rồi

“Vâng” Hương Thảo trong lòng nhiều nghi hoặc, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không, kính cẩn lên tiếng, đuổi theo sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương