Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày
-
Chương 3: Trà Xanh Ra Oai Phủ Đầu.
Xem ra nha đầu đang khóc lóc tình cảm chân thành này chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh cô rồi.
Mộc Vãn ngâm trong nước cả một ngày, cơ thể thật sự không còn chút sức lực nào, đành phải vịn tay Thúy Quyên miễn cưỡng đứng lên.
Lão phu nhân thấy cô có thể đứng lên, đôi mắt cũng đen nhanh có hồn, tuy vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng tám phần mười là người này đã sống lại, tuy bà cụ không chào đón Mộc Vãn, nhưng rất sĩ diện, đương nhiên không muốn việc nhảy giếng tự vẫn này xảy ra trong nhà lớn Lăng gia, bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có người chỉ trỏ, điều quan trọng là, bây giờ bọn họ không thể đắc tội Mộc gia.
“Đi tìm thầy thuốc đến xem thử đi.”
Lưu quản gia đau khổ nói: “Lão phu nhân, đã muốn vậy rồi, y quán đều đóng cửa rồi.”
“Đóng cửa cũng phải nghĩ cách khác.”
“Bà nội, nếu không để cháu xem thử cho em gái đi.” Mộc Cẩm Nhu vẫn không lên tiếng lại bước tới xin đi giết giặc, “Tuy cháu học hành không giỏi, nhưng cũng có thể nhìn được đại khái.”
Lão phu nhân nghe vậy, giật mình cười nói: “Bà suýt nữa quên mất, trong phủ chúng ta còn một bảo bối là cháu.”
Nhắc đến đứa cháu dâu này, tất nhiên trên mặt lão phu nhân vô cùng vui vẻ, hiền lương thục đức, hiểu chuyện ngoan ngoãn, cầm kỳ thi họa không gì không biết, nhà ông ngoại là thế gia y dược, đáng tiếc, cô ta ưu tú như vậy, lại chỉ có thể làm vợ nhỏ.
Bà hai vừa bị bà tư làm mất mặt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt này: “Mộc Cẩm Nhu thật sự là nữ thần y, lần trước tặng cho con ít thuốc bổ, sau khi uống cả người đều thoải mái, như trẻ ra mấy tuổi.”
Mộc Cẩm Nhu khiêm tốn lắc đầu: “Con chỉ làm theo sách vở thôi cũng không có gì lớn, nếu dì hai cảm thấy có tác dụng, chút nữa con lại đưa thêm một chút đến phòng dì.”
“Ôi chao, vậy dì cảm ơn trước.”
“Dì hai đừng khách sáo, Mộc Cẩm Nhu nên hiếu thảo với dì mà.”
Sự khiêm tốn của Mộc Cẩm Nhu đã để bà hai tìm lại chút mặt mũi vừa mất ở chỗ bà tư, vẻ mặt cũng trở nên đắc ý.
“Em gái, để chị xem cho em một chút.” Mộc Cẩm Nhu thản nhiên đi tới, đưa tay ra muốn cầm lấy cổ tay của Mộc Vãn, lại bị cô khéo léo tránh đi.
Mộc Vãn là bác sĩ, cô hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình hơn bất kì ai, không cần người khác đến khoa chân múa tay.
“Cảm ơn ý tốt của chị.” Mộc Vãn dịu dàng mỉm cười, trong mắt lại không có ý cười, “Em rất khỏe.”
Mộc Cẩm Nhu lại ngẩn ngơ, từ lúc nào đứa em gái điêu ngoa ngang ngược của cô ta lại biết nói ngọt như thế, lúc trước cô chưa từng gọi cô ta một tiếng chị gái.
Mộc Cẩm Nhu liếc nhìn cánh tay đang né tránh, khuôn mặt tối tăm: “Em gái, đừng làm loạn, vừa ròi chạm vào tay em, rõ ràng rất nóng, em ngâm nước lâu như vậy, chẳng may nhiễm bệnh thương hàn…”
Vừa mới nói hai chữ này ra khỏi miệng, người xung quanh như chim sợ cành cong, vội vàng lùi lại mấy bước, ngay cả lão phu nhân cũng tỏ ra sợ hãi, chỉ vì ngại mặt mũi nên không nhúc nhích tí nào.
Phản ứng của mọi người khiến Mộc Vãn hơi nghi ngờ, nhưng cô lập tức hiểu ra, ở thế ký 21, bệnh thương hàn không phải là bệnh nặng, nhưng ở thời đại này, bệnh thương hàn là bệnh nan y, còn là bệnh nan y sẽ truyền nhiễm, nói đến là thay đổi sắc mặt.
Mộc Cẩm Nhu nhiều y thuật, dù cô ta nói là chẳng may, cũng đủ khiến người ta sợ hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ánh mắt những người kia nhìn Mộc Vãn đều để lộ vẻ lo sợ, cứ như cô đã mắc bệnh nan y.
Trong phủ này nhiều người khó giữ bí mật, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai Thiếu soái, vốn đã là bà vợ không được chào đón, rất có thể đã mắc bệnh nan y sẽ truyền nhiễm, chỉ sợ càng trốn tránh cô ghê hơn.
Mộc Vãn ngâm trong nước cả một ngày, cơ thể thật sự không còn chút sức lực nào, đành phải vịn tay Thúy Quyên miễn cưỡng đứng lên.
Lão phu nhân thấy cô có thể đứng lên, đôi mắt cũng đen nhanh có hồn, tuy vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng tám phần mười là người này đã sống lại, tuy bà cụ không chào đón Mộc Vãn, nhưng rất sĩ diện, đương nhiên không muốn việc nhảy giếng tự vẫn này xảy ra trong nhà lớn Lăng gia, bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có người chỉ trỏ, điều quan trọng là, bây giờ bọn họ không thể đắc tội Mộc gia.
“Đi tìm thầy thuốc đến xem thử đi.”
Lưu quản gia đau khổ nói: “Lão phu nhân, đã muốn vậy rồi, y quán đều đóng cửa rồi.”
“Đóng cửa cũng phải nghĩ cách khác.”
“Bà nội, nếu không để cháu xem thử cho em gái đi.” Mộc Cẩm Nhu vẫn không lên tiếng lại bước tới xin đi giết giặc, “Tuy cháu học hành không giỏi, nhưng cũng có thể nhìn được đại khái.”
Lão phu nhân nghe vậy, giật mình cười nói: “Bà suýt nữa quên mất, trong phủ chúng ta còn một bảo bối là cháu.”
Nhắc đến đứa cháu dâu này, tất nhiên trên mặt lão phu nhân vô cùng vui vẻ, hiền lương thục đức, hiểu chuyện ngoan ngoãn, cầm kỳ thi họa không gì không biết, nhà ông ngoại là thế gia y dược, đáng tiếc, cô ta ưu tú như vậy, lại chỉ có thể làm vợ nhỏ.
Bà hai vừa bị bà tư làm mất mặt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh nọt này: “Mộc Cẩm Nhu thật sự là nữ thần y, lần trước tặng cho con ít thuốc bổ, sau khi uống cả người đều thoải mái, như trẻ ra mấy tuổi.”
Mộc Cẩm Nhu khiêm tốn lắc đầu: “Con chỉ làm theo sách vở thôi cũng không có gì lớn, nếu dì hai cảm thấy có tác dụng, chút nữa con lại đưa thêm một chút đến phòng dì.”
“Ôi chao, vậy dì cảm ơn trước.”
“Dì hai đừng khách sáo, Mộc Cẩm Nhu nên hiếu thảo với dì mà.”
Sự khiêm tốn của Mộc Cẩm Nhu đã để bà hai tìm lại chút mặt mũi vừa mất ở chỗ bà tư, vẻ mặt cũng trở nên đắc ý.
“Em gái, để chị xem cho em một chút.” Mộc Cẩm Nhu thản nhiên đi tới, đưa tay ra muốn cầm lấy cổ tay của Mộc Vãn, lại bị cô khéo léo tránh đi.
Mộc Vãn là bác sĩ, cô hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình hơn bất kì ai, không cần người khác đến khoa chân múa tay.
“Cảm ơn ý tốt của chị.” Mộc Vãn dịu dàng mỉm cười, trong mắt lại không có ý cười, “Em rất khỏe.”
Mộc Cẩm Nhu lại ngẩn ngơ, từ lúc nào đứa em gái điêu ngoa ngang ngược của cô ta lại biết nói ngọt như thế, lúc trước cô chưa từng gọi cô ta một tiếng chị gái.
Mộc Cẩm Nhu liếc nhìn cánh tay đang né tránh, khuôn mặt tối tăm: “Em gái, đừng làm loạn, vừa ròi chạm vào tay em, rõ ràng rất nóng, em ngâm nước lâu như vậy, chẳng may nhiễm bệnh thương hàn…”
Vừa mới nói hai chữ này ra khỏi miệng, người xung quanh như chim sợ cành cong, vội vàng lùi lại mấy bước, ngay cả lão phu nhân cũng tỏ ra sợ hãi, chỉ vì ngại mặt mũi nên không nhúc nhích tí nào.
Phản ứng của mọi người khiến Mộc Vãn hơi nghi ngờ, nhưng cô lập tức hiểu ra, ở thế ký 21, bệnh thương hàn không phải là bệnh nặng, nhưng ở thời đại này, bệnh thương hàn là bệnh nan y, còn là bệnh nan y sẽ truyền nhiễm, nói đến là thay đổi sắc mặt.
Mộc Cẩm Nhu nhiều y thuật, dù cô ta nói là chẳng may, cũng đủ khiến người ta sợ hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ánh mắt những người kia nhìn Mộc Vãn đều để lộ vẻ lo sợ, cứ như cô đã mắc bệnh nan y.
Trong phủ này nhiều người khó giữ bí mật, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai Thiếu soái, vốn đã là bà vợ không được chào đón, rất có thể đã mắc bệnh nan y sẽ truyền nhiễm, chỉ sợ càng trốn tránh cô ghê hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook