Đại học Thánh Tây Nhĩ nằm ở phía đông Tắc Bá Thản, cách cục quản lý dân cư ở phía nam nửa giờ đi xe. Trong quá trình xe huyền phù chạy, Diệp Hoài Tây cũng không làm chuyện gì, trầm tĩnh suy nghĩ. Người đang ở thời điểm ngẩn người, sẽ không nghiêm khắc với suy nghĩ của mình, giống như là đóa hoa bị gió thổi loạn, theo gió mà động, suy nghĩ đến chỗ sâu nhất của đáy lòng chủ nhân, đó là bí mật không dễ dàng cho người khác nhìn thấy.

Bí mật của Diệp Hoài Tây rất nhiều, nhiều đến mức hắn cảm thấy chỉ cần mình lơ đáng nói một câu, liền có thể tiết lộ chuyện không muốn cho người khác biết. Bởi vì có quá nhiều bí mật, sợ hãi bị người biết được mà lọt vào uy hiếp, cho nên hắn lựa trọn trầm mặc ít lời. Họa từ miệng mà ra hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, không muốn biến bản thân mình trở thành một thí nghiệm ở trong đó.

Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên nghĩ quản làm gì đến những kết cục bị thảm do họa từ miệng mà ra, nghĩ muốn tùy tiện tìm một chỗ tìm một người, đem những bí mất ở trong lòng hai mươi mấy năm thống khoái nói hết ra, chẳng sợ không có ai nghe cũng tốt, chỉ cần cho hắn một chỗ. Loại cảm xúc này rất mạnh lại không rõ ràng, thời gian chuẩn bị cũng không cho Diệp Hoài Tây, mãnh liệt từ dưới đáy lòng hắn trào lên, dần dần nuốt trọn lý trí kiêu ngạo của hắn, có xúc động muốn thả ra những kiềm chế nhiều năm nay.

Hắn không đem cái hồ sơ đăng kí ở cục quản lý dân cư để ở trong lòng, nhưng không có cách nào tránh được những vẫn đề trong đó câu ra một chút phiền toái, từ những phiền toái nhỏ này khiến hắn nhiều lần nghĩ đến thanh niên ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ kia.

Lời nói của thanh niên khiến người ta không thể nắm bắt được, còn có nhìn thì như hợp lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có một đống sơ hở, đều làm cho Diệp Hoài Tây để ý khắp nơi. Mấy ngày qua, Diệp Hoài Tây không chỉ một lần nhớ tới Cố Tử Khung, đa số thời gian thời gian đều là suy nghĩ đến động cơ của hắn, có một phần cực nhỏ sẽ suy nghĩ bọn họ có còn gặp lại hay không. Cho đến vài giây trước, hắn muốn tìm một người lắng nghe, trong đầu thế nhưng hiện lên thân ảnh của Cố Tử Khung, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy may mắn.

Đợi suy nghĩ kĩ càng hơn, Diệp Hoài Tây rốt cục không thể không thừa nhận, lúc trước tự hỏi về động cơ của Cố Tử Khung chẳng qua là muốn che dấu, che dấu cảm giác cấp bách muốn gặp lại Cố Tử Khung ở dưới đáy lòng hắn.

Cảm giác này đối với Diệp Hoài Tây mà nói, thực mới mẻ. Chỉ là nghĩ hai người có khả năng gặp lại nhau, tâm trạng hắn liền cảm thấy phơi phới, nhưng nghĩ đến hai người có khả năng chỉ có một lần gặp mặt kia thôi, trong lòng hắn liền nổi lên chua xót, chua xót không quá rõ ràng, đem tâm trạng phơi phơi lúc trước bao phủ, trộn lẫn cùng một chỗ trở nên có chút ê ẩm cùng ngọt ngào, cực giống năm mười tám tuổi hắn nhậm chức vụ, ở tinh cầu xa xôi ăn qua một loại quả dại, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ hình dạng của trái cây kia, còn có hương vị của nó nữa, cùng hương vị ở trong lòng hắn giống nhau như đúc.

Diệp thiếu tướng chưa bao giờ nếm thử tình yêu trong cuộc đời bị cảm giác ở trong lòng cuốn hút đến nửa ngày mới lấy lại lý trí. Có lý trí kết quả thanh âm ở dưới đáy lòng cũng không tìm được đáp án, mà là cảm thấy thẹn khi lựa chọn trốn tránh, quyết định này khiến cho Diệp Hoài Tây cảm thấy rất mất mặt, cũng không có cách nào, hắn không có cách nào đem chuyện này nói cho người khác nghe. Dù sao chuyện này nói ra cũng rất là phóng đãng, hắn cảm thấy không nói cho bất cứ ai là cách tốt nhất.

Trong khoảng thời gian thả lỏng suy nghĩ xe huyền phù đã gần tới nơi, lúc này bắt đầu giảm tốc độ, đại biểu cho đã tới đại học Thánh Tây Nhĩ.

Diệp Hoài Tây thu hồi cảm xúc lung tung của bản thân, mang lại chiếc mặt nạ lãnh khốc của thiếu tướng liên bang, cả người giống như là một vũ khí lạnh. Trường Thánh Tây Nhĩ rất nổi danh ở liên bang, đại học quân sự có bằng cấp cao nhất, trình độ ra vào khống chế nghiêm khắc giống như trình độ nổi danh của hắn, đều khiến người ta hy vọng nhưng lại không dám tiến lên. Trí năng nhân tạo ở cửa quét hình xe huyền phù của Diệp Hoài Tây thấy chứng nhận xuất nhập với quyền hạn cao nhất, bạch quang trên không trung chợt lóe, tiếng vang của máy móc vang lên: “Diệp giáo thụ, hoan nghênh trở về.”

Xe huyền phù không dừng nửa phút nhanh chóng chạy vào bên trong, ánh mắt Diệp Hoài Tây quét ra phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt hơi hiện lên vài phần mệt mỏi không thể nhận ra, đó là cảm giác thoái mái chỉ khi về nhà mới có. Thánh Tây Nhĩ đối với Diệp Hoài Tây, giống như là một ngôi nhà. Ở trong này, hắn vượt qua thời kì thành xuân rung động ngây thơ, dần dần trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Trí năng nhân tạo quét hình truyền đến cho bảo an, tiểu độ trưởng vừa nhìn thấy bộ đồng phục được quét hình, bên trong là nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn tú đúng là Diệp thiếu tướng thời gian này khiến cho quang võng tinh phong huyết vũ, vỗ đùi kích động nói: “Mau mau mau, nói cho Áo Nhĩ chủ nhiệm, Diệp giáo thụ đã trở lại.”

Tiểu bảo an vừa nghe, sao dám chậm trễ, lập tức đi thông báo cho Áo Nhĩ chủ nhiệm, cung kinh đem chuyện Diệp Hoài Tây trở về nói ra. Hình ảnh ba chiều của Áo Nhĩ chủ nhiệm cũng kích động giống như với tiểu đội trưởng, nói còn chưa nói xong liền cắt đứt thông tin, vẻ mặt hưng phần cằn nhằn muốn đi tìm Diệp Hoài Tây, miệng lải nhải nói, hắn phải đi xem một gốc cây đa tài mà hắn đã tìm kiếm nhiều năm.

Diệp Hoài Tây biết chính mình bước vào trường học, không vượt quá mười phút, Áo Nhĩ sẽ tìm đến hắn. Áo Nhĩ Francis ở đại học Thánh Tây Nhĩ là một truyền kì, ý tứ đơn thuần trên mặt chữ, từ nhỏ một đường học đến đại học nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, tuổi còn trẻ đã có học vị lưu giáo nhâm giáo, dựa vào bản lĩnh của Áo Nhĩ có thể dành được một vị trí ở quân bộ, đáng tiếc hắn lại không có trí hướng này, một lòng muốn làm người làm vườn vất vả cần cù, vì liên bang đào tạo ra vô số quân nhân. Hắn cũng là kế thừa của Áo Nhĩ.

Như vậy, Áo nhĩ không thể nghi ngờ là vĩ nhân vô tư kính dâng tinh thần, nhưng mọi người ở Thánh Tây Nhĩ đều biết vị vĩ nhân này thích gì, thì chính là mầm tốt Diệp Hoài Tây gặp ai hắn cũng khoe ra. Đương nhiên, trước đây Diệp Hoài Tây cũng nghe hắn khoe về những người khác, sau này khi Diệp Hoài Tây tốt nghiệp, ở trong một đám đệ tử trổ hết tài năng, vì liên bang lập được kì công, một đường thăng chức lên làm thiếu tướng, vì năng lực quân sự quá mức xuất sắc nên cũng lấy được tên giáo thụ ở Thánh Tây Nhĩ, có tư cách giảng bài.

Từ khi đó bắt đầu, vĩ nhân Áo Nhĩ liền thay đổi, không hề lấy Diệp Hoài Tây khoe khoang là tư bản, mà là tìm cách khích lệ Diệp Hoài Tây trở thành ngươi nối nghiệp của hắn, cách khích lệ chính là tìm một mầm tốt kích thích Diệp Hoài Tây.

Phần đông dân cư liên bang, không thiếu những alpha vĩ đại, nhưng trên thế giới này chỉ có một Diệp Hoài Tây. Bất luận Áo Nhĩ dạy như thế nào, những người đó đều kém hơn so với Diệp Hoài Tây, luôn cảm thấy có vài phần kém hơn.

Diệp Hoài Tây am hiểu rõ nhất chính là tính cách lão sư của mình, lần này rời đi Tắc Bá Thán trở về đã qua bốn tháng, hắn cảm thấy Áo Nhĩ đã tìm được người để khoe ra, không biết ai lại may mắn như vậy.

Xe huyền phù ngừng ở phía sau nhà trọ của các đạo sư, địa phương này được cố ý chỉnh sửa làm thành một ngưng tràng, có thể là muốn cung cấp chất lượng cuộc sống tốt một chút cho các giáo sư, ngưng tràng không trụi lủi như những địa phương khác, bốn phía được bao phủ bởi một màu xanh biết, màu sắc rực rỡ cao đến nửa người, một năm bốn mùa đều muôn hồng nghìn tía, thường thường kinh hỉ ngoài ý muốn nếu muốn giấu ở trong đó sẽ không ai nhìn thấy, ví dụ như làm nhục những người sức yếu.

Hôm nay Diệp Hoài Tây cũng rất trùng hợp gặp được một màn này.

Xe huyền phù còn chưa đi được vài thước, chợt nghe thấy một giọng nói uy hiếp: “Nhanh lên, đem thẻ tinh tạp của mày cho tao, đừng tưởng rằng có Áo Nhĩ chủ nhiệm làm giáo sư, là có thể ngang tàng ở trong trường học, tao nói cho mày biết, năng lực của Áo Nhĩ chủ nhiệm chỉ ở trong trường học thôi, nếu ra khỏi trường học? Ca tao chính là tâm phúc của Diệp thiếu tướng, mày nếu không phối hợp, tao liền….”

“Mày liền như thế nào?” Người bị uy hiếp cười nhẹ hỏi.

Diệp Hoài Tây muốn tiến lên một bước liền dừng lại, hơi hơi nheo lên mắt phượng, nghĩ thầm rằng: Âm thanh này thật quen tai khiến lỗ tai hắn đều nóng lên.

“Tao dám đưa, Mày dám cầm không?” người nọ mỉm cười thản nhiên nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương