Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
-
Quyển 1 - Chương 84: Anh chỉ bá đạo với một mình em
Edit: susublue
Trong một đêm, Mộc Cẩm thân bại danh liệt. Danh tiếng xấu xa của cô đầy trong giới giải trí, lần này dư luận cực kỳ áp lực, giống như có người đang âm thầm cố ý thao túng, Mộc Cẩm bị gièm pha cũng càng lúc càng nhiều. Điều này chứng tỏ cô không bao giờ có thể trở lại lĩnh vực đã nâng cô lên tận trời xanh này lần nào nữa, mọi cực khổ cô phải đánh đổi để bước chân vào giới giải trí đã hoàn toàn vô dụng.
Ở trên bàn ăn sáng cô bị Mộc Quốc Hồng giáo huấn, bị Sở Hoán đi từ ngoài về tát một cái, Mộc Cẩm uất ức chảy nước mắt chạy về phòng. Cô mở di động lên, điện thoại liên tục gọi đến, tất cả đều là số xa lạ, nếu không phải cũng chính là tin tức công ty hủy hợp đồng với cô, trong cơn giận dữ, Mộc Cẩm ném đổ mọi thứ trong phòng ngủ..
Ôm khuôn mặt bị đánh sưng đỏ, cô vươn tay cầm tờ báo, nhìn thấy ảnh chụp ở đầu bị dính vết máu của cô, cô lấy tay lau vết máu đỏ tươi đó đi, đó là máu chảy xuống vì anh Sở Hoán cô yêu nhất đánh cô, nhớ tới ánh mắt hận thù của anh Mộc Cẩm lại cảm thấy đau lòng đến mức hít thở không thông.
Có tiếng đập cửa vang lên sau lưng cô, "Ai đó!" Mộc Cẩm hổn hển đi mở cửa.
"Đại, đại tiểu thư." Nữ hầu nhìn cô dữ tợn nhịn không được run rẩy một chút, "Bên ngoài có người tìm cô."
Cũng không để ý hình tượng hiện tại chật vật bao nhiêu, Mộc Cẩm lau lau vết máu ở khóe miệng, trực tiếp đi xuống phòng khách nhà họ Mộc.
"Xin chào, Mộc tiểu thư." Người tới lịch sự cúi chào cô, đạt bao hồ sơ ở bên cạnh, anh nhìn vẻ mặt cô tiều tụy, vẫn là giọng điệu lạnh lùng của luật sư như trước, "Chào Mộc Cẩm tiểu thư, tôi là luật sư đại diện của Sở Hoán tiên sinh, đây là giấy tờ giải trừ hôn ước anh ấy đưa cho cô, bởi vì hai ngườii vẫn chưa kết hôn theo pháp luật cho nên mọi cổ phần của công ty mà Sở Hoán tiên sinh sở hữu đều vẫn thuộc về anh ấy như trước, mời cô ký tên vào đây là được."
Mộc Cẩm nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, giật mình sửng sốt hơn nữa ngày vẫn không có phản ứng.
"Mộc Cẩm tiểu thư? Mộc Cẩm tiểu thư?" Thấy cô không có một chút phản ứng, vị luật sư tuổi trẻ nhíu mày thật sâu.
"Mời cô phối hợp ký tên." Người đàn ông ngồi đối diện mặc quần áo sạch sẽ, nói chuyện máy móc không có chút tình người.
"Mộc Cẩm tiểu thư, nếu cô không phối hợp tốt, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau ở toà án." Anh đứng dậy, giống như có ý muốn bỏ đi
Lúc anh nghĩ cô vẫn không có phản ứng gì thì đột nhiên Mộc Cẩm đứng lên, xé nát mọi giấy tờ nhượng quyền gì đó trên bàn, cô phát điên ném đống giấy rách vào mặt luật sư, "Các người đều là đồ khốn! Tất cả đều là đồ khốn! Sở Hoán kêu tôi ký vào giấy tờ này, vốn để mua cổ phần công ty là tôi cho anh ta, sao anh ta có thể làm như vậy với tôi, sao có thể đối xử với tôi như vậy?" Cô khóc than ngồi sụp xuống, giấy tờ bị xé nát rơi đầy đất, dù ai nhìn thấy cũng đều không tin cô đã từng là người mẫu rất nổi tiếng, bây giờ lại suy tàn đến mức này.
Luật sư trẻ tuổi sửa sang lại góc áo bị cô kéo nhăn, mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói, "Đối với chuyện này, pháp luật thừa nhận cổ phần công ty thuộc quyền sở hữu của người đã ký tên vào hợp đồng. Cho nên thật xin lỗi Mộc Cẩm tiểu thư, theo góc độ pháp luật thì cổ phần công ty quả thật thuộc về Sở Hoán tiên sinh. Nếu cô nhất định không chịu phối hợp ký tên, tôi sẽ thông báo cho cô thời gian cụ thể của phiên toà." Vị luật sư trẻ tuổi liếc mắt nhìn Mộc Cẩm đang ngồi trên sàn than thở, thấy cô vẫn không có phản ứng như trước thì cầm lấy cặp công văn của mình rời đi.
Nước mắt của Mộc Cẩm chảy liên tục trên hai má sưng đỏ, cho tới bây giờ cô đều chưa từng chật vật giống hôm nay. Lúc nào cũng là cô đứng trên cao nhìn người khác, dien;dann*llequyssdo0n hiện tại nhìn thấy bộ dáng của mình thế này thì cô không thể chấp nhận được.
Bị tức giận đến mức đầu óc mê muội, ghen tị đốt cháy tin, bây giờ ngay cả sức để khóc lớn tiếng cô cũng không có, rõ ràng là cô và Sở Hoán yêu nhau như vậy, rõ ràng bọn họ tốt như vậy, sao anh có thể đối xử với cô thế này?
Mộc Cẩm phát điên chạy vọt vào phòng ngủ của mình, nhặt tờ báo bị vò nát lên, căm giận lầm bầm lầu bầu, "Nhất định là cô, nhất định là con khốn Mộc Yên kia, là cô hại tôi thân bại danh liệt, là cô quyến rũ Sở Hoán!" Cô nhớ rõ lời cảnh cáo của con khốn đó ở khách sạn Hilton, cứ nghĩ là Sở Hoán vì Mộc Yên mà vứt bỏ mình nên cả người Mộc Cẩm phẫn nộ đến phát cuồng, lý trí của cô hoàn toàn biến mất, cô chạy tới phòng mà trước kia Mộc Yên ở, đập tan tành mọi thứ trong đó.
"Đồ khốn, đồ khốn, nhất định là cô cướp Sở Hoán của tôi! Đúng, đó là Sở Hoán của tôi, không ai có thể cướp anh ấy đi được! Không ai có thể cướp được!" Thủy tinh tan nát dưới đất, Mộc Cẩm tức giận đến đỏ mắt, người hầu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động mạnh bên trong, không ai dám đi vào.
Bởi vì Mộc Cẩm mà Mộc thị bị hao tổn, Mộc Quốc Hồng không kịp dạy dỗ Mộc Cẩm đã vội vàng đến chỗ Hội Đồng Quản Trị của công ty cùng với Hứa Nhã Như, trong nhà chỉ còn lại Mộc Cẩm điên cuồng. Mất đi Sở Hoán là điều mà cô không thể chấp nhận, rõ ràng cô thích anh như vậy! Sao anh có thể đối xử với cô thế này, tất cả mọi người có thể mắng cô, chán ghét cô, nhưng Sở Hoán thì không thể, anh là người của cô sao có thể không thích cô? Nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, cô cuộn cả người lại, khuôn mặt tái nhợt có chút xanh xao giống như người chết, không có chút máu. Cô ôm chặt lấy cánh tay của mình, Mộc Cẩm vô lực nằm ở trên sàn nhà không động đậy nữa.
Căn nhà cổ của Nhà họ Dung.
Sau khi Mộc Yên ở chỗ này với Dung Lạc, Dung Ngữ và Dung Trạch cũng lần lượt chuyển đến đây, Dung Diệu Huy và Cố Anh vẫn chưa trở về, trong nhà trống rỗng, người luôn thích náo nhiệt như bọn họ sao có thể đứng ngây người ở đó được.
Bởi vì biết Mộc Yên thích hoa sen nên Dung Lạc cố ý kêu người đặt một chiếc ghê mây nằm trên hành lang dài cạnh hồ sen, anh muốn lúc nghỉ ngơi cô có thể nằm dựa vào đó.
Dung Trạch trở về từ tổ đạo diễn, vừa đi qua hành lang dài đã nghe thấy tiếng cười đùa êm tai vang vọng từ bên hồ sen qua, đương nhiên còn kèm theo tiếng cười to mất hình tượng của người nào đó, Dung Trạch không cần suy nghĩ nhiều cũng biết ai là người cười đến mức tàn sát phong cảnh như vậy. Nhíu mi, anh đi qua bên kia, cuối hành lang dài có đặt một cái bàn, Dung Lạc và Mộc Yên ngồi đối diện chơi cờ, Dung Ngữ dựa vào ghế ngồi ở bên cạnh Mộc Yên thỉnh thoảng nói hai câu.
Hương sen đầy sân, gió thổi hiu hiu, Dung Trạch đi từ xa đến nhìn thấy nụ cười hiếm thấy trên mặt Dung Lạc thì cảm thấy Mộc Yên thật lợi hại, chỉ cần ở với cô thì dù là lúc nào tâm trạng của Dung Lạc cũng rất tốt.
Liếc thấy người đang đứng ở xa, Dung Ngữ đứng lên muốn nói gì đó thì thấy Dung Trạch ngoắc cô nên mờ mịt đi qua.
"Em ngồi ở đó không thấy mình dư thừa sao?" Dung Trạch nhìn người không biết suy nghĩ trước mắt, trêu tức, "Nhìn đi, trai xinh gái đẹp, hoa sen lay động, màu lá xanh biếc, vừa rồi em đứng đó đúng là tàn sát phong cảnh mà."
"Anh hai, anh gọi em qua đây chỉ để nói chuyện này thôi sao." Dung Ngữ bất đắc dĩ mắt trợn trắng, "Vừa rồi em và chị dâu nhỏ cùng nhau đối phó anh cả, anh ấy sắp thua rồi, giây phút kích động lòng người như vậy mà anh lại kêu em qua đây." Nói xong, Dung Ngữ nhấc chân đang muốn đi qua đó thì Dung Trạch giữ chặt cô lại, nói, "Nói em ngốc quả không sai, người ta ở với nhau em đến náo loạn làm gì." Còn nữa, cái gì mà Dung Lạc sắp thua chứ, động não liền biết anh nhường Mộc Yên. Kéo đứa nhỏ vừa mới giật mình tỉnh ngộ đi, đúng lúc Dung Trạch chạm phải tầm mắt Dung Lạc và Mộc Yên nhìn qua, cười khẽ với bọn họ một chút, Dung Trạch kéo Dung Ngữ đi chơi game, được rồi, đây mới là mục đích thật sự của anh.
Cuối dãy hành lang dài, Dung Lạc cầm cờ trắng, Mộc Yên cầm cờ đen, hai người chơi hăng say, một người mới học chơi cờ như Mộc Yên cho dù có là thiên tài thì cũng không thể dành thế thượng phong khi chơi với một người thông tuệ như anh, chỉ có Dung Ngữ đơn thuần mới cho rằng cô thật sự thắng được Dung Lạc.
Thấy mình đang thắng, Mộc Yên híp mắt nói, "Chơi cờ thì người thua nên bị phạt tiền." Bộ dáng ranh mãnh cho thấy cô là con hồ ly nhỏ chỉ biết tính kế người khác. Sao Mộc Yên không biết Dung Lạc cố ý thua cô chứ, cứ như vậy cô phải tìm ra giải pháp. Nếu không, chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao.
"Phạt tiền?" Dung Lạc yêu chiều lên tiếng trả lời, "Được."
Nhưng đến cuối cùng, Dung Lạc vẫn cố ý thua Mộc Yên.
Mộc Yên xòe bàn tay ra với anh "Đã nói thua sẽ bị phạt tiền, vậy mau đưa tiền đây!" Cô như đang vui đùa với anh, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, "Không dễ mà xù được tôi đâu."
"Sao?" Dung Lạc nhìn cô bốc đồng thì thấy hứng thú, "Tiểu Yên còn có công phu sư tử ngoạm nữa sao."
"Ai kêu anh thua tôi."
"Được rồi." Vươn tay kéo người ngồi đối diện vào lòng, anh vẫn thích cô cách gần anh một chút, "Dám chơi dám chịu." Giọng nói trầm thấp nức nở vang lên bên tai Mộc Yên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì trên môi đã có cảm giác ấm áp, cô bị Dung Lạc hôn.
"Anh!" Không phải nói thua sẽ đưa tiền cho cô sao? Sao anh lại hôn cô làm gì?
Nhìn người trong lòng đỏ mặt, Dung Lạc nhỏ giọng nói bên tai cô, “Một nụ hôn có giá ngàn vàng."
"Rõ ràng là anh chơi xấu." Cô trừng mắt lên án.
"Thật không?" Dung Lạc nhìn đôi môi trơn bóng vì nụ hôn vừa rồi, đôi mắt hơi u ám, "Xem ra Tiểu Yên vẫn cảm thấy tiền thua đưa cho em quá ít."
Nói xong, anh nâng gáy cô lên, hôn cô thật sâu hòa tan mọi sự kháng nghị của cô, dienndaffnlle,quysd0;n răng môi dây dưa với nhau. Sau khi nụ hôn kết thúc, Dung Lạc dùng ngón tay thon dài lau nước trên môi Mộc Yên, cười nói, "Một nụ hôn đáng giá ngàn vàng, Tiểu Yên kiếm được rất nhiều nha."
"..." Mộc Yên không nói gì.
——
Phòng khách nhà họ Chu.
Chu Hạo Cường ngồi trên sô pha nhìn Sở Hoán không mời mà đến, ông không biết mình đã đắc tội gì với vị thiếu gia này mà lại khiến cậu ta rút lại hết cổ phần ở khách sạn, bề ngoài cứ tưởng chủ kinh doanh sau lưng khách sạn Hilton là Chu gia, nhưng thực tế chủ yếu là nhờ vài đại cổ đông danh môn thế gia bỏ vốn, khách sạn mới có thể hùng hậu như vậy, đúng là cơ hội tốt để kiếm tiền, nhưng không biết Sở Hoán lại bị cái gì mà rút hết một loạt cổ phần công ty ra, hiện tại tài chính của khách sạn trống rỗng, ông không biết nên đi đâu để lấy nhiều tiền như vậy để bù vô.
"Sở thiếu." Quản gia mời người vào, Chu Hạo Cường tươi cười đứng lên đón.
"Không biết ngài hẹn tôi đến đây làm gì." Biết rõ còn cố hỏi, cả người mặc áo sơmi màu đen thuần làm cho Sở Hoán như chìm trong sự tăm tối.
"Sở thiếu, không biết ngài có gì không hài lòng với khâu quản lý của Hilton, vì sao lại đột nhiên rút lại hết cổ phần công ty?"
Trên mặt Sở Hoán vẫn có sự kiêu ngạo bất tuân như trước, hừ lạnh, "Vậy ngài phải hỏi con gái tốt của ngài rồi?" Nhìn sắc mặt nghi hoặc của Chu Hạo Cường, Sở Hoán tiếp tục nói, "Ngày hôm qua tôi mới biết được, tất cả bảo vệ mà khách sạn Hilton thuê vì tôi đều bị đại tiểu thư của Chu gia ngài khống chế."
"Điều này... Điều này sao có thể được?" Chu Hạo Cường lắc đầu phủ nhận.
" Chu Hạo Cường, chuyện của con gái kiêu căng của ông không liên quan đến tôi, cô ta có thể khống chế bảo vệ mà khách sạn đặc biệt thuê để bảo vệ tôi hay không tôi cũng không có hứng thú." Sở Hoán đứng từ trên cao nhìn xuống Chu Hạo Cường với vẻ căm tức, căm giận nói, "Cô ta động vào người không nên động chính là đang khiêu khích tôi!"
"Sao, sao lại như thế được?"
" Chu Hạo Cường tiên sinh, nếu ngài không có cách dạy dỗ con gái của mình cho tốt thì " Hằng Phong " chúng tôi sẽ không cho Hilton một đồng bạc nào."
"Sở thiếu! Sở thiếu!..." Nhìn bóng dáng Sở Hoán càng đi càng xa, Chu Hạo Cường đứng ở sau lưng gọi nhưng không có ai quay lại.
"Hàn Vệ!" Chu Hạo Cường rống giận.
"Lão, lão gia. Ngài có gì dặn dò?"
"Đi nhốt đại tiểu thư lại cho tôi, một tháng không cho phép ra khỏi nhà. Để cho nó suy nghĩ lại xem mình đã làm chuyện gì không nên làm."
"Lão gia, chuyện này..." Từ nhỏ Hàn Vệ đã lớn lên cùng Chu Phinh Đình, biết cô luôn hoạt bát mê chơi, bây giờ nhốt cô lại cô không tức chết mới là lạ.
"Nhanh đi!" Chu Hạo Cường hét lên, "Đừng xin xỏ cho nó, gần đây không để ý đến nó thì nó liền càn rỡ."
Chu Phinh Đình đang ngẩn người ngồi trước bàn trang sức trong phòng ngủ, rối rắm nghĩ xem mình nên đeo vòng cổ nào mới tốt, phái người nghe ngóng được hôm nay Dung Lạc sẽ tới khu trung tâm thương mại gần đây, cô nhất định phải đi gặp anh.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng "Răng rắc", nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng nhìn qua cửa thủy tinh, thấy Hàn vệ đã tìm người hầu đến khóa cửa phòng ngủ của cô lại.
"Hàn Vệ!" Chu Phinh Đình ở trong phòng ngủ kêu to, "Cậu thật to gan, dám khóa phòng ngủ của tôi. Mau mở khóa ra cho tôi, nếu không tôi kêu ba tôi tới dạy dỗ cậu!"
Hàn Vệ không nói gì nói, "Đại tiểu thư, chính bác Chu muốn khóa cửa phòng cô lại."
"Cậu nói bậy! Mau thả tôi ra ngoài, ba tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy!" Chu Phinh Đình phát cuồng thét chói tai.
"Không có mệnh lệnh bác Chu, tôi cũng không dám khóa cửa nhốt cô." Hàn Vệ giải thích.
Chu Phinh Đình ngẫm lại cũng thấy đúng, ở nhà họ Chu nếu không có mệnh lệnh của ba ai dám khóa cửa nhốt cô, nhưng rốt cục là vì sao? Gần đây cô rất ngoan, không có gây chuyện! Đáng chết, cô còn phải đi gặp Dung Lạc nữa, sao có thể bị nhốt ở chỗ này.
Thở hổn hển đạp hai cái lên cửa, đá đau chân thì Chu Phinh Đình phát cuồng liên tục dậm chân. Vậy phải làm sao bây giờ? Vất vả lắm mới có thể gặp được Dung Lạc một lần, cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Cũng không quan tâm lễ tiết gì, đặt mông ngồi xuống đất, cô cắn răng suy nghĩ, nhất định phải nghĩ ra cách chạy trốn.
——
Bởi vì Dung Lạc nói chiều hôm nay muốn dẫn Mộc Yên đi ra ngoài cho nên bọn họ ăn cơm trưa rất sớm.
Trong phòng ngủ, Dung Lạc chọn một bộ váy dài màu chàm đưa cho Mộc Yên, "Mặc nó đi."
Cô nhíu mi trêu tức, giận dữ nói, "Anh thật bá đạo, ngay cả tôi mặc quần áo gì cũng quản."
Dung Lạc nheo mắt lại cười khẽ, "Nhanh đi." Rõ ràng là đang dụ dỗ. Nhưng anh cũng chỉ kiên nhẫn đối với một mình cô, chỉ có cô mới đáng giá để anh dụ dỗ yêu chiều, trên đời này, cô là người duy nhất, hơn nữa đến chết cũng không đổi.
Tóc dài thẳng mượt màu đen xõa xuống thắt lưng như thác nước chảy, váy dài màu chàm làm nổi bật da thịt trắng nõn xinh đẹp tinh tế như gốm sứ của cô, dáng người nhỏ xinh lại nhanh nhẹn hoạt bát, Mộc Yên là mẫu người điển hình cho con gái phương Đông, hơn nữa ánh mắt cô lại đen nhánh mê người như đêm tối.
Nhìn cô mặc xong váy đi ra, Dung Lạc cười khổ, anh không nên chọn bộ váy thu hút sự chú ý như vậy cho cô mặc.
Anh nắm tay cô đi ra ngoài, dọc theo đường đi người hầu Nhà họ Dung liên tục ngoảnh đầu lại nhìn khiến cho anh rất không vui, anh không thích người khác mơ tưởng người của anh.
Vừa tới cửa, lấy chìa khóa xe, Dung Lạc mở cửa xe, ôm cô lên nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế.
Đóng cửa xe lại, Mộc Yên trừng to mắt, "Rốt cuộc anh muốn làm gì, bên ngoài còn có người đâu!" Nhìn người đang đè trên người mình, cô cười như không cười nhắc nhở anh.
Mềm nhẹ gõ trán của cô, Dung Lạc cười khẽ, "Đừng kinh ngạc như vậy, anh chỉ muốn ôm em lên xe mà thôi." Mộc Yên nhíu mi, trên ghế lái không có ai, cả người anh đều áp lên người cô, tiếp xúc da thịt, cảnh tượng như vậy mà cô lại đi tin lời của anh thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Đôi mắt đen nhánh có chút không đàng hoàng, "Anh chắc chứ?" Mộc Yên nhíu mi, chủ động ôm cổ Dung Lạc, hơi thở ấm áp của cô đều phà vào môi anh, quyến rũ rõ ràng như vậy, sao Dung Lạc lại không nhận ra được.
Cúi người xuống, hôn lên mặt của cô, cảm nhận được lông mi dài của cô đang run rẩy dưới làn môi của anh. Thứ cảm giác tê dại này có chút dụ dỗ.
"Em cố ý." Anh khẽ cắn vành tai trắng nõn của cô, tiếng nói khàn khàn.
Mộc Yên trêu tức nhìn anh, đôi mắt đen nhánh còn sáng hơn sao trên trời,"Như vậy thì sao?"
Dung Lạc cười to, "Em thật là nghịch ngợm." Hiếm khi thấy được vẻ dụ dỗ khác thường của cô như vậy, sao Dung Lạc có thể bỏ qua cho cô, lúc cúi đầu xuống hôn lên môi của cô thậm chí còn không khống chế được nên hơi thô bạo, tương cứu trong lúc hoạn nạn, hai môi chạm vào nhau, trên mặt Dung Lạc chìm đắm trong tình yêu.
Trong xe kín đáo đầy âm thanh si mê khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, diendannllequysdoon hơi thở mờ ám càng lúc càng nhiều, ngọt ngào khiến hai người hôn nhau say mê quên cả thời gian.
Cảm giác được cô sắp thở không thông anh mới rời khỏi môi cô. Bởi vì vừa mới hôn môi nên trên da thịt trắng nõn của Mộc Yên hơi ửng đỏ, phối hợp với chiếc váy dài màu chàm hôm nay thì trở nên vô cùng mê người.
Dung Lạc nhìn vào đôi mắt ươn ướt của cô thật sâu, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói, "Sau này ra ngoài không được mặc cái váy này nữa."
Mộc Yên bất đắc dĩ bật cười, sao lại có người bá đạo như vậy? Rõ ràng là anh chọn cái váy này cho cô, bây giờ cũng là anh không cho cô mặc cái váy!
Đôi mắt u ám như quét nhìn Mộc Yên, như là đoán được suy nghĩ của cô, Dung Lạc cúi đầu lại hôn môi của cô, khàn khàn mở miệng, "Anh chỉ bá đạo với một mình em."
Trong một đêm, Mộc Cẩm thân bại danh liệt. Danh tiếng xấu xa của cô đầy trong giới giải trí, lần này dư luận cực kỳ áp lực, giống như có người đang âm thầm cố ý thao túng, Mộc Cẩm bị gièm pha cũng càng lúc càng nhiều. Điều này chứng tỏ cô không bao giờ có thể trở lại lĩnh vực đã nâng cô lên tận trời xanh này lần nào nữa, mọi cực khổ cô phải đánh đổi để bước chân vào giới giải trí đã hoàn toàn vô dụng.
Ở trên bàn ăn sáng cô bị Mộc Quốc Hồng giáo huấn, bị Sở Hoán đi từ ngoài về tát một cái, Mộc Cẩm uất ức chảy nước mắt chạy về phòng. Cô mở di động lên, điện thoại liên tục gọi đến, tất cả đều là số xa lạ, nếu không phải cũng chính là tin tức công ty hủy hợp đồng với cô, trong cơn giận dữ, Mộc Cẩm ném đổ mọi thứ trong phòng ngủ..
Ôm khuôn mặt bị đánh sưng đỏ, cô vươn tay cầm tờ báo, nhìn thấy ảnh chụp ở đầu bị dính vết máu của cô, cô lấy tay lau vết máu đỏ tươi đó đi, đó là máu chảy xuống vì anh Sở Hoán cô yêu nhất đánh cô, nhớ tới ánh mắt hận thù của anh Mộc Cẩm lại cảm thấy đau lòng đến mức hít thở không thông.
Có tiếng đập cửa vang lên sau lưng cô, "Ai đó!" Mộc Cẩm hổn hển đi mở cửa.
"Đại, đại tiểu thư." Nữ hầu nhìn cô dữ tợn nhịn không được run rẩy một chút, "Bên ngoài có người tìm cô."
Cũng không để ý hình tượng hiện tại chật vật bao nhiêu, Mộc Cẩm lau lau vết máu ở khóe miệng, trực tiếp đi xuống phòng khách nhà họ Mộc.
"Xin chào, Mộc tiểu thư." Người tới lịch sự cúi chào cô, đạt bao hồ sơ ở bên cạnh, anh nhìn vẻ mặt cô tiều tụy, vẫn là giọng điệu lạnh lùng của luật sư như trước, "Chào Mộc Cẩm tiểu thư, tôi là luật sư đại diện của Sở Hoán tiên sinh, đây là giấy tờ giải trừ hôn ước anh ấy đưa cho cô, bởi vì hai ngườii vẫn chưa kết hôn theo pháp luật cho nên mọi cổ phần của công ty mà Sở Hoán tiên sinh sở hữu đều vẫn thuộc về anh ấy như trước, mời cô ký tên vào đây là được."
Mộc Cẩm nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, giật mình sửng sốt hơn nữa ngày vẫn không có phản ứng.
"Mộc Cẩm tiểu thư? Mộc Cẩm tiểu thư?" Thấy cô không có một chút phản ứng, vị luật sư tuổi trẻ nhíu mày thật sâu.
"Mời cô phối hợp ký tên." Người đàn ông ngồi đối diện mặc quần áo sạch sẽ, nói chuyện máy móc không có chút tình người.
"Mộc Cẩm tiểu thư, nếu cô không phối hợp tốt, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau ở toà án." Anh đứng dậy, giống như có ý muốn bỏ đi
Lúc anh nghĩ cô vẫn không có phản ứng gì thì đột nhiên Mộc Cẩm đứng lên, xé nát mọi giấy tờ nhượng quyền gì đó trên bàn, cô phát điên ném đống giấy rách vào mặt luật sư, "Các người đều là đồ khốn! Tất cả đều là đồ khốn! Sở Hoán kêu tôi ký vào giấy tờ này, vốn để mua cổ phần công ty là tôi cho anh ta, sao anh ta có thể làm như vậy với tôi, sao có thể đối xử với tôi như vậy?" Cô khóc than ngồi sụp xuống, giấy tờ bị xé nát rơi đầy đất, dù ai nhìn thấy cũng đều không tin cô đã từng là người mẫu rất nổi tiếng, bây giờ lại suy tàn đến mức này.
Luật sư trẻ tuổi sửa sang lại góc áo bị cô kéo nhăn, mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói, "Đối với chuyện này, pháp luật thừa nhận cổ phần công ty thuộc quyền sở hữu của người đã ký tên vào hợp đồng. Cho nên thật xin lỗi Mộc Cẩm tiểu thư, theo góc độ pháp luật thì cổ phần công ty quả thật thuộc về Sở Hoán tiên sinh. Nếu cô nhất định không chịu phối hợp ký tên, tôi sẽ thông báo cho cô thời gian cụ thể của phiên toà." Vị luật sư trẻ tuổi liếc mắt nhìn Mộc Cẩm đang ngồi trên sàn than thở, thấy cô vẫn không có phản ứng như trước thì cầm lấy cặp công văn của mình rời đi.
Nước mắt của Mộc Cẩm chảy liên tục trên hai má sưng đỏ, cho tới bây giờ cô đều chưa từng chật vật giống hôm nay. Lúc nào cũng là cô đứng trên cao nhìn người khác, dien;dann*llequyssdo0n hiện tại nhìn thấy bộ dáng của mình thế này thì cô không thể chấp nhận được.
Bị tức giận đến mức đầu óc mê muội, ghen tị đốt cháy tin, bây giờ ngay cả sức để khóc lớn tiếng cô cũng không có, rõ ràng là cô và Sở Hoán yêu nhau như vậy, rõ ràng bọn họ tốt như vậy, sao anh có thể đối xử với cô thế này?
Mộc Cẩm phát điên chạy vọt vào phòng ngủ của mình, nhặt tờ báo bị vò nát lên, căm giận lầm bầm lầu bầu, "Nhất định là cô, nhất định là con khốn Mộc Yên kia, là cô hại tôi thân bại danh liệt, là cô quyến rũ Sở Hoán!" Cô nhớ rõ lời cảnh cáo của con khốn đó ở khách sạn Hilton, cứ nghĩ là Sở Hoán vì Mộc Yên mà vứt bỏ mình nên cả người Mộc Cẩm phẫn nộ đến phát cuồng, lý trí của cô hoàn toàn biến mất, cô chạy tới phòng mà trước kia Mộc Yên ở, đập tan tành mọi thứ trong đó.
"Đồ khốn, đồ khốn, nhất định là cô cướp Sở Hoán của tôi! Đúng, đó là Sở Hoán của tôi, không ai có thể cướp anh ấy đi được! Không ai có thể cướp được!" Thủy tinh tan nát dưới đất, Mộc Cẩm tức giận đến đỏ mắt, người hầu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động mạnh bên trong, không ai dám đi vào.
Bởi vì Mộc Cẩm mà Mộc thị bị hao tổn, Mộc Quốc Hồng không kịp dạy dỗ Mộc Cẩm đã vội vàng đến chỗ Hội Đồng Quản Trị của công ty cùng với Hứa Nhã Như, trong nhà chỉ còn lại Mộc Cẩm điên cuồng. Mất đi Sở Hoán là điều mà cô không thể chấp nhận, rõ ràng cô thích anh như vậy! Sao anh có thể đối xử với cô thế này, tất cả mọi người có thể mắng cô, chán ghét cô, nhưng Sở Hoán thì không thể, anh là người của cô sao có thể không thích cô? Nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, cô cuộn cả người lại, khuôn mặt tái nhợt có chút xanh xao giống như người chết, không có chút máu. Cô ôm chặt lấy cánh tay của mình, Mộc Cẩm vô lực nằm ở trên sàn nhà không động đậy nữa.
Căn nhà cổ của Nhà họ Dung.
Sau khi Mộc Yên ở chỗ này với Dung Lạc, Dung Ngữ và Dung Trạch cũng lần lượt chuyển đến đây, Dung Diệu Huy và Cố Anh vẫn chưa trở về, trong nhà trống rỗng, người luôn thích náo nhiệt như bọn họ sao có thể đứng ngây người ở đó được.
Bởi vì biết Mộc Yên thích hoa sen nên Dung Lạc cố ý kêu người đặt một chiếc ghê mây nằm trên hành lang dài cạnh hồ sen, anh muốn lúc nghỉ ngơi cô có thể nằm dựa vào đó.
Dung Trạch trở về từ tổ đạo diễn, vừa đi qua hành lang dài đã nghe thấy tiếng cười đùa êm tai vang vọng từ bên hồ sen qua, đương nhiên còn kèm theo tiếng cười to mất hình tượng của người nào đó, Dung Trạch không cần suy nghĩ nhiều cũng biết ai là người cười đến mức tàn sát phong cảnh như vậy. Nhíu mi, anh đi qua bên kia, cuối hành lang dài có đặt một cái bàn, Dung Lạc và Mộc Yên ngồi đối diện chơi cờ, Dung Ngữ dựa vào ghế ngồi ở bên cạnh Mộc Yên thỉnh thoảng nói hai câu.
Hương sen đầy sân, gió thổi hiu hiu, Dung Trạch đi từ xa đến nhìn thấy nụ cười hiếm thấy trên mặt Dung Lạc thì cảm thấy Mộc Yên thật lợi hại, chỉ cần ở với cô thì dù là lúc nào tâm trạng của Dung Lạc cũng rất tốt.
Liếc thấy người đang đứng ở xa, Dung Ngữ đứng lên muốn nói gì đó thì thấy Dung Trạch ngoắc cô nên mờ mịt đi qua.
"Em ngồi ở đó không thấy mình dư thừa sao?" Dung Trạch nhìn người không biết suy nghĩ trước mắt, trêu tức, "Nhìn đi, trai xinh gái đẹp, hoa sen lay động, màu lá xanh biếc, vừa rồi em đứng đó đúng là tàn sát phong cảnh mà."
"Anh hai, anh gọi em qua đây chỉ để nói chuyện này thôi sao." Dung Ngữ bất đắc dĩ mắt trợn trắng, "Vừa rồi em và chị dâu nhỏ cùng nhau đối phó anh cả, anh ấy sắp thua rồi, giây phút kích động lòng người như vậy mà anh lại kêu em qua đây." Nói xong, Dung Ngữ nhấc chân đang muốn đi qua đó thì Dung Trạch giữ chặt cô lại, nói, "Nói em ngốc quả không sai, người ta ở với nhau em đến náo loạn làm gì." Còn nữa, cái gì mà Dung Lạc sắp thua chứ, động não liền biết anh nhường Mộc Yên. Kéo đứa nhỏ vừa mới giật mình tỉnh ngộ đi, đúng lúc Dung Trạch chạm phải tầm mắt Dung Lạc và Mộc Yên nhìn qua, cười khẽ với bọn họ một chút, Dung Trạch kéo Dung Ngữ đi chơi game, được rồi, đây mới là mục đích thật sự của anh.
Cuối dãy hành lang dài, Dung Lạc cầm cờ trắng, Mộc Yên cầm cờ đen, hai người chơi hăng say, một người mới học chơi cờ như Mộc Yên cho dù có là thiên tài thì cũng không thể dành thế thượng phong khi chơi với một người thông tuệ như anh, chỉ có Dung Ngữ đơn thuần mới cho rằng cô thật sự thắng được Dung Lạc.
Thấy mình đang thắng, Mộc Yên híp mắt nói, "Chơi cờ thì người thua nên bị phạt tiền." Bộ dáng ranh mãnh cho thấy cô là con hồ ly nhỏ chỉ biết tính kế người khác. Sao Mộc Yên không biết Dung Lạc cố ý thua cô chứ, cứ như vậy cô phải tìm ra giải pháp. Nếu không, chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao.
"Phạt tiền?" Dung Lạc yêu chiều lên tiếng trả lời, "Được."
Nhưng đến cuối cùng, Dung Lạc vẫn cố ý thua Mộc Yên.
Mộc Yên xòe bàn tay ra với anh "Đã nói thua sẽ bị phạt tiền, vậy mau đưa tiền đây!" Cô như đang vui đùa với anh, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, "Không dễ mà xù được tôi đâu."
"Sao?" Dung Lạc nhìn cô bốc đồng thì thấy hứng thú, "Tiểu Yên còn có công phu sư tử ngoạm nữa sao."
"Ai kêu anh thua tôi."
"Được rồi." Vươn tay kéo người ngồi đối diện vào lòng, anh vẫn thích cô cách gần anh một chút, "Dám chơi dám chịu." Giọng nói trầm thấp nức nở vang lên bên tai Mộc Yên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì trên môi đã có cảm giác ấm áp, cô bị Dung Lạc hôn.
"Anh!" Không phải nói thua sẽ đưa tiền cho cô sao? Sao anh lại hôn cô làm gì?
Nhìn người trong lòng đỏ mặt, Dung Lạc nhỏ giọng nói bên tai cô, “Một nụ hôn có giá ngàn vàng."
"Rõ ràng là anh chơi xấu." Cô trừng mắt lên án.
"Thật không?" Dung Lạc nhìn đôi môi trơn bóng vì nụ hôn vừa rồi, đôi mắt hơi u ám, "Xem ra Tiểu Yên vẫn cảm thấy tiền thua đưa cho em quá ít."
Nói xong, anh nâng gáy cô lên, hôn cô thật sâu hòa tan mọi sự kháng nghị của cô, dienndaffnlle,quysd0;n răng môi dây dưa với nhau. Sau khi nụ hôn kết thúc, Dung Lạc dùng ngón tay thon dài lau nước trên môi Mộc Yên, cười nói, "Một nụ hôn đáng giá ngàn vàng, Tiểu Yên kiếm được rất nhiều nha."
"..." Mộc Yên không nói gì.
——
Phòng khách nhà họ Chu.
Chu Hạo Cường ngồi trên sô pha nhìn Sở Hoán không mời mà đến, ông không biết mình đã đắc tội gì với vị thiếu gia này mà lại khiến cậu ta rút lại hết cổ phần ở khách sạn, bề ngoài cứ tưởng chủ kinh doanh sau lưng khách sạn Hilton là Chu gia, nhưng thực tế chủ yếu là nhờ vài đại cổ đông danh môn thế gia bỏ vốn, khách sạn mới có thể hùng hậu như vậy, đúng là cơ hội tốt để kiếm tiền, nhưng không biết Sở Hoán lại bị cái gì mà rút hết một loạt cổ phần công ty ra, hiện tại tài chính của khách sạn trống rỗng, ông không biết nên đi đâu để lấy nhiều tiền như vậy để bù vô.
"Sở thiếu." Quản gia mời người vào, Chu Hạo Cường tươi cười đứng lên đón.
"Không biết ngài hẹn tôi đến đây làm gì." Biết rõ còn cố hỏi, cả người mặc áo sơmi màu đen thuần làm cho Sở Hoán như chìm trong sự tăm tối.
"Sở thiếu, không biết ngài có gì không hài lòng với khâu quản lý của Hilton, vì sao lại đột nhiên rút lại hết cổ phần công ty?"
Trên mặt Sở Hoán vẫn có sự kiêu ngạo bất tuân như trước, hừ lạnh, "Vậy ngài phải hỏi con gái tốt của ngài rồi?" Nhìn sắc mặt nghi hoặc của Chu Hạo Cường, Sở Hoán tiếp tục nói, "Ngày hôm qua tôi mới biết được, tất cả bảo vệ mà khách sạn Hilton thuê vì tôi đều bị đại tiểu thư của Chu gia ngài khống chế."
"Điều này... Điều này sao có thể được?" Chu Hạo Cường lắc đầu phủ nhận.
" Chu Hạo Cường, chuyện của con gái kiêu căng của ông không liên quan đến tôi, cô ta có thể khống chế bảo vệ mà khách sạn đặc biệt thuê để bảo vệ tôi hay không tôi cũng không có hứng thú." Sở Hoán đứng từ trên cao nhìn xuống Chu Hạo Cường với vẻ căm tức, căm giận nói, "Cô ta động vào người không nên động chính là đang khiêu khích tôi!"
"Sao, sao lại như thế được?"
" Chu Hạo Cường tiên sinh, nếu ngài không có cách dạy dỗ con gái của mình cho tốt thì " Hằng Phong " chúng tôi sẽ không cho Hilton một đồng bạc nào."
"Sở thiếu! Sở thiếu!..." Nhìn bóng dáng Sở Hoán càng đi càng xa, Chu Hạo Cường đứng ở sau lưng gọi nhưng không có ai quay lại.
"Hàn Vệ!" Chu Hạo Cường rống giận.
"Lão, lão gia. Ngài có gì dặn dò?"
"Đi nhốt đại tiểu thư lại cho tôi, một tháng không cho phép ra khỏi nhà. Để cho nó suy nghĩ lại xem mình đã làm chuyện gì không nên làm."
"Lão gia, chuyện này..." Từ nhỏ Hàn Vệ đã lớn lên cùng Chu Phinh Đình, biết cô luôn hoạt bát mê chơi, bây giờ nhốt cô lại cô không tức chết mới là lạ.
"Nhanh đi!" Chu Hạo Cường hét lên, "Đừng xin xỏ cho nó, gần đây không để ý đến nó thì nó liền càn rỡ."
Chu Phinh Đình đang ngẩn người ngồi trước bàn trang sức trong phòng ngủ, rối rắm nghĩ xem mình nên đeo vòng cổ nào mới tốt, phái người nghe ngóng được hôm nay Dung Lạc sẽ tới khu trung tâm thương mại gần đây, cô nhất định phải đi gặp anh.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng "Răng rắc", nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng nhìn qua cửa thủy tinh, thấy Hàn vệ đã tìm người hầu đến khóa cửa phòng ngủ của cô lại.
"Hàn Vệ!" Chu Phinh Đình ở trong phòng ngủ kêu to, "Cậu thật to gan, dám khóa phòng ngủ của tôi. Mau mở khóa ra cho tôi, nếu không tôi kêu ba tôi tới dạy dỗ cậu!"
Hàn Vệ không nói gì nói, "Đại tiểu thư, chính bác Chu muốn khóa cửa phòng cô lại."
"Cậu nói bậy! Mau thả tôi ra ngoài, ba tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy!" Chu Phinh Đình phát cuồng thét chói tai.
"Không có mệnh lệnh bác Chu, tôi cũng không dám khóa cửa nhốt cô." Hàn Vệ giải thích.
Chu Phinh Đình ngẫm lại cũng thấy đúng, ở nhà họ Chu nếu không có mệnh lệnh của ba ai dám khóa cửa nhốt cô, nhưng rốt cục là vì sao? Gần đây cô rất ngoan, không có gây chuyện! Đáng chết, cô còn phải đi gặp Dung Lạc nữa, sao có thể bị nhốt ở chỗ này.
Thở hổn hển đạp hai cái lên cửa, đá đau chân thì Chu Phinh Đình phát cuồng liên tục dậm chân. Vậy phải làm sao bây giờ? Vất vả lắm mới có thể gặp được Dung Lạc một lần, cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Cũng không quan tâm lễ tiết gì, đặt mông ngồi xuống đất, cô cắn răng suy nghĩ, nhất định phải nghĩ ra cách chạy trốn.
——
Bởi vì Dung Lạc nói chiều hôm nay muốn dẫn Mộc Yên đi ra ngoài cho nên bọn họ ăn cơm trưa rất sớm.
Trong phòng ngủ, Dung Lạc chọn một bộ váy dài màu chàm đưa cho Mộc Yên, "Mặc nó đi."
Cô nhíu mi trêu tức, giận dữ nói, "Anh thật bá đạo, ngay cả tôi mặc quần áo gì cũng quản."
Dung Lạc nheo mắt lại cười khẽ, "Nhanh đi." Rõ ràng là đang dụ dỗ. Nhưng anh cũng chỉ kiên nhẫn đối với một mình cô, chỉ có cô mới đáng giá để anh dụ dỗ yêu chiều, trên đời này, cô là người duy nhất, hơn nữa đến chết cũng không đổi.
Tóc dài thẳng mượt màu đen xõa xuống thắt lưng như thác nước chảy, váy dài màu chàm làm nổi bật da thịt trắng nõn xinh đẹp tinh tế như gốm sứ của cô, dáng người nhỏ xinh lại nhanh nhẹn hoạt bát, Mộc Yên là mẫu người điển hình cho con gái phương Đông, hơn nữa ánh mắt cô lại đen nhánh mê người như đêm tối.
Nhìn cô mặc xong váy đi ra, Dung Lạc cười khổ, anh không nên chọn bộ váy thu hút sự chú ý như vậy cho cô mặc.
Anh nắm tay cô đi ra ngoài, dọc theo đường đi người hầu Nhà họ Dung liên tục ngoảnh đầu lại nhìn khiến cho anh rất không vui, anh không thích người khác mơ tưởng người của anh.
Vừa tới cửa, lấy chìa khóa xe, Dung Lạc mở cửa xe, ôm cô lên nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế.
Đóng cửa xe lại, Mộc Yên trừng to mắt, "Rốt cuộc anh muốn làm gì, bên ngoài còn có người đâu!" Nhìn người đang đè trên người mình, cô cười như không cười nhắc nhở anh.
Mềm nhẹ gõ trán của cô, Dung Lạc cười khẽ, "Đừng kinh ngạc như vậy, anh chỉ muốn ôm em lên xe mà thôi." Mộc Yên nhíu mi, trên ghế lái không có ai, cả người anh đều áp lên người cô, tiếp xúc da thịt, cảnh tượng như vậy mà cô lại đi tin lời của anh thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Đôi mắt đen nhánh có chút không đàng hoàng, "Anh chắc chứ?" Mộc Yên nhíu mi, chủ động ôm cổ Dung Lạc, hơi thở ấm áp của cô đều phà vào môi anh, quyến rũ rõ ràng như vậy, sao Dung Lạc lại không nhận ra được.
Cúi người xuống, hôn lên mặt của cô, cảm nhận được lông mi dài của cô đang run rẩy dưới làn môi của anh. Thứ cảm giác tê dại này có chút dụ dỗ.
"Em cố ý." Anh khẽ cắn vành tai trắng nõn của cô, tiếng nói khàn khàn.
Mộc Yên trêu tức nhìn anh, đôi mắt đen nhánh còn sáng hơn sao trên trời,"Như vậy thì sao?"
Dung Lạc cười to, "Em thật là nghịch ngợm." Hiếm khi thấy được vẻ dụ dỗ khác thường của cô như vậy, sao Dung Lạc có thể bỏ qua cho cô, lúc cúi đầu xuống hôn lên môi của cô thậm chí còn không khống chế được nên hơi thô bạo, tương cứu trong lúc hoạn nạn, hai môi chạm vào nhau, trên mặt Dung Lạc chìm đắm trong tình yêu.
Trong xe kín đáo đầy âm thanh si mê khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, diendannllequysdoon hơi thở mờ ám càng lúc càng nhiều, ngọt ngào khiến hai người hôn nhau say mê quên cả thời gian.
Cảm giác được cô sắp thở không thông anh mới rời khỏi môi cô. Bởi vì vừa mới hôn môi nên trên da thịt trắng nõn của Mộc Yên hơi ửng đỏ, phối hợp với chiếc váy dài màu chàm hôm nay thì trở nên vô cùng mê người.
Dung Lạc nhìn vào đôi mắt ươn ướt của cô thật sâu, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói, "Sau này ra ngoài không được mặc cái váy này nữa."
Mộc Yên bất đắc dĩ bật cười, sao lại có người bá đạo như vậy? Rõ ràng là anh chọn cái váy này cho cô, bây giờ cũng là anh không cho cô mặc cái váy!
Đôi mắt u ám như quét nhìn Mộc Yên, như là đoán được suy nghĩ của cô, Dung Lạc cúi đầu lại hôn môi của cô, khàn khàn mở miệng, "Anh chỉ bá đạo với một mình em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook