Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên
-
Chương 36: Sau ly hôn (phần 17)
Ngày trước, tính cách lạnh lùng, thái độ không khuất phục của Mạc Lăng Thiên đã khiến cô động lòng.
Trước kia, khi Mạc Lăng Thiên quay đầu mỉm cười đầy mị hoặc, giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn đã khiến cô si mê.
Nhưng tất cả những thứ này đều chấm dứt khi anh ta vô tình bỏ đi. Cho đến bây giờ, bên cạnh có một người đàn ông tên là Kiều Tân Phàm, anh ta phongthái phi phàm, tĩnh lặng như nước, cả người toát khi một khí chất vừa xa xôi, vừa gần gũi, thái độ cư xử được rèn dũa, tu dưỡng, người này đãsớm thuyết phục trược cha mẹ cô.
Một người đàn ông xa lạ như thế này, thật sự có thể cả đời làm bạn với anh ta?
So với sự lo lắng của Vãn Tình, mẹ cô không hề do dự nhiều như vậy, chỉ nghe thấy giọng mà hơi nghiêm khắc nói:
“Tân Phàm à, dù Tiểu Tình của chúng tôi từng có một lần hôn nhân nhưng nếuhai nhà kết duyên thì cũng không thể không xem trọng lễ nghĩa, những thứ như đính hôn vân vân, cậu cũng không thể để con bé chịu thiệt nha!”
Mắt Vãn Tình bất giác co giật, cô vội vàng nháy mắt với bà, nhưng mẹ cô chỉ nghiêm mặt không thèm nhìn cô. Còn Kiều Tân Phàm từ đầu đến cuối mặtkhông hề đổi sắc, anh nhìn nhìn thời gian, chuẩn bị đứng dậy:
“Thưa chú Hạ, dì Hạ, đã không còn sớm nữa, ngày khác cháu lại đến thăm.”
Kiều Tân Phàm xin ra về vừa vặn đúng lúc, Vãn Tình cầu còn không được. Nhưng thấy anh quay đầu lại, liếc nhìn Vãn Tình một cái, lập tức Cát Mi Xảoliền nói:
“Tiểu Tình, con ra tiễn Tân Phàm đi.”
Dù cho mẹcô không bảo thì cô cũng sẽ tự động tiễn anh, còn lần này bà đã cố ý sắp đặt như thế thì đúng là đã có tính toán đến việc hôn nhân này rồi. Nếumuốn đổi ý thì chỉ e là đã không còn cách nào.
Vãn Tình bước đi gấp đến mức suýt chút nữa thì đụng vào ngực anh. Ngay khi cô dừng lại, đã thấy anh dịu dàng nói:
“Nếu cô không cảm thấy quá vội vàng thì tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào ngàymười tám tháng tám. Chúng ta còn có thể đi lấy giấy đăng kí kết hôntrước.”
Một bàn tay to đỡ cô, cô đưa mắt lên nhìn thì bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ.
Đầu tiên là ngày mười tám tháng tám, sao lại nghe quen thế, như thể đã nghe qua ở đâu rồi, là một ngày gì quan trọng sao?
Sau đó, anh nói đăng kí kết hôn? Anh lại còn gấp gáp hơn cả cô, sợ cô chạy mất sao?
Lại nhìn thấy dáng vẻ anh đang đỡ cô, ánh mắt ấy như thể dành cho một người vợ vậy, Vãn Tình hơi thẹn thùng, vội vàng đứng thẳng dậy, ngẩng đầunhìn anh, cẩn thận bổ sung:
“Kiều Tân Phàm, dù cho lần này là lợi dụng, là giao dịch, một khi đã kết hôn, tôi không yêu cầu anh sinh lãobệnh tử, lúc nào cũng phải gắn bó với nhau, nhưng xin anh đừng nghĩ đếnviệc rời bỏ tôi. Nếu như không thể đáp ứng điều này thì tôi tình nguyệnthà gả cho một tên đần độn.”
Trong bóng tối, ánh mắt cô sángngời, lời đói đanh thép có lực, xin đừng nghĩ cô quá cẩn trọng, ai bảocô mới vừa phải trải qua một cuộc hôn nhân u ám.
“Cô cũng vậy,cho dù sau này có gặp phải bất cứ khó khăn nào, tôi hy vọng vợ tôi luônđứng về phía tôi. Mặc dù không thể luôn luôn không rời, nhưng cũng đừngmuốn đổi ý.”
Tuy là anh vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt ràn đầysự chân thành, bàn tay to của anh lại nắm chặt lấy tay cô như một sựgiao ước, khiến cô cảm thấy yên ổn, như một nơi để dựa vào.
Nhìnxe Kiều Tân Phàm rời khỏi, Vãn Tình chỉ cảm thấy cuộc sống như một giấcmơ, cô không phải là Bạch Lưu Tô(1), cô không gặp được Phạm Liễu Nguyên, càng không có “Khuynh Thành Chi Luyến”, nhưng cô cũng không chờ đợi một tình yêu suốt mười tám năm, cô chỉ cần một đời bình yên mà thôi.
(1) Bạch Lưu Tô – Phạm Liễu Nguyên: hai nhân vật chính trong tác phẩm “Khuynh Thành Chi Luyến” của nhà văn Trương Ái Linh.
Trước kia, khi Mạc Lăng Thiên quay đầu mỉm cười đầy mị hoặc, giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn đã khiến cô si mê.
Nhưng tất cả những thứ này đều chấm dứt khi anh ta vô tình bỏ đi. Cho đến bây giờ, bên cạnh có một người đàn ông tên là Kiều Tân Phàm, anh ta phongthái phi phàm, tĩnh lặng như nước, cả người toát khi một khí chất vừa xa xôi, vừa gần gũi, thái độ cư xử được rèn dũa, tu dưỡng, người này đãsớm thuyết phục trược cha mẹ cô.
Một người đàn ông xa lạ như thế này, thật sự có thể cả đời làm bạn với anh ta?
So với sự lo lắng của Vãn Tình, mẹ cô không hề do dự nhiều như vậy, chỉ nghe thấy giọng mà hơi nghiêm khắc nói:
“Tân Phàm à, dù Tiểu Tình của chúng tôi từng có một lần hôn nhân nhưng nếuhai nhà kết duyên thì cũng không thể không xem trọng lễ nghĩa, những thứ như đính hôn vân vân, cậu cũng không thể để con bé chịu thiệt nha!”
Mắt Vãn Tình bất giác co giật, cô vội vàng nháy mắt với bà, nhưng mẹ cô chỉ nghiêm mặt không thèm nhìn cô. Còn Kiều Tân Phàm từ đầu đến cuối mặtkhông hề đổi sắc, anh nhìn nhìn thời gian, chuẩn bị đứng dậy:
“Thưa chú Hạ, dì Hạ, đã không còn sớm nữa, ngày khác cháu lại đến thăm.”
Kiều Tân Phàm xin ra về vừa vặn đúng lúc, Vãn Tình cầu còn không được. Nhưng thấy anh quay đầu lại, liếc nhìn Vãn Tình một cái, lập tức Cát Mi Xảoliền nói:
“Tiểu Tình, con ra tiễn Tân Phàm đi.”
Dù cho mẹcô không bảo thì cô cũng sẽ tự động tiễn anh, còn lần này bà đã cố ý sắp đặt như thế thì đúng là đã có tính toán đến việc hôn nhân này rồi. Nếumuốn đổi ý thì chỉ e là đã không còn cách nào.
Vãn Tình bước đi gấp đến mức suýt chút nữa thì đụng vào ngực anh. Ngay khi cô dừng lại, đã thấy anh dịu dàng nói:
“Nếu cô không cảm thấy quá vội vàng thì tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào ngàymười tám tháng tám. Chúng ta còn có thể đi lấy giấy đăng kí kết hôntrước.”
Một bàn tay to đỡ cô, cô đưa mắt lên nhìn thì bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ.
Đầu tiên là ngày mười tám tháng tám, sao lại nghe quen thế, như thể đã nghe qua ở đâu rồi, là một ngày gì quan trọng sao?
Sau đó, anh nói đăng kí kết hôn? Anh lại còn gấp gáp hơn cả cô, sợ cô chạy mất sao?
Lại nhìn thấy dáng vẻ anh đang đỡ cô, ánh mắt ấy như thể dành cho một người vợ vậy, Vãn Tình hơi thẹn thùng, vội vàng đứng thẳng dậy, ngẩng đầunhìn anh, cẩn thận bổ sung:
“Kiều Tân Phàm, dù cho lần này là lợi dụng, là giao dịch, một khi đã kết hôn, tôi không yêu cầu anh sinh lãobệnh tử, lúc nào cũng phải gắn bó với nhau, nhưng xin anh đừng nghĩ đếnviệc rời bỏ tôi. Nếu như không thể đáp ứng điều này thì tôi tình nguyệnthà gả cho một tên đần độn.”
Trong bóng tối, ánh mắt cô sángngời, lời đói đanh thép có lực, xin đừng nghĩ cô quá cẩn trọng, ai bảocô mới vừa phải trải qua một cuộc hôn nhân u ám.
“Cô cũng vậy,cho dù sau này có gặp phải bất cứ khó khăn nào, tôi hy vọng vợ tôi luônđứng về phía tôi. Mặc dù không thể luôn luôn không rời, nhưng cũng đừngmuốn đổi ý.”
Tuy là anh vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt ràn đầysự chân thành, bàn tay to của anh lại nắm chặt lấy tay cô như một sựgiao ước, khiến cô cảm thấy yên ổn, như một nơi để dựa vào.
Nhìnxe Kiều Tân Phàm rời khỏi, Vãn Tình chỉ cảm thấy cuộc sống như một giấcmơ, cô không phải là Bạch Lưu Tô(1), cô không gặp được Phạm Liễu Nguyên, càng không có “Khuynh Thành Chi Luyến”, nhưng cô cũng không chờ đợi một tình yêu suốt mười tám năm, cô chỉ cần một đời bình yên mà thôi.
(1) Bạch Lưu Tô – Phạm Liễu Nguyên: hai nhân vật chính trong tác phẩm “Khuynh Thành Chi Luyến” của nhà văn Trương Ái Linh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook