Hắc Yến Nhi nhìn từng người một rời đi mình. Bàng hoàng, trống rỗng. Nàng nhìn từng người đi qua mình lạnh lùng liếc mắt và có 1 vài người chỉ chỏ nói xấu.

Tại sao lại thất bại?
Tại sao lại bất ngờ như thế?
Tại sao ông trời lại không giúp tôi?

Tại sao? Tại sao? Nàng cũng không biết nữa.

AAAAAAAA

Nàng ôm đầu ngồi thụp xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không thể được! Không thể thất bại được. Mọi thứ quá hoàn hảo. Không được! Không được....
Hắc Yến Nhi ngồi đó, mắt đỏ ngầu, không ngừng hằm hè. Trông nàng ta bây giờ không khác 1 con cẩu lên cơn điên dại. 1 người y tá thấy vậy liền động lòng thương xót đến gần nâng nàng ta dậy:
- Cô ơi! Sàn nhà rất lạnh. Cô mau ngồi dậy đi.
Đáp lại sự tốt bụng của người y tá là thái độ cục cằn của nàng ta:
- Cô tránh xa tôi ra. Các người tránh xa tôi ra. Đi ra đi. Đừng động vào tôi. Đừng động vào tôi. Tôi không cần ai hết. Nhuận Nhi? Nhuận Nhi của tôi đâu rồi?
Nàng ta tóm lấy cổ áo người y tá:
- Mau nói cho tôi biết Nhuận Nhi của tôi đâu? Các người đưa nó đi đâu rồi?
- Cô bình tĩnh đi! Cô nói cho tôi biết Nhuận Nhi là ai tôi mới tìm được cho cô chứ?
Hắc Yến Nhi buông lỏng cổ tay rồi vừa lắc đầu điên dại rồi chạy đi:
- Không! Không! Tôi phải tìm Nhuận Nhi. Tôi phải tìm nó.
Người y tá thở phào nhíu mày:
- Đúng là tội nghiệp! Trẻ như vậy mà lại bị điên.
Lam Duẫn Ninh đang ở trong phòng của bà nội với mọi người. Lam lão phu nhân chỉ vì tuổi già kích động nên ngất xỉu nên Lam gia ai nấy đều nhẹ nhõm.
- Bà nội! Lần sau bà không được dọa con nữa nha. Mọi người lo lắm đấy.

- Bà xin lỗi. Ngưng Nhi thế nào rồi con. Con bé mới mất con nên con phải ở bên cạnh chăm sóc con bé mới đúng. Mau đi đi bà già này ở với con trai và con dâu là được.
Lam Duẫn Ninh giả vờ đau khổ:
- Bà nội không thương Ninh Nhi nữa! Ninh Nhi buồn, Ninh Nhi khóc.
Mọi người phì cười, riêng lão phu nhân thì đánh nhẹ vào lưng cô:
- Thằng quỷ! Dám chọc bà nội. Bà không thương ngươi nữa. Mau đi đi.
- Vậy con đi đây. Con đi thật đấy? Con đi nha. Không ai giữ con lại sao?
Tất cả đều lắc đầu, Lam Duẫn Ninh đen mặt.
- Hanh!- cô đang định bước đi thì

RẦM

- A! Ai vậy?- Liễu Nhược Y giật mình.
Bước vào cửa là Hắc Yến Nhi đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, bộ dạng nhếch nhác. Trông nàng ta khác hẳn với vẻ cao sang lúc trước. Lam Duẫn Ninh lạnh lùng:
- Cô đến đây làm gì? Cô gây sóng gió cho gia đình tôi chưa đủ hay sao?

HỤYCH

Cả 2 đầu gối của nàng ta va chạm với sàn nhà lạnh lẽo. Thê thảm lết đến gần Lam Duẫn Ninh:
- Duẫn Ninh! Làm ơn! Làm ơn hãy cứu Nhuận Nhi. Nó chỉ là 1 đứa trẻ. Nó là con tôi. Làm ơn! Hãy cứu nó.
Cô hất đôi bàn tay đang ôm lấy chân mình:
- Hắc Nhuận không có lỗi nhưng người có lỗi là cô. Nếu cô là mẹ ruột nó thì đáng lí ra cô nên yêu thương nó chứ không nên lấy nó làm quân cờ mưu cầu lợi lộc và không được lừa dối nó rằng tôi là cha nó. Cô nên nói thật rằng cha Hắc Nhuận đã không còn trên đời nữa.
Hắc Yến Nhi ngạc nhiên, môi run run:
- Tại sao? Tại sao anh biết cha Nhuận Nhi đã chết?
- Cha của Hắc Nhuận là Bạch Mao đã chết cách đây 2 năm. Và người có thể cứu được Hắc Nhuận chỉ còn Bạch Miêu nhưng hắn cũng đã chết rồi. Cô đã gặp báo ứng rồi Hắc Yến Nhi. Cô mau đi khỏi đây. Có cô ở đây bà nội tôi không thể an dưỡng được.

Lam lão phu nhân chán ghét:
- Cô mau cút khỏi Lam gia. Đồ đạc của cô và những thứ tôi cho cô, cô có thể mang đi hết. Coi như là tôi làm phước bố thí cho 1 con kí sinh trùng. Cô đi mau lên. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Đi ngay!
Lam Duẫn Ninh vội vàng trấn tĩnh:
- Bà nội bình tĩnh đi. Con sẽ đuổi cô ta khỏi đây. Bà bình tĩnh.
- Con mau đuổi cô ta đi. Nhìn thấy cô ta là bà lại chướng tai gai mắt.
- Được rồi được rồi.
Nói rồi cô quay sang Hắc Yến Nhi:
- Cô đi nhanh lên đi. Đừng để tôi phải nặng tay với nữ nhân.
Hắc Yến Nhi đau khổ đứng dậy, do quỳ quá lâu nên nàng ta bị lảo đảo ngã xuống đất. Lam Duẫn Ninh thương hại đi đến đỡ cô ta dậy thì lão phu nhân quát cô:
- Ninh Nhi! Con đỡ cô ta làm gì? Loại rắn độc này không nên lại gần kẻo nó cắn mình.
Cô không nói gì mà đưa cô ta ra ngoài cửa:
- Cô đi đi. Tôi sẽ không kiện cô lên tòa nhưng cô đừng làm việc ác nữa. Trở về chỗ nào sống yên ổn và tìm cho mình 1 người thấu hiểu bản thân để an tâm dựa vào.

KÉT~ CẠCH

Cánh cửa khép lại như tương lai giàu sang của Hắc Yến Nhi tan biến. Người ta nói:" Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" và Hắc Yến Nhi cũng là 1 loại người như vậy. Khuôn mặt vặn vẹo thật xấu xí:
- Khốn kiếp Lam Duẫn Ninh! Ta không có được ngươi thì không ai có được ngươi. Ta sẽ đạp đổ hết. HAHAHAHA.
Vừa đi vừa cười man rợ khiến mọi người trong bệnh viện đều sợ hãi không dám đến gần. Lên xe taxi về nhà cha là Hắc Cẩu, Hắc Yến Nhi thấy 1 mảnh hoang tàn, đổ nát. Vội vàng lấy điện thoại gọi cho cha nhưng đáp lại là tiếng chuyên nghiệp của tổng đài:
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không lên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.....
Bực bội tắt điện thoại, chửi thề:
- Mẹ kiếp! Lão cha đần của mình đi đâu không biết.
Vừa nói xong liền có 1 tên gầy gò, da xanh tái do hút quá nhiều thuốc phiện. Hắn khệnh khạng đi đến chỗ nàng ta, đưa bàn tay xương xẩu vuốt mặt nàng:
- Uy! Đây không phải là Hắc đại tiểu thư sao? Ăn sung mặc sướng ở Lam gia chưa đủ sao mà phải về đây? Hay tên công tử bột nhà họ Lam không thỏa mãn được cô? HAHAHA.

Đẩy bàn tay xấu xí đang làm loạn trên mặt mình:
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi mặt tao.
Tên kia không bỏ mà còn kệch cỡm trêu đùa:
- A ha! Cô cũng biết bẩn thỉu sao? Lúc cô để bàn tay của thằng Bạch Mao sờ soạng thì không thấy bẩn thỉu. Đồ đàn bà dâm đãng như cô thì có chết bản tính vẫn thế. Cha cô và cô là 1 lũ khốn nạn. Hắn bắt chúng tôi làm việc cho hắn nhưng các người đối xử với chúng tôi như những con chó vậy. Ti tiện, bần hèn, bẩn thỉu. Nhưng mà bây giờ sẽ không thế nữa vì cha cô đã bị bọn chó săn mời đi ăn cơm tù rồi. Cô không còn ai che chở cho nữa đâu. Vậy nên hôm nay chúng tôi phải đòi lại công sức, không nhiều thì cũng ít. Anh em đâu! Hôm nay có mồi ngon.
Hắn vừa dứt lời thì ở các xó xỉnh đen bẩn đi ra rất nhiều tên xăm trổ đầy mình, xanh xao, vàng vọt. Hắc Yến Nhi hoảng hốt:
- Các người định làm gì tôi. Mau tránh ra đi.
Nhưng sức mạnh của 1 nữ nhân đâu bằng mười mấy nam nhân.

XOẸT

Tiếng vải vóc bị xé nát rồi đau đớn từ hạ thể truyền đến não bộ. Không phải là 1 dị vật mà nhiều dị vật hành hạ trên cơ thể Hắc Yến Nhi.
- Đại ca! Miệng ....ha của cô....ta......ha..... sướng quá!
- Tiểu huyệt của..... nó...... cũng.... ấm.... không còn.....trinh.... mà khít quá...ha.
Hắc Yến Nhi không ngừng bị dày vò, dù nàng ta có kêu gào cầu cứu nhưng không có ai cả. Kêu khóc mỏi mệt, đôi mắt đục ngầu vô hồn, thân thể mềm oặt đổ ập xuống. Nhưng bọn chúng đâu tha cho nàng, chúng tiếp tục hành hạ nàng. Người này ra thì người kia lại vào. Cứ thế diễn ra cho đến khi bọn chúng phát hiện Hắc Yến Nhi mắt trợn trừng, miệng sủi bọt mép trắng xóa. 1 trong bọn chúng đưa tay đến gần mũi của nàng ta:
- Đại ca! Ả chết rồi.
- Chết rồi? Mau giải tán. Phi tang xác ả ta đi. Vứt vào đống phế thải kia kìa. Nhanh lên.
Thân xác không mảnh vải che thân của Hắc Yến Nhi bị vứt bỏ không thương tiếc vào đám phế thải. Cái xác vẫn trợn mắt như không cam tâm cuộc sống của mình lại kết thúc 1 cách dơ bẩn như vậy. Màn đêm buông xuống, cái xác chìm vào bóng tối vô tận ở nơi bẩn thỉu.

Sở Thiên Ngưng và Lam lão phu nhân xuất viện đã được 1 tuần. Từ ngày về nhà, lão phu nhân thân thiết với Sở Thiên Ngưng hơn cả Lam Duẫn Ninh làm cô ghen tị đỏ mắt. Lão phu nhân sau mọi chuyện xảy ra liền 1 mực muốn về dưới miền quê thanh tĩnh để sống. Dù có lưu luyến nhưng ngày chia tay cũng đến. Lam Duẫn Nhân cho xe riêng đưa mẹ về nhà, trước khi lên xe, lão phu nhân nắm lấy tay Sở Thiên Ngưng đưa cho nàng 1 nửa khối ngọc khắc hình phượng:
- Ngưng Nhi! Nửa khối ngọc hình phượng này với nửa khối ngọc hình rồng của Ninh Nhi là 1 khối hoàn chỉnh. Đây là bảo vật tổ tiên truyền lại cho con trai trưởng và con dâu trưởng của Lam gia. Lam gia có phúc mới có được con làm dâu. Từ bây giờ mọi chuyện bà nhờ con quản lí. Cả thằng nhóc Ninh Nhi cũng nhờ con nốt. Nó tuy có chút nóng nảy, hiếu thắng nhưng rất tốt bụng, biết quan tâm, yêu thương người. Bà mong 2 đứa thật hạnh phúc và sớm cho bà ôm tằng tôn. Bà già này sắp gần đất xa trời mất rồi!
Sở Thiên Ngưng cũng nắm chặt tay bà:
- Bà nội nói gì vậy? Bà nội phải sống thật khỏe chứ. Nếu không khỏe sao bà ôm được tiểu tằng tôn đây!
1 câu nói của Sở Thiên Ngưng khiến nàng và Lam Duẫn Ninh ở bên cạnh đỏ mặt. Lão phu nhân nhìn đôi trẻ xấu hổ, tủm tỉm cười rồi lên xe trở về.

- Ai! Chán quá đi mất thôi! Lão cha vẫn chưa cho mình trở lại quân doanh. Cả lão mẹ nữa, 40 tuổi mà cứ như thiếu nữ 20 tuổi. Ngày nào cũng lôi kéo con dâu đi shopping quên giờ giấc. Còn Sở Thiên Ngưng, càng nghĩ càng bực mình, mang tiếng là vợ hiền mà không bồi tiếp chồng hôm nào chỉ đi với mẹ chồng. Mình sắp thành bộ xương khô ở nhà mắt thôi.
Lam Duẫn Ninh buồn bực xuống lầu, vừa vào bếp đã gặp Lôi quản gia đang pha trà, cô bước lại gần:
- Lôi quản gia, mẹ tôi đã đi mua sắm về chưa vậy?
Lôi quản gia dù là người làm lâu nhất và lớn tuổi trong nhà, được mọi người kể cả Lam Duẫn Nhân kính nể như bậc trưởng bối nhưng ông không vì thế mà làm kiêu, rất cung kính đối với Lam Duẫn Ninh:

- Phu nhân cùng thiếu phu nhân đã về được 1 giờ thưa thiếu gia. Phu nhân đã đi dự buổi trà chiều cùng các vị phu nhân khác còn thiếu phu nhân thì lại đến tập đoàn S thị làm việc.
Cô trầm ngâm:
- Vậy à! Lôi quản gia ông báo lại với mẹ tôi khi bà ấy về rằng tôi ăn ở bên ngoài với Thiên Ngưng. Còn bây giờ tôi đến S thị đây.
- Vâng thưa thiếu gia.
- Cảm ơn ông.
- Không có gì. Đây là bổn phận của tôi.
Lam Duẫn Ninh vui vẻ lên phòng thay đồ. Cô đứng soi gương mà không ngừng tự luyến:
- Trời đất! Ai mà soái thế này. Mặc sơmi trắng như soái ca học đường. Với độ đẹp hoàn hảo thế này bảo sao hoa đào luôn nở.
Nhìn đồng hồ đã thấy hết giờ tự khen mình, cô vội vã xuống bảo tài xế của Lam gia- Lôi Tiến- Cháu trai của Lôi quản gia chở mình đến S thị. Bánh xe chuyển động đưa Lam Duẫn Ninh đến nơi làm việc của Sở Thiên Ngưng. Xe dừng lại trước cửa S thị, Lam Duẫn Ninh không mấy ngạc nhiên vì ở Trái Đất cô đã nhìn chán mấy tòa cao ốc này rồi. Dặn Lôi Tiến không phải đón mình, cô bước chân vào cánh cửa S thị. Lam Duẫn Ninh đang không biết đi đằng nào thì nhân viên lễ tân xinh đẹp chuyên nghiệp nở nụ cười:
- Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ngài?
Lam Duẫn Ninh thành thật trả lời:
- Tôi muốn tìm Sở Thiên Ngưng.
Nhân viên lễ tân không hề ngạc nhiên vì Sở tổng của họ luôn được các doanh nhân, thế gia công tử,..... muốn gặp, tặng hoa hay mời ăn cơm nên nở nụ cười:
- Ngài muốn tìm Sở tổng. Vậy ngài có hẹn trước không vậy?
Lắc đầu." Chồng gặp vợ mà cũng phải hẹn trước sao? Cái gì vậy?"- Lam Duẫn Ninh thổ tào.
- Nếu không đặt trước vậy xin hãy ngồi đợi ở đây đến khi Sở tổng ra về thì ngài có thề gặp. Còn bây giờ Sở tổng đang tiếp 1 đối tác quan trọng của S thị nên chắc không có thời gian rảnh cho ngài đâu.
Gật đầu." Chuyện này là sao? Thời gian rảnh cho chồng mà vợ cũng không có!"- Lam Duẫn Ninh bực bội.
Cô bước lại gần và ngồi chờ trên ghế. Có rất nhiều nữ nhân viên đi qua hướng cô nở nụ cười. Cô cũng không tiếc nở nụ cười với họ khiến nhiều nữ nhân gần đó đỏ mặt, suy tim vì độ dễ thương của nam thần. Ngồi đợi mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy Sở Thiên Ngưng, Lam Duẫn Ninh nhíu mày:
- Tiếp đối tác gì mà lâu như vậy vẫn chưa xong.
Đúng lúc cô than thở thì âm thanh của nhiều tiếng giày tiến lại gần. Lam Duẫn Ninh thấy Sở Thiên Ngưng đang bắt tay 1 người nam nhân cũng khá trẻ, vì khoảng cách hơi xa nên cô không nhìn rõ mặt đối phương. Họ tiến lại gần cửa công ty thì cô nghe thấy tiếng người nam nhân lúc nãy:
- Ngưng Nhi! Để chúc mừng sự hợp tác của chúng ta hay để tối nay anh mời em đi ăn cơm.
- Dương tổng! Xin anh xưng hô đừng quá thân thiết như thế. Tôi đã xuất giá nếu anh xưng hô như vậy mọi người sẽ đàm tiếu không hay về 2 chúng ta. Anh cũng biết nhà chồng tôi có thế lực như thế nào rồi đấy.
Dương Kiên giận tím mặt. Ai chẳng biết Lam gia nắm giữ quyền hành về mọi mặt của Cố quốc: đứng đầu về quân sự, đứng đầu về thương nghiệp-kinh tế, đứng thứ 2 về chính trị sau Cố gia nắm giữ quyền Tổng thống. Ngoài ra ở các ban, bộ, ngành đều có người của Lam gia đào tạo. Ai dám đụng vào Lam gia quả thật chán sống. Nén lại sự tức giận, Dương Kiên thân sĩ mời Sở Thiên Ngưng:
- Tôi xin lỗi, Sở tổng. Vậy hôm nay để tôi mời đối tác của mình là Sở tổng đây 1 bữa cơm được không?
Chưa kịp để Sở Thiên Ngưng trả lời thì Lam Duẫn Ninh đã chen vào:
- Xin lỗi nhưng hôm nay Ngưng Nhi sẽ đi ăn cơm với tôi.
Cô lên tiếng và bước lại gần đối diện với hắn. Cô sửng sốt vì Dương Kiên rất giống 1 người- tình địch của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương