Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên
-
Chương 253: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá muộn! (Phần 26)
Hạ Vãn Dương dáng
người cao gầy, anh mặc một bộ âu phục màu xám bạc, toát ra khí chất đầy
anh tuấn, nhã nhặn. Đặc biệt là lúc này anh hơi cau mày, sắc mặt nghiêm
túc khiến Vãn Tình suýt nữa thì không nhận ra anh.
“Nhảy ra ngoài từ chỗ này đi.”
Hạ Vãn Dương uy nghiêm lên tiếng không cho phép chối từ, Mạc Lăng Thiên nhìn anh, rồi lại nhìn sang Vãn Tình. Vãn Tình liếc anh ta một cái, khuôn mặt anh ta trở nên cứng đờ rồi bước ra ngoài ban công.
“Thật là, nếu không có chuyện gì thì khóa cửa lại làm cái gì chứ?”
Bên ngoài vẫn còn tiếp tục la hét, nhưng khi Vãn Tình thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Vãn Dương, cô cũng thở phào một hơi. Dù vậy cô cũng vẫn còn lo lắng.
“Anh hai, anh cũng ra ngoài đi, nếu không thì để người khác nhìn thấy không ổn đâu.”
Vãn Tình nói lời này là muốn ám chỉ Cát Mi Xảo, thế nhưng đối diện với sự lo lắng của Vãn Tình, Hạ Vãn Dương lại chỉ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói:
“Nếu anh đi rồi thì mới là không bình thường.”
Hạ Vãn Dương mỉm cười thản nhiên, ánh mắt anh đầy dịu dàng và quan tâm.Vãn Tình hiểu ý anh, rõ ràng là muốn đối đầu với những người bên ngoài kia mà lại phải liên lụy đến bản thân mình, lại có thể làm cho Cát Mi Xảo khó chịu, nhưng dường như anh không hề quan tâm.
“Anh hai ~”
Trước sự lo lắng của Vãn Tình, Hạ Vãn Dương lại rất bình tĩnh, anh ngồi xuống, kéo chén canh phía bên kia đưa cho Vãn Tình, nói:
“Em ăn nốt đi, nhà bếp ở đây nấu canh ngon lắm đấy.”
Vãn Tình quan sát ánh mắt của Hạ Vãn Dương tràn đầy ý cười trêu ghẹo, giống như trước đây khi cô và anh chơi trò trốn tìm vậy, lòng cô vốn đang căng thẳng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cô ngồi im bất động nhìn anh.
Vãn Tình mỉm môi, cứ thế nhìn vào đôi mắt ánh lên sự mong chờ ấy, sau mười hai năm, anh và cô vẫn thật sự giống như anh em song sinh sao?
Vãn Tình nhận lấy chén canh, cùng lúc đó cũng lắng nghe âm thanh hỗn tạp bên ngoài kia. Cô nghĩ đến lời Kiều Tân Phàm vừa nói với mình thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cô ngồi thẳng lại, thản nhiên dùng canh.
Dù cho là Lai Tuyết, hay Tịnh Ái, mà cũng có thể là một người khác, Vãn Tình nghĩ rằng khi cửa mở ra thì ắt hẳn sẽ thất vọng lắm.
Cho nên giờ phút này cô cứ yên lặng ngồi bên cạnh Hạ Vãn Dương, nhàn nhã dùng canh, đợi người ta mở cửa.
Bên ngoài cửa, có rất nhiều cặp mắt nhìn Vãn Tình và Hạ Vãn Dương như thể gặp quỷ vậy, đặc biệt là Lai Tuyết, vẻ mặt cô rất kinh ngạc và khó tin khiến trong tích tắc Vãn Tình đã hiểu ra chuyện này mười phần là có liên quan đến cô ta.
Ngoài Lai Tuyết thì Vãn Tình cũng nhìn về phía Tịnh Ái, nhưng lúc này ánh mắt cô ta hoàn toàn không nhìn cô, mà nhìn về phía Kiều Tân Phàm vừa thở phào nhẹ nhõm. Vãn Tình thấy anh thoải mái tươi cười, cô liền biết rằng anh thật sự tin tưởng cô giống như Mạc Lăng Thiên nói.
“Vãn Dương, con đến khi nào vậy? Sao lại là hai con?”
Người mở miệng hỏi quả nhiên không phải ai khác mà chính là Cát Mi Xảo. Vãn Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc, hơi kinh ngạc và thoáng nhẹ nhõm của bà. Bà liếc nhìn Vãn Tình và Hạ Vãn Dương rồi hỏi như thế.
“Mẹ, con muốn ngồi riêng với Tiểu Tình một lúc, có vấn đề gì sao ạ?”
Khi Hạ Vãn Dương đứng dậy, anh cũng không quên phủi phủi âu phục của mình. Đây là lần đầu tiên Vãn Tình nhìn thấy dáng vẻ đàn ông của Hạ Vãn Dương, cảm giác vừa phong lưu, lại vừa thoáng kiêu ngạo. Lời anh nói khiến Cát Mi Xảo cau mày.
“Lúc nào mà không nói được, lại chọn lúc này chứ?”
Cát Mi Xảo cũng không cao giọng, chỉ là bà vẫn đang nhíu mày khiến Vãn Tình cảm thấy như bà vẫn còn nghi hoặc. Cũng đúng lúc này, Kiều Tân Phàm đã tách dòng người bước đến.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến vợ của tôi, tôi nghĩ bây giờ hẳn là không có gì nữa rồi.”
Khi Kiều Tân Phàm nắm lấy tay Vãn Tình, khóe môi anh còn khẽ cười nhạt, nhưng người thông minh đều sẽ nhìn thấy rõ ánh mắt anh lạnh lùng quét qua mọi người như thể uy hiếp, tất cả mấy người phụ nữ nhìn nhau rồi tự giác tản ra.
Ngay cả Cát Mi Xảo cũng đã nhận ra sự lạnh lùng của Kiều Tân Phàm, còn Hạ Vãn Dương vốn cũng chẳng vui vẻ gì thì lúc này anh cũng đang mỉm cười.
“Tôi nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm, Tân Phàm, cậu ở với Vãn Tình nhé, tôi sang đó tiếp khách.”
Cát Mi Xảo mỉm cười, lại tỏ ra là một người mẹ hiền từ. Vãn Tình nghĩ rằng có thể bà sẽ giáo huấn cho một trận, thế nhưng lần này lại không hề, nhất là bà nhìn thấy Kiều Tân Phàm thân thiết nắm tay Vãn Tình, cho nên lúc này dù muốn nói gì thì cũng không thể thốt ra được.
“Tiểu Tình, hai em từ từ tán gẫu đi nhé.”
Hạ Vãn Dương đi theo Cát Mi Xảo, anh cũng không quên mỉm cười với Vãn Tình, cô cũng hoạt bát mỉm cười đáp lại anh. Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của Kiều Tân Phàm.
“Vãn Tình, em không sao chứ?”
Kiều Tân Phàm hơi cau mày, ánh mắt anh khẽ động như thể đã đoán ra được có chuyện gì. Nếu như Hạ Vãn Dương không xuất hiện kịp thời thì dù cho Kiều Tân Phàm có tin tưởng cô đi chăng nữa thì cũng sẽ rất khó xử.
“Em không sao.”
Vãn Tình đáp lại anh bằng một nụ cười bình yên, cô vừa cảm kích sự tin tưởng mà Kiều Tân Phàm dành cho mình, nhưng đồng thời cũng hơi liếc tấm màn nhung phía bên ngoài kia. Cô không khỏi tức giận với Mạc Lăng Thiên, nếu như không phải do anh ta ban tặng thì căn bản là sẽ không xảy ra chuyện này.
Lai Tuyết đã bỏ đi rồi, Vãn Tình nhìn dáng người mảnh mai của cô ta, sắc mặt cô cũng trở nên lạnh lẽo.
“Không sao rồi thì ra ngoài đi. Nếu như em cảm thấy vô vị quá thì chúng ta sẽ về sớm.”
Kiều Tân Phàm dịu dàng nhắc nhở, ánh mắt anh cũng lơ đãng quét qua phòng nghỉ một vòng rồi kéo Vãn Tình ra ngoài.
“Kiều Tân Phàm, anh không sợ vừa rồi em thật sự ở cùng Mạc Lăng Thiên sao?”
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, anh hoàn toàn không có ý muốn truy cứu, bất giác cô nghi hoặc hỏi anh. Lời an ủi vừa rồi của anh khiến Vãn Tình hiểu rằng hẳn là anh đã đoán ra có chuyện gì rồi.
“Anh tin tưởng những gì mà anh nhìn thấy! Cho dù thật sự có là Mạc Lăng Thiên ở đó thì anh cũng tin rằng em và anh ta không có chuyện gì cả.”
Kiều Tân Phàm nhìn dáng vẻ lo lắng và thoáng chờ mong của Vãn Tình, anh cũng cho cô một đáp án đầy an tâm, Vãn Tình mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười, đồng thời càng nắm chặt tay anh hơn.
Cho đến khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm bước đi rồi thì người phía sau bức màn đỏ kia mới vén màn, ánh mắt xa xăm nhìn hai bóng người sóng bước bên nhau.
“Nhảy ra ngoài từ chỗ này đi.”
Hạ Vãn Dương uy nghiêm lên tiếng không cho phép chối từ, Mạc Lăng Thiên nhìn anh, rồi lại nhìn sang Vãn Tình. Vãn Tình liếc anh ta một cái, khuôn mặt anh ta trở nên cứng đờ rồi bước ra ngoài ban công.
“Thật là, nếu không có chuyện gì thì khóa cửa lại làm cái gì chứ?”
Bên ngoài vẫn còn tiếp tục la hét, nhưng khi Vãn Tình thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Vãn Dương, cô cũng thở phào một hơi. Dù vậy cô cũng vẫn còn lo lắng.
“Anh hai, anh cũng ra ngoài đi, nếu không thì để người khác nhìn thấy không ổn đâu.”
Vãn Tình nói lời này là muốn ám chỉ Cát Mi Xảo, thế nhưng đối diện với sự lo lắng của Vãn Tình, Hạ Vãn Dương lại chỉ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói:
“Nếu anh đi rồi thì mới là không bình thường.”
Hạ Vãn Dương mỉm cười thản nhiên, ánh mắt anh đầy dịu dàng và quan tâm.Vãn Tình hiểu ý anh, rõ ràng là muốn đối đầu với những người bên ngoài kia mà lại phải liên lụy đến bản thân mình, lại có thể làm cho Cát Mi Xảo khó chịu, nhưng dường như anh không hề quan tâm.
“Anh hai ~”
Trước sự lo lắng của Vãn Tình, Hạ Vãn Dương lại rất bình tĩnh, anh ngồi xuống, kéo chén canh phía bên kia đưa cho Vãn Tình, nói:
“Em ăn nốt đi, nhà bếp ở đây nấu canh ngon lắm đấy.”
Vãn Tình quan sát ánh mắt của Hạ Vãn Dương tràn đầy ý cười trêu ghẹo, giống như trước đây khi cô và anh chơi trò trốn tìm vậy, lòng cô vốn đang căng thẳng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cô ngồi im bất động nhìn anh.
Vãn Tình mỉm môi, cứ thế nhìn vào đôi mắt ánh lên sự mong chờ ấy, sau mười hai năm, anh và cô vẫn thật sự giống như anh em song sinh sao?
Vãn Tình nhận lấy chén canh, cùng lúc đó cũng lắng nghe âm thanh hỗn tạp bên ngoài kia. Cô nghĩ đến lời Kiều Tân Phàm vừa nói với mình thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cô ngồi thẳng lại, thản nhiên dùng canh.
Dù cho là Lai Tuyết, hay Tịnh Ái, mà cũng có thể là một người khác, Vãn Tình nghĩ rằng khi cửa mở ra thì ắt hẳn sẽ thất vọng lắm.
Cho nên giờ phút này cô cứ yên lặng ngồi bên cạnh Hạ Vãn Dương, nhàn nhã dùng canh, đợi người ta mở cửa.
Bên ngoài cửa, có rất nhiều cặp mắt nhìn Vãn Tình và Hạ Vãn Dương như thể gặp quỷ vậy, đặc biệt là Lai Tuyết, vẻ mặt cô rất kinh ngạc và khó tin khiến trong tích tắc Vãn Tình đã hiểu ra chuyện này mười phần là có liên quan đến cô ta.
Ngoài Lai Tuyết thì Vãn Tình cũng nhìn về phía Tịnh Ái, nhưng lúc này ánh mắt cô ta hoàn toàn không nhìn cô, mà nhìn về phía Kiều Tân Phàm vừa thở phào nhẹ nhõm. Vãn Tình thấy anh thoải mái tươi cười, cô liền biết rằng anh thật sự tin tưởng cô giống như Mạc Lăng Thiên nói.
“Vãn Dương, con đến khi nào vậy? Sao lại là hai con?”
Người mở miệng hỏi quả nhiên không phải ai khác mà chính là Cát Mi Xảo. Vãn Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc, hơi kinh ngạc và thoáng nhẹ nhõm của bà. Bà liếc nhìn Vãn Tình và Hạ Vãn Dương rồi hỏi như thế.
“Mẹ, con muốn ngồi riêng với Tiểu Tình một lúc, có vấn đề gì sao ạ?”
Khi Hạ Vãn Dương đứng dậy, anh cũng không quên phủi phủi âu phục của mình. Đây là lần đầu tiên Vãn Tình nhìn thấy dáng vẻ đàn ông của Hạ Vãn Dương, cảm giác vừa phong lưu, lại vừa thoáng kiêu ngạo. Lời anh nói khiến Cát Mi Xảo cau mày.
“Lúc nào mà không nói được, lại chọn lúc này chứ?”
Cát Mi Xảo cũng không cao giọng, chỉ là bà vẫn đang nhíu mày khiến Vãn Tình cảm thấy như bà vẫn còn nghi hoặc. Cũng đúng lúc này, Kiều Tân Phàm đã tách dòng người bước đến.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến vợ của tôi, tôi nghĩ bây giờ hẳn là không có gì nữa rồi.”
Khi Kiều Tân Phàm nắm lấy tay Vãn Tình, khóe môi anh còn khẽ cười nhạt, nhưng người thông minh đều sẽ nhìn thấy rõ ánh mắt anh lạnh lùng quét qua mọi người như thể uy hiếp, tất cả mấy người phụ nữ nhìn nhau rồi tự giác tản ra.
Ngay cả Cát Mi Xảo cũng đã nhận ra sự lạnh lùng của Kiều Tân Phàm, còn Hạ Vãn Dương vốn cũng chẳng vui vẻ gì thì lúc này anh cũng đang mỉm cười.
“Tôi nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm, Tân Phàm, cậu ở với Vãn Tình nhé, tôi sang đó tiếp khách.”
Cát Mi Xảo mỉm cười, lại tỏ ra là một người mẹ hiền từ. Vãn Tình nghĩ rằng có thể bà sẽ giáo huấn cho một trận, thế nhưng lần này lại không hề, nhất là bà nhìn thấy Kiều Tân Phàm thân thiết nắm tay Vãn Tình, cho nên lúc này dù muốn nói gì thì cũng không thể thốt ra được.
“Tiểu Tình, hai em từ từ tán gẫu đi nhé.”
Hạ Vãn Dương đi theo Cát Mi Xảo, anh cũng không quên mỉm cười với Vãn Tình, cô cũng hoạt bát mỉm cười đáp lại anh. Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của Kiều Tân Phàm.
“Vãn Tình, em không sao chứ?”
Kiều Tân Phàm hơi cau mày, ánh mắt anh khẽ động như thể đã đoán ra được có chuyện gì. Nếu như Hạ Vãn Dương không xuất hiện kịp thời thì dù cho Kiều Tân Phàm có tin tưởng cô đi chăng nữa thì cũng sẽ rất khó xử.
“Em không sao.”
Vãn Tình đáp lại anh bằng một nụ cười bình yên, cô vừa cảm kích sự tin tưởng mà Kiều Tân Phàm dành cho mình, nhưng đồng thời cũng hơi liếc tấm màn nhung phía bên ngoài kia. Cô không khỏi tức giận với Mạc Lăng Thiên, nếu như không phải do anh ta ban tặng thì căn bản là sẽ không xảy ra chuyện này.
Lai Tuyết đã bỏ đi rồi, Vãn Tình nhìn dáng người mảnh mai của cô ta, sắc mặt cô cũng trở nên lạnh lẽo.
“Không sao rồi thì ra ngoài đi. Nếu như em cảm thấy vô vị quá thì chúng ta sẽ về sớm.”
Kiều Tân Phàm dịu dàng nhắc nhở, ánh mắt anh cũng lơ đãng quét qua phòng nghỉ một vòng rồi kéo Vãn Tình ra ngoài.
“Kiều Tân Phàm, anh không sợ vừa rồi em thật sự ở cùng Mạc Lăng Thiên sao?”
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, anh hoàn toàn không có ý muốn truy cứu, bất giác cô nghi hoặc hỏi anh. Lời an ủi vừa rồi của anh khiến Vãn Tình hiểu rằng hẳn là anh đã đoán ra có chuyện gì rồi.
“Anh tin tưởng những gì mà anh nhìn thấy! Cho dù thật sự có là Mạc Lăng Thiên ở đó thì anh cũng tin rằng em và anh ta không có chuyện gì cả.”
Kiều Tân Phàm nhìn dáng vẻ lo lắng và thoáng chờ mong của Vãn Tình, anh cũng cho cô một đáp án đầy an tâm, Vãn Tình mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười, đồng thời càng nắm chặt tay anh hơn.
Cho đến khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm bước đi rồi thì người phía sau bức màn đỏ kia mới vén màn, ánh mắt xa xăm nhìn hai bóng người sóng bước bên nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook