Thiếu Tướng Nhẹ Một Chút
-
Chương 32: Sói Đói Hút Nhũ
Buổi chiều bốn ngày sau.
Lãnh Phong thành công vây quét đám thổ phỉ, ngày hôm qua đã áp giải toàn bộ người rồi nộp vũ khí lại cho quân khu, sau đó về nhà nghỉ ngơi, việc thẩm vấn phạm nhân hai ngày này giao cho thuộc hạ đi làm.
Sau cơm trưa Lãnh Phong ở thư phòng gọi điện thoại, báo cáo tình hình quân sự mới nhất cho những tướng lĩnh cấp cáo ở thủ phủ, kết thúc cuộc gọi thì đã là ba giờ chiều.
Trở về phòng ngủ tìm cô vợ nhỏ mới phát hiện nàng không ở đây, mà trên bàn trà cạnh cửa sổ đang đặt một tờ báo.
Lãnh Phong đi qua, tiêu đề của tờ báo kia hấp dẫn hắn, bàn tay thon dài cầm tờ báo, tiêu đề trên trang nhất viết rõ…
“Thi thể của thiên kim công ty thuốc lá Phượng Hỏa Lý Toàn được phát hiện ở thành Tùng Tây, nghi ngờ bị sát hại!”
Lãnh Phong vẻ mặt không đổi đọc bài báo.
Đây quả thật là “Kiệt tác” của hắn, bất quá hắn chỉ sai thuộc hạ trói Lý Toàn rồi đem đến bờ sông gần thành Tùng Tây, sau đó khiến nàng ta bị thương, nhưng lại không trúng chỗ hiểm, cũng chỉ vì muốn nàng ta nếm thử cảm giác bị thương vì trúng đạn sau khi tỉnh lại mà bò đến thành trấn cầu cứu.
Còn vì sao cô ta bị chết chìm dưới sông, ai mà biết được.
Cha Lý Toàn làm ăn nhiều năm qua thủ đoạn không sạch sẽ, gây thù chuốc oán nhiều vô số kể, hơn nữa chính hắn cũng không biết con gái mình đã làm chuyện tốt gì với Kiều Hạm, cho dù co hoài nghi thì cũng không tính lên đầu Lãnh Phong, nên hắn một chút cũng không lo lắng, chỉ bảo mấy tâm phúc giữ kín miệng.
Nếu báo chí đã đăng như vậy, vậy hẳn nàng cũng thấy rồi…
Đang chuẩn bị bỏ tờ báo xuống, Lãnh Phong phát hiện trên bàn trà thượng còn để một quyển sách, vừa rồi tờ báo che đi làm hắn không để ý.
Nhìn chằm chằm tên cuốn sách một lúc, hắn chậm rãi cầm nó lên…
Thời điểm Kiều Hạm đi vào phòng ngủ, điều đầu tiên nhìn thấy là Lãnh Phong ngồi trên ghế sô pha nhỏ cạnh bàn trà, biểu tình đứng đắn, nhưng quyển sách trong tay lại là …..
《 Xuân tình lả lướt 》
“A….! Đừng nhìn….!” Kiều Hạm sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng chạy đến đoạt lấy quyển sách. Thấy Lãnh Phong nhìn mình chằm chằm đầy hứng thú, ném quyển sách như củ khoai lang nóng phỏng tay xuống ghế sô pha, dườn như làm vậy có thể chứng minh nàng “không quen biết” quyển sách kia.
“Vừa rồi em đi đâu?” Lãnh Phong duỗi cánh tay dài ra, kéo Kiều Hạm vào trong lồng ngực, để nàng ngồi trên đùi mình.
“A? Em… đi pha cà phê cho anh, nhưng mà không thấy anh trong thư phòng…” Kiều Hạm ngữ khí lơ mơ mà trả lời, tim đập dần dần gia tốc.
Vừa rồi nàng lấy cuốn tiểu thuyết 18+ mang từ nhà mẹ đẻ ra, muốn mở ra xem bên trong có tư thế nào mới mà nàng không biết để cùng Lãnh Phong thử xem, dù sao từ cuộc cãi vã hai tháng trước họ đã không quan hệ, lần này cô muốn chủ động một chút…
Nhưng không nghĩ tới hắn lại thấy được, cuối cùng tất cả sự can đảm mà nàng cố gắng tích cóp đều biến thành nỗi xấu hổ, giờ thì nàng chẳng biết phải làm sao!
“Cà phê…” Lãnh Phong thất thần mà lặp lại, tầm mắt đã dừng trước ngực phập phồng lên cuống của nàng, ngón tay lơ đãng phiêu du ở cổ áo nàng, thanh âm hơi khàn mà nói, “Hiện tại ta càng muốn thứ khác hơn.”
Biết Lãnh Phong khẳng định là nhìn thấy quyển sách kia mới có thể nổi lên hứng thú nhanh như vậy, Kiều Hạm mặt càng hồng, tay nhỏ mềm mại đặt trước ngực hắn, không biết làm sao nói, “Ưm, em…”
Xem loại sách đó bị anh phát hiện, ngại quá đi mất!
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Lãnh Phong càng khiến nàng thẹn hơn: “Là do anh dạo này bận quá, không phát hiện ra vợ anh cảm thấy tịch mịch…”
“Không, không có! Em chỉ là trong lúc vô tình phát hiện quyển sách này, tùy tiện nhìn xem…” Kiều Hạm quyết định mạnh miệng tới cùng.
Lãnh Phong không phản ứng lại lời nói của nàng, mở xong nút thắt thứ nhất, đôi tay kéo sang hai bên, đầu vai trắng nõn cùng bộ ngực sữa được yếm ren bao lấy lộ ra ngoài.
Hắn nhấc một góc lên, nhìn về vết thương sớm đã khỏi hẳn, chỉ còn một vết màu đỏ nhàn nhạt do vết thương súng để lại, thấp thấp hỏi, “Em có thể không?”
Diệp Lê Hải thật sự có tài, miệng vết thương này lành lại rất tốt.
“…”Thấy đáy mắt hắn ẩn nhẫn chứa tình dục, Kiều Hạm cuối cùng không còn rụt rè, thành thật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Có thể…”
Vừa dứt lời, yếm ren đã bị hắn nhấc lên, lộ ra bộ ngực vểnh cao đẫy đà, Lãnh Phong há mồm ngậm lên nụ hoa hồng nhỏ, mới đầu lực đạo còn ôn nhu, không bao lâu đã như sói đói vồ mồi, một tay nâng sau eo nàng, một tay dùng lực vân vê nhũ hoa bị hút đến đỏ bừng, lại nghiêng đầu đi hút bên kia.
Trong phòng ngủ to rộng chỉ còn âm thanh “Chụt chụt” đầy sắc tình
Lãnh Phong thành công vây quét đám thổ phỉ, ngày hôm qua đã áp giải toàn bộ người rồi nộp vũ khí lại cho quân khu, sau đó về nhà nghỉ ngơi, việc thẩm vấn phạm nhân hai ngày này giao cho thuộc hạ đi làm.
Sau cơm trưa Lãnh Phong ở thư phòng gọi điện thoại, báo cáo tình hình quân sự mới nhất cho những tướng lĩnh cấp cáo ở thủ phủ, kết thúc cuộc gọi thì đã là ba giờ chiều.
Trở về phòng ngủ tìm cô vợ nhỏ mới phát hiện nàng không ở đây, mà trên bàn trà cạnh cửa sổ đang đặt một tờ báo.
Lãnh Phong đi qua, tiêu đề của tờ báo kia hấp dẫn hắn, bàn tay thon dài cầm tờ báo, tiêu đề trên trang nhất viết rõ…
“Thi thể của thiên kim công ty thuốc lá Phượng Hỏa Lý Toàn được phát hiện ở thành Tùng Tây, nghi ngờ bị sát hại!”
Lãnh Phong vẻ mặt không đổi đọc bài báo.
Đây quả thật là “Kiệt tác” của hắn, bất quá hắn chỉ sai thuộc hạ trói Lý Toàn rồi đem đến bờ sông gần thành Tùng Tây, sau đó khiến nàng ta bị thương, nhưng lại không trúng chỗ hiểm, cũng chỉ vì muốn nàng ta nếm thử cảm giác bị thương vì trúng đạn sau khi tỉnh lại mà bò đến thành trấn cầu cứu.
Còn vì sao cô ta bị chết chìm dưới sông, ai mà biết được.
Cha Lý Toàn làm ăn nhiều năm qua thủ đoạn không sạch sẽ, gây thù chuốc oán nhiều vô số kể, hơn nữa chính hắn cũng không biết con gái mình đã làm chuyện tốt gì với Kiều Hạm, cho dù co hoài nghi thì cũng không tính lên đầu Lãnh Phong, nên hắn một chút cũng không lo lắng, chỉ bảo mấy tâm phúc giữ kín miệng.
Nếu báo chí đã đăng như vậy, vậy hẳn nàng cũng thấy rồi…
Đang chuẩn bị bỏ tờ báo xuống, Lãnh Phong phát hiện trên bàn trà thượng còn để một quyển sách, vừa rồi tờ báo che đi làm hắn không để ý.
Nhìn chằm chằm tên cuốn sách một lúc, hắn chậm rãi cầm nó lên…
Thời điểm Kiều Hạm đi vào phòng ngủ, điều đầu tiên nhìn thấy là Lãnh Phong ngồi trên ghế sô pha nhỏ cạnh bàn trà, biểu tình đứng đắn, nhưng quyển sách trong tay lại là …..
《 Xuân tình lả lướt 》
“A….! Đừng nhìn….!” Kiều Hạm sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng chạy đến đoạt lấy quyển sách. Thấy Lãnh Phong nhìn mình chằm chằm đầy hứng thú, ném quyển sách như củ khoai lang nóng phỏng tay xuống ghế sô pha, dườn như làm vậy có thể chứng minh nàng “không quen biết” quyển sách kia.
“Vừa rồi em đi đâu?” Lãnh Phong duỗi cánh tay dài ra, kéo Kiều Hạm vào trong lồng ngực, để nàng ngồi trên đùi mình.
“A? Em… đi pha cà phê cho anh, nhưng mà không thấy anh trong thư phòng…” Kiều Hạm ngữ khí lơ mơ mà trả lời, tim đập dần dần gia tốc.
Vừa rồi nàng lấy cuốn tiểu thuyết 18+ mang từ nhà mẹ đẻ ra, muốn mở ra xem bên trong có tư thế nào mới mà nàng không biết để cùng Lãnh Phong thử xem, dù sao từ cuộc cãi vã hai tháng trước họ đã không quan hệ, lần này cô muốn chủ động một chút…
Nhưng không nghĩ tới hắn lại thấy được, cuối cùng tất cả sự can đảm mà nàng cố gắng tích cóp đều biến thành nỗi xấu hổ, giờ thì nàng chẳng biết phải làm sao!
“Cà phê…” Lãnh Phong thất thần mà lặp lại, tầm mắt đã dừng trước ngực phập phồng lên cuống của nàng, ngón tay lơ đãng phiêu du ở cổ áo nàng, thanh âm hơi khàn mà nói, “Hiện tại ta càng muốn thứ khác hơn.”
Biết Lãnh Phong khẳng định là nhìn thấy quyển sách kia mới có thể nổi lên hứng thú nhanh như vậy, Kiều Hạm mặt càng hồng, tay nhỏ mềm mại đặt trước ngực hắn, không biết làm sao nói, “Ưm, em…”
Xem loại sách đó bị anh phát hiện, ngại quá đi mất!
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Lãnh Phong càng khiến nàng thẹn hơn: “Là do anh dạo này bận quá, không phát hiện ra vợ anh cảm thấy tịch mịch…”
“Không, không có! Em chỉ là trong lúc vô tình phát hiện quyển sách này, tùy tiện nhìn xem…” Kiều Hạm quyết định mạnh miệng tới cùng.
Lãnh Phong không phản ứng lại lời nói của nàng, mở xong nút thắt thứ nhất, đôi tay kéo sang hai bên, đầu vai trắng nõn cùng bộ ngực sữa được yếm ren bao lấy lộ ra ngoài.
Hắn nhấc một góc lên, nhìn về vết thương sớm đã khỏi hẳn, chỉ còn một vết màu đỏ nhàn nhạt do vết thương súng để lại, thấp thấp hỏi, “Em có thể không?”
Diệp Lê Hải thật sự có tài, miệng vết thương này lành lại rất tốt.
“…”Thấy đáy mắt hắn ẩn nhẫn chứa tình dục, Kiều Hạm cuối cùng không còn rụt rè, thành thật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Có thể…”
Vừa dứt lời, yếm ren đã bị hắn nhấc lên, lộ ra bộ ngực vểnh cao đẫy đà, Lãnh Phong há mồm ngậm lên nụ hoa hồng nhỏ, mới đầu lực đạo còn ôn nhu, không bao lâu đã như sói đói vồ mồi, một tay nâng sau eo nàng, một tay dùng lực vân vê nhũ hoa bị hút đến đỏ bừng, lại nghiêng đầu đi hút bên kia.
Trong phòng ngủ to rộng chỉ còn âm thanh “Chụt chụt” đầy sắc tình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook