Thiếu Tá Kết Hôn Đi [lichaeng]
-
C3: Tức Giận
Bóng lưng kia dần dần biến mất trong tầm mắt, mãi đến nhiều năm sau, Chaeyoung vẫn còn nhớ mãi.
Xung quanh có không ít cô gái vui cười bàn luận về người đàn ông anh tuấn đẹp trai vừa rồi, Chaeyoung vẫn duy trì vẻ mặt ngạc nhiên, nắm trong tay bó hoa xinh đẹp mà ngây ngốc đứng ở đó.
Chị họ Hàn Lăng Sa đi tới, nhìn em gái hoàn toàn không tập trung nói đùa: "A, chị không nhìn nhầm chứ, kia đúng là em trai của chồng chị, cậu ấy xin phép nghỉ ở bên bộ đội để tham gia hôn lễ à ? Xem ra, hai đứa có quen biết ?"
Chaeyoung không trả lời, ngơ ngác nhìn nơi Lalisa vừa rời đi.
Trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Mặc dù có gia thế tốt, nhưng cô cũng là một cô gái bình thường, còn chưa nói là một cô gái chưa từng yêu đương.
Được một người đàn ông anh tuấn như vậy giành bó hoa cưới trao cho mình, trong lòng thật có chút vui sướng.
Nhưng ngoài vui sướng có chút ngại ngùng, thậm chí cô còn có cảm giác được hiện giờ mặt mình đang nóng bao nhiêu độ.
Chỉ là ngoài hai cảm giác đó ra là chủ yếu vẫn là ngạc nhiên.
Sao anh ta có thể giành được bó hoa dễ dàng thế chứ ?
"Chaeyoung xinh đẹp" Hàn Lăng Sa nhéo nhéo mặt cô, "Bộ dạng của em là chị cảm thấy em đang đứng đây...tư xuân ?"
Hai từ cuối cô dùng hơi thái quá bên quay anh nhìn chồng mình đang đứng bên cạnh tìm sự ủng hộ.
La Trạch Vũ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô em vợ đang lúng túng, đi đến bên nắm lấy tay vợ yêu của mình suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Tư xuân cái từ này hình như nghe có chút không hợp đâu, hay là háo sắc cũng được đấy...mấy cô gái bọn em không phải hay dùng từ này sao ?"
Những người xung quanh đều có quen biết với tiểu Rosé của nhà họ Park khi nghe thấy thế đều không nén nổi cười ha ha.
Có người còn bạo miệng bảo La Trạch Vũ kêu Lalisa đến để Park tiểu Rosé tái diễn một màn nữ sinh háo sắc.
Chaeyoung đỏ mặt, giơ tay lên, đem hoa trong tay ném vào cái tên đang mở miệng cười xấu xa đó, giọng nói có chút bực bội cùng ngượng ngùng: "Hoa thơm như vậy có đủ để chặn cái miệng thúi của cậu lại không ?"
"Chao ôi ! Bảo bối của nhà họ Park tức giận rồi !" cái tên bị ném hoa vào người đó càng lớn tiếng hơn.
Chaeyoung bị cậu ta nói như vậy thì thật sự tức giận, xung quanh có biết bao nhiêu người đàn ông mang trên mặt nụ cười xấu xa nhìn cô, còn những cô gái mang tiếng là danh ngôn thục nữ thì che miệng cười trộm, thậm chí có người còn thấp giọng thì thầm.
Cô có cảm giác mình như một thằng hề làm trò cho người khác cười.
Nhưng dù sao cô cũng hiểu hôm nay cũng là hôn lễ của chị họ, nếu gây chuyện cũng không phải là việc tốt.
Hít thở sâu vài cái, không để ý những người phía sau đang cười lớn mà ngẩng cao đầu bước đi.
Chaeyoung luôn tâm niệm một câu nói, loài thiên nga cũng giống như nàng công chúa, vẻ cao quý vốn tự nhiên sẽ không bao giờ xóa bỏ được.
Park Trí Văn và La Trường Tân đang nói chuyện về chính trị, thấy Chaeyoung với vẻ mặt tức giận tới đỏ cả lên đi đến.
Lalisa đứng dựa vào tường, nhìn thấy cô gái kia vừa nãy còn rất vui vẻ, không biết làm sao chỉ trong chớp mắt lại tức giận đến vậy.
Không phải anh đã giành được bó hoa giúp cô rồi sao ? "Anh, đi ra ngoài với tôi một chút !"
Chaeyoung thở phì phì chỉ vào Lalisa.
"Nhanh lên một chút, tôi đợi anh ở phòng chơi mạt chược bên kia !"
Người nhà họ Park và nhà họ La đều nhìn về phía Lalisa tỏ vẻ không hiểu nhưng người trong cuộc chỉ đơn giản gật đầu rồi đi theo Chaeyoung.
Chaeyoung ngồi trong phòng chơi mạt chược không một bóng người, mở cửa chờ tên đầu sỏ gây chuyện kia tới.
Lalisa bước vào, tiện tay đóng luôn cửa lại, rồi tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống mới từ từ mở miệng hỏi: "Cô làm sao vậy ?"
"Làm sao vậy ?"
Chaeyoung cao giọng hỏi lại, "Anh hỏi làm sao vậy ? Sao anh lại đưa bó hoa cho tôi ? À ! Anh có biết anh đã gây rắc rối lớn cho tôi không ? Anh bị điên hay bị động kinh vậy ? Nếu như anh đi làm một cái máy phát điện chắc còn có thể đem lại hạnh phúc nhân dân đấy."
Lalisa cau mày nghe cô nói liên thanh, đợi cô im lặng một chút mới nghi ngờ hỏi: "Không phải cô muốn giành được bó hoa đó sao ? Nhìn dáng người cô là biết không thể giành nổi, mà tôi chỉ cần vươn tay lên là lấy được nên lấy giúp cô thôi."
Chaeyoung thấy người trước mặt trả lời câu hỏi của cô không có khó khăn gì, liếc mắt hỏi: "Anh có biết nhận được hoa cô dâu có ý nghĩ thế nào không ?"
"Biết chứ ! Người đó sẽ kết hôn...."
Lalisa còn nghĩ mình nói sai, cho rằng cô chỉ thích vui chơi náo nhiệt, không muốn kết hôn, nên còn lên giọng khuyên bảo "Cô theo chủ nghĩa không kết hôn ư ? Cô yên tâm đi, những thứ đó chỉ là theo chủ nghĩa duy tâm thôi, sao có thể đúng được chứ ! Nếu cô không thích thì mang bó hoa đó ném đi cũng được."
Chaeyoung bị anh ta làm cho tức muốn bể phổi, cái gì mà cô theo chủ nghĩ không kết hôn chứ ?
Không thể chịu nổi liếc anh ta rồi chán nản nói: "Được rồi được rồi, tôi và anh không phải là những ngôi sao trên cùng một bầu trời, không thể nói với nhau quá hai câu, mà tôi cũng lười nói chuyện với anh..."
Nói xong liền chạy ra ngoài, cô bây giờ một giây cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, lại đi xuống phía dưới, cô cảm thấy mình từ nhỏ được nuôi dưỡng tốt chứ nếu không biết kiềm chế đã vứt bó hoa đi lâu rồi.
Vì đi quá nhanh, eo bị đụng vào góc cạnh bàn mạt chược.
Chaeyoung bị góc nhọn đó đâm khiến đau đến nổi khom cả lưng, tay ôm lấy chỗ đau, khóe mắt rơm rớm nước.
Lalisa thấy câu nói của đại đội trưởng đúng là chân lý, phụ nữ đúng là động vật phiền toái, ngốc chết đi được, đi đứng mà cũng có thể đụng vào cạnh bàn, không biết nhìn đường sao ? Bước lên đỡ lấy cô, Lalisa tức giận hỏi: "Đau lắm sao ?
Chaeyoung đau đến nỗi không thể trả lời, đỡ eo gật gật đầu.
Hai mắt giống như bị một tầng sương mù bao phủ, đôi môi mím chặt, vẻ mặt đau đớn, bộ dạng đó thật khiến làm cho người khác đau lòng.
Lalisa thường ngày ở trong doanh trại, ba năm rưỡi không thấy một cô gái nào là chuyện bình thường, hơn nữa lại thấy một cô gái lại trông như trẻ con thế này, ngay lập tức anh mềm lòng thở dài một hơi rồi nói: "Để tôi xem một chút !"
Nói xong liền đỡ lấy eo cô, kiểm soát lực trên tay nhẹ nhàng xoa bóp một chút rồi hỏi: "Đau ở đây sao ?"
Chaeyoung còn chưa kịp trả lời cửa đã bị đẩy ra.
Lalisa theo phản xạ quay đầu lại, đứng ở cửa có mấy người mà cầm đầu là người đàn ông đã đưa khăn giấy cho anh trong toilet.
Người đó cũng giật mình nhìn hai người, tầm mắt dừng lại ở bàn tay anh đang đặt trên eo Chaeyoung.
Lalisa vốn không thích ở chỗ có nhiều người lạ, đang định léo Chaeyoung rời khỏi thì người đó đột nhiên liên tiếng: "Tiểu Rosé, sao hôm nay em lại tránh anh ?"
Thì ra là hai người họ quen nhau, xem chừng còn có chuyện để nói, anh cũng không nên ở lại.
Lalisa tỏ ý bảo Chaeyoung ra sau, còn mình đi thẳng ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa phòng chơi mạt chược đã nghe thấy âm thanh như không đủ sức của Chaeyoung: "Đâu có...em có chút việc nên đi vội thôi."
Chaeyoung đối diện người mà cô đã thích mười năm, tay chân như thừa thãi không biết làm gì, bàn tay nắm thành quyền, ngón giữa đâm vào lòng bàn tay đau đớn, nhờ vào nỗi đau này nhắc nhở mình giờ này đứng đây với thân phận gì: "Em còn có chút việc phải ra ngoài mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé."
"Tiểu Rosé, chúng ta nói chuyện một chút đã..."
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông, lại liếc nhìn phía sau anh, cúi đầu xuống nói: "Bây giờ không tiện, để sau đi, dù sao ngày mai em cũng về thành phố N, chúng ta sẽ tìm lúc nói chuyện."
Nói xong, đẩy anh ta ra, chạy đi mất.
Tìm nơi không có người Chaeyoung mới dám dừng lại há miệng thở hổn hển, giả bộ có khí phách lau nước mắt, nhỏ giọng thầm nói: "Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao ? Park tiểu Rosé, mày có chút tiền đồ có được không ? Hơn hai mươi năm qua mày không có đàn ông không phải là vẫn sống tốt sao ? Khóc cái gì chứ ? Người ta vừa xuất hiện là có thể phá vỡ cả thế giới của mày sao ? Người ta đâu phải là Thượng đế."
Ngoài miệng thì nói như thế để an ủi mình, nhưng trong lòng cũng không lừa được chính mình, nỗi đau đó sau có thể quên dễ dàng được. Tần Mặc, cái tên này đã ở trong lòng cô mười năm.
Đã có lúc cô cho rằng đó là cái tên hay nhất trên thế gian này, lời lẽ nói ra như tranh thủy mặc Giang Nam.
Vậy mà bây giờ cô lại coi anh như nỗi ám ảnh, muốn trốn mà không kịp, cô biết chính mình cũng thực sự có lỗi với anh, ban đầu chính là do cô lừa anh.
Lalisa nhìn về phía trước thấy một người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất một tay chống vào tường.
Anh im lặng đi đến bên cạnh, một tay kéo cô lên, một tay lau nước mắt cho cô, cau mày lạnh lùng nói: "Lau sạch nước mắt đi."
Chaeyoung bị anh nhìn thấy bộ dạng này của mình, vừa tức giận vừa xấu hổ quát lớn: "Mắc mớ gì tới anh chứ ? Tôi hay khóc như thế thì làm sao nào ?"
Lalisa lại càng nhíu mày sâu hơn: "Nếu không phải ba cô kêu tôi tới đây tìm cô thì cô tưởng rằng tôi rãnh rỗi vậy sao ? Cô nghĩ cô là ai ?"
Chaeyoung biết người đàn ông trước mặt này chẳng phải là loại người biết thương hoa tiếc ngọc, bây giờ cô đang rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc chẳng có tâm trạng đâu mà tranh luận cùng anh ta.
Lấy tay xoa xoa mặt cho tươi tỉnh rồi mới trở lại chỗ Park Trí Văn.
Ông cụ Park thấy mắt cô hơi đỏ, đau lòng hỏi han đã xảy ra chuyện gì nhưng Chaeyoung chỉ nói mệt muốn chết, muốn trở về thành phố N.
Park Trí Văn đang định giáo huấn cô mấy câu nhưng ông cụ La đã vội vàng nói tiếp: "Để cho Lisa đưa con trở về đi, con gái một mình như vậy đi đường không an toàn, đừng để ông bà nội con lo lắng."
Chaeyoung ngay lúc này không muốn gặp ai, liền từ chối lun: "Không cần phiền phức vậy đâu ạ, tự con đi cũng được, để con đi nói trước với chị họ một tiếng."
"Hay để tôi đo cùng cô."
Lalisa gọi lại khi Chaeyoung chuẩn bị xoay người rời đi, sau đó lại giải thích thêm "Đúng lúc tôi cũng có việc phải trở về, thuận đường thì cùng nhau đi."
Chaeyoung nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Sau khi khóc đến mức nhìn cái gì cũng thấy mờ ảo, không phân biệt nỗi đông tây, đầu đau đến mức không chịu nỗi, chính cô cũng không biết mình như vậy có thể tự trở về thành phố N an toàn không, có người đi cùng nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nhưng mà cả hai người họ không ai nghĩ rằng lần đi cùng này sẽ phát sinh một chuyện làm thay đổi quan hệ của bọn họ...
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook