Lúc Chaeyoung đưa điện thoại cho Park Trí Văn, sắc mặt ông không tốt, cô cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó nhưng không dám vào phòng ông nội, đành đứng ngoài cửa nghe xem có chuyện gì. Park Trí Văn cầm điện thoại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua Chaeyoung khiến cô rụt cổ lại, chạy vào bếp phụ cô út nấu cơm.

"Cha...tiểu Rosé đã gọi cho Lisa..." Park Trí Văn đưa điện thoại cho ông cụ Park, đồng thời ra hiệu cho bác sĩ tạm dừng tay.

"Ừ..." ông cụ Park đón lấy điện thoại, tự mình dịch chăn qua bên, ổn định hơi thở mới từ từ nói: "Lisa...ta là ông nội của tiểu Rosé."

"Nhà họ Park gia, cha con gọi điện qua, nói ông có chuyện cần tìm con, không biết là chuyện gì ạ ?" Lisa mới đi Trung Quốc làm nhiệm vụ, giờ này mới trở về thành phố N.

"Lisa, ta hi vọng con có thể nhớ rõ từng câu từng chữ ta sắp nói. Mặc kệ tương lai con và tiểu Rosé có quan hệ gì, ta hi vọng con có thể giúp ta làm tốt chuyện này được không ?"

"Ông cứ nói đi ạ..." Lisa theo thói quen nhíu mày, giọng nói khàn khàn.

"Ta cả đời này con gái có không ít, cháu trai cháu gái cũng không thiếu, nhưng chỉ có mình tiểu Rosé là đứa ta yêu thương chiều chuộng nhất. Nó không biết sống độc lập, hai mươi hai rồi mà vẫn cứ như trẻ con, bản tính lại đơn thuần nhưng luôn làm bộ khôn khéo, tính quái. Cái tính thẳng thắn của nó ra đời rất dễ phải chịu thua thiệt, nó từ nhỏ đến lớn chưa gặp phải chuyện gì khó khăn, ta sợ nó không thích ứng được với cuộc sống phức tạp ngoài xã hội..."

"Từ nhỏ tiểu Rosé ngay cả khi anh em họ bắt nạt nó cũng luôn cười. Năm nó một tuổi bắt đầu tập đi, ta và bà nội nó ở trong sân mỗi người cầm một trái táo để dụ nó, nó tập tễnh đi tới, ngã xuống. Ta với bà nội nó vội vàng chạy lại xem sao, nhưng nó lại giãy giụa không chịu, chỉ muốn tự mình đứng lên, sau đó ta đỡ nó dậy, nó cũng chỉ biết cười khanh khách. Từ đó, ta chỉ mong, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ làm cho con bé luôn giữ mãi được nụ cười và đôi mắt long lanh đó."

"Cũng đã hơn hai mươi năm rồi, con bé được ta bảo vệ quá kĩ, nhưng qua chuyện trên xe lần trước cùng với việc nó bị bắt làm con tin, ta mới phát hiện ta đã già rồi. Lần trước bị té xỉu, ta thật sự sợ, có lẽ ta không còn nhiều thời gian chăm sóc cho con bé rồi."

Park Trí Văn nghe tới đó, quay mặt qua phía khác, vành mắt có chút đỏ đỏ.

"Ta biết con nhiều lần cứu tiểu Rosé, cũng biết con đối xử với nó rất tốt. Ta không biết con có thích nó không, nhưng ta muốn dùng thân phận trưởng bối xin con giúp ta chăm sóc tiểu Rosé. Ta không mong con lấy tư cách làm chồng nó, chỉ cần con làm bạn tốt của nó, chăm sóc giúp đỡ nó là được rồi." giọng nói của ông cụ Park nghẹn ngào.

"Nhà họ Park gia..." Lisa lúc này mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe "Tại sao lại là con ?"


"Bởi vì ta tin con, ta nhìn ra được con rất có trách nhiệm, tiểu Rosé giao cho con ta mới yên tâm. Lisa, con có thể giúp ta được không ?"

Lisa cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, nơi đó đã từng được đôi bàn tay trắng nõn của cô nắm lấy, ánh mắt dừng lại trên phía trên cánh tay, chỗ đó đã từng bị cô nhéo qua. Nụ cười của cô, nước mắt của cô, mái tóc dài của cô, mười ngón tay xinh đẹp của cô, tất cả những gì thuộc về cô anh đều nhớ rõ. Vì vậy, anh cúi đầu mở miệng nói, giống như một lời tuyên thề: "Con có thể làm được !"

"Như vậy chuyện này con đừng nói cho tiểu Rosé biết, con bé sống cảm tính, ta sợ nó nhất thời không đồng ý." ông cụ Park cuối cùng cũng giãn đôi lông mày đã nhíu chặt từ lâu.

"Dạ được !" Lisa đồng ý, cúp điện thoại, trong đầu nhớ tới cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn kia, đôi mắt to tròn có chút giảo hoạt như tiểu hồ ly của cô nhìn mình. Nếu như cả nửa đời sau của anh được ở bên cô thì đó thực sự là chuyện hạnh phúc nhất.

Do dự một chút, Lisa liền đứt khoát gọi điện thoại về nhà.

"A lô, mẹ à...con muốn kết hôn. Bây giờ con đang ở trong đơn vị, không tiện về nhà, mẹ và cha giúp con đến thành phố N, đến nhà cô ấy được không ?"

Bạch Lăng qua điện thoại nghe Lisa nói như vậy liền giật mình kêu lên, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện kết hôn "Này Lisa, mẹ nói con đó. Kết hôn không phải là chuyện giỡn chơi, đó là chuyện cả đời, con phải suy nghĩ cho thật kĩ."

"Mẹ !" giọng nói của Lisa có chút mệt mỏi nhưng vẫn lo ra vẻ kiên định "Con vừa trở về, thực sự rất mệt. Đúng rồi, mẹ biết không, bác sĩ tâm lý còn đang chờ con. Con hi vọng về sau mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, có một cô vợ nhỏ ở nhà chờ con, cô ấy so với bác sĩ tâm lý còn tốt hơn nhiều."

Bạch Lăng nhất thời không biết nói gì, Lisa trước giờ luôn trầm tĩnh, không thích nói nhiều. Bà không cho rằng con trai mình là người hoàn hảo nhưng lúc này nghe nó nói những lời mệt mỏi lại bất lực như thế làm cho người làm mẹ như bà thật đau lòng: "Con gái nhà ai vậy ?"

"Là Chaeyoung."

"Ai chứ ?"


"Chaeyoung !"

"Chaeyoung nào ?"

"Người nhà, nhà họ Park."

"Nhà họ Park ?"

"Là nhà họ Park ở thành phố N, là tiểu Rosé nhà họ Park."

Bạch Lăng sau một hồi xác nhận mới thư thái nở nụ cười: "Con trai, rốt cuộc cũng có ngày con làm hợp ý mẹ một lần. Mẹ, cha con cùng ông bà nội đang chuẩn bị chiều nay đi thành phố N thăm ông nội tiểu Rosé, giờ thì tốt rồi, vừa vặn có thể nói luôn chuyện của các con, đến khi đó con xin nghỉ qua đó được không ?"

"Không được...lần trước đi đám cưới anh họ con đã xin nghỉ ba ngày rồi. Mọi người cứ đi nói chuyện trước đi, về chuyện kết hôn con không có ý kiến, chỉ cần tiểu Rosé thích là tốt rồi."

"Ơ này, con dâu chưa cưới vào cửa đã chiều vậy rồi sao ?" Bạch Lăng cười trêu đùa "Được rồi được rồi, mẹ biết phải làm gì rồi, con ở trong đó nhớ chú ý một chút, đừng làm việc quá sức. Đến khi con kết hôn, là không chỉ có một mình con, khi đó con phải nhớ kĩ là còn có người cần con chăm sóc đó biết chưa ?"

"Con hiểu rồi...được rồi mẹ, cứ vậy đi, con bên này còn có việc, con cúp máy trước đây."

Bạch Lăng đặt điện thoại xuống, kích động chạy đến phòng khách nói ý tứ của Lisa cho mọi người biết. Ông cụ La nghe xong cười híp mắt nói: "Xem ra tiểu tử này còn nóng lòng hơn ta nhiều...nhà họ Park với vợ Trạch Vũ cũng là chỗ thân thích, ngày mai kêu Sa Sa đi cùng chúng ta, có con bé nói chuyện cũng dễ hơn."


Xế chiều hôm đó, La Trường Tân cùng ba người nhà họ La đi thành phố N, mà Hàn Lăng Sa ngay đêm đó cũng về thành phố N. Chaeyoung trước đó chỉ nghe cha nói cả nhà họ La đều tới cũng không có để ý. Sau khi La Trường Tân đưa cả nhà bước vào cửa, cô còn đang ở trên lầu chơi với con chó nhỏ của mình.

"Tiểu Rosé !" tiếng mẹ Park từ ngoài cửa vọng vào "Mau xuống đi, đừng trốn trên lầu nữa."

"Con xuống ngay đây !" Chaeyoung vừa đáp lời vừa xoa đầu còn chó nhỏ: "Tiểu Hank, cho mày đi theo tao đó !"

Con chó màu trắng vàng tên Hank chạy theo khúc xuống chủ nó vừa ném đi, nhìn xa xa nó giống như một cục bông. Chaeyoung ở phía sau cười khoái trí: "Tiểu Hank, giỏi lắm !"

"Chaeyoung !" lúc cô đang vui vẻ, Park Trí Văn bỗng quát một tiếng "Con nhìn lại bộ dạng mình một chút đi."

Chaeyoung máy móc xoay người lại, quay mặt về phía cha mình, cao thấp tự đánh giá mình một chút. Không có gì là không được nha, quần áo chỉnh tề, chỉ là đầu tóc hơi rối nhưng dù sao cũng không ra khỏi cửa, có gì mà phải ngại chứ. Chaeyoung đang oán thầm liền nghe được một giọng nói cực kì dịu dàng: "Tiểu Rosé, lại đây ngồi cùng bà đi, từ lần trước tới giờ bà chưa có gặp lại con..."

Chaeyoung lúng túng xoay người lại, cái miệng nhỏ méo xệch tỏ vẻ khó tin. Bộ dạng cô như vậy trong mắt người lớn lại trở nên thật đáng yêu, đôi mắt đen láy lại long lanh khiến người khác vừa nhìn đã thích, bà nội nhà họ La nhìn cô cười híp mắt, vui mừng từ tận đáy lòng.

Chaeyoung ngại ngùng vuốt vuốt tóc tai, khôi phục vẻ ôn nhu thường thấy: "Ông bà La, chú La, dì Bạch mọi người cứ ngồi uống trà, con lên lầu một chút rồi xuống liền..."

Nói xong, Chaeyoung lập tức bước từng bước chậm chạp quay về phòng mình, khi đóng cửa cũng không quên kéo theo con chó nhỏ về phòng. Sau đó, cả nhà họ Park ai cũng đều có thể nghe thấy tiếng chó sủa ủy khuất tới cực điểm.

"Thị trưởng Park, hôm nay quấy rầy rồi !" La Trường Tân lịch sự nối với Park Trí Văn.

"Đâu có đâu có, La bí thư đừng khách sáo như vậy." Park Trí Văn cũng khách sáo rót trà mới khách.

"Tôi nói hai người này cũng thật là, bây giờ cũng đâu phải đang bàn việc công, sao phải làm bộ khách sáo vậy chứ." Bạch Lăng bật cười nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện khách sáo với nhau.

"Đúng đó !" Park phu nhân cũng phụ họa nói "Tôi luôn nói ông ấy mắc bệnh nghề nghiệp, ông luôn không chịu, giờ thì có mọi người làm chứng nhé."


Mọi người nghe vậy đều bật cười, làm cho không khí cũng có phần dịu xuống. Ông cụ La vỗ vai Park Trí Văn thở dài hỏi:" Trí Văn, lão Park bây giờ thế nào rồi ?"

"Ung thư thực quản...giai đoạn cuối..."

"Haizz..." ông cụ lắc đầu, mượn vai Park Trí Văn chống người đứng dậy, chậm chạp nói "Người sống cả đời, khỏe mạnh luôn là điều quan trọng nhất...đi, đưa ta đi thăm ông ấy một chút."

Park Trí Văn đưa mấy người nhà họ La vào phòng thăm ông cụ Park. Nửa tiếng sau, La Trường Tân ra hiểu cho Park Trí Văn là Park phu nhân ra ngoài, để lại không gian cho mấy người già trò chuyện. Bốn người họ đi ra ngoài, Park Trí Văn và vợ tiếp đãi rất lịch sự hai vợ chồng La Trường Tân. La Trường Tân nói chuyện của Lisa và Chaeyoung nhưng không biết mở miệng thế nào, đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Lăng nói trước.

Park Trí Văn cũng đã sớm để ý nên khách sáo cưới nói: "La bí thư, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra."

La Trường Tân vờ ho khan hai tiếng mới mở lời hỏi: "Tôi nói ra, nếu anh nghe cảm thấy không được thì cũng đừng để trong lòng, coi như tôi nói đùa được không ?"

Park Trí Văn gật đầu, La Trường Tân mới nói tiếp "Sáng sớm nay, Lisa nhà chúng tôi có gọi điện thoại về, nó nói nó muốn...cùng tiểu Rosé nhà anh kết hôn...không biết anh thấy sao..."











Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương