Thịnh Sủng Chi Hạ
-
Chương 10
Edit: Gấu
Chưa beta
- -----------------------------------------------------------
Trong kiếp trước, việc duy nhất mà Phó Tranh thay nàng làm, đó chính là phế bỏ hai cánh tay của Chu gia tiểu thư này.
Khi đó, hắn nhấc kiếm, lạnh lùng hỏi:" Ngươi đẩy bằng cánh tay nào? "
Chu Tố Khanh bị hù doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mặt mày mất đi thần sắc, chi biết bổ nhào qua cầu xin hắn:" Thân Trai ca ca, không phải là muội, không phải là muội... "
"A "
Phó Tranh cười lạnh.
Mai Như yên tĩnh nằm một bên, xem Phó Tranh tự tay thay cốt nhục còn chưa thành hình của họ báo thù.
Nàng nhắm mắt lại, chỉ còn sự lạnh lẽo đến thấu xương của nước, cảm giác rùng mình ùn ùn kéo đến.
"Tuần Tuần, Tuần Tuần! "Mạnh Uẩn Lan đẩy nàng " Đang suy nghĩ gì vậy. "
Mai Như lấy lại tinh thần, chỉ cười nhạt:" Không có gì. "Nàng vừa nói vừa cầm một hột mơ, bỏ vào trong miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt. Chu Tố Khanh vào phòng, áo dài thêu hoa lan tím nhạt, váy dài màu trắng ngà, trâm cài tóc mai.
"Uẩn Lan muội muội, Như muội muội." Nàng ấm áp cười một tiếng.
Chu Tố Khanh là tôn nữ của Hạ Thái Phó, mẫu thân qua đời khi còn nhỏ phụ thân thì tái gía, vì thế ở nhà tổ phụ ở ngoại ô kinh thành.
Mai Như cùng nàng không quen nhưng lại gặp nhau mấy lần. Lúc này nghe Chu Tố Khanh gọi " Như muội muội". Mai Như chỉ cảm thấy chán ghét. Nàng lạnh lùng cười một tiếng, ngay cả trả lời cũng không muốn.
Chu Tố Khanh ngẩn người một chút, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nhẹ nhìn Mạnh Uẩn Lan.
Mạnh Uẩn Lan tránh không được, nàng có thể đối với Mai Như thoải mái không kiêng dè, nhưng lại không thee trước mặt người ngoài mà làm mất danh tiếng.
Mạnh Uẩn Lan cười cười, tiến lên kéo Chu Tố Khanh ngồi xuống, hàn huyên nói:" Chu tỷ tỷ hôm nay lại đến tìm nương của muội."
Chu Tố Khanh gật đầu, dịu dàng trả lời:" Vài ngày trước Kiều tiên sinh có hai quyển sách cổ, trong lòng nhớ đến tỷ nên gọi tỷ đến xem một chút. Ta nghĩ tiên sinh lúc này đang vẽ tranh, bất tiện quấy rầy, trước hết đến chỗ Chu muội ngồi uống trà."
Được lọt vào mắt tiểu Kiều thị cực ít, Chu Tố Khanh là một trong những số ít ấy, nàng tự nhiên sẽ có tư cách này.
Nói ví dụ Mai Thiến sinh ra đã đẹp, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ở kinh thành đứng đầu trong dàn quý nữ, ở đây là chuyện bình thường. Mà trước mặt đây là Chu Tố Khanh, hai người không giống nhau. Nàng tướng mạo đoan trang, dịu dàng hiền thục, tài văn chương co thee sánh ngang với nam nhân. Bây giờ mà được nành cho một bức chữ, cũng có thể ở nhà mà thắp hương được rồi.
Nhưng nghe nàng nói chuyện nho nhã, Mai Như cảm thấy khí đen tỏa ra, chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt.
Thần giao cách cảm, Mạnh Uẩn Lan cũng ước người này đi nhanh một chút.
Nói đến đây, toàn bộ kinh thành đều khen Chu Tố Khanh, nhưng Mạnh Uẩn Lan lại không thích nàng. Nguyên nhân không thích đơn giản là trong khinh thành có hai vị tiểu thư tài năng, một người là Chu Tố Khanh, một người là Mạnh Uẩn Lan, mà Mạnh Uẩn Lan luôn phải xếp sau. Mà nguyên nhân đấy thì thôi đi, ngay cả lúc tiểu Kiều Thị nhàm chán, cũng thường xuyên nhắc tới nàng ta bên tai nàng, nào là câu này Chu Tố Khanh đối tốt hơn, nào là chữ này nàng ta viết đẹp hơn.....
Tất cả đều so sánh nành với Chu Tố Khanh.
Như vậy có phiền không cơ chứ!
Hiện tại đối mặt với người này, Mạnh Uẩn Lan vẫn cười, nhưng không thể kéo căng ra được, nên lấy khuỷu tay chọt Mai Như.
Ăn một phát rõ đau, Mai Như quay nhìn, cố tỏ vẻ không giận:" Ngươi đẩy ta làm cái gì?"
Biết nàng giả vờ giả vịt, Mạnh Uẩn Lan ở dưới ngắt nhéo Mai Như, cố làm ra vẻ không biết hỏi:" Tuần Tuần, sao ngươi chẳng nói gì vậy? "
" Không có gì để nói. " Mai Như buông tay, thật sự là không nể mặt Chu Tố Khanh.
Mạnh Uẩn Lan phát điên trừng mắt, nháy mắt ra hiệu, Mai Như lúc này mới cười một tiếng, nhìn qua Chu Tố Khanh, nói:"Chu tỷ, không biết sức khỏe Hạ Thái phó có như thế nào rồi? "
Chu Tố Khanh cười nói:" Ngoại tổ phụ thời gian qua sức khỏe rất cường tráng. "
Mai Như gật đầu hỏi:"Còn Hạ lão phu nhân thì như thế nào? "
"Ngoại tổ mẫu cũng tốt."
Mai Như vẫn gật đầu, bộ dáng ngây thơ, tiếp tục hỏi:" Vậy Hạ thị lang? "
Mạnh Uẩn Lan lần này nghe rõ, nhất thời mím môi cười một tiếng.
Mặt Chu Tố Khanh cuối cùng cũng có chút biến đổi, kéo căng không ngừng, nàng miễn cưỡng cười nói:"Cữu cữu cũng tốt." Nói xong, đứng dậy nói:" Hai vị muội muội, xem ra Kiều tiên sinh cũng vẽ xong rồi, ta đi đến chỗ ngài ấy. "
"Chu tỷ đi thong thả." Mạnh Uẩn Lan khách sáo nói.
Chu Tố Khanh khẽ vuốt cằm, ánh mắt xẹt qua chỗ Mai Như, lúc này thấy Mai Như chỉ nghiêng đầu, đôi bàb tay thon gọn đang chọn mơ ăn. Nàng xoay người cười nhẹ rồi rời đi.
Tiễn đưa người đi, Mạnh Uẩn Lan thở một hơi nhẹ nhõm:" Tuần Tuần, ngươi đúng là không nể mặt Chu tỷ."
"Nể mặt nàng ta làm gì? " Mai Như cười lạnh.
Nếu không phải còn Mạnh Uẩn Lan, hôm nay khéo nàng cùng nàng ta tranh cãi sao lại tung tin nàng với Thập Nhất điện hạ.
Chu Tố Khanh muốn gả cho Phó Tranh thì thôi đi, lại còn dám làm tổn hại danh tiếng của Thiến tỷ cùng nàng! Thật là tức chết! Hết lần này đến lần khác Chu Tố Khanh là đệ nhất kinh thành tiểu thư, một câu nói vô ý của nàng ta mà khiến người khác nói mười câu.
Mai Như trong lòng đang nghẹn khuất, Mạnh Uẩn Lan bên cạnh ôm bụng nở nụ cười:" Tuần Tuần, vừa nãy ngươi nói vài câu thật lợi hại! - Hạ Thái phó đâu? Hạ lão phu nhân đâu? Hạ thị lang đâu? " Mạnh Uẩn Lan một bên rung đùi đắc ý, cười lăn lộn:" Chao ôi ôi Tuần Tuần, ngươi thật lợi hại. "
Mai Như sẵng giọng:" Còn không phải học An biểu ca."
Dượng, dì sức khỏe như thế nào?
Lão phu nhân sức khỏe như thế nào?
Thiến tỷ rơi xuống nước, nàng khỏe chưa?
Nghĩ đến bộ dáng ngơ ngác của An biểu ca, chịn Mai Như cũng không nhịn được cười.
Tiểu tỷ muội nháo loạn một lúc, Mạnh Uẩn Lan mời Mai Như ở lại dùng cơm, thân mật nói, lúc này mới lưu luyến không muốn nàng rời đi, lại nhắc:" Ngày mai giờ Tỵ nhớ đến."
Nghĩ đến bộ dáng lợi hại của tiểu Kiều Thị, Mai Như khóc thầm. Nàng từ chối nói:" Để ta về hỏi nương ta xem."
Kiều Thị hiểu Mai Như nhất, làm sao cho Mai Như đến đây chịu khổ. Không cần nàng đi khảo trạng công danh, Kiều Thị cảm thấy Mai Như ở trong phủ theo học phu tử là tốt rồi.
Mạnh Uẩn Lan vừa nghe chu miệng lên:" Dì tất nhiên không đồng ý."
Tìm được chỗ dựa vững chắc, Mai Như mừng thầm, nói:" Rảnh thì ta lại đến chơi."
Đang nói mấy lời này thì Chu Tố Khanh cũng muốn về phủ. Xe ngựa hai nhà vốn dừng cùng chỗ, lúc này nành đi qua, liền thấy Mạnh Uẩn Lan cùng Mai Như, giống lúc trước cười gọi bọn họ:" Lan muội muội, Như muội muội." Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mai Như cũng cười:" Chu tỷ." Lại nói:" Làm phiền hỏi thăm Hạ Thái phó. "
Mạnh Uẩn Lan khóe miệng giật giật, Chu Tố Khanh mặt cứng đờ, sau đó lại cười nhạt một tiếng. Nàng kiềm chế vì thân phận, quyết không cùng tiểu nha đầu này đấu võ mồm.
Hai người cùng lên xe, vốn dĩ ai trở về nhà người ấy, vừa vặn Mai phủ và Hạ phủ lại cùng hướng trong thành. Chính vì vậy, xe ngựa miễn cưỡng đi cùng đường.
Hạ phủ đi trước, Mai phủ đi sau.
Trưa nay Mai Như cùng với Mạnh Uẩn Lan phá lệ uống vài chén rượu mơ. Rượu có vị ngọt và chua, thích hợp uống lúc nhưngc cô nương đang vui đùa, bình thường sẽ không có việc gì, nhưng lúc này đang ngồi trong xe, lung la lung lay. Mai Như bắt đầu choáng váng. Tĩnh Cầm đã sớm trải nệm cho nàng, Mai Như dựa ở bên kia, lười biếng vén rèm ra nhìn bên ngoài, mắt liếc xe đi đằng trước, lại thấy chướng mắt.
Mai Như trầm mặt phân phó:" Chúng ta đi chỗ khác đi. "
" Cô nương muốn đi Ngọc ổ trai? " Ý Thiền hỏi.
Ngọc ổ trai trong kinh thành nổi tiếng bán phấn son, Mai Như thích nhất là đi dao, nhưng nghĩ đến kiếp trước Phó Tranh mua son phấn ở Ngọc ổ trai, hứng thú Mai Như giảm rõ rệt Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nói:" Đi đến Tứ Hỉ Đường."
" Tứ Hỉ Đường?" Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền đồng thanh nói, mặt tỏ ra khiếp sợ:" Tiểu thư, người muốn mua tranh chữ? "
Mai Như mặt ửng hồng, nói nhỏ:"Đi dạo chứ không phải đi mua."
Hai người cùng nhau ngậm miệng.
Xe ngựa hai phủ đi mỗi người một hướng, đến Tứ Hỉ Đường, Mai Như kéo mũ che mặt xuống. Chủ quán nhìn nàng biết ngay thân phận quý tộc, liền dẫn lên dầu hai. Mai Như vừa lên, bắt gặp ngay ca ca nhà mình.
" Đại ca."
"Tuần Tuần! " Mai Tương khiếp sợ:" Muội đến mua tranh chữ? "
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dưới mũ che mặt, rõ ràng không vui, Mai Tương vội vàng dụ dỗ:" Chúng ta vào rồi nói. "
Lầu hai Tứ Hỉ Đường nguyên một đám nhã gian, chủ quán dẫn bọn họ đến chỗ gần cửa sổ, lại gọi gã sai vặt đem trà và điểm tâm lên, chọn thêm một ít tranh chữ.
Lầu hai rất yên tĩnh, nhưng có người đi qua lại lại tạo tiếng động lớn.
Phó Tranh uống rượu bên trong Mai phủ, vốn đang tà tà dựa trên giường giải rượu, lúc này trầm trầm mở mắt ra, một đôi mắt đen như mực. Nghe có người đến, hắn lại từ từ nhắm mắt.
Bên kia, Mai Như nhìn Mai Tương mua nhiều tranh chữ, tốn không ít tiền, không từ nhíu mày, hỏi:" Đại ca, sao hôm nay huynh không ở trong phủ."
" Về phủ làm gì." Mai Tương mập mờ.
Mai Như nghe vậy, mi tâm chau lại, nàng nói nhỏ:" Hôm nay Yến vương điện hạ đến, Lão thái gia, phụ thân, nhị bá phụ, nhị ca bọn họ đều đến... "
Mai Tương thản nhiên:" Một Yến Vương thôi mà, chả liên quan đến ta."
Lời này có thể đem đến tội chết.
Hiện tại bọn họ không đem Phó Tranh vào mắt, về sau đừng có hối hận!
Mai Như có chút ít cảm khái than một tiếng:" Ca Ca tốt của muội à.... "
Nàng than thở nặng một chút, quanh đi quẩn lại,bên trong mang một chút ý tứ.
Tiêu tan hớp trà, Mai Tương hồ nghi nói:" Tuần Tuần, muội có ý gì?"
" Ca Ca, muội với huynh đánh cược đi. " Mai Như đến gần nháy mắt.
Mai Tương nghiêng đầu nhìn, không hiểu nói:" Đánh cược gì? "
Mai Như nói:" Đánh cược về Yến vương điện hạ. "
Mai Tương ngẩn ra, kịp phản ứng giơ tay mạnh tay gõ đầu nàng nói:" Cả ngày nói hươu nói vượn, mau về phủ đi."
Mai Như bị huynh gõ đầu đau, lúc này ôm đầu hừ:" Chúng ta cùng trở về. "
" Huynh còn có việc."
" Ca ca thì có việc gì? "
Giọng nói hai người càng lúc càng xa, Phó Tranh chầm chậm mở mắt, con một sắc thanh minh, lạnh lùng cười một tiếng.
Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ, dám đem hắn ra đánh cược!
Cho nên, cuối cùng đánh cược cái gì? Nàng là một tiểu nha đầu, giống bánh bao mà đòi đánh cược cái gì chứ?
- -------------------------------------------------------
Truyện đăng tải duy nhất tại gau0511 reup xin vui lòng thông báo + ghi nguồn và up sau 5 ngày.
Chưa beta
- -----------------------------------------------------------
Trong kiếp trước, việc duy nhất mà Phó Tranh thay nàng làm, đó chính là phế bỏ hai cánh tay của Chu gia tiểu thư này.
Khi đó, hắn nhấc kiếm, lạnh lùng hỏi:" Ngươi đẩy bằng cánh tay nào? "
Chu Tố Khanh bị hù doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mặt mày mất đi thần sắc, chi biết bổ nhào qua cầu xin hắn:" Thân Trai ca ca, không phải là muội, không phải là muội... "
"A "
Phó Tranh cười lạnh.
Mai Như yên tĩnh nằm một bên, xem Phó Tranh tự tay thay cốt nhục còn chưa thành hình của họ báo thù.
Nàng nhắm mắt lại, chỉ còn sự lạnh lẽo đến thấu xương của nước, cảm giác rùng mình ùn ùn kéo đến.
"Tuần Tuần, Tuần Tuần! "Mạnh Uẩn Lan đẩy nàng " Đang suy nghĩ gì vậy. "
Mai Như lấy lại tinh thần, chỉ cười nhạt:" Không có gì. "Nàng vừa nói vừa cầm một hột mơ, bỏ vào trong miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt. Chu Tố Khanh vào phòng, áo dài thêu hoa lan tím nhạt, váy dài màu trắng ngà, trâm cài tóc mai.
"Uẩn Lan muội muội, Như muội muội." Nàng ấm áp cười một tiếng.
Chu Tố Khanh là tôn nữ của Hạ Thái Phó, mẫu thân qua đời khi còn nhỏ phụ thân thì tái gía, vì thế ở nhà tổ phụ ở ngoại ô kinh thành.
Mai Như cùng nàng không quen nhưng lại gặp nhau mấy lần. Lúc này nghe Chu Tố Khanh gọi " Như muội muội". Mai Như chỉ cảm thấy chán ghét. Nàng lạnh lùng cười một tiếng, ngay cả trả lời cũng không muốn.
Chu Tố Khanh ngẩn người một chút, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nhẹ nhìn Mạnh Uẩn Lan.
Mạnh Uẩn Lan tránh không được, nàng có thể đối với Mai Như thoải mái không kiêng dè, nhưng lại không thee trước mặt người ngoài mà làm mất danh tiếng.
Mạnh Uẩn Lan cười cười, tiến lên kéo Chu Tố Khanh ngồi xuống, hàn huyên nói:" Chu tỷ tỷ hôm nay lại đến tìm nương của muội."
Chu Tố Khanh gật đầu, dịu dàng trả lời:" Vài ngày trước Kiều tiên sinh có hai quyển sách cổ, trong lòng nhớ đến tỷ nên gọi tỷ đến xem một chút. Ta nghĩ tiên sinh lúc này đang vẽ tranh, bất tiện quấy rầy, trước hết đến chỗ Chu muội ngồi uống trà."
Được lọt vào mắt tiểu Kiều thị cực ít, Chu Tố Khanh là một trong những số ít ấy, nàng tự nhiên sẽ có tư cách này.
Nói ví dụ Mai Thiến sinh ra đã đẹp, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ở kinh thành đứng đầu trong dàn quý nữ, ở đây là chuyện bình thường. Mà trước mặt đây là Chu Tố Khanh, hai người không giống nhau. Nàng tướng mạo đoan trang, dịu dàng hiền thục, tài văn chương co thee sánh ngang với nam nhân. Bây giờ mà được nành cho một bức chữ, cũng có thể ở nhà mà thắp hương được rồi.
Nhưng nghe nàng nói chuyện nho nhã, Mai Như cảm thấy khí đen tỏa ra, chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt.
Thần giao cách cảm, Mạnh Uẩn Lan cũng ước người này đi nhanh một chút.
Nói đến đây, toàn bộ kinh thành đều khen Chu Tố Khanh, nhưng Mạnh Uẩn Lan lại không thích nàng. Nguyên nhân không thích đơn giản là trong khinh thành có hai vị tiểu thư tài năng, một người là Chu Tố Khanh, một người là Mạnh Uẩn Lan, mà Mạnh Uẩn Lan luôn phải xếp sau. Mà nguyên nhân đấy thì thôi đi, ngay cả lúc tiểu Kiều Thị nhàm chán, cũng thường xuyên nhắc tới nàng ta bên tai nàng, nào là câu này Chu Tố Khanh đối tốt hơn, nào là chữ này nàng ta viết đẹp hơn.....
Tất cả đều so sánh nành với Chu Tố Khanh.
Như vậy có phiền không cơ chứ!
Hiện tại đối mặt với người này, Mạnh Uẩn Lan vẫn cười, nhưng không thể kéo căng ra được, nên lấy khuỷu tay chọt Mai Như.
Ăn một phát rõ đau, Mai Như quay nhìn, cố tỏ vẻ không giận:" Ngươi đẩy ta làm cái gì?"
Biết nàng giả vờ giả vịt, Mạnh Uẩn Lan ở dưới ngắt nhéo Mai Như, cố làm ra vẻ không biết hỏi:" Tuần Tuần, sao ngươi chẳng nói gì vậy? "
" Không có gì để nói. " Mai Như buông tay, thật sự là không nể mặt Chu Tố Khanh.
Mạnh Uẩn Lan phát điên trừng mắt, nháy mắt ra hiệu, Mai Như lúc này mới cười một tiếng, nhìn qua Chu Tố Khanh, nói:"Chu tỷ, không biết sức khỏe Hạ Thái phó có như thế nào rồi? "
Chu Tố Khanh cười nói:" Ngoại tổ phụ thời gian qua sức khỏe rất cường tráng. "
Mai Như gật đầu hỏi:"Còn Hạ lão phu nhân thì như thế nào? "
"Ngoại tổ mẫu cũng tốt."
Mai Như vẫn gật đầu, bộ dáng ngây thơ, tiếp tục hỏi:" Vậy Hạ thị lang? "
Mạnh Uẩn Lan lần này nghe rõ, nhất thời mím môi cười một tiếng.
Mặt Chu Tố Khanh cuối cùng cũng có chút biến đổi, kéo căng không ngừng, nàng miễn cưỡng cười nói:"Cữu cữu cũng tốt." Nói xong, đứng dậy nói:" Hai vị muội muội, xem ra Kiều tiên sinh cũng vẽ xong rồi, ta đi đến chỗ ngài ấy. "
"Chu tỷ đi thong thả." Mạnh Uẩn Lan khách sáo nói.
Chu Tố Khanh khẽ vuốt cằm, ánh mắt xẹt qua chỗ Mai Như, lúc này thấy Mai Như chỉ nghiêng đầu, đôi bàb tay thon gọn đang chọn mơ ăn. Nàng xoay người cười nhẹ rồi rời đi.
Tiễn đưa người đi, Mạnh Uẩn Lan thở một hơi nhẹ nhõm:" Tuần Tuần, ngươi đúng là không nể mặt Chu tỷ."
"Nể mặt nàng ta làm gì? " Mai Như cười lạnh.
Nếu không phải còn Mạnh Uẩn Lan, hôm nay khéo nàng cùng nàng ta tranh cãi sao lại tung tin nàng với Thập Nhất điện hạ.
Chu Tố Khanh muốn gả cho Phó Tranh thì thôi đi, lại còn dám làm tổn hại danh tiếng của Thiến tỷ cùng nàng! Thật là tức chết! Hết lần này đến lần khác Chu Tố Khanh là đệ nhất kinh thành tiểu thư, một câu nói vô ý của nàng ta mà khiến người khác nói mười câu.
Mai Như trong lòng đang nghẹn khuất, Mạnh Uẩn Lan bên cạnh ôm bụng nở nụ cười:" Tuần Tuần, vừa nãy ngươi nói vài câu thật lợi hại! - Hạ Thái phó đâu? Hạ lão phu nhân đâu? Hạ thị lang đâu? " Mạnh Uẩn Lan một bên rung đùi đắc ý, cười lăn lộn:" Chao ôi ôi Tuần Tuần, ngươi thật lợi hại. "
Mai Như sẵng giọng:" Còn không phải học An biểu ca."
Dượng, dì sức khỏe như thế nào?
Lão phu nhân sức khỏe như thế nào?
Thiến tỷ rơi xuống nước, nàng khỏe chưa?
Nghĩ đến bộ dáng ngơ ngác của An biểu ca, chịn Mai Như cũng không nhịn được cười.
Tiểu tỷ muội nháo loạn một lúc, Mạnh Uẩn Lan mời Mai Như ở lại dùng cơm, thân mật nói, lúc này mới lưu luyến không muốn nàng rời đi, lại nhắc:" Ngày mai giờ Tỵ nhớ đến."
Nghĩ đến bộ dáng lợi hại của tiểu Kiều Thị, Mai Như khóc thầm. Nàng từ chối nói:" Để ta về hỏi nương ta xem."
Kiều Thị hiểu Mai Như nhất, làm sao cho Mai Như đến đây chịu khổ. Không cần nàng đi khảo trạng công danh, Kiều Thị cảm thấy Mai Như ở trong phủ theo học phu tử là tốt rồi.
Mạnh Uẩn Lan vừa nghe chu miệng lên:" Dì tất nhiên không đồng ý."
Tìm được chỗ dựa vững chắc, Mai Như mừng thầm, nói:" Rảnh thì ta lại đến chơi."
Đang nói mấy lời này thì Chu Tố Khanh cũng muốn về phủ. Xe ngựa hai nhà vốn dừng cùng chỗ, lúc này nành đi qua, liền thấy Mạnh Uẩn Lan cùng Mai Như, giống lúc trước cười gọi bọn họ:" Lan muội muội, Như muội muội." Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mai Như cũng cười:" Chu tỷ." Lại nói:" Làm phiền hỏi thăm Hạ Thái phó. "
Mạnh Uẩn Lan khóe miệng giật giật, Chu Tố Khanh mặt cứng đờ, sau đó lại cười nhạt một tiếng. Nàng kiềm chế vì thân phận, quyết không cùng tiểu nha đầu này đấu võ mồm.
Hai người cùng lên xe, vốn dĩ ai trở về nhà người ấy, vừa vặn Mai phủ và Hạ phủ lại cùng hướng trong thành. Chính vì vậy, xe ngựa miễn cưỡng đi cùng đường.
Hạ phủ đi trước, Mai phủ đi sau.
Trưa nay Mai Như cùng với Mạnh Uẩn Lan phá lệ uống vài chén rượu mơ. Rượu có vị ngọt và chua, thích hợp uống lúc nhưngc cô nương đang vui đùa, bình thường sẽ không có việc gì, nhưng lúc này đang ngồi trong xe, lung la lung lay. Mai Như bắt đầu choáng váng. Tĩnh Cầm đã sớm trải nệm cho nàng, Mai Như dựa ở bên kia, lười biếng vén rèm ra nhìn bên ngoài, mắt liếc xe đi đằng trước, lại thấy chướng mắt.
Mai Như trầm mặt phân phó:" Chúng ta đi chỗ khác đi. "
" Cô nương muốn đi Ngọc ổ trai? " Ý Thiền hỏi.
Ngọc ổ trai trong kinh thành nổi tiếng bán phấn son, Mai Như thích nhất là đi dao, nhưng nghĩ đến kiếp trước Phó Tranh mua son phấn ở Ngọc ổ trai, hứng thú Mai Như giảm rõ rệt Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nói:" Đi đến Tứ Hỉ Đường."
" Tứ Hỉ Đường?" Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền đồng thanh nói, mặt tỏ ra khiếp sợ:" Tiểu thư, người muốn mua tranh chữ? "
Mai Như mặt ửng hồng, nói nhỏ:"Đi dạo chứ không phải đi mua."
Hai người cùng nhau ngậm miệng.
Xe ngựa hai phủ đi mỗi người một hướng, đến Tứ Hỉ Đường, Mai Như kéo mũ che mặt xuống. Chủ quán nhìn nàng biết ngay thân phận quý tộc, liền dẫn lên dầu hai. Mai Như vừa lên, bắt gặp ngay ca ca nhà mình.
" Đại ca."
"Tuần Tuần! " Mai Tương khiếp sợ:" Muội đến mua tranh chữ? "
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dưới mũ che mặt, rõ ràng không vui, Mai Tương vội vàng dụ dỗ:" Chúng ta vào rồi nói. "
Lầu hai Tứ Hỉ Đường nguyên một đám nhã gian, chủ quán dẫn bọn họ đến chỗ gần cửa sổ, lại gọi gã sai vặt đem trà và điểm tâm lên, chọn thêm một ít tranh chữ.
Lầu hai rất yên tĩnh, nhưng có người đi qua lại lại tạo tiếng động lớn.
Phó Tranh uống rượu bên trong Mai phủ, vốn đang tà tà dựa trên giường giải rượu, lúc này trầm trầm mở mắt ra, một đôi mắt đen như mực. Nghe có người đến, hắn lại từ từ nhắm mắt.
Bên kia, Mai Như nhìn Mai Tương mua nhiều tranh chữ, tốn không ít tiền, không từ nhíu mày, hỏi:" Đại ca, sao hôm nay huynh không ở trong phủ."
" Về phủ làm gì." Mai Tương mập mờ.
Mai Như nghe vậy, mi tâm chau lại, nàng nói nhỏ:" Hôm nay Yến vương điện hạ đến, Lão thái gia, phụ thân, nhị bá phụ, nhị ca bọn họ đều đến... "
Mai Tương thản nhiên:" Một Yến Vương thôi mà, chả liên quan đến ta."
Lời này có thể đem đến tội chết.
Hiện tại bọn họ không đem Phó Tranh vào mắt, về sau đừng có hối hận!
Mai Như có chút ít cảm khái than một tiếng:" Ca Ca tốt của muội à.... "
Nàng than thở nặng một chút, quanh đi quẩn lại,bên trong mang một chút ý tứ.
Tiêu tan hớp trà, Mai Tương hồ nghi nói:" Tuần Tuần, muội có ý gì?"
" Ca Ca, muội với huynh đánh cược đi. " Mai Như đến gần nháy mắt.
Mai Tương nghiêng đầu nhìn, không hiểu nói:" Đánh cược gì? "
Mai Như nói:" Đánh cược về Yến vương điện hạ. "
Mai Tương ngẩn ra, kịp phản ứng giơ tay mạnh tay gõ đầu nàng nói:" Cả ngày nói hươu nói vượn, mau về phủ đi."
Mai Như bị huynh gõ đầu đau, lúc này ôm đầu hừ:" Chúng ta cùng trở về. "
" Huynh còn có việc."
" Ca ca thì có việc gì? "
Giọng nói hai người càng lúc càng xa, Phó Tranh chầm chậm mở mắt, con một sắc thanh minh, lạnh lùng cười một tiếng.
Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ, dám đem hắn ra đánh cược!
Cho nên, cuối cùng đánh cược cái gì? Nàng là một tiểu nha đầu, giống bánh bao mà đòi đánh cược cái gì chứ?
- -------------------------------------------------------
Truyện đăng tải duy nhất tại gau0511 reup xin vui lòng thông báo + ghi nguồn và up sau 5 ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook