Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
Chương 129: Hạ Hầu Trọng Tức Giận

Trời đã sáng, trên không trung doanh địa không ngừng có phi hành khí xoay quanh, học viên tốp năm tốp ba được cứu trở về, có người đầy máu sống chết không rõ.

Học viên được cứu tập trung ở sân tập trung, một vài nữ sinh khóc ấm ức, xung quanh là một nhóm binh sĩ cầm súng nghiêm trang phòng thủ, doanh địa mới hôm trước còn ồn ào náo động giờ lại đầy bi thương cùng áp lực.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng trong phòng chỉ huy, nhìn đám học viên chật vật bên ngoài, mười ngón tay siết chặt, lòng bàn tay đau đớn. Gió lốc đã ngừng lại, chính là có phân nửa học viên mất tích, nửa còn lại phần lớn đều bị thương, có người lúc được mang về doanh địa đã đình chỉ hô hấp.

Chính là đã qua một đêm mà Liên Kỳ Quang vẫn chưa trở về, thiết bị giám sát vì trận bão cát mà mất tác dụng, không thể tra xét. Hạ Hầu Thiệu Huyền không dám tưởng tượng tình cảnh của Liên Kỳ Quang lúc này, anh thực muốn đi tìm cậu, muốn tới sắp phát điên. Chính là anh không thể, Hiên Lãng cùng Trọng Mục nói đúng, anh không thể vì dục vọng của riêng mình mà không để ý tới mấy ngàn học viên khác. Nếu cứu Liên Kỳ Quang mà phải trả giá bằng sinh mệnh của mấy ngàn học viên, Hạ Hầu Thiệu Huyền anh không làm được.

Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền sắp tự bức mình tới phát điên thì cánh cửa phòng chỉ huy bị mở ra thật mạnh, Hiên Lãng lộn nhào lăn vào, vẻ mặt kích động: “Bo… boss! Nhóm chị dâu đã trở lại!”

Cái gì?

Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền căng thẳng, bất chấp hình thượng, xoay người chạy ra ngoài.

Trên doanh địa, một chiếc phi hành khí đỏ đen đan xen chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngoại hình khí phách làm không ít người ngẩng đầu nhìn.

Phi hành khí dừng lại ở điểm tập trung, chậm rãi đáp xuống. Theo cửa mở ra, Hạ Hầu Hách Thiên là người đầu tiên lao ra, ngay sau đó là Thân Đồ Ti Hạo, Hiên Viên Triết…

Nhìn điểm tập trung, đám Hạ Hầu Hách Thiên đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, có xúc động muốn khóc.

Hạ Hầu Thiệu Huyền chạy tới, nếu có người cẩn thận sẽ phát hiện lúc này bàn tay anh đang run rẩy.

“Anh.” Hạ Hầu Hách Thiên bước qua, nghẹn ngào.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Hách Thiên, trong lòng an tâm không ít: “Không có việc gì là tốt rồi, chị dâu em đâu?”

“Chị dâu! ?”

Đám người xung quanh nghe thấy xưng hô này đều có chút sửng sốt, nhịn không được dựng thẳng lỗ tai.

“Ở bên trong.” Hạ Hầu Hách Thiên dụi dụi mắt, ý chỉ phía sau.

Theo Cừu Ly Mạch xuống phi hành khí, Liên Kỳ Quang cũng xuất hiện sau cánh cửa, đón nhận ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang khẽ nhếch lên khóe môi tái nhợt, thong thả nhảy xuống phi hành khí. Nhưng nháy mắt nâng chân lên, thân thể Liên Kỳ Quang đột nhiên lảo đảo, ngã ập xuống.

“Liên thiếu! !”

“Chị dâu! !”



Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, nháy mắt Liên Kỳ Quang ngã xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, thân mình chợt lóe, trước lúc cậu ngã xuống đất đã ôm trọn vào lòng mình!

“Người tới! Quân y! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền nổi điên quát to, hô hấp mỏng manh hệt như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào của người trong lòng cơ hồ làm anh sắp hỏng mất.

“Anh…” Hạ Hầu Hách Thiên hoảng sợ mở to mắt, bàn tay run rẩy chỉ xuống dưới thân Liên Kỳ Quang, run rẩy nói: “Chị dâu, chị dâu…”

Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, chỉ thấy dưới thân Liên Kỳ Quang không biết từ khi nào đã nhiễm đầy máu tươi, đang từ từ lan ra xung quanh. Bỗng nhiên, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu óc trống rỗng, ong ong tác hưởng.

“Boss!” Một quân y vội vàng chạy tới.

“Mau kiểm tra xem em ấy bị sao! Mau lên!” Hạ Hầu Thiệu Huyền khàn khàn rống giận: “Nếu em ấy có chuyện gì, tôi sẽ giết cậu!”

Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đã sắp phát điên, quân y không dám nói thêm tiếng nào, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, lấy thiết bị trong không gian ra, bắt đầu kiểm tra.

Không bao lâu sau, theo tiếng tít tít từ thiết bị, quân y chậm rãi trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, môi run run nói không nên lời.

“Em ấy thế nào! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền cố nén xúc động muốn giết chóc cuồn cuộn trong lòng, lạnh giọng quát.

“Cậu ấy…” Quân y nuốt nuốt nước miếng: “Tôi, tôi kiểm tra lại lần nữa.”

Quân y nói xong, lại từ không gian khí lấy ra một thiết bị khác, đến gần bụng Liên Kỳ Quang.

Nhìn biểu thị trên thiết bị, quân y há to miệng, biểu tình trở nên vô cùng kinh hãi.

“Mẹ nó! !” Hạ Hầu Hách Thiên túm lấy áo quân y, xách lên: “Chị dâu tôi rốt cuộc thế nào hả? Nói mau! ! Còn ma ma chít chít nữa có tin tôi làm thịt anh không?”

“A! Không…” Quân y lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.

“Hách Thiên.” Hiên Lãng tiến tới kéo tay Hạ Hầu Hách Thiên: “Nhóc làm vậy thì sao người ta nói.”

Hiên Lãng kéo Hạ Hầu Hách Thiên qua một bên, ngược lại nhìn về phía quân y, trầm giọng nói: “Chị dâu rốt cuộc thế nào, mau nói rõ ràng.”

“Báo… báo cáo!” Quân y xoay người nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nuốt nuốt nước miếng, khô khan nói: “Cậu ấy… không phải! Phu… phu nhân, hình như, mang thai.”

“Cái gì! !”

“Cái gì…”

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, mọi người đều khiếp sợ cùng không thể tin nổi trừng mắt nhìn quân y.

“Đúng vậy.” Quân y kiên định gật gật đầu: “Khẳng định là mang thai, tôi dám cam đoan, hơn nữa, còn là thai song sinh.”

Mang thai…

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang sắc mặt tái nhợt trong lòng, trái tim co rút đau đớn.

“Bất quá, thiếu tướng!” Quân y nhíu mày, vội vàng mở miệng: “Phu nhân vừa mới có thai hai tháng, chính là thời điểm nguy hiểm nhất, lại… lại không hảo điều dưỡng, trải qua kích thích quá lớn, tôi đề nghị, lập tức xin chỉ thị chính phủ, phái chuyên gia về lĩnh vực này tới trị liệu cho phu nhân, bằng không, tôi sợ không giữ được đứa nhỏ.”

“Vậy cậu còn thất thần cái gì hả! Mau làm đi!” Hiên Lãng hồi phục tinh thần, cũng không cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói.

“Vâng! !” Quân y nói xong liền mở quang não, gửi tin đi, tiếp đó nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Thiếu tướng, xin mang phu nhân về phòng cấp cứu, tôi sẽ tiến hành châm cứu an thai cho phu nhân.”

“Được.” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trắng bệch gật gật đầu, ôm Liên Kỳ Quang muốn đứng dậy, nhưng nào ngờ lại choáng váng, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

“Boss!” Hiên Lãng vội lao tới đỡ, vẻ mặt lo lắng: “Chị dâu nhất định không có việc gì, anh đừng quá lo, vẫn là ôm chị dâu về đã.”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng ngắc gật gật đầu, lảo đảo chạy tới phòng cấp cứu.

“Hách Thiên, thần tượng cậu… cậu ta là người tự nhiên à?” Thân Đồ Ti Hạo ngơ ngác nhìn bóng lưng Hạ Hầu Thiệu, kinh ngạc nói.

Hạ Hầu Hách Thiên nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu: “Tôi…” Tôi không biết.

“Hách Thiên.” Hiên Viên Triết tiết tới đặt tay lên vai Hạ Hầu Hách Thiên, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy hiện giờ quan trọng nhất là cậu nên thông tri cho Hạ Hầu nguyên soái.”

“A? Đúng! Đúng vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên gật đầu, nói xong liền luống cuống tay chân muốn mở quang não, chính là nhìn cổ tay trơn bóng lúc này mới nhớ ra quang não đã bị lấy đi: “Chờ, tôi đi lấy quang não.”

Nhìn vết máu ứ động trên mặt đất, Cừu Ly Mạch siết chặt hai tay, móng tay bấu sâu vào trong da thịt, những giọt máu đỏ tử kẽ móng tay chảy ra, chính là cậu không hề cảm giác.

Liên Kỳ Quang… mang thai.

Như vậy, người kia, nhất định sẽ điên mất.

Rất nhanh, tin tức vợ của Hạ Hầu Thiệu Huyền, cháu trai Hạ Hầu gia mang thai, lại còn là thai song sinh nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu khu một, làm người người khiếp sợ.

Mà Hạ Hầu Trọng lúc này đang ngồi trong phòng họp, nhìn quang não trong tay, cả người đều cứng ngắc, đầu óc không ngừng lóe sáng hai chữ.

‘Mang thai…’

Những người khác trong phòng họp nhìn gương mặt già nua đầy khiếp sợ của Hạ Hầu Trọng đều khó hiểu, nhịn không được thấp giọng thì thầm nghị luận.

Thật lâu sau.

Một tiếng cười khoái chí vang vọng cả phòng họp!

“Ha ha ha! ! ! Ông đây có chắt trai rồi! ! Ha ha ha… cái đám lão già chết tiệt các người, xem xem còn ai dám ra vẻ trước mặt ông nữa! !”

“…”

Bên này, Liên Kỳ Quang đã được châm an thai, chính là tình huống vẫn không tốt. Liên Kỳ Quang không hề biết mình có thai, vì chuyện tiểu thái tử cùng thi đấu mà căng thẳng, ăn ngủ không tốt. Trong kì thi lại cố nén khó chịu không ngừng phóng xuất dị năng.

Lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền táo bạo phẫn nộ đến sắp phá hủy cả doanh địa thì chuyên gia do chính phủ đặc phái tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền theo bọn họ lên phi hành khí, rời khỏi doanh địa.

Bão cát đã ngừng, chỉ còn lại nhiệm vụ cứu hộ. Hiên Lãng không ngăn cản Hạ Hầu Thiệu Huyền nữa, mà cũng không dám cản, Hiên Lãng dám can đoan, nếu lần này mình xông tới ngăn, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất định sẽ chẻ đôi anh ra.

Hiên Lãng thật không ngờ Liên Kỳ Quang lại mang thai, bởi vì, chỉ với sức chiến đấu vô cùng dọa người của Liên Kỳ Quang, không ai dám nghĩ cậu là người tự nhiên.

Hạ Hầu Thiệu Huyền theo đám chuyên gia kia tới thẳng bệnh viện quân đội đệ nhất ở khu một, nhìn Liên Kỳ Quang cả người đầy máu được đưa vào phòng cấp cứu, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn làm anh hít thở không thông.

Hạ Hầu Thiệu Huyền dựa vào vách tường kim loại, vô lực ngồi bệch xuống đất, không dám nghĩ, không dám nghĩ nếu Liên Kỳ Quang xảy ra chuyện thì mình nên làm thế nào.

Đã không còn Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền còn có thể sống sao?

Tiếng bước chân vội vàng truyền tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Hầu Trọng đang bước nhanh tới, phía sau chính là An Như Tâm, Hạ Hầu Tuyệt, Hạ Hầu Lạc Vũ. Trừ bỏ Quan Trạch cùng Hạ Hầu Vũ Trì đang ở khu ba, tất cả thành viên Hạ Hầu gia đều chạy tới.

“Tiểu Huyền, Tiểu Quang nó…” Nhìn máu dính trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, An Như Tâm suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

“Cái đứa vô liêm sỉ này! !” Hạ Hầu Trọng tiến lên, trong tay ngưng tụ lôi điện nặng nề đánh lên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, tức giận tới phát run cả người. Tuy mới đầu nghe thấy có chắt trai, Hạ Hầu Trọng đã hưng phấn suýt chút nữa nhảy cẩng lên, nhưng đảo mắt nghĩ lại, Liên Kỳ Quang hình như vẫn còn là vị thành niên thì nhất thời trước mắt tối sầm, chỉ kém hôn mê.

Dị năng của Hạ Hầu Trọng cao hơn Hạ Hầu Thiệu Huyền, tuy vẫn chưa tức tới hồ đồ, đã giảm bớt sức mạnh nhưng mỗi đòn đánh xuống vẫn như cũ da tróc thịt bong, máu tươi túa ra.

Đối mặt với đòn roi của Hạ Hầu Trọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc đứng tại chỗ, không né tránh cũng không cãi lại.

“Cái đồ vô liêm sỉ! Tiểu Quang nó mới bao nhiêu tuổi? Hiện giờ ngay cả vị thành niên cũng chưa phải, nó chỉ là một đứa nhỏ, anh thế nhưng lại…” Tay Hạ Hầu Trọng run run chỉ về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, biểu tình phẫn nộ.

“Nó đã mang thai rồi, anh thế nhưng còn để nó tham gia thi đấu, giờ thì hay rồi! Đã xảy ra chuyện! !” Hạ Hầu Tuyệt ở bên cạnh cũng tức giận không kém, nhịn không được tát một cái.

“Tiểu Quang là người tự nhiên, vẫn còn là vị thành niên, anh thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, này đủ phán anh tội tử hình! Anh chờ mà tiến vào tòa án quân sự đi!” Hạ Hầu Trọng nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, lại quất thêm một cú, đòn này trực tiếp thấu đến xương, Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn gòng mình không hé răng.

Lúc này, hai nam nhân mặc quân phục đi tới, thấy một màn này thì liếc mắt nhìn nhau, bất quá vẫn đi tới: “Nguyên soái, chúng tôi phụng mệnh dẫn Hạ Hầu Thiệu Huyền về điều tra.”

“Tôi muốn chờ em ấy tỉnh lại.” Nghe thấy lời hai người, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói.

“Anh cảm thấy Tiểu Quang có thể tha thứ cho anh sao? Nó còn muốn gặp anh sao?” Hạ Hầu Trọng lại vung tay muốn đánh, bất quá bị An Như Tâm sắp khóc thành lệ nhân cản lại.

“Ba à, còn đánh nữa Thiệu Huyền sẽ bị ba đánh chết mất.” Năng lực Hạ Hầu Trọng cường đại cỡ nào, An Như Tâm hiểu rõ, tuy Hạ Hầu Thiệu Huyền bất động không lên tiếng, nhưng miệng vết thương lộ cả xương trắng rõ ràng làm gương mặt anh không còn chút huyết sắc.

“Hừ!” Hạ Hầu Trọng hừ lạnh một tiếng, thu tay: “Dẫn đi cho tôi! Không cần nể mặt mũi tôi, cứ theo quy củ mà làm!”

“Rõ! Nguyên soái!” Hai người nọ tiến tới, đi đến bên cạnh Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Xin theo chúng tôi đi một chuyến!”

Hạ Hầu Thiệu Huyền quay đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, bên tai không ngừng vang vọng những lời Hạ Hầu Trọng đã nói.

‘Anh cảm thấy Tiểu Quang có thể tha thứ cho anh sao? Nó còn muốn gặp anh sao?’

“Hạ Hầu Thiệu Huyền, xin theo chúng tôi đi một chuyến!” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền bất động, hai người lặp lại.

Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, trầm mặc theo hai người kia rời đi. Giờ phút này, anh có chút sợ hãi, không dám đối mặt với Liên Kỳ Quang. Anh sợ nhìn thấy hận ý cùng chán ghét trong ánh mắt cậu.

“Ba!” Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền bị mang đi, An Như Tâm không đành lòng.

“Đừng có gọi tôi là ba! Nếu ai dám cầu tình cho cái đứa ngỗ nghịch kia thì cút khỏi Hạ Hầu gia cho tôi.”

Một câu làm An Như Tâm im bặt.

Liên Kỳ Quang hôn mê chìm vào một mảnh tăm tối, trong lúc hoảng hốt dường như thấy được Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu vốn định chạy tới, nhưng nào ngờ Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên lùi về sau, Liên Kỳ Quang liều mạng đuổi theo, chính là Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn biến mất trong vùng tối tăm kia.

‘Thiệu Huyền, Thiệu Huyền…’

‘Thiệu Huyền…’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương