Thịnh Sủng Chi Hạ
-
Chương 12-1
Edit: Gấu
- -------------------------------------------------------------
Nếu là tính tình trước đó của nàng, nhất định sẽ phẩy tay áo rời đi, nhưng đây là Mạnh phủ, Chu Tố Khanh lại là thượng khách của dì, Mai Như tính tình lại kiêu căng, cũng biết hiện tại nên thu liễm một chút, không thì dì lại dị nghị chuyện này. Nghĩ như thế, Mai Như miễn cưỡng dồn nén sự chán ghét này lại, khuôn mặt bình tĩnh, cùng nha hoàn đi tới chỗ của tiểu Kiều Thị.
Mạnh Uẩn Lan đã sớm có ở đó, lúc này thấy Mai Như đến, nhịn không được lặng lẽ nháy mắt ra hiệu- có tỷ muội tốt cùng mình chịu trận, nàng có thể không vui sao?
Mai Như trừng một cái, không có chút ý tốt nào.
Mạnh Uẩn Lan trong lòng bật cười, ánh mắt hướng tới phía sau, chợt nhìn thấy Chu Tố Khanh, nàng không cười được nữa, lông mày bắt đầu nhíu lại. Nháy mắt tiếp theo, nàng vội vàng ngượng ngùng thu lại sự vui vẻ, lai bày ra thân phận mỹ nhân an tĩnh thận trọng, ngồi đoan đoan chính chính, lưng thẳng tắp, sợ mình chỗ kia làm không tốt, bị so sánh với Chu Tố Khanh.
Đây là canh giờ mà tiểu Kiều Thị đang luyện chữ, nhìn nàng đến én, chỉ gật đầu nhẹ, thuận miệng phân phó nói:" Tuần Tuần, trước tiên con ra phía sau, luyện chữ cho tốt rồi đến sửa soạn lại Phương Vật Chí." Xoay ánh mắt, ngược lại hướng Chu Tố Khanh cười nhạt một tiếng:" Bái cẩn, làm phiền con."
" Tiên Sinh khách khí rồi." Chu Tố Khanh khép tay áo khom người, rồi hướng Mai Như cười nói:" Như muội muội, tỷ lại bêu xấu* trước mặt muội rồi."
Nguyên văn: 献丑: trình bày sự kém cỏi trước mặt người khác.
Mai Như căn bản không nghĩ đến phản ứng của người này, nàng cũng không nhìn nàng ta, chỉ cầu khẩn tiểu Kiều Thị:" Dì, không cần làm phiền Chu tỷ tỷ ạ."
" Vì sao? " Tiểu Kiều Thị cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu:"Chữ của Bái Cẩn vô cùng đẹp."
Mai Như thấy thế, biết rõ là chủ ý của dì, nhưng hôm nay nàng muốn hạ quyết tâm để thuyết phục Tiểu Kiều Thị. Đôi mắt đào hoa đảo một vòng, Mai Như mở miệng Nói:" Dì, Tuần Tuần có một chuyện không rõ." Tiếng nói nàng mềm mại nhu nhu, phối hợp với vẻ mặt, làm cho người ta đau lòng.
" Chuyện gì? " Tiểu Kiều Thị hỏi nàng.
Nội tâm Mai Như vui mừng, trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm trọng, rung đùi đắc ý nói:" Người xưa nói cầm kỳ thi họa đều tùy tâm tùy tính, nếu cứ ngang ngược muốn người khác dạy mình, thì chẳng phải đó là dáng vẻ kệch cỡm? Tay Kiều Thị đang chắp bút chợt dừng lại, đưa mắt lên nhìn. Mai Như tiếp tục nói:" Dì, cũng giống như gốc cây hoa, một ngọn núi, một phong cảnh đều có dáng vẻ tự nhiên, nếu có người cứng rắn nhất định muốn uốn nắn, bóp chặt nó, chẳng phải sẽ mất đi sự thú vị vốn có hay sao?"
Tiểu Kiều Thị nghe đến chỗ này, đặt bút xuống, tinh tế đánh giá một lượt, không khỏi lắc đầu:"Tuần Tuần, thật sự con có cái miệng khéo, dì thiếu chút nữa bị con dẫn vào tròng rồi!" Bà nói:" Con lấy chính mình so sánh vơia gốc cây hoa, không biết cây hoa này lại tùy ý ở hồ, đấy cũng là không tốt."
Nghe ý tứ trong lời nói, Mai Như biết rõ mình vẫn còn trong tay Chu Tố Khanh, nàng thật sự ghét bộ dáng làm bộ làm tịch của người này,lúc này lại nói đường vòng:" Dì, nếu đã như vậy, chúng ta liền biện luận một chữ "Tốt". Thế sự khôn lường cái gì tốt, cái gì không tốt. Mà thế nhân cũng hàng ngàn, hàng vạn, chỉ sợ chữ " Tốt" này cũng có nhiều cái nhìn khác nhau, ai tốt, ai xấu lại để cho người khác bàn tán? "
" Tuần Tuần, lời này có chút ý tứ." Tiểu Kiều Thị đề nghị: Hôm nay ngẫu nhiên An ca lại ở trong phủ, không bằng con cùng Bái Cẩn viết bức thư, ta cùng An Nhi sẽ bình luận. Nếu một trong hai ta hoặc An Ca Nhi nói " Tốt", dì sẽ không bắt con tập viết."
Mai Như tự nhiên đồng ý.
Mạnh Uẩn Lan vừa nghe, vội vàng nói:" Nương, con cũng muốn." Nàng liên tục bị Chu Tố Khanh đè, lúc này chỉ trông mong có cơ hội cùng Chu Tố Khanh so tài, tuyệt đối không thể để nương xem thường mình.
Tiểu Kiều Thị nhìn hướng Chu Tố Khanh, ánh mắt lộ ra tia tìm kiếm. Chu Tố Khanh đương nhiên sẽ đáp ứng. Nàng là tiểu thư kinh thành, còn Mai Như.... chẳng có danh tiếng gì, nếu người khác nhắc đến, quá lắm chỉ " A" một tiếng, chính là Tam cô nương tính tình ngang ngược.
Việc đã định, Tiểu Kiều Thị liền ra lệnh cho nha hoàn đi thông báo với Mạnh An. Một lát sau, nha hoàn trở về bẩm báo:" Thái Thái, Nhị gia nói đã biết. Nhị gia còn nói, chỉ hai người thì có phần bất công, vừa lúc Yến Vương điện hạ ở đây không bằng mời ngài ấy đến bình luận một chút.
Tiểu Kiều Thị gật đầu:" An Nhi suy nghĩ thật chu toàn, Yến Vương điện hạ ở kinh thành là tài năng xuất chúng, như thế càng tốt."
Mai Như căn bản còn có tí niềm tin, lúc này nghe thấy Phó Tranh ở đây, không khỏi tức giận! Phó Tranh là kế nghiệp thầy Hạ Thái phó, mà Chu Tố Khanh lại là cháu ngoại của Hạ Thái, hai người vốn dĩ quen biết, lại còn là thanh mai trúc mã, Phó Tranh nhất định sẽ giúp muội muội mình nói tốt.
Nha hoàn đem bút mực chuẩn bị tốt, tiểu Kiều Thị nói:" Nếu hôm nay đã là việc so tài, chúng ta liền định một bức:" Linh phi kinh." Đây là một bức thích hợp đee nữ từ viết, nét chữ nhỏ, tú mỹ dịu dàng, cũng sẽ toát lên bản lĩnh của người viết.
Mai Như lặng lẽ nhăn mi lại.
- -------------------------------------------------------------
Nếu là tính tình trước đó của nàng, nhất định sẽ phẩy tay áo rời đi, nhưng đây là Mạnh phủ, Chu Tố Khanh lại là thượng khách của dì, Mai Như tính tình lại kiêu căng, cũng biết hiện tại nên thu liễm một chút, không thì dì lại dị nghị chuyện này. Nghĩ như thế, Mai Như miễn cưỡng dồn nén sự chán ghét này lại, khuôn mặt bình tĩnh, cùng nha hoàn đi tới chỗ của tiểu Kiều Thị.
Mạnh Uẩn Lan đã sớm có ở đó, lúc này thấy Mai Như đến, nhịn không được lặng lẽ nháy mắt ra hiệu- có tỷ muội tốt cùng mình chịu trận, nàng có thể không vui sao?
Mai Như trừng một cái, không có chút ý tốt nào.
Mạnh Uẩn Lan trong lòng bật cười, ánh mắt hướng tới phía sau, chợt nhìn thấy Chu Tố Khanh, nàng không cười được nữa, lông mày bắt đầu nhíu lại. Nháy mắt tiếp theo, nàng vội vàng ngượng ngùng thu lại sự vui vẻ, lai bày ra thân phận mỹ nhân an tĩnh thận trọng, ngồi đoan đoan chính chính, lưng thẳng tắp, sợ mình chỗ kia làm không tốt, bị so sánh với Chu Tố Khanh.
Đây là canh giờ mà tiểu Kiều Thị đang luyện chữ, nhìn nàng đến én, chỉ gật đầu nhẹ, thuận miệng phân phó nói:" Tuần Tuần, trước tiên con ra phía sau, luyện chữ cho tốt rồi đến sửa soạn lại Phương Vật Chí." Xoay ánh mắt, ngược lại hướng Chu Tố Khanh cười nhạt một tiếng:" Bái cẩn, làm phiền con."
" Tiên Sinh khách khí rồi." Chu Tố Khanh khép tay áo khom người, rồi hướng Mai Như cười nói:" Như muội muội, tỷ lại bêu xấu* trước mặt muội rồi."
Nguyên văn: 献丑: trình bày sự kém cỏi trước mặt người khác.
Mai Như căn bản không nghĩ đến phản ứng của người này, nàng cũng không nhìn nàng ta, chỉ cầu khẩn tiểu Kiều Thị:" Dì, không cần làm phiền Chu tỷ tỷ ạ."
" Vì sao? " Tiểu Kiều Thị cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu:"Chữ của Bái Cẩn vô cùng đẹp."
Mai Như thấy thế, biết rõ là chủ ý của dì, nhưng hôm nay nàng muốn hạ quyết tâm để thuyết phục Tiểu Kiều Thị. Đôi mắt đào hoa đảo một vòng, Mai Như mở miệng Nói:" Dì, Tuần Tuần có một chuyện không rõ." Tiếng nói nàng mềm mại nhu nhu, phối hợp với vẻ mặt, làm cho người ta đau lòng.
" Chuyện gì? " Tiểu Kiều Thị hỏi nàng.
Nội tâm Mai Như vui mừng, trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm trọng, rung đùi đắc ý nói:" Người xưa nói cầm kỳ thi họa đều tùy tâm tùy tính, nếu cứ ngang ngược muốn người khác dạy mình, thì chẳng phải đó là dáng vẻ kệch cỡm? Tay Kiều Thị đang chắp bút chợt dừng lại, đưa mắt lên nhìn. Mai Như tiếp tục nói:" Dì, cũng giống như gốc cây hoa, một ngọn núi, một phong cảnh đều có dáng vẻ tự nhiên, nếu có người cứng rắn nhất định muốn uốn nắn, bóp chặt nó, chẳng phải sẽ mất đi sự thú vị vốn có hay sao?"
Tiểu Kiều Thị nghe đến chỗ này, đặt bút xuống, tinh tế đánh giá một lượt, không khỏi lắc đầu:"Tuần Tuần, thật sự con có cái miệng khéo, dì thiếu chút nữa bị con dẫn vào tròng rồi!" Bà nói:" Con lấy chính mình so sánh vơia gốc cây hoa, không biết cây hoa này lại tùy ý ở hồ, đấy cũng là không tốt."
Nghe ý tứ trong lời nói, Mai Như biết rõ mình vẫn còn trong tay Chu Tố Khanh, nàng thật sự ghét bộ dáng làm bộ làm tịch của người này,lúc này lại nói đường vòng:" Dì, nếu đã như vậy, chúng ta liền biện luận một chữ "Tốt". Thế sự khôn lường cái gì tốt, cái gì không tốt. Mà thế nhân cũng hàng ngàn, hàng vạn, chỉ sợ chữ " Tốt" này cũng có nhiều cái nhìn khác nhau, ai tốt, ai xấu lại để cho người khác bàn tán? "
" Tuần Tuần, lời này có chút ý tứ." Tiểu Kiều Thị đề nghị: Hôm nay ngẫu nhiên An ca lại ở trong phủ, không bằng con cùng Bái Cẩn viết bức thư, ta cùng An Nhi sẽ bình luận. Nếu một trong hai ta hoặc An Ca Nhi nói " Tốt", dì sẽ không bắt con tập viết."
Mai Như tự nhiên đồng ý.
Mạnh Uẩn Lan vừa nghe, vội vàng nói:" Nương, con cũng muốn." Nàng liên tục bị Chu Tố Khanh đè, lúc này chỉ trông mong có cơ hội cùng Chu Tố Khanh so tài, tuyệt đối không thể để nương xem thường mình.
Tiểu Kiều Thị nhìn hướng Chu Tố Khanh, ánh mắt lộ ra tia tìm kiếm. Chu Tố Khanh đương nhiên sẽ đáp ứng. Nàng là tiểu thư kinh thành, còn Mai Như.... chẳng có danh tiếng gì, nếu người khác nhắc đến, quá lắm chỉ " A" một tiếng, chính là Tam cô nương tính tình ngang ngược.
Việc đã định, Tiểu Kiều Thị liền ra lệnh cho nha hoàn đi thông báo với Mạnh An. Một lát sau, nha hoàn trở về bẩm báo:" Thái Thái, Nhị gia nói đã biết. Nhị gia còn nói, chỉ hai người thì có phần bất công, vừa lúc Yến Vương điện hạ ở đây không bằng mời ngài ấy đến bình luận một chút.
Tiểu Kiều Thị gật đầu:" An Nhi suy nghĩ thật chu toàn, Yến Vương điện hạ ở kinh thành là tài năng xuất chúng, như thế càng tốt."
Mai Như căn bản còn có tí niềm tin, lúc này nghe thấy Phó Tranh ở đây, không khỏi tức giận! Phó Tranh là kế nghiệp thầy Hạ Thái phó, mà Chu Tố Khanh lại là cháu ngoại của Hạ Thái, hai người vốn dĩ quen biết, lại còn là thanh mai trúc mã, Phó Tranh nhất định sẽ giúp muội muội mình nói tốt.
Nha hoàn đem bút mực chuẩn bị tốt, tiểu Kiều Thị nói:" Nếu hôm nay đã là việc so tài, chúng ta liền định một bức:" Linh phi kinh." Đây là một bức thích hợp đee nữ từ viết, nét chữ nhỏ, tú mỹ dịu dàng, cũng sẽ toát lên bản lĩnh của người viết.
Mai Như lặng lẽ nhăn mi lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook