Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
-
Quyển 1 - Chương 51: Không thèm nói thêm nửa câu
Edit: susublue
Trên giấy trắng mực đen còn có hình chụp một cô gái, cho dù ánh đèn ở quán bar mờ ảo nhưng vẫn rất rõ ràng.
Tên: Mộc Yên
Giới tính: Nữ
Tuổi: 19 tuổi
Cha ruột: Mộc Quốc Hồng
Mẹ đẻ: Xui xẻo.
Thân phận: Con gái út của Nhà họ Mộc, lúc 4 tuổi được Mộc Quốc Hồng ôm về nhà, 9 tuổi bị đuổi ra khỏi Nhà họ Mộc sau đó vẫn sống một mình ở nước ngoài. Xuất ngoại không bao lâu liền được một tổ chức từ thiện nhận nuôi.
Nhìn ảnh chụp cô gái mỉm cười ngọt ngào, Dung Tề nhíu mày, rõ ràng cuộc sống như vậy không có gì đặc biệt, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nhớ lại buổi thọ yến của Dung lão gia, cô ta không hề sợ ánh mắt mọi người, thậm chí biểu cảm còn rất kín đáo, tuyệt đối không phải là cảm xúc mà một cô gái ở tuổi cô nên có.
"Ammer."
"Thiếu gia, ngài có gì phân phó." Thiếu niên đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới khom người hỏi nhẹ.
"Trả tiền, chúng ta về." Ngửa đầu cầm ly rượu thủy tinh uống một hơi hết sạch, cảm giác nóng bỏng trong cổ họng làm cho Dung Tề liên tục nhíu mi.
"Thiếu gia, ngài nên uống ít thôi." Tô Mặc vẫn đứng bên cạnh anh, anh biết rõ trong buổi tối hôm nay Dung Tề đã hét lên không biết bao nhiêu lần.
"Thiếu gia!" Mắt thấy người đàn ông vừa mới đứng lên đã mất trọng tâm xiên vẹo muốn ngã, thiếu niên vội vàng đi qua đỡ lấy anh. Dáng người anh quá cao lớn, dù người thiếu niên có chịu qua huấn luyện tốt nhưng vẫn không chịu nổi. Anh không biết vì sao đêm nay thiếu gia lại uống nhiều rượu như vậy, diênnx]dàn/lle-quýdoon Tô Mặc vẫn biết Dung Tề không phải người nghiện rượu nhưng đêm nay có chút kỳ lạ.
Dung Tề cũng không say, là một người có xuất thân danh môn thế gia, ai cũng phải ngàn chén không say. Lúc đứng lên chỉ hơi mê muội mà thôi, sau khi được Tô Mặc đỡ lên xe, anh tuyệt đối tỉnh táo lại.
Chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy trong bóng đêm.
"Ammer." Người đàn ông tựa vào xe bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt băng hàn làm cho thiếu niên ngồi bên cạnh anh cả kinh.
"Dạ, thiếu gia." Tô Mặc bị hoảng sợ. Không phải anh nhát gan, là vì lực uy hiếp của người đàn ông bên cạnh quá mạnh mẽ, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi.
" Rốt cuộc mẹ đẻ của cô ấy là ai?" Giọng nói trầm thấp không cần giận dữ mà tự có lực uy hiếp.
Tô Mặc vẫn luôn đi theo bên cạnh Dung Tề nên anh cũng tự biết ‘cô ấy’ mà anh nói là ai.
Bĩu môi, thiếu niên hồi phục tinh thần nói: "Điều tra không ra, hình như Nhà họ Mộc cố ý che đậy tin tức mẹ đẻ của Mộc Yên tiểu thư."
"Dùng hết mọi biện pháp để điều tra cho tôi."
"Dạ."
"Đến nơi thì gọi tôi dậy." Phân phó thiếu niên xong, Dung Tề tựa vào ghế dựa híp mắt lại, lúc mí mắt khép lại, bên trong cũng có một chút ác độc, anh nhất định phải trừ khử tất cả chướng ngại vật cản trở mình. Anh không tin Dung Lạc luôn lạnh lùng lại tìm một người đàn bà không có giá trị tới làm vị hôn thê.
Nhà họ Dung.
"Thật không, anh hai lại nấu cơm tốt như vậy sao." Dung Ngữ ngồi bên bàn cơm khoái trá há to mồm nhai.
Múc một chén canh rong biển nấu với tôm bóc vỏ cho Mộc Yên luôn ngồi im lặng bên cạnh, Dung Trạch hèn mọn nhìn thoáng qua Dung Ngữ đang ăn không có một chút hình tượng nào, "Cho nên một đứa con gái như em chẳng lẽ không cảm thấy có một chút áy náy nào sao."
"Sao em lại phải áy náy?" Dung Ngữ đang ăn chân gà mồm miệng nói không rõ, "Nấu cơm là chuyện của một người vợ và mẹ hiền, em không tính phát triển bản thân theo hướng đó." Nhìn Dung Trạch đột nhiên đen mặt, Dung Ngữ lại không biết sống chết nói thêm một câu, "Đương nhiên anh hai là "Thục nữ" điển hình, nấu cơm giỏi cũng là chuyện bình thường."
"Dung Ngữ em lại ngứa da đúng không?"
Dung Ngữ cười hắc hắc, bĩu môi bất đắc dĩ nói “ Anh hai đừng kích động, tức giận hại thân."
"Hại ông nội em."
“ Anh hai đừng nói lung tung, ông nội em ở nhà rất tốt, không bị tổn thương gì hết."
Dung Trạch liên tiếp bị Dung Ngữ khiêu chiến đến cực hạn, tức đến nỗi cổ đỏ lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái nói: "Anh thấy cũng lâu lắm rồi hai chúng ta không ra ngoài rèn luyện."
"Đừng, anh hai, anh là cành vàng lá ngọc của Nhà họ Dung, lần trước khiến anh gãy xương nằm một tháng em đã trở thành tội nhân thiên cổ, bị anh cả ném đến Tây Tạng chịu khổ hai ngày còn chưa nói, hoàn cảnh gian khổ đó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của em."
"Em, em..." Dung Trạch bị tức đến đỏ bừng mặt, muốn nói tuy rằng Dung Ngữ là một đứa nhỏ cả ngày cà lơ phất phơ, khi còn nhỏ bị gia gia nuôi như một bé trai nên bây giờ mới bưu hãn như vậy, tài nghệ cũng không phải dạng vừa. diễn;dàn"""lequysdoon Anh đánh không lại, nói cũng không lại, Dung Trạch tức nửa ngày nói không ra lời.
"Anh hai bớt giận." Dung Ngữ tà tứ nâng mi, mơ hồ mị hoặc, "Nhưng anh hai, bộ dáng anh tức giận giống như con gái nhà lành bị đùa giỡn vậy." Sau khi nói xong, cô lại tiếp tục cười ha ha không có hình tượng.
Nói chuyện với cô, tức không chịu được, Dung Trạch nén giận bắt đầu ăn cơm.
Dung Ngữ biết điều dừng lại, vui đùa không thể quá phận.
Lúc hai người ngồi trên bàn cơm luôn phải xiên xỏ nhau, Mộc Yên nhìn mãi cũng thành thói quen, nên cô vẫn rất im lặng.
Dung Ngữ nhìn Mộc Yên im lặng, nhịn không được hỏi: "Chị dâu nhỏ, lúc nhỏ chị cũng không thích học như vậy sao?"
"Người ta học tập ở nước ngoài, ai giống như em." Rốt cục tìm được cơ hội đả kích, Dung Trạch hết giận chọc vào một câu.
"Thật sao, lợi hại như vậy!" Dung Ngữ khiếp sợ, nhất thời tình cảm giành cho Mộc Yên tăng lên theo cấp luỹ thừa, nhanh chóng biến thành sùng bái. Có trời mới biết, cô ghét sách vở bao nhiêu.
"Không có đứa con gái nào giống em, suốt ngày đánh nhau để mà sống."
"Đó là quyết đấu võ thuật."
"A, anh quên em vốn không phải là con gái." Dung Trạch liếc mắt, tự trần thuật cho mình biết sự thật.
"Em phỏng vấn Dung Trạch tiên sinh một chút, ngài là một đại nam nhân nhưng cả ngày lại học trang điểm là để chứng minh mình là đàn ông thật sự sao?"
Dung Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Anh là người đại diện công tác!"
"Ôi chao, cũng vậy thôi, em tôi cũng là người võ thuật cần."
"Em, hừ!" Không thèm nói thêm nửa câu, Dung Trạch không bao giờ muốn để ý tới con bé này nữa.
Trên giấy trắng mực đen còn có hình chụp một cô gái, cho dù ánh đèn ở quán bar mờ ảo nhưng vẫn rất rõ ràng.
Tên: Mộc Yên
Giới tính: Nữ
Tuổi: 19 tuổi
Cha ruột: Mộc Quốc Hồng
Mẹ đẻ: Xui xẻo.
Thân phận: Con gái út của Nhà họ Mộc, lúc 4 tuổi được Mộc Quốc Hồng ôm về nhà, 9 tuổi bị đuổi ra khỏi Nhà họ Mộc sau đó vẫn sống một mình ở nước ngoài. Xuất ngoại không bao lâu liền được một tổ chức từ thiện nhận nuôi.
Nhìn ảnh chụp cô gái mỉm cười ngọt ngào, Dung Tề nhíu mày, rõ ràng cuộc sống như vậy không có gì đặc biệt, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nhớ lại buổi thọ yến của Dung lão gia, cô ta không hề sợ ánh mắt mọi người, thậm chí biểu cảm còn rất kín đáo, tuyệt đối không phải là cảm xúc mà một cô gái ở tuổi cô nên có.
"Ammer."
"Thiếu gia, ngài có gì phân phó." Thiếu niên đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới khom người hỏi nhẹ.
"Trả tiền, chúng ta về." Ngửa đầu cầm ly rượu thủy tinh uống một hơi hết sạch, cảm giác nóng bỏng trong cổ họng làm cho Dung Tề liên tục nhíu mi.
"Thiếu gia, ngài nên uống ít thôi." Tô Mặc vẫn đứng bên cạnh anh, anh biết rõ trong buổi tối hôm nay Dung Tề đã hét lên không biết bao nhiêu lần.
"Thiếu gia!" Mắt thấy người đàn ông vừa mới đứng lên đã mất trọng tâm xiên vẹo muốn ngã, thiếu niên vội vàng đi qua đỡ lấy anh. Dáng người anh quá cao lớn, dù người thiếu niên có chịu qua huấn luyện tốt nhưng vẫn không chịu nổi. Anh không biết vì sao đêm nay thiếu gia lại uống nhiều rượu như vậy, diênnx]dàn/lle-quýdoon Tô Mặc vẫn biết Dung Tề không phải người nghiện rượu nhưng đêm nay có chút kỳ lạ.
Dung Tề cũng không say, là một người có xuất thân danh môn thế gia, ai cũng phải ngàn chén không say. Lúc đứng lên chỉ hơi mê muội mà thôi, sau khi được Tô Mặc đỡ lên xe, anh tuyệt đối tỉnh táo lại.
Chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy trong bóng đêm.
"Ammer." Người đàn ông tựa vào xe bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt băng hàn làm cho thiếu niên ngồi bên cạnh anh cả kinh.
"Dạ, thiếu gia." Tô Mặc bị hoảng sợ. Không phải anh nhát gan, là vì lực uy hiếp của người đàn ông bên cạnh quá mạnh mẽ, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi.
" Rốt cuộc mẹ đẻ của cô ấy là ai?" Giọng nói trầm thấp không cần giận dữ mà tự có lực uy hiếp.
Tô Mặc vẫn luôn đi theo bên cạnh Dung Tề nên anh cũng tự biết ‘cô ấy’ mà anh nói là ai.
Bĩu môi, thiếu niên hồi phục tinh thần nói: "Điều tra không ra, hình như Nhà họ Mộc cố ý che đậy tin tức mẹ đẻ của Mộc Yên tiểu thư."
"Dùng hết mọi biện pháp để điều tra cho tôi."
"Dạ."
"Đến nơi thì gọi tôi dậy." Phân phó thiếu niên xong, Dung Tề tựa vào ghế dựa híp mắt lại, lúc mí mắt khép lại, bên trong cũng có một chút ác độc, anh nhất định phải trừ khử tất cả chướng ngại vật cản trở mình. Anh không tin Dung Lạc luôn lạnh lùng lại tìm một người đàn bà không có giá trị tới làm vị hôn thê.
Nhà họ Dung.
"Thật không, anh hai lại nấu cơm tốt như vậy sao." Dung Ngữ ngồi bên bàn cơm khoái trá há to mồm nhai.
Múc một chén canh rong biển nấu với tôm bóc vỏ cho Mộc Yên luôn ngồi im lặng bên cạnh, Dung Trạch hèn mọn nhìn thoáng qua Dung Ngữ đang ăn không có một chút hình tượng nào, "Cho nên một đứa con gái như em chẳng lẽ không cảm thấy có một chút áy náy nào sao."
"Sao em lại phải áy náy?" Dung Ngữ đang ăn chân gà mồm miệng nói không rõ, "Nấu cơm là chuyện của một người vợ và mẹ hiền, em không tính phát triển bản thân theo hướng đó." Nhìn Dung Trạch đột nhiên đen mặt, Dung Ngữ lại không biết sống chết nói thêm một câu, "Đương nhiên anh hai là "Thục nữ" điển hình, nấu cơm giỏi cũng là chuyện bình thường."
"Dung Ngữ em lại ngứa da đúng không?"
Dung Ngữ cười hắc hắc, bĩu môi bất đắc dĩ nói “ Anh hai đừng kích động, tức giận hại thân."
"Hại ông nội em."
“ Anh hai đừng nói lung tung, ông nội em ở nhà rất tốt, không bị tổn thương gì hết."
Dung Trạch liên tiếp bị Dung Ngữ khiêu chiến đến cực hạn, tức đến nỗi cổ đỏ lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái nói: "Anh thấy cũng lâu lắm rồi hai chúng ta không ra ngoài rèn luyện."
"Đừng, anh hai, anh là cành vàng lá ngọc của Nhà họ Dung, lần trước khiến anh gãy xương nằm một tháng em đã trở thành tội nhân thiên cổ, bị anh cả ném đến Tây Tạng chịu khổ hai ngày còn chưa nói, hoàn cảnh gian khổ đó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của em."
"Em, em..." Dung Trạch bị tức đến đỏ bừng mặt, muốn nói tuy rằng Dung Ngữ là một đứa nhỏ cả ngày cà lơ phất phơ, khi còn nhỏ bị gia gia nuôi như một bé trai nên bây giờ mới bưu hãn như vậy, tài nghệ cũng không phải dạng vừa. diễn;dàn"""lequysdoon Anh đánh không lại, nói cũng không lại, Dung Trạch tức nửa ngày nói không ra lời.
"Anh hai bớt giận." Dung Ngữ tà tứ nâng mi, mơ hồ mị hoặc, "Nhưng anh hai, bộ dáng anh tức giận giống như con gái nhà lành bị đùa giỡn vậy." Sau khi nói xong, cô lại tiếp tục cười ha ha không có hình tượng.
Nói chuyện với cô, tức không chịu được, Dung Trạch nén giận bắt đầu ăn cơm.
Dung Ngữ biết điều dừng lại, vui đùa không thể quá phận.
Lúc hai người ngồi trên bàn cơm luôn phải xiên xỏ nhau, Mộc Yên nhìn mãi cũng thành thói quen, nên cô vẫn rất im lặng.
Dung Ngữ nhìn Mộc Yên im lặng, nhịn không được hỏi: "Chị dâu nhỏ, lúc nhỏ chị cũng không thích học như vậy sao?"
"Người ta học tập ở nước ngoài, ai giống như em." Rốt cục tìm được cơ hội đả kích, Dung Trạch hết giận chọc vào một câu.
"Thật sao, lợi hại như vậy!" Dung Ngữ khiếp sợ, nhất thời tình cảm giành cho Mộc Yên tăng lên theo cấp luỹ thừa, nhanh chóng biến thành sùng bái. Có trời mới biết, cô ghét sách vở bao nhiêu.
"Không có đứa con gái nào giống em, suốt ngày đánh nhau để mà sống."
"Đó là quyết đấu võ thuật."
"A, anh quên em vốn không phải là con gái." Dung Trạch liếc mắt, tự trần thuật cho mình biết sự thật.
"Em phỏng vấn Dung Trạch tiên sinh một chút, ngài là một đại nam nhân nhưng cả ngày lại học trang điểm là để chứng minh mình là đàn ông thật sự sao?"
Dung Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Anh là người đại diện công tác!"
"Ôi chao, cũng vậy thôi, em tôi cũng là người võ thuật cần."
"Em, hừ!" Không thèm nói thêm nửa câu, Dung Trạch không bao giờ muốn để ý tới con bé này nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook