Thịnh Sủng Thê Bảo
-
Chương 158: Không nỡ xa nàng
💋 edit: Phương Moe 💋
Mắt thấy thời khắc giao thừa sắp đến, đây là giao thừa đầu tiên mà Giang Diệu rời xa Trấn Quốc Công phủ.
Chỉ là Lục Lưu đang bệnh nặng nên Giang Diệu không còn tâm tư trang trí cho toà nhà, nàng chỉ một lòng ở bên cạnh phu quân của mình.
Nhưng cũng trong một đêm này, Lục Lưu đã nằm trên giường bệnh nửa tháng đột nhiên bị sốt cao. Trận sốt cao này đối với Lục Lưu mà nói chính là đứng trên bờ vực sống chết.
Có thể bình an vô sự sống qua trận dịch này hay không chính là nhìn ở một đêm này.
Toàn thân Lục Lưu bị thiêu đến nóng rực, gương mặt tuấn tú ửng hồng, bờ môi khô nứt. Hắn mơ mơ màng màng dường như nhìn thấy bóng dáng thê tử hai mắt đẫm lệ, cón có âm thanh nàng đang gào khóc bất lực.
Lục Lưu muốn sờ mặt thê tử để an ủi nàng, nhưng cánh tay này giống như nặng tựa ngàn cân, Lục Lưu làm cách nào cũng không thể nhấc lên nổi.
“Diệu Nhi…”
Vào lúc này Lục Lưu nhớ tới năm mình bốn tuổi, hắn nằm ở trong tuyết lạnh lẽo rồi dần dần mất đi ý thức…
Đến khi Lục Lưu mở mắt ra lần nữa thì đã thấy bản thân đang đứng giữa một cánh đồng hoa thơm ngát, hắn không hiểu tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.
Lục Lưu theo tiếng âm thanh vang vọng đâu đây và tiến về phía trước. Sau đó hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của tổ mẫu đã mất nhiều năm trước.
Bên cạnh tổ mẫu còn có một nữ nhân, Lục Lưu không thể nhìn rõ được mặt nữ nhân ấy, hắn chỉ biết nụ cười của bà rất đẹp.
Hai người vẫy tay gọi, Lục Lưu chậm rãi tiến lại gần. Tổ mẫu mỉm cười nhìn hắn:
“Tôn nhi…”
Còn nữ nhân kia vươn tay ôm hắn vào lòng, bà giơ tay lên xoa xoa đầu hắn:
“Nhi tử ngoan của ta, con hãy trở về đi. Nơi này không phải là nơi con nên đến!”
“… đúng vậy, tôn nhi hãy mau trở lại đi. Đừng quên chúng ta vẫn luôn dõi theo con…”
Sau đó bà đẩy hắn ra, hai người mỉm cười nhìn hắn và dần dần biến mất.
Mẫu thân? Đó là mẫu thân sao?
Thì ra vòng tay của mẫu thân ấm áp như vậy sao?
Trong lúc Lục Lưu đang phân vân có nên trở lại hay là đi đến chỗ của tổ mẫu và mẫu thân thì hắn lại nghe thấy tiếng kêu cứu của một tiểu nữ oa. Hắn chạy đến nơi phát ra âm thanh và nhìn thấy một tiểu nữ oa đang giãy giụa giữa hồ sen. Nhìn nàng nhỏ bé bệnh tật nhưng ý trí muốn sống lại rất mạnh mẽ nên đã khơi dậy lòng trắc ẩn trong hắn… Lục Lưu nhảy xuống hồ cứu nàng lên, nhìn tay nàng vẫn nắm chặt lấy vạt áo hắn không buông…
Đúng rồi… một lần nắm chặt chính là cả đời không buông.
Diệu Nhi…. Diệu Nhi của hắn.
Lúc nàng còn bé mặc dù sợ hãi hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho hắn ôm, ngoan ngoãn bị hắn ép ăn, rồi có lần chỉ vì ăn quả táo của hắn mà khiến nàng rụng răng.
Rồi âm thanh nàng ngọt ngào kêu hắn “đại ca ca” hay nũng nịu gọi hắn “Lục Lưu”… tất cả, tất cả mọi ký ức về nàng từ năm sáu tuổi đến nay đều khắc sâu trong lòng hắn.
Diệu Nhi…!
Hắn thật sự, thật sự không nỡ rời xa nàng!
(๑>◡<๑)
Nhìn nam trên suy yếu trên giường nhỏ, môi hắn mở ra đóng lại chỉ kêu tên của nàng… Giang Diệu mừng đến phát khóc, nàng nắm chặt tay hắn, kề sát mặt mình vào mặt hắn, nói:
“Thiếp đây… thiếp ở đây, thiếp vẫn luôn ở đây bên chàng!”
Ngay sau đó mi mắt Lục Lưu hơi động rồi chậm rãi mở ra, tròng mắt đen nháy cứ như thế nhìn nàng không nhúc nhích.
Giang Diệu vừa khóc vừa cười, vui mừng hướng về phía bên ngoài hô:
“Đại phu… đại phu, Vương gia tỉnh rồi!”
Đại phu đang chờ đợi ở bên ngoài vội vàng chạy vào và quay về phía tiểu Vương phi cả đêm không chợp mắt nói:
“Vương phi để lão phu nhìn một chút.”
Giang Diệu không muốn buông tay Lục Lưu ra nhưng nàng vẫn phải để cho đại phu kiểm tra lại cho Lục Lưu. Lúc này nàng liền buông ra và đứng ở một bên nhìn đại phu bắt mạch cho hắn.
Đại phu vén tay áo của Vương gia lên cẩn thận kiểm tra lại, rốt cục cũng nở ra nụ cười nói:
“Bệnh trạng trên người Vương gia đã hết, chỉ là thân thể bị suy nhược nên chỉ cần điều dưỡng là tốt rồi.”
Nghe xong lời này, Giang Diệu càng ngày càng là lệ nóng tràn mi, nàng một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lục Lưu, nhìn phu quân trân giường nhỏ nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chỉ là ——
Nàng ngơ ngác nhìn hắn một lúc, thấy khuôn mặt hắn gày gò giống như chỉ còn da bọc xương, đã thế mặt mày còn không hề cảm xúc, đôi mắt đen kịt kia cứ thế lẳng lặng nhìn nàng. Ngoại trừ lúc mê man hắn luôn gọi tên nàng thì sau đó không nói thêm bất kì một chữ nào hết.
Giang Diệu ngẩn người. Vào lúc này Lục Lưu đã không sao rồi, nàng nhất thời cao hứng nhưng nghĩ đến cả đêm qua Lục Lưu bị sốt cao không dứt, cả người hắn bị thiêu đến bỏng rát…
Chẳng lẽ bị thiêu như thế nên cháy hỏng đầu óc rồi sao!!???
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Lưu thì Giang Diệu càng nhìn càng khẳng định hắn đúng là bị hỏng rồi. Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng như này là đã vạn hạnh trong bất hạnh.
Giang Diệu vươn tay sờ sờ mặt Lục Lưu, lông mày nhíu lại, lầm bầm nói:
“Hẳn là tối qua bị sốt cao đến ngu ngốc luôn rồi?
Nàng dừng một chút ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, rồi tiếp tục chấp nhận số phận lẩm bẩm nói:
“Thôi, ngu ngốc thì ngu ngốc. Còn sống sót là được rồi. Người ngu ngốc thì sau này sẽ không biến tâm nghĩ đến chuyện tam thê tứ thiếp.”
Giang Diệu tự an ủi chính mình, giờ khắc này với Giang Diệu mà nói thì Lục Lưu có thể sống là chuyện không thể tốt hơn.
Lục Lưu nghe lời này của thê tử nhất thời cảm thấy buồn cười, hắn dùng sức nắm lòng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng nói:
“Nói nhăng nói quậy gì đấy.”
Bị sốt cả một đêm nên cổ họng Lục Lưu có chút khàn khàn, thanh âm này phát ra hiển nhiên không thể nói được êm tai.
Vậy mà Giang Diệu nghe xong thì nước mắt lập tức dâng lên, nàng giơ tay muốn đánh hắn nhưng nhìn bộ dáng hắn ốm yếu nên nàng không nỡ mà chỉ nhẹ nhàng ấn ấn tay vào lồng ngực hắn giống như đang đánh rồi nói:
“Nếu không bị sốt đến hỏng đầu óc vậy sao chàng không nói lời nào? Làm thiếp cho rằng chàng bị sốt đến ngu ngốc luôn rồi.”
Giang Diệu sờ sờ cái bụng của mình rồi nói tiếp:
“Sau này hài tử sinh ra thì thiếp sẽ lập tức dạy dỗ hai người.”
Lục Lưu cười cười nhưng nhìn thấy vẻ mặt thê tử mệt mỏi, hắn liền nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Giang Diệu cũng không nhịn được mà cúi người nằm tựa lên lồng ngực Lục Lưu, tay nàng nhẹ nhàng luồn vào tay hắn, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại làm người ta thương yêu.
Lục Lưu cuối cùng cũng coi như vượt qua ải tử này rồi.
Mấy buổi tối Lục Lưu đổ bệnh Giang Diệu đều không sao ngủ ngon, đêm giao thừa hôm qua nàng lại túc trực cả đêm bên cạnh hắn, nửa khắc cũng không dám thư giãn.
Vào lúc này bệch dịch trên người Lục Lưu đã hết rồi nên nàng có thể cùng hắn tiếp xúc thân mật. Có điều tuy bệnh đã đi nhưng vẫn phải ở trên giường nhỏ tĩnh dưỡng mấy ngày.
Giang Diệu đã chịu đựng đủ lắm rồi khi nửa tháng này không thể chạm vào Lục Lưu của nàng, bây giờ đã không sao rồi thì nàng hận không thể tại mọi thời khắc luôn dán lấy hắn, nửa khắc cũng không muốn tách ra khỏi hắn.
Thế nên nàng nghỉ ngơi thì cũng phải ôm hắn mới ngủ được.
Lục Lưu đã ngủ nhiều rồi nên không có ngủ tiếp. Hắn cúi đầu nhìn thê tử đang ngủ say sưa trong lồng ngực mình, nghĩ đến đêm qua mơ mơ màng màng thấy dáng vẻ nàng tuyệt vọng cùng bất lực, nghĩ đến đấy cánh tay hắn theo bản năng nắm chặt lại.
Ngày ấy hắn thú nàng thì đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để nàng chịu nửa phần oan ức hay nửa phần khổ đau, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không làm được, chính hắn lại là người làm nàng lo lắng như vậy.
Lục Lưu nghĩ đến trận sốt đêm qua nếu không có nàng thì có lẽ hắn đã buông tay đi theo tổ mẫu và mẫu thân rồi.
Hắn vì nàng mà khát khao muốn sống!!
Lục Lưu giơ tay vuốt ve mặt thê tử, lần này đúng là bị gầy đến không ra hình thù gì rồi. Người không biết còn tưởng người sinh bệnh là nàng.
Lục Lưu cúi đầu hôn xuống trán của thê tử. Nhớ tới vừa nãy hắn bảo nàng đi về nghỉ ngơi thì nàng sống chết không chịu, cứ khăng khăng phải ở bên cạnh hắn…. Đúng là nửa điểm ngoan ngoãn nghe lời như lúc hắn nhiễm bệnh dịch cũng không có.
Hắn biết nàng đã có bao nhiêu sợ sệt… nếu vào lúc này hắn thật sự đi rồi thì hắn đúng là có chút hối hận khi mình thú nàng quá sớm.
Giang Diệu ngủ thiếp đi một lúc, đến khi tỉnh dậy thì đối diện với đôi mắt nhu tình như nước của nam nhân, nàng thấy giống như đang nằm mơ nên liền ngẩng lên mổ mổ vào môi hắn.
Ngay sau đó đôi tiểu phu thê xưa nay luôn tình nùng ý mật liền hôn nhau đến khó bỏ khó phân.
Lục Lưu uống thuốc nên trong miệng còn có chút vị đắng, nhưng Giang Diệu cảm thấy thời khắc này tất cả đều ngọt ngào hơn kẹo.
Giang Diệu ôm đầu Lục Lưu, ngón tay nàng tinh tế xuyên vào mái tóc đen nhánh của hắn, hôn đến không thở nổi liền dừng lại, sau đó lại tiếp tục… tiếp tục hôn nhiều lần.
Rồi sau đó Giang Diệu không nhịn được mà khóc lên…
Tâm tình phụ nữ có thai nói đến là đến, huống hồ Giang Diệu lại nín nhịn lâu như vậy, lúc này vừa khóc lên là giống hệt như hài tử làm ướt hết cả một mảng lớn trước ngực Lục Lưu.
Giang Diệu tuy rằng như hoa như ngọc nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại nước mắt nước mũi rơi xuống tùm lum, nơi nào còn hình dáng mỹ nhân nữa?
Lục Lưu dùng ống tay áo giúp nàng xoa nước mũi, nhìn bộ dáng lem nhem của nàng chỉ cảm thấy buồn cười, hắn nhỏ giọng dỗ dành:
“Ngoan! không khóc nữa, nhé?”
Nói xong Lục Lưu liền hôn một hồi lên đôi mắt thê tử, đem người ôm chặt lấy, nhếch miệng lên nói:
“Đều sắp làm nương rồi mà còn giống như hài tử.”
Đôi mắt Giang Diệu khóc đến hồng hồng liếc lên lườm Lục Lưu, nghĩ đến tối hôm qua nhìn hắn thoi thóp suy yếu và giờ khắc này hắn ôn nhu nở nụ cười đầy mặt, nàng cũng biết chuyện đêm qua đã kết thúc rồi… nhưng nàng cứ nghĩ đến dáng vẻ ấy của hắn là liền không nhịn được.
Trong lòng nàng khó chịu nói:
“Khi đó thiếp thật sự lo lắng, nếu như chàng xảy ra vấn đề gì thì thiếp và hài tử phải làm sao bây giờ…”
Lục Lưu mỉm cười đáp:
“Nàng còn trẻ, nếu ta thật sự đi rồi thì đời này nàng lại tìm một người khác có thể bảo vệ nàng ——”
Lời còn chưa nói hết thì trên eo hắn liền bị thê tử mảnh mai dùng sức nhéo mạnh mẽ một cái.
Ngón tay tuy nhỏ mà khí lực thì rất lớn nha!
Nụ cười trên mặt Lục Lưu càng sâu, hắn cúi xuống mổ mổ đôi môi đỏ mọng của tiểu thê tử, chóp mũi cọ cọ chóp mũi nàng rồi nói:
“Là ta nói sai. Cả đời này nàng chỉ có thể là thê tử của Lục Lưu ta!”
Vậy còn tạm được.
Giang Diệu thoả mãn hừ hừ một tiếng. Mặc kệ ngày sau ra sao, nếu như lúc này Lục Lưu không chịu đựng nổi thì việc nàng có thế làm chính là bảo vệ huyết mạch của Lục Lưu trong bụng nàng và sẽ cố gắng nuôi dưỡng hài tử này trưởng thành.
Hiện tại thật tốt —— Lục Lưu của nàng đã bình an vô sự.
Giang Diệu cười khanh khách, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn đều không nỡ dời đi, suy nghĩ một chút mới nghĩ tới điều gì, nàng liền nói:
“Giữa trưa chàng còn chưa có đi vệ sinh, giờ chàng muốn đi không?”
Lục Lưu đúng là muốn đi vệ sinh nhưng vừa nãy nhìn thê tử ngủ ngon lành trong lồng ngực hắn nên hắn sợ mình hơi động một chút sẽ đánh thức nàng.
Lục Lưu gật đầu rồi nói:
“Vậy nàng ngủ thêm một lúc nữa đi, ta trước tiên đi tịnh phòng.”
Giang Diệu lại lắc đầu:
“Chàng đang bệnh, làm sao thiếp có thể lại tiếp tục ngủ? Với lại thiếp đã nghỉ ngơi tốt rồi nên có thể dìu chàng.”
Nói xong Giang Diệu liền xốc chăn gấm trên người ra, cái bụng nàng mới hơn bốn tháng nên động tác vẫn rất nhanh nhạy. Giang Diệu đỡ Lục Lưu ngồi cẩn thận trên giường sau đó khom lưng hầu hạ hắn xỏ giày.
Lục Lưu ngồi ở trên giường nhìn bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm trước mặt, ánh mắt hắn không khỏi ôn nhu lên, hắn theo bản năng vươn tay sờ sờ tóc nàng.
Xỏ giày thật tốt xong, Giang Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hướng về phía hắn cười cười, sau đó nàng nhấc tay phải của hắn đặt lên bả vai của nàng. Vóc dáng nàng thấp bé nên vừa vặn làm gậy cho Lục Lưu.
Giang Diệu tri kỷ hỏi:
“Chàng có thể đứng được không?”
Lục Lưu gật đầu.
Vậy thì tốt. Giang Diệu loan thần cười cười. So với trước đây nàng cái gì cũng không thể làm mà chỉ có thể đứng cách xa nhìn Lục Lưu thì giờ khắc này với khoảng cách gần như vậy được hầu hạ hắn thì trong lòng nàng thấy chân thật hơn rất nhiều.
Vì thân thể Lục Lưu còn suy yếu nên bước chân Giang Diệu rất chậm, nàng cẩn thận từng ly từng tý bước từng bước dìu hắn tiến vào tịnh phòng.
Đi thẳng đến chỗ cái bô được đặt bên trong phòng, Giang Diệu giúp Lục Lưu đứng vững rồi cúi đầu xuống giúp hắn cởi quần dài cùng tiết khố.
Giang Diệu do dự một chút, cuối cùng nàng giơ tay cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy tiểu Tuyên Vương, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
“Trời đang lạnh… chàng nhanh lên.”
Lục Lưu nhìn bộ dáng tiểu thê tử e thẹn như chim cánh cụt liền loan thần cười cợt, tay trái hắn đang muốn giơ lên tự cầm bèn chậm rãi buông xuống, hắn vui sướng hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt ngàn năm mới có một này của nàng.
Tiếng nước ào ào ào rất lớn.
Giang Diệu làm bộ bình tĩnh, thế nhưng tay nàng vẫn không khống chế được mà run lên…làm bị bắn tung toé ra bên ngoài một chút.
Chuyện này vẫn còn tốt hơn so với cái tên tiểu tử bướng bỉnh trong tay nàng, mới một giây trước vẫn còn phờ phạc ỉu xìa vậy mà ngay sau đó liền tinh thần sáng láng ngóc đầu bật dậy doạ nàng giật mình.
Giang Diệu lườm Lục Lưu một chút rồi đỏ mặt đi rửa tay. Sau đó nàng đỡ Lục Lưu trở lại giường nhỏ để nghỉ ngơi.
Mắt thấy thời khắc giao thừa sắp đến, đây là giao thừa đầu tiên mà Giang Diệu rời xa Trấn Quốc Công phủ.
Chỉ là Lục Lưu đang bệnh nặng nên Giang Diệu không còn tâm tư trang trí cho toà nhà, nàng chỉ một lòng ở bên cạnh phu quân của mình.
Nhưng cũng trong một đêm này, Lục Lưu đã nằm trên giường bệnh nửa tháng đột nhiên bị sốt cao. Trận sốt cao này đối với Lục Lưu mà nói chính là đứng trên bờ vực sống chết.
Có thể bình an vô sự sống qua trận dịch này hay không chính là nhìn ở một đêm này.
Toàn thân Lục Lưu bị thiêu đến nóng rực, gương mặt tuấn tú ửng hồng, bờ môi khô nứt. Hắn mơ mơ màng màng dường như nhìn thấy bóng dáng thê tử hai mắt đẫm lệ, cón có âm thanh nàng đang gào khóc bất lực.
Lục Lưu muốn sờ mặt thê tử để an ủi nàng, nhưng cánh tay này giống như nặng tựa ngàn cân, Lục Lưu làm cách nào cũng không thể nhấc lên nổi.
“Diệu Nhi…”
Vào lúc này Lục Lưu nhớ tới năm mình bốn tuổi, hắn nằm ở trong tuyết lạnh lẽo rồi dần dần mất đi ý thức…
Đến khi Lục Lưu mở mắt ra lần nữa thì đã thấy bản thân đang đứng giữa một cánh đồng hoa thơm ngát, hắn không hiểu tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.
Lục Lưu theo tiếng âm thanh vang vọng đâu đây và tiến về phía trước. Sau đó hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của tổ mẫu đã mất nhiều năm trước.
Bên cạnh tổ mẫu còn có một nữ nhân, Lục Lưu không thể nhìn rõ được mặt nữ nhân ấy, hắn chỉ biết nụ cười của bà rất đẹp.
Hai người vẫy tay gọi, Lục Lưu chậm rãi tiến lại gần. Tổ mẫu mỉm cười nhìn hắn:
“Tôn nhi…”
Còn nữ nhân kia vươn tay ôm hắn vào lòng, bà giơ tay lên xoa xoa đầu hắn:
“Nhi tử ngoan của ta, con hãy trở về đi. Nơi này không phải là nơi con nên đến!”
“… đúng vậy, tôn nhi hãy mau trở lại đi. Đừng quên chúng ta vẫn luôn dõi theo con…”
Sau đó bà đẩy hắn ra, hai người mỉm cười nhìn hắn và dần dần biến mất.
Mẫu thân? Đó là mẫu thân sao?
Thì ra vòng tay của mẫu thân ấm áp như vậy sao?
Trong lúc Lục Lưu đang phân vân có nên trở lại hay là đi đến chỗ của tổ mẫu và mẫu thân thì hắn lại nghe thấy tiếng kêu cứu của một tiểu nữ oa. Hắn chạy đến nơi phát ra âm thanh và nhìn thấy một tiểu nữ oa đang giãy giụa giữa hồ sen. Nhìn nàng nhỏ bé bệnh tật nhưng ý trí muốn sống lại rất mạnh mẽ nên đã khơi dậy lòng trắc ẩn trong hắn… Lục Lưu nhảy xuống hồ cứu nàng lên, nhìn tay nàng vẫn nắm chặt lấy vạt áo hắn không buông…
Đúng rồi… một lần nắm chặt chính là cả đời không buông.
Diệu Nhi…. Diệu Nhi của hắn.
Lúc nàng còn bé mặc dù sợ hãi hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho hắn ôm, ngoan ngoãn bị hắn ép ăn, rồi có lần chỉ vì ăn quả táo của hắn mà khiến nàng rụng răng.
Rồi âm thanh nàng ngọt ngào kêu hắn “đại ca ca” hay nũng nịu gọi hắn “Lục Lưu”… tất cả, tất cả mọi ký ức về nàng từ năm sáu tuổi đến nay đều khắc sâu trong lòng hắn.
Diệu Nhi…!
Hắn thật sự, thật sự không nỡ rời xa nàng!
(๑>◡<๑)
Nhìn nam trên suy yếu trên giường nhỏ, môi hắn mở ra đóng lại chỉ kêu tên của nàng… Giang Diệu mừng đến phát khóc, nàng nắm chặt tay hắn, kề sát mặt mình vào mặt hắn, nói:
“Thiếp đây… thiếp ở đây, thiếp vẫn luôn ở đây bên chàng!”
Ngay sau đó mi mắt Lục Lưu hơi động rồi chậm rãi mở ra, tròng mắt đen nháy cứ như thế nhìn nàng không nhúc nhích.
Giang Diệu vừa khóc vừa cười, vui mừng hướng về phía bên ngoài hô:
“Đại phu… đại phu, Vương gia tỉnh rồi!”
Đại phu đang chờ đợi ở bên ngoài vội vàng chạy vào và quay về phía tiểu Vương phi cả đêm không chợp mắt nói:
“Vương phi để lão phu nhìn một chút.”
Giang Diệu không muốn buông tay Lục Lưu ra nhưng nàng vẫn phải để cho đại phu kiểm tra lại cho Lục Lưu. Lúc này nàng liền buông ra và đứng ở một bên nhìn đại phu bắt mạch cho hắn.
Đại phu vén tay áo của Vương gia lên cẩn thận kiểm tra lại, rốt cục cũng nở ra nụ cười nói:
“Bệnh trạng trên người Vương gia đã hết, chỉ là thân thể bị suy nhược nên chỉ cần điều dưỡng là tốt rồi.”
Nghe xong lời này, Giang Diệu càng ngày càng là lệ nóng tràn mi, nàng một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lục Lưu, nhìn phu quân trân giường nhỏ nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chỉ là ——
Nàng ngơ ngác nhìn hắn một lúc, thấy khuôn mặt hắn gày gò giống như chỉ còn da bọc xương, đã thế mặt mày còn không hề cảm xúc, đôi mắt đen kịt kia cứ thế lẳng lặng nhìn nàng. Ngoại trừ lúc mê man hắn luôn gọi tên nàng thì sau đó không nói thêm bất kì một chữ nào hết.
Giang Diệu ngẩn người. Vào lúc này Lục Lưu đã không sao rồi, nàng nhất thời cao hứng nhưng nghĩ đến cả đêm qua Lục Lưu bị sốt cao không dứt, cả người hắn bị thiêu đến bỏng rát…
Chẳng lẽ bị thiêu như thế nên cháy hỏng đầu óc rồi sao!!???
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Lưu thì Giang Diệu càng nhìn càng khẳng định hắn đúng là bị hỏng rồi. Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng như này là đã vạn hạnh trong bất hạnh.
Giang Diệu vươn tay sờ sờ mặt Lục Lưu, lông mày nhíu lại, lầm bầm nói:
“Hẳn là tối qua bị sốt cao đến ngu ngốc luôn rồi?
Nàng dừng một chút ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, rồi tiếp tục chấp nhận số phận lẩm bẩm nói:
“Thôi, ngu ngốc thì ngu ngốc. Còn sống sót là được rồi. Người ngu ngốc thì sau này sẽ không biến tâm nghĩ đến chuyện tam thê tứ thiếp.”
Giang Diệu tự an ủi chính mình, giờ khắc này với Giang Diệu mà nói thì Lục Lưu có thể sống là chuyện không thể tốt hơn.
Lục Lưu nghe lời này của thê tử nhất thời cảm thấy buồn cười, hắn dùng sức nắm lòng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng nói:
“Nói nhăng nói quậy gì đấy.”
Bị sốt cả một đêm nên cổ họng Lục Lưu có chút khàn khàn, thanh âm này phát ra hiển nhiên không thể nói được êm tai.
Vậy mà Giang Diệu nghe xong thì nước mắt lập tức dâng lên, nàng giơ tay muốn đánh hắn nhưng nhìn bộ dáng hắn ốm yếu nên nàng không nỡ mà chỉ nhẹ nhàng ấn ấn tay vào lồng ngực hắn giống như đang đánh rồi nói:
“Nếu không bị sốt đến hỏng đầu óc vậy sao chàng không nói lời nào? Làm thiếp cho rằng chàng bị sốt đến ngu ngốc luôn rồi.”
Giang Diệu sờ sờ cái bụng của mình rồi nói tiếp:
“Sau này hài tử sinh ra thì thiếp sẽ lập tức dạy dỗ hai người.”
Lục Lưu cười cười nhưng nhìn thấy vẻ mặt thê tử mệt mỏi, hắn liền nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Giang Diệu cũng không nhịn được mà cúi người nằm tựa lên lồng ngực Lục Lưu, tay nàng nhẹ nhàng luồn vào tay hắn, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại làm người ta thương yêu.
Lục Lưu cuối cùng cũng coi như vượt qua ải tử này rồi.
Mấy buổi tối Lục Lưu đổ bệnh Giang Diệu đều không sao ngủ ngon, đêm giao thừa hôm qua nàng lại túc trực cả đêm bên cạnh hắn, nửa khắc cũng không dám thư giãn.
Vào lúc này bệch dịch trên người Lục Lưu đã hết rồi nên nàng có thể cùng hắn tiếp xúc thân mật. Có điều tuy bệnh đã đi nhưng vẫn phải ở trên giường nhỏ tĩnh dưỡng mấy ngày.
Giang Diệu đã chịu đựng đủ lắm rồi khi nửa tháng này không thể chạm vào Lục Lưu của nàng, bây giờ đã không sao rồi thì nàng hận không thể tại mọi thời khắc luôn dán lấy hắn, nửa khắc cũng không muốn tách ra khỏi hắn.
Thế nên nàng nghỉ ngơi thì cũng phải ôm hắn mới ngủ được.
Lục Lưu đã ngủ nhiều rồi nên không có ngủ tiếp. Hắn cúi đầu nhìn thê tử đang ngủ say sưa trong lồng ngực mình, nghĩ đến đêm qua mơ mơ màng màng thấy dáng vẻ nàng tuyệt vọng cùng bất lực, nghĩ đến đấy cánh tay hắn theo bản năng nắm chặt lại.
Ngày ấy hắn thú nàng thì đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để nàng chịu nửa phần oan ức hay nửa phần khổ đau, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không làm được, chính hắn lại là người làm nàng lo lắng như vậy.
Lục Lưu nghĩ đến trận sốt đêm qua nếu không có nàng thì có lẽ hắn đã buông tay đi theo tổ mẫu và mẫu thân rồi.
Hắn vì nàng mà khát khao muốn sống!!
Lục Lưu giơ tay vuốt ve mặt thê tử, lần này đúng là bị gầy đến không ra hình thù gì rồi. Người không biết còn tưởng người sinh bệnh là nàng.
Lục Lưu cúi đầu hôn xuống trán của thê tử. Nhớ tới vừa nãy hắn bảo nàng đi về nghỉ ngơi thì nàng sống chết không chịu, cứ khăng khăng phải ở bên cạnh hắn…. Đúng là nửa điểm ngoan ngoãn nghe lời như lúc hắn nhiễm bệnh dịch cũng không có.
Hắn biết nàng đã có bao nhiêu sợ sệt… nếu vào lúc này hắn thật sự đi rồi thì hắn đúng là có chút hối hận khi mình thú nàng quá sớm.
Giang Diệu ngủ thiếp đi một lúc, đến khi tỉnh dậy thì đối diện với đôi mắt nhu tình như nước của nam nhân, nàng thấy giống như đang nằm mơ nên liền ngẩng lên mổ mổ vào môi hắn.
Ngay sau đó đôi tiểu phu thê xưa nay luôn tình nùng ý mật liền hôn nhau đến khó bỏ khó phân.
Lục Lưu uống thuốc nên trong miệng còn có chút vị đắng, nhưng Giang Diệu cảm thấy thời khắc này tất cả đều ngọt ngào hơn kẹo.
Giang Diệu ôm đầu Lục Lưu, ngón tay nàng tinh tế xuyên vào mái tóc đen nhánh của hắn, hôn đến không thở nổi liền dừng lại, sau đó lại tiếp tục… tiếp tục hôn nhiều lần.
Rồi sau đó Giang Diệu không nhịn được mà khóc lên…
Tâm tình phụ nữ có thai nói đến là đến, huống hồ Giang Diệu lại nín nhịn lâu như vậy, lúc này vừa khóc lên là giống hệt như hài tử làm ướt hết cả một mảng lớn trước ngực Lục Lưu.
Giang Diệu tuy rằng như hoa như ngọc nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại nước mắt nước mũi rơi xuống tùm lum, nơi nào còn hình dáng mỹ nhân nữa?
Lục Lưu dùng ống tay áo giúp nàng xoa nước mũi, nhìn bộ dáng lem nhem của nàng chỉ cảm thấy buồn cười, hắn nhỏ giọng dỗ dành:
“Ngoan! không khóc nữa, nhé?”
Nói xong Lục Lưu liền hôn một hồi lên đôi mắt thê tử, đem người ôm chặt lấy, nhếch miệng lên nói:
“Đều sắp làm nương rồi mà còn giống như hài tử.”
Đôi mắt Giang Diệu khóc đến hồng hồng liếc lên lườm Lục Lưu, nghĩ đến tối hôm qua nhìn hắn thoi thóp suy yếu và giờ khắc này hắn ôn nhu nở nụ cười đầy mặt, nàng cũng biết chuyện đêm qua đã kết thúc rồi… nhưng nàng cứ nghĩ đến dáng vẻ ấy của hắn là liền không nhịn được.
Trong lòng nàng khó chịu nói:
“Khi đó thiếp thật sự lo lắng, nếu như chàng xảy ra vấn đề gì thì thiếp và hài tử phải làm sao bây giờ…”
Lục Lưu mỉm cười đáp:
“Nàng còn trẻ, nếu ta thật sự đi rồi thì đời này nàng lại tìm một người khác có thể bảo vệ nàng ——”
Lời còn chưa nói hết thì trên eo hắn liền bị thê tử mảnh mai dùng sức nhéo mạnh mẽ một cái.
Ngón tay tuy nhỏ mà khí lực thì rất lớn nha!
Nụ cười trên mặt Lục Lưu càng sâu, hắn cúi xuống mổ mổ đôi môi đỏ mọng của tiểu thê tử, chóp mũi cọ cọ chóp mũi nàng rồi nói:
“Là ta nói sai. Cả đời này nàng chỉ có thể là thê tử của Lục Lưu ta!”
Vậy còn tạm được.
Giang Diệu thoả mãn hừ hừ một tiếng. Mặc kệ ngày sau ra sao, nếu như lúc này Lục Lưu không chịu đựng nổi thì việc nàng có thế làm chính là bảo vệ huyết mạch của Lục Lưu trong bụng nàng và sẽ cố gắng nuôi dưỡng hài tử này trưởng thành.
Hiện tại thật tốt —— Lục Lưu của nàng đã bình an vô sự.
Giang Diệu cười khanh khách, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn đều không nỡ dời đi, suy nghĩ một chút mới nghĩ tới điều gì, nàng liền nói:
“Giữa trưa chàng còn chưa có đi vệ sinh, giờ chàng muốn đi không?”
Lục Lưu đúng là muốn đi vệ sinh nhưng vừa nãy nhìn thê tử ngủ ngon lành trong lồng ngực hắn nên hắn sợ mình hơi động một chút sẽ đánh thức nàng.
Lục Lưu gật đầu rồi nói:
“Vậy nàng ngủ thêm một lúc nữa đi, ta trước tiên đi tịnh phòng.”
Giang Diệu lại lắc đầu:
“Chàng đang bệnh, làm sao thiếp có thể lại tiếp tục ngủ? Với lại thiếp đã nghỉ ngơi tốt rồi nên có thể dìu chàng.”
Nói xong Giang Diệu liền xốc chăn gấm trên người ra, cái bụng nàng mới hơn bốn tháng nên động tác vẫn rất nhanh nhạy. Giang Diệu đỡ Lục Lưu ngồi cẩn thận trên giường sau đó khom lưng hầu hạ hắn xỏ giày.
Lục Lưu ngồi ở trên giường nhìn bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm trước mặt, ánh mắt hắn không khỏi ôn nhu lên, hắn theo bản năng vươn tay sờ sờ tóc nàng.
Xỏ giày thật tốt xong, Giang Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hướng về phía hắn cười cười, sau đó nàng nhấc tay phải của hắn đặt lên bả vai của nàng. Vóc dáng nàng thấp bé nên vừa vặn làm gậy cho Lục Lưu.
Giang Diệu tri kỷ hỏi:
“Chàng có thể đứng được không?”
Lục Lưu gật đầu.
Vậy thì tốt. Giang Diệu loan thần cười cười. So với trước đây nàng cái gì cũng không thể làm mà chỉ có thể đứng cách xa nhìn Lục Lưu thì giờ khắc này với khoảng cách gần như vậy được hầu hạ hắn thì trong lòng nàng thấy chân thật hơn rất nhiều.
Vì thân thể Lục Lưu còn suy yếu nên bước chân Giang Diệu rất chậm, nàng cẩn thận từng ly từng tý bước từng bước dìu hắn tiến vào tịnh phòng.
Đi thẳng đến chỗ cái bô được đặt bên trong phòng, Giang Diệu giúp Lục Lưu đứng vững rồi cúi đầu xuống giúp hắn cởi quần dài cùng tiết khố.
Giang Diệu do dự một chút, cuối cùng nàng giơ tay cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy tiểu Tuyên Vương, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
“Trời đang lạnh… chàng nhanh lên.”
Lục Lưu nhìn bộ dáng tiểu thê tử e thẹn như chim cánh cụt liền loan thần cười cợt, tay trái hắn đang muốn giơ lên tự cầm bèn chậm rãi buông xuống, hắn vui sướng hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt ngàn năm mới có một này của nàng.
Tiếng nước ào ào ào rất lớn.
Giang Diệu làm bộ bình tĩnh, thế nhưng tay nàng vẫn không khống chế được mà run lên…làm bị bắn tung toé ra bên ngoài một chút.
Chuyện này vẫn còn tốt hơn so với cái tên tiểu tử bướng bỉnh trong tay nàng, mới một giây trước vẫn còn phờ phạc ỉu xìa vậy mà ngay sau đó liền tinh thần sáng láng ngóc đầu bật dậy doạ nàng giật mình.
Giang Diệu lườm Lục Lưu một chút rồi đỏ mặt đi rửa tay. Sau đó nàng đỡ Lục Lưu trở lại giường nhỏ để nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook