Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
-
Quyển 1 - Chương 110: Triền miên sâu tận xương tủy
Edit: susublue
Trong phòng thiếu ánh sáng, hai bóng người đang kích tình dây dưa trên giường lớn, tiếng thở dốc mờ ám, trong không khí đầy mùi hương quyến rũ.
Da thịt chà xát hơi ửng hồng, Ức Hâm đã bắt đầu suy yếu cầu xin nhưng lại vẫn không trốn thoát được người đàn ông cố chấp dây dưa. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng lại bị Lương Đình Hạo ôm lấy eo nhỏ không buông.
Trong lúc mê mang Ức Hâm mở hai mắt, nhìn thấy anh đang vùi đầu hôn xương quai xanh của mình, trong mắt lóe lên một tia lạnh thấu xương, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu. Nhắm mắt lại, cô để cho chính mình phóng túng một lần, trầm luân trong hương vị quen thuộc mà cô nhớ mãi không quên.
Sự hận thù ngấm tận xương tủy nhưng chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh thì mọi kế hoạch đều biến mất không còn. Rõ ràng cô hận như vậy nhưng nỗi hận đó vẫn không hơn được tình yêu đã đọng dưới đáy lòng bao lâu nay, có mục đích mới tới gần, có mục đích mới quyến rũ, nhưng lại bởi vì một chút dịu dàng của anh mà từ bỏ. Nhiệt độ cơ thể anh, hương vị của anh, sự dịu dàng của anh, tất cả đều làm cho cô trầm mê như thuốc độc ngấm vào xương tủy vậy, biết rõ sẽ đau khổ, biết rõ sẽ chết nhưng lại vẫn nhịn không được mà trầm luân.
Hai bóng người quấn quýt lấy nhau, Ức Hâm vì mình vô dụng mà tức giận phát cuồng. Mỗi khi đêm khuya đến người kia luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, bảo cô thờ ơ thế nào đây? Bị anh mê hoặc, bị anh tổn thương, cảm giác này tựa như mới xảy ra vào ngày hôm qua. Tay anh ôm cô ấm áp nóng rực như vậy, nụ hôn của anh vẫn bá đạo cố chấp nhưng lại mang theo hương vị yêu thương. Những điều này đã làm rối loạn mọi thứ, lòng của cô rối loạn, khi bị anh trêu chọc cô rất muốn chạy trối chết.
Thở dài một tiếng, Ức Hâm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chậm rãi nâng hai tay lên ôm cổ anh. Cho dù anh từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn không thể ra tay với anh. Tình yêu là như vậy, nó làm cho người ta trầm luân, say mê ở trong đó, cho dù hận nhưng dù thế nào cũng không thể tổn thương người mình nhớ nhung. Nhưng cô không cam lòng, không cam lòng, diễn dafnlê qusydôn vì sao chuyện không có thiên lý này lại xảy ra với cô, anh có thể tra tấn nội tâm yếu ớt của cô như vậy. Nhưng cô lại chẳng thèm quan tâm, dũng cảm đuổi theo anh, vì sao cuối cùng kết quả lại thế này. Yêu thì thế nào, nó sẽ chỉ làm cô càng ngày càng chán ghét chính mình. Như thế không tốt, chỉ cần vừa tiếp cận anh thì cô liền khó kìm nổi lòng mình. Cô không muốn như vậy, cô cũng tuyệt đối không thể như vậy, nhưng tâm và thân thể lại không để lý trí khống chế. Cảm giác quen thuộc này làm cho cô không thể không thương anh, cô vẫn thích anh, thật sự là vừa vớ vẩn lại vừa buồn cười.
Cảm giác được người áp trên người cô hơi cứng ngắc, giây tiếp theo, cô vẫn cảm thấy đau, một nụ hôn trấn an đặt lên môi cô. Sự che chở dịu dàng như thế làm cho Ức Hâm không nhịn được rơi nước mắt, giọt nước chảy xuống khăn trải giường trắng như tuyết. Đôi môi nóng rực sáp đến gần khuôn mặt lạnh lẽo của anh, không biết vì sao trái tim Lương Đình Hạo lại đau đớn muốn rách ra chỉ vì một người phụ nữ mới gặp lần đầu.
"Nghe lời, đừng khóc." Nhẹ giọng khuyên nhủ an ủi, Lương Đình Hạo mở to mắt nhìn người phụ nữ dưới thân mình, yếu ớt giống như cả người đều bị thương, rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu tiên nhưng vì sao cô ấy lại khiến lòng anh đau đến tận xương? Biểu cảm sợ hãi trên mặt cô khiến tâm anh muốn nát ra. Rốt cuộc là vì sao, cảm giác quen thuộc như vậy xâm nhập đến tận xương tủy làm cho anh không muốn buông cô ra, nhưng rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu!
Lông mi dài cong vút nhẹ nhàng run run, bởi vì không thích ứng được với anh mà không ngừng run rẩy.
Cắn chặt đôi môi mềm mại, dùng sức một chút, môi bị cắn nát, máu tươi chảy xuống khăn giường màu trắng, giống như đóa hoa Mân Côi hồng nở rộ quyến rũ. Nỗi đau như vậy, đau đến mức cả người Ức Hâm đều lạnh như băng, nhưng nỗi đau trong lòng lại nhiều hơn gấp vạn lần, mâu thuẫn giữa hận thù và tình yêu làm cho cô gần như sụp đổ, một giây trước cô còn hận không thể lập tức bắn chết anh, giây tiếp theo lại vì sự thương tiếc của anh mà chậm chạp không chịu ra tay.
"Ức Hâm." Mơ hồ nhẹ nhàng gọi một tiếng, động tác của anh cực kỳ mềm nhẹ. Cảm giác quen thuộc trên người cô làm cho anh động tâm. Sự mềm mại như vậy làm cho Lương Đình Hạo lưu luyến không muốn buông tay. Ngoại trừ người kia thì từ trước đến nay anh chưa từng si mê ai như thế. Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại có thể dễ dàng tiến vào sâu trong trái tim anh như vậy, mỗi một vẻ mặt của cô đều làm cho anh say mê không thôi.
"Ức Hâm."
"Ức Hâm."
"Ức Hâm."
...
Gọi tên cô liên tục, lý trí anh bắt đầu ngừng hoạt động.
Cô vẫn không bỏ được, không bỏ anh được. Vì sao lại không hạ quyết tâm được, cô cắn môi khiến mình không ngừng chảy máu, ngay khi đôi môi sắp bị cô cắn nát thì ngón tay ấm áp của anh nhẹ vuốt đôi môi cô để cho cô không được tiếp tục tra tấn chính mình nữa. Anh đang đè ép trên người cô bỗng nhiên rời khỏi khiến cô không tự chủ muốn đến gần anh, ôm chặt anh, trong lúc mê mang Ức Hâm nghe được tiếng cười trầm thấp.
Rồi sau đó bọn họ dây dưa không rời, hai người trên giường hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình, hoàn toàn trầm luân trong sự nhiệt tình của nhau.
Sắp đến giữa trưa, ánh mặt trời vẫn nóng rực như trước, trên chiếc giường size lớn không ngừng vang lên âm thanh rên rỉ.
"Tụy Hiền Trai", lầu hai.
Trên miếng gỗ tốt được khắc những động tác võ thuật đẹp mắt, mỗi một miếng ngọc trân phẩm sáng bóng đều làm cho người thạo nghề như Dung Uy khen không ngớt. Nhưng bởi vì ngại giá cả nên dù đã coi trọng vài món mà mãi vẫn chưa quyết định được.
"Dung lão gia ngài là khách quen nơi này, tôi làm sao dám nói thách ngài?" Quản lí Đông cười, nghe Dung Uy trả giá thì liên tục lắc đầu.
" Quản lí Đông, sao giá ngọc lại đột nhiên tăng cao nhiều như vậy chứ, giá năm ngoái ông nói với tôi không phải giá này."
"Thật không phải, nhưng cũng không còn cách nào nữa, giá của Phỉ Thúy này thị trường trong ngoài nước đều tăng, chúng tôi mua cũng không rẻ!" Quản lí Đông có chút bất đắc dĩ, "Người xem công nghệ thiết kế này tuyệt đối tốt hơn loại trước kia rất nhiều, phí thiết kế ngọc thạch thành phẩm cũng tăng không ít."
Nói tới đây, Dung Uy nhìn miếng ngọc rồi suy nghĩ, nhắc tới công nghệ ngọc thạch ông cũng không hiểu nhiều, Nhà họ Dung có rất nhiều người có tay nghề giỏi, nhưng mà muốn tìm một miếng ngọc tốt để làm thì cũng khá khó khăn.
"Ông ngoại, con thấy giá cả này rất thích hợp, hay là cứ quyết định vậy đi." Căn cứ vào tin tức ngọc thạch trên thị trường trong và ngoài nước gần đây, Lâm Vũ Thần cảm thấy quản lí Đông quả thật không có ý lừa gạt.
"Cái gì, Vũ Thần, con đã lớn thế này rồi mà sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?" Ngoại trừ Dung Lạc thì Lâm Vũ Thần vẫn là cháu ngoại mà Dung Uy coi trọng nhất, nhưng ông cảm thấy thằng nhóc này vẫn có chút không tốt, làm chuyện gì cũng đều muốn nhanh chóng, dục tốc bất đạt, sao đứa nhỏ này lại không hiểu vậy.
"A Lạc, con thấy thế nào?" Tuy rằng đang nói chuyện với Dung Lạc, nhưng Dung Uy lại nhu hòa nhìn Mộc Yên, ông muốn nhìn xem thử cô nhóc cháu mình thích có ý gì không.
Thấy vậy, Dung Lạc cũng không nói gì, đúng thật là nghe thấy giọng nói êm tai của Mộc Yên vang lên trong dự định, "Gia gia, nếu mua thành phẩm thì giá mà quản lí Đông nói đã rất hợp lý rồi, nhưng sao chúng ta lại phải tốn nhiều tiền như vậy để mua thành phẩm chứ? Lúc vào "Tụy Hiền Trai", ngoài đại sảnh ngoại có rất nhiều người mua nguyên liệu, chúng ta mua nguyên liệu là được rồi. So với mua thành phẩm thì sẽ..."
Mộc Yên còn chưa nói xong Lâm Vũ Thần đã vội vã xen mồm, "Mua nguyên liệu không phải là đổ thạch sao! Đổ thạch có tính phiêu lưu lớn như vậy, vẫn nên mua thành phẩm thì sẽ tốt hơn."
"Con kích động cái gì?" Dung Uy trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thần, " Tiểu Yên còn chưa nói xong đâu?"
"Ông ngoại, không phải ông không biết đổ thạch rất mạo hiểm chứ?" Lâm Vũ Thần bĩu môi, bao nhiêu người táng gia bại sản trong chớp mắt chỉ vì đổ thạch, anh không hy vọng chuyện tổn thất này xảy ra với người trong nhà.
"Không phải chỉ là thử vận may thôi sao, tiểu cô nương người ta còn có dũng khí như vậy, con là một người đàn ông ra băn khoăn cái gì?" Lâm Vũ Thần trừng to mắt, nghe ý của Dung Uy thì cũng hiểu ông hoàn toàn đồng ý với Mộc Yên.
Vừa nghe thấy vậy, quản lí Đông lại vui mừng, dù sao đổ thạch thật sự giống Lâm Vũ Thần nói, nó có tính phiêu lưu rất lớn, diễn dafnlê qusydôn người bình thường đều không kiếm được lợi nhuận cho nên đến cuối cùng vẫn phải ghi nợ với chủ tiệm."Muốn xem nguyên liệu sao? Hôm nay chúng tôi vừa mới nhập một lô nguyên liệu từ Myanmar, muốn xem thử sao?"
"Tiểu Yên, đi thôi, đi chọn cùng với ông nội."
"Được." Mộc Yên nhu thuận lên tiếng trả lời.
Dung Uy cười khẽ nhìn cô nhóc trong lòng Dung Lạc, ông đúng là ông lão hồ đồ mà, muốn mua nguyên liệu Phỉ Thúy thì mua ở đây rồi về tìm sư phụ thiết kế, dùng công nghệ tốt nhất để tạo hình là được rồi, làm gì phải đứng đây đấu võ mồm. Con nhóc Mộc Yên này cũng thật sự tinh ý, cũng chỉ có cô mới nhìn ra ông muốn có một miếng ngọc tốt để chế tạo thôi.
Nhìn ông lão vừa đi lên lầu hai nhưng lại chỉ vì một câu nói của Mộc Yên mà đồng loạt đi xuống, Lâm Vũ Thần liền cảm thấy rất buồn bực. Mộc Yên nói như vậy bởi vì một cô nhóc như cô không hiểu quy luật đen tối của đổ thạch, sao Dung Lạc và Dung Uy cứ bị cô điều khiển như vậy chứ? Nói đến đây, anh vẫn lo lắng lỡ như Dung Uy bị lỗ sẽ giận chó đánh mèo.
Đổ thạch có tính kích thích, phiêu lưu rất lớn. Trong đổ thạch, không thể dùng miệng để cắn, hoặc cho dù có cắn thì cũng chỉ làm bong một lớp đá mỏng bên ngoài thôi, vẫn không thể nhìn rõ tính chất và màu sắc ngọc thạch nguyên chất bên trong, khó có thể phán đoán được giá trị của nó thế nào, ý nghĩa sâu xa của "Đổ thạch" cũng chính là đánh cược hoàn toàn. Đặc điểm của nó là dựa vào kinh nghiệm và ánh mắt, thử vận may, hoặc nói đúng hơn là cá cược xác suất thành công, nhưng bình thường xác xuất thành công cực kỳ thấp, tính phiêu lưu rất lớn, người ta thường nói "Sai một ly đi một dặm", "Kẻ điên mua bán còn có một kẻ điên khác đứng chờ đợi", "Mê cờ bạc". Trò chơi này không phải ai cũng có thể chơi, chung quy thì trò chơi có tính phiêu lưu cao này làm cho Lâm Vũ Thần cảm thấy bất mãn.
Trước đại sảnh "Tụy Hiền Trai", nhân viên ở đây đang tập trung không ngừng mở ngọc thạch ra, mọi người không ngừng thở dài nhìn đống rác bị ném qua một bên.
Ở đây, mỗi một tảng đá đều được niêm yết giá, giá rẻ nhất cũng là mấy trăm, đắt nhất là ‘Thạch Vương’ nặng 160 kg đến từ Myanmar, giá niêm yết là 1200 vạn. Lâm Vũ Thần nhìn thấy mấy tảng đá đó không khác gì mấy tảng đá gần mấy bờ sông, nhìn thế nào cũng không nhìn ra chúng nó đáng giá như thế? Cảnh tượng trước mắt đầy bụi bặm, Lâm Vũ Thần không chớp mắt nhìn mấy tảng đá, oán thầm: Làm thế nào để ra tay đây? Anh cũng không tin mấy tảng đá như vậy lại có Phỉ Thúy tốt.
Dung Uy đi đến chỗ ngọc thạch, người Nhà họ Dung đã được dạy về ngọc thạch từ khi còn nhỏ nên luôn có dũng khí. Dung Li vừa nghe đến đổ thạch thì lập tức hưng phấn đi qua, tiện thể kéo luôn Lâm Uyển đến trước sân của "Tụy Hiền Trai".
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn một loạt nguyên liệu, quản lí Đông đứng một bên mỉm cười, "Tiên sinh, những cái này đều mới được vận chuyển từ phía bắc Myanmar tới đây, Phỉ Thúy bên trong nhất định là cực phẩm, ngài từ từ xem, chọn được rồi thì đưa chúng tôi mang đi cân, mở ra nhìn xem thử ngài lời được bao nhiêu?"
Người đàn ông kia nhìn nửa ngày rồi rốt cục cũng quyết định mua mấy cái, sau khi cân xong thì tính tổng cộng là hơn tám mươi vạn. Nghe báo giá thì Lâm Vũ Thần liền nhíu mày, nhìn Dung Uy lại khuyên lần nữa, "Ông ngoại, vốn bỏ ra cho cái này cũng không thấp, hay là mua thành phẩm đi."
Dung Uy ngồi trên ghế trách cứ anh, "Thằng nhóc thúi đúng là không có một chút dũng khí! Đàn ông phải có can đảm dám cá cược!" Thấy vậy, Lâm Vũ Thần mệt mỏi đứng im câm miệng lại không thèm nhắc lại. Mắt liếc nhìn hai người đang vô cùng thân thiết đứng bên cạnh, nhịn không được nhíu mi. Dung Lạc ôm Mộc Yên cúi đầu không biết đang nói gì bên tai cô, Mộc Yên nghe lời anh nói thỉnh thoảng nhếch khóe môi lên. Thở dài một hơi, Lâm Vũ Thần cảm thấy lòng đầy buồn bực.
"Cục cưng, em đoán xem nếu cắt tảng đá này ra thì có thể lấy được một ít ngọc xanh không?" Hai tay Dung Lạc đặt ở thắt lưng Mộc Yên, động tác vô cùng thân thiết lại không gây chói mắt, môi dán vào tai cô nỉ non, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm tảng đá mà sư phụ đang cắt ra.
Mộc Yên lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Tảng đá này không tốt, không có hoa văn, đá có Phỉ Thúy tốt thì bên ngoài sẽ có hoa văn hình "Rắn" và ‘Cây Tùng’. Hoa văn ‘Rắn’ sẽ xuất hiện ở ngoài lớp đá cùng với lớp cát khác hình thành riêng lẻ hoặc là một chùm, thậm chí xếp thành hàng quấn quanh hơn nửa tảng đá, giống như bị cái gì đó đè ép, quá nóng nên mới tạo ra hoa văn, thoạt nhìn giống như mãng xà. Nếu trên mãng xà có hình cây Tùng thì đó là một dấu hiệu rất tốt, màu sắc cây Tùng có đậm có nhạt, nói đúng hơn là càng xanh càng tốt, mặt khác còn có hoa văn giống như tóc vây quanh cây Tùng, mỗi đường màu xanh hợp lại thành một chùm xanh. Tảng đá của vị tiên sinh này có hoa văn lung tung, không có màu xanh nên đương nhiên sẽ không có gì."
Dung Uy nghe thấy Mộc Yên phân tích, khóe miệng cười tươi hơn, trong lòng nhịn không được tán thưởng: cô nhóc Dung Lạc chọn tuyệt đối bất phàm, tính tình hoạt bát hơn nữa còn hiểu biết không ít. Ông càng nhìn, càng cảm thấy không có quyết định nào tốt hơn việc nuôi lớn cô cùng với Dung Lạc. Sau đó nhìn qua Lâm Vũ Thần và Lâm Uyển, Dung Uy nhịn không được liên tiếp nhíu mi, bọn nhỏ này rõ ràng lúc nhỏ đều giống nhau, nhưng vì sao sau khi lớn lên lại khác nhau nhiều như vậy. Cháu chắt Nhà họ Dung, trong số cháu trai, cháu gái, ngoài Dung Lạc ra thì không ai khiến ông bớt lo.
Mộc Yên vừa mới phân tích xong chưa đến một phút thì tiếng "Răng rắc" đã vang lên, nhân viên trong "Tụy Hiền Trai" đã mở tảng đá kia ra, quả nhiên giống như lời Mộc Yên nói bên trong trắng bóc không có viên Phỉ Thúy xanh nào.
Tảng đá đầu tiên không có một viên Phỉ Thúy nào, người đàn ông có chút thất vọng, nhưng cũng không để ý, dù sao đổ thạch chính là một vụ đầu tư phiêu lưu, trong một đống đá nặng hơn một trăm cân này, chỉ cần cắt ra một miếng Phỉ Thúy thì ông sẽ kiếm lại hơn 80 vạn đã bỏ ra để mua Thạch, sẽ không lo lỗ. Tiếp tục mở tảng đá thứ hai ông ta mua ra. Những tảng đá tiếp theo cũng không có chút màu xanh, càng nhiều đá được mở ra thì sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi.
"Cục cưng, em nói xem ông ta có thể lấy được Phỉ Thúy không?" Dung Lạc nâng chiếc cằm tinh xảo của Mộc Yên lên, để cho cô nhìn thẳng vào mình, mỉm cười nhìn cô rồi hỏi.
"Tảng đá cuối cùng sẽ có." Giọng Mộc Yên kiên định, " Nhưng cũng sẽ không nhiều lắm." Quả nhiên khi tảng đá cuối cùng được mở ra thì đúng là có Phỉ Thúy, nhưng chỉ là Phỉ Thúy Tử La Lan, hơn nữa chỉ chiếm một phần ba tảng đá mà thôi, tỉ lệ không được tốt lắm, những phần còn lại đã bị hoá thành đá thô rồi. Người đàn ông kia thở dài một hơi, trong 80 vạn thì cũng đã lỗ khoảng hơn 60 vạn, một phần ba Phỉ Thúy Tử La Lan dù có kêu giá trên trời thì nhiều lắm cũng chỉ được 20 vạn. Thấy ông ta mệt mỏi tránh qua một bên, người vây quanh đều không ai dám đi lên thử.
"Dung lão gia, ngài muốn chọn thử không?" Quản lí Đông thấy không khí đang náo nhiệt lại tự dưng trùng hẳn đi vì người đàn ông vừa rồi không mở ra được viên Phỉ Thúy nào nên đi qua để hỏi Dung Uy.
"A Lạc con dẫn Tiểu Yên đến chọn cho ta một cái đi!" Giọng nói không chút để ý.
Thấy Dung Lạc cười như không cười, "Gia gia, để Tiểu Yên chọn là được rồi." Dung Li, Lâm Uyển và Lâm Vũ Thần kinh hãi, bọn họ cũng biết Dung Lạc có nghiên cứu về ngọc thạch, bọn họ cũng thấy để anh chọn lựa là thích hợp nhất, nhưng anh lại để cho Mộc Yên lựa chọn! Đây không phải là nơi để chơi, dienxndàn lequysđôn chọn sai thì sẽ mất mấy chục vạn thậm chí là mấy trăm vạn cũng là chuyện bình thường. Dung Uy không hề ngại, ông lên tiếng trả lời, "Được, Tiểu Yên, ông nội cho con đi chọn."
Thấy vậy, Lâm Vũ Thần vội vàng ngăn cản, "Ông ngoại, không được đâu." Đổ thạch phiêu lưu như vậy, lúc trước có rất nhiều người đều không lấy được thạch, anh rất lo lắng nếu Mộc Yên không chọn ra chút Phỉ Thúy nào thì chẳng phải sẽ bị Dung Uy trách cứ.
"Có gì mà không tốt, tôi nói được là được!" Dung Uy trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thần, "Nếu con muốn khiếu nại thì cũng đến đó chọn đi!"
"Cứ như vậy đi." Lâm Vũ Thần cảm thấy bất đắc dĩ với tính tình cố chấp của Dung Uy, bởi vì lo lắng cho Mộc Yên nên không suy nghĩ mà đã nói ra một câu, "Nếu Tiểu Yên không chọn được Phỉ Thúy thì ông ngoại cũng đừng nóng giận, tiền Tiểu Yên chọn thạch con sẽ trả!"
Lâm Vũ Thần vừa dứt lời thì Dung Lạc đã nhíu mi, cánh tay ôm lấy Mộc Yên không ngừng siết lại, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Thần trở nên lạnh lẽo.
Trong phòng thiếu ánh sáng, hai bóng người đang kích tình dây dưa trên giường lớn, tiếng thở dốc mờ ám, trong không khí đầy mùi hương quyến rũ.
Da thịt chà xát hơi ửng hồng, Ức Hâm đã bắt đầu suy yếu cầu xin nhưng lại vẫn không trốn thoát được người đàn ông cố chấp dây dưa. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng lại bị Lương Đình Hạo ôm lấy eo nhỏ không buông.
Trong lúc mê mang Ức Hâm mở hai mắt, nhìn thấy anh đang vùi đầu hôn xương quai xanh của mình, trong mắt lóe lên một tia lạnh thấu xương, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu. Nhắm mắt lại, cô để cho chính mình phóng túng một lần, trầm luân trong hương vị quen thuộc mà cô nhớ mãi không quên.
Sự hận thù ngấm tận xương tủy nhưng chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh thì mọi kế hoạch đều biến mất không còn. Rõ ràng cô hận như vậy nhưng nỗi hận đó vẫn không hơn được tình yêu đã đọng dưới đáy lòng bao lâu nay, có mục đích mới tới gần, có mục đích mới quyến rũ, nhưng lại bởi vì một chút dịu dàng của anh mà từ bỏ. Nhiệt độ cơ thể anh, hương vị của anh, sự dịu dàng của anh, tất cả đều làm cho cô trầm mê như thuốc độc ngấm vào xương tủy vậy, biết rõ sẽ đau khổ, biết rõ sẽ chết nhưng lại vẫn nhịn không được mà trầm luân.
Hai bóng người quấn quýt lấy nhau, Ức Hâm vì mình vô dụng mà tức giận phát cuồng. Mỗi khi đêm khuya đến người kia luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, bảo cô thờ ơ thế nào đây? Bị anh mê hoặc, bị anh tổn thương, cảm giác này tựa như mới xảy ra vào ngày hôm qua. Tay anh ôm cô ấm áp nóng rực như vậy, nụ hôn của anh vẫn bá đạo cố chấp nhưng lại mang theo hương vị yêu thương. Những điều này đã làm rối loạn mọi thứ, lòng của cô rối loạn, khi bị anh trêu chọc cô rất muốn chạy trối chết.
Thở dài một tiếng, Ức Hâm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chậm rãi nâng hai tay lên ôm cổ anh. Cho dù anh từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn không thể ra tay với anh. Tình yêu là như vậy, nó làm cho người ta trầm luân, say mê ở trong đó, cho dù hận nhưng dù thế nào cũng không thể tổn thương người mình nhớ nhung. Nhưng cô không cam lòng, không cam lòng, diễn dafnlê qusydôn vì sao chuyện không có thiên lý này lại xảy ra với cô, anh có thể tra tấn nội tâm yếu ớt của cô như vậy. Nhưng cô lại chẳng thèm quan tâm, dũng cảm đuổi theo anh, vì sao cuối cùng kết quả lại thế này. Yêu thì thế nào, nó sẽ chỉ làm cô càng ngày càng chán ghét chính mình. Như thế không tốt, chỉ cần vừa tiếp cận anh thì cô liền khó kìm nổi lòng mình. Cô không muốn như vậy, cô cũng tuyệt đối không thể như vậy, nhưng tâm và thân thể lại không để lý trí khống chế. Cảm giác quen thuộc này làm cho cô không thể không thương anh, cô vẫn thích anh, thật sự là vừa vớ vẩn lại vừa buồn cười.
Cảm giác được người áp trên người cô hơi cứng ngắc, giây tiếp theo, cô vẫn cảm thấy đau, một nụ hôn trấn an đặt lên môi cô. Sự che chở dịu dàng như thế làm cho Ức Hâm không nhịn được rơi nước mắt, giọt nước chảy xuống khăn trải giường trắng như tuyết. Đôi môi nóng rực sáp đến gần khuôn mặt lạnh lẽo của anh, không biết vì sao trái tim Lương Đình Hạo lại đau đớn muốn rách ra chỉ vì một người phụ nữ mới gặp lần đầu.
"Nghe lời, đừng khóc." Nhẹ giọng khuyên nhủ an ủi, Lương Đình Hạo mở to mắt nhìn người phụ nữ dưới thân mình, yếu ớt giống như cả người đều bị thương, rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu tiên nhưng vì sao cô ấy lại khiến lòng anh đau đến tận xương? Biểu cảm sợ hãi trên mặt cô khiến tâm anh muốn nát ra. Rốt cuộc là vì sao, cảm giác quen thuộc như vậy xâm nhập đến tận xương tủy làm cho anh không muốn buông cô ra, nhưng rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu!
Lông mi dài cong vút nhẹ nhàng run run, bởi vì không thích ứng được với anh mà không ngừng run rẩy.
Cắn chặt đôi môi mềm mại, dùng sức một chút, môi bị cắn nát, máu tươi chảy xuống khăn giường màu trắng, giống như đóa hoa Mân Côi hồng nở rộ quyến rũ. Nỗi đau như vậy, đau đến mức cả người Ức Hâm đều lạnh như băng, nhưng nỗi đau trong lòng lại nhiều hơn gấp vạn lần, mâu thuẫn giữa hận thù và tình yêu làm cho cô gần như sụp đổ, một giây trước cô còn hận không thể lập tức bắn chết anh, giây tiếp theo lại vì sự thương tiếc của anh mà chậm chạp không chịu ra tay.
"Ức Hâm." Mơ hồ nhẹ nhàng gọi một tiếng, động tác của anh cực kỳ mềm nhẹ. Cảm giác quen thuộc trên người cô làm cho anh động tâm. Sự mềm mại như vậy làm cho Lương Đình Hạo lưu luyến không muốn buông tay. Ngoại trừ người kia thì từ trước đến nay anh chưa từng si mê ai như thế. Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại có thể dễ dàng tiến vào sâu trong trái tim anh như vậy, mỗi một vẻ mặt của cô đều làm cho anh say mê không thôi.
"Ức Hâm."
"Ức Hâm."
"Ức Hâm."
...
Gọi tên cô liên tục, lý trí anh bắt đầu ngừng hoạt động.
Cô vẫn không bỏ được, không bỏ anh được. Vì sao lại không hạ quyết tâm được, cô cắn môi khiến mình không ngừng chảy máu, ngay khi đôi môi sắp bị cô cắn nát thì ngón tay ấm áp của anh nhẹ vuốt đôi môi cô để cho cô không được tiếp tục tra tấn chính mình nữa. Anh đang đè ép trên người cô bỗng nhiên rời khỏi khiến cô không tự chủ muốn đến gần anh, ôm chặt anh, trong lúc mê mang Ức Hâm nghe được tiếng cười trầm thấp.
Rồi sau đó bọn họ dây dưa không rời, hai người trên giường hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình, hoàn toàn trầm luân trong sự nhiệt tình của nhau.
Sắp đến giữa trưa, ánh mặt trời vẫn nóng rực như trước, trên chiếc giường size lớn không ngừng vang lên âm thanh rên rỉ.
"Tụy Hiền Trai", lầu hai.
Trên miếng gỗ tốt được khắc những động tác võ thuật đẹp mắt, mỗi một miếng ngọc trân phẩm sáng bóng đều làm cho người thạo nghề như Dung Uy khen không ngớt. Nhưng bởi vì ngại giá cả nên dù đã coi trọng vài món mà mãi vẫn chưa quyết định được.
"Dung lão gia ngài là khách quen nơi này, tôi làm sao dám nói thách ngài?" Quản lí Đông cười, nghe Dung Uy trả giá thì liên tục lắc đầu.
" Quản lí Đông, sao giá ngọc lại đột nhiên tăng cao nhiều như vậy chứ, giá năm ngoái ông nói với tôi không phải giá này."
"Thật không phải, nhưng cũng không còn cách nào nữa, giá của Phỉ Thúy này thị trường trong ngoài nước đều tăng, chúng tôi mua cũng không rẻ!" Quản lí Đông có chút bất đắc dĩ, "Người xem công nghệ thiết kế này tuyệt đối tốt hơn loại trước kia rất nhiều, phí thiết kế ngọc thạch thành phẩm cũng tăng không ít."
Nói tới đây, Dung Uy nhìn miếng ngọc rồi suy nghĩ, nhắc tới công nghệ ngọc thạch ông cũng không hiểu nhiều, Nhà họ Dung có rất nhiều người có tay nghề giỏi, nhưng mà muốn tìm một miếng ngọc tốt để làm thì cũng khá khó khăn.
"Ông ngoại, con thấy giá cả này rất thích hợp, hay là cứ quyết định vậy đi." Căn cứ vào tin tức ngọc thạch trên thị trường trong và ngoài nước gần đây, Lâm Vũ Thần cảm thấy quản lí Đông quả thật không có ý lừa gạt.
"Cái gì, Vũ Thần, con đã lớn thế này rồi mà sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?" Ngoại trừ Dung Lạc thì Lâm Vũ Thần vẫn là cháu ngoại mà Dung Uy coi trọng nhất, nhưng ông cảm thấy thằng nhóc này vẫn có chút không tốt, làm chuyện gì cũng đều muốn nhanh chóng, dục tốc bất đạt, sao đứa nhỏ này lại không hiểu vậy.
"A Lạc, con thấy thế nào?" Tuy rằng đang nói chuyện với Dung Lạc, nhưng Dung Uy lại nhu hòa nhìn Mộc Yên, ông muốn nhìn xem thử cô nhóc cháu mình thích có ý gì không.
Thấy vậy, Dung Lạc cũng không nói gì, đúng thật là nghe thấy giọng nói êm tai của Mộc Yên vang lên trong dự định, "Gia gia, nếu mua thành phẩm thì giá mà quản lí Đông nói đã rất hợp lý rồi, nhưng sao chúng ta lại phải tốn nhiều tiền như vậy để mua thành phẩm chứ? Lúc vào "Tụy Hiền Trai", ngoài đại sảnh ngoại có rất nhiều người mua nguyên liệu, chúng ta mua nguyên liệu là được rồi. So với mua thành phẩm thì sẽ..."
Mộc Yên còn chưa nói xong Lâm Vũ Thần đã vội vã xen mồm, "Mua nguyên liệu không phải là đổ thạch sao! Đổ thạch có tính phiêu lưu lớn như vậy, vẫn nên mua thành phẩm thì sẽ tốt hơn."
"Con kích động cái gì?" Dung Uy trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thần, " Tiểu Yên còn chưa nói xong đâu?"
"Ông ngoại, không phải ông không biết đổ thạch rất mạo hiểm chứ?" Lâm Vũ Thần bĩu môi, bao nhiêu người táng gia bại sản trong chớp mắt chỉ vì đổ thạch, anh không hy vọng chuyện tổn thất này xảy ra với người trong nhà.
"Không phải chỉ là thử vận may thôi sao, tiểu cô nương người ta còn có dũng khí như vậy, con là một người đàn ông ra băn khoăn cái gì?" Lâm Vũ Thần trừng to mắt, nghe ý của Dung Uy thì cũng hiểu ông hoàn toàn đồng ý với Mộc Yên.
Vừa nghe thấy vậy, quản lí Đông lại vui mừng, dù sao đổ thạch thật sự giống Lâm Vũ Thần nói, nó có tính phiêu lưu rất lớn, diễn dafnlê qusydôn người bình thường đều không kiếm được lợi nhuận cho nên đến cuối cùng vẫn phải ghi nợ với chủ tiệm."Muốn xem nguyên liệu sao? Hôm nay chúng tôi vừa mới nhập một lô nguyên liệu từ Myanmar, muốn xem thử sao?"
"Tiểu Yên, đi thôi, đi chọn cùng với ông nội."
"Được." Mộc Yên nhu thuận lên tiếng trả lời.
Dung Uy cười khẽ nhìn cô nhóc trong lòng Dung Lạc, ông đúng là ông lão hồ đồ mà, muốn mua nguyên liệu Phỉ Thúy thì mua ở đây rồi về tìm sư phụ thiết kế, dùng công nghệ tốt nhất để tạo hình là được rồi, làm gì phải đứng đây đấu võ mồm. Con nhóc Mộc Yên này cũng thật sự tinh ý, cũng chỉ có cô mới nhìn ra ông muốn có một miếng ngọc tốt để chế tạo thôi.
Nhìn ông lão vừa đi lên lầu hai nhưng lại chỉ vì một câu nói của Mộc Yên mà đồng loạt đi xuống, Lâm Vũ Thần liền cảm thấy rất buồn bực. Mộc Yên nói như vậy bởi vì một cô nhóc như cô không hiểu quy luật đen tối của đổ thạch, sao Dung Lạc và Dung Uy cứ bị cô điều khiển như vậy chứ? Nói đến đây, anh vẫn lo lắng lỡ như Dung Uy bị lỗ sẽ giận chó đánh mèo.
Đổ thạch có tính kích thích, phiêu lưu rất lớn. Trong đổ thạch, không thể dùng miệng để cắn, hoặc cho dù có cắn thì cũng chỉ làm bong một lớp đá mỏng bên ngoài thôi, vẫn không thể nhìn rõ tính chất và màu sắc ngọc thạch nguyên chất bên trong, khó có thể phán đoán được giá trị của nó thế nào, ý nghĩa sâu xa của "Đổ thạch" cũng chính là đánh cược hoàn toàn. Đặc điểm của nó là dựa vào kinh nghiệm và ánh mắt, thử vận may, hoặc nói đúng hơn là cá cược xác suất thành công, nhưng bình thường xác xuất thành công cực kỳ thấp, tính phiêu lưu rất lớn, người ta thường nói "Sai một ly đi một dặm", "Kẻ điên mua bán còn có một kẻ điên khác đứng chờ đợi", "Mê cờ bạc". Trò chơi này không phải ai cũng có thể chơi, chung quy thì trò chơi có tính phiêu lưu cao này làm cho Lâm Vũ Thần cảm thấy bất mãn.
Trước đại sảnh "Tụy Hiền Trai", nhân viên ở đây đang tập trung không ngừng mở ngọc thạch ra, mọi người không ngừng thở dài nhìn đống rác bị ném qua một bên.
Ở đây, mỗi một tảng đá đều được niêm yết giá, giá rẻ nhất cũng là mấy trăm, đắt nhất là ‘Thạch Vương’ nặng 160 kg đến từ Myanmar, giá niêm yết là 1200 vạn. Lâm Vũ Thần nhìn thấy mấy tảng đá đó không khác gì mấy tảng đá gần mấy bờ sông, nhìn thế nào cũng không nhìn ra chúng nó đáng giá như thế? Cảnh tượng trước mắt đầy bụi bặm, Lâm Vũ Thần không chớp mắt nhìn mấy tảng đá, oán thầm: Làm thế nào để ra tay đây? Anh cũng không tin mấy tảng đá như vậy lại có Phỉ Thúy tốt.
Dung Uy đi đến chỗ ngọc thạch, người Nhà họ Dung đã được dạy về ngọc thạch từ khi còn nhỏ nên luôn có dũng khí. Dung Li vừa nghe đến đổ thạch thì lập tức hưng phấn đi qua, tiện thể kéo luôn Lâm Uyển đến trước sân của "Tụy Hiền Trai".
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn một loạt nguyên liệu, quản lí Đông đứng một bên mỉm cười, "Tiên sinh, những cái này đều mới được vận chuyển từ phía bắc Myanmar tới đây, Phỉ Thúy bên trong nhất định là cực phẩm, ngài từ từ xem, chọn được rồi thì đưa chúng tôi mang đi cân, mở ra nhìn xem thử ngài lời được bao nhiêu?"
Người đàn ông kia nhìn nửa ngày rồi rốt cục cũng quyết định mua mấy cái, sau khi cân xong thì tính tổng cộng là hơn tám mươi vạn. Nghe báo giá thì Lâm Vũ Thần liền nhíu mày, nhìn Dung Uy lại khuyên lần nữa, "Ông ngoại, vốn bỏ ra cho cái này cũng không thấp, hay là mua thành phẩm đi."
Dung Uy ngồi trên ghế trách cứ anh, "Thằng nhóc thúi đúng là không có một chút dũng khí! Đàn ông phải có can đảm dám cá cược!" Thấy vậy, Lâm Vũ Thần mệt mỏi đứng im câm miệng lại không thèm nhắc lại. Mắt liếc nhìn hai người đang vô cùng thân thiết đứng bên cạnh, nhịn không được nhíu mi. Dung Lạc ôm Mộc Yên cúi đầu không biết đang nói gì bên tai cô, Mộc Yên nghe lời anh nói thỉnh thoảng nhếch khóe môi lên. Thở dài một hơi, Lâm Vũ Thần cảm thấy lòng đầy buồn bực.
"Cục cưng, em đoán xem nếu cắt tảng đá này ra thì có thể lấy được một ít ngọc xanh không?" Hai tay Dung Lạc đặt ở thắt lưng Mộc Yên, động tác vô cùng thân thiết lại không gây chói mắt, môi dán vào tai cô nỉ non, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm tảng đá mà sư phụ đang cắt ra.
Mộc Yên lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Tảng đá này không tốt, không có hoa văn, đá có Phỉ Thúy tốt thì bên ngoài sẽ có hoa văn hình "Rắn" và ‘Cây Tùng’. Hoa văn ‘Rắn’ sẽ xuất hiện ở ngoài lớp đá cùng với lớp cát khác hình thành riêng lẻ hoặc là một chùm, thậm chí xếp thành hàng quấn quanh hơn nửa tảng đá, giống như bị cái gì đó đè ép, quá nóng nên mới tạo ra hoa văn, thoạt nhìn giống như mãng xà. Nếu trên mãng xà có hình cây Tùng thì đó là một dấu hiệu rất tốt, màu sắc cây Tùng có đậm có nhạt, nói đúng hơn là càng xanh càng tốt, mặt khác còn có hoa văn giống như tóc vây quanh cây Tùng, mỗi đường màu xanh hợp lại thành một chùm xanh. Tảng đá của vị tiên sinh này có hoa văn lung tung, không có màu xanh nên đương nhiên sẽ không có gì."
Dung Uy nghe thấy Mộc Yên phân tích, khóe miệng cười tươi hơn, trong lòng nhịn không được tán thưởng: cô nhóc Dung Lạc chọn tuyệt đối bất phàm, tính tình hoạt bát hơn nữa còn hiểu biết không ít. Ông càng nhìn, càng cảm thấy không có quyết định nào tốt hơn việc nuôi lớn cô cùng với Dung Lạc. Sau đó nhìn qua Lâm Vũ Thần và Lâm Uyển, Dung Uy nhịn không được liên tiếp nhíu mi, bọn nhỏ này rõ ràng lúc nhỏ đều giống nhau, nhưng vì sao sau khi lớn lên lại khác nhau nhiều như vậy. Cháu chắt Nhà họ Dung, trong số cháu trai, cháu gái, ngoài Dung Lạc ra thì không ai khiến ông bớt lo.
Mộc Yên vừa mới phân tích xong chưa đến một phút thì tiếng "Răng rắc" đã vang lên, nhân viên trong "Tụy Hiền Trai" đã mở tảng đá kia ra, quả nhiên giống như lời Mộc Yên nói bên trong trắng bóc không có viên Phỉ Thúy xanh nào.
Tảng đá đầu tiên không có một viên Phỉ Thúy nào, người đàn ông có chút thất vọng, nhưng cũng không để ý, dù sao đổ thạch chính là một vụ đầu tư phiêu lưu, trong một đống đá nặng hơn một trăm cân này, chỉ cần cắt ra một miếng Phỉ Thúy thì ông sẽ kiếm lại hơn 80 vạn đã bỏ ra để mua Thạch, sẽ không lo lỗ. Tiếp tục mở tảng đá thứ hai ông ta mua ra. Những tảng đá tiếp theo cũng không có chút màu xanh, càng nhiều đá được mở ra thì sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi.
"Cục cưng, em nói xem ông ta có thể lấy được Phỉ Thúy không?" Dung Lạc nâng chiếc cằm tinh xảo của Mộc Yên lên, để cho cô nhìn thẳng vào mình, mỉm cười nhìn cô rồi hỏi.
"Tảng đá cuối cùng sẽ có." Giọng Mộc Yên kiên định, " Nhưng cũng sẽ không nhiều lắm." Quả nhiên khi tảng đá cuối cùng được mở ra thì đúng là có Phỉ Thúy, nhưng chỉ là Phỉ Thúy Tử La Lan, hơn nữa chỉ chiếm một phần ba tảng đá mà thôi, tỉ lệ không được tốt lắm, những phần còn lại đã bị hoá thành đá thô rồi. Người đàn ông kia thở dài một hơi, trong 80 vạn thì cũng đã lỗ khoảng hơn 60 vạn, một phần ba Phỉ Thúy Tử La Lan dù có kêu giá trên trời thì nhiều lắm cũng chỉ được 20 vạn. Thấy ông ta mệt mỏi tránh qua một bên, người vây quanh đều không ai dám đi lên thử.
"Dung lão gia, ngài muốn chọn thử không?" Quản lí Đông thấy không khí đang náo nhiệt lại tự dưng trùng hẳn đi vì người đàn ông vừa rồi không mở ra được viên Phỉ Thúy nào nên đi qua để hỏi Dung Uy.
"A Lạc con dẫn Tiểu Yên đến chọn cho ta một cái đi!" Giọng nói không chút để ý.
Thấy Dung Lạc cười như không cười, "Gia gia, để Tiểu Yên chọn là được rồi." Dung Li, Lâm Uyển và Lâm Vũ Thần kinh hãi, bọn họ cũng biết Dung Lạc có nghiên cứu về ngọc thạch, bọn họ cũng thấy để anh chọn lựa là thích hợp nhất, nhưng anh lại để cho Mộc Yên lựa chọn! Đây không phải là nơi để chơi, dienxndàn lequysđôn chọn sai thì sẽ mất mấy chục vạn thậm chí là mấy trăm vạn cũng là chuyện bình thường. Dung Uy không hề ngại, ông lên tiếng trả lời, "Được, Tiểu Yên, ông nội cho con đi chọn."
Thấy vậy, Lâm Vũ Thần vội vàng ngăn cản, "Ông ngoại, không được đâu." Đổ thạch phiêu lưu như vậy, lúc trước có rất nhiều người đều không lấy được thạch, anh rất lo lắng nếu Mộc Yên không chọn ra chút Phỉ Thúy nào thì chẳng phải sẽ bị Dung Uy trách cứ.
"Có gì mà không tốt, tôi nói được là được!" Dung Uy trừng mắt nhìn Lâm Vũ Thần, "Nếu con muốn khiếu nại thì cũng đến đó chọn đi!"
"Cứ như vậy đi." Lâm Vũ Thần cảm thấy bất đắc dĩ với tính tình cố chấp của Dung Uy, bởi vì lo lắng cho Mộc Yên nên không suy nghĩ mà đã nói ra một câu, "Nếu Tiểu Yên không chọn được Phỉ Thúy thì ông ngoại cũng đừng nóng giận, tiền Tiểu Yên chọn thạch con sẽ trả!"
Lâm Vũ Thần vừa dứt lời thì Dung Lạc đã nhíu mi, cánh tay ôm lấy Mộc Yên không ngừng siết lại, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Thần trở nên lạnh lẽo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook