Thịnh Sủng Thê Bảo
-
Chương 111: Đường Anh nữ hiệp
💋 edit: Phương Moe 💋
Bốn người đi ở trên đường, Giang Diệu cùng Tam ca nhà mình tay cầm hoa đăng, mặt nạ, tay thì cầm đồ ăn vặt mua bên đường, đồng thời còn chơi giải đố đèn, đúng là hai người này chơi đến mức tận hứng.
Còn hai vị ngọt ngào chán ngấy phía sau, tự nhiên không cần quản nhiều.
Giữa lúc Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn vây quanh đoàn người xem xiếc ảo thuật, thì nghe được đằng trước có tiếng âm thanh cãi nhau và thấy có một đám người vây lại.
Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu đều là người thích tham gia náo nhiệt, hai người đi tới, nhìn thấy cô nương một thân trang phục màu xanh dương, hai người mới vội vã tiến lên. Giang Thừa Ngạn nhanh chóng mở miệng hỏi:
“Huyên biểu muội, xảy ra chuyện gì?”
Vị cô nương đang bối rối sốt ruột này, chính là Lương Thanh Huyên, đêm nay đi cùng với ca ca xem hoa đăng.
Lương Thanh Huyên nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, mới cảm thấy như nhìn thấy cứu tinh, nàng vội vàng nắm ống tay áo Giang Thừa Ngạn, sốt ruột nói:
“Tam biểu ca, ngươi mau mau đi cứu vị cô nương kia, nàng bị người… Ca ca muội đã qua đó …”
Nàng lo lắng nói năng lộn xộn, nhanh chóng vươn tay chỉ vào cái hẻm nhỏ tối thui kia.
Giang Thừa Ngạn đại thể nghe hiểu ý của nàng, nghĩ đến có vị tiểu thư mà nàng ấy quen xảy ra chuyện. Đêm nay nhiều người nên bọn bắt cóc người cũng nhiều, tiểu cô nương đi lại quá nguy hiểm.
Giang Thừa Ngạn tính tình xưa nay vốn trẻ con, vào lúc này đúng là nhiều hơn mấy phần khí khái nam tử, nhìn biểu muội trước mặt sốt ruột, hắn nghiêm túc nói:
“Muội đừng có gấp, ta liền tới đó đây.”
Giang Thừa Ngạn đi qua, Giang Diệu mới đến bên cạnh Lương Thanh Huyên động viên. Lại nghe thấy Lương Thanh Huyên lẩm bẩm nói:
“Vị tiểu thư kia là người tốt, nếu như không phải vì giúp tỷ, cũng không biết…”
Nghe Lương Thanh Huyên nói, Giang Diệu mới hiểu rõ đầu đuôi sự tình. Thì ra bọn bắt cóc kia mới đầu nhằm vào Lương Thanh Huyên, thừa dịp Lương Thức đi mua đồ ăn vặt cho muội muội, bọn chúng liền ra tay với Lương Thanh Huyên, không ngờ trên nửa đường lại nhảy ra một tiểu cô nương làm việc nghĩa, đem Lương Thanh Huyên cứu lại, sau đó tự mình lại bị bọn bắt cóc mang đi.
Tuy rằng Giang Diệu không quen biết vị cô nương kia, nhưng nàng xưa nay luôn khâm phục loại chuyện hiệp nghĩa can đảm này. Nàng nói:
“Huyên biểu tỷ yên tâm, vị cô nương kia nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lương Thanh Huyên cũng âm thầm hi vọng vị cô nương kia bình an vô sự, tâm trạng thì vẫn là lo lắng không ngớt.
Chờ qua một lúc, hai người nghe được cô nương kia được Giang Thừa Ngạn cùng Lương Thức cứu về rồi, mà lông tóc không tổn hại chút nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thanh Huyên trước hết chạy tới xem, lôi kéo tay cô nương kia tinh tế đánh giá một phen, mừng đến phát khóc:
“Cô nương không có chuyện gì là tốt rồi.”
Cô nương kia cười cười gãi gãi mặt, nói:
“Không nghĩ tới nơi này ngay dưới chân thiên tử mà lại có hạng người càn rỡ như vậy, có điều ta học nghệ không tinh, đúng là mất mặt …”
Nàng vừa nói vừa hướng về phía sau Lương Thanh Huyên nhìn nhìn, mới nở nụ cười xán lạn kêu:
“Giang muội muội.”
Chờ thấy rõ mặt cô nương hăng hái làm việc nghĩa kia thì Giang Diệu cũng là ngẩn ra.
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến người cứu Lương Thanh Huyên là Đường Anh.
(๑>◡<๑)
Chuyện xảy ra vào tết Nguyên Tiêu, khiến Lương Thanh Huyên đối với Đường Anh thật là cảm kích. Lương Thanh Huyên biết Giang Diệu cùng Đường Anh có quen biết, sau đó nàng liền kết bạn rồi cùng Giang Diệu đi Đường phủ gặp Đường Anh.
Động tác Đường Anh tuy là trượng nghĩa, nhưng cô nương gia suýt chút nữa bị bắt cóc, ở trong ngõ hẻm tối thui dây dưa lâu như vậy, phần thanh danh này tự nhiên cũng hỏng rồi.
Mẫu thân Đường Anh – Tôn thị vốn là muốn tìm cho nữ nhi một mối hôn nhân tốt, nhưng làm sao mà mấy gia đình giàu có ở kinh thành này đều là mắt cao hơn đầu, thấy bọn họ là người đến từ địa phương nhỏ nên đều coi thường.
Việc hôn nhân đã khó khăn, mà trước mắt danh tiếng lại hỏng rồi, Tôn thị tức giận đến nỗi mạnh mẽ tát nữ nhi một cái.
Đường Anh cũng không có khóc. Nàng biết mẫu thân là vì tốt cho nàng, chỉ mím môi giải thích:
“Nương, từ nhỏ cha đã dạy cho nữ nhi, nếu thấy người gặp nạn, có thể ra tay giúp đỡ thì liền ra tay giúp đỡ. Đêm đó Lương tiểu thư bị bọn bắt cóc mang đi, nếu nữ nhi lo lắng cho thanh danh của chính mình, không tiến lên trước cứu giúp, vậy thì nữ nhi đã có lỗi với nhiều năm giáo dưỡng của cha rồi. Hơn nữa… lúc đó chuyện quá khẩn cấp, nữ nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy nha.”
Nàng thực sự có gọi mọi người, nhưng người ở đây quá lạnh lùng, chỉ đứng ở một bên nhìn, nàng không còn cách nào khác mới đuổi theo.
Đường Anh tiếp tục lẩm bẩm:
“… Những nhóm quý phu nhân kia đều ghét bỏ chúng ta đến từ Dân Châu. Nhưng người dân ở Dân Châu thật tốt, trên đường nếu gặp người xấu, chỉ cần hô một tiếng, mỗi một người đều đi đến hỗ trợ, nơi nào còn có người xấu dám làm xằng làm bậy như thế này?”
Đúng lúc này Giang Diệu cùng Lương Thanh Huyên đến, Tôn thị cũng không tiếp tục giáo huấn nữ nhi.
Sau đó Lương Thanh Huyên giúp đỡ Đường Anh đắp mặt, nhìn dấu tay nên mặt Đường Anh, nàng không nhịn được mà rơi lệ:
“Xin lỗi, là ta hại ngươi.”
Đường Anh cười cười, nhìn hai cô nương bên cạnh này, ngữ khí sang sảng nói:
“Không có chuyện gì, Lương tỷ tỷ không cần tự trách như thế. Nương của ta là quá quan tâm ta mà thôi, Lương tỷ tỷ không cần để ở trong lòng.”
Gặp Đường Anh xong, Lương Thanh Huyên cùng giang Diệu mới trở về phủ.
Chuyện này tất nhiên không đơn giản như lời Đường Anh nói, Lương Thanh Huyên cũng biết lợi hại trong đó.
Trên xe ngựa, Lương Thanh Huyên mày liễu cau lại, nàng vốn là người thiện tâm, hiện nay vì mình mà làm hại đến danh tiếng Đường Anh, nàng càng là hận chính mình không thể gánh chịu phần tội này.
Trong lòng Giang Diệu cũng là tràn đầy ưu phiền trở về phủ.
Giang Thừa Ngạn biết hôm nay muội muội cùng Lương Thanh Huyên đến gặp Đường Anh, liền hỏi:
“Vị Đường tiểu thư kia không sao chứ?”
Đêm đó ở trong hẻm nhỏ, hắn nhìn thấy tiểu cô nương kia một mình đem hai người bắt cóc đánh ngã, nhìn là một cô nương rất nhu nhược, không ngờ có khí lực lớn như vậy. Sau đó, hắn cùng Lương Thức chạy tới, căn bản không phải tốn bao nhiêu sức lực.
Giang Diệu đem sự tình kể hết cho Giang Thừa Ngạn, sau khi nghe, lông mày Giang Thừa Ngạn cũng nhíu chặt. Nói cho cùng, tiểu cô nương kia vì cứu vị hôn thê của hắn, hơn nữa cho dù là cứu người khác thì cô nương thiện lương như thế, cũng không nên là kết cục như vậy.
Vẫn là Giang Diệu đi tìm Kiều Thị. Kiều Thị cũng biết việc này, lại thấy nữ nhi để bụng như vậy, liền rõ ràng ý tứ của nữ nhi, nàng vươn tay sờ sờ đầu nữ nhi, mỉm cười:
“Được, này mai nương liền đi một chuyến đến Đường phủ, con không cần quá lo lắng.”
Có lời này của Kiều Thị, Giang Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôn thị mấy ngày nay đang ưu phiền không ngớt, chỉ cảm thấy đời này của nữ nhi xem như là xong, nhưng vừa nghe thấy Trấn Quốc công phu nhân tự mình đến đây, muốn giúp nữ nhi nàng tìm một mối hôn nhân tốt, lúc này mới khiến tâm tình của Tôn thị như xé mây nhìn thấy mặt trời.
Đường Anh nhìn mẫu thân nhà mình bây giờ mới lộ ra nụ cười, cũng hướng về Kiều Thị nói: “Tạ ơn phu nhân.”
Tôn thị tâm trạng thoải mái, trách móc nữ nhi một chút:
“Tiểu cô nương gia, không xấu hổ.”
Nhưng trong lòng là cực kì hài lòng.
Chuyện của Đường Anh được giải quyết, liền rất nhanh là qua hai tháng.
Đầu tháng ba đúng là nhiều chuyện náo nhiệt, đầu tiên là Giang Diệu cập kê, sau đó là việc hôn nhân của Giang Thừa Ngạn cùng Lương Thanh Huyên. Mà trước hôm Giang Thừa Ngạn kết hôn mấy ngày, thì chính là ngày Trưởng công chúa xuất giá.
Giang Diệu tất nhiên cũng nhận được thiếp mời.
(๑>◡<๑)
Bởi vì cử chỉ hiệp nghĩa của Đường Anh, Kiều Thị rất tán thành cho nữ nhi cùng Đường Anh lui tới. Giang Diệu cập kê là ngày tháng trọng đại, Kiều Thị cũng chủ động giúp nữ nhi mời Đường Anh. Nhìn thấy mẫu thân yêu thích Đường Anh như vậy, Giang Diệu đúng là không hề cảm thấy bất ngờ.
Đời trước mới đầu mẫu thân nàng đối với người con dâu Đường Anh này cũng là yêu thích, chỉ là sau đó bởi vì tính tình Đường Anh quá mức hiếu động, thường thường cùng Tam ca nàng vui cười đùa giỡn, hai người mặc dù là vui mừng oan gia, nhưng tóm lại Kiều Thị hi vọng nhi tử hoạt bát này sau khi thành thân có thể trở nên thành thục thận trọng một chút, mà không phải là để hắn cưới một người về làm bạn cùng chơi, cùng nháo.
Làm mẹ chồng đối với con dâu khó tránh khỏi có chút nghiêm khắc, huống chi Trấn Quốc Công phủ lại là gia đình giàu có, cho dù mình yêu thích, cũng không chịu nổi người bên ngoài nói.
Có điều nếu không làm con dâu, yêu cầu của Kiều Thị đối với Đường Anh đương nhiên sẽ không cao như thế, nên thấy Đường Anh hoạt bát đáng yêu, Kiều Thị chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tính tình thành thật, yên tâm để nữ nhi kết giao.
Cho tới việc hôn nhân của Đường Anh, Kiều Thị đương nhiên cũng lưu tâm tới.
Chỉ là Nhị thẩm thẩm Phùng thị có chút không thích chuyện Kiều Thị giúp người ngoài làm mai.
Ba nhi tử của Phùng thị thì việc hôn sự của Giang Thừa Khâm cùng Giang Thừa Ngọc đã có, sau tết đã cùng đàm luận với cha mẹ đối phương, cũng coi như là bát tự có đưa ra, chỉ chờ ngày đẹp là tới cửa cầu hôn. Cha mẹ đối phương gật đầu, tới cửa cầu hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi, vì thế Phùng thị rất là vui mừng.
Còn tiểu nhi tử Giang Thừa Cầm mới vừa tròn mười sáu tuổi, cũng đã được một mối hôn nhân tốt, đó chính là Phương tiểu thư – nữ nhi con vợ cả của Vĩnh Ninh hầu phủ. Phương tiểu thư xinh đẹp như hoa, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong tầm mắt quý nữ kinh thành đúng là có chút tên tuổi.
Gia thế Phương tiểu thư kia, Phùng thị rất hài lòng, mà đối phương cũng rất nhiệt tình, nói nữ nhi đã mười lăm, hy vọng có thể sớm chút kết hôn nên càng ngày càng khiến Phùng thị cười đến không ngậm mồm vào được, chỉ tuyên bố việc hôn sự của tiểu nhi tử sợ là còn sớm hơn hai vị ca ca phía trước.
Kiều Thị biết Vĩnh Ninh hầu phu nhân là người mắt cao hơn đầu, bằng không cũng sẽ không giữ nữ nhi đến tận mười lăm mà vẫn chưa định thân, trước mắt lại đồng ý sảng khoái như vậy, tất nhiên là có điểm kỳ lạ, vậy mà Phùng thị nghe xong lại cảm thấy ba nhi tử của Kiều Thị, mỗi người đều có một mối hôn nhân tốt, đều cưới được con dâu gia thế hiển hách nên Kiều Thị không chịu nổi việc nhi tử của nàng cũng có mối hôn nhân tốt, nên Kiều Thị cứ một lời không hợp, hai lời không hợp nói ra.
Sau đó Kiều Thị không tiếp tục nhúng tay vào việc này, thời khắc Phùng thị dương dương tự đắc, mới nghe được người ta nói vị tiểu thư con vợ cả của Vĩnh Ninh hầu phủ cùng một thư sinh nghèo túng chạy trốn, hơn nữa còn mang thai.
Chuyện này khiến Phùng thị tức giận đến mặt đều trắng —— chẳng trách Vĩnh Ninh hầu phu nhân kia lại nhiệt tình như vậy, thì ra là muốn miễn phí cho nhi tử của nàng một hài tử!
Lúc trước hôn sự này, Phùng thị đều khoe khoang với những gia đình quen thuộc trong kinh thành, lần này bị mất mặt như thế làm Phùng thị gần một tháng cũng không dám đi ra ngoài giao tiếp, rồi nàng khóc sướt mướt ở trước mặt Kiều Thị nhận lỗi, còn hi vọng Kiều Thị có thể giúp nhi tử của nàng tìm một mối hôn nhân khác.
Tuy rằng Kiều Thị không thích kiểu thay đổi sắc mặt của Phùng thị, nhưng đến cùng xuất phát từ quan hệ, mà thường ngày chất nhi Giang Thừa Cẩm đối với nàng cũng cung kính hiếu thuận, nên Kiều Thị liền miễn cưỡng đồng ý.
(๑>◡<๑)
Sau khi Giang Diệu cập kê, chính là ngày vui của Trưởng công chúa.
Mà tiệc cưới của Trưởng công chúa là trường hợp trọng yếu mà sau khi Giang Diệu cập kê sẽ tham dự đầu tiên, tự nhiên là không qua loa được.
Buổi tối trước một ngày, Bảo Cân, Bảo Lục liền cân nhắc một phen xem ngày mai tiểu thư nhà mình phải mặc trang phục như thế nào.
Ngày hôm sau, hai người này sửa soạn thật lâu, đem Giang Diệu trở nên thật xinh đẹp lung linh thì hai cô nàng này mới coi như là thoả mãn.
Chỉ là sau cập kê, Giang Diệu liền không cần phải chải hai búi tóc nữa, hiện nay thiếu nữ chưa lấy chồng thì sẽ chải thuỳ hoàn phân tiếu kế, đúng là so với lúc trước nhìn như tiểu nữ oa ngây ngô non nớt thì bây giờ nhiều hơn mấy phần xinh đẹp, mỹ miều của nữ nhân.
Chuyến này, Giang Diệu không phải trực tiếp đi Tiết phủ uống rượu mừng, mà là tiến cung bồi Trưởng công chúa xuất giá, chờ đội ngũ đón dâu của Tiết phủ đem Trưởng công chúa nghênh đón xong thì nàng mới đi theo đến Tiết phủ. Vì thế Giang Diệu xuất phát sớm hơn so với những người khác.
Thời điểm Giang Diệu đến Ngọc Minh cung của Trưởng công chúa, liền thấy nhóm cung tỳ còn đang mặc gả y cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa dùng sức hít khí, miệng nói: “Chật chết Bổn cung rồi.”
Công chúa hoàng gia xuất giá, chuyện này phô trương không cần phải nói, gả y tự nhiên cũng tinh xảo hoa mỹ, chỉ là hiện nay Trưởng công chúa không mấy dễ chịu, nhóm cung tỳ đang nỗ lực buộc chặt phần ngực cho Trưởng công chúa, nhìn vẻ mặt Trưởng công chúa nín thở như chịu tội, Giang Diệu mới không nhịn được mà hé miệng cười cợt.
Trưởng công chúa nhìn thấy, mới trừng Giang Diệu một chút, nói:
“Diệu Diệu ngươi còn chê cười ta.”
Có thể không chê cười được sao? Lúc trước Trưởng công chúa chẳng muốn thử gả y, lúc này nhìn trước ngực bị bó chặt như chịu tội, nàng thấy thật buồn cười nha.
Có điều —— Giang Diệu rất hiếm thấy Trưởng công chúa mặc trang phục sang trọng, mà đại thể Trưởng công chúa yêu thích mặc xiêm y rộng rãi tiện lợi, vào lúc này nàng nhìn Trưởng công chúa mặc trang phục thắt eo như vậy, mới phát hiện ra Trưởng công chúa không chỉ cao gầy, mà tư thái yểu điệu, ngực nở to tròn, vòng eo tinh tế dẻo dai, bụng bằng phẳng không có tý mỡ dư thừa.
Nhìn quá chăm chú, Giang Diệu không phát hiện Trưởng công chúa đi tới, đến khi bị Trưởng công chúa vươn hai tay ra mạnh mẽ bóp nơi mềm mại của nàng, nàng mới ngượng ngùng kinh hô:
“Trưởng công chúa!”
Trưởng công chúa cười cười, nói:
“Ngươi cũng không nhỏ, không cần nhìn chằm chằm ta như thế nha.”
Giang Diệu quả thực ngượng muốn chết rồi, tuy nói mấy tháng nay nơi này của nàng xác thực lớn lên không ít, nhưng nói ra ngoài miệng lại là một chuyện khác. Nàng nhìn nhóm cung tỳ cũng che miệng cười, vội nói:
“Trưởng công chúa vẫn là mau mau trang điểm, mặc trang phục đi.”
Phải lập gia đình chính là Trưởng công chúa, nhưng chính Trưởng công chúa cũng không thấy vội. Nàng khoanh tay, sau đó sờ sờ bụng của chính mình, hỏi:
“Cũng muốn?”
Giang Diệu hiểu ý chính là cái gì, nên nàng đúng là thành thực gật gật đầu.
Cô nương gia mềm mại mặc dù tốt, nhưng vóc người Trưởng công chúa yểu điệu thướt tha, nhưng lại không có vẻ như liễu rủ trong gió, mà là vẻ khỏe mạnh, săn chắc lại dẻo dai, Giang Diệu tự nhiên cũng muốn được như vậy.
Nhìn tiểu cô nương mắt to long lanh trước mặt, Trưởng công chúa tự mình đem mấy động tác mà mình thường xuyên tập trên giường nhỏ vào buổi sáng cùng buổi tối nói ra, xong mới hỏi:
“Diệu Diệu nhớ chưa?”
Trí nhớ Giang Diệu xưa nay tốt, nàng cười khanh khách gật đầu nói:
“Đã nhớ kỹ.”
Giang Diệu ở trong điện ngồi một lúc thì Vệ Bảo Linh liền đi vào.
Sau chuyện xảy ra ở Tây Sơn, Giang Diệu đúng là chưa từng thấy mặt Vệ Bảo Linh, trong ngày thường một ít nhóm quý nữ có yến hội, đại thể sẽ mời Vệ Bảo Linh, nhưng từ khi Vệ Bảo Linh cùng phùng Ngọc Tuyền định thân, liền cực ít đi ra ngoài.
Vào lúc này, Giang Diệu thoáng ngẩng đầu, thấy Vệ Bảo Linh trang điểm không tinh xảo như ngày xưa, mà khuôn mặt nhỏ càng gầy hốc hác đi, làm nổi bật đôi mắt vừa to, vừa tròn, mà trong con ngươi lại rưng rưng nước.
Giang Diệu theo bản năng nhíu lông mày. Dáng dấp này vào ngày thường thì cũng kệ nhưng hôm nay là ngày Trưởng công chúa xuất giá, bộ dạng này không phải là quá đáng rồi sao.
Giang Diệu hướng về Trưởng công chúa nói:
“Trưởng công chúa, lúc Diệu Diệu đi vào, nhìn thấy hoa mẫu đơn trong vườn nở vô cùng đẹp, ta có thể đi ra ngoài ngắm một chút không?”
Còn phải trang điểm một lâu, mà Trưởng công chúa lại biết quan hệ của Giang Diệu cùng Vệ Bảo Linh không được tốt, liền cười gật đầu:
“Được, ngươi đi đi. Đừng đi xa.”
“… Vâng.” Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới ra khỏi Ngọc Minh cung.
Vệ Bảo Linh nhìn biểu tỷ xưa nay luôn thương yêu mình, vậy mà trước mắt quan hệ tốt cùng một người ngoài như vậy, còn đối với nàng thì lạnh nhạt, thờ ơ, làm nàng thấy có chút oan ức rũ rũ mắt xuống.
Bốn người đi ở trên đường, Giang Diệu cùng Tam ca nhà mình tay cầm hoa đăng, mặt nạ, tay thì cầm đồ ăn vặt mua bên đường, đồng thời còn chơi giải đố đèn, đúng là hai người này chơi đến mức tận hứng.
Còn hai vị ngọt ngào chán ngấy phía sau, tự nhiên không cần quản nhiều.
Giữa lúc Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn vây quanh đoàn người xem xiếc ảo thuật, thì nghe được đằng trước có tiếng âm thanh cãi nhau và thấy có một đám người vây lại.
Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu đều là người thích tham gia náo nhiệt, hai người đi tới, nhìn thấy cô nương một thân trang phục màu xanh dương, hai người mới vội vã tiến lên. Giang Thừa Ngạn nhanh chóng mở miệng hỏi:
“Huyên biểu muội, xảy ra chuyện gì?”
Vị cô nương đang bối rối sốt ruột này, chính là Lương Thanh Huyên, đêm nay đi cùng với ca ca xem hoa đăng.
Lương Thanh Huyên nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, mới cảm thấy như nhìn thấy cứu tinh, nàng vội vàng nắm ống tay áo Giang Thừa Ngạn, sốt ruột nói:
“Tam biểu ca, ngươi mau mau đi cứu vị cô nương kia, nàng bị người… Ca ca muội đã qua đó …”
Nàng lo lắng nói năng lộn xộn, nhanh chóng vươn tay chỉ vào cái hẻm nhỏ tối thui kia.
Giang Thừa Ngạn đại thể nghe hiểu ý của nàng, nghĩ đến có vị tiểu thư mà nàng ấy quen xảy ra chuyện. Đêm nay nhiều người nên bọn bắt cóc người cũng nhiều, tiểu cô nương đi lại quá nguy hiểm.
Giang Thừa Ngạn tính tình xưa nay vốn trẻ con, vào lúc này đúng là nhiều hơn mấy phần khí khái nam tử, nhìn biểu muội trước mặt sốt ruột, hắn nghiêm túc nói:
“Muội đừng có gấp, ta liền tới đó đây.”
Giang Thừa Ngạn đi qua, Giang Diệu mới đến bên cạnh Lương Thanh Huyên động viên. Lại nghe thấy Lương Thanh Huyên lẩm bẩm nói:
“Vị tiểu thư kia là người tốt, nếu như không phải vì giúp tỷ, cũng không biết…”
Nghe Lương Thanh Huyên nói, Giang Diệu mới hiểu rõ đầu đuôi sự tình. Thì ra bọn bắt cóc kia mới đầu nhằm vào Lương Thanh Huyên, thừa dịp Lương Thức đi mua đồ ăn vặt cho muội muội, bọn chúng liền ra tay với Lương Thanh Huyên, không ngờ trên nửa đường lại nhảy ra một tiểu cô nương làm việc nghĩa, đem Lương Thanh Huyên cứu lại, sau đó tự mình lại bị bọn bắt cóc mang đi.
Tuy rằng Giang Diệu không quen biết vị cô nương kia, nhưng nàng xưa nay luôn khâm phục loại chuyện hiệp nghĩa can đảm này. Nàng nói:
“Huyên biểu tỷ yên tâm, vị cô nương kia nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lương Thanh Huyên cũng âm thầm hi vọng vị cô nương kia bình an vô sự, tâm trạng thì vẫn là lo lắng không ngớt.
Chờ qua một lúc, hai người nghe được cô nương kia được Giang Thừa Ngạn cùng Lương Thức cứu về rồi, mà lông tóc không tổn hại chút nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thanh Huyên trước hết chạy tới xem, lôi kéo tay cô nương kia tinh tế đánh giá một phen, mừng đến phát khóc:
“Cô nương không có chuyện gì là tốt rồi.”
Cô nương kia cười cười gãi gãi mặt, nói:
“Không nghĩ tới nơi này ngay dưới chân thiên tử mà lại có hạng người càn rỡ như vậy, có điều ta học nghệ không tinh, đúng là mất mặt …”
Nàng vừa nói vừa hướng về phía sau Lương Thanh Huyên nhìn nhìn, mới nở nụ cười xán lạn kêu:
“Giang muội muội.”
Chờ thấy rõ mặt cô nương hăng hái làm việc nghĩa kia thì Giang Diệu cũng là ngẩn ra.
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến người cứu Lương Thanh Huyên là Đường Anh.
(๑>◡<๑)
Chuyện xảy ra vào tết Nguyên Tiêu, khiến Lương Thanh Huyên đối với Đường Anh thật là cảm kích. Lương Thanh Huyên biết Giang Diệu cùng Đường Anh có quen biết, sau đó nàng liền kết bạn rồi cùng Giang Diệu đi Đường phủ gặp Đường Anh.
Động tác Đường Anh tuy là trượng nghĩa, nhưng cô nương gia suýt chút nữa bị bắt cóc, ở trong ngõ hẻm tối thui dây dưa lâu như vậy, phần thanh danh này tự nhiên cũng hỏng rồi.
Mẫu thân Đường Anh – Tôn thị vốn là muốn tìm cho nữ nhi một mối hôn nhân tốt, nhưng làm sao mà mấy gia đình giàu có ở kinh thành này đều là mắt cao hơn đầu, thấy bọn họ là người đến từ địa phương nhỏ nên đều coi thường.
Việc hôn nhân đã khó khăn, mà trước mắt danh tiếng lại hỏng rồi, Tôn thị tức giận đến nỗi mạnh mẽ tát nữ nhi một cái.
Đường Anh cũng không có khóc. Nàng biết mẫu thân là vì tốt cho nàng, chỉ mím môi giải thích:
“Nương, từ nhỏ cha đã dạy cho nữ nhi, nếu thấy người gặp nạn, có thể ra tay giúp đỡ thì liền ra tay giúp đỡ. Đêm đó Lương tiểu thư bị bọn bắt cóc mang đi, nếu nữ nhi lo lắng cho thanh danh của chính mình, không tiến lên trước cứu giúp, vậy thì nữ nhi đã có lỗi với nhiều năm giáo dưỡng của cha rồi. Hơn nữa… lúc đó chuyện quá khẩn cấp, nữ nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy nha.”
Nàng thực sự có gọi mọi người, nhưng người ở đây quá lạnh lùng, chỉ đứng ở một bên nhìn, nàng không còn cách nào khác mới đuổi theo.
Đường Anh tiếp tục lẩm bẩm:
“… Những nhóm quý phu nhân kia đều ghét bỏ chúng ta đến từ Dân Châu. Nhưng người dân ở Dân Châu thật tốt, trên đường nếu gặp người xấu, chỉ cần hô một tiếng, mỗi một người đều đi đến hỗ trợ, nơi nào còn có người xấu dám làm xằng làm bậy như thế này?”
Đúng lúc này Giang Diệu cùng Lương Thanh Huyên đến, Tôn thị cũng không tiếp tục giáo huấn nữ nhi.
Sau đó Lương Thanh Huyên giúp đỡ Đường Anh đắp mặt, nhìn dấu tay nên mặt Đường Anh, nàng không nhịn được mà rơi lệ:
“Xin lỗi, là ta hại ngươi.”
Đường Anh cười cười, nhìn hai cô nương bên cạnh này, ngữ khí sang sảng nói:
“Không có chuyện gì, Lương tỷ tỷ không cần tự trách như thế. Nương của ta là quá quan tâm ta mà thôi, Lương tỷ tỷ không cần để ở trong lòng.”
Gặp Đường Anh xong, Lương Thanh Huyên cùng giang Diệu mới trở về phủ.
Chuyện này tất nhiên không đơn giản như lời Đường Anh nói, Lương Thanh Huyên cũng biết lợi hại trong đó.
Trên xe ngựa, Lương Thanh Huyên mày liễu cau lại, nàng vốn là người thiện tâm, hiện nay vì mình mà làm hại đến danh tiếng Đường Anh, nàng càng là hận chính mình không thể gánh chịu phần tội này.
Trong lòng Giang Diệu cũng là tràn đầy ưu phiền trở về phủ.
Giang Thừa Ngạn biết hôm nay muội muội cùng Lương Thanh Huyên đến gặp Đường Anh, liền hỏi:
“Vị Đường tiểu thư kia không sao chứ?”
Đêm đó ở trong hẻm nhỏ, hắn nhìn thấy tiểu cô nương kia một mình đem hai người bắt cóc đánh ngã, nhìn là một cô nương rất nhu nhược, không ngờ có khí lực lớn như vậy. Sau đó, hắn cùng Lương Thức chạy tới, căn bản không phải tốn bao nhiêu sức lực.
Giang Diệu đem sự tình kể hết cho Giang Thừa Ngạn, sau khi nghe, lông mày Giang Thừa Ngạn cũng nhíu chặt. Nói cho cùng, tiểu cô nương kia vì cứu vị hôn thê của hắn, hơn nữa cho dù là cứu người khác thì cô nương thiện lương như thế, cũng không nên là kết cục như vậy.
Vẫn là Giang Diệu đi tìm Kiều Thị. Kiều Thị cũng biết việc này, lại thấy nữ nhi để bụng như vậy, liền rõ ràng ý tứ của nữ nhi, nàng vươn tay sờ sờ đầu nữ nhi, mỉm cười:
“Được, này mai nương liền đi một chuyến đến Đường phủ, con không cần quá lo lắng.”
Có lời này của Kiều Thị, Giang Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôn thị mấy ngày nay đang ưu phiền không ngớt, chỉ cảm thấy đời này của nữ nhi xem như là xong, nhưng vừa nghe thấy Trấn Quốc công phu nhân tự mình đến đây, muốn giúp nữ nhi nàng tìm một mối hôn nhân tốt, lúc này mới khiến tâm tình của Tôn thị như xé mây nhìn thấy mặt trời.
Đường Anh nhìn mẫu thân nhà mình bây giờ mới lộ ra nụ cười, cũng hướng về Kiều Thị nói: “Tạ ơn phu nhân.”
Tôn thị tâm trạng thoải mái, trách móc nữ nhi một chút:
“Tiểu cô nương gia, không xấu hổ.”
Nhưng trong lòng là cực kì hài lòng.
Chuyện của Đường Anh được giải quyết, liền rất nhanh là qua hai tháng.
Đầu tháng ba đúng là nhiều chuyện náo nhiệt, đầu tiên là Giang Diệu cập kê, sau đó là việc hôn nhân của Giang Thừa Ngạn cùng Lương Thanh Huyên. Mà trước hôm Giang Thừa Ngạn kết hôn mấy ngày, thì chính là ngày Trưởng công chúa xuất giá.
Giang Diệu tất nhiên cũng nhận được thiếp mời.
(๑>◡<๑)
Bởi vì cử chỉ hiệp nghĩa của Đường Anh, Kiều Thị rất tán thành cho nữ nhi cùng Đường Anh lui tới. Giang Diệu cập kê là ngày tháng trọng đại, Kiều Thị cũng chủ động giúp nữ nhi mời Đường Anh. Nhìn thấy mẫu thân yêu thích Đường Anh như vậy, Giang Diệu đúng là không hề cảm thấy bất ngờ.
Đời trước mới đầu mẫu thân nàng đối với người con dâu Đường Anh này cũng là yêu thích, chỉ là sau đó bởi vì tính tình Đường Anh quá mức hiếu động, thường thường cùng Tam ca nàng vui cười đùa giỡn, hai người mặc dù là vui mừng oan gia, nhưng tóm lại Kiều Thị hi vọng nhi tử hoạt bát này sau khi thành thân có thể trở nên thành thục thận trọng một chút, mà không phải là để hắn cưới một người về làm bạn cùng chơi, cùng nháo.
Làm mẹ chồng đối với con dâu khó tránh khỏi có chút nghiêm khắc, huống chi Trấn Quốc Công phủ lại là gia đình giàu có, cho dù mình yêu thích, cũng không chịu nổi người bên ngoài nói.
Có điều nếu không làm con dâu, yêu cầu của Kiều Thị đối với Đường Anh đương nhiên sẽ không cao như thế, nên thấy Đường Anh hoạt bát đáng yêu, Kiều Thị chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tính tình thành thật, yên tâm để nữ nhi kết giao.
Cho tới việc hôn nhân của Đường Anh, Kiều Thị đương nhiên cũng lưu tâm tới.
Chỉ là Nhị thẩm thẩm Phùng thị có chút không thích chuyện Kiều Thị giúp người ngoài làm mai.
Ba nhi tử của Phùng thị thì việc hôn sự của Giang Thừa Khâm cùng Giang Thừa Ngọc đã có, sau tết đã cùng đàm luận với cha mẹ đối phương, cũng coi như là bát tự có đưa ra, chỉ chờ ngày đẹp là tới cửa cầu hôn. Cha mẹ đối phương gật đầu, tới cửa cầu hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi, vì thế Phùng thị rất là vui mừng.
Còn tiểu nhi tử Giang Thừa Cầm mới vừa tròn mười sáu tuổi, cũng đã được một mối hôn nhân tốt, đó chính là Phương tiểu thư – nữ nhi con vợ cả của Vĩnh Ninh hầu phủ. Phương tiểu thư xinh đẹp như hoa, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong tầm mắt quý nữ kinh thành đúng là có chút tên tuổi.
Gia thế Phương tiểu thư kia, Phùng thị rất hài lòng, mà đối phương cũng rất nhiệt tình, nói nữ nhi đã mười lăm, hy vọng có thể sớm chút kết hôn nên càng ngày càng khiến Phùng thị cười đến không ngậm mồm vào được, chỉ tuyên bố việc hôn sự của tiểu nhi tử sợ là còn sớm hơn hai vị ca ca phía trước.
Kiều Thị biết Vĩnh Ninh hầu phu nhân là người mắt cao hơn đầu, bằng không cũng sẽ không giữ nữ nhi đến tận mười lăm mà vẫn chưa định thân, trước mắt lại đồng ý sảng khoái như vậy, tất nhiên là có điểm kỳ lạ, vậy mà Phùng thị nghe xong lại cảm thấy ba nhi tử của Kiều Thị, mỗi người đều có một mối hôn nhân tốt, đều cưới được con dâu gia thế hiển hách nên Kiều Thị không chịu nổi việc nhi tử của nàng cũng có mối hôn nhân tốt, nên Kiều Thị cứ một lời không hợp, hai lời không hợp nói ra.
Sau đó Kiều Thị không tiếp tục nhúng tay vào việc này, thời khắc Phùng thị dương dương tự đắc, mới nghe được người ta nói vị tiểu thư con vợ cả của Vĩnh Ninh hầu phủ cùng một thư sinh nghèo túng chạy trốn, hơn nữa còn mang thai.
Chuyện này khiến Phùng thị tức giận đến mặt đều trắng —— chẳng trách Vĩnh Ninh hầu phu nhân kia lại nhiệt tình như vậy, thì ra là muốn miễn phí cho nhi tử của nàng một hài tử!
Lúc trước hôn sự này, Phùng thị đều khoe khoang với những gia đình quen thuộc trong kinh thành, lần này bị mất mặt như thế làm Phùng thị gần một tháng cũng không dám đi ra ngoài giao tiếp, rồi nàng khóc sướt mướt ở trước mặt Kiều Thị nhận lỗi, còn hi vọng Kiều Thị có thể giúp nhi tử của nàng tìm một mối hôn nhân khác.
Tuy rằng Kiều Thị không thích kiểu thay đổi sắc mặt của Phùng thị, nhưng đến cùng xuất phát từ quan hệ, mà thường ngày chất nhi Giang Thừa Cẩm đối với nàng cũng cung kính hiếu thuận, nên Kiều Thị liền miễn cưỡng đồng ý.
(๑>◡<๑)
Sau khi Giang Diệu cập kê, chính là ngày vui của Trưởng công chúa.
Mà tiệc cưới của Trưởng công chúa là trường hợp trọng yếu mà sau khi Giang Diệu cập kê sẽ tham dự đầu tiên, tự nhiên là không qua loa được.
Buổi tối trước một ngày, Bảo Cân, Bảo Lục liền cân nhắc một phen xem ngày mai tiểu thư nhà mình phải mặc trang phục như thế nào.
Ngày hôm sau, hai người này sửa soạn thật lâu, đem Giang Diệu trở nên thật xinh đẹp lung linh thì hai cô nàng này mới coi như là thoả mãn.
Chỉ là sau cập kê, Giang Diệu liền không cần phải chải hai búi tóc nữa, hiện nay thiếu nữ chưa lấy chồng thì sẽ chải thuỳ hoàn phân tiếu kế, đúng là so với lúc trước nhìn như tiểu nữ oa ngây ngô non nớt thì bây giờ nhiều hơn mấy phần xinh đẹp, mỹ miều của nữ nhân.
Chuyến này, Giang Diệu không phải trực tiếp đi Tiết phủ uống rượu mừng, mà là tiến cung bồi Trưởng công chúa xuất giá, chờ đội ngũ đón dâu của Tiết phủ đem Trưởng công chúa nghênh đón xong thì nàng mới đi theo đến Tiết phủ. Vì thế Giang Diệu xuất phát sớm hơn so với những người khác.
Thời điểm Giang Diệu đến Ngọc Minh cung của Trưởng công chúa, liền thấy nhóm cung tỳ còn đang mặc gả y cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa dùng sức hít khí, miệng nói: “Chật chết Bổn cung rồi.”
Công chúa hoàng gia xuất giá, chuyện này phô trương không cần phải nói, gả y tự nhiên cũng tinh xảo hoa mỹ, chỉ là hiện nay Trưởng công chúa không mấy dễ chịu, nhóm cung tỳ đang nỗ lực buộc chặt phần ngực cho Trưởng công chúa, nhìn vẻ mặt Trưởng công chúa nín thở như chịu tội, Giang Diệu mới không nhịn được mà hé miệng cười cợt.
Trưởng công chúa nhìn thấy, mới trừng Giang Diệu một chút, nói:
“Diệu Diệu ngươi còn chê cười ta.”
Có thể không chê cười được sao? Lúc trước Trưởng công chúa chẳng muốn thử gả y, lúc này nhìn trước ngực bị bó chặt như chịu tội, nàng thấy thật buồn cười nha.
Có điều —— Giang Diệu rất hiếm thấy Trưởng công chúa mặc trang phục sang trọng, mà đại thể Trưởng công chúa yêu thích mặc xiêm y rộng rãi tiện lợi, vào lúc này nàng nhìn Trưởng công chúa mặc trang phục thắt eo như vậy, mới phát hiện ra Trưởng công chúa không chỉ cao gầy, mà tư thái yểu điệu, ngực nở to tròn, vòng eo tinh tế dẻo dai, bụng bằng phẳng không có tý mỡ dư thừa.
Nhìn quá chăm chú, Giang Diệu không phát hiện Trưởng công chúa đi tới, đến khi bị Trưởng công chúa vươn hai tay ra mạnh mẽ bóp nơi mềm mại của nàng, nàng mới ngượng ngùng kinh hô:
“Trưởng công chúa!”
Trưởng công chúa cười cười, nói:
“Ngươi cũng không nhỏ, không cần nhìn chằm chằm ta như thế nha.”
Giang Diệu quả thực ngượng muốn chết rồi, tuy nói mấy tháng nay nơi này của nàng xác thực lớn lên không ít, nhưng nói ra ngoài miệng lại là một chuyện khác. Nàng nhìn nhóm cung tỳ cũng che miệng cười, vội nói:
“Trưởng công chúa vẫn là mau mau trang điểm, mặc trang phục đi.”
Phải lập gia đình chính là Trưởng công chúa, nhưng chính Trưởng công chúa cũng không thấy vội. Nàng khoanh tay, sau đó sờ sờ bụng của chính mình, hỏi:
“Cũng muốn?”
Giang Diệu hiểu ý chính là cái gì, nên nàng đúng là thành thực gật gật đầu.
Cô nương gia mềm mại mặc dù tốt, nhưng vóc người Trưởng công chúa yểu điệu thướt tha, nhưng lại không có vẻ như liễu rủ trong gió, mà là vẻ khỏe mạnh, săn chắc lại dẻo dai, Giang Diệu tự nhiên cũng muốn được như vậy.
Nhìn tiểu cô nương mắt to long lanh trước mặt, Trưởng công chúa tự mình đem mấy động tác mà mình thường xuyên tập trên giường nhỏ vào buổi sáng cùng buổi tối nói ra, xong mới hỏi:
“Diệu Diệu nhớ chưa?”
Trí nhớ Giang Diệu xưa nay tốt, nàng cười khanh khách gật đầu nói:
“Đã nhớ kỹ.”
Giang Diệu ở trong điện ngồi một lúc thì Vệ Bảo Linh liền đi vào.
Sau chuyện xảy ra ở Tây Sơn, Giang Diệu đúng là chưa từng thấy mặt Vệ Bảo Linh, trong ngày thường một ít nhóm quý nữ có yến hội, đại thể sẽ mời Vệ Bảo Linh, nhưng từ khi Vệ Bảo Linh cùng phùng Ngọc Tuyền định thân, liền cực ít đi ra ngoài.
Vào lúc này, Giang Diệu thoáng ngẩng đầu, thấy Vệ Bảo Linh trang điểm không tinh xảo như ngày xưa, mà khuôn mặt nhỏ càng gầy hốc hác đi, làm nổi bật đôi mắt vừa to, vừa tròn, mà trong con ngươi lại rưng rưng nước.
Giang Diệu theo bản năng nhíu lông mày. Dáng dấp này vào ngày thường thì cũng kệ nhưng hôm nay là ngày Trưởng công chúa xuất giá, bộ dạng này không phải là quá đáng rồi sao.
Giang Diệu hướng về Trưởng công chúa nói:
“Trưởng công chúa, lúc Diệu Diệu đi vào, nhìn thấy hoa mẫu đơn trong vườn nở vô cùng đẹp, ta có thể đi ra ngoài ngắm một chút không?”
Còn phải trang điểm một lâu, mà Trưởng công chúa lại biết quan hệ của Giang Diệu cùng Vệ Bảo Linh không được tốt, liền cười gật đầu:
“Được, ngươi đi đi. Đừng đi xa.”
“… Vâng.” Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới ra khỏi Ngọc Minh cung.
Vệ Bảo Linh nhìn biểu tỷ xưa nay luôn thương yêu mình, vậy mà trước mắt quan hệ tốt cùng một người ngoài như vậy, còn đối với nàng thì lạnh nhạt, thờ ơ, làm nàng thấy có chút oan ức rũ rũ mắt xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook