Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
-
Chương 127: Tôi Tới Tìm Cậu
Ngày kế, Liên Kỳ Quang liền cùng đám Hạ Hầu Hách Thiên đi cùng, dọc theo đường đi, nhìn thấy không ít học viên vì chém giết mà trọng thương mất đi năng lực tác chiến, cuối cùng bị phi hành khí mang đi.
Đội Liên Kỳ Quang kì thực có rất ít người tới gây chuyện, dù sao, không nói đến sức chiến đấu, chỉ cần thân phận của Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo cũng đủ làm đám người kia khiếp sợ. Tuy trên chiến trường không xét tới thân phận, thế nhưng đây dù sao cũng chỉ là cuộc thi, nếu đắc tội đám thiếu gia quyền quý kia, ai cũng không thể cam đoan sau này bị âm thầm tính kế hay không.
Thật ra cũng có vài kẻ gan lớn, ý đồ muốn cướp thực vật của nhóm Liên Kỳ Quang, chính là không đợi Liên Kỳ Quang động thủ, Hạ Hầu Hách Thiên đã trực tiếp thu thập.
“Này rốt cuộc là cái gì vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên cầm bản đồ loay hoay nửa ngày vẫn xem không hiểu, bực bội vứt xuống đất.
“Nóng quá a!” Thân Đồ Ti Hạo vẻ mặt thực đau khổ, vô lực ngồi bệch xuống đất, quơ quơ tay quạt gió, híp mắt nhìn lên mặt trời nóng bỏng trên cao.
“Đừng nóng vội.” Hiên Viên Triết tiến tới nhặt tấm bản đồ bị Hạ Hầu Hách Thiên ném đi, ôn tồn an ủi.
“Giờ đã là giữa trưa, còn lại một ngày thời gian, chính là cậu xem đi, xung quanh nhìn đâu cũng chỉ có một dạng, chúng ta ngay cả phương hướng cũng tìm không ra! Nói không chừng đang đi ngược, càng đi càng xa.”
Hiên Viên Triết nhìn bản đồ trong tay, trầm mặc hồi lâu, tầm mắt phóng về phía Liên Kỳ Quang đang khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa.
“Thần tượng à, dị năng của cậu cứ phát ra như vậy, không sao chứ?” Thân Đồ Ti Hạo đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, hơi lạnh ập tới làm cậu ta thoải mái thở phào một hơi.
Liên Kỳ Quang mở mắt, thản nhiên liếc nhìn Thân Đồ Ti Hạo, không thèm phản ứng.
Hiên Viên Triết cầm bản đồ giống như cân nhắc gì đó, thật lâu sau, Hiên Viên Triết gật gù, thầm hạ quyết tâm, xoay người đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, mở bản đồ đặt trước mặt Liên Kỳ Quang: “Liên thiếu, cậu có thể xem hiểu loại bản đồ này không?”
Liên Kỳ Quang cúi đầu, phóng ánh mắt lên bản đồ trong tay Hiên Viên Triết, suy nghĩ một lát, đưa tay nhận lấy bản đồ xoay ngược lại: “Cậu cầm ngược.”
“…” Hiên Viên Triết.
Liên Kỳ Quang đứng dậy, cầm bản đồ trong tay, nhìn mặt trời trên cao chậm rãi bước tới. Hạ Hầu Hách Thiên nhìn hành động kì quái của Liên Kỳ Quang, có chút nghi hoặc, muốn tiến tới hỏi lại bị Hiên Viên Triết cản lại.
Không bao lâu sau, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đưa tay chỉ về một hướng: “Đó là hướng đông.”
“Cậu làm thế nào biết được?” Lần này mở miệng hỏi là Hạ Hầu Hách Thiên cùng thân Đồ Ti Hạo.
Nhìn biểu tình ngu ngốc của hai người, Liên Kỳ Quang lười mở miệng, ngồi xổm xuống, trải bản đồ ra đất, Hiên Viên Triết vội chạy tới.
“Nơi này.” Ngón tay Liên Kỳ Quang chỉ vào một điểm: “Là vị trí của chúng ta hiện giờ, đích đến ở đây. Trong sa mạc không có phương hướng, nhưng cũng có ích của nó, không cần đi vòng nhiều. Đích tới không còn quá xa, hiện giờ chúng ta có hai đường.”
“Một cái đi thẳng, không cần quẹo gì cả, chiều mai sẽ tới. Một cái khác xa hơn, cần phải quẹo một lần, nhưng dựa theo tốc độ hiện giờ, lúc sáng sớm chúng ta có thể tới một ốc đảo, nơi đó hẳn có nguồn nước cùng thức ăn.”
Hiên Viên Triết trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Nếu đi đường vòng thì bao xa?”
“Không nhiều, năm mươi dặm, đêm mai có thể tới đích.”
Nhóm người chìm vào trầm mặc, một lát sau, Mục An Khí mở miệng: “Theo cá nhân tôi thì nên đi đường vòng, hiện giờ mặc dù chúng ta có đủ dịch dinh dưỡng nhưng lại thiếu nước.”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…” Hạ Hầu Hách Thiên có chút do dự: “Trong sa mạc chẳng có tọa độ nào, nếu chúng ta đi sai đường, vòng quá xa thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng: “Tôi biết phương hướng.”
“Thần tượng, có vẻ rất muốn chọn đường này?” Liên Kỳ Quang vốn luôn trầm mặc lạnh nhạt, hiện giờ lại đột nhiên ra tay tương trợ, thực làm đám người có chút mất tự nhiên.
Nhìn biểu tình kỳ quái của bọn họ, Liên Kỳ Quang mím môi, nhàn nhạt nói: “Tôi cần thức ăn ở đó.”
Ngẫm lại sự phản cảm của Liên Kỳ Quang đối với dịch dinh dưỡng, mọi người nháy mắt hiểu rõ.
“Thần tượng, sao cậu có thể xác định được phương hướng a.” Thân Đồ Ti Hạo nghi hoặc, sau đó tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhất thời mở to mắt: “Thần tượng, cậu, cậu không phải có giấu thiết bị trí năng biết dò xét bản đồ đi?”
“Cậu nghĩ cái gì vậy hả!” Hạ Hầu Hách Thiên vỗ cái ót Thân Đồ Ti Hạo.
“Tôi không có ý gì mà.” Thân Đồ Ti Hạo ôm đầu, đau tới nhe răng trợn mắt, bất quá khó có dịp không cãi nhau với Hạ Hầu Hách Thiên: “Tôi chỉ cảm thấy thực thần kì a, cảm giác thần tượng thực quen thuộc với loại bản đồ cổ cùng phán đoán phương hướng.”
“Này là năng lực tiêu chuẩn của lính đánh thuê.” Liên Kỳ Quang đặt bản đồ xuống, đứng dậy rời đi: “Chuẩn bị một chút đi, lập tức rời đi.”
Lính… lính đánh thuê? Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây ngẩn cả người, này là ý gì a?
Liên Kỳ Quang kỳ thực không nói, lúc trước cậu nhận lệnh đi ám sát người cầm quyền cao cấp nhất của một căn cứ, không cẩn thận lạc đường, kết quả xoay vòng vòng trong căn cứ kia suốt một đêm, suýt chút nữa bị tóm được, cũng vì thế mới bị tiểu thái tử cưỡng ép học cách phân biệt bản đồ.
Nhóm Hạ Hầu Hách Thiên dùng tốc độ nhanh nhất nuốt dịch dinh dưỡng, thu thập một chút liền đứng dậy. Chính là, không chờ bọn họ rời đi thì đã nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng ma xát sàn sạt, tựa hồ có loài sâu bọ gì đó đang trườn tới.
Sâu? Nghe thấy âm thanh dày đặc như thủy triều kia, da đầu đám Hạ Hầu Hách Thiên đều run lên, kể cả Liên Kỳ Quang cũng nhíu mày.
Âm thanh càng lúc càng gần, hai thiếu niên, một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt, bất quá, kinh khủng không phải ba người bọn họ mà là một biển nhện cùng bò cạp ở phía sau. Sâu biến dị, mỗi con đều lớn cỡ một con mèo trưởng thành, lớp xác ngoài đen láy hệt như khôi giáp không thể phá vỡ, răng nhanh cùng cái đuôi kịch độc dưới ánh mặt trời thoạt nhìn thực u ám, làm người ta lạnh sống lưng.
Nhìn thấy nhóm Liên Kỳ Quang, ba người hệt như nhìn thấy cứu tinh, quơ tay hô to: “Cứu mạng! ! Cứu chúng tôi với! !”
“Đám ngu xuẩn này! !” Hạ Hầu Hách Thiên tức giận mắng, hỏa diễm ngưng tụ trong tay. Liên Kỳ Quang đưa tay giữ lấy cổ tay Hạ Hầu Hách Thiên, mặt không đổi nhìn ba người kia.
“Làm sao vậy?” Hạ Hầu Hách Thiên nghi hoặc.
Liên Kỳ Quang xoay người: “Các người đứng bên cạnh tôi.”
Đám Hạ Hầu Hách Thiên xoay mặt nhìn nhau, trong lòng tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo phân phó, tựa vào bên cạnh Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang nhìn biển sâu gần trong gang tấc, uy áp bậc huyền đỉnh cấp phóng ra, bao trùm lấy nhóm người.
Biển sâu tới ngày càng gần, đám Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, nắm tay dần siết chặt. Ba người bị đuổi giết rất nhanh đã tới trước mặt Liên Kỳ Quang, đối với lời cầu cứu của bọn họ, Liên Kỳ Quang làm như không thấy. Mắt thấy đàn sâu đã sắp đuổi tới, ba người thầm mắt một tiếng, vội vàng chạy tới trước.
Đàn sâu ập tới, Hạ Hầu Hách Thiên suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, ngạnh cổ, cắn chặt răng. Chính là, ngay lúc này, chuyện ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra, đám sâu kia xông tới chỗ nhóm Liên Kỳ Quang thế nhưng tự động tách ra, lấy chỗ bọn họ làm trung tâm, từ hai bên xông tới trước.
“Này là…” Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây dại, nhóm binh sĩ ngồi trong phòng giám sát cũng sững sờ. Này là tình huống gì a?
Ba người chạy phía trước thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin nổi. Bọn họ muốn xoay người chạy về phía Liên Kỳ Quang, chính là đàn sâu đã đuổi tới, không chỉ vậy, con đường phía trước cũng bị chặn, cả biển sâu đen nghìn nghịt xông tới gần, vây ba người kia ở bên trong.
“Cầu xin các người! Cầu xin các người cứu chúng tôi!” Bị dồn vào đường cùng, nữ sinh nọ khóc rống lên, nhìn biển sâu đông nghìn nghịt, cơ hồ sắp hỏng mất.
Hạ Hầu Hách Thiên nhìn ba người bị vây, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, không chút để ý nhìn đàn sâu trước mắt: “Không được đi.”
“Các người sao có thể như vậy! Đều là học viên của tinh cầu này, là quân nhân tương lai, các người sao có thể thấy chết mà không cứu! !” Nhìn đàn sâu, một nam sinh bị dồn ép tới nổi điên, nhất thời hoảng loạn quát: “Tôi phải tố cáo các người! Tôi phải để các người bị đuổi khỏi học viện, trục xuất khỏi Lam tinh.”
“A, chờ mi sống được rồi nói sau.” Liên Kỳ Quang không chút để tâm tới lời uy hiếp của đối phương, nhẹ nhàng đáp.
“Mày…”
“Cầu xin các người cứu tôi!” Nam sinh này so ra vẫn còn vài phần lí trí: “Tôi là Từ gia khu một, chỉ cần các người cứu tôi, cha tôi nhất định sẽ hảo hảo báo đáp.”
Sâu đã bò tới chân nữ sinh, cô ta hét lớn một tiếng, đá văng nó ra, bắt đầu gào khóc.
“Thần tượng, này, này rốt cuộc là chuyện gì?” Thân Đồ Ti Hạo nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc mở miệng.
“Đám sâu này đều có năng lực bậc nhân, tuy không có trí tuệ nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén. Đối mặt với đối tượng mạnh hơn, chỉ cần không chủ động trêu chọc, chúng nó sẽ không đối địch.” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người đã động thủ chém giết đám sâu, lạnh nhạt nói: “Các người đã lấy thứ gì của chúng?”
“Nói hưu nói vượn! !” Nam sinh một chưởng đánh văng một con sâu, thẹn quá thành giận nói: “Chúng ta chẳng lấy gì cả.”
Người nọ sống chết không thừa nhận làm Liên Kỳ Quang cũng bất lực, xoay người rời đi: “Đuổi kịp.”
“Mày đứng lại đó cho tao! Quay lại! !” Liên Kỳ Quang bỏ đi là nam sinh kia phẫn nộ rống lớn, một con nhện bị đánh văng bay về phía Liên Kỳ Quang. Hạ Hầu Hách Thiên vung tay phóng ra một ngọn lửa, Hiên Viên Triết thầm nghĩ không tốt, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì con nhện kia đã bị đốt thành tro bụi.
Hạ Hầu Hách Thiên động thủ rõ ràng đã chọc giận đám sâu, nhất thời chúng bắt đầu bò về phía bọn họ. Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Tôi, tôi không phải cố ý.”
“Ha ha ha! Tụi mày không muốn cứu, vậy thì cùng chết đi! !” Nam sinh kia điên cuồng cười to, giống như không thấy con sâu đã cắn phập lấy cánh tay mình.
Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn đám sâu đang chen chúc ùa tới, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh, trong tiếng cười to của nam sinh, băng sương bắt đầu lan tràn, lấy bọn họ làm trung tâm, trong vòng ba mét, chỉ cần có sâu tới gần sẽ lập tức đông thành khối băng.
Nhìn bóng dáng đám người Liên Kỳ Quang lạnh lùng rời đi, nam sinh đang cười kia đột nhiên khựng lại, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu tràn đầy kinh ngạc.
“Thần tượng, cậu nói bọn họ lấy đi thứ gì đó, đó là gì?” Thân Đồ Ti Hạo đi theo bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi.
“Là trứng đi?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nói.
“Trứng sâu?”
“Ấu trùng của sâu biến dị, trong đó ẩn chứa năm phần sức mạnh của sâu, có thể nhanh chóng đề cao dị năng.”
“Bắt lấy đứa nhỏ của người ta, xứng đáng bị đuổi giết!” Hạ Hầu Hách Thiên xùy lạnh, thu hồi lại một tia thương hại trong lòng.
“Cậu có vẻ rất rành chuyện này?” Mục An Khí trêu đùa.
“Tôi cũng từng trải qua tình huống đó.” Liên Kỳ Quang bình thản nói.
“…” Mục An Khí.
“…” Những người khác.
“Kia, vậy cậu làm thế nào?” Hạ Hầu Hách Thiên cẩn thận hỏi.
“…” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hủy ổ bọn nó, đánh phế hết đám sâu, một ngọn lửa đốt rụi.”
“…”
Thực tàn bạo! !
Tiếng gió gào thét, hai chiếc phi hành khí từ trên không trung chậm rãi đáp xuống chỗ đám sâu đang tụ tập.
Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn lại, chân mày nhíu chặt.
“Dù sao cũng là thi đầu, không thể nháo tới mạng người.” Nhìn ra Liên Kỳ Quang khó chịu, Hiên Viên Triết mở miệng giải thích.
Liên Kỳ Quang giật giật khóe miệng, bất quá vẫn xoay người, tiếp tục đi tới. Chính là…
Nhìn bóng dáng thuần một màu đen cách đó không xa, mày Liên Kỳ Quang lại nhíu lại.
Cừu Ly Mạch chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang năm mét, con người lạnh lùng đạm mạc nhìn cậu.
“Tôi tới tìm cậu.”
Đội Liên Kỳ Quang kì thực có rất ít người tới gây chuyện, dù sao, không nói đến sức chiến đấu, chỉ cần thân phận của Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo cũng đủ làm đám người kia khiếp sợ. Tuy trên chiến trường không xét tới thân phận, thế nhưng đây dù sao cũng chỉ là cuộc thi, nếu đắc tội đám thiếu gia quyền quý kia, ai cũng không thể cam đoan sau này bị âm thầm tính kế hay không.
Thật ra cũng có vài kẻ gan lớn, ý đồ muốn cướp thực vật của nhóm Liên Kỳ Quang, chính là không đợi Liên Kỳ Quang động thủ, Hạ Hầu Hách Thiên đã trực tiếp thu thập.
“Này rốt cuộc là cái gì vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên cầm bản đồ loay hoay nửa ngày vẫn xem không hiểu, bực bội vứt xuống đất.
“Nóng quá a!” Thân Đồ Ti Hạo vẻ mặt thực đau khổ, vô lực ngồi bệch xuống đất, quơ quơ tay quạt gió, híp mắt nhìn lên mặt trời nóng bỏng trên cao.
“Đừng nóng vội.” Hiên Viên Triết tiến tới nhặt tấm bản đồ bị Hạ Hầu Hách Thiên ném đi, ôn tồn an ủi.
“Giờ đã là giữa trưa, còn lại một ngày thời gian, chính là cậu xem đi, xung quanh nhìn đâu cũng chỉ có một dạng, chúng ta ngay cả phương hướng cũng tìm không ra! Nói không chừng đang đi ngược, càng đi càng xa.”
Hiên Viên Triết nhìn bản đồ trong tay, trầm mặc hồi lâu, tầm mắt phóng về phía Liên Kỳ Quang đang khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa.
“Thần tượng à, dị năng của cậu cứ phát ra như vậy, không sao chứ?” Thân Đồ Ti Hạo đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, hơi lạnh ập tới làm cậu ta thoải mái thở phào một hơi.
Liên Kỳ Quang mở mắt, thản nhiên liếc nhìn Thân Đồ Ti Hạo, không thèm phản ứng.
Hiên Viên Triết cầm bản đồ giống như cân nhắc gì đó, thật lâu sau, Hiên Viên Triết gật gù, thầm hạ quyết tâm, xoay người đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, mở bản đồ đặt trước mặt Liên Kỳ Quang: “Liên thiếu, cậu có thể xem hiểu loại bản đồ này không?”
Liên Kỳ Quang cúi đầu, phóng ánh mắt lên bản đồ trong tay Hiên Viên Triết, suy nghĩ một lát, đưa tay nhận lấy bản đồ xoay ngược lại: “Cậu cầm ngược.”
“…” Hiên Viên Triết.
Liên Kỳ Quang đứng dậy, cầm bản đồ trong tay, nhìn mặt trời trên cao chậm rãi bước tới. Hạ Hầu Hách Thiên nhìn hành động kì quái của Liên Kỳ Quang, có chút nghi hoặc, muốn tiến tới hỏi lại bị Hiên Viên Triết cản lại.
Không bao lâu sau, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đưa tay chỉ về một hướng: “Đó là hướng đông.”
“Cậu làm thế nào biết được?” Lần này mở miệng hỏi là Hạ Hầu Hách Thiên cùng thân Đồ Ti Hạo.
Nhìn biểu tình ngu ngốc của hai người, Liên Kỳ Quang lười mở miệng, ngồi xổm xuống, trải bản đồ ra đất, Hiên Viên Triết vội chạy tới.
“Nơi này.” Ngón tay Liên Kỳ Quang chỉ vào một điểm: “Là vị trí của chúng ta hiện giờ, đích đến ở đây. Trong sa mạc không có phương hướng, nhưng cũng có ích của nó, không cần đi vòng nhiều. Đích tới không còn quá xa, hiện giờ chúng ta có hai đường.”
“Một cái đi thẳng, không cần quẹo gì cả, chiều mai sẽ tới. Một cái khác xa hơn, cần phải quẹo một lần, nhưng dựa theo tốc độ hiện giờ, lúc sáng sớm chúng ta có thể tới một ốc đảo, nơi đó hẳn có nguồn nước cùng thức ăn.”
Hiên Viên Triết trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Nếu đi đường vòng thì bao xa?”
“Không nhiều, năm mươi dặm, đêm mai có thể tới đích.”
Nhóm người chìm vào trầm mặc, một lát sau, Mục An Khí mở miệng: “Theo cá nhân tôi thì nên đi đường vòng, hiện giờ mặc dù chúng ta có đủ dịch dinh dưỡng nhưng lại thiếu nước.”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…” Hạ Hầu Hách Thiên có chút do dự: “Trong sa mạc chẳng có tọa độ nào, nếu chúng ta đi sai đường, vòng quá xa thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng: “Tôi biết phương hướng.”
“Thần tượng, có vẻ rất muốn chọn đường này?” Liên Kỳ Quang vốn luôn trầm mặc lạnh nhạt, hiện giờ lại đột nhiên ra tay tương trợ, thực làm đám người có chút mất tự nhiên.
Nhìn biểu tình kỳ quái của bọn họ, Liên Kỳ Quang mím môi, nhàn nhạt nói: “Tôi cần thức ăn ở đó.”
Ngẫm lại sự phản cảm của Liên Kỳ Quang đối với dịch dinh dưỡng, mọi người nháy mắt hiểu rõ.
“Thần tượng, sao cậu có thể xác định được phương hướng a.” Thân Đồ Ti Hạo nghi hoặc, sau đó tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhất thời mở to mắt: “Thần tượng, cậu, cậu không phải có giấu thiết bị trí năng biết dò xét bản đồ đi?”
“Cậu nghĩ cái gì vậy hả!” Hạ Hầu Hách Thiên vỗ cái ót Thân Đồ Ti Hạo.
“Tôi không có ý gì mà.” Thân Đồ Ti Hạo ôm đầu, đau tới nhe răng trợn mắt, bất quá khó có dịp không cãi nhau với Hạ Hầu Hách Thiên: “Tôi chỉ cảm thấy thực thần kì a, cảm giác thần tượng thực quen thuộc với loại bản đồ cổ cùng phán đoán phương hướng.”
“Này là năng lực tiêu chuẩn của lính đánh thuê.” Liên Kỳ Quang đặt bản đồ xuống, đứng dậy rời đi: “Chuẩn bị một chút đi, lập tức rời đi.”
Lính… lính đánh thuê? Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây ngẩn cả người, này là ý gì a?
Liên Kỳ Quang kỳ thực không nói, lúc trước cậu nhận lệnh đi ám sát người cầm quyền cao cấp nhất của một căn cứ, không cẩn thận lạc đường, kết quả xoay vòng vòng trong căn cứ kia suốt một đêm, suýt chút nữa bị tóm được, cũng vì thế mới bị tiểu thái tử cưỡng ép học cách phân biệt bản đồ.
Nhóm Hạ Hầu Hách Thiên dùng tốc độ nhanh nhất nuốt dịch dinh dưỡng, thu thập một chút liền đứng dậy. Chính là, không chờ bọn họ rời đi thì đã nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng ma xát sàn sạt, tựa hồ có loài sâu bọ gì đó đang trườn tới.
Sâu? Nghe thấy âm thanh dày đặc như thủy triều kia, da đầu đám Hạ Hầu Hách Thiên đều run lên, kể cả Liên Kỳ Quang cũng nhíu mày.
Âm thanh càng lúc càng gần, hai thiếu niên, một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt, bất quá, kinh khủng không phải ba người bọn họ mà là một biển nhện cùng bò cạp ở phía sau. Sâu biến dị, mỗi con đều lớn cỡ một con mèo trưởng thành, lớp xác ngoài đen láy hệt như khôi giáp không thể phá vỡ, răng nhanh cùng cái đuôi kịch độc dưới ánh mặt trời thoạt nhìn thực u ám, làm người ta lạnh sống lưng.
Nhìn thấy nhóm Liên Kỳ Quang, ba người hệt như nhìn thấy cứu tinh, quơ tay hô to: “Cứu mạng! ! Cứu chúng tôi với! !”
“Đám ngu xuẩn này! !” Hạ Hầu Hách Thiên tức giận mắng, hỏa diễm ngưng tụ trong tay. Liên Kỳ Quang đưa tay giữ lấy cổ tay Hạ Hầu Hách Thiên, mặt không đổi nhìn ba người kia.
“Làm sao vậy?” Hạ Hầu Hách Thiên nghi hoặc.
Liên Kỳ Quang xoay người: “Các người đứng bên cạnh tôi.”
Đám Hạ Hầu Hách Thiên xoay mặt nhìn nhau, trong lòng tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo phân phó, tựa vào bên cạnh Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang nhìn biển sâu gần trong gang tấc, uy áp bậc huyền đỉnh cấp phóng ra, bao trùm lấy nhóm người.
Biển sâu tới ngày càng gần, đám Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, nắm tay dần siết chặt. Ba người bị đuổi giết rất nhanh đã tới trước mặt Liên Kỳ Quang, đối với lời cầu cứu của bọn họ, Liên Kỳ Quang làm như không thấy. Mắt thấy đàn sâu đã sắp đuổi tới, ba người thầm mắt một tiếng, vội vàng chạy tới trước.
Đàn sâu ập tới, Hạ Hầu Hách Thiên suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, ngạnh cổ, cắn chặt răng. Chính là, ngay lúc này, chuyện ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra, đám sâu kia xông tới chỗ nhóm Liên Kỳ Quang thế nhưng tự động tách ra, lấy chỗ bọn họ làm trung tâm, từ hai bên xông tới trước.
“Này là…” Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây dại, nhóm binh sĩ ngồi trong phòng giám sát cũng sững sờ. Này là tình huống gì a?
Ba người chạy phía trước thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin nổi. Bọn họ muốn xoay người chạy về phía Liên Kỳ Quang, chính là đàn sâu đã đuổi tới, không chỉ vậy, con đường phía trước cũng bị chặn, cả biển sâu đen nghìn nghịt xông tới gần, vây ba người kia ở bên trong.
“Cầu xin các người! Cầu xin các người cứu chúng tôi!” Bị dồn vào đường cùng, nữ sinh nọ khóc rống lên, nhìn biển sâu đông nghìn nghịt, cơ hồ sắp hỏng mất.
Hạ Hầu Hách Thiên nhìn ba người bị vây, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, không chút để ý nhìn đàn sâu trước mắt: “Không được đi.”
“Các người sao có thể như vậy! Đều là học viên của tinh cầu này, là quân nhân tương lai, các người sao có thể thấy chết mà không cứu! !” Nhìn đàn sâu, một nam sinh bị dồn ép tới nổi điên, nhất thời hoảng loạn quát: “Tôi phải tố cáo các người! Tôi phải để các người bị đuổi khỏi học viện, trục xuất khỏi Lam tinh.”
“A, chờ mi sống được rồi nói sau.” Liên Kỳ Quang không chút để tâm tới lời uy hiếp của đối phương, nhẹ nhàng đáp.
“Mày…”
“Cầu xin các người cứu tôi!” Nam sinh này so ra vẫn còn vài phần lí trí: “Tôi là Từ gia khu một, chỉ cần các người cứu tôi, cha tôi nhất định sẽ hảo hảo báo đáp.”
Sâu đã bò tới chân nữ sinh, cô ta hét lớn một tiếng, đá văng nó ra, bắt đầu gào khóc.
“Thần tượng, này, này rốt cuộc là chuyện gì?” Thân Đồ Ti Hạo nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc mở miệng.
“Đám sâu này đều có năng lực bậc nhân, tuy không có trí tuệ nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén. Đối mặt với đối tượng mạnh hơn, chỉ cần không chủ động trêu chọc, chúng nó sẽ không đối địch.” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người đã động thủ chém giết đám sâu, lạnh nhạt nói: “Các người đã lấy thứ gì của chúng?”
“Nói hưu nói vượn! !” Nam sinh một chưởng đánh văng một con sâu, thẹn quá thành giận nói: “Chúng ta chẳng lấy gì cả.”
Người nọ sống chết không thừa nhận làm Liên Kỳ Quang cũng bất lực, xoay người rời đi: “Đuổi kịp.”
“Mày đứng lại đó cho tao! Quay lại! !” Liên Kỳ Quang bỏ đi là nam sinh kia phẫn nộ rống lớn, một con nhện bị đánh văng bay về phía Liên Kỳ Quang. Hạ Hầu Hách Thiên vung tay phóng ra một ngọn lửa, Hiên Viên Triết thầm nghĩ không tốt, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì con nhện kia đã bị đốt thành tro bụi.
Hạ Hầu Hách Thiên động thủ rõ ràng đã chọc giận đám sâu, nhất thời chúng bắt đầu bò về phía bọn họ. Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Tôi, tôi không phải cố ý.”
“Ha ha ha! Tụi mày không muốn cứu, vậy thì cùng chết đi! !” Nam sinh kia điên cuồng cười to, giống như không thấy con sâu đã cắn phập lấy cánh tay mình.
Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn đám sâu đang chen chúc ùa tới, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh, trong tiếng cười to của nam sinh, băng sương bắt đầu lan tràn, lấy bọn họ làm trung tâm, trong vòng ba mét, chỉ cần có sâu tới gần sẽ lập tức đông thành khối băng.
Nhìn bóng dáng đám người Liên Kỳ Quang lạnh lùng rời đi, nam sinh đang cười kia đột nhiên khựng lại, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu tràn đầy kinh ngạc.
“Thần tượng, cậu nói bọn họ lấy đi thứ gì đó, đó là gì?” Thân Đồ Ti Hạo đi theo bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi.
“Là trứng đi?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nói.
“Trứng sâu?”
“Ấu trùng của sâu biến dị, trong đó ẩn chứa năm phần sức mạnh của sâu, có thể nhanh chóng đề cao dị năng.”
“Bắt lấy đứa nhỏ của người ta, xứng đáng bị đuổi giết!” Hạ Hầu Hách Thiên xùy lạnh, thu hồi lại một tia thương hại trong lòng.
“Cậu có vẻ rất rành chuyện này?” Mục An Khí trêu đùa.
“Tôi cũng từng trải qua tình huống đó.” Liên Kỳ Quang bình thản nói.
“…” Mục An Khí.
“…” Những người khác.
“Kia, vậy cậu làm thế nào?” Hạ Hầu Hách Thiên cẩn thận hỏi.
“…” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hủy ổ bọn nó, đánh phế hết đám sâu, một ngọn lửa đốt rụi.”
“…”
Thực tàn bạo! !
Tiếng gió gào thét, hai chiếc phi hành khí từ trên không trung chậm rãi đáp xuống chỗ đám sâu đang tụ tập.
Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn lại, chân mày nhíu chặt.
“Dù sao cũng là thi đầu, không thể nháo tới mạng người.” Nhìn ra Liên Kỳ Quang khó chịu, Hiên Viên Triết mở miệng giải thích.
Liên Kỳ Quang giật giật khóe miệng, bất quá vẫn xoay người, tiếp tục đi tới. Chính là…
Nhìn bóng dáng thuần một màu đen cách đó không xa, mày Liên Kỳ Quang lại nhíu lại.
Cừu Ly Mạch chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang năm mét, con người lạnh lùng đạm mạc nhìn cậu.
“Tôi tới tìm cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook