Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
-
Chương 69: Mở đóng cửa trái tim...
Đôi chân trần bước chậm vào phía trong, đôi mắt lảo đảo nhìn xung quanh của cô bỗng dừng lại chỗ có một người đàn ông đang nằm úp trên sofa, trên bàn còn có con chuột hamster đang ăn rất kháu khỉnh dễ thương.
Phó Hạ từng bước tới gần Chung Ngụy hơn, mèo con trên vai thấy chuột liền kêu lên vài tiếng. Nghe thấy vậy con hammer liền chạy vào người Chung Ngụy khiến anh tỉnh giấc.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, Chung Ngụy liền cảm thấy rất khó xử. Anh ngồi dậy thẳng thắn.
“Em về rồi sao?”
Tông giọng trầm thấp ấm áp lại có chút lạnh lẽo vang lên.
Nhâm Phó Hạ ừm nhẹ một cái, rồi nói: “Anh về sao không chờ em?”
“Em thấy anh có lý do chờ em sao?”
Nói xong Chung Ngụy liền khựng lại một cái, dáng vẻ anh hình như đang bất ngờ bởi lời nói vừa rồi của mình. Nhưng ngay giây sau cũng thả lòng người, ôm mặt bức bối.
“Xin lỗi...”
Nhâm Phó Hạ thấy khó hiểu.
“Xin lỗi vì đã ép em ở đây với anh. Kể từ bây giờ em không cần ở chỗ này cũng được, gia đình anh không ép em đâu. Hết năm nay anh sẽ cố gắng tìm cách phá bỏ hôn ước... trả em về cho hắn.”
Phó Hạ sững sờ trước những lời nói đó, mạnh tượng cảm xúc cũng bắt đầu hoang mang cực độ.
Nhưng ngay giây sau cả tâm tình đều ổn định ngay. Cô càng tiến tới gần anh.
Chung Ngụy nhìn cô từng bước tới gần mà lo sợ, chẳng biết cô sẽ làm gì.
Muốn nói cảm ơn, hay cười một cái rồi dọn đồ rời khỏi đây luôn?
Anh sẵn sàng rồi! Lời gì cũng được, anh không muốn ép buộc cô. So với ở với anh cô không có được tình yêu mong muốn thì thả cô tự do bên người cô yêu càng tốt hơn.
Vụt... Nhâm Phó Hạ bá đạo vồ Chung Ngụy giật mình té ngửa ra sau đệm, gương mặt cô tỏ rõ vẻ lạnh lùng toát lên khí chất chính trực nói: “Tại sao? Anh đã nghĩ gì rồi?”
“Đừng nói, anh muốn bỏ cuộc khi thấy em và tên người yêu cũ nói chuyện đấy?”
Chung Ngụy im lặng, gương mặt không có can đảm thay câu trả lời của anh.
“Rốt cuộc anh nói yêu, thích em là thật hay giả vậy?”
“Anh yêu em hơn rồi! Vì thế... anh muốn trả em về cuộc đời của em, muốn em có được hạnh phúc của mình, yêu em nên anh... không thể ích kỷ ép em bên mình được.” Nói xong anh liền né tránh.
Chung Ngụy né đi ánh nhìn của Phó Hạ, cô thấy không vui liền cầm lấy cằm anh hung hăng kéo lại giữ im.
“Vậy em nói... em có thể cho anh cơ hội! Anh dám tiến thêm một bước không? Hoặc có thể anh cho rằng thân phận bây giờ của em chưa xứng với anh, em có thể cố gắng hơn nữa.”
“Bây giờ em muốn xác thực với anh, em thật sự muốn cùng anh tiến vào mối quan hệ yêu đương nghiêm túc.”
Chung Ngụy bị những lời nói của cô làm cho mơ mơ hồ hồ, anh không nghĩ cô lại nói những lời mà không phải liên quan tới những lời chia xa.
“Em mở lòng để đón anh rồi! Anh tính là người đóng khép trái tim em lại bằng sự im lặng thay vì câu trả lời sao?”
Làm sao có thể chứ! Chung Ngụy vui còn không khép kìa, anh đẩy cô ra rồi cười tươi rói mà ôm cô chặt vào lồng ngực to lớn của mình.
Mèo con trên vai Phó Hạ sợ người lạ, thấy Chung Ngụy đưa mặt tới nó liền chạy đi.
Anh thuận thế mà vùi mặt vào vai cô, vui sướng mà run rẩy.
“Không phải, anh muốn trái tim em mở ra...”
“Vậy anh tính muốn trái tim em lại đón thêm người khác ngoài anh sao?”
Nghe xong Chung Ngụy liền siết cô chặt hơn.
“Không phải, anh nói sai rồi! Đón anh xong rồi em khép lại cánh cửa đi, anh không muốn có thêm tên thứ hai lén vào đâu.”
“Vâng, đã đóng lại rồi Chung thiếu tướng. Nên anh không cần phải lo sợ nữa đâu.”
“Bé... Hạ... anh yêu em! Vì thế... chỉ có anh là xứng hay không xứng với em. Chứ không có chuyện em không xứng với anh.”
Nhâm Phó Hạ cười nhẹ, tự dưng cảm thấy lòng mình bỗng được an ủi nhường nào. Và cách gọi tên của anh ấy, cô rất thích.
Ôm nhau được vài phút Chung Ngụy mới từ từ rời ra, anh vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Sao vậy?”
“Em... em chẳng phải yêu tên đó sao? Sao bây giờ lại mở lòng với anh rồi.”
“Chung Ngụy, anh đừng nghĩ em bị tổn thương khi nói chuyện với cậu ta xong nên mới tìm anh để nói mấy lời yêu đương giả dối như trước kia. Em với cậu ta bây giờ chỉ là người bình thường, chẳng có chút tình ý gì với nhau, vì thế những lời nói vừa rồi là thật, là những lời toàn tâm toàn ý của em. Chứ không phải là nói đùa để trêu đùa tình cảm của anh, bởi vì... em cũng biết mình yêu anh rồi.”
Cô ấy nố là 'toàn tâm toàn ý', Chung Ngụy không dám thêm một chút đa nghi gì nữa. Anh cảm thấy thật vui sướng, cảm giác vui sướng nhất trong đời mà bây giờ anh mới được trải qua. Khó có thể tả lắm, ngay lúc này thật chỉ muốn ôm cô gái trước mặt, nhiều thật nhiều, nhiều tới hết kiếp luôn mới được.
Chung Ngụy cười có chút ngốc nghếch.
Cười ngốc nghếch chính là lúc con người được chạm vào điều vui sướng nhất trên đời mình.
“Làm sao đây! Anh bây giờ trong tâm trí anh toàn là hình bóng của em.”
“Bé Hạ.”
...
Phù, lắp bắp cũng xong buổi chuẩn bị cho họp báo lần này tiếp.
Nhâm Phó Hạ và đoàn người trong văn phòng của mình rời khỏi sân khấu, những người khác vẫn ở lại trang trí cho xong việc.
“Chị Hạ, ăn trưa cùng bọn em không?”
Ngữ khí của Vân Tình này thật ngọt ngào, nhưng Phó Hạ liền từ chối! Ở trong công ty chỉ có cô bé thực tập sinh này và Luân Trí Lập là hoà đồng với cô, thật ra cô cũng muốn đi chung lắm! Nhưng cẩu lương kia cô không muốn nuốt đâu.
“Vậy tụi em đi trước đây.”
“Ừ.”
“Anh Lập, chúng ta mau đi thôi! Không thì gà cay của em hết đó.”
“Anh biết rồi mà! Em đi chậm chậm thôi kẻo ngã.”
Phó Hạ thở một hơi dài, nhìn bảng máy tính mở trên tay cô liền nhớ, hình như mình cũng có người yêu rồi, là mặt dày nói ra mới có được.
Mặt cô đỏ ửng nhớ lại buổi tối của tuần trước, Nhâm Phó Hạ vẫn thấy xấu hổ.
Chẳng hiểu sao lúc đó cô lại can đảm tỏ tình một tên đàn ông nữa.
“Haizz... a...”
Tiếng vang vọng của chiếc máy tính vừa bị rơi xuống đất liền biến mất thay vào đó là lời nói đường đột của một người phụ nữ.
“Á, xin lỗi cô! Tôi đi vội quá không chú ý, máy tính của cô vỡ rồi.”
Phó Hạ từng bước tới gần Chung Ngụy hơn, mèo con trên vai thấy chuột liền kêu lên vài tiếng. Nghe thấy vậy con hammer liền chạy vào người Chung Ngụy khiến anh tỉnh giấc.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, Chung Ngụy liền cảm thấy rất khó xử. Anh ngồi dậy thẳng thắn.
“Em về rồi sao?”
Tông giọng trầm thấp ấm áp lại có chút lạnh lẽo vang lên.
Nhâm Phó Hạ ừm nhẹ một cái, rồi nói: “Anh về sao không chờ em?”
“Em thấy anh có lý do chờ em sao?”
Nói xong Chung Ngụy liền khựng lại một cái, dáng vẻ anh hình như đang bất ngờ bởi lời nói vừa rồi của mình. Nhưng ngay giây sau cũng thả lòng người, ôm mặt bức bối.
“Xin lỗi...”
Nhâm Phó Hạ thấy khó hiểu.
“Xin lỗi vì đã ép em ở đây với anh. Kể từ bây giờ em không cần ở chỗ này cũng được, gia đình anh không ép em đâu. Hết năm nay anh sẽ cố gắng tìm cách phá bỏ hôn ước... trả em về cho hắn.”
Phó Hạ sững sờ trước những lời nói đó, mạnh tượng cảm xúc cũng bắt đầu hoang mang cực độ.
Nhưng ngay giây sau cả tâm tình đều ổn định ngay. Cô càng tiến tới gần anh.
Chung Ngụy nhìn cô từng bước tới gần mà lo sợ, chẳng biết cô sẽ làm gì.
Muốn nói cảm ơn, hay cười một cái rồi dọn đồ rời khỏi đây luôn?
Anh sẵn sàng rồi! Lời gì cũng được, anh không muốn ép buộc cô. So với ở với anh cô không có được tình yêu mong muốn thì thả cô tự do bên người cô yêu càng tốt hơn.
Vụt... Nhâm Phó Hạ bá đạo vồ Chung Ngụy giật mình té ngửa ra sau đệm, gương mặt cô tỏ rõ vẻ lạnh lùng toát lên khí chất chính trực nói: “Tại sao? Anh đã nghĩ gì rồi?”
“Đừng nói, anh muốn bỏ cuộc khi thấy em và tên người yêu cũ nói chuyện đấy?”
Chung Ngụy im lặng, gương mặt không có can đảm thay câu trả lời của anh.
“Rốt cuộc anh nói yêu, thích em là thật hay giả vậy?”
“Anh yêu em hơn rồi! Vì thế... anh muốn trả em về cuộc đời của em, muốn em có được hạnh phúc của mình, yêu em nên anh... không thể ích kỷ ép em bên mình được.” Nói xong anh liền né tránh.
Chung Ngụy né đi ánh nhìn của Phó Hạ, cô thấy không vui liền cầm lấy cằm anh hung hăng kéo lại giữ im.
“Vậy em nói... em có thể cho anh cơ hội! Anh dám tiến thêm một bước không? Hoặc có thể anh cho rằng thân phận bây giờ của em chưa xứng với anh, em có thể cố gắng hơn nữa.”
“Bây giờ em muốn xác thực với anh, em thật sự muốn cùng anh tiến vào mối quan hệ yêu đương nghiêm túc.”
Chung Ngụy bị những lời nói của cô làm cho mơ mơ hồ hồ, anh không nghĩ cô lại nói những lời mà không phải liên quan tới những lời chia xa.
“Em mở lòng để đón anh rồi! Anh tính là người đóng khép trái tim em lại bằng sự im lặng thay vì câu trả lời sao?”
Làm sao có thể chứ! Chung Ngụy vui còn không khép kìa, anh đẩy cô ra rồi cười tươi rói mà ôm cô chặt vào lồng ngực to lớn của mình.
Mèo con trên vai Phó Hạ sợ người lạ, thấy Chung Ngụy đưa mặt tới nó liền chạy đi.
Anh thuận thế mà vùi mặt vào vai cô, vui sướng mà run rẩy.
“Không phải, anh muốn trái tim em mở ra...”
“Vậy anh tính muốn trái tim em lại đón thêm người khác ngoài anh sao?”
Nghe xong Chung Ngụy liền siết cô chặt hơn.
“Không phải, anh nói sai rồi! Đón anh xong rồi em khép lại cánh cửa đi, anh không muốn có thêm tên thứ hai lén vào đâu.”
“Vâng, đã đóng lại rồi Chung thiếu tướng. Nên anh không cần phải lo sợ nữa đâu.”
“Bé... Hạ... anh yêu em! Vì thế... chỉ có anh là xứng hay không xứng với em. Chứ không có chuyện em không xứng với anh.”
Nhâm Phó Hạ cười nhẹ, tự dưng cảm thấy lòng mình bỗng được an ủi nhường nào. Và cách gọi tên của anh ấy, cô rất thích.
Ôm nhau được vài phút Chung Ngụy mới từ từ rời ra, anh vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Sao vậy?”
“Em... em chẳng phải yêu tên đó sao? Sao bây giờ lại mở lòng với anh rồi.”
“Chung Ngụy, anh đừng nghĩ em bị tổn thương khi nói chuyện với cậu ta xong nên mới tìm anh để nói mấy lời yêu đương giả dối như trước kia. Em với cậu ta bây giờ chỉ là người bình thường, chẳng có chút tình ý gì với nhau, vì thế những lời nói vừa rồi là thật, là những lời toàn tâm toàn ý của em. Chứ không phải là nói đùa để trêu đùa tình cảm của anh, bởi vì... em cũng biết mình yêu anh rồi.”
Cô ấy nố là 'toàn tâm toàn ý', Chung Ngụy không dám thêm một chút đa nghi gì nữa. Anh cảm thấy thật vui sướng, cảm giác vui sướng nhất trong đời mà bây giờ anh mới được trải qua. Khó có thể tả lắm, ngay lúc này thật chỉ muốn ôm cô gái trước mặt, nhiều thật nhiều, nhiều tới hết kiếp luôn mới được.
Chung Ngụy cười có chút ngốc nghếch.
Cười ngốc nghếch chính là lúc con người được chạm vào điều vui sướng nhất trên đời mình.
“Làm sao đây! Anh bây giờ trong tâm trí anh toàn là hình bóng của em.”
“Bé Hạ.”
...
Phù, lắp bắp cũng xong buổi chuẩn bị cho họp báo lần này tiếp.
Nhâm Phó Hạ và đoàn người trong văn phòng của mình rời khỏi sân khấu, những người khác vẫn ở lại trang trí cho xong việc.
“Chị Hạ, ăn trưa cùng bọn em không?”
Ngữ khí của Vân Tình này thật ngọt ngào, nhưng Phó Hạ liền từ chối! Ở trong công ty chỉ có cô bé thực tập sinh này và Luân Trí Lập là hoà đồng với cô, thật ra cô cũng muốn đi chung lắm! Nhưng cẩu lương kia cô không muốn nuốt đâu.
“Vậy tụi em đi trước đây.”
“Ừ.”
“Anh Lập, chúng ta mau đi thôi! Không thì gà cay của em hết đó.”
“Anh biết rồi mà! Em đi chậm chậm thôi kẻo ngã.”
Phó Hạ thở một hơi dài, nhìn bảng máy tính mở trên tay cô liền nhớ, hình như mình cũng có người yêu rồi, là mặt dày nói ra mới có được.
Mặt cô đỏ ửng nhớ lại buổi tối của tuần trước, Nhâm Phó Hạ vẫn thấy xấu hổ.
Chẳng hiểu sao lúc đó cô lại can đảm tỏ tình một tên đàn ông nữa.
“Haizz... a...”
Tiếng vang vọng của chiếc máy tính vừa bị rơi xuống đất liền biến mất thay vào đó là lời nói đường đột của một người phụ nữ.
“Á, xin lỗi cô! Tôi đi vội quá không chú ý, máy tính của cô vỡ rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook