Thiếu Tá Giành Vợ
Chương 143: Dỗ ngủ(H)

Tuy nói đến đâu hay đến đó, thế nhưng cái gì cẩn thận được thì họ vẫn chú ý, không có bỏ mặc. Cho nên Dung Lạc để dân làng gom số nấm biến dị hái từ rừng nấm lại, chỉ cho những người đàn ông trong làng ăn thôi. Còn nữ tánh trong làng sẽ ăn nấm trồng được. May mắn thời tiết này thật sự tốt cho nấm phát triển. Chỉ riêng ụ nấm lúc đầu mỗi ngày đều cho ra một lượng nấm rất khả quan. Sau đó người dân lại tạo nên vài ụ nấm như vậy nữa, sợ rằng sẽ ngày càng có dư chứ không sợ thiếu. Rừng nấm bên kia họ tạm thời không đụng đến nó, từ từ kiểm tra tốt rồi tính sau.

Cây giống dân làng mang theo đều đã được trồng xuống từ lâu, hiện tại đều nảy mầm hết cả, chỉ đành xem tình huống thế nào rồi tính tiếp. Nhưng đến Trình Liên đều nói khả năng chúng biến dị là rất cao, bảo Dung Lạc chuẩn bị tinh thần sớm đi. Dung Lạc lần này chỉ cười chứ không bày tỏ thái độ gì. Chuẩn bị gì đó nói thật khoa trương, cô cùng lắm sẽ lo lắng, thất vọng chút thôi chứ nào đến nổi. Dù sao cô cũng sẽ cùng họ chống đỡ.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt họ đã ở lại Thủy đảo hơn hai tháng. Mắt thấy lương thực cho mấy người đàn ông gần hết, Dung Lạc quyết định tìm Mục Dã nói chuyện.

"Giờ này muộn rồi, mai hẳn nói."

Mục Dã vừa giúp cô xoa bóp bắp chân bởi vì thân thể ngày càng nặng mà có dấu hiệu bị chuột rút, đồng thời bôi thuốc mỡ bảo vệ da vừa khuyên. Dù hắn tò mò không biết người con gái làm sao bỗng nhiên lại nghiêm túc như vậy nhưng chuyện gì cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ và cô hết.

"Bây giờ em còn chưa ngủ mà. Không được, phải nói. Để mai em sẽ lại quên."

Dung Lạc rầm rì phản đối. Có chuyện ụ nấm, Dung Lạc rốt cuộc chuyện nhận bản thân không còn nhạy bén như trước kia nữa. Không biết có ngốc ba năm thật không nhưng mà chuyện quan trọng thì không nên để lâu.

Mục Dã bất lực, chỉ đành theo cô: "Được rồi, em nói đi."

"Thịt sắp hết rồi, có phải các anh sẽ ra ngoài đi săn không?"

Dung Lạc lập tức hỏi.

"Ừ."

Mục Dã mí mắt không lật một cái nhấc cái chân khác của cô lên vừa mát-xa vừa gọn gàng đáp.

"Chồng, anh có muốn tự gầy dựng căn cứ mới cho mình không?"

Dung Lạc vừa nói xong đã thấy người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Cô vội nói tiếp: "Chúng ta chẳng có cái gì nhưng có thể tìm người trước, từ từ có lực lượng hùng hậu rồi chúng ta sẽ xây dựng những thứ khác sau. Không được thì, em còn nghĩ sau này chạy về đánh lại căn cứ Diệu Nhật kia."

"Chồng, quan trọng là em không muốn để anh mai một tài năng ở đây suốt đời. Cuộc sống trước kia của anh tuy là tràn ngập nguy hiểm, thế nhưng anh sinh ra đã ưu tú. Anh có thể có được thành tựu lớn hơn, là hùng ưng sải cánh bay trên bầu trời mà không phải là chim nhà em nuôi."

Mục Dã đang sững người vì lời lẽ của người con gái bị hai chữ chim nhà của cô lôi một cái, mém chút là không giữ được biểu tình. Nhưng mà...

"Sao em lại nghĩ tôi thích cuộc sống bôn ba kia?"

Hắn thả chân cô lại trong chăn, bản thân cũng chui vào giúp cô đỡ lấy hầu hết sức lực từ cái bụng đã nặng nề hơn một tháng trước thật nhiều vừa ôm cô hỏi.

"Không biết nữa. Chỉ là em cảm thấy khi anh mặc bộ giáp kia lên, cho dù không phải chuẩn bị làm đại sự gì nhưng khí thế đó, nhiệt huyết đó nồng đậm đến mức em không sao quên được."



Thì ra em chỉ là thích nhìn tôi lúc đó thôi chứ gì, Mục Dã ở trong lòng nói. Nhưng cũng không khỏi cười bất đắc dĩ.

"Tôi thấy em thích cuộc sống hiện tại hơn."

Mục Dã khẽ ấn ấn cái chỗ thịt bị đứa nhỏ trong bụng cô đá u lên, ánh mắt dịu dàng như nước. Từ tháng thứ năm đứa nhỏ này lại càng ngày càng hoạt bát hơn, thời gian hoạt động cũng nhiều hơn, cũng không biết là trai hai gái. Trên Z có thiết bị siêu âm nhưng Dung Lạc nói trai gái đều được, không cần biết trước đâu, quan trọng là nó khỏe mạnh.

"Em nghĩ anh vẫn cho em cuộc sống giống như hiện tại được."

Dung Lạc khẽ hôn lên chiếc cằm cương nghị của người đàn ông, tự tin giúp hắn nói. Cho dù không được thì cô vẫn có năng lực này, không sợ mọi thứ bị xáo trộn đến mức khiến cô hối hận đâu.

"Nhưng cũng không thể vì gấp gáp mà vì đa bỏ tinh..."

"Tôi biết."

Mục Dã nhẹ giọng cắt ngang lời cô. Người con gái chưa gì đã lo xa như vậy rồi. Hắn sao lại không hiểu đạo lý của việc đó. Chưa nói hắn có chịu đi theo con đường này không, chỉ nói vì cô, hắn cũng không thể làm bừa làm ẩu được. Họ có một ngôi làng mấy trăm người làm hậu phương, muốn lôi kéo người không khó. Nhưng họ không hề là muốn đi theo con đường như trước đây căn cứ Diệu Nhật đã đi, cho nên không thể nghĩ như vậy được. Ngôi làng chỉ có thể là mắc xích làm nên thành công đồng thời gắn kết mọi người với nhau mà không thể là chiến lợi phẩm của họ. Với những chủ ý luôn nhắm vào dân làng, Mục Dã hoặc phải triệt bỏ hoặc là uốn nắn, tránh để xảy ra tình huống giống như căn cứ Diệu Nhật bây giờ.

"Vậy anh có muốn làm không?"

Dung Lạc khẽ lật người ôm cổ người đàn ông gấp gáp hỏi.

Mục Dã vội vàng đỡ lấy cái bụng tròn của người con gái hay hấp tấp, không cho cô lộn xộn mà ấn cô nằm ngay ngắn, trên mặt đều là bất đắc dĩ.

"Tôi sẽ suy nghĩ. Hiện tại em mau ngủ đi."

Dung Lạc cũng biết không thể nói là làm được ngay. Nhưng mà...

"Em sao vậy?"

Mục Dã đợi mãi mà không thấy người bên cạnh an giấc thì khẽ dựng người dậy sờ mặt cô nhẹ giọng hỏi. Từ sau sự việc mê mang kia Mục Dã đều rất chú ý đến ăn ngủ của Dung Lạc, thường không có làm gì cũng sẽ nhìn cô ngủ. Thật sự là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

"Tự nhiên em không ngủ được."

Dung Lạc bất lực nói. Hai mắt cô cứ mở tao háo, tinh thần tỉnh táo sợ, cô cũng chịu thôi.

Mục Dã im lặng một chút. Sau đó ở lúc Dung Lạc mơ màng hắn đã lật người đặt cô dưới thân. Người dưới bị hành động bất ngờ của hắn dọa, mở to hai mắt nhìn hắn, thiếu điều muốn viết lên mặt mấy chữ "làm sao vậy".



"Không phải em nói không ngủ được sao? Tôi phải dỗ em."

Người đàn ông rất là đứng đắn nói, thế nhưng cái tay bò vào váy áo, mò đến bắp đùi non mịn của cô sờ soạn lại không có thể hiện điều đó một chút nào.

"Anh ưm..."

Dung Lạc còn chưa kịp bày tỏ cái gì môi đã bị chặn.

Thân thể người mang thai đặc biệt nhạy cảm, Dung Lạc vừa bị chặn hôn một chút cả người đã nhũn ra, không còn nghĩ được gì nữa, mặc cho người không ngừng đốt lửa, đòi hỏi. Đừng nói, người mang thai nhu cầu dục vọng cũng rất lớn, bên cạnh còn có một thân hình tỷ lệ hoàn mỹ khiến người chảy nước miếng như vậy, mỗi lần đều đốt lên lửa tình trên người cô đến sáng trưng, làm sao có thể bình chân như vại được. Sờ sờ hôn hôn một hồi người con gái đã lập tức móc hai cái chân lên hông người đàn ông, nhiệt tình như lửa hưởng ứng rồi.

Đêm xuân mát mẻ nhưng tấm lưng của người trong phòng lại mướt nước. Có lẽ là bởi hai thân thể đang không ngừng quấn lấy nhau, chạy nước rút trên cuộc yêu đầy sắc tình mị dục mê người.

Kẽo kẹt...

"Ư a hư... Chồng a..."

Toàn thân Dung Lạc hầu như đều dựa vào lòng ngực của người đàn ông. Hai chân lại dang rộng đến hai bên mép giường, đầy sắc tình mà bày ra tư thái yêu mị khiến người đỏ mắt trước mặt người đàn ông. Một lần sung sướng khó nhịn là ngón chân hồng hào lại cuộn tròn, đáng yêu biết bao. Bụng bầu được bàn tay lớn của người đàn ông đỡ lấy không hề phá hủy cái sự hoạt sắc sinh hương này chút nào mà càng khiến cho nó thêm chọc người đỏ mắt khi hạ thân nữa bị che khuất bên dưới lại bị thanh sắt nóng chỉ vào được một nữa mài đến ra hình ra dạng. Cảnh sắc tuyệt mĩ như vậy cùng tiếng rên rĩ hoặc nhân, không có cái nào là không khiến cho người đàn ông mê luyến, càng thêm cố gắng ra sức làm lụng. Buộc phải bày ra tư thế có độ khó cao như vậy khiến Dung Lạc phải gồng mình mở rộng bản thân ra, tốn sức là không nói rồi nhưng xấu hổ lại càng chọc cho thân thể nhạy cảm của cô thêm sung sướng khó nhịn.

Bỗng nhiên ở nơi thành tử cung được người đàn ông mài nhẹ qua bị một cái chân nhỏ đạp đến khiến Dung Lạc vô thức mở lớn hai mắt. Toàn thân căng thẳng cũng làm cô bất giác kẹp chặt cửa mình. Đến cả người đàn ông đều bị cô kích thích đến gầm nhẹ một tiếng nơi hầu kết quyến rũ. Tính khí còn đang nằm bên trong nơi ấm áp mê người cũng nhảy lên thình thịch không ngừng. Nếu không phải sợ cô và đứa nhỏ bị thương, hắn nhất định sẽ mạnh mẽ mà giã. Dù vậy thì động tác đưa đẩy không tới nơi tới chốn nhưng vừa nhanh vừa chuẩn của hắn vẫn là mài người con gái thành một bãi nước xuân thơm ngào ngạt. Thân thể vô thức bày ra một tư thái đẹp mê người.

"Ư chồng không... Con đạp hư a..."

"Không sao, con tưởng chúng ta chơi với nó."

"Hư... Anh nói bậy..."

Người đàn ông nào đó ăn nói bậy bạ vẫn không ngừng thúc lên. Mỗi cái đều chạm đến bức màn chắn giữa hắn và đứa nhỏ bên trong. Đứa nhỏ còn nhiệt tình hưởng ứng cha mẹ nó nữa đêm không ngủ còn không rủ nó chơi cùng. Tất cả đều tựa như đang chứng minh hắn không có nói bậy.

"A Ư..."

Dung Lạc chỉ còn biết lắc đầu chịu đựng sự kích thích đến từ nơi tư mật.

Đến cuối cùng toàn thân cô gần như lã đi, sức lực đổ dồn lên thân thể cường tráng của nam nhân phía sau, miệng nhỏ thở hổn hển, bầu ngực thơm mùi sữa cũng phập phồng không ngừng.

Người đàn ông vững vàng ôm lấy cô, bàn tay lớn không ngừng chạy trên thân thể mướt nước vì cuộc yêu nóng rực mới rồi. Từ bắp đùi non mịn thon thả cho đến bụng bầu quyến rũ, lại tới đôi gò bồng mềm mại có lẽ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ rỉ ra chất lỏng thơm ngào ngạt, yêu thích đến không thể buông tay. Nhưng nhìn người con gái rốt cuộc đã bị mình chọc cho mệt lả muốn lịm đi rồi, lúc này đã chìm vào giấc ngủ, hắn dù muốn lại đến một hiệp vẫn phải khẽ khàng rút cậu em vẫn còn cứng rắn như sắt của mình ra, ở giữa hai chân của cô giải quyết nốt rồi tẩy rửa sơ qua cho cả hai, ôm cô gái nhỏ đi ngủ.

Một đêm vô mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương