Âu Tuấn liếc cô một cái, khóe môi cong cong, xem ra rõ ràng là lão gia nhà họ Giãn không thể nuôi cô thành một cô bé dịu dàng ngoan ngoãn.

Con cái luôn càng đánh càng lì lợm, cô gái từ nhỏ đã bị đánh, nội tâm bên trong chắc chắn không phải là khuôn mẫu thục nữ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Bên trong cánh cửa có một bà lão đang đứng, đầu bạc dài đến ngang vai được chải chuốt chỉnh tề, khoác lên mình bộ áo dài cách tân, trên cổ đeo một viên ngọc bội, vành tai đeo đôi khuyên bằng ngọc bội thủy tinh, trong tay vê một chuỗi hạt tràng.

Mặt mày nhu thuận, dung mạo thanh tú khí chất dịu dàng, đây là một bà lão vô cùng xinh đẹp.

Thoạt nhìn như đang đi ra ngoài thôn Giang Nam Thủy.
Đó là bà của Âu Tuấn, bà Doãn Mộ Hoa.
Vừa nhìn thấy Giản Linh, bà ấy liền mỉm cười, lông mày ôn nhuận chau lại, cười nói: “Con gái thứ năm của nhà họ Giản đúng không? Ta đã biết con sẽ tới đây mà…”

Giản Linh nghe bà nói những lời này, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Theo cô được biết, nhà mẹ đẻ của bà cụ là ở nhà họ Doãn, là người đồng môn với nhà họ Dương, nhà mẹ đẻ của cô, Dương Tâm Lan, đều là những người làm những nghề mà người bình thường khó có thể làm được.
Bà tuổi đã cao, có thể tính ra được mệnh của Âu Tuấn.

Cho nên có thể nhận ra được Giản Linh cũng không phải việc gì khó.
“Bà nội Doãn.”
Giản Linh ngoan ngoãn kêu một tiếng, nở nụ cười càng thêm phần ngoan ngoãn.
Có vẻ cô đã thay đổi, Âu Tuấn không khỏi nhìn cô vài lần.
Doãn Mộ Hoa cười gật đầu, ánh mắt vừa chuyển sang nhìn Âu Tuấn thì sắc mặt lập tức biến đổi, dịu dàng đâu không thấy, chỉ còn lại ghét bỏ nói: “Tên nhóc đần độn!”
“…”
Âu Tuấn có thể đoán trước được sắc mặt bà nội sẽ không tốt, dù sao bà ấy xưa nay vốn dĩ là người nghiêm túc.


Nhưng Âu Tuấn lại không dự đoán được, bà ấy xưa nay ôn nhu cũng tự nhiên thay đổi thái độ này….
“Bà nội, sao bà lại…”
Âu Tuấn có chút bất đắc dĩ, khom người ôm lấy bả vai bà: “Bực mình hả nội?”
“Cháu còn không biết xấu hổ, mạng già này của bà sớm muộn gì cũng bị cháu làm cho tức chết!”
Doãn Mộ Hoa tức giận mà nhéo nhéo mặt Âu Tuấn, ánh mắt không vui tan đi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
“Đừng vội mà.”
Âu Tuấn cười.
Đây là lần đầu tiên Giản Linh nhìn thấy Âu Tuấn tươi cười như vậy, mỗi lần cô thấy Âu Tuấn cười, một là tà khí, hai là trong sáng.
Nhưng chưa từng gặp qua vẻ dịu dàng như vậy.

Khuôn mặt anh tuấn luôn kiêu căng nhưng được tráng lên một tầng ánh sáng nhu hòa, ấm áp đến kỳ lạ.
Còn không đợi bà phản ứng, Âu Tuấn liền ôm bà lên, Doãn Mộ Hoa la to: “Cái thằng nhóc này! Không biết lớn nhỏ, còn không mau thả bà xuống!”
Âu Tuấn không thả xuống, cứ ôm lấy bà nội, chuyển mắt nói với Giản Linh: “Vào đi, không cần cởi giày.”
Giản Linh đi vào nhà, chỗ ở của hai ông bà, nội thất hơn phân nửa là gỗ, thoạt nhìn có cảm xúc theo khuynh hướng nặng nề, trang trí hơn phân nửa là đồ gốm sứ, trông khá cổ kính, nhưng lại không mất đi hơi thở của cuộc sống hằng ngày..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương