Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
-
Chương 124: Thi Đấu Bắt Đầu
Có Hạ Hầu Hách Thiên ầm ĩ một trận, Liên Kỳ Quang thật ra lại thanh tịnh không ít, tuy vẫn còn nhiều người cảm thấy bất mãn vì Liên Kỳ Quang có phòng riêng, nhưng, thân phận cùng bối cảnh thần bí của Liên Kỳ Quang làm không còn ai dám tới khiêu khích.
Hôm sau trời còn chưa sáng thì tiếng chuông báo chói tai đã vang vọng khắp khu thi đấu, nhóm học viên bị bừng tỉnh cố nén bực bội, luống cuống tay chân mặc quần áo, nhất thời cả khu gà bay chó sủa.
Liên Kỳ Quang ngay khoảnh khắc chuông báo vang lên đã mở mắt, con ngươi u ám lạnh như băng tràn đầy cảnh giác, nào có nửa phần buồn ngủ? Liên Kỳ Quang nhanh chóng thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Liên Kỳ Quang theo âm thanh đi tới điểm tập hợp ở một mảnh đất trống, nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn thấy nơi này không có một bóng người, yên tĩnh như chỉ còn mỗi tiếng hít thở khe khẽ của mình.
Trong phòng giám sát, Hiên Lãng lắc đầu: “Đám nhãi kia, nếu thật sự được chiêu vào quân đội thì hiện giờ đã bị diệt đoàn cả rồi.”
“Không phải còn có chị dâu sao?”
“Đó là chị dâu.” Hiên Lãng trở mình trừng Trọng Mục: “Có thể so với đám kia à? Chị dâu một tay cũng có thể diệt tất.”
Theo thời gian trôi qua, học viên tốp năm tốp ba đi tới, khu tập hợp rất nhanh bắt đầu đông nghịt. Liên Kỳ Quang trầm mặc đứng ở vị trí đầu tiên, làm như không nghe thấy âm thanh ầm ĩ xung quanh. Bởi vì chuyện hôm qua, ánh mắt của đám học viên nhìn về phía Liên Kỳ Quang rõ ràng có chút khác thường, lấy Liên Kỳ Quang làm trung tâm cách ra một khoảng, thực rõ ràng, Liên Kỳ Quang bị cô lập.
“Thần tượng!” Thân Đồ Ti Hạo đẩy đám người chạy tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, cười cười lấy lòng.
“Thân Đồ Ti Hạo, cách cậu ta xa một chút!” Hạ Hầu Hách Thiên cũng tới, chắn giữa Liên Kỳ Quang cùng Thân Đồ Ti Hạo, hùng hổ trừng mắt.
“Hách Thiên! Thần tượng là của mọi người, cậu làm chi không để tôi nói chuyện với thần tượng chứ!”
“Tôi phải canh giúp anh trai, ai biết trong đầu tên nhóc nhà cậu đang tính toán gì chứ?”
“Câm miệng!” Bị hai người làm ồn tới buồn bực, Liên Kỳ Quang lạnh lùng liếc mắt, bị Liên Kỳ Quang dọa, hai người chỉ đành cúi đầu, im lặng đứng hai bên Liên Kỳ Quang.
Ngay lúc đám học viên ồn ào náo nhiệt, xung quanh đột nhiên phát ra ánh sáng làm ánh mắt mọi người có chút đau đớn, nhịn không được đưa tay lên che mắt, kêu rên không ngừng.
Khoảng khắc ánh sáng bừng lên thân mình Liên Kỳ Quang lập tức căng cứng, tiến tới trước, bảo hộ Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo ở phía sau, băng sương hóa thành thuẫn lan tràn ra xung quanh, gai băng hình thành trong tay chắn ngang trước mắt, lạnh lùng cảnh giác.
Ước chừng khoảng hai mươi phút, tiếng kêu của nhóm học viên ngừng lại, ánh sáng cũng chậm rãi dịu đi, một nhóm binh sĩ thân mặc quân phục huấn luyện chỉnh tề chạy tới, bao vây lấy sân tập hợp, súng trong tay đồng loạt nhắm thẳng về phía nhóm học viên.
Hiên Lãng cùng Trọng Mục nhàn nhã chậm rì rì lắc lư đi tới, nhìn đám học viên loạn thành một đoàn, gương mặt lộ rõ vẻ trào phúng làm đám học viên nhìn mà nghẹn một bụng hỏa.
Thấy màn băng cùng gai băng trong tay Liên Kỳ Quang, Hiên Lãng giật giật khóe miệng, trái tim nhỏ bé run bắn.
Thấy Hiên Lãng cùng Trọng Mục xuất hiện, Liên Kỳ Quang hiểu ra, thu hồi gai băng cùng màn băng, lùi hai bước về vị trí cũ.
“Gì mà tinh anh của học viện chứ, bộ dạng chết nhát này, ông dùng một đầu ngón tay cũng đủ diệt hết các cậu.” Trọng Mục hừ lạnh một tiếng, đùa cợt nói.
“Trời còn chưa sáng, trưởng quan đã gọi tụi tôi dậy, không biết có chuyện quan trọng gì?” Đối mặt với châm chọc của Trọng Mục, một học viên nén giận mở miệng.
Trọng Mục liếc mắt, xùy một tiếng: “Ở đây, tôi là người phán xét, chuyện các cậu cần làm là phục tùng mệnh lệnh, không được hỏi.”
“Vì cái gì chứ?” Một học viên trừng Trọng Mục, gào lên.
“Vì cái gì?” Trọng Mục hừ lạnh, ngược lại nhìn binh sĩ xung quanh: “Ghi lại tên người vừa hỏi vì cái gì lại cho tôi, thi đấu bắt đầu, xuất phát muộn hơn người khác một giờ.”
“Anh!” Trọng Mục vừa dứt lời, học viên nọ lập tức biến sắc.
Thấy Trọng Mục ra oai phủ đầu, Hiên Lãng đưa tay che miệng, che đi ý cười bên khóe môi, ngược lại sắc mặt trịnh trọng nhìn về phía đám người.
“Nói cho các cậu một tin tốt, huấn luyện sinh tồn, hiện giờ chính thức bắt đầu! Lần thi đấu huấn luyện sinh tồn này, kết quả phán xét cuối cùng do Hạ Hầu Thiệu Huyền quyết định.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền! ! !
Xung quanh ồ lên, trợn to mắt không thể tin mà xoay mặt nhìn nhau, Hạ Hầu Thiệu Huyền? Là Hạ Hầu thiếu tướng đi? Không phải chứ…
Liên Kỳ Quang cũng khó nén được cảm xúc phập phồng, ngẩng đầu nhìn Hiên Lãng trên đài, ánh mắt sâu thăm thẳm làm Hiên Lãng lạnh sống lưng.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi từ phía sau bước ra, một thân quân phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, con ngươi trầm ổn, khí thế bức người nhanh chóng áp chế toàn khu tập hợp, nhóm người vì kích động mà xao động thoáng chốc im bặt, cúi mặt, không dám hé răng.
Hạ Hầu Thiệu Huyền bước lên đài cao, mắt lạnh quét một vòng, mở miệng: “Tôi là Hạ Hầu Thiệu Huyền!”
“Anh?” Hạ Hầu Hách Thiên trợn to mắt, thấp giọng lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, đầu óc có chút choáng váng.
Nếu bảo Hạ Hầu Thiệu Huyền nói nhiều thì đúng là còn khó hơn bảo anh sinh đứa nhỏ, Hiên Lãng nhận mệnh tiến tới nói thay.
“Thời gian thi đấu lần này là ba ngày, bắt đầu xuất phát từ đây, băng qua sa mạc ở phía sau lưng, chúng ta sẽ chờ ở điểm cuối. Lần thi đấu này sẽ xuất phát từ nhiều điểm khác biệt, không tổ đội theo học viện mà là đơn chiến!” Lời Hiên Lãng nhấc lên một trận kinh hô.
“Trong thời gian thi đấu, cho phép chém giết, cho phép cướp đoạt. Cuối cùng, ba học viên tới đích đầu tiên sẽ đạt được huân chương dũng sĩ, cũng là đại biểu cho vinh dự tuyệt đối trong quân đội!”
“Trong lúc thi đấu, trên người không được mang theo không gian khí, thức ăn, thiết bị trí năng, vũ khí, toàn bộ nộp lại hết, chúng ta sẽ phát thức ăn cho một ngày.”
“Báo cáo!” Một học viên lên tiếng đánh gãy Hiên Lãng: “Thi đấu ba ngày, thức ăn dành cho một ngày sao có thể chống đỡ? Hơn nữa vật tư của chúng tôi đều bị thu đi.”
“Này là vấn đề của các cậu, tự giải quyết.” Trọng Mục hừ lạnh một tiếng, xem thường quát nhẹ.
Hiên Lãng nhìn học viên nọ, nhếch khóe môi: “Cho nên, trong lần thi đấu này, cho phép cướp đoạt.”
Một câu làm nghẹn lại tất cả thắc mắc của mọi người. Đúng vậy, chỉ cần có năng lực, đừng nói ba ngày, cho dù là một tháng cũng không cần lo lắng.
Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền trên đài, chính là, từ đầu đến cuối ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền không hề dừng lại trên người cậu, Liên Kỳ Quang biết rõ năng lực đối phương, nói thẳng ra là anh không có khả năng không phát hiện. Như vậy, chỉ có một khả năng là Hạ Hầu Thiệu Huyền cố ý bỏ qua mình.
Liên Kỳ Quang không biết vì sao Hạ Hầu Thiệu Huyền làm vậy, bất quá cậu tin tưởng anh làm gì cũng có lí do của mình, vì thế, Liên Kỳ Quang cũng không nghĩ nhiều, yên tâm thu hồi tầm mắt, nhìn Hiên Lãng vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Cảm nhận được ánh mắt đặt trên người mình dời đi, khí lạnh trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền càng nặng hơn, thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Liên Kỳ Quang tới mà hung hăng đánh một trận ‘Nhóc con hư hỏng không có lương tâm này! !’.
Phải vờ như không thấy Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền khổ sở hơn ai hết, có trời mới biết anh muốn ôm nhóc hư hỏng kia vào lòng, siết đến mức cậu thở không nổi, phải hướng mình cầu xin tha thứ.
Chính là, trước đó vài ngày Liên Kỳ Quang lén ở sau lưng mình chui vào quán bar uống say bí tỉ, suýt chút nữa gặp nguy hiểm không nói đi, lại còn dám cúp quang não của anh, nghĩ tới đây thôi, trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền liền dâng lên cơn tức, làm thế nào cũng không đè nén được.
Anh hướng cấp trên xin chỉ thị tới làm trọng tài phán xét lần thi đấu sinh tồn này, này vốn không thuộc phạm vi quản lý của anh, nhưng vì được nhìn thấy Liên Kỳ Quang, anh phải bỏ xuống mặt mũi, lấy công làm tư.
Nhưng Liên Kỳ Quang bỏ lơ lại chọc giận anh, vốn định tỏ vẻ lạnh nhạt làm Liên Kỳ Quang biết sai, chờ cậu nhận lỗi, không ngờ nhóc này lại trực tiếp không thèm nhìn tới anh.
Khí lạnh đột ngột phóng ra từ người Hạ Hầu Thiệu Huyền làm Hiên Lãng đang hăng say bắt nạt đám nhóc con nhịn không được rùng mình, một bụng chủ ý hư hỏng yên lặng nuốt xuống.
“Bây giờ! Trận thi đấu huấn luyện sinh tồn giữa các khu chính thức bắt đầu! ! Mọi người giao ra toàn bộ trang bị, nhận dịch dinh dưỡng phân phối, lên phi hành khí! Bắt đầu!”
“Tụi tôi còn chưa ăn cơm a! !”
“Ăn cơm?” Hiên Lãng hừ một tiếng: “Không phải đã phát thức ăn đủ cho một ngày à? Mặt khác, không cần lén lút qua mặt, nếu bị kiểm tra ra mang theo vật phẩm bị cấm, lập tức rời khỏi cuộc thi, hơn nữa, vĩnh viễn không được bước chân vào quân đội.”
Chiêu này thực ngoan độc, nhất thời cho dù nhóm học viên phẫn nộ cỡ nào cũng không dám hé răng.
“Nga! Còn một việc, cái người bị ghi tên khi nãy, ở tại chỗ nghỉ ngơi một giờ.”
Nhìn gương mặt thiếu đánh của Hiên Lãng, một vài người chỉ hận không thể xông lên hung hăng đấm một quyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng trên đài, nhìn Hiên Lãng hạ lệnh giải tán, Liên Kỳ Quang không chút quay đầu lại bỏ đi, ngọn lửa trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền nhanh chóng lan tới con ngươi, gương mặt đen xì làm người ta sợ hãi.
Chính là theo bóng dáng Liên Kỳ Quang dần dần biến mất, cơn giận trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi tiên tan, chỉ còn lại lo lắng.
Không phải anh làm quá mức nên chọc người ta giận rồi đi? Hạ Hầu Thiệu Huyền đổi cách nghĩ, nếu ngày nào đó Liên Kỳ Quang đột nhiên xuất hiện ở Bất Lạc tinh mà không nói trước với mình tiếng nào, thấy mình cũng giả lơ như không thấy thì anh sẽ thế nào nhỉ?
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Thiệu Huyền phẫn nộ, anh nhất định sẽ kéo người qua, đè lên giường, hung hăng đánh một trận.
Bên kia, Liên Kỳ Quang sau khi trài qua kiểm tra không hề phát hiện vật phẩm ‘cấm’, trong ánh mắt như nhìn quái vật ở xung quanh, nhận ba phần dịch dinh dưỡng, lãnh tĩnh lên phi hành khí.
Trên phi hành khí, Liên Kỳ Quang tựa vào cửa sổ nhìn sa mạc một mảnh màu vàng ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu lang thang. Bụng khó chịu, sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi cùng uống nước hồ đã tốt hơn rất nhiều, chính là sớm nay thức giấc, phát hiện một chuyện kì quái làm trong lòng Liên Kỳ Quang thực bất an. Dị năng của cậu đang xói mòn.
Không thể nói là xói mòn, nên nói là di chuyển thì đúng hơn. Dị năng trên người cậu đang dùng tốc độ thong thả chậm rãi tụ lại ở bụng, rõ ràng vẫn còn, nhưng mỗi khi cậu chạm tới thì lại bị hung hăng đánh bật trở lại, sau đó tốc độ dị năng chuyển tới đó lại gia tăng.
Đối với chuyện này, Liên Kỳ Quang có chút kinh hoảng, nếu có một ngày, toàn bộ dị năng của cậu đều tụ lại đó, kia có phải cậu thật sự sẽ trở thành một kẻ phế vật hay không? ?
“Chờ sau khi xuống, chúng ta đi cùng nhau đi?” Hạ Hầu Hách Thiên không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng nói.
Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn Hạ Hầu Hách Thiên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với lời đề nghị đột ngột kia, không có bất cứ phản ứng nào.
“Tôi biết cậu lợi hại, chính là cậu chỉ có một mình, đi cùng nhau, tôi có thể chiếu cố cậu.” Thấy Liên Kỳ Quang không hé răng, Hạ Hầu Hách Thiên có chút nóng nảy.
“Thần tượng! Tôi đi cùng cậu.” Thân Đồ Ti Hạo cũng chạy tới, hưng phấn nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Ai cần cậu bảo hộ chứ!” Hạ Hầu Hách Thiên hừ một tiếng: “Lăn qua một bên chơi đi!”
“Không muốn! Tôi phải ở cùng thần tượng!”
“Cậu có tin tôi đập cậu không hả?”
“Cậu dám!”
“Tôi…”
Địa điểm đã tới, phi hành khí ngừng lại, xoay vòng trên không trung. Liên Kỳ Quang mặt lạnh đẩy hai người đang nháo ầm ĩ ra, đứng dậy đi tới cửa phi hành khí.
Cửa mở ra, sa mạc rộng mênh mông vô bờ, mặt trời nóng rực làm người ta có cảm giác thực tuyệt vọng.
Binh sĩ ngồi trên phi hành khí, hất cằm: “Tới rồi! Xuống đi.”
“Này, này cũng quá cao đi, vì sao không đáp xuống?” Một cô gái ló đầu nhìn thử, ít nhất cũng hai ba chục mét, trắng bệch cả mặt.
“Không muốn thì khỏi xuống, trở về loại bỏ!” Binh sĩ mất kiên nhẫn lầm bầm.
Liên Kỳ Quang nhìn một cái, đưa tay kéo áo, bỏ dịch dinh dưỡng trong tay vào túi tiền, không nói tiếng nào, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thả người nhảy xuống.
“A!”
“A! !”
“Đừng a!”
…
Đủ loại kinh hô vang lên, Hạ Hầu Hách Thiên muốn túm lấy Liên Kỳ Quang, bất quá chỉ quơ được một mạt bóng dáng, Liên Kỳ Quang đã biến mất khỏi phi hành khí.
Hôm sau trời còn chưa sáng thì tiếng chuông báo chói tai đã vang vọng khắp khu thi đấu, nhóm học viên bị bừng tỉnh cố nén bực bội, luống cuống tay chân mặc quần áo, nhất thời cả khu gà bay chó sủa.
Liên Kỳ Quang ngay khoảnh khắc chuông báo vang lên đã mở mắt, con ngươi u ám lạnh như băng tràn đầy cảnh giác, nào có nửa phần buồn ngủ? Liên Kỳ Quang nhanh chóng thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Liên Kỳ Quang theo âm thanh đi tới điểm tập hợp ở một mảnh đất trống, nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn thấy nơi này không có một bóng người, yên tĩnh như chỉ còn mỗi tiếng hít thở khe khẽ của mình.
Trong phòng giám sát, Hiên Lãng lắc đầu: “Đám nhãi kia, nếu thật sự được chiêu vào quân đội thì hiện giờ đã bị diệt đoàn cả rồi.”
“Không phải còn có chị dâu sao?”
“Đó là chị dâu.” Hiên Lãng trở mình trừng Trọng Mục: “Có thể so với đám kia à? Chị dâu một tay cũng có thể diệt tất.”
Theo thời gian trôi qua, học viên tốp năm tốp ba đi tới, khu tập hợp rất nhanh bắt đầu đông nghịt. Liên Kỳ Quang trầm mặc đứng ở vị trí đầu tiên, làm như không nghe thấy âm thanh ầm ĩ xung quanh. Bởi vì chuyện hôm qua, ánh mắt của đám học viên nhìn về phía Liên Kỳ Quang rõ ràng có chút khác thường, lấy Liên Kỳ Quang làm trung tâm cách ra một khoảng, thực rõ ràng, Liên Kỳ Quang bị cô lập.
“Thần tượng!” Thân Đồ Ti Hạo đẩy đám người chạy tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, cười cười lấy lòng.
“Thân Đồ Ti Hạo, cách cậu ta xa một chút!” Hạ Hầu Hách Thiên cũng tới, chắn giữa Liên Kỳ Quang cùng Thân Đồ Ti Hạo, hùng hổ trừng mắt.
“Hách Thiên! Thần tượng là của mọi người, cậu làm chi không để tôi nói chuyện với thần tượng chứ!”
“Tôi phải canh giúp anh trai, ai biết trong đầu tên nhóc nhà cậu đang tính toán gì chứ?”
“Câm miệng!” Bị hai người làm ồn tới buồn bực, Liên Kỳ Quang lạnh lùng liếc mắt, bị Liên Kỳ Quang dọa, hai người chỉ đành cúi đầu, im lặng đứng hai bên Liên Kỳ Quang.
Ngay lúc đám học viên ồn ào náo nhiệt, xung quanh đột nhiên phát ra ánh sáng làm ánh mắt mọi người có chút đau đớn, nhịn không được đưa tay lên che mắt, kêu rên không ngừng.
Khoảng khắc ánh sáng bừng lên thân mình Liên Kỳ Quang lập tức căng cứng, tiến tới trước, bảo hộ Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo ở phía sau, băng sương hóa thành thuẫn lan tràn ra xung quanh, gai băng hình thành trong tay chắn ngang trước mắt, lạnh lùng cảnh giác.
Ước chừng khoảng hai mươi phút, tiếng kêu của nhóm học viên ngừng lại, ánh sáng cũng chậm rãi dịu đi, một nhóm binh sĩ thân mặc quân phục huấn luyện chỉnh tề chạy tới, bao vây lấy sân tập hợp, súng trong tay đồng loạt nhắm thẳng về phía nhóm học viên.
Hiên Lãng cùng Trọng Mục nhàn nhã chậm rì rì lắc lư đi tới, nhìn đám học viên loạn thành một đoàn, gương mặt lộ rõ vẻ trào phúng làm đám học viên nhìn mà nghẹn một bụng hỏa.
Thấy màn băng cùng gai băng trong tay Liên Kỳ Quang, Hiên Lãng giật giật khóe miệng, trái tim nhỏ bé run bắn.
Thấy Hiên Lãng cùng Trọng Mục xuất hiện, Liên Kỳ Quang hiểu ra, thu hồi gai băng cùng màn băng, lùi hai bước về vị trí cũ.
“Gì mà tinh anh của học viện chứ, bộ dạng chết nhát này, ông dùng một đầu ngón tay cũng đủ diệt hết các cậu.” Trọng Mục hừ lạnh một tiếng, đùa cợt nói.
“Trời còn chưa sáng, trưởng quan đã gọi tụi tôi dậy, không biết có chuyện quan trọng gì?” Đối mặt với châm chọc của Trọng Mục, một học viên nén giận mở miệng.
Trọng Mục liếc mắt, xùy một tiếng: “Ở đây, tôi là người phán xét, chuyện các cậu cần làm là phục tùng mệnh lệnh, không được hỏi.”
“Vì cái gì chứ?” Một học viên trừng Trọng Mục, gào lên.
“Vì cái gì?” Trọng Mục hừ lạnh, ngược lại nhìn binh sĩ xung quanh: “Ghi lại tên người vừa hỏi vì cái gì lại cho tôi, thi đấu bắt đầu, xuất phát muộn hơn người khác một giờ.”
“Anh!” Trọng Mục vừa dứt lời, học viên nọ lập tức biến sắc.
Thấy Trọng Mục ra oai phủ đầu, Hiên Lãng đưa tay che miệng, che đi ý cười bên khóe môi, ngược lại sắc mặt trịnh trọng nhìn về phía đám người.
“Nói cho các cậu một tin tốt, huấn luyện sinh tồn, hiện giờ chính thức bắt đầu! Lần thi đấu huấn luyện sinh tồn này, kết quả phán xét cuối cùng do Hạ Hầu Thiệu Huyền quyết định.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền! ! !
Xung quanh ồ lên, trợn to mắt không thể tin mà xoay mặt nhìn nhau, Hạ Hầu Thiệu Huyền? Là Hạ Hầu thiếu tướng đi? Không phải chứ…
Liên Kỳ Quang cũng khó nén được cảm xúc phập phồng, ngẩng đầu nhìn Hiên Lãng trên đài, ánh mắt sâu thăm thẳm làm Hiên Lãng lạnh sống lưng.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi từ phía sau bước ra, một thân quân phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, con ngươi trầm ổn, khí thế bức người nhanh chóng áp chế toàn khu tập hợp, nhóm người vì kích động mà xao động thoáng chốc im bặt, cúi mặt, không dám hé răng.
Hạ Hầu Thiệu Huyền bước lên đài cao, mắt lạnh quét một vòng, mở miệng: “Tôi là Hạ Hầu Thiệu Huyền!”
“Anh?” Hạ Hầu Hách Thiên trợn to mắt, thấp giọng lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, đầu óc có chút choáng váng.
Nếu bảo Hạ Hầu Thiệu Huyền nói nhiều thì đúng là còn khó hơn bảo anh sinh đứa nhỏ, Hiên Lãng nhận mệnh tiến tới nói thay.
“Thời gian thi đấu lần này là ba ngày, bắt đầu xuất phát từ đây, băng qua sa mạc ở phía sau lưng, chúng ta sẽ chờ ở điểm cuối. Lần thi đấu này sẽ xuất phát từ nhiều điểm khác biệt, không tổ đội theo học viện mà là đơn chiến!” Lời Hiên Lãng nhấc lên một trận kinh hô.
“Trong thời gian thi đấu, cho phép chém giết, cho phép cướp đoạt. Cuối cùng, ba học viên tới đích đầu tiên sẽ đạt được huân chương dũng sĩ, cũng là đại biểu cho vinh dự tuyệt đối trong quân đội!”
“Trong lúc thi đấu, trên người không được mang theo không gian khí, thức ăn, thiết bị trí năng, vũ khí, toàn bộ nộp lại hết, chúng ta sẽ phát thức ăn cho một ngày.”
“Báo cáo!” Một học viên lên tiếng đánh gãy Hiên Lãng: “Thi đấu ba ngày, thức ăn dành cho một ngày sao có thể chống đỡ? Hơn nữa vật tư của chúng tôi đều bị thu đi.”
“Này là vấn đề của các cậu, tự giải quyết.” Trọng Mục hừ lạnh một tiếng, xem thường quát nhẹ.
Hiên Lãng nhìn học viên nọ, nhếch khóe môi: “Cho nên, trong lần thi đấu này, cho phép cướp đoạt.”
Một câu làm nghẹn lại tất cả thắc mắc của mọi người. Đúng vậy, chỉ cần có năng lực, đừng nói ba ngày, cho dù là một tháng cũng không cần lo lắng.
Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền trên đài, chính là, từ đầu đến cuối ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền không hề dừng lại trên người cậu, Liên Kỳ Quang biết rõ năng lực đối phương, nói thẳng ra là anh không có khả năng không phát hiện. Như vậy, chỉ có một khả năng là Hạ Hầu Thiệu Huyền cố ý bỏ qua mình.
Liên Kỳ Quang không biết vì sao Hạ Hầu Thiệu Huyền làm vậy, bất quá cậu tin tưởng anh làm gì cũng có lí do của mình, vì thế, Liên Kỳ Quang cũng không nghĩ nhiều, yên tâm thu hồi tầm mắt, nhìn Hiên Lãng vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Cảm nhận được ánh mắt đặt trên người mình dời đi, khí lạnh trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền càng nặng hơn, thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Liên Kỳ Quang tới mà hung hăng đánh một trận ‘Nhóc con hư hỏng không có lương tâm này! !’.
Phải vờ như không thấy Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền khổ sở hơn ai hết, có trời mới biết anh muốn ôm nhóc hư hỏng kia vào lòng, siết đến mức cậu thở không nổi, phải hướng mình cầu xin tha thứ.
Chính là, trước đó vài ngày Liên Kỳ Quang lén ở sau lưng mình chui vào quán bar uống say bí tỉ, suýt chút nữa gặp nguy hiểm không nói đi, lại còn dám cúp quang não của anh, nghĩ tới đây thôi, trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền liền dâng lên cơn tức, làm thế nào cũng không đè nén được.
Anh hướng cấp trên xin chỉ thị tới làm trọng tài phán xét lần thi đấu sinh tồn này, này vốn không thuộc phạm vi quản lý của anh, nhưng vì được nhìn thấy Liên Kỳ Quang, anh phải bỏ xuống mặt mũi, lấy công làm tư.
Nhưng Liên Kỳ Quang bỏ lơ lại chọc giận anh, vốn định tỏ vẻ lạnh nhạt làm Liên Kỳ Quang biết sai, chờ cậu nhận lỗi, không ngờ nhóc này lại trực tiếp không thèm nhìn tới anh.
Khí lạnh đột ngột phóng ra từ người Hạ Hầu Thiệu Huyền làm Hiên Lãng đang hăng say bắt nạt đám nhóc con nhịn không được rùng mình, một bụng chủ ý hư hỏng yên lặng nuốt xuống.
“Bây giờ! Trận thi đấu huấn luyện sinh tồn giữa các khu chính thức bắt đầu! ! Mọi người giao ra toàn bộ trang bị, nhận dịch dinh dưỡng phân phối, lên phi hành khí! Bắt đầu!”
“Tụi tôi còn chưa ăn cơm a! !”
“Ăn cơm?” Hiên Lãng hừ một tiếng: “Không phải đã phát thức ăn đủ cho một ngày à? Mặt khác, không cần lén lút qua mặt, nếu bị kiểm tra ra mang theo vật phẩm bị cấm, lập tức rời khỏi cuộc thi, hơn nữa, vĩnh viễn không được bước chân vào quân đội.”
Chiêu này thực ngoan độc, nhất thời cho dù nhóm học viên phẫn nộ cỡ nào cũng không dám hé răng.
“Nga! Còn một việc, cái người bị ghi tên khi nãy, ở tại chỗ nghỉ ngơi một giờ.”
Nhìn gương mặt thiếu đánh của Hiên Lãng, một vài người chỉ hận không thể xông lên hung hăng đấm một quyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng trên đài, nhìn Hiên Lãng hạ lệnh giải tán, Liên Kỳ Quang không chút quay đầu lại bỏ đi, ngọn lửa trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền nhanh chóng lan tới con ngươi, gương mặt đen xì làm người ta sợ hãi.
Chính là theo bóng dáng Liên Kỳ Quang dần dần biến mất, cơn giận trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi tiên tan, chỉ còn lại lo lắng.
Không phải anh làm quá mức nên chọc người ta giận rồi đi? Hạ Hầu Thiệu Huyền đổi cách nghĩ, nếu ngày nào đó Liên Kỳ Quang đột nhiên xuất hiện ở Bất Lạc tinh mà không nói trước với mình tiếng nào, thấy mình cũng giả lơ như không thấy thì anh sẽ thế nào nhỉ?
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Thiệu Huyền phẫn nộ, anh nhất định sẽ kéo người qua, đè lên giường, hung hăng đánh một trận.
Bên kia, Liên Kỳ Quang sau khi trài qua kiểm tra không hề phát hiện vật phẩm ‘cấm’, trong ánh mắt như nhìn quái vật ở xung quanh, nhận ba phần dịch dinh dưỡng, lãnh tĩnh lên phi hành khí.
Trên phi hành khí, Liên Kỳ Quang tựa vào cửa sổ nhìn sa mạc một mảnh màu vàng ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu lang thang. Bụng khó chịu, sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi cùng uống nước hồ đã tốt hơn rất nhiều, chính là sớm nay thức giấc, phát hiện một chuyện kì quái làm trong lòng Liên Kỳ Quang thực bất an. Dị năng của cậu đang xói mòn.
Không thể nói là xói mòn, nên nói là di chuyển thì đúng hơn. Dị năng trên người cậu đang dùng tốc độ thong thả chậm rãi tụ lại ở bụng, rõ ràng vẫn còn, nhưng mỗi khi cậu chạm tới thì lại bị hung hăng đánh bật trở lại, sau đó tốc độ dị năng chuyển tới đó lại gia tăng.
Đối với chuyện này, Liên Kỳ Quang có chút kinh hoảng, nếu có một ngày, toàn bộ dị năng của cậu đều tụ lại đó, kia có phải cậu thật sự sẽ trở thành một kẻ phế vật hay không? ?
“Chờ sau khi xuống, chúng ta đi cùng nhau đi?” Hạ Hầu Hách Thiên không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng nói.
Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn Hạ Hầu Hách Thiên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với lời đề nghị đột ngột kia, không có bất cứ phản ứng nào.
“Tôi biết cậu lợi hại, chính là cậu chỉ có một mình, đi cùng nhau, tôi có thể chiếu cố cậu.” Thấy Liên Kỳ Quang không hé răng, Hạ Hầu Hách Thiên có chút nóng nảy.
“Thần tượng! Tôi đi cùng cậu.” Thân Đồ Ti Hạo cũng chạy tới, hưng phấn nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Ai cần cậu bảo hộ chứ!” Hạ Hầu Hách Thiên hừ một tiếng: “Lăn qua một bên chơi đi!”
“Không muốn! Tôi phải ở cùng thần tượng!”
“Cậu có tin tôi đập cậu không hả?”
“Cậu dám!”
“Tôi…”
Địa điểm đã tới, phi hành khí ngừng lại, xoay vòng trên không trung. Liên Kỳ Quang mặt lạnh đẩy hai người đang nháo ầm ĩ ra, đứng dậy đi tới cửa phi hành khí.
Cửa mở ra, sa mạc rộng mênh mông vô bờ, mặt trời nóng rực làm người ta có cảm giác thực tuyệt vọng.
Binh sĩ ngồi trên phi hành khí, hất cằm: “Tới rồi! Xuống đi.”
“Này, này cũng quá cao đi, vì sao không đáp xuống?” Một cô gái ló đầu nhìn thử, ít nhất cũng hai ba chục mét, trắng bệch cả mặt.
“Không muốn thì khỏi xuống, trở về loại bỏ!” Binh sĩ mất kiên nhẫn lầm bầm.
Liên Kỳ Quang nhìn một cái, đưa tay kéo áo, bỏ dịch dinh dưỡng trong tay vào túi tiền, không nói tiếng nào, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thả người nhảy xuống.
“A!”
“A! !”
“Đừng a!”
…
Đủ loại kinh hô vang lên, Hạ Hầu Hách Thiên muốn túm lấy Liên Kỳ Quang, bất quá chỉ quơ được một mạt bóng dáng, Liên Kỳ Quang đã biến mất khỏi phi hành khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook