Thịnh Sủng Thê Bảo
-
Chương 160: Đi chơi tết
💋 edit: Phương Moe 💋
Đến ngày mười lăm tháng giêng, Lục Lưu như lời đã nói là sẽ bồi tiếp thê tử đi xem hội hoa đăng.
Nam tử mới khỏi bệnh đúng là so với thường ngày nhiều hơn mấy phần ôn nhu săn sóc, nhìn cũng càng bình dị gần gũi hơn.
Cô nương ở Dân Châu đa số đều thẳng thắn, hoạt bát giống như Đường Anh. Ở chợ đêm náo nhiệt có rất nhiều cô nương trẻ đẹp nhìn về phía Lục Lưu, đến khi thấy rõ vị nam tử này cẩn thận từng li từng tí một che chở tiểu phụ nhân ở bên cạnh, mà tiểu phụ nhân kia được bọc đến kín kẽ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, bọn họ nhìn mà cũng tự cảm thấy tự ti mặc cảm —— cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy mới xứng đôi khi đứng bên cạnh vị công tử này.
Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu.
Thấy phu quân nhà mình thật tuấn mỹ, bộ cẩm bào màu trắng càng làm nổi bật dáng người thon dài cao ngất của hắn.
Giang Diệu có chút hối hận khi hôm nay không sửa soạn xinh đẹp một phen.
Có điều tiểu cô nương nhìn Lục Lưu tuy nhiều nhưng ánh mắt hắn trước sau luôn nhìn thẳng giống như hồi ở Lạc thành, đúng là rất chính nhân quân tử nha.
Bởi vậy trong lòng Giang Diệu cảm thấy thật thích thú. Phu quân tốt như vậy, trong mắt hắn và trong lòng hắn chỉ cần một mình nàng, nàng còn có cái gì mà không biết đủ đây?
Đôi tiểu phu thê dắt tay nhau đi dạo trong chợ đêm náo nhiệt.
Cũng không biết có phải là Giang Diệu ảo giác hay không? Nhưng nàng cảm thấy Lục Lưu đối với nàng càng ngày càng là thuận theo ý nàng.
Ví dụ như lúc này ——
Đổi lại là lúc trước thì hắn làm sao có thể cùng một đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch chơi đố đèn hoa đăng.
Thi đấu tổng cộng có ba vòng, vòng thứ nhất là đố đèn, vòng thứ hai là đối câu đố và vòng thứ ba là vẽ tranh tại chỗ, bức tranh ở vòng thứ ba sẽ do nam nữ có mặt tại đây chọn ra một bức tốt nhất. Phần thưởng chiến thắng sẽ là một chiếc đèn cá chép tinh xảo.
Nhìn đèn hoa đăng đã thắng được trên tay Lục Lưu, trong lòng Giang Diệu cảm thấy ngọt xì xì, giống như là càng nhiều thêm mấy phần yêu thích hắn.
Lục Lưu cầm theo đèn hoa đăng tiến đến trước mặt thê tử, ánh đèn dìu dịu rơi vào trên mặt của hắn chỉ càng làm nổi bật thêm vẻ tuấn mỹ hơn người của Lục Lưu, hắn mở miệng hỏi nàng:
“Thích không?”
Trên đài thi đấu vừa nãy đều là nam tử, không thể nghi ngờ người gây chú ý nhất chính là Lục Lưu, đến khi hắn thắng được đèn hoa đăng và đi trực tiếp đến phía nàng thì nhóm mấy tiểu cô nương đều lộ ra ánh mắt hâm mộ khiến Giang Diệu sinh ra cảm giác hư vinh.
Giang Diệu loan thần gật đầu:
“Yêu thích!”
Lục Lưu cười cười muốn cùng thê tử tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên lúc này có một công tử trẻ tuổi tuấn lãng đi tới trước mặt hai người bọn họ, ngoan ngoãn biết điều chắp tay hướng về hai người làm cái lễ.
Hiện nay trên mặt Giang Diệu còn mang theo ý cười, nàng nhìn vị công tử thư sinh một thân thanh y trường bào trước mặt, dung mạo cũng không tầm thường, dáng vẻ thì ôn ôn hoà hoà. Giang Diệu cũng nhận ra đây chính là vị công tử đã thi đấu cùng Lục Lưu.
Vì cả ba vòng hắn đều đứng thứ hai sau Lục Lưu nên Giang Diệu không muốn để ý cũng khó khăn. Mà vòng cuối hắn vẽ tranh biếm hoạ cũng rất sinh động thú vị.
Lục Lưu thu lại ý cười, nhàn nhạt hỏi:
“Các hạ có chuyện gì?”
Người đọc sách thường da mặt mỏng, vị công tử kia có chút không được tự nhiên ấp úng nói:
“Vị công tử này có thể bán lại đèn cá chép kia cho tại hạ không?
Hắn cũng biết đối phương là một thân áo gấm, khí chất như ngọc, công tử gia đình giàu có như thế sợ là không thèm khát gì ngân lượng của hắn, nhưng hắn đã chuẩn bị lâu như vậy để có được đèn hoa đăng kia dỗ nữ nhân trong lòng hắn vui vẻ.
Lục Lưu tất nhiên là không chịu, hắn lạnh nhạt phun ra một chữ:
“Không!”
Nhưng Giang Diệu thì có chút ngạc nhiên. Nàng thấy vị công tử này từ nãy đã rất ra sức muốn thắng, nàng liền biết hắn thật sự rất cần.
Giang Diệu hỏi:
“Công tử muốn thắng đèn cá chép này để tặng người yêu sao?”
Công tử kia ngẩn người vì bị nói trúng, sau đó hắn đỏ mặt thừa nhận:
“Phu nhân thật là thông tuệ. Tại hạ muốn đem đèn cá chép này tặng cho vị hôn thê.”
Thì ra là như vậy, Giang Diệu tự nhiên rất người lớn, nàng giơ tay lấy đèn cá chép trong tay Lục Lưu đưa tới cho hắn và nói:
“Công tử si tình như vậy, chiếc đèn này ta liền tặng công tử. Hi vọng công tử cùng vị hôn thê của mình sớm ngày thành thân, bạc đầu giai lão.”
Người công tử kia tiếp nhận hoa đăng, hướng về hai người cảm kích một phen rồi mới nở nụ cười chờ vị hôn thê đi tới.
Giang Diệu nhìn bóng lưng vị công tử đó rồi chợt nhớ tới nàng cùng Lục Lưu… Khi đó Lục Lưu thì hung hăng mà nàng cũng quá mức lý trí, suy nghĩ một phen thì nàng cảm giác mình còn rất yêu thích hắn thế nên liền gật đầu ở bên hắn, đúng là không để hắn phải tốn tâm tư vì nàng. Vào lúc này nhớ tới thì nàng có chút tiếc nuối.
Nhưng hiện tại hài tử đều đã mang thì còn tiếc nuối cái gì đây?
Giang Diệu mỉm cười sờ sờ cái bụng, vươn tay kéo ống tay áo của phu quân bên cạnh, thấy mặt mày hắn nhàn nhạt, nàng bèn nói:
“Thiếp đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Lục Lưu liền bị dời đi sự chú ý, ngay sau đó hắn dẫn thê tử đến Minh Nguyệt lâu ăn cơm.
Nơi này cách Minh Nguyệt lâu cũng không xa thế nên Giang Diệu không muốn ngồi xe ngựa mà muốn cùng Lục Lưu đi bộ tới đó.
Đi tới bên ngoài Minh Nguyệt lâu, dòng người rộn rộn ràng ràng náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Đúng lúc này thì Giang Diệu nghe thấy có người đang gọi tên mình, vốn chưa biết là ai thì nàng lại nghe thấy người đó tiếp tục gọi nàng, Giang Diệu mới xoay người lại và nhìn thấy một tiểu cô nương đang bước xuống từ xe ngựa, nàng nở nụ cười gọi:
“Đường tỷ tỷ.”
Người đến chính là Đường Anh.
Hôm nay Đường Anh chải thùy hoàn phân sao kế, mặc một thân tiểu áo màu xanh biếc, nhìn cả người là thanh xuân phơi phới. Đường Anh đi tới trước mặt hai người, vì khoảng thời gian này Đường Anh thường xuyên tới tìm Giang Diệu, lúc Lục Lưu bệnh nặng thì nàng cũng luôn động viên Giang Diệu, bởi thế mà quan hệ của hai người càng ngày càng gần hơn, ngay cả Lục Lưu cũng đối với Đường Anh có mấy phần khách khí.
Giờ khắc này Lục Lưu nhìn hai người líu ra líu ríu nói chuyện, cũng không có vì bản thân bị thể tử lạnh nhạt mà cảm thấy bất mãn. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở một bên tuỳ ý các nàng nói chuyện và không có nửa phần thúc giục.
Nói chuyện một lúc thì Đường Anh mới chợt nhớ ra:
“Nơi này lạnh, Diệu Diệu lại đang mang thai, chúng ta vẫn là đi lên lầu đi.”
Giang Diệu cười đồng ý, cùng Đường Anh đi lên lầu.
“Hôm nay Đường tỷ tỷ đi một mình tới đây sao?”
Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, thích hợp nhất cho nam nữa gặp gỡ, với lại nàng thấy Đường Anh lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, dù Giang Diệu là kẻ ngu si thì cũng đoán được —— đêm nay Đường Anh đi hẹn hò.
Giang Diệu thông tuệ, Đường Anh biết chính mình không gạt được muội ấy, nàng đang chuẩn bị nói thì lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái tên thô lỗ kia đi ra đón nàng. Hắn rõ ràng là người rất thông minh, bài tập làm cũng không bao giờ sai, vậy mà mỗi lần thấy nàng là lại giống như kẻ ngu si.
May mà tính tình Đường Anh hào phóng nên cũng không chấp hắn, nàng liếc mắt nhìn nam tử đang đi xuống lầu rồi quay về phía Giang Diệu nói:
“Hắn chính là Chu Gia Cùng.”
Chu Gia Cùng…
Chu Gia Cùng chính là trúc mã của Đường Anh và cũng là vị hôn phu mới vừa định thân với nàng.
Giang Diệu liếc mắt nhìn về phía vị Chu công tử kia, nhất thời cười ra tiếng.
Chu Gia Cùng nhìn vị hôn thê của mình, rồi lại nhìn đôi tiểu phu thê quý khí đứng bên cạnh nàng. Lúc này hắn mới rõ ràng thậ phận hai người này là ai, hắn vội vã đi xuống cầu thang nhưng lại sợ chính mình sẽ làm ra hành động xấu trước mặt vị hôn thê, thế nên giờ khắc này nhìn dáng vẻ hắn có chút cứng ngắc.
Đường Anh nhìn thấy thế thì cảm thấy buồn cười cực kỳ, nàng vội nói:
“Hai vị này chính là Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi.”
Chu Gia Cùng hướng về hai người hành lễ.
Đường Anh cười cười nhìn đèn cá chép trong tay Chu Gia Cùng, nàng trêu ghẹo nói:
“Chàng thật sự thắng được sao?”
Chu Gia Cùng là người thành thật, xưa nay không bao giờ nói láo. Tuy rằng hắn cũng muốn biểu hiện trước mặt vị hôn thê nhưng hắn vẫn nói đúng như sự thật:
“Đèn cá chép này là Tuyên Vương tặng lại ta, ta … Tuyên Vương tài hoa hơn người khiến ta tự thấy hổ thẹn.”
Lời này đúng là chân tâm thực lòng, Chu Gia Cùng ở thư viện cũng luôn đứng số một, số hai nên có cực ít người khiến hắn phải nể phục.
Đường Anh trả lời một câu: “Ta đã biết.”
Phu quân nhà mình lợi hại, Giang Diệu tuy rằng rất vinh dự nhưng nàng cũng thưởng thức tài năng của vị Chu công tử này, nàng nói:
“Tuổi Vương gia so với Chu công tử lớn hơn vài tuổi, với lại lúc nãy cũng chỉ là do may mắn mà thôi. Nếu có lần sau thì ai thắng ai thua còn không biết đâu.”
Trong lòng Giang Diệu cũng cảm thấy hài lòng thay Đường Anh. Chu công tử này không chỉ là một nhân tài mà còn đối với Đường Anh cuồng dại, thật sự thì so với Tam ca thích gây rối của nàng thì hắn khiến người ta yên lòng hơn nhiều.
Nhìn mặt mày Đường Anh đều là nụ cười, ánh mắt nhìn vị hôn phu cũng đầy tình cảm. Đời trước nàng cũng từng thấy Đường Anh dùng loại ánh mắt này nhìn Tam ca nàng. Khi đó đôi tiểu phu thê này rất hay nghịch ngợm đánh lộn khiến mẫu thân nàng cực kì nhức đầu, mà Tam ca nàng che chở thê tử nên mỗi lần phạt thì cả hai người đều bị bắt quỳ ở từ đường. Còn nàng sẽ lén lút mang đến một chút bánh ngọt cho hai người bọn họ.
Bốn người cùng đi lên phòng bao ở Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu nói chuyện với Đường Anh:
“… Chu công tử này thật sự không tệ. Vừa nãy hắn đỏ mặt hỏi mua đèn cá chép của Vương gia, bảo là muốn tặng cho vị hôn thê của mình. Đường tỷ tỷ nhìn đi, thật tốt nha. Đâu giống Vương gia nhà muội, còn lâu mới biết làm như thế.”
Đường Anh không nghĩ tới con mọt sách kia lại mặt dày đi làm chuyện như thế. Nói thật lấy được đèn cá chép bằng cách này thì càng khiến người yêu thích hơn so với tự thắng bằng bản lĩnh.
Hiện nay nghe Giang Diệu nói, Đường Anh cười cười:
“Diệu Diệu sao lại giống hệt nương của tỷ như thế? Cứ tận lực khen hắn.”
Nhưng Chu công tử nhà người ta thật sự tốt nha.
Giang Diệu biết Đường Anh sẽ không hiểu loại tâm tình này của nàng, tâm tình nàng giờ khắc này chính là đứng trên lập trường người nhà mẹ đẻ Đường Anh, hi vọng tỷ ấy được gả đi thật hạnh phúc.
Giang Diệu đáp:
“Muội mới không nói ngoa đâu, muội chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Vừa nãy muội cũng đã chứng kiến tài năng của Chu công tử, so với những công tử ở kinh thành thì cũng rất nổi bật. Mà Đường phu nhân đúng là tinh mắt, Dân Châu có con rể tốt như vậy thì cần gì phải tìm ở kinh thành.”
Đường Anh cũng cười cười. Nàng luôn cảm thấy hai năm qua giống hệt như một giấc mộng. Kinh thành xác thực tốt, phồn hoa náo nhiệt, bao nhiêu người đánh nhau toạc đầu cũng muốn cố chen vào, mà công tử kinh thành cũng được, nhưng mà… làm nàng cảm thấy có áp lực quá lớn.
Một lần nữa trở lại Dân Châu, nàng mới phát hiện chính mình vẫn thích hợp với nơi này hơn, nàng và Chu Gia Cùng hiểu rõ nhau nhất, khi còn bé hắn toàn chịu oan ức thay cho nàng, rồi đần độn tuỳ ý để nàng bắt nạt…
Nàng cho rằng hắn ngốc, nhưng không ngờ hắn chỉ ngốc trước mặt nàng mà thôi.
Giờ khắc này trong lòng nàng chứa tràn đầy Chu Gia Cùng, chỉ là nàng luôn cảm thấy vẫn còn có một lỗ hổng rất nhỏ. Trực giác nói cho nàng biết là lỗ hổng còn thiếu kia chính là ở trong kinh thành.
Nhưng nàng thật sự không tìm được —— mà nếu đã khó tìm như vậy thì liền không tìm nữa.
(๑>◡<๑)
Trở lại trên xe ngựa, Lục Lưu thấy nụ cười của thê tử xán lạn, tâm tình dường như là phá lệ tốt, hắn liền vươn tay nặn nặn khuôn mặt phấn nộn của nàng.
“Lục Lưu, chàng nói xem kiếp sau chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ không?”
Đang yên đang lành, nói cái này làm cái gì? Lục Lưu hiểu thê tử vẫn là tâm tình của một tiểu hài tử, hắn ôm lấy bả vai của nàng nói:
“Tất nhiên là có.”
Chỉ cần có thể gặp được nàng thì hắn sẽ nghĩ cách đưa nàng tới bên cạnh hắn.
Giang Diệu lại nghiêm túc nói:
“Còn không biết chắc đâu.”
Đời trước nàng cũng gặp được Lục Lưu, nhưng khi đó đối với Lục Lưu thì nàng chỉ là một cô nương xa lạ, nhiều lắm thì sau này nàng sẽ trở thành cháu dâu của hắn, mà lúc đó nàng cũng sợ hãi hắn, chỉ cảm thấy đây là nhân vật cực kì nguy hiểm, lòng dạ độc ác.
Lục Lưu chỉ cho rằng tiểu thê tử suy nghĩ lung tung nên hắn cũng không nói thêm câu nào.
Mãi đến tận khi hai người trở về phủ, vừa vào cửa lớn thì Hứa ma ma đi tới nói một tin cho hai người —— Tống phủ vừa mới truyền đến tin tức Tống lão thái thái tạ thế.
Không ngờ lại nhanh như vậy….
Giang Diệu có chút bất ngờ, nàng theo bản năng nhìn phản ứng của Lục Lưu một chút, thấy khuôn mặt hắn nhàn nhạt giống như không để ở trong lòng.
Giang Diệu vươn tay xoa xoa mua bàn tay của Lục Lưu rồi dắt tay hắn trở về phòng.
Tống lão thái thái tạ thế, Tống Yên thân là tôn nữ đương nhiên phải giữ đạo hiếu. Nhưng Tống Yên đã đến tuổi thành thân nếu lại phải đợi thêm mấy năm nữa thì đừng nói là người nhà họ Từ không đợi nổi mà ngay cả Tống đại gia và La thị cũng đều không nỡ.
Nhà hai người cân nhắc một phen rồi quyết định sau khi Tống lão thái thái tạ thế được một trăm ngày thì hai người này sẽ thành thân, đây cũng coi như là một biện pháp giải quyết.
Tuy nói mẫu thuẫn lớn nhất giữa Tuyên Vương phủ và Tống phủ là do Tống lão thái thái gây nên, hiện nay Tống lão thái thái tạ thế thì người hai nhà nên tiêu tan hiềm khích lúc trước mới đúng.
Nhưng tang lễ Tống lão thái thái Lục Lưu không đi, sau đó Tống Yên xuất giá thì Tuyên Vương phủ cũng không có nửa phần biểu thị.
Chuyện này dĩ nhiên đã thể hiện rõ tư thái —— chính là Tống lão thái thái tạ thế thì người hai nhà cũng không vãng lai.
Nói thật, Giang Diệu cũng thiên hướng về kết quả này. Dù sao mấy người nhà họ Tống kia tuy chỉ có mỗi Tống lão thái thái là quá đáng, nhưng bọn họ lại tuỳ ý để Tống lão thái thái hung hăng càn quấy nhiều năm như vậy thì đám người kia cũng không có gì tốt để mà kết giao. Thêm vào lần trước theo như lời nói của Tống Yên thì chuyện của Tống nhị gia có liên quan đến Lục Lưu.
Mà tính tình Tống nhị gia đều do Tống lão thái thái sủng mà thành, kết quả hiện nay là tự làm tự chịu mà thôi.
Lục Lưu cũng không cần ra tay hết sức mà chỉ cần thiết đặt cạm bẫy nhỏ để thăm dò, nếu hắn không chút do dự mà đâm đầu vào rọ thì cũng đừng trách Lục Lưu nhà nàng.
Chuyện này Giang Diệu đứng trên lập trường của phu quân mình.
Tống lão thái thái không còn, những tháng ngày Giang Diệu ở Dân Châu trải qua đúng là thư thái.
Đến ngày mười lăm tháng giêng, Lục Lưu như lời đã nói là sẽ bồi tiếp thê tử đi xem hội hoa đăng.
Nam tử mới khỏi bệnh đúng là so với thường ngày nhiều hơn mấy phần ôn nhu săn sóc, nhìn cũng càng bình dị gần gũi hơn.
Cô nương ở Dân Châu đa số đều thẳng thắn, hoạt bát giống như Đường Anh. Ở chợ đêm náo nhiệt có rất nhiều cô nương trẻ đẹp nhìn về phía Lục Lưu, đến khi thấy rõ vị nam tử này cẩn thận từng li từng tí một che chở tiểu phụ nhân ở bên cạnh, mà tiểu phụ nhân kia được bọc đến kín kẽ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, bọn họ nhìn mà cũng tự cảm thấy tự ti mặc cảm —— cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy mới xứng đôi khi đứng bên cạnh vị công tử này.
Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu.
Thấy phu quân nhà mình thật tuấn mỹ, bộ cẩm bào màu trắng càng làm nổi bật dáng người thon dài cao ngất của hắn.
Giang Diệu có chút hối hận khi hôm nay không sửa soạn xinh đẹp một phen.
Có điều tiểu cô nương nhìn Lục Lưu tuy nhiều nhưng ánh mắt hắn trước sau luôn nhìn thẳng giống như hồi ở Lạc thành, đúng là rất chính nhân quân tử nha.
Bởi vậy trong lòng Giang Diệu cảm thấy thật thích thú. Phu quân tốt như vậy, trong mắt hắn và trong lòng hắn chỉ cần một mình nàng, nàng còn có cái gì mà không biết đủ đây?
Đôi tiểu phu thê dắt tay nhau đi dạo trong chợ đêm náo nhiệt.
Cũng không biết có phải là Giang Diệu ảo giác hay không? Nhưng nàng cảm thấy Lục Lưu đối với nàng càng ngày càng là thuận theo ý nàng.
Ví dụ như lúc này ——
Đổi lại là lúc trước thì hắn làm sao có thể cùng một đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch chơi đố đèn hoa đăng.
Thi đấu tổng cộng có ba vòng, vòng thứ nhất là đố đèn, vòng thứ hai là đối câu đố và vòng thứ ba là vẽ tranh tại chỗ, bức tranh ở vòng thứ ba sẽ do nam nữ có mặt tại đây chọn ra một bức tốt nhất. Phần thưởng chiến thắng sẽ là một chiếc đèn cá chép tinh xảo.
Nhìn đèn hoa đăng đã thắng được trên tay Lục Lưu, trong lòng Giang Diệu cảm thấy ngọt xì xì, giống như là càng nhiều thêm mấy phần yêu thích hắn.
Lục Lưu cầm theo đèn hoa đăng tiến đến trước mặt thê tử, ánh đèn dìu dịu rơi vào trên mặt của hắn chỉ càng làm nổi bật thêm vẻ tuấn mỹ hơn người của Lục Lưu, hắn mở miệng hỏi nàng:
“Thích không?”
Trên đài thi đấu vừa nãy đều là nam tử, không thể nghi ngờ người gây chú ý nhất chính là Lục Lưu, đến khi hắn thắng được đèn hoa đăng và đi trực tiếp đến phía nàng thì nhóm mấy tiểu cô nương đều lộ ra ánh mắt hâm mộ khiến Giang Diệu sinh ra cảm giác hư vinh.
Giang Diệu loan thần gật đầu:
“Yêu thích!”
Lục Lưu cười cười muốn cùng thê tử tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên lúc này có một công tử trẻ tuổi tuấn lãng đi tới trước mặt hai người bọn họ, ngoan ngoãn biết điều chắp tay hướng về hai người làm cái lễ.
Hiện nay trên mặt Giang Diệu còn mang theo ý cười, nàng nhìn vị công tử thư sinh một thân thanh y trường bào trước mặt, dung mạo cũng không tầm thường, dáng vẻ thì ôn ôn hoà hoà. Giang Diệu cũng nhận ra đây chính là vị công tử đã thi đấu cùng Lục Lưu.
Vì cả ba vòng hắn đều đứng thứ hai sau Lục Lưu nên Giang Diệu không muốn để ý cũng khó khăn. Mà vòng cuối hắn vẽ tranh biếm hoạ cũng rất sinh động thú vị.
Lục Lưu thu lại ý cười, nhàn nhạt hỏi:
“Các hạ có chuyện gì?”
Người đọc sách thường da mặt mỏng, vị công tử kia có chút không được tự nhiên ấp úng nói:
“Vị công tử này có thể bán lại đèn cá chép kia cho tại hạ không?
Hắn cũng biết đối phương là một thân áo gấm, khí chất như ngọc, công tử gia đình giàu có như thế sợ là không thèm khát gì ngân lượng của hắn, nhưng hắn đã chuẩn bị lâu như vậy để có được đèn hoa đăng kia dỗ nữ nhân trong lòng hắn vui vẻ.
Lục Lưu tất nhiên là không chịu, hắn lạnh nhạt phun ra một chữ:
“Không!”
Nhưng Giang Diệu thì có chút ngạc nhiên. Nàng thấy vị công tử này từ nãy đã rất ra sức muốn thắng, nàng liền biết hắn thật sự rất cần.
Giang Diệu hỏi:
“Công tử muốn thắng đèn cá chép này để tặng người yêu sao?”
Công tử kia ngẩn người vì bị nói trúng, sau đó hắn đỏ mặt thừa nhận:
“Phu nhân thật là thông tuệ. Tại hạ muốn đem đèn cá chép này tặng cho vị hôn thê.”
Thì ra là như vậy, Giang Diệu tự nhiên rất người lớn, nàng giơ tay lấy đèn cá chép trong tay Lục Lưu đưa tới cho hắn và nói:
“Công tử si tình như vậy, chiếc đèn này ta liền tặng công tử. Hi vọng công tử cùng vị hôn thê của mình sớm ngày thành thân, bạc đầu giai lão.”
Người công tử kia tiếp nhận hoa đăng, hướng về hai người cảm kích một phen rồi mới nở nụ cười chờ vị hôn thê đi tới.
Giang Diệu nhìn bóng lưng vị công tử đó rồi chợt nhớ tới nàng cùng Lục Lưu… Khi đó Lục Lưu thì hung hăng mà nàng cũng quá mức lý trí, suy nghĩ một phen thì nàng cảm giác mình còn rất yêu thích hắn thế nên liền gật đầu ở bên hắn, đúng là không để hắn phải tốn tâm tư vì nàng. Vào lúc này nhớ tới thì nàng có chút tiếc nuối.
Nhưng hiện tại hài tử đều đã mang thì còn tiếc nuối cái gì đây?
Giang Diệu mỉm cười sờ sờ cái bụng, vươn tay kéo ống tay áo của phu quân bên cạnh, thấy mặt mày hắn nhàn nhạt, nàng bèn nói:
“Thiếp đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Lục Lưu liền bị dời đi sự chú ý, ngay sau đó hắn dẫn thê tử đến Minh Nguyệt lâu ăn cơm.
Nơi này cách Minh Nguyệt lâu cũng không xa thế nên Giang Diệu không muốn ngồi xe ngựa mà muốn cùng Lục Lưu đi bộ tới đó.
Đi tới bên ngoài Minh Nguyệt lâu, dòng người rộn rộn ràng ràng náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Đúng lúc này thì Giang Diệu nghe thấy có người đang gọi tên mình, vốn chưa biết là ai thì nàng lại nghe thấy người đó tiếp tục gọi nàng, Giang Diệu mới xoay người lại và nhìn thấy một tiểu cô nương đang bước xuống từ xe ngựa, nàng nở nụ cười gọi:
“Đường tỷ tỷ.”
Người đến chính là Đường Anh.
Hôm nay Đường Anh chải thùy hoàn phân sao kế, mặc một thân tiểu áo màu xanh biếc, nhìn cả người là thanh xuân phơi phới. Đường Anh đi tới trước mặt hai người, vì khoảng thời gian này Đường Anh thường xuyên tới tìm Giang Diệu, lúc Lục Lưu bệnh nặng thì nàng cũng luôn động viên Giang Diệu, bởi thế mà quan hệ của hai người càng ngày càng gần hơn, ngay cả Lục Lưu cũng đối với Đường Anh có mấy phần khách khí.
Giờ khắc này Lục Lưu nhìn hai người líu ra líu ríu nói chuyện, cũng không có vì bản thân bị thể tử lạnh nhạt mà cảm thấy bất mãn. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở một bên tuỳ ý các nàng nói chuyện và không có nửa phần thúc giục.
Nói chuyện một lúc thì Đường Anh mới chợt nhớ ra:
“Nơi này lạnh, Diệu Diệu lại đang mang thai, chúng ta vẫn là đi lên lầu đi.”
Giang Diệu cười đồng ý, cùng Đường Anh đi lên lầu.
“Hôm nay Đường tỷ tỷ đi một mình tới đây sao?”
Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, thích hợp nhất cho nam nữa gặp gỡ, với lại nàng thấy Đường Anh lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, dù Giang Diệu là kẻ ngu si thì cũng đoán được —— đêm nay Đường Anh đi hẹn hò.
Giang Diệu thông tuệ, Đường Anh biết chính mình không gạt được muội ấy, nàng đang chuẩn bị nói thì lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái tên thô lỗ kia đi ra đón nàng. Hắn rõ ràng là người rất thông minh, bài tập làm cũng không bao giờ sai, vậy mà mỗi lần thấy nàng là lại giống như kẻ ngu si.
May mà tính tình Đường Anh hào phóng nên cũng không chấp hắn, nàng liếc mắt nhìn nam tử đang đi xuống lầu rồi quay về phía Giang Diệu nói:
“Hắn chính là Chu Gia Cùng.”
Chu Gia Cùng…
Chu Gia Cùng chính là trúc mã của Đường Anh và cũng là vị hôn phu mới vừa định thân với nàng.
Giang Diệu liếc mắt nhìn về phía vị Chu công tử kia, nhất thời cười ra tiếng.
Chu Gia Cùng nhìn vị hôn thê của mình, rồi lại nhìn đôi tiểu phu thê quý khí đứng bên cạnh nàng. Lúc này hắn mới rõ ràng thậ phận hai người này là ai, hắn vội vã đi xuống cầu thang nhưng lại sợ chính mình sẽ làm ra hành động xấu trước mặt vị hôn thê, thế nên giờ khắc này nhìn dáng vẻ hắn có chút cứng ngắc.
Đường Anh nhìn thấy thế thì cảm thấy buồn cười cực kỳ, nàng vội nói:
“Hai vị này chính là Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi.”
Chu Gia Cùng hướng về hai người hành lễ.
Đường Anh cười cười nhìn đèn cá chép trong tay Chu Gia Cùng, nàng trêu ghẹo nói:
“Chàng thật sự thắng được sao?”
Chu Gia Cùng là người thành thật, xưa nay không bao giờ nói láo. Tuy rằng hắn cũng muốn biểu hiện trước mặt vị hôn thê nhưng hắn vẫn nói đúng như sự thật:
“Đèn cá chép này là Tuyên Vương tặng lại ta, ta … Tuyên Vương tài hoa hơn người khiến ta tự thấy hổ thẹn.”
Lời này đúng là chân tâm thực lòng, Chu Gia Cùng ở thư viện cũng luôn đứng số một, số hai nên có cực ít người khiến hắn phải nể phục.
Đường Anh trả lời một câu: “Ta đã biết.”
Phu quân nhà mình lợi hại, Giang Diệu tuy rằng rất vinh dự nhưng nàng cũng thưởng thức tài năng của vị Chu công tử này, nàng nói:
“Tuổi Vương gia so với Chu công tử lớn hơn vài tuổi, với lại lúc nãy cũng chỉ là do may mắn mà thôi. Nếu có lần sau thì ai thắng ai thua còn không biết đâu.”
Trong lòng Giang Diệu cũng cảm thấy hài lòng thay Đường Anh. Chu công tử này không chỉ là một nhân tài mà còn đối với Đường Anh cuồng dại, thật sự thì so với Tam ca thích gây rối của nàng thì hắn khiến người ta yên lòng hơn nhiều.
Nhìn mặt mày Đường Anh đều là nụ cười, ánh mắt nhìn vị hôn phu cũng đầy tình cảm. Đời trước nàng cũng từng thấy Đường Anh dùng loại ánh mắt này nhìn Tam ca nàng. Khi đó đôi tiểu phu thê này rất hay nghịch ngợm đánh lộn khiến mẫu thân nàng cực kì nhức đầu, mà Tam ca nàng che chở thê tử nên mỗi lần phạt thì cả hai người đều bị bắt quỳ ở từ đường. Còn nàng sẽ lén lút mang đến một chút bánh ngọt cho hai người bọn họ.
Bốn người cùng đi lên phòng bao ở Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu nói chuyện với Đường Anh:
“… Chu công tử này thật sự không tệ. Vừa nãy hắn đỏ mặt hỏi mua đèn cá chép của Vương gia, bảo là muốn tặng cho vị hôn thê của mình. Đường tỷ tỷ nhìn đi, thật tốt nha. Đâu giống Vương gia nhà muội, còn lâu mới biết làm như thế.”
Đường Anh không nghĩ tới con mọt sách kia lại mặt dày đi làm chuyện như thế. Nói thật lấy được đèn cá chép bằng cách này thì càng khiến người yêu thích hơn so với tự thắng bằng bản lĩnh.
Hiện nay nghe Giang Diệu nói, Đường Anh cười cười:
“Diệu Diệu sao lại giống hệt nương của tỷ như thế? Cứ tận lực khen hắn.”
Nhưng Chu công tử nhà người ta thật sự tốt nha.
Giang Diệu biết Đường Anh sẽ không hiểu loại tâm tình này của nàng, tâm tình nàng giờ khắc này chính là đứng trên lập trường người nhà mẹ đẻ Đường Anh, hi vọng tỷ ấy được gả đi thật hạnh phúc.
Giang Diệu đáp:
“Muội mới không nói ngoa đâu, muội chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Vừa nãy muội cũng đã chứng kiến tài năng của Chu công tử, so với những công tử ở kinh thành thì cũng rất nổi bật. Mà Đường phu nhân đúng là tinh mắt, Dân Châu có con rể tốt như vậy thì cần gì phải tìm ở kinh thành.”
Đường Anh cũng cười cười. Nàng luôn cảm thấy hai năm qua giống hệt như một giấc mộng. Kinh thành xác thực tốt, phồn hoa náo nhiệt, bao nhiêu người đánh nhau toạc đầu cũng muốn cố chen vào, mà công tử kinh thành cũng được, nhưng mà… làm nàng cảm thấy có áp lực quá lớn.
Một lần nữa trở lại Dân Châu, nàng mới phát hiện chính mình vẫn thích hợp với nơi này hơn, nàng và Chu Gia Cùng hiểu rõ nhau nhất, khi còn bé hắn toàn chịu oan ức thay cho nàng, rồi đần độn tuỳ ý để nàng bắt nạt…
Nàng cho rằng hắn ngốc, nhưng không ngờ hắn chỉ ngốc trước mặt nàng mà thôi.
Giờ khắc này trong lòng nàng chứa tràn đầy Chu Gia Cùng, chỉ là nàng luôn cảm thấy vẫn còn có một lỗ hổng rất nhỏ. Trực giác nói cho nàng biết là lỗ hổng còn thiếu kia chính là ở trong kinh thành.
Nhưng nàng thật sự không tìm được —— mà nếu đã khó tìm như vậy thì liền không tìm nữa.
(๑>◡<๑)
Trở lại trên xe ngựa, Lục Lưu thấy nụ cười của thê tử xán lạn, tâm tình dường như là phá lệ tốt, hắn liền vươn tay nặn nặn khuôn mặt phấn nộn của nàng.
“Lục Lưu, chàng nói xem kiếp sau chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ không?”
Đang yên đang lành, nói cái này làm cái gì? Lục Lưu hiểu thê tử vẫn là tâm tình của một tiểu hài tử, hắn ôm lấy bả vai của nàng nói:
“Tất nhiên là có.”
Chỉ cần có thể gặp được nàng thì hắn sẽ nghĩ cách đưa nàng tới bên cạnh hắn.
Giang Diệu lại nghiêm túc nói:
“Còn không biết chắc đâu.”
Đời trước nàng cũng gặp được Lục Lưu, nhưng khi đó đối với Lục Lưu thì nàng chỉ là một cô nương xa lạ, nhiều lắm thì sau này nàng sẽ trở thành cháu dâu của hắn, mà lúc đó nàng cũng sợ hãi hắn, chỉ cảm thấy đây là nhân vật cực kì nguy hiểm, lòng dạ độc ác.
Lục Lưu chỉ cho rằng tiểu thê tử suy nghĩ lung tung nên hắn cũng không nói thêm câu nào.
Mãi đến tận khi hai người trở về phủ, vừa vào cửa lớn thì Hứa ma ma đi tới nói một tin cho hai người —— Tống phủ vừa mới truyền đến tin tức Tống lão thái thái tạ thế.
Không ngờ lại nhanh như vậy….
Giang Diệu có chút bất ngờ, nàng theo bản năng nhìn phản ứng của Lục Lưu một chút, thấy khuôn mặt hắn nhàn nhạt giống như không để ở trong lòng.
Giang Diệu vươn tay xoa xoa mua bàn tay của Lục Lưu rồi dắt tay hắn trở về phòng.
Tống lão thái thái tạ thế, Tống Yên thân là tôn nữ đương nhiên phải giữ đạo hiếu. Nhưng Tống Yên đã đến tuổi thành thân nếu lại phải đợi thêm mấy năm nữa thì đừng nói là người nhà họ Từ không đợi nổi mà ngay cả Tống đại gia và La thị cũng đều không nỡ.
Nhà hai người cân nhắc một phen rồi quyết định sau khi Tống lão thái thái tạ thế được một trăm ngày thì hai người này sẽ thành thân, đây cũng coi như là một biện pháp giải quyết.
Tuy nói mẫu thuẫn lớn nhất giữa Tuyên Vương phủ và Tống phủ là do Tống lão thái thái gây nên, hiện nay Tống lão thái thái tạ thế thì người hai nhà nên tiêu tan hiềm khích lúc trước mới đúng.
Nhưng tang lễ Tống lão thái thái Lục Lưu không đi, sau đó Tống Yên xuất giá thì Tuyên Vương phủ cũng không có nửa phần biểu thị.
Chuyện này dĩ nhiên đã thể hiện rõ tư thái —— chính là Tống lão thái thái tạ thế thì người hai nhà cũng không vãng lai.
Nói thật, Giang Diệu cũng thiên hướng về kết quả này. Dù sao mấy người nhà họ Tống kia tuy chỉ có mỗi Tống lão thái thái là quá đáng, nhưng bọn họ lại tuỳ ý để Tống lão thái thái hung hăng càn quấy nhiều năm như vậy thì đám người kia cũng không có gì tốt để mà kết giao. Thêm vào lần trước theo như lời nói của Tống Yên thì chuyện của Tống nhị gia có liên quan đến Lục Lưu.
Mà tính tình Tống nhị gia đều do Tống lão thái thái sủng mà thành, kết quả hiện nay là tự làm tự chịu mà thôi.
Lục Lưu cũng không cần ra tay hết sức mà chỉ cần thiết đặt cạm bẫy nhỏ để thăm dò, nếu hắn không chút do dự mà đâm đầu vào rọ thì cũng đừng trách Lục Lưu nhà nàng.
Chuyện này Giang Diệu đứng trên lập trường của phu quân mình.
Tống lão thái thái không còn, những tháng ngày Giang Diệu ở Dân Châu trải qua đúng là thư thái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook