Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả
-
Chương 51
“Thừa nhận thân phận cũng là do bất đắc dĩ, sau khi Jack nói với Bá Ni, hắn liền đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ điều tra, động tác của em nếu không nhanh lên, hắn sẽ tra đến trên người anh.” Cố Tử Khung đứng dậy chuẩn bị quần áo cho hắn, “Hắn bởi vì Ba Lạc chết mà ghi hận trong lòng với anh, lại để cho hắn nắm được đuôi, vậy anh sẽ nguy hiểm.”
“Cho nên em liền đem mọi lửa đạn tập trung đến trên người mình?” Diệp Hoài Tây thở dài, “Cố đồng học, em cảm thấy trong tay em có một quân đoàn Phượng Loan là đủ gây sức ép rồi sao?”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để anh tuổi còn trẻ mà đã trở thành quả phụ.” Cố Tử Khung mở tủ quần áo tìm nửa ngày, chỉ nhìn thấy toàn bộ đều là quân trang, xoay người vẻ mặt vi diệu hỏi, “Anh không có quần áo nào khác sao?”
“Không phải.” Diệp Hoài Tây phủ nhận, chỉ vào một tủ quần áo khác, “Quần áo khác để ở trong tủ đó.”
Cố Tử Khung giơ tay mở ra tủ quần áo đó, quả nhiên liền nhìn thấy quần áo với rất nhiều phong cách khác nhau, xem ra cũng không giống với phong cách thường ngày của Diệp Hoài Tây, chọn đến chọn đi nửa ngày, miễn cưỡng chọn được một bộ quần áo vận động màu trắng. Khi hắn trở lại trước người Diệp Hoài Tây, hắn nghĩ nghĩ nói, “Anh có cảm thấy em rất nóng vội hay không.”
“Sẽ không.” Diệp Hoài Tây nói, “Chỉ cần em cảm thấy hai mươi tuổi kết hôn với anh là không sớm.”
Cố Tử Khung xoay người cởi nút thắt áo ngủ của hắn, nghe vậy dừng tay nở nụ cười: “Nếu có thể, em nghĩ ngày em trưởng thành liền cùng anh kết hôn, điều kiện tiên quyết là anh nguyện ý.”
“Từ từ.” Diệp Hoài Tây đè lại tay hắn đang cởi đến nút thứ ba, “Đi đâu?”
“Không đi đâu, một lát nữa La Thụy sẽ tới đây.” Cố Tử Khung tiếp tục cởi nút thắt, nhìn thấy dấu vết trên người hắn, ánh mắt liền tối sầm lại, hơi thở tràn đây hương vị giống trên người mình, kích thích cảm xúc của hắn, tay cởi nút thắt đều có chút khó khăn. Cố Tử Khung hít sâu vài hơi, đã được hưởng qua sơn trân hải vị, lúc này chỉ được đơn thuần nhìn ngắm, còn có chút cảm giác ngứa ngày, vẫn làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái, nhưng thân thể của Diệp Hoài Tây lại không thể tiếp tục xằng bậy.
“Tê.” Diệp Hoài Tây nâng nhẹ thắt lưng, liền ảnh hưởng đến nửa người dưới, cảm giác đau đớn làm cho hắn nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, thanh âm này vừa ra khiến cho Cố Tử Khung đang giúp hắn thay quần áo cũng phải đỏ lỗ tai, lại nhìn trán thanh niên đầy mồ hôi, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn lên người hắn, con chuyên tâm nhìn tay chính mình, liền khó khăn như vậy giúp hắn mặc quần áo.
Rốt cục cũng mặc quần áo xong, Cố Tử Khung bị gây sức ép cũng ra một thân mồ hôi, vẻ mặt ửng hồng, Diệp Hoài Tây nhìn một hồi nói: “Em thật khẩn trương?”
“Ừ.” Cố Tử Khung gật đầu, “Em hiện tại, những chuyện khẩn trương đều có liên quan đến anh.”
Diệp Hoài Tây trầm mặc một hồi, nghe sói con nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết trả lời như thế nào, đành phải chuyển đề tài: “Bá Ni gần đây đang làm gì?”
“Điều tra quá trình Ba Lạc tử vong.” Cố Tử Khung nói, “Hắn không bắt được tần số theo dõi của ngục giam Tinh Hải, đối với quá trình Ba Lạc tử vong toàn bộ đều nghe những người ở ngục giam nói. Đều là những người đáng thương bị Ba Lạc ức hiếp đã lâu, tụ cùng một chỗ bịa lý do từ chối, chính là bị trọng phạm bắt đi làm thí nghiệm, lúc ấy chủ án điều tra chính là pháp khoa viện, kết quả có thể nghĩ.”
Nếu nói ở liên bang có nơi mà gia tộc Tạp Nạp Nhĩ không thể vươn tay tới, thì phải nói đến pháp khoa viện, nơi này cùng tất cả cơ cấu ở liên bang không giống nhau, nhân viên ở đây tất cả đều từ viện phúc lợi của chính phủ liên bang, loại viện phúc lợi này không có chuyên gia phụ trách, từ ủy ban ra mặt làm việc, từ thời điểm thu nhận phần lớn những đứa nhỏ này đến khi chúng bắt đầu tiếp nhận tri thức pháp luật, cho đến khi chúng tốt nghiệp đại học sẽ thi vào pháp khoa viện. Có thể nghĩ, bối cảnh gia đình những người này sạch sẽ bao nhiêu, gia tộc Tạp Nạp Nhĩ muốn tìm một người để nắm thóp cũng không có.
“Pháp khoa viện kết án ra sao?” Diệp Hoài Tây hỏi.
Cố Tử Khung giúp hắn đi đến phòng khách, cầm lấy đệm để ở trên sô pha, mới để cho hắn ngồi xuống.
“Không có, không thể kết án bởi vì Ba Lạc liên quan đến chuyện Cố Thiên Lung giết chết ngục giam trưởng. Tuy rằng em cung cấp rất nhiều chứng cớ, nhưng bởi vì em là đệ đệ của Cố Thiên Lung, những chứng cơ này liền không đáng tin cậy.” Cố Tử Khung rót cho hắn một chén nước, “Xe huyền phù ở ngục giam Tinh Hải kia, em sẽ cho người mang đến đây.”
“Để ở đó cũng không vấn đề gì.” Diệp Hoài Tây lấy ra thông tấn khí, mở ra một phần văn kiện, thấy tần số văn kiện bên trong, hắn hơi hơi trầm ngâm, “Bệ hạ đã xem qua những tần số này hay chưa?”
Cố Tử Khung đến gần liếc mắt nhìn một cái: “Không có, em không muốn cho hắn biết anh đã đến ngục giam Tinh Hải.”
“Sao?” Diệp Hoài Tây không rõ, vì cái gì?
“Chuyện Ba Lạc nói Cố Thiên Lung giết chết ngục giam trưởng có nhiều chỗ vẫn chưa rõ ràng, hắn nếu biết anh đến ngục giam Tinh Hải, chưa chắc việc này sẽ không giao cho anh. Chuyện án kiện thuốc ức chế đã đủ đắc tội với Bá Ni, khiến hắn hận không thể giết chết chúng ta, nếu thêm một chuyện của Ba Lạc, hắn cho dù trời có sập cũng muốn giết chúng ta chôn cùng với đệ đệ của hắn?” Cố Tử Khung vừa nói, một bên bắt đầu truyền mệnh lệnh cho người của quân đoàn Phượng Loan.
“Hắn biết, cho nên vẫn không buông tha điều tra.” Diệp Hoài Tây đối với Bá Ni không phải hiểu biết rất rõ, nhưng người của gia tộc Tạp Nạp Nhĩ, làm sao lại có thể dễ dàng buông tha như vậy. Hắn nghĩ, Bá Ni khẳng định đang nghĩ làm sao giúp Ba Lạc báo thù.
Diệp Hoài Tây nghĩ rất đúng, từ thời khắc biết được tin Ba Lạc chết, phản ứng đầu tiên của Bá Ni là tìm ra hung thủ, giúp Ba Lạc báo thù.
Hắn không tin Ba Lạc đã chết, rõ ràng mới đây hai người còn nói chuyện với nhau, cho dù từ khi bắt đầu nói chuyện cũng không được vui vẻ lắm, nhưng kết quả cũng rất tốt, chính mồm Ba Lạc đã đồng ý với hắn, sẽ thành thật nghe lời không làm loạn, bông nhiên người như thế nào lại chết? Bá Ni không chịu tin, cho đến khi hắn đến kho lạnh của pháp khoa viện, nhìn thấy thi thể của Ba Lạc, khuôn mặt dữ tợn như trước, hắn không thể không tin tưởng, Ba Lạc, thật sự đã chết, chết ở địa phương thật tốt mà ông nội tỉ mỉ lựa chọn, ở thời điểm hắn không biết mà chết đi, hắn cũng không biết là ai đã giết chết Ba Lạc.
Nếu không phải cha đang ở bên cạnh, Ba Ni có thể ngay tại chỗ hủy đi kho lạnh của pháp khoa viện.
Cha con hai người nhận thi thể của Ba Lạc về đến nhà, lúc ấy liền ầm ĩ một trận. Bá Ni khẩn cầu cha điều tra rõ về cái chết của Ba Lạc, cho nhà Tạp Nạp Nhĩ một câu trả lời rõ ràng. Hiểu rõ con không ai bằng cha, bộ dạng hai đứa con chính mình như thế nào, làm cha trong lòng liền rõ ràng, huống chi nghị viện sắp tổ chức một cuộc tuyển cử nhân viên quan trọng, nhà Tạp Nạp Nhĩ không nên gây thêm sóng gió gì, hắn nghĩ sau khi nghị viện đã xác định nhân viên chính thức rồi lại điều tra. Nhưng những tính toán này ở trong mắt Bá Ni, liền trở thành hành động không muốn làm.
Bá Ni tức đến mê muội đầu óc, ném ra một câu, Cha không tra thì con tra liền bước đi, hoàn toàn không để ý đến tiên sinh Tạp Nạp Nhĩ đang quát lớn.
Nhìn bề ngoài, Bá Ni điển hình là kẻ ăn chơi trác táng, trải qua một chuyện như vậy. Làn này Ba Lạc chết, hắn hoàn toàn bỏ đi vẻ ngoài ăn chơi hồn nhiên, lộ ra bộ mặt thật hung tàn ở bên trong, hắn vận dụng tất cả nhân mạch tài nguyên, chỉ vì muốn bắt được tần số theo dõi ở ngục giam Tinh Hải, nhưng Bá Ni phải thất vọng rồi, tần số theo dõi bên trong hệ thống đã hỏng mắt đồng thời cũng đã bị trộm đi rồi.
Sau khi Ba Lạc chết được chín ngày, ban đầu Bá Ni toàn thân tức giận không chỗ phát tiết dần dần tỉnh táo lại, bắt tay vào điều tra chân tướng, lại kéo tơ lột tằm, cuối cùng xác định Ba Lạc chết cùng Diệp Hoài Tây và vị nhị hoàng tử Cố Tử Khung vừa được hoàng đế tuyên bố tìm trở về có liên quan. Hắn nằm ngửa ở trên sô pha, ánh mắt nhìn trần nhà có chút thất thần. Diệp Hoài Tây đến ngục giam Tinh Hải không thể nghi ngờ là muốn cảnh cáo hắn, nhà Tạp Nạp Nhĩ tự nhận với bên ngoài là không thể phá vỡ đã bị người khác tìm ra khuyết điểm, đang có ý đồ nạy mở.
Bá Ni nâng tay thẳng tắp nhắm ngay trần nhà, làm ngón tay bị thương, giống như đứa nhỏ không lớn nói: “Ầm!”
Như đánh trúng khuôn mặt trong tưởng tượng, hắn vui vẻ cười rộ lên: “Diệp Hoài Tây, anh muốn điều tra rõ ràng về tôi, tôi đây liền cho anh một cơ hội, cái giá phải trả chính là mạng của anh, chơi hay không chơi?”
Đuôi lông mày hắn khẽ động, lại vui vẻ tươi cười, giống như là nhận được câu trả lời còn nói: “Được, anh đã đồng ý rồi, tôi đây tuyên bố, trò chơi chính thức bắt đầu. Sống, nhà Tạp Nạp Nhĩ sẽ không còn tồn tại, chết, anh cùng tiểu tình nhân của anh đều phải chết, xuỵt, nghe, bắt đầu rồi.”
Nói xong những lời này, hắn bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể, tươi cười biến mất, từ trong thông tấn khí tìm ra thông tin của Cố đại hoàng tử, đè xuống.
Khi thông tin được kết nối, hình chiếu Cố đại hoàng tử bọc một cái thảm mỏng, vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy xuất hiện ở bên trong, giọng nói không tốt lắm hỏi: “Như thế nào? Thành ý của tôi làm ở ngục giam Tinh Hải còn chưa đủ?”
“Không phải, đại hoàng tử tôn quý có thể lấy thân làm những chuyện mạo hiểm như vậy đã chứng tỏ đủ thành ý, tôi thực vinh hạnh, đồng thời có một chuyện xảy ra khiến tôi rất đau lòng, em trai ruột của tôi Ba Lạc đã chết.” Vẻ mặt của Ba Ni không vui không buồn, như là đau đớn đến cực điểm ngược lại thành chết lặng, Cố Thiên Lung thấy trong lòng liền xẹt qua một dự cảm không tốt, vì tránh cho dự cảm trở thành sự thật, hắn không có mở miệng hỏi.
Cố Thiên Lung không hỏi, không có nghĩa là Bá Ni sẽ buông tha hắn: “Hoàng tử điện hạ tôn quý, tôi nghĩ người còn nhớ ước định của chúng ta.”
Vẻ mặt Cố Thiên Lung căng thẳng, cố gắng bình tĩnh: “Đương nhiên nhớ rõ, nhưng nếu ta nhớ không lầm, ước định phải chờ tới khi Diệp Hoài Tây bị đạp xuống ngựa thì mới có thể thực hiện, trước lúc đó, tôi anh không có liên quan gì, vì sao bỗng nhiên lại liên hệ với tôi?”
“Tôi chờ không kịp.” Bá Ni thật sự nói, thấy vẻ mặt Cố Thiên Lung biến đổi, hắn không chút để ý nở nụ cười, “Chẳng lẽ người không muốn nhanh chóng ngồi lên ngai vàng? Hoàng tử điện hạ, đối thủ cạnh tranh của người đã xuất hiện, nhìn trước mắt, hoàng đế bệ hạ đối với hắn quá mức thiên vị, theo tôi được biết, bệ hạ có ý nguyện tác hợp cho hắn cùng Diệp Hoài Tây. Người nghĩ lại lúc trước người khẩn cầu cùng Diệp Hoài Tây kết hôn, bệ hạ cự tuyệt người như thế nào.”
Cố Thiên Lung không nói chuyện, nhìn vẻ mặt hắn không ngừng biến áo liền biết, trong lòng bị này đã bắt đầu dao động.
Bá Ni mỉm cười, không hổ là đứa con thân sinh của hoàng đế bệ hạ, ngay cả tính tình đa nghi trời sinh này cũng không khác lắm, hắn vì muốn điều chỉnh suy nghĩ của Cố Thiên Lung mà bắt đầu vẽ ra một cái bánh mì loại lớn ở đặt ở trước mặt Cố Thiên Lung.
Thời điểm mười một giờ sáng, phó tướng La Thụy mang theo những văn kiện quan trọng của quân đoàn cùng những nhu yếu phẩm đến nhà hỏi thăm, khi chuông cửa vừa vang lên, La Thụy ở trong lòng chính mình nhắc nhở vô số lần, ví dụ như ở trong nhà thiếu tướng mà thấy Cố nhị hoàng tử, đây là bình thường, dù sao lúc trước hai người cũng cùng nhau trốn khỏi ngục giam Tinh Hải.
Mà khi cửa phòng mở ra, La Thụy nâng mắt nhìn Cố Tử Khung hình như có điều gì đã thay đổi, vẫn là kinh sợ. Kinh sợ kinh sợ phó tướng La Thụy bịt mũi hỏi: “Thiếu tướng đâu?”
La Thụy duỗi dài cổ, thấy Diệp Hoài Tây ngồi ngay ngắn ở trên sô pha xem tin tức, lập tức giống như được bơm thêm dũng khí, thẳng thắt lưng mang theo một đống đồ lớn đi vào.
Sau khi cửa được đóng lại, thanh niên xoay người đi nhà bếp mà cảm giác áp bách vẫn dồi dào, nháy mắt La Thụy giống như thiếu dũng khí kinh sợ đi đến bên người Diệp Hoài Tây, khi tới gần liền ngửi thấy hương vị tin tức tố alpha nồng đậm, hắn giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, đem tất cả đồ vật để lên trên sô pha, sau đó liền nhanh chóng nhảy ra xa: “Thiếu tướng, người…”
“Hử?” Diệp Hoài Tây ngẩng đầu, thấy bộ dạng hắn như lâm đại địch, nhíu mày nói, “Vài ngày không thấy, hành động càng này càng khoa trương.”
“Cho nên em liền đem mọi lửa đạn tập trung đến trên người mình?” Diệp Hoài Tây thở dài, “Cố đồng học, em cảm thấy trong tay em có một quân đoàn Phượng Loan là đủ gây sức ép rồi sao?”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để anh tuổi còn trẻ mà đã trở thành quả phụ.” Cố Tử Khung mở tủ quần áo tìm nửa ngày, chỉ nhìn thấy toàn bộ đều là quân trang, xoay người vẻ mặt vi diệu hỏi, “Anh không có quần áo nào khác sao?”
“Không phải.” Diệp Hoài Tây phủ nhận, chỉ vào một tủ quần áo khác, “Quần áo khác để ở trong tủ đó.”
Cố Tử Khung giơ tay mở ra tủ quần áo đó, quả nhiên liền nhìn thấy quần áo với rất nhiều phong cách khác nhau, xem ra cũng không giống với phong cách thường ngày của Diệp Hoài Tây, chọn đến chọn đi nửa ngày, miễn cưỡng chọn được một bộ quần áo vận động màu trắng. Khi hắn trở lại trước người Diệp Hoài Tây, hắn nghĩ nghĩ nói, “Anh có cảm thấy em rất nóng vội hay không.”
“Sẽ không.” Diệp Hoài Tây nói, “Chỉ cần em cảm thấy hai mươi tuổi kết hôn với anh là không sớm.”
Cố Tử Khung xoay người cởi nút thắt áo ngủ của hắn, nghe vậy dừng tay nở nụ cười: “Nếu có thể, em nghĩ ngày em trưởng thành liền cùng anh kết hôn, điều kiện tiên quyết là anh nguyện ý.”
“Từ từ.” Diệp Hoài Tây đè lại tay hắn đang cởi đến nút thứ ba, “Đi đâu?”
“Không đi đâu, một lát nữa La Thụy sẽ tới đây.” Cố Tử Khung tiếp tục cởi nút thắt, nhìn thấy dấu vết trên người hắn, ánh mắt liền tối sầm lại, hơi thở tràn đây hương vị giống trên người mình, kích thích cảm xúc của hắn, tay cởi nút thắt đều có chút khó khăn. Cố Tử Khung hít sâu vài hơi, đã được hưởng qua sơn trân hải vị, lúc này chỉ được đơn thuần nhìn ngắm, còn có chút cảm giác ngứa ngày, vẫn làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái, nhưng thân thể của Diệp Hoài Tây lại không thể tiếp tục xằng bậy.
“Tê.” Diệp Hoài Tây nâng nhẹ thắt lưng, liền ảnh hưởng đến nửa người dưới, cảm giác đau đớn làm cho hắn nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, thanh âm này vừa ra khiến cho Cố Tử Khung đang giúp hắn thay quần áo cũng phải đỏ lỗ tai, lại nhìn trán thanh niên đầy mồ hôi, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn lên người hắn, con chuyên tâm nhìn tay chính mình, liền khó khăn như vậy giúp hắn mặc quần áo.
Rốt cục cũng mặc quần áo xong, Cố Tử Khung bị gây sức ép cũng ra một thân mồ hôi, vẻ mặt ửng hồng, Diệp Hoài Tây nhìn một hồi nói: “Em thật khẩn trương?”
“Ừ.” Cố Tử Khung gật đầu, “Em hiện tại, những chuyện khẩn trương đều có liên quan đến anh.”
Diệp Hoài Tây trầm mặc một hồi, nghe sói con nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết trả lời như thế nào, đành phải chuyển đề tài: “Bá Ni gần đây đang làm gì?”
“Điều tra quá trình Ba Lạc tử vong.” Cố Tử Khung nói, “Hắn không bắt được tần số theo dõi của ngục giam Tinh Hải, đối với quá trình Ba Lạc tử vong toàn bộ đều nghe những người ở ngục giam nói. Đều là những người đáng thương bị Ba Lạc ức hiếp đã lâu, tụ cùng một chỗ bịa lý do từ chối, chính là bị trọng phạm bắt đi làm thí nghiệm, lúc ấy chủ án điều tra chính là pháp khoa viện, kết quả có thể nghĩ.”
Nếu nói ở liên bang có nơi mà gia tộc Tạp Nạp Nhĩ không thể vươn tay tới, thì phải nói đến pháp khoa viện, nơi này cùng tất cả cơ cấu ở liên bang không giống nhau, nhân viên ở đây tất cả đều từ viện phúc lợi của chính phủ liên bang, loại viện phúc lợi này không có chuyên gia phụ trách, từ ủy ban ra mặt làm việc, từ thời điểm thu nhận phần lớn những đứa nhỏ này đến khi chúng bắt đầu tiếp nhận tri thức pháp luật, cho đến khi chúng tốt nghiệp đại học sẽ thi vào pháp khoa viện. Có thể nghĩ, bối cảnh gia đình những người này sạch sẽ bao nhiêu, gia tộc Tạp Nạp Nhĩ muốn tìm một người để nắm thóp cũng không có.
“Pháp khoa viện kết án ra sao?” Diệp Hoài Tây hỏi.
Cố Tử Khung giúp hắn đi đến phòng khách, cầm lấy đệm để ở trên sô pha, mới để cho hắn ngồi xuống.
“Không có, không thể kết án bởi vì Ba Lạc liên quan đến chuyện Cố Thiên Lung giết chết ngục giam trưởng. Tuy rằng em cung cấp rất nhiều chứng cớ, nhưng bởi vì em là đệ đệ của Cố Thiên Lung, những chứng cơ này liền không đáng tin cậy.” Cố Tử Khung rót cho hắn một chén nước, “Xe huyền phù ở ngục giam Tinh Hải kia, em sẽ cho người mang đến đây.”
“Để ở đó cũng không vấn đề gì.” Diệp Hoài Tây lấy ra thông tấn khí, mở ra một phần văn kiện, thấy tần số văn kiện bên trong, hắn hơi hơi trầm ngâm, “Bệ hạ đã xem qua những tần số này hay chưa?”
Cố Tử Khung đến gần liếc mắt nhìn một cái: “Không có, em không muốn cho hắn biết anh đã đến ngục giam Tinh Hải.”
“Sao?” Diệp Hoài Tây không rõ, vì cái gì?
“Chuyện Ba Lạc nói Cố Thiên Lung giết chết ngục giam trưởng có nhiều chỗ vẫn chưa rõ ràng, hắn nếu biết anh đến ngục giam Tinh Hải, chưa chắc việc này sẽ không giao cho anh. Chuyện án kiện thuốc ức chế đã đủ đắc tội với Bá Ni, khiến hắn hận không thể giết chết chúng ta, nếu thêm một chuyện của Ba Lạc, hắn cho dù trời có sập cũng muốn giết chúng ta chôn cùng với đệ đệ của hắn?” Cố Tử Khung vừa nói, một bên bắt đầu truyền mệnh lệnh cho người của quân đoàn Phượng Loan.
“Hắn biết, cho nên vẫn không buông tha điều tra.” Diệp Hoài Tây đối với Bá Ni không phải hiểu biết rất rõ, nhưng người của gia tộc Tạp Nạp Nhĩ, làm sao lại có thể dễ dàng buông tha như vậy. Hắn nghĩ, Bá Ni khẳng định đang nghĩ làm sao giúp Ba Lạc báo thù.
Diệp Hoài Tây nghĩ rất đúng, từ thời khắc biết được tin Ba Lạc chết, phản ứng đầu tiên của Bá Ni là tìm ra hung thủ, giúp Ba Lạc báo thù.
Hắn không tin Ba Lạc đã chết, rõ ràng mới đây hai người còn nói chuyện với nhau, cho dù từ khi bắt đầu nói chuyện cũng không được vui vẻ lắm, nhưng kết quả cũng rất tốt, chính mồm Ba Lạc đã đồng ý với hắn, sẽ thành thật nghe lời không làm loạn, bông nhiên người như thế nào lại chết? Bá Ni không chịu tin, cho đến khi hắn đến kho lạnh của pháp khoa viện, nhìn thấy thi thể của Ba Lạc, khuôn mặt dữ tợn như trước, hắn không thể không tin tưởng, Ba Lạc, thật sự đã chết, chết ở địa phương thật tốt mà ông nội tỉ mỉ lựa chọn, ở thời điểm hắn không biết mà chết đi, hắn cũng không biết là ai đã giết chết Ba Lạc.
Nếu không phải cha đang ở bên cạnh, Ba Ni có thể ngay tại chỗ hủy đi kho lạnh của pháp khoa viện.
Cha con hai người nhận thi thể của Ba Lạc về đến nhà, lúc ấy liền ầm ĩ một trận. Bá Ni khẩn cầu cha điều tra rõ về cái chết của Ba Lạc, cho nhà Tạp Nạp Nhĩ một câu trả lời rõ ràng. Hiểu rõ con không ai bằng cha, bộ dạng hai đứa con chính mình như thế nào, làm cha trong lòng liền rõ ràng, huống chi nghị viện sắp tổ chức một cuộc tuyển cử nhân viên quan trọng, nhà Tạp Nạp Nhĩ không nên gây thêm sóng gió gì, hắn nghĩ sau khi nghị viện đã xác định nhân viên chính thức rồi lại điều tra. Nhưng những tính toán này ở trong mắt Bá Ni, liền trở thành hành động không muốn làm.
Bá Ni tức đến mê muội đầu óc, ném ra một câu, Cha không tra thì con tra liền bước đi, hoàn toàn không để ý đến tiên sinh Tạp Nạp Nhĩ đang quát lớn.
Nhìn bề ngoài, Bá Ni điển hình là kẻ ăn chơi trác táng, trải qua một chuyện như vậy. Làn này Ba Lạc chết, hắn hoàn toàn bỏ đi vẻ ngoài ăn chơi hồn nhiên, lộ ra bộ mặt thật hung tàn ở bên trong, hắn vận dụng tất cả nhân mạch tài nguyên, chỉ vì muốn bắt được tần số theo dõi ở ngục giam Tinh Hải, nhưng Bá Ni phải thất vọng rồi, tần số theo dõi bên trong hệ thống đã hỏng mắt đồng thời cũng đã bị trộm đi rồi.
Sau khi Ba Lạc chết được chín ngày, ban đầu Bá Ni toàn thân tức giận không chỗ phát tiết dần dần tỉnh táo lại, bắt tay vào điều tra chân tướng, lại kéo tơ lột tằm, cuối cùng xác định Ba Lạc chết cùng Diệp Hoài Tây và vị nhị hoàng tử Cố Tử Khung vừa được hoàng đế tuyên bố tìm trở về có liên quan. Hắn nằm ngửa ở trên sô pha, ánh mắt nhìn trần nhà có chút thất thần. Diệp Hoài Tây đến ngục giam Tinh Hải không thể nghi ngờ là muốn cảnh cáo hắn, nhà Tạp Nạp Nhĩ tự nhận với bên ngoài là không thể phá vỡ đã bị người khác tìm ra khuyết điểm, đang có ý đồ nạy mở.
Bá Ni nâng tay thẳng tắp nhắm ngay trần nhà, làm ngón tay bị thương, giống như đứa nhỏ không lớn nói: “Ầm!”
Như đánh trúng khuôn mặt trong tưởng tượng, hắn vui vẻ cười rộ lên: “Diệp Hoài Tây, anh muốn điều tra rõ ràng về tôi, tôi đây liền cho anh một cơ hội, cái giá phải trả chính là mạng của anh, chơi hay không chơi?”
Đuôi lông mày hắn khẽ động, lại vui vẻ tươi cười, giống như là nhận được câu trả lời còn nói: “Được, anh đã đồng ý rồi, tôi đây tuyên bố, trò chơi chính thức bắt đầu. Sống, nhà Tạp Nạp Nhĩ sẽ không còn tồn tại, chết, anh cùng tiểu tình nhân của anh đều phải chết, xuỵt, nghe, bắt đầu rồi.”
Nói xong những lời này, hắn bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể, tươi cười biến mất, từ trong thông tấn khí tìm ra thông tin của Cố đại hoàng tử, đè xuống.
Khi thông tin được kết nối, hình chiếu Cố đại hoàng tử bọc một cái thảm mỏng, vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy xuất hiện ở bên trong, giọng nói không tốt lắm hỏi: “Như thế nào? Thành ý của tôi làm ở ngục giam Tinh Hải còn chưa đủ?”
“Không phải, đại hoàng tử tôn quý có thể lấy thân làm những chuyện mạo hiểm như vậy đã chứng tỏ đủ thành ý, tôi thực vinh hạnh, đồng thời có một chuyện xảy ra khiến tôi rất đau lòng, em trai ruột của tôi Ba Lạc đã chết.” Vẻ mặt của Ba Ni không vui không buồn, như là đau đớn đến cực điểm ngược lại thành chết lặng, Cố Thiên Lung thấy trong lòng liền xẹt qua một dự cảm không tốt, vì tránh cho dự cảm trở thành sự thật, hắn không có mở miệng hỏi.
Cố Thiên Lung không hỏi, không có nghĩa là Bá Ni sẽ buông tha hắn: “Hoàng tử điện hạ tôn quý, tôi nghĩ người còn nhớ ước định của chúng ta.”
Vẻ mặt Cố Thiên Lung căng thẳng, cố gắng bình tĩnh: “Đương nhiên nhớ rõ, nhưng nếu ta nhớ không lầm, ước định phải chờ tới khi Diệp Hoài Tây bị đạp xuống ngựa thì mới có thể thực hiện, trước lúc đó, tôi anh không có liên quan gì, vì sao bỗng nhiên lại liên hệ với tôi?”
“Tôi chờ không kịp.” Bá Ni thật sự nói, thấy vẻ mặt Cố Thiên Lung biến đổi, hắn không chút để ý nở nụ cười, “Chẳng lẽ người không muốn nhanh chóng ngồi lên ngai vàng? Hoàng tử điện hạ, đối thủ cạnh tranh của người đã xuất hiện, nhìn trước mắt, hoàng đế bệ hạ đối với hắn quá mức thiên vị, theo tôi được biết, bệ hạ có ý nguyện tác hợp cho hắn cùng Diệp Hoài Tây. Người nghĩ lại lúc trước người khẩn cầu cùng Diệp Hoài Tây kết hôn, bệ hạ cự tuyệt người như thế nào.”
Cố Thiên Lung không nói chuyện, nhìn vẻ mặt hắn không ngừng biến áo liền biết, trong lòng bị này đã bắt đầu dao động.
Bá Ni mỉm cười, không hổ là đứa con thân sinh của hoàng đế bệ hạ, ngay cả tính tình đa nghi trời sinh này cũng không khác lắm, hắn vì muốn điều chỉnh suy nghĩ của Cố Thiên Lung mà bắt đầu vẽ ra một cái bánh mì loại lớn ở đặt ở trước mặt Cố Thiên Lung.
Thời điểm mười một giờ sáng, phó tướng La Thụy mang theo những văn kiện quan trọng của quân đoàn cùng những nhu yếu phẩm đến nhà hỏi thăm, khi chuông cửa vừa vang lên, La Thụy ở trong lòng chính mình nhắc nhở vô số lần, ví dụ như ở trong nhà thiếu tướng mà thấy Cố nhị hoàng tử, đây là bình thường, dù sao lúc trước hai người cũng cùng nhau trốn khỏi ngục giam Tinh Hải.
Mà khi cửa phòng mở ra, La Thụy nâng mắt nhìn Cố Tử Khung hình như có điều gì đã thay đổi, vẫn là kinh sợ. Kinh sợ kinh sợ phó tướng La Thụy bịt mũi hỏi: “Thiếu tướng đâu?”
La Thụy duỗi dài cổ, thấy Diệp Hoài Tây ngồi ngay ngắn ở trên sô pha xem tin tức, lập tức giống như được bơm thêm dũng khí, thẳng thắt lưng mang theo một đống đồ lớn đi vào.
Sau khi cửa được đóng lại, thanh niên xoay người đi nhà bếp mà cảm giác áp bách vẫn dồi dào, nháy mắt La Thụy giống như thiếu dũng khí kinh sợ đi đến bên người Diệp Hoài Tây, khi tới gần liền ngửi thấy hương vị tin tức tố alpha nồng đậm, hắn giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, đem tất cả đồ vật để lên trên sô pha, sau đó liền nhanh chóng nhảy ra xa: “Thiếu tướng, người…”
“Hử?” Diệp Hoài Tây ngẩng đầu, thấy bộ dạng hắn như lâm đại địch, nhíu mày nói, “Vài ngày không thấy, hành động càng này càng khoa trương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook