Thiếu Tướng Nhẹ Một Chút
-
Chương 23: Thì Ra Là Hắn
Tại văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa bệnh viện Khang Nhân.
Diệp Lê Hải ngồi trước bàn làm việc, mười ngón đan vào nhau chống cằm, trong khi Lãnh Phong một thân quân trang thẳng thớm ngồi trên sô pha, bàn tay mang bao tay trắng vịn vào tay ghế, tư thái tự nhiên, như thể hắn mới là chủ nhân của căn phòng này.
Cốc nước trà bốc khói nghi ngút, hai thuộc hạ cầm súng nghiêm trang chờ trước cửa.
“Nói như vậy, chủ nhiệm Diệp bất kể thế nào cũng sẽ không đem bán 70 ống Penicillin kia cho quân đội.” Lãnh Phong nở một nụ cười lạnh.
Lần trước hắn phái thuộc hạ tới tìm Diệp Lê Hải đàm phán, hứa hẹn cho hắn lợi ích, hắn không cảm kích; uy hiếp hắn, thế nhưng cũng là kẻ cứng rắn, đối mặt với họng súng cũng không sợ hãi, nói không bán là không bán.
Lần này hắn đích thân tới thương lượng, tên bác sĩ này cũng không mảy may động lòng.
Nếu không phải dựa trên nguyên tắc không đả thương dân thường của mình, Diệp Lê Hải đối nghịch với hắn và quân đội sau lưng như vậy, đã sớm bị bắn một phát súng vào đầu không biết bao nhiêu lần.
“Tuy tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, nhưng cũng quan tâm đến tình hình chính trị hiện nay, gần đây thiên hạ thái bình, quân đội không cần dự trữ nhiều thuốc như vậy, chi bằng để dân thường dùng trước, Đợi được thuốc tiếp theo sẽ giao cho bên anh, thế nào?” Diệp Lê Hải trên mặt nở nụ cười khách khí, lời nói lại không cho phép bác bỏ.
Penicillin hai tháng mới đến một lần hàng, số lượng có hạn, vạn nhất trong lúc này có chiến sự, hậu quả không dám tưởng tượng.
Đạo lý này đều đã nói qua với tên họ Diệp này, tên này căn bản chính là dầu muối không ăn, Lãnh Phong không muốn mất thêm thời gian trực tiếp mở miệng, “Vậy cấp cho chúng tôi 40 ống.”
Hắn nguyện ý lui một bước.
“Không được.” Diệp Lê Hải cũng quyết tuyệt hết mức có thể.
“…”
Lãnh Phong lạnh mặt đứng dậy, đi đến bàn làm việc, đôi giày da đáp xuống đất vang lên tiếng bước chân nặng nề, đôi tay hắn chống trên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt thong dong của Diệp Lê Hải, gằn từng tiếng lạnh lùng nói, “Tôi sẽ mời gia đình bác sĩ Diệp đến tổng bộ quân khu uống trà.”
Sau đó hắn sẽ lệnh thuộc hạ điều tra gia thế bối cảnh của tên họ Diệp này, xuống tay từ người nhà hắn.
Hắn vẫn luôn khinh thường dùng những thủ đoạn hèn kém như vậy để uy hiếp mọi người, nhưng tên họ Diệp rõ ràng là đang dùng người dân làm cái cớ để đối nghịch với quân đội, những năm gần đây loại người này hắn thấy được nhiều, nhưng không sợ hãi như họ Diệp vẫn là người đầu tiên, lần đối nghịch này làm hắn không thể tiếp tục nhịn như vậy nữa.
Diệp Lê Hải nghe vậy, biểu tình bất biến, chỉ cười khinh miệt, rũ mắt nói, “Thì ra thân sĩ trong miệng Hạm Hạm cùng mấy tên quân nhân lạm dụng chức quyền cũng chẳng khác gì nhau.”
Hàm Hàm?
Lãnh Phong khó hiểu nhíu mày, Hàm Hàm là ai?
“…”
Giây tiếp theo, Lãnh Phong cứng đờ, hồi ức mãnh liệt tràn ngập trong tâm trí…
“Đây là đồ trang điểm của Diệp hồng, là bạn tốt của em tặng.”
“Lại còn rất thơm nữa, đồ trang điểm của Diệp hồng đều thơm như vậy, rất dễ ngửi, như cái hộp phấn má hồng này này.”
“Nam… Sao lại tặng nàng đồ trang điểm?”
“Hắn là nhị thiếu gia của Diệp gia, từ nhỏ bọn em đã quen biết, mười mấy tuổi đi nước Mỹ, mấy ngày hôm trước vừa trở về, nói là không thể dự đám cưới được nên phải bổ sung quà.”
…
Xâu chuỗi mấy sự kiện vào nhau, trong lòng Lãnh Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Diệp Lê Hải thấy Lãnh Phong thay đổi sắc mặt, biết hắn đã hiểu, ánh mắt sau cặp kính nhìn thẳng đối diện với Lãnh Phong.
Lãnh Phong nhíu chặt mày rồi chậm rãi thả lỏng, buông lỏng hai hay chống trên bàn, chậm rãi đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lê Hải trước mặt.
Thì ra, là Kiều Hạm.
Không phải Hàm Hàm, là Hạm Hạm.
Thì ra, bạn tốt trong miệng nàng, nhị thiếu gia Diệp hồng, chính là Diệp Lê Hải.
Diệp Lê Hải ngồi trước bàn làm việc, mười ngón đan vào nhau chống cằm, trong khi Lãnh Phong một thân quân trang thẳng thớm ngồi trên sô pha, bàn tay mang bao tay trắng vịn vào tay ghế, tư thái tự nhiên, như thể hắn mới là chủ nhân của căn phòng này.
Cốc nước trà bốc khói nghi ngút, hai thuộc hạ cầm súng nghiêm trang chờ trước cửa.
“Nói như vậy, chủ nhiệm Diệp bất kể thế nào cũng sẽ không đem bán 70 ống Penicillin kia cho quân đội.” Lãnh Phong nở một nụ cười lạnh.
Lần trước hắn phái thuộc hạ tới tìm Diệp Lê Hải đàm phán, hứa hẹn cho hắn lợi ích, hắn không cảm kích; uy hiếp hắn, thế nhưng cũng là kẻ cứng rắn, đối mặt với họng súng cũng không sợ hãi, nói không bán là không bán.
Lần này hắn đích thân tới thương lượng, tên bác sĩ này cũng không mảy may động lòng.
Nếu không phải dựa trên nguyên tắc không đả thương dân thường của mình, Diệp Lê Hải đối nghịch với hắn và quân đội sau lưng như vậy, đã sớm bị bắn một phát súng vào đầu không biết bao nhiêu lần.
“Tuy tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, nhưng cũng quan tâm đến tình hình chính trị hiện nay, gần đây thiên hạ thái bình, quân đội không cần dự trữ nhiều thuốc như vậy, chi bằng để dân thường dùng trước, Đợi được thuốc tiếp theo sẽ giao cho bên anh, thế nào?” Diệp Lê Hải trên mặt nở nụ cười khách khí, lời nói lại không cho phép bác bỏ.
Penicillin hai tháng mới đến một lần hàng, số lượng có hạn, vạn nhất trong lúc này có chiến sự, hậu quả không dám tưởng tượng.
Đạo lý này đều đã nói qua với tên họ Diệp này, tên này căn bản chính là dầu muối không ăn, Lãnh Phong không muốn mất thêm thời gian trực tiếp mở miệng, “Vậy cấp cho chúng tôi 40 ống.”
Hắn nguyện ý lui một bước.
“Không được.” Diệp Lê Hải cũng quyết tuyệt hết mức có thể.
“…”
Lãnh Phong lạnh mặt đứng dậy, đi đến bàn làm việc, đôi giày da đáp xuống đất vang lên tiếng bước chân nặng nề, đôi tay hắn chống trên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt thong dong của Diệp Lê Hải, gằn từng tiếng lạnh lùng nói, “Tôi sẽ mời gia đình bác sĩ Diệp đến tổng bộ quân khu uống trà.”
Sau đó hắn sẽ lệnh thuộc hạ điều tra gia thế bối cảnh của tên họ Diệp này, xuống tay từ người nhà hắn.
Hắn vẫn luôn khinh thường dùng những thủ đoạn hèn kém như vậy để uy hiếp mọi người, nhưng tên họ Diệp rõ ràng là đang dùng người dân làm cái cớ để đối nghịch với quân đội, những năm gần đây loại người này hắn thấy được nhiều, nhưng không sợ hãi như họ Diệp vẫn là người đầu tiên, lần đối nghịch này làm hắn không thể tiếp tục nhịn như vậy nữa.
Diệp Lê Hải nghe vậy, biểu tình bất biến, chỉ cười khinh miệt, rũ mắt nói, “Thì ra thân sĩ trong miệng Hạm Hạm cùng mấy tên quân nhân lạm dụng chức quyền cũng chẳng khác gì nhau.”
Hàm Hàm?
Lãnh Phong khó hiểu nhíu mày, Hàm Hàm là ai?
“…”
Giây tiếp theo, Lãnh Phong cứng đờ, hồi ức mãnh liệt tràn ngập trong tâm trí…
“Đây là đồ trang điểm của Diệp hồng, là bạn tốt của em tặng.”
“Lại còn rất thơm nữa, đồ trang điểm của Diệp hồng đều thơm như vậy, rất dễ ngửi, như cái hộp phấn má hồng này này.”
“Nam… Sao lại tặng nàng đồ trang điểm?”
“Hắn là nhị thiếu gia của Diệp gia, từ nhỏ bọn em đã quen biết, mười mấy tuổi đi nước Mỹ, mấy ngày hôm trước vừa trở về, nói là không thể dự đám cưới được nên phải bổ sung quà.”
…
Xâu chuỗi mấy sự kiện vào nhau, trong lòng Lãnh Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Diệp Lê Hải thấy Lãnh Phong thay đổi sắc mặt, biết hắn đã hiểu, ánh mắt sau cặp kính nhìn thẳng đối diện với Lãnh Phong.
Lãnh Phong nhíu chặt mày rồi chậm rãi thả lỏng, buông lỏng hai hay chống trên bàn, chậm rãi đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lê Hải trước mặt.
Thì ra, là Kiều Hạm.
Không phải Hàm Hàm, là Hạm Hạm.
Thì ra, bạn tốt trong miệng nàng, nhị thiếu gia Diệp hồng, chính là Diệp Lê Hải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook