Thịnh Sủng Thê Bảo
-
Chương 178: Đến Lục gia
💋 edit: Phương Moe 💋
Sau khi gặp Mạnh thị và Tạ Nhân, Giang Diệu thấy thái độ của Mạnh thị thay đổi thì nàng liền biết Mạnh thị có ý định muốn tạo quan hệ tốt với nàng.
Nhưng Giang Diệu cũng rõ ràng Mạnh thị muốn thân thiết với nàng cũng là vì nhìn mặt mũi của Lục Lưu nhà nàng mà thôi.
Còn Tạ Nhân kia, lúc trước nàng vốn đã không thích nàng ta, bây giờ còn biết được chuyện Tạ Nhân có tư tình với Tam thúc thì càng ngày nàng càng xem thường Tạ Nhân.
Ngày ấy khi phát hiện ra chuyện này Giang Diệu đã ngay lập tức nghĩ muốn nói cho mẫu thân, nhưng đến khi nghĩ kỹ lại thì nàng lại thấy không ổn, vì thế nàng không đem chuyện này nói cho mẫu thân biết.
Giang Diệu dỗ nhi tử xong thì liền bưng trà vào thư phòng cho Lục Lưu.
Vừa vào phòng liền thấy hắn ngồi ở đằng sau bàn gỗ tử đàn, lúc này hắn không có công sự phải xử lý mà chỉ cúi đầu chăm chú đọc sách.
Giang Diệu nhẹ nhàng tiến vào, nàng cảm thấy tình cảnh như này giống như là thê tử lại đây quan tâm chăm sóc phu quân đang miệt mài đọc sách để sau này có được công danh.
Giang Diệu nhìn nhiều thêm mấy lần. Vì Lục Lưu ở quý phủ chỉ ăn mặc một thân áo lụa đơn giản trông rất nhã nhặn khiêm tốn nên xác thực có mấy phần hơi thở sách vở.
Lục Lưu giương mắt nhìn thê tử một chút.
Giang Diệu mím môi nở nụ cười và bưng chén trà tiến lại gần để sang một bên rồi đứng ở phía sau Lục Lưu, nàng giơ hai tay đặt lên đầu vai hắn và nhẹ nhàng xoa bóp:
“Hôm nay đại tẩu đến đây đối với thiếp rất là khách khí. Đại tẩu nói cùng thiếp một chút việc vặt và còn đưa thiếp mời cho thiếp, chỉ là thiếp đã nhận thiếp mời rồi. Chàng… chàng đi không?”
Lục Lưu hơi híp mắt vào hưởng thụ, nếu lúc này Giang Diệu đứng chính diện mà nhìn thì có thể thấy rõ ràng dáng vẻ híp mắt trông rất buồn cười của nhi tử mập khi bú sữa là giống ai.
Đôi tay nhỏ đang xoa bóp trên vai hắn tuy sức lực không lớn nhưng Lục Lưu lại thấy rất thoải mái, hắn lập tức mở miệng:
“Không phải nàng đã thay ta đồng ý rồi sao?”
Giang Diệu dừng một chút rồi lại tiếp tục bóp vai cho Lục Lưu:
“Thiếp đâu có đồng ý? Chỉ là thật sự thì thiếp vẫn hy vọng chàng có thể đến gặp đại bá, thiếp nghe nói vài ngày trước đây thân thể của đại bá không khoẻ.”
Còn Mạnh thị nói Lục đại gia trong lúc bệnh còn thường xuyên nói chuyện Lục Lưu khi còn bé thì nàng hoàn toàn không tin tưởng. Nhưng chuyện sinh bệnh thì Mạnh thị thân là thê tử sẽ không có cả năng đi bịa chuyện nói lung tung.
Hơn nữa bọn họ rời xa kinh thành đã một năm, trong ngày thường Lục Lưu vốn đã ít đi lại cùng thân thích, mà hiếm khi thấy có người như Lục đại gia chân tâm thực lòng quan tâm hắn nên nàng không muốn quan hệ của hai người trở lên xa lạ.
Chỉ cần Lục Lưu vui vẻ thì cho dù nàng phải gặp người mà nàng không muốn gặp như Lục Hành Chu thì cũng không sao cả.
Cùng Lục Lưu thành thân đã được một năm có thừa, Giang Diệu tự thấy bản thân mình cũng đã hiểu rõ hắn. Kỳ thực Lục Lưu vẫn rất quý trọng người thân, chẳng qua nhìn hắn cứ lạnh nhạt vậy thôi.
Giang Diệu ngừng động tác, hai tay nàng thân mật ôm lấy cổ hắn sau đó vô thức tiến lại gần cúi đầu hôn một cái lên tóc của Lục Lưu, phía trên là mùi vị thơm ngát quen thuộc mà Giang Diệu vô cùng yêu thích. Nàng nũng nịu gọi tên hắn:
“Lục Lưu…”
Vốn là đang nghiêm túc nói chuyện thì Lục Lưu lại bị hai cái quả mềm mại của người kia đè ép lên lưng khiến hắn phải thay lòng đổi dạ. Lục Lưu thầm nghĩ sau này nếu hắn muốn xử lý công sự thì vẫn nên để thê tử ít tiến vào thư phòng thì tốt hơn.
Nàng vừa đến là hắn đâu còn tâm tư xử lý chuyện khác?
Lục Lưu hít sâu một hơi, thấy cái người yêu kiều kia còn không tự biết bản thân mình đang quyến rũ hắn thì lập tức hắn liền nắm chặt lấy cổ tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo liền đem người phía sau rơi vững vàng trong lòng hắn.
Gò má Giang Diệu đỏ bừng, nàng thầm nghĩ mình đang nghiêm túc cùng hắn nói chuyện mà tại sao hắn lại như vậy? Nàng ngẩng mặt lên đang muốn oán giận thì đã thấy gương mặt tuấn tú của phu quân nhà nàng trầm xuống rồi dùng sức vùi vào trong ngực nàng. Điệu bộ này quả thực cùng với nhi tử mập dính người kia giống nhau như đúc. Không đúng… nhi tử so với hắn còn thành thật hơn nhiều.
Vì mấy năm trước Lục Lưu thường ở thư phòng xử lý công sự đến rất muộn nên thư phòng này được trang bị đầy đủ mọi thứ, ngay cả phía sau tấm bình phong kia cũng có giường để nghỉ ngơi. Giường này rất lớn, dù hai người lăn qua lộn lại cũng thừa sức.
Lục Lưu ở trên ghế bành thân cận cùng thê tử một phen, dục hoả bị trêu trọc lại tiếp tục bị câu lên, sau đó hắn lập tức ôm thê tử trong lồng ngực chỉ còn lại cái yếm cùng tiểu y đi tới phía sau tấm bình phong.
Giang Diệu được Lục Lưu đặt ở trên giường, thấy dáng dấp này của hắn nàng liền biết dù mình ngăn cản cũng không có khả năng thế nên nàng liền cùng hắn hồ đồ ở trong thư phòng.
Chờ đến khi trên người bị lột sạch, một chân bị hắn nâng lên thì Giang Diệu mới vươn tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của Lục Lưu, rất là phá phong cảnh nói:
“Chàng còn chưa trả lời thiếp là có đi hay không đâu đấy”
“….”
“Ai ừm… chàng chậm một chút…”
Đáp lại Giang Diệu chính là một vật nóng bỏng mạnh mẽ đi vào bên trong.. trực tiếp đem những lời muốn nói của Giang Diệu biến thành tiếng rên rỉ mờ ám.
Nếu đã chiếm được tiện nghi của thê tử thì Lục Lưu đương nhiên cũng ngầm đồng ý.
(๑>◡<๑)
Thời điểm đến ngày sinh nhật của Lục đại gia, Giang Diệu liền đến kho hàng để chọn lễ.
Lục đại gia hào hoa phong nhã, lại là người thích sáng tác thơ văn, hơn nữa Giang Diệu biết được Lục đại gia rất thưởng thức những bức hoạ vẽ tay của Nghiêm Vị. Trùng hợp là trong kho hàng của Tuyên Vương phủ cũng có một bức hoạ do chính tay Nghiêm Vị vẽ.
Chỉ là nếu tặng một bức hoạ thì không đủ nên Giang Diệu lại cùng Hứa ma ma chọn thêm một lễ nữa.
Dù sao Lục đại gia từng cứu mạng Lục Lưu và chân tâm quân tâm Lục Lưu thế nên nàng cũng kính trọng Lục đại gia như huynh trưởng.
Ngày hôm đó đôi tiểu phu thê mang theo nhi tử cùng đến toà nhà ở ngõ Thái An.
Một nhà ba người Lục Lưu ngồi ở trên chiếc xe ngựa đi đằng trước, còn bốn người nhà Lục nhị gia thì ngồi ở xe ngựa phía sau.
Tiểu tử hôm qua ngủ một giấc ngon lành nên sáng sớm hôm nay khí lực rất dồi dào, hưng phấn nằm nhoài trên bả vai của phụ thân nhìn đám người không dứt phía ngoài cửa sổ. Đôi mắt tiểu tử to tròn chăm chú nhìn, thỉnh thoảng sẽ a a a gọi vài tiếng giống như chào hỏi cùng bọn họ.
Nhìn nhi tử mập hoạt bát, Giang Diệu lại ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Lưu, nàng có thể tưởng tượng được lúc trước Tống lão gia gia nói Lục Lưu khi còn bé hoạt bát bướng bỉnh chính là giống như này đi.
Lúc đến toà nhà Lục gia ở ngõ Thái An thì đã có quá nửa người đến.
Những đèn lồng đỏ rực được treo ở trên cao đều dán chữ thọ, còn bên trong truyền đến âm thanh hát hí khúc náo nhiệt.
Lục Lưu ôm nhỉ tử và đỡ thê tử xuống xe ngựa.
Lục đại gia liền tiến lên chào hỏi và đem Lục Lưu cùng một nhà Lục nhị gia đón vào.
Tuy rằng Lục Lưu không thèm để ý, nhưng Giang Diệu vẫn cảm thấy tự mình ở quý phủ thì cũng không sao nhưng ra đến ngoài mà Lục Lưu vẫn cứ ôm khư khư hài tử thì sao được?
Giang Diệu lập tức ôm lấy tiểu tử trong ngực Lục Lưu.
Tiểu tử rất yêu thích được mẫu thân ôm, trên người mẫu thân mềm mại thoải mái hơn, hắn liền thoả mãn sung sướng nằm trong lồng ngực mẫu thân hưởng thụ.
Lục đại gia nhìn tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp trong lồng ngực Giang Diệu, trong mặt không ngừng vui vẻ nói:
“Thật là giống Tam đệ.”
Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt này cùng Lục Lưu quả thực là một khuôn mẫu khắc ra, hơn nữa hôm nay Lục Lưu và tiểu tử đều mặc xiêm y có màu sắc xanh lam nên hai cha con càng nhìn càng giống nhau.
Tiểu tử hướng về phía Lục đại gia nha nha kêu vài tiếng.
Lục đại gia nhìn tiểu tử này thật có chút muốn ôm lấy hắn, nhưng do dự một chút thì vẫn thôi.
Hôm nay là tiệc sinh nhật Lục đại gia, từ lâu trong sân viện đã được dựng sân khấu kịch, hiện nay nữ quyến bên dưới xem cuộc vui rất náo nhiệt.
Mà tiểu tử thích nhất là náo nhiệt, hắn nghiêng đầu nhỏ nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút rồi a a a vươn thân thể mập mạp muốn đi tới gần.
Mạnh thị đi tới muốn dẫn Giang Diệu đến dưới đài xem hý kịch và cùng nói chuyện phiếm với nhóm nữ quyến.
Giang Diệu không có hứng thú nhưng thấy tiểu tử yêu thích nên nàng quay sang nói với Lục Lưu:
“Vương gia cùng đại bá nói chuyện đi, thiếp thân mang Triệt nhi đi cùng đại tẩu xem hý kịch.”
Lục Lưu mím mím môi nắm lấy đôi tay mập nộn của nhi tử rồi nói:
“Ừm. Nàng đi đi.”
Mạnh thị nở nụ cười xán lạn, nhiệt tình dẫn Giang Diệu đi.
Mạnh thị biết hôm nay phu thê Lục Lưu sẽ đến nên nàng đã chuẩn bị kĩ càng để cùng Giang Diệu rút ngắn khoảng cách.
Mạnh thị lập tức để vị trí chính giữa hàng đầu tiên cho Giang Diệu, sau đó Mạnh thị cũng cùng ngồi xuống bên cạnh.
Còn mẹ con Điền thì thì liền để nha hoàn an bài ngồi ở phía sau.
Trong lúc Mạnh thị cố ý cùng Giang Diệu vừa nói vừa cười thì trong lòng Mạnh thị chính là muốn mọi người ở đây thấy rõ nàng và Tam đệ muội có quan hệ tốt, xem sau này mấy người kia còn dám coi thường nàng hay không?
Tâm tình Giang Diệu tốt nên đúng là nể tình nói vài câu cùng Mạnh thị.
Còn tiểu tử trong lòng Giang Diệu thì hai tay ôm chặt quả đào mừng thọ, run run rẩy rẩy đưa đến bên mép gặm.
Tiểu tử không có răng nên không thể gặm đào mừng thọ, lúc này chỉ có thể liếm đến nước miếng chảy ròng.
Chỉ một lúc sau là ngoan ngoãn so với ngày thường hơn rất nhiều, yên lặng nghịch đào mừng thọ và không hề khóc nháo.
Lúc này hai người Tạ Nhân và Lục Linh Lung cũng cùng lại đây.
Lục Linh Lung thấy Giang Diệu thì khuôn mặt nhảy nhót vui mừng chào hỏi:
“Tam thẩm thẩm…”
Rồi lại nhìn sang tiểu tử đang cúi đầu liếm đào mừng thọ trong lồng ngực Giang Diệu, đôi mắt Lục Linh Lung cong cong không nhịn được mà vươn tay ra nặn nặn gò má nộn nộn của tiểu tử:
“Đây chính là tiểu đường đệ đi, thật đáng yêu.”
Giang Diệu thấy Lục Linh Lung đã mặc trang phục phụ nhân mà cử chỉ cùng với lúc trước khi lấy chồng vẫn rất là hoạt bát.
Giang Diệu hướng về phía Lục Linh Lung gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Nhưng Lục Linh Lung có tâm nịnh bợ nên liền tiếp tục cùng Giang Diệu nói chuyện.
Giang Diệu mỉm cười qua loa đáp lại, chờ đến khi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhân đang ôm hài tử ở một bên nàng liền biết hài tử kia chính là nhi tử Lục Tư Tề của Tạ Nhân cùng Lục Hành Chu, hình như là ra đời trước nhi tử mập của nàng một tháng.
Hiện nay thấy tiểu tử kia bắt đầu mếu máo rồi liền không ngừng oa oa khóc rống lên, Giang Diệu liền biết hắn sợ người lạ.
Tạ Nhân đang muốn an ủi thì Mạnh thị lạnh lùng nói:
“Ngươi đã làm nương mà lúc nào cũng để tôn nhi bảo bối của ta khóc…”
Nói xong Mạnh thị liền đứng dậy ôm lấy tôn nhi đang khóc sướt mướt trong lồng ngực Tạ Nhân và lại nhắc nhở Tạ Nhân vài câu.
Mặt mày Tạ Nhân cung thuận không nói gì.
Giang Diệu tự nhiên rõ ràng làm tổ mẫu thì sẽ đau lòng tôn nhi. Chỉ là nhìn Mạnh thị dỗ dành tôn nhi, cho dù Giang Diệu có không thích Mạnh thị thì nàng cũng phải thừa nhận Mạnh thị cũng giống như bao tổ mẫu khác đều là người coi tôn nhi như bảo bối.
Thấy Tề nhi đang khóc, tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu rất nhiệt tình đưa đào mừng thọ dính đầy nước miếng đưa tới, nha nha hô vài tiếng.
Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị khóc đến nước mắt nước mũi lem nhem, nhìn thấy Triệt nhi đưa đào mừng thọ tới thì ánh mắt dừng một chút giống như đang do dự, đến khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn của Triệt nhi thì cũng dần ngừng tiếng nức nở và vươn tay nhận lấy.
Tiểu hài tử tin tưởng nhau đúng là rất nhanh.
Tạ Nhân nhìn thấy cảnh này thì hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Đào mừng thọ này dính toàn nước miếng bẩn ơi là bẩn mà còn cho nhi tử của nàng sao? Tạ Nhân vội vàng đi tới giả vờ vô tình va phải cánh tay tiểu tử một cái.
Tiểu tử mới chỉ năm tháng, nắm đồ vật còn chưa có được chắc chắn, lúc này bị va nhẹ một cái thì đào mừng thọ bị nước miếng rửa đến óng ánh liền rơi lông lốc xuống dưới mặt đất.
“A…”
Tiểu tử bối rối, đôi mắt to đen lay láy ngẩn người nhìn tay trống rỗng của mình, tiểu tử nắm tay lại nhiều lần xác định đã không còn thì mới tiếp thu sự thật này, hắn vội vội vàng vàng cúi đầu xuống tìm kiếm đào mừng thọ.
Không tìm được nên tiểu tử liền oan ức mím miệng và oa oa khóc lên.
Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị vốn đã trấn an được thì cũng liền khóc nháo theo.
Nhất thời hai tiểu hài tử oa oa khóc lớn giống như là thi xem giọng ai lớn hơn.
Mạnh thị làm sao lại không biết Tạ Nhân cố ý? Nàng vốn đang nghĩ tôn nhi cùng tiểu Thế tử có quan hệ tốt thì sau này đi lại nhiều cũng sẽ có lợi cho Lục gia bọn họ.
Hiện nay bị Tạ Nhân phá đám như thế làm nàng chỉ cảm thấy con dâu này đúng là đồ của nợ.
Mạnh thị sợ Giang Diệu không vui nên nàng liền ở trước mặt mọi người mạnh mẽ mắng Tạ Nhân một trận.
Trực tiếp đem người kiêu ngạo như Tạ Nhân mắng đến ngu người khiến cho Tạ Nhân suýt chút nữa thì không nhịn được mà muốn trở mặt cùng Mạnh thị.
Giang Diệu qua loa khuyên vài câu:
“Chỉ là một quả đào mừng thọ mà thôi, Triệt nhi vốn nắm chưa được chắc nên bị rơi cũng là chuyện bình thường. Lấy một quả khác là được.”
Sau đó Giang Diệu cầm lấy một quả khác nhét vào tay của nhi tử mập.
Quả nhiên thấy đào mừng thọ trong tay là tiểu tử liền khịt khịt mũi không khóc, không náo loạn nữa.
Đúng là quá dễ dỗ…
Mạnh thị hướng về phía Giang Diệu cười cười rồi lại nghiêm mặt sang nói với Tạ Nhân:
“Hôm nay nhờ Tam thẩm thẩm của ngươi cầu xin nên ta sẽ không trách phạt ngươi. Còn không mau cảm tạ Tam thẩm thẩm đi.”
Tạ Nhân quả thực muốn bóp chết Mạnh thị, nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn rặng hướng về phía Giang Diệu:
“Chất tức cảm tạ Tam thẩm thẩm.”
Âm thanh Tạ Nhân rất nhỏ, Giang Diệu cúi đầu cùng nhi tử mập nghịch đào mừng thọ nên đúng là không nghe thấy.
Tạ Nhân lúng túng một lúc thì Giang Diệu mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần hướng về phía Tạ Nhân cười cười:
“Không có chuyện gì.”
Trong lòng Tạ Nhân tức giận cố nặn ra nụ cười. Nàng chỉ cảm thấy Giang Diệu cố ý làm nàng lúng túng, nàng ta không bị nhục nhã trước mặt mọi người thì đương nhiên không có chuyện gì rồi. Sợ là trong lòng nàng ta còn rất vui vẻ đi.
Sau khi gặp Mạnh thị và Tạ Nhân, Giang Diệu thấy thái độ của Mạnh thị thay đổi thì nàng liền biết Mạnh thị có ý định muốn tạo quan hệ tốt với nàng.
Nhưng Giang Diệu cũng rõ ràng Mạnh thị muốn thân thiết với nàng cũng là vì nhìn mặt mũi của Lục Lưu nhà nàng mà thôi.
Còn Tạ Nhân kia, lúc trước nàng vốn đã không thích nàng ta, bây giờ còn biết được chuyện Tạ Nhân có tư tình với Tam thúc thì càng ngày nàng càng xem thường Tạ Nhân.
Ngày ấy khi phát hiện ra chuyện này Giang Diệu đã ngay lập tức nghĩ muốn nói cho mẫu thân, nhưng đến khi nghĩ kỹ lại thì nàng lại thấy không ổn, vì thế nàng không đem chuyện này nói cho mẫu thân biết.
Giang Diệu dỗ nhi tử xong thì liền bưng trà vào thư phòng cho Lục Lưu.
Vừa vào phòng liền thấy hắn ngồi ở đằng sau bàn gỗ tử đàn, lúc này hắn không có công sự phải xử lý mà chỉ cúi đầu chăm chú đọc sách.
Giang Diệu nhẹ nhàng tiến vào, nàng cảm thấy tình cảnh như này giống như là thê tử lại đây quan tâm chăm sóc phu quân đang miệt mài đọc sách để sau này có được công danh.
Giang Diệu nhìn nhiều thêm mấy lần. Vì Lục Lưu ở quý phủ chỉ ăn mặc một thân áo lụa đơn giản trông rất nhã nhặn khiêm tốn nên xác thực có mấy phần hơi thở sách vở.
Lục Lưu giương mắt nhìn thê tử một chút.
Giang Diệu mím môi nở nụ cười và bưng chén trà tiến lại gần để sang một bên rồi đứng ở phía sau Lục Lưu, nàng giơ hai tay đặt lên đầu vai hắn và nhẹ nhàng xoa bóp:
“Hôm nay đại tẩu đến đây đối với thiếp rất là khách khí. Đại tẩu nói cùng thiếp một chút việc vặt và còn đưa thiếp mời cho thiếp, chỉ là thiếp đã nhận thiếp mời rồi. Chàng… chàng đi không?”
Lục Lưu hơi híp mắt vào hưởng thụ, nếu lúc này Giang Diệu đứng chính diện mà nhìn thì có thể thấy rõ ràng dáng vẻ híp mắt trông rất buồn cười của nhi tử mập khi bú sữa là giống ai.
Đôi tay nhỏ đang xoa bóp trên vai hắn tuy sức lực không lớn nhưng Lục Lưu lại thấy rất thoải mái, hắn lập tức mở miệng:
“Không phải nàng đã thay ta đồng ý rồi sao?”
Giang Diệu dừng một chút rồi lại tiếp tục bóp vai cho Lục Lưu:
“Thiếp đâu có đồng ý? Chỉ là thật sự thì thiếp vẫn hy vọng chàng có thể đến gặp đại bá, thiếp nghe nói vài ngày trước đây thân thể của đại bá không khoẻ.”
Còn Mạnh thị nói Lục đại gia trong lúc bệnh còn thường xuyên nói chuyện Lục Lưu khi còn bé thì nàng hoàn toàn không tin tưởng. Nhưng chuyện sinh bệnh thì Mạnh thị thân là thê tử sẽ không có cả năng đi bịa chuyện nói lung tung.
Hơn nữa bọn họ rời xa kinh thành đã một năm, trong ngày thường Lục Lưu vốn đã ít đi lại cùng thân thích, mà hiếm khi thấy có người như Lục đại gia chân tâm thực lòng quan tâm hắn nên nàng không muốn quan hệ của hai người trở lên xa lạ.
Chỉ cần Lục Lưu vui vẻ thì cho dù nàng phải gặp người mà nàng không muốn gặp như Lục Hành Chu thì cũng không sao cả.
Cùng Lục Lưu thành thân đã được một năm có thừa, Giang Diệu tự thấy bản thân mình cũng đã hiểu rõ hắn. Kỳ thực Lục Lưu vẫn rất quý trọng người thân, chẳng qua nhìn hắn cứ lạnh nhạt vậy thôi.
Giang Diệu ngừng động tác, hai tay nàng thân mật ôm lấy cổ hắn sau đó vô thức tiến lại gần cúi đầu hôn một cái lên tóc của Lục Lưu, phía trên là mùi vị thơm ngát quen thuộc mà Giang Diệu vô cùng yêu thích. Nàng nũng nịu gọi tên hắn:
“Lục Lưu…”
Vốn là đang nghiêm túc nói chuyện thì Lục Lưu lại bị hai cái quả mềm mại của người kia đè ép lên lưng khiến hắn phải thay lòng đổi dạ. Lục Lưu thầm nghĩ sau này nếu hắn muốn xử lý công sự thì vẫn nên để thê tử ít tiến vào thư phòng thì tốt hơn.
Nàng vừa đến là hắn đâu còn tâm tư xử lý chuyện khác?
Lục Lưu hít sâu một hơi, thấy cái người yêu kiều kia còn không tự biết bản thân mình đang quyến rũ hắn thì lập tức hắn liền nắm chặt lấy cổ tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo liền đem người phía sau rơi vững vàng trong lòng hắn.
Gò má Giang Diệu đỏ bừng, nàng thầm nghĩ mình đang nghiêm túc cùng hắn nói chuyện mà tại sao hắn lại như vậy? Nàng ngẩng mặt lên đang muốn oán giận thì đã thấy gương mặt tuấn tú của phu quân nhà nàng trầm xuống rồi dùng sức vùi vào trong ngực nàng. Điệu bộ này quả thực cùng với nhi tử mập dính người kia giống nhau như đúc. Không đúng… nhi tử so với hắn còn thành thật hơn nhiều.
Vì mấy năm trước Lục Lưu thường ở thư phòng xử lý công sự đến rất muộn nên thư phòng này được trang bị đầy đủ mọi thứ, ngay cả phía sau tấm bình phong kia cũng có giường để nghỉ ngơi. Giường này rất lớn, dù hai người lăn qua lộn lại cũng thừa sức.
Lục Lưu ở trên ghế bành thân cận cùng thê tử một phen, dục hoả bị trêu trọc lại tiếp tục bị câu lên, sau đó hắn lập tức ôm thê tử trong lồng ngực chỉ còn lại cái yếm cùng tiểu y đi tới phía sau tấm bình phong.
Giang Diệu được Lục Lưu đặt ở trên giường, thấy dáng dấp này của hắn nàng liền biết dù mình ngăn cản cũng không có khả năng thế nên nàng liền cùng hắn hồ đồ ở trong thư phòng.
Chờ đến khi trên người bị lột sạch, một chân bị hắn nâng lên thì Giang Diệu mới vươn tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của Lục Lưu, rất là phá phong cảnh nói:
“Chàng còn chưa trả lời thiếp là có đi hay không đâu đấy”
“….”
“Ai ừm… chàng chậm một chút…”
Đáp lại Giang Diệu chính là một vật nóng bỏng mạnh mẽ đi vào bên trong.. trực tiếp đem những lời muốn nói của Giang Diệu biến thành tiếng rên rỉ mờ ám.
Nếu đã chiếm được tiện nghi của thê tử thì Lục Lưu đương nhiên cũng ngầm đồng ý.
(๑>◡<๑)
Thời điểm đến ngày sinh nhật của Lục đại gia, Giang Diệu liền đến kho hàng để chọn lễ.
Lục đại gia hào hoa phong nhã, lại là người thích sáng tác thơ văn, hơn nữa Giang Diệu biết được Lục đại gia rất thưởng thức những bức hoạ vẽ tay của Nghiêm Vị. Trùng hợp là trong kho hàng của Tuyên Vương phủ cũng có một bức hoạ do chính tay Nghiêm Vị vẽ.
Chỉ là nếu tặng một bức hoạ thì không đủ nên Giang Diệu lại cùng Hứa ma ma chọn thêm một lễ nữa.
Dù sao Lục đại gia từng cứu mạng Lục Lưu và chân tâm quân tâm Lục Lưu thế nên nàng cũng kính trọng Lục đại gia như huynh trưởng.
Ngày hôm đó đôi tiểu phu thê mang theo nhi tử cùng đến toà nhà ở ngõ Thái An.
Một nhà ba người Lục Lưu ngồi ở trên chiếc xe ngựa đi đằng trước, còn bốn người nhà Lục nhị gia thì ngồi ở xe ngựa phía sau.
Tiểu tử hôm qua ngủ một giấc ngon lành nên sáng sớm hôm nay khí lực rất dồi dào, hưng phấn nằm nhoài trên bả vai của phụ thân nhìn đám người không dứt phía ngoài cửa sổ. Đôi mắt tiểu tử to tròn chăm chú nhìn, thỉnh thoảng sẽ a a a gọi vài tiếng giống như chào hỏi cùng bọn họ.
Nhìn nhi tử mập hoạt bát, Giang Diệu lại ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Lưu, nàng có thể tưởng tượng được lúc trước Tống lão gia gia nói Lục Lưu khi còn bé hoạt bát bướng bỉnh chính là giống như này đi.
Lúc đến toà nhà Lục gia ở ngõ Thái An thì đã có quá nửa người đến.
Những đèn lồng đỏ rực được treo ở trên cao đều dán chữ thọ, còn bên trong truyền đến âm thanh hát hí khúc náo nhiệt.
Lục Lưu ôm nhỉ tử và đỡ thê tử xuống xe ngựa.
Lục đại gia liền tiến lên chào hỏi và đem Lục Lưu cùng một nhà Lục nhị gia đón vào.
Tuy rằng Lục Lưu không thèm để ý, nhưng Giang Diệu vẫn cảm thấy tự mình ở quý phủ thì cũng không sao nhưng ra đến ngoài mà Lục Lưu vẫn cứ ôm khư khư hài tử thì sao được?
Giang Diệu lập tức ôm lấy tiểu tử trong ngực Lục Lưu.
Tiểu tử rất yêu thích được mẫu thân ôm, trên người mẫu thân mềm mại thoải mái hơn, hắn liền thoả mãn sung sướng nằm trong lồng ngực mẫu thân hưởng thụ.
Lục đại gia nhìn tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp trong lồng ngực Giang Diệu, trong mặt không ngừng vui vẻ nói:
“Thật là giống Tam đệ.”
Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt này cùng Lục Lưu quả thực là một khuôn mẫu khắc ra, hơn nữa hôm nay Lục Lưu và tiểu tử đều mặc xiêm y có màu sắc xanh lam nên hai cha con càng nhìn càng giống nhau.
Tiểu tử hướng về phía Lục đại gia nha nha kêu vài tiếng.
Lục đại gia nhìn tiểu tử này thật có chút muốn ôm lấy hắn, nhưng do dự một chút thì vẫn thôi.
Hôm nay là tiệc sinh nhật Lục đại gia, từ lâu trong sân viện đã được dựng sân khấu kịch, hiện nay nữ quyến bên dưới xem cuộc vui rất náo nhiệt.
Mà tiểu tử thích nhất là náo nhiệt, hắn nghiêng đầu nhỏ nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút rồi a a a vươn thân thể mập mạp muốn đi tới gần.
Mạnh thị đi tới muốn dẫn Giang Diệu đến dưới đài xem hý kịch và cùng nói chuyện phiếm với nhóm nữ quyến.
Giang Diệu không có hứng thú nhưng thấy tiểu tử yêu thích nên nàng quay sang nói với Lục Lưu:
“Vương gia cùng đại bá nói chuyện đi, thiếp thân mang Triệt nhi đi cùng đại tẩu xem hý kịch.”
Lục Lưu mím mím môi nắm lấy đôi tay mập nộn của nhi tử rồi nói:
“Ừm. Nàng đi đi.”
Mạnh thị nở nụ cười xán lạn, nhiệt tình dẫn Giang Diệu đi.
Mạnh thị biết hôm nay phu thê Lục Lưu sẽ đến nên nàng đã chuẩn bị kĩ càng để cùng Giang Diệu rút ngắn khoảng cách.
Mạnh thị lập tức để vị trí chính giữa hàng đầu tiên cho Giang Diệu, sau đó Mạnh thị cũng cùng ngồi xuống bên cạnh.
Còn mẹ con Điền thì thì liền để nha hoàn an bài ngồi ở phía sau.
Trong lúc Mạnh thị cố ý cùng Giang Diệu vừa nói vừa cười thì trong lòng Mạnh thị chính là muốn mọi người ở đây thấy rõ nàng và Tam đệ muội có quan hệ tốt, xem sau này mấy người kia còn dám coi thường nàng hay không?
Tâm tình Giang Diệu tốt nên đúng là nể tình nói vài câu cùng Mạnh thị.
Còn tiểu tử trong lòng Giang Diệu thì hai tay ôm chặt quả đào mừng thọ, run run rẩy rẩy đưa đến bên mép gặm.
Tiểu tử không có răng nên không thể gặm đào mừng thọ, lúc này chỉ có thể liếm đến nước miếng chảy ròng.
Chỉ một lúc sau là ngoan ngoãn so với ngày thường hơn rất nhiều, yên lặng nghịch đào mừng thọ và không hề khóc nháo.
Lúc này hai người Tạ Nhân và Lục Linh Lung cũng cùng lại đây.
Lục Linh Lung thấy Giang Diệu thì khuôn mặt nhảy nhót vui mừng chào hỏi:
“Tam thẩm thẩm…”
Rồi lại nhìn sang tiểu tử đang cúi đầu liếm đào mừng thọ trong lồng ngực Giang Diệu, đôi mắt Lục Linh Lung cong cong không nhịn được mà vươn tay ra nặn nặn gò má nộn nộn của tiểu tử:
“Đây chính là tiểu đường đệ đi, thật đáng yêu.”
Giang Diệu thấy Lục Linh Lung đã mặc trang phục phụ nhân mà cử chỉ cùng với lúc trước khi lấy chồng vẫn rất là hoạt bát.
Giang Diệu hướng về phía Lục Linh Lung gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Nhưng Lục Linh Lung có tâm nịnh bợ nên liền tiếp tục cùng Giang Diệu nói chuyện.
Giang Diệu mỉm cười qua loa đáp lại, chờ đến khi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhân đang ôm hài tử ở một bên nàng liền biết hài tử kia chính là nhi tử Lục Tư Tề của Tạ Nhân cùng Lục Hành Chu, hình như là ra đời trước nhi tử mập của nàng một tháng.
Hiện nay thấy tiểu tử kia bắt đầu mếu máo rồi liền không ngừng oa oa khóc rống lên, Giang Diệu liền biết hắn sợ người lạ.
Tạ Nhân đang muốn an ủi thì Mạnh thị lạnh lùng nói:
“Ngươi đã làm nương mà lúc nào cũng để tôn nhi bảo bối của ta khóc…”
Nói xong Mạnh thị liền đứng dậy ôm lấy tôn nhi đang khóc sướt mướt trong lồng ngực Tạ Nhân và lại nhắc nhở Tạ Nhân vài câu.
Mặt mày Tạ Nhân cung thuận không nói gì.
Giang Diệu tự nhiên rõ ràng làm tổ mẫu thì sẽ đau lòng tôn nhi. Chỉ là nhìn Mạnh thị dỗ dành tôn nhi, cho dù Giang Diệu có không thích Mạnh thị thì nàng cũng phải thừa nhận Mạnh thị cũng giống như bao tổ mẫu khác đều là người coi tôn nhi như bảo bối.
Thấy Tề nhi đang khóc, tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu rất nhiệt tình đưa đào mừng thọ dính đầy nước miếng đưa tới, nha nha hô vài tiếng.
Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị khóc đến nước mắt nước mũi lem nhem, nhìn thấy Triệt nhi đưa đào mừng thọ tới thì ánh mắt dừng một chút giống như đang do dự, đến khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn của Triệt nhi thì cũng dần ngừng tiếng nức nở và vươn tay nhận lấy.
Tiểu hài tử tin tưởng nhau đúng là rất nhanh.
Tạ Nhân nhìn thấy cảnh này thì hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Đào mừng thọ này dính toàn nước miếng bẩn ơi là bẩn mà còn cho nhi tử của nàng sao? Tạ Nhân vội vàng đi tới giả vờ vô tình va phải cánh tay tiểu tử một cái.
Tiểu tử mới chỉ năm tháng, nắm đồ vật còn chưa có được chắc chắn, lúc này bị va nhẹ một cái thì đào mừng thọ bị nước miếng rửa đến óng ánh liền rơi lông lốc xuống dưới mặt đất.
“A…”
Tiểu tử bối rối, đôi mắt to đen lay láy ngẩn người nhìn tay trống rỗng của mình, tiểu tử nắm tay lại nhiều lần xác định đã không còn thì mới tiếp thu sự thật này, hắn vội vội vàng vàng cúi đầu xuống tìm kiếm đào mừng thọ.
Không tìm được nên tiểu tử liền oan ức mím miệng và oa oa khóc lên.
Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị vốn đã trấn an được thì cũng liền khóc nháo theo.
Nhất thời hai tiểu hài tử oa oa khóc lớn giống như là thi xem giọng ai lớn hơn.
Mạnh thị làm sao lại không biết Tạ Nhân cố ý? Nàng vốn đang nghĩ tôn nhi cùng tiểu Thế tử có quan hệ tốt thì sau này đi lại nhiều cũng sẽ có lợi cho Lục gia bọn họ.
Hiện nay bị Tạ Nhân phá đám như thế làm nàng chỉ cảm thấy con dâu này đúng là đồ của nợ.
Mạnh thị sợ Giang Diệu không vui nên nàng liền ở trước mặt mọi người mạnh mẽ mắng Tạ Nhân một trận.
Trực tiếp đem người kiêu ngạo như Tạ Nhân mắng đến ngu người khiến cho Tạ Nhân suýt chút nữa thì không nhịn được mà muốn trở mặt cùng Mạnh thị.
Giang Diệu qua loa khuyên vài câu:
“Chỉ là một quả đào mừng thọ mà thôi, Triệt nhi vốn nắm chưa được chắc nên bị rơi cũng là chuyện bình thường. Lấy một quả khác là được.”
Sau đó Giang Diệu cầm lấy một quả khác nhét vào tay của nhi tử mập.
Quả nhiên thấy đào mừng thọ trong tay là tiểu tử liền khịt khịt mũi không khóc, không náo loạn nữa.
Đúng là quá dễ dỗ…
Mạnh thị hướng về phía Giang Diệu cười cười rồi lại nghiêm mặt sang nói với Tạ Nhân:
“Hôm nay nhờ Tam thẩm thẩm của ngươi cầu xin nên ta sẽ không trách phạt ngươi. Còn không mau cảm tạ Tam thẩm thẩm đi.”
Tạ Nhân quả thực muốn bóp chết Mạnh thị, nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn rặng hướng về phía Giang Diệu:
“Chất tức cảm tạ Tam thẩm thẩm.”
Âm thanh Tạ Nhân rất nhỏ, Giang Diệu cúi đầu cùng nhi tử mập nghịch đào mừng thọ nên đúng là không nghe thấy.
Tạ Nhân lúng túng một lúc thì Giang Diệu mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần hướng về phía Tạ Nhân cười cười:
“Không có chuyện gì.”
Trong lòng Tạ Nhân tức giận cố nặn ra nụ cười. Nàng chỉ cảm thấy Giang Diệu cố ý làm nàng lúng túng, nàng ta không bị nhục nhã trước mặt mọi người thì đương nhiên không có chuyện gì rồi. Sợ là trong lòng nàng ta còn rất vui vẻ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook