Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
-
Quyển 1 - Chương 115: Chị dâu da thịt trắng mềm không chịu nổi ép buộc
Edit: susublue
Hôm nay là cuối tuần, Ức Hâm kéo theo cơ thể đau nhức mỏi mệt đi ra khỏi khu dân cư Lâm Giang xa hoa, đã qua đầu giờ chiều rồi. Sắc mặt cô tái nhợt có chút tiều tụy, mái tóc màu rám nắng tuy rằng bị cô cố ý nhuộm đen nhưng dưới ánh mặt trời vẫn hơi phản chiếu chút màu rám nắng. Vừa mở di động ra, di động rung làm cho cô nhíu mày, là mấy tin nhắn đến từ công ty, " Vì Ức tiểu thư không được đánh giá xuất sắc khi thử việc vị trí trợ lý tổng giám đốc nên cuối cùng công ty quyết định điều cô đến bộ phận marketing, mời cô đến bộ phận marketing để báo danh, chúc công việc của cô tốt đẹp."
Ức Hâm cười lạnh, đây mới là Lương Đình Hạo, mãi mãi máu lạnh đến tận xương tủy, sau khi phát sinh quan hệ với cô xong thì nhanh chóng đổi chức vụ của cô. Thế nào, biết được trợ lý mới sắp nhậm chức vừa mới lên giường với mình là một người phụ nữ không đứng đắn thì liền khẩn cấp muốn phủi sạch quan hệ sao.
Cô cố ý tranh cử vị trí trợ lý của Lương Đình Hạo, không ngờ lại nhận được tin tức có thể đảm nhiệm ở quán bar, rồi sau khi bị anh cáo trạng thì liền một cước đá văng cô ra. Rốt cuộc anh coi cô là loại người gì? Nếu cảm thấy cô ghê tởm như thế thì vì sao lại còn điều cô đến bộ phận marketing? Thật sự là vớ vẩn buồn cười, không cần biết là thế nào, chỉ cần có cơ hội tiến vào Lương thị thì sẽ có cơ hội tiếp cận anh. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười khát máu, cô muốn tới gần từng bước một, sau đó làm cho anh đau khổ.
Lịch trên di động cho thấy hôm nay là ngày mười sáu tháng chín.
Các đốt ngón tay nắm di động không ngừng siết chặt đến trắng bệch, ngày mười sáu tháng chín, vào ngày này ba năm trước đứa nhỏ trong bụng cô đã bị người ta hãm hại.
Cục cưng của cô đã được năm tháng rưỡi rồi mà bị chết như vậy. Không có ai biết lúc đó cô đau cỡ nào, không có ai biết cô đã chảy bao nhiêu máu.
Trong một khu mộ hoang vắng ở ngoại ô thành phố A, cát vàng tuôn chảy, từng bia mộ nối dài liên tiếp nhau chứa đầy không khí tử vong.
Ức Hâm đi đến trước một ngôi mộ sáng sủa dưới tán cây Hòe, ở đó là một ngôi mộ mới, bên trên không có ảnh chụp cũng như tên người chết. Đây là ngôi mộ mà trước khi Ức Hâm đi Hàn Quốc chỉnh hình đã lập cho cục cưng của cô, đứa nhỏ chết non bình thường đều không được lập mộ bia. Nhưng đối với Ức Hâm mà nói thì người quý giá nhất đối với cô chính là cục cưng cho nên cô đã lập một ngôi mộ cho đứa con chưa ra đời ở chính đất nước của mình, nó cũng là ngôi mộ trong lòng Hoắc Thất.
Khu mộ lạnh lẽo không có ai, chỉ có một người phụ nữ yếu ớt ngồi chồm hỗm dưới gốc cây hòe ấm áp.
Ngày mười sáu tháng chín chính là ngày giỗ của con cô, cũng chính vào ngày này ba năm trước cô bị Lương Đình Hạo hoàn toàn vứt bỏ. Cầm theo một túi nilon to và một chai rượu giá rẻ, đây là thứ mà lúc ba mẹ cô còn sống thích nhất, cầm theo nó tới gặp cục cưng đang nằm dưới đất của mình giống như dẫn theo ba mẹ mình đến gặp cháu ngoại gái của họ. Cục cưng đã được năm tháng rưỡi, bác sĩ nói là con gái.
Không nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu điên cuồng chảy ra rơi xuống bùn đất trước mộ bia, Ức Hâm quỳ xuống ôm mộ bia khóc nức nở, cô thật sự không có một người thân nào, ngay cả cục cưng cô yêu nhất cũng đều rời bỏ cô sớm như vậy. Sau lần sanh non đó, bác sĩ nói tử cung của cô bị tổn thương nghiêm trọng nên có lẽ cả đời cũng không thể có con được nữa. Mở nắp của chai rượu ra, lấy rượu mình đã chuẩn bị sẵn ra, bốn người ba ly rượu. Ức Hâm, ba mẹ cô. Đặt trước bia mộ của cục cưng đã chết giống như là một nhà đoàn tụ.
"Ba mẹ, con mang theo rượu mà hai người thích đến đây gặp cháu ngoại gái của hai người đây, hai người nhất định phải giúp con yêu chiều con bé." Ngẩng đầu lên uống sạch ly rượu, vị nóng bỏng kích thích Ức Hâm rơi lệ, "Ba mẹ, cục cưng con còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy đã mất rồi." Nói tới đây, Ức Hâm khóc thút thít không nói nổi nữa, "Là con không bảo vệ được con bé, đều tại con. Nếu không bây giờ con bé đã 3 tuổi rồi. Có lẽ đã cao như vậy." Cô khua tay múa chân trước bia mộ trống rỗng, lúc Ức Hâm nói những lời này thì miệng luôn nở nụ cười, nhưng mắt của cô lại đang khóc. Trái tim không ngừng đau đớn, đau đến mức cả người cô đều run rẩy. Không còn ai nữa, không còn người thân nào nữa, mãi mãi cũng không thể có người thân nữa, cô nhất định sẽ cô độc sống cuộc đời còn lại, cuối cùng sẽ chết trong khoái cảm trả thù thành công. Đến lúc đó cô có thể đi gặp cục cưng của mình, diễn dafnlê quysdôn vô số lần ngủ mơ nhìn thấy cơ thể mềm mại, bàn tay nhỏ bé non mềm, đôi mắt giống cô, nhưng cục cưng đã chết, vào ngày này ba năm trước, người thân duy nhất trên đời này có cùng huyết thống với cô đã chết, con bé cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời cô. Hơn nữa, từ đó về sau không bao giờ có ai có huyết thống với cô xuất hiện nữa, mãi mãi cũng không, sống trong trơ trọi và cô độc, cuối cùng kéo theo người mình hận xuống địa ngục. Suốt buổi chiều Ức Hâm cứ ngồi chồm hỗm trước bia mộ của cục cưng như vậy, uống hết ly này tới ly khác, hơi nóng chảy xuống yết hầu của cô, vị nóng rực thiêu đốt dạ dày đã hai ngày chưa ăn cơm của cô. Dạ dày yếu ớt làm sao chịu được kích thích như vậy, cảm giác đau đớn như bị kim đâm, so với nỗi đau này thứ lòng của cô càng đau đến mức rách ra. Ức Hâm giống như chết lặng, cô ngồi bệch xuống đất uống liên tục.
Gió nổi lên, gió lớn ở ngoại ô cuốn theo cát vàng, thổi bay vào mắt cô, trong cơn hỗn loạn cô càng trở nên tiều tụy.
Thật ra Ức Hâm không hề biết uống rượu, uống rượu vào cũng rất dễ say, say rồi thì cô lại dựa vào trước mộ bia khóc lóc nỉ non cái gì đó, giống như là nói ra toàn bộ sự nỗi khổ trong lòng ra. Ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, từng giọt nước mắt chảy ra như muốn thấp ướt mộ bia vậy.
Thế giới như bị đảo điên, giữa bầu trời đầy cát vàng, giống như mùa hè nhiều năm trước kia.
Người đàn ông kia ôm cô nói, "Tiểu Thất, anh thích xem em mặc váy màu cam nhất." Cô gái tươi sáng dưới ánh mặt trời như vậy giống như một quả cam ngọt giữa ngày hè, vừa xinh đẹp vừa tỏa sáng.
Công ty sừng sững cao vút, "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Nhìn người phụ nữ mặc lễ phục màu cam trước mắt, cô gái cười tươi như nắng, nhân viên mặc đồng phục trực ở đại sảnh nhịn không được nhíu mày, đây đã là người phụ nữ thứ mười bốn không hẹn trước đến tìm Lương tổng của các cô rồi. Người phụ nữ xinh đẹp này đúng là không biết xấu hổ, cũng không có chừng mực, đuổi đàn ông mà còn đuổi tới cả công ty.
Nhìn khí chất cao quý của người phụ nữ trước mắt này, lễ tân trực sảnh bĩu môi, ban ngày ban mặt đến tìm tổng giám đốc của các cô mà còn ăn mặc lộ liễu như vậy, lễ phục trễ ngực màu cam làm nổi bật làn da trắng nõn của Hoắc Thất. Lễ tân nhìn thấy cũng đỏ mắt.
"Tiểu thư, cô giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho Lương tổng của các cô là được rồi." Thật ra Hoắc Thất đột nhiên đến công ty anh nên có chút lúng túng.
Không có gì bất ngờ khi bị lễ tân từ chối, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng khi ổn định lại tâm trạng thì Hoắc Thất cũng thấy khiếp sợ vì hành vi hôm nay của mình, quả nhiên tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngu ngốc, cô chỉ lo kích động mà lại quên mất là mình chưa từng tới nơi này, sao người khác có thể để cho cô đi vào.
Trong lòng đang khổ sở, lúc cô ủ rũ muốn quay đi thì lại lọt vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
"Lương Đình Hạo!" Ánh mắt thất vọng liền biến mất không thấy đâu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình thì Hoắc Thất lại kinh sợ vui mừng.
Lương Đình Hạo cũng sững sờ vì không ngờ cô sẽ tới đây, hơn nữa còn mặc bộ lễ phục màu cam mà anh ép buộc vô số cũng không được. Đây là do anh mua cho cô, nhưng Hoắc Thất là một phụ nữ phương Đông truyền thống và cực kỳ bảo thủ, bộ quần áo hở lưng như vậy cô sẽ không mặc.
Có người nói, khi phụ nữ bắt đầu ăn mặc theo ý đang ông thì cũng có nghĩa là cô ấy đã hoàn toàn trầm luân.
Dưới lớp váy màu cam, da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài khiến người ta muốn phạm tội.
Lương Đình Hạo thấp giọng rủa một tiếng, không hề cố kỵ ôm lấy Hoắc Thất giữa đám đông nhanh chân bước vào văn phòng của mình, quản lý kinh doanh và phụ tá đi theo bên cạnh, cùng với một đám người của công ty nhìn thấy Lương tổng đang đi với bọn họ lại ôm một mỹ nhân thì rất kinh sợ.
Nhiều năm như vậy rồi, người đàn ông độc thân hoàng kim Lương Đình Hạo nổi tiếng, là người đàn ông mà bao nhiêu phụ nữ nằm mơ đều muốn, nhưng anh ở giữa bụi hoa mà lại không có hứng thú với ai. Còn có người không sợ chết đăng tin đoán Lương tiên sinh có vấn đề về tình dục, cũng có mấy tờ báo trắng trợn đoán sở dĩ Lương tổng giám đốc không thích phụ nữ là vì anh thích đàn ông.
Nhưng tất cả những điều đó đều đã bị vị tiểu thư chủ động tìm tới cửa hôm nay phá vỡ, mọi người không nhịn được đều khiếp sợ, Lương tổng vốn là kim ốc tàng kiều đó!
Cửa phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc đóng sầm lại, Lương tổng đã cấp tốc đè lên người Hoắc Thất hôn môi cô, hoàn toàn quên sạch hội nghị sắp diễn ra.
"Hoắc Thất!" Giọng nói khàn khàn của Lương Đình Hạo ẩn chứa chút tức giận, "Em dám mặc như vậy tới đây hả?" Cô có biết bộ dáng mê người của cô hôm nay làm cho bao nhiêu đàn ông thèm chảy nước dãi dài ba mét không.
Hoắc Thất giận dữ, "Lương Đình Hạo, không phải anh vẫn luôn muốn em mặc sao!" Bị Hoắc Thất đè bên dưới cũng bắt đầu vặn vẹo, tức giận.
"Anh có cho em mặc như vậy ra ngoài sao?" Lương Đình Hạo quát lớn."Em chỉ có thể mặc bộ đồ này cho một mình anh xem thôi."
"Anh bá đạo, vô sỉ, ưm...." Người đàn ông không ngừng bị mắng dùng miệng ngăn cô lại.
Trong văn phòng hai người giương cung bạt kiếm, Hoắc Thất liều mạng đánh chết cái tên khốn kiếp đang đè trên người cô, dienxdafnleequysdoon cảm thấy uất ức khó hiểu.
Muốn mắng anh không phân rõ phải trái lại còn ngang ngược, nhưng nếu Lương Đình Hạo không như thế thì cô sẽ thích anh sao?
Lương Đình Hạo đè gáy của cô lại, ép cô ngẩng đầu lên, cạy răng cô răng tiến nhanh vào trong, trong lúc thở dốc có nghe được anh thở dài, "Tiểu Thất, sau này ra ngoài không được mặc như vậy."
Như vậy trông cô quá mê người, hai người yêu nhau cùng tiếp xúc da thịt, cảm giác kích tình thiêu đốt mạnh mẽ.
Trong mơ màng, dục vọng chiếm hữu và ham muốn của Lương Đình Hạo đối với Hoắc Thất càng sâu hơn.
Đầu lưỡi của Lương Đình Hạo rời khỏi miệng cô, Hoắc Thất bị ép ngửa đầu lên, quần áo bị cởi ra, phong cảnh mê người bày ra trước mắt không thiếu thứ gì, ánh mắt âm u của Lương Đình Hạo càng sâu thẳm.
Cảm thấy thân thể hơi lạnh, Hoắc Thất lập tức tỉnh táo lại, "Lương Đình Hạo!" Có chút vô lực, "Đây là văn phòng của anh."
Hai tay kháng cự của cô bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, nụ hôn của anh làm cô run rẩy.
Hoắc Thất vốn định há mồm nói gì đó nhưng lại bị anh hôn chặn lại, hơi thở nam tính mạnh mẽ như vậy làm cho cô không còn chỗ nào để trốn, anh ôm cô thật chặt, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho.
"Lương Đình Hạo, em muốn nói với anh một chuyện." Thử dời lực chú ý của anh đi.
"Tiểu Thất, để nói sau." Nói xong anh cúi người xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, bị Hoắc Thất liên tục ngăn cản.
Lương Đình Hạo cũng không tức giận, anh mơ hồ cảm thấy chuyện cô muốn nói rất quan trọng.
Quả nhiên Hoắc Thất nhìn anh cười khanh khách nói, "Lương Đình Hạo em mang thai, cho nên chúng ta không thể..." Nói xong còn xấu hổ, lúng túng không biết nên nói thế nào.
Lương Đình Hạo nhìn cô, hai giây sau mới đột nhiên phản ứng lại. Anh cẩn thận ôm lấy cô, mềm nhẹ đặt cô nằm lên giường trong phòng nghỉ của anh, đắp chăn lông lên người cô, lo lắng nói, "Cảm giác thế nào? Có thấy không thoải mái không?" Nhìn anh luống cuống tay chân, Hoắc Thất đột nhiên cười thành tiếng.
Cảm nhận được bàn tay to của Lương Đình Hạo xoa bụng cô, Hoắc Thất và anh đều đồng loạt nhếch môi.
"Nó đã được hai tháng, em đến đây là vì muốn nói cho anh biết tin này." Hoắc Thất hơi đỏ mặt.
"Tiểu Thất, cám ơn em." Nụ hôn ấm áp đặt xuống đỉnh đầu thơm ngát của cô. Tay anh đan xen vào tay cô, đặt lên vùng bụng bằng phẳng, bọn họ cùng nhau chờ mong đứa bé sắp sinh này, niềm vui lần đầu làm ba khiến cho Lương Đình Hạo càng quý trọng Hoắc Thất hơn.
"Mang thai sẽ rất vất vả, có chuyện gì thì nhất định không được tự gánh vác, nhớ phải nói cho anh biết." Biết rõ tính tình Hoắc Thất ngang bướng nên anh lại không yên lòng.
Khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Thất ửng hồng, hờn dỗi nói "Người anh nên lo lắng phải là cục cưng của chúng ta mới đúng."
"So với việc lo lắng cho con bé thì anh càng lo lắng cho em hơn!" Xem xét một chút, anh ôm chặt lấy Hoắc Thất.
Sau này, mỗi khi Hoắc Thất nhớ tới những lời này, nhớ tới sự dịu dàng của Lương Đình Hạo thì lại đau lòng chảy nước mắt không nhịn được.
Cô và anh đã cùng trải qua một giấc mơ tốt đẹp ngọt ngào như vậy cho nên sau khi tỉnh lại thì tất cả đều tan biến như bọt xà phòng, không chỉ có cô đơn mà còn có thù hận và máu tươi. Rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng vì sao lại biến thành như vậy?
Hoắc Thất mãi mãi không quên được ánh mặt trời sáng lạn sau giờ trưa, Lương Đình Hạo ôm cô nằm ở trên giường nhỏ trong sân, lúc đó khuôn mặt lạnh lẽo cứng ngắc của anh lại cực kỳ dịu dàng.
"Tiểu Thất." Mang thai bốn tháng, bụng cô đã hoàn toàn lộ ra, phình to dưới lớp quần áo mềm mại trông hết sức đáng yêu.
Bàn tay của Lương Đình Hạo đặt trên bụng cô, cảm nhận được máy thai rất nhẹ. Ánh mặt trời vàng tươi chiếu xuống Hoắc Thất đang lim dim ngủ làm cho cô trông vừa xinh đẹp vừa huyền ảo.
"Tiểu Thất." Người đàn ông nhẹ giọng nức nở bên tai cô, "Con gái chúng ta gọi là Tâm Nghi được không?" Tâm nghi, tên rất hay, con là máu trong tim của mẹ.
"Tâm Nghi." Trong lúc mơ màng Hoắc Thất lẩm bẩm một tiếng rồi lại nặng nề ngủ, bởi vì mang thai nên gần đây cô ngủ rất ít, thường xuyên nửa ngủ nửa tỉnh. Nhưng hai chữ này cô lại khắc ghi trong tim mình.
Sau này khi cô thay đổi thân phận, dùng cái tên "Ức Hâm" thì không có lúc nào không tự nhắc nhở chính mình đứa bé chết trong bụng cô đáng thương cỡ nào.
Gió lạnh làm cho Ức Hâm say rượu đang dựa vào trước bia mộ tỉnh táo lại, cô không có tửu lượng cao nên sao có thể lập tức tỉnh táo được.
Trong không khí đầy hương rượu, ba người đàn ông nhàn rỗi không có việc để làm, chung quanh toàn những hành vi bỉ ổi. Một người ăn mặc thô tục, một người nhuộm tóc vàng kim, một người bấm lỗ tai, cuối cùng là một người mặc quần áo da bó sát người, bộ dáng cà lơ phất phơ. Ánh mắt phóng túng nhìn Ức Hâm uống say đến mức không biết gì cả.
Một bãi tha ma không có người, khi biết ba tên đáng khinh này là lưu manh thì chúng đã vội vàng đi về phía Ức Hâm.
Mỹ nữ xinh đẹp uống say, nhất là đôi mắt mê người kia làm cho làm cho ba tên đáng khinh này bắt đầu chảy nước miếng.
“ Này, mỹ nữ!" Tiếng huýt sáo vang dội, có một tên đàn ông không chịu nổi thân hình đầy đặn của Ức Hâm nữa nên bước lên phía trước.
"Mỹ nữ cùng nhau tìm chút niềm vui đi, hầu hạ mấy người chúng ta thật tốt, chúng ta cũng sẽ cho cô được vui sướng!" Khuôn mặt tươi cười dâm tà làm cho Ức Hâm nhịn không được muốn ói.
Đáng chết, cô uống quá nhiều rượu nên cả người đều mềm nhũn không co chút lực.
Sắc mặt Ức Hâm ửng hồng, trong lúc mơ màng đá cho tên đàn ông này một đá, chỉ tiếc là để cho đối phương né được.
"Con mẹ nó, mỹ nữ này thật nóng bỏng!" Tham lam nhìn chăm chú vào cần cổ tuyết trắng của Ức Hâm, ba người bắt đầu cùng tiến lên phía trước.
Đầu choáng mắt hoa, cố gắng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay để buộc mình phải duy trì sự tỉnh táo, máu đỏ chảy xuống từ lòng bàn tay, cảm giác này khiến Ức Hâm khôi phục sự tỉnh táo.
Mắt đầy ý lạnh, mạnh mẽ nhấc chân lên, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền, ánh mắt khát máu cay độc. Ác độc đá vào ngực tên đầu vàng một cái!
"Mẹ nó, con nhóc này thật ngang tàng." Gã đầu vàng bị đánh ngã xuống đất miệng đầy bùn, nằm nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Đồng bọn vừa chửi vừa vui cười, "Con mẹ nó, mày không được cô ta thích, đã vậy thì để cho gia thương cô!"
Tên đàn ông mặc áo da màu đen vừa dứt lời đã bị Ức Hâm đã một cái văng đến trước mộ bia ói ra mấy ngụm máu.
Tên còn lại đang đứng gần Ức Hâm cũng hoảng thần, nhìn bộ dáng khát máu của cô thì sợ hãi quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ.
Nhưng lại bị Ức Hâm hung hăng dẫm nát một tay, nghiền nát xương tay của hắn từng chút một."A!" Nghe tiếng xương cốt gãy, nhóm lưu manh đáng khinh lớn tiếng hô đau, đã không còn vẻ điên cuồng như vừa rồi nữa.
Nhưng đột nhiên hương rượu xông lên, cơn mê mang khiến thân thể Ức Hâm bắt đầu không chịu nổi nữa mà trở nên vô lực, ngã quỵ xuống dưới.
"Con mẹ nó!" Đứng lên từ trên đất nhìn Ức Hâm."Con mẹ nó, con nhỏ này thật khó thu phục!"
Những tên lưu manh đáng khinh khác cũng đều nhịn đau đứng lên.
"Con nhỏ này thật đúng là không biết điều! Chúng ta mà không chơi đùa đủ với cô ta thì mẹ nó chính là kẻ ngu! Các anh em lên đi, đã lâu rồi ông đây không có khai trai, hôm nay chúng ta cùng nhau nếm thử cảm giác dục tiên dục tử đi."
"Mẹ nó, da cô ta thật trắng. Chân dài như vậy nhất định là được nuôi dưỡng!"
"Đoàng!"
Người đàn ông đáng khinh vừa vươn tay ra, còn chưa đụng vào Ức Hâm thì đã bị một phát súng xuyên đầu. Máu tươi lập tức phun ra.
Hai tên lưu manh kia còn chưa phản ứng lại thì đã có hai tiếng súng khác liên tục vang lên, hai người còn lại còn chưa kịp thấy rõ ai ra tay với mình thì đã mất mạng một cách khó tin.
Ức Hâm mơ màng lờ đờ cố gắng muốn mở to mắt nhưng lại không thể nhìn rõ người tới là ai, toàn thân cao thấp đều mặc một bộ tây trang màu đen, Ức Hâm nhớ lại có một người đàn ông hình như rất thích cô.
Châm chọc cười nhạo một tiếng, Ức Hâm nhanh chóng cảm thấy mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lên, trên người chủ nhân của cánh tay này còn có mùi bạc hà ấm áp khoan khoái. Bên tai còn có âm thanh xe dừng chói tai, cô khó chịu nhíu mày, cảm thấy cực kỳ đau đầu, lại được đối phương săn sóc vươn tay bịt lỗ tai lại che đi tạp âm bên ngoài.
Tiếp theo, bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn.
"Lão đại, lên xe!" Nhìn người đàn ông cứng ngắc, cả người nghiêm túc đầy sát khí lại còn ôm một người phụ nữ thì Hoàng Viêm nhíu mi, diễn dafnleequysdoon lão đại nhà anh không gần nữ sắc, "Có biến nha!" Hoàng Viêm hận không thể mọc mắt trên người tên đàn ông cứng ngắc Hứa Như Phong đang ngồi trên xe jeep.
Làn da đủ trắng, xem ra là rất non mềm, tuy rằng nhìn không thấy mặt nhưng dùng ngón chân cũng biết người phụ nữ lão đại anh nhận định thì sẽ không kém. Không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng tuyệt đối là họa thủy quyến rũ người!
Hứa Như Phong ôm Ức Hâm không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác, lạnh lùng lên xe xong thì ra lệnh, "Lái xe!"
Ức Hâm đau đầu muốn chết, nhưng cô vẫn cảm nhận được có người ôm cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp như vậy không giống với trong trí nhớ của cô chút nào, ngay cả như vậy thì cô vẫn nỉ non một tiếng theo bản năng, "Đình, Đình, Đình Hạo!"
Người ôm cô nhíu mi, mày kiếm trên gương mặt anh tuấn bắt đầu tỏa ra khí lạnh, hai tay không ngừng níu chặt làm cho Ức Hâm đau đến mức nhăn mày lại, "A..." Động đến miệng vết thương trên người làm cho Ức Hâm nhịn không được nhẹ ngâm nga.
Hoàng Viêm ngồi ở ghế phụ lái quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hứa Như Phong, trêu tức, "Lão đại, sao lại có thể đối xử với mỹ nữ thô bạo như thế được, chị dâu này da thịt non mềm, bị anh ép buộc thô bạo như vậy sẽ không chịu nổi đâu, anh phải nên thương hương tiếc ngọc một chút."
Hôm nay là cuối tuần, Ức Hâm kéo theo cơ thể đau nhức mỏi mệt đi ra khỏi khu dân cư Lâm Giang xa hoa, đã qua đầu giờ chiều rồi. Sắc mặt cô tái nhợt có chút tiều tụy, mái tóc màu rám nắng tuy rằng bị cô cố ý nhuộm đen nhưng dưới ánh mặt trời vẫn hơi phản chiếu chút màu rám nắng. Vừa mở di động ra, di động rung làm cho cô nhíu mày, là mấy tin nhắn đến từ công ty, " Vì Ức tiểu thư không được đánh giá xuất sắc khi thử việc vị trí trợ lý tổng giám đốc nên cuối cùng công ty quyết định điều cô đến bộ phận marketing, mời cô đến bộ phận marketing để báo danh, chúc công việc của cô tốt đẹp."
Ức Hâm cười lạnh, đây mới là Lương Đình Hạo, mãi mãi máu lạnh đến tận xương tủy, sau khi phát sinh quan hệ với cô xong thì nhanh chóng đổi chức vụ của cô. Thế nào, biết được trợ lý mới sắp nhậm chức vừa mới lên giường với mình là một người phụ nữ không đứng đắn thì liền khẩn cấp muốn phủi sạch quan hệ sao.
Cô cố ý tranh cử vị trí trợ lý của Lương Đình Hạo, không ngờ lại nhận được tin tức có thể đảm nhiệm ở quán bar, rồi sau khi bị anh cáo trạng thì liền một cước đá văng cô ra. Rốt cuộc anh coi cô là loại người gì? Nếu cảm thấy cô ghê tởm như thế thì vì sao lại còn điều cô đến bộ phận marketing? Thật sự là vớ vẩn buồn cười, không cần biết là thế nào, chỉ cần có cơ hội tiến vào Lương thị thì sẽ có cơ hội tiếp cận anh. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười khát máu, cô muốn tới gần từng bước một, sau đó làm cho anh đau khổ.
Lịch trên di động cho thấy hôm nay là ngày mười sáu tháng chín.
Các đốt ngón tay nắm di động không ngừng siết chặt đến trắng bệch, ngày mười sáu tháng chín, vào ngày này ba năm trước đứa nhỏ trong bụng cô đã bị người ta hãm hại.
Cục cưng của cô đã được năm tháng rưỡi rồi mà bị chết như vậy. Không có ai biết lúc đó cô đau cỡ nào, không có ai biết cô đã chảy bao nhiêu máu.
Trong một khu mộ hoang vắng ở ngoại ô thành phố A, cát vàng tuôn chảy, từng bia mộ nối dài liên tiếp nhau chứa đầy không khí tử vong.
Ức Hâm đi đến trước một ngôi mộ sáng sủa dưới tán cây Hòe, ở đó là một ngôi mộ mới, bên trên không có ảnh chụp cũng như tên người chết. Đây là ngôi mộ mà trước khi Ức Hâm đi Hàn Quốc chỉnh hình đã lập cho cục cưng của cô, đứa nhỏ chết non bình thường đều không được lập mộ bia. Nhưng đối với Ức Hâm mà nói thì người quý giá nhất đối với cô chính là cục cưng cho nên cô đã lập một ngôi mộ cho đứa con chưa ra đời ở chính đất nước của mình, nó cũng là ngôi mộ trong lòng Hoắc Thất.
Khu mộ lạnh lẽo không có ai, chỉ có một người phụ nữ yếu ớt ngồi chồm hỗm dưới gốc cây hòe ấm áp.
Ngày mười sáu tháng chín chính là ngày giỗ của con cô, cũng chính vào ngày này ba năm trước cô bị Lương Đình Hạo hoàn toàn vứt bỏ. Cầm theo một túi nilon to và một chai rượu giá rẻ, đây là thứ mà lúc ba mẹ cô còn sống thích nhất, cầm theo nó tới gặp cục cưng đang nằm dưới đất của mình giống như dẫn theo ba mẹ mình đến gặp cháu ngoại gái của họ. Cục cưng đã được năm tháng rưỡi, bác sĩ nói là con gái.
Không nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu điên cuồng chảy ra rơi xuống bùn đất trước mộ bia, Ức Hâm quỳ xuống ôm mộ bia khóc nức nở, cô thật sự không có một người thân nào, ngay cả cục cưng cô yêu nhất cũng đều rời bỏ cô sớm như vậy. Sau lần sanh non đó, bác sĩ nói tử cung của cô bị tổn thương nghiêm trọng nên có lẽ cả đời cũng không thể có con được nữa. Mở nắp của chai rượu ra, lấy rượu mình đã chuẩn bị sẵn ra, bốn người ba ly rượu. Ức Hâm, ba mẹ cô. Đặt trước bia mộ của cục cưng đã chết giống như là một nhà đoàn tụ.
"Ba mẹ, con mang theo rượu mà hai người thích đến đây gặp cháu ngoại gái của hai người đây, hai người nhất định phải giúp con yêu chiều con bé." Ngẩng đầu lên uống sạch ly rượu, vị nóng bỏng kích thích Ức Hâm rơi lệ, "Ba mẹ, cục cưng con còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy đã mất rồi." Nói tới đây, Ức Hâm khóc thút thít không nói nổi nữa, "Là con không bảo vệ được con bé, đều tại con. Nếu không bây giờ con bé đã 3 tuổi rồi. Có lẽ đã cao như vậy." Cô khua tay múa chân trước bia mộ trống rỗng, lúc Ức Hâm nói những lời này thì miệng luôn nở nụ cười, nhưng mắt của cô lại đang khóc. Trái tim không ngừng đau đớn, đau đến mức cả người cô đều run rẩy. Không còn ai nữa, không còn người thân nào nữa, mãi mãi cũng không thể có người thân nữa, cô nhất định sẽ cô độc sống cuộc đời còn lại, cuối cùng sẽ chết trong khoái cảm trả thù thành công. Đến lúc đó cô có thể đi gặp cục cưng của mình, diễn dafnlê quysdôn vô số lần ngủ mơ nhìn thấy cơ thể mềm mại, bàn tay nhỏ bé non mềm, đôi mắt giống cô, nhưng cục cưng đã chết, vào ngày này ba năm trước, người thân duy nhất trên đời này có cùng huyết thống với cô đã chết, con bé cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời cô. Hơn nữa, từ đó về sau không bao giờ có ai có huyết thống với cô xuất hiện nữa, mãi mãi cũng không, sống trong trơ trọi và cô độc, cuối cùng kéo theo người mình hận xuống địa ngục. Suốt buổi chiều Ức Hâm cứ ngồi chồm hỗm trước bia mộ của cục cưng như vậy, uống hết ly này tới ly khác, hơi nóng chảy xuống yết hầu của cô, vị nóng rực thiêu đốt dạ dày đã hai ngày chưa ăn cơm của cô. Dạ dày yếu ớt làm sao chịu được kích thích như vậy, cảm giác đau đớn như bị kim đâm, so với nỗi đau này thứ lòng của cô càng đau đến mức rách ra. Ức Hâm giống như chết lặng, cô ngồi bệch xuống đất uống liên tục.
Gió nổi lên, gió lớn ở ngoại ô cuốn theo cát vàng, thổi bay vào mắt cô, trong cơn hỗn loạn cô càng trở nên tiều tụy.
Thật ra Ức Hâm không hề biết uống rượu, uống rượu vào cũng rất dễ say, say rồi thì cô lại dựa vào trước mộ bia khóc lóc nỉ non cái gì đó, giống như là nói ra toàn bộ sự nỗi khổ trong lòng ra. Ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, từng giọt nước mắt chảy ra như muốn thấp ướt mộ bia vậy.
Thế giới như bị đảo điên, giữa bầu trời đầy cát vàng, giống như mùa hè nhiều năm trước kia.
Người đàn ông kia ôm cô nói, "Tiểu Thất, anh thích xem em mặc váy màu cam nhất." Cô gái tươi sáng dưới ánh mặt trời như vậy giống như một quả cam ngọt giữa ngày hè, vừa xinh đẹp vừa tỏa sáng.
Công ty sừng sững cao vút, "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Nhìn người phụ nữ mặc lễ phục màu cam trước mắt, cô gái cười tươi như nắng, nhân viên mặc đồng phục trực ở đại sảnh nhịn không được nhíu mày, đây đã là người phụ nữ thứ mười bốn không hẹn trước đến tìm Lương tổng của các cô rồi. Người phụ nữ xinh đẹp này đúng là không biết xấu hổ, cũng không có chừng mực, đuổi đàn ông mà còn đuổi tới cả công ty.
Nhìn khí chất cao quý của người phụ nữ trước mắt này, lễ tân trực sảnh bĩu môi, ban ngày ban mặt đến tìm tổng giám đốc của các cô mà còn ăn mặc lộ liễu như vậy, lễ phục trễ ngực màu cam làm nổi bật làn da trắng nõn của Hoắc Thất. Lễ tân nhìn thấy cũng đỏ mắt.
"Tiểu thư, cô giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho Lương tổng của các cô là được rồi." Thật ra Hoắc Thất đột nhiên đến công ty anh nên có chút lúng túng.
Không có gì bất ngờ khi bị lễ tân từ chối, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng khi ổn định lại tâm trạng thì Hoắc Thất cũng thấy khiếp sợ vì hành vi hôm nay của mình, quả nhiên tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngu ngốc, cô chỉ lo kích động mà lại quên mất là mình chưa từng tới nơi này, sao người khác có thể để cho cô đi vào.
Trong lòng đang khổ sở, lúc cô ủ rũ muốn quay đi thì lại lọt vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
"Lương Đình Hạo!" Ánh mắt thất vọng liền biến mất không thấy đâu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình thì Hoắc Thất lại kinh sợ vui mừng.
Lương Đình Hạo cũng sững sờ vì không ngờ cô sẽ tới đây, hơn nữa còn mặc bộ lễ phục màu cam mà anh ép buộc vô số cũng không được. Đây là do anh mua cho cô, nhưng Hoắc Thất là một phụ nữ phương Đông truyền thống và cực kỳ bảo thủ, bộ quần áo hở lưng như vậy cô sẽ không mặc.
Có người nói, khi phụ nữ bắt đầu ăn mặc theo ý đang ông thì cũng có nghĩa là cô ấy đã hoàn toàn trầm luân.
Dưới lớp váy màu cam, da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài khiến người ta muốn phạm tội.
Lương Đình Hạo thấp giọng rủa một tiếng, không hề cố kỵ ôm lấy Hoắc Thất giữa đám đông nhanh chân bước vào văn phòng của mình, quản lý kinh doanh và phụ tá đi theo bên cạnh, cùng với một đám người của công ty nhìn thấy Lương tổng đang đi với bọn họ lại ôm một mỹ nhân thì rất kinh sợ.
Nhiều năm như vậy rồi, người đàn ông độc thân hoàng kim Lương Đình Hạo nổi tiếng, là người đàn ông mà bao nhiêu phụ nữ nằm mơ đều muốn, nhưng anh ở giữa bụi hoa mà lại không có hứng thú với ai. Còn có người không sợ chết đăng tin đoán Lương tiên sinh có vấn đề về tình dục, cũng có mấy tờ báo trắng trợn đoán sở dĩ Lương tổng giám đốc không thích phụ nữ là vì anh thích đàn ông.
Nhưng tất cả những điều đó đều đã bị vị tiểu thư chủ động tìm tới cửa hôm nay phá vỡ, mọi người không nhịn được đều khiếp sợ, Lương tổng vốn là kim ốc tàng kiều đó!
Cửa phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc đóng sầm lại, Lương tổng đã cấp tốc đè lên người Hoắc Thất hôn môi cô, hoàn toàn quên sạch hội nghị sắp diễn ra.
"Hoắc Thất!" Giọng nói khàn khàn của Lương Đình Hạo ẩn chứa chút tức giận, "Em dám mặc như vậy tới đây hả?" Cô có biết bộ dáng mê người của cô hôm nay làm cho bao nhiêu đàn ông thèm chảy nước dãi dài ba mét không.
Hoắc Thất giận dữ, "Lương Đình Hạo, không phải anh vẫn luôn muốn em mặc sao!" Bị Hoắc Thất đè bên dưới cũng bắt đầu vặn vẹo, tức giận.
"Anh có cho em mặc như vậy ra ngoài sao?" Lương Đình Hạo quát lớn."Em chỉ có thể mặc bộ đồ này cho một mình anh xem thôi."
"Anh bá đạo, vô sỉ, ưm...." Người đàn ông không ngừng bị mắng dùng miệng ngăn cô lại.
Trong văn phòng hai người giương cung bạt kiếm, Hoắc Thất liều mạng đánh chết cái tên khốn kiếp đang đè trên người cô, dienxdafnleequysdoon cảm thấy uất ức khó hiểu.
Muốn mắng anh không phân rõ phải trái lại còn ngang ngược, nhưng nếu Lương Đình Hạo không như thế thì cô sẽ thích anh sao?
Lương Đình Hạo đè gáy của cô lại, ép cô ngẩng đầu lên, cạy răng cô răng tiến nhanh vào trong, trong lúc thở dốc có nghe được anh thở dài, "Tiểu Thất, sau này ra ngoài không được mặc như vậy."
Như vậy trông cô quá mê người, hai người yêu nhau cùng tiếp xúc da thịt, cảm giác kích tình thiêu đốt mạnh mẽ.
Trong mơ màng, dục vọng chiếm hữu và ham muốn của Lương Đình Hạo đối với Hoắc Thất càng sâu hơn.
Đầu lưỡi của Lương Đình Hạo rời khỏi miệng cô, Hoắc Thất bị ép ngửa đầu lên, quần áo bị cởi ra, phong cảnh mê người bày ra trước mắt không thiếu thứ gì, ánh mắt âm u của Lương Đình Hạo càng sâu thẳm.
Cảm thấy thân thể hơi lạnh, Hoắc Thất lập tức tỉnh táo lại, "Lương Đình Hạo!" Có chút vô lực, "Đây là văn phòng của anh."
Hai tay kháng cự của cô bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, nụ hôn của anh làm cô run rẩy.
Hoắc Thất vốn định há mồm nói gì đó nhưng lại bị anh hôn chặn lại, hơi thở nam tính mạnh mẽ như vậy làm cho cô không còn chỗ nào để trốn, anh ôm cô thật chặt, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho.
"Lương Đình Hạo, em muốn nói với anh một chuyện." Thử dời lực chú ý của anh đi.
"Tiểu Thất, để nói sau." Nói xong anh cúi người xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, bị Hoắc Thất liên tục ngăn cản.
Lương Đình Hạo cũng không tức giận, anh mơ hồ cảm thấy chuyện cô muốn nói rất quan trọng.
Quả nhiên Hoắc Thất nhìn anh cười khanh khách nói, "Lương Đình Hạo em mang thai, cho nên chúng ta không thể..." Nói xong còn xấu hổ, lúng túng không biết nên nói thế nào.
Lương Đình Hạo nhìn cô, hai giây sau mới đột nhiên phản ứng lại. Anh cẩn thận ôm lấy cô, mềm nhẹ đặt cô nằm lên giường trong phòng nghỉ của anh, đắp chăn lông lên người cô, lo lắng nói, "Cảm giác thế nào? Có thấy không thoải mái không?" Nhìn anh luống cuống tay chân, Hoắc Thất đột nhiên cười thành tiếng.
Cảm nhận được bàn tay to của Lương Đình Hạo xoa bụng cô, Hoắc Thất và anh đều đồng loạt nhếch môi.
"Nó đã được hai tháng, em đến đây là vì muốn nói cho anh biết tin này." Hoắc Thất hơi đỏ mặt.
"Tiểu Thất, cám ơn em." Nụ hôn ấm áp đặt xuống đỉnh đầu thơm ngát của cô. Tay anh đan xen vào tay cô, đặt lên vùng bụng bằng phẳng, bọn họ cùng nhau chờ mong đứa bé sắp sinh này, niềm vui lần đầu làm ba khiến cho Lương Đình Hạo càng quý trọng Hoắc Thất hơn.
"Mang thai sẽ rất vất vả, có chuyện gì thì nhất định không được tự gánh vác, nhớ phải nói cho anh biết." Biết rõ tính tình Hoắc Thất ngang bướng nên anh lại không yên lòng.
Khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Thất ửng hồng, hờn dỗi nói "Người anh nên lo lắng phải là cục cưng của chúng ta mới đúng."
"So với việc lo lắng cho con bé thì anh càng lo lắng cho em hơn!" Xem xét một chút, anh ôm chặt lấy Hoắc Thất.
Sau này, mỗi khi Hoắc Thất nhớ tới những lời này, nhớ tới sự dịu dàng của Lương Đình Hạo thì lại đau lòng chảy nước mắt không nhịn được.
Cô và anh đã cùng trải qua một giấc mơ tốt đẹp ngọt ngào như vậy cho nên sau khi tỉnh lại thì tất cả đều tan biến như bọt xà phòng, không chỉ có cô đơn mà còn có thù hận và máu tươi. Rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng vì sao lại biến thành như vậy?
Hoắc Thất mãi mãi không quên được ánh mặt trời sáng lạn sau giờ trưa, Lương Đình Hạo ôm cô nằm ở trên giường nhỏ trong sân, lúc đó khuôn mặt lạnh lẽo cứng ngắc của anh lại cực kỳ dịu dàng.
"Tiểu Thất." Mang thai bốn tháng, bụng cô đã hoàn toàn lộ ra, phình to dưới lớp quần áo mềm mại trông hết sức đáng yêu.
Bàn tay của Lương Đình Hạo đặt trên bụng cô, cảm nhận được máy thai rất nhẹ. Ánh mặt trời vàng tươi chiếu xuống Hoắc Thất đang lim dim ngủ làm cho cô trông vừa xinh đẹp vừa huyền ảo.
"Tiểu Thất." Người đàn ông nhẹ giọng nức nở bên tai cô, "Con gái chúng ta gọi là Tâm Nghi được không?" Tâm nghi, tên rất hay, con là máu trong tim của mẹ.
"Tâm Nghi." Trong lúc mơ màng Hoắc Thất lẩm bẩm một tiếng rồi lại nặng nề ngủ, bởi vì mang thai nên gần đây cô ngủ rất ít, thường xuyên nửa ngủ nửa tỉnh. Nhưng hai chữ này cô lại khắc ghi trong tim mình.
Sau này khi cô thay đổi thân phận, dùng cái tên "Ức Hâm" thì không có lúc nào không tự nhắc nhở chính mình đứa bé chết trong bụng cô đáng thương cỡ nào.
Gió lạnh làm cho Ức Hâm say rượu đang dựa vào trước bia mộ tỉnh táo lại, cô không có tửu lượng cao nên sao có thể lập tức tỉnh táo được.
Trong không khí đầy hương rượu, ba người đàn ông nhàn rỗi không có việc để làm, chung quanh toàn những hành vi bỉ ổi. Một người ăn mặc thô tục, một người nhuộm tóc vàng kim, một người bấm lỗ tai, cuối cùng là một người mặc quần áo da bó sát người, bộ dáng cà lơ phất phơ. Ánh mắt phóng túng nhìn Ức Hâm uống say đến mức không biết gì cả.
Một bãi tha ma không có người, khi biết ba tên đáng khinh này là lưu manh thì chúng đã vội vàng đi về phía Ức Hâm.
Mỹ nữ xinh đẹp uống say, nhất là đôi mắt mê người kia làm cho làm cho ba tên đáng khinh này bắt đầu chảy nước miếng.
“ Này, mỹ nữ!" Tiếng huýt sáo vang dội, có một tên đàn ông không chịu nổi thân hình đầy đặn của Ức Hâm nữa nên bước lên phía trước.
"Mỹ nữ cùng nhau tìm chút niềm vui đi, hầu hạ mấy người chúng ta thật tốt, chúng ta cũng sẽ cho cô được vui sướng!" Khuôn mặt tươi cười dâm tà làm cho Ức Hâm nhịn không được muốn ói.
Đáng chết, cô uống quá nhiều rượu nên cả người đều mềm nhũn không co chút lực.
Sắc mặt Ức Hâm ửng hồng, trong lúc mơ màng đá cho tên đàn ông này một đá, chỉ tiếc là để cho đối phương né được.
"Con mẹ nó, mỹ nữ này thật nóng bỏng!" Tham lam nhìn chăm chú vào cần cổ tuyết trắng của Ức Hâm, ba người bắt đầu cùng tiến lên phía trước.
Đầu choáng mắt hoa, cố gắng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay để buộc mình phải duy trì sự tỉnh táo, máu đỏ chảy xuống từ lòng bàn tay, cảm giác này khiến Ức Hâm khôi phục sự tỉnh táo.
Mắt đầy ý lạnh, mạnh mẽ nhấc chân lên, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền, ánh mắt khát máu cay độc. Ác độc đá vào ngực tên đầu vàng một cái!
"Mẹ nó, con nhóc này thật ngang tàng." Gã đầu vàng bị đánh ngã xuống đất miệng đầy bùn, nằm nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Đồng bọn vừa chửi vừa vui cười, "Con mẹ nó, mày không được cô ta thích, đã vậy thì để cho gia thương cô!"
Tên đàn ông mặc áo da màu đen vừa dứt lời đã bị Ức Hâm đã một cái văng đến trước mộ bia ói ra mấy ngụm máu.
Tên còn lại đang đứng gần Ức Hâm cũng hoảng thần, nhìn bộ dáng khát máu của cô thì sợ hãi quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ.
Nhưng lại bị Ức Hâm hung hăng dẫm nát một tay, nghiền nát xương tay của hắn từng chút một."A!" Nghe tiếng xương cốt gãy, nhóm lưu manh đáng khinh lớn tiếng hô đau, đã không còn vẻ điên cuồng như vừa rồi nữa.
Nhưng đột nhiên hương rượu xông lên, cơn mê mang khiến thân thể Ức Hâm bắt đầu không chịu nổi nữa mà trở nên vô lực, ngã quỵ xuống dưới.
"Con mẹ nó!" Đứng lên từ trên đất nhìn Ức Hâm."Con mẹ nó, con nhỏ này thật khó thu phục!"
Những tên lưu manh đáng khinh khác cũng đều nhịn đau đứng lên.
"Con nhỏ này thật đúng là không biết điều! Chúng ta mà không chơi đùa đủ với cô ta thì mẹ nó chính là kẻ ngu! Các anh em lên đi, đã lâu rồi ông đây không có khai trai, hôm nay chúng ta cùng nhau nếm thử cảm giác dục tiên dục tử đi."
"Mẹ nó, da cô ta thật trắng. Chân dài như vậy nhất định là được nuôi dưỡng!"
"Đoàng!"
Người đàn ông đáng khinh vừa vươn tay ra, còn chưa đụng vào Ức Hâm thì đã bị một phát súng xuyên đầu. Máu tươi lập tức phun ra.
Hai tên lưu manh kia còn chưa phản ứng lại thì đã có hai tiếng súng khác liên tục vang lên, hai người còn lại còn chưa kịp thấy rõ ai ra tay với mình thì đã mất mạng một cách khó tin.
Ức Hâm mơ màng lờ đờ cố gắng muốn mở to mắt nhưng lại không thể nhìn rõ người tới là ai, toàn thân cao thấp đều mặc một bộ tây trang màu đen, Ức Hâm nhớ lại có một người đàn ông hình như rất thích cô.
Châm chọc cười nhạo một tiếng, Ức Hâm nhanh chóng cảm thấy mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lên, trên người chủ nhân của cánh tay này còn có mùi bạc hà ấm áp khoan khoái. Bên tai còn có âm thanh xe dừng chói tai, cô khó chịu nhíu mày, cảm thấy cực kỳ đau đầu, lại được đối phương săn sóc vươn tay bịt lỗ tai lại che đi tạp âm bên ngoài.
Tiếp theo, bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn.
"Lão đại, lên xe!" Nhìn người đàn ông cứng ngắc, cả người nghiêm túc đầy sát khí lại còn ôm một người phụ nữ thì Hoàng Viêm nhíu mi, diễn dafnleequysdoon lão đại nhà anh không gần nữ sắc, "Có biến nha!" Hoàng Viêm hận không thể mọc mắt trên người tên đàn ông cứng ngắc Hứa Như Phong đang ngồi trên xe jeep.
Làn da đủ trắng, xem ra là rất non mềm, tuy rằng nhìn không thấy mặt nhưng dùng ngón chân cũng biết người phụ nữ lão đại anh nhận định thì sẽ không kém. Không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng tuyệt đối là họa thủy quyến rũ người!
Hứa Như Phong ôm Ức Hâm không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác, lạnh lùng lên xe xong thì ra lệnh, "Lái xe!"
Ức Hâm đau đầu muốn chết, nhưng cô vẫn cảm nhận được có người ôm cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp như vậy không giống với trong trí nhớ của cô chút nào, ngay cả như vậy thì cô vẫn nỉ non một tiếng theo bản năng, "Đình, Đình, Đình Hạo!"
Người ôm cô nhíu mi, mày kiếm trên gương mặt anh tuấn bắt đầu tỏa ra khí lạnh, hai tay không ngừng níu chặt làm cho Ức Hâm đau đến mức nhăn mày lại, "A..." Động đến miệng vết thương trên người làm cho Ức Hâm nhịn không được nhẹ ngâm nga.
Hoàng Viêm ngồi ở ghế phụ lái quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hứa Như Phong, trêu tức, "Lão đại, sao lại có thể đối xử với mỹ nữ thô bạo như thế được, chị dâu này da thịt non mềm, bị anh ép buộc thô bạo như vậy sẽ không chịu nổi đâu, anh phải nên thương hương tiếc ngọc một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook