Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày
-
Chương 13: Chị Dâu Em Chồng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô ba Lăng gia Lăng Tuyết Thu lại gần hỏi han trên đường quay về: “Chị dâu, vừa rồi chị hát bài gì thế? Thật sự rất hay.”
Mộc Vãn kéo chặt áo choàng trắng trên người, thản nhiên trả lời: “Chị quay về sẽ viết lời bài hát cho em, lúc nào rảnh sẽ dạy em.”
Đứa em gái này của Lăng Thận Hành ngây thơ, thẳng thắn, lại là một dòng nước trong trẻo ở bên trong Lăng phủ.
Tất nhiên Lăng Tuyết Thu cũng thấy rất vui vẻ, đột nhiên ôm cánh tay của cô chững chạc đàng hoàng nói: “Chị dâu, em phát hiện bây giờ chị hơi khác…” Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh nhìn về phía cô, hình như muốn nói lại thôi.
“Khác ở chỗ nào? Càng khiến người ta chán ghét hơn hả?”
“Không không không.” Lăng Tuyết Thu vội vàng xua tay: “Chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều, chị nhớ ngày mai phải viết lời bài hát cho em đấy, em còn muốn khoe khoang trước mặt đám bạn học của em nữa. Đúng rồi, chị dâu, anh em về rồi, chị không đến chỗ anh ấy nhìn thử sao? Mấy ngày nay chị dâu hai đều ở…”
Không phải Mộc Vãn không hiểu Lăng Tuyết Thu đang nói điều gì, nhưng đối với cô, hầu hạ một người đàn ông mà mình không yêu chỉ làm khổ thân thôi, dù sao có vẻ Lăng Thận Hành rất chán ghét cô, cô cần gì cứ không biết điều dán lấy chứ.
~
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tuyết Thu hào hứng đi vào phòng của Mộc Vãn, cô vừa rửa mặt xong, khuôn mặt chưa trang điểm, tóc dài còn chưa búi, đen nhánh như gấm.
“Chị dâu, chị thật xinh đẹp, đúng là Đệ nhất mỹ nhân của Dương thành.”
Mộc Vãn cầm một cây trâm ngọc, cười nói: “Lời bài hát ở trên bàn.”
Lăng Tuyết Thu vội vàng cầm lên, vừa nhìn thoáng qua đã ngạc nhiên kêu lên, Mộc Vãn nghi ngờ: “Sao thế?”
“Chị dâu, chữ viết này của chị… Em xem không hiểu.”
Lúc Mộc Vãn làm bác sĩ, đã quen viết lối chữ thảo tung bay trên giấy, vì nguyên nhân nghề nghiệp, không một bác sĩ nào có chữ viết ngay ngắn.
Mộc Vãn đành phải đọc từng chữ từng chữ cho Lăng Tuyết Thu nghe, đọc xong lại dậy cô ấy hát từng câu.
Lăng Tuyết Thu còn trẻ hiếu học, nghịch ngợm trong sáng, chỉ một lát đã học được có hình có dạng.
Trong lão phu nhân này, chỉ có mỗi cô ba của Lăng gia được coi là một người ngây thơ, trên cô ấy còn hai chị gái con thứ, đã sớm gả cho người ta.
Lăng Tuyết Thu lại cùng Mộc Vãn uống một chén trà nhỏ mới vui vẻ rời đi, lúc đi ra cửa lại gặp Thúy Quyên đang cầm bát thuốc đến.
Thúy Quyên mang bát thuốc vào, ân cần nói: “Thiếu phu nhân, nên uống thuốc rồi.”
“Đây lại là thuốc gì nữa?” Mộc Vãn đang chải đầu, nhìn cô ta từ trong gương.
Thúy Quyên trả lời tự nhiên: “Lão phu nhân dặn dò phải uống thuốc này đủ nửa tháng, vì vậy mỗi ngày đều ra lệnh cho nha đầu trong sân lão phu nhân đưa tới.”
“Để xuống đi, chút nữa uống.” Mộc Vãn tùy tiện búi một búi tóc cho mình, nhớ tới ngày đó được ăn mứt hoa quả, con sâu thèm ăn trong bụng lại bắt đầu kêu gào, vì vậy nói: “Lại mang chút mứt hoa quả đến đây.”
“Thiếu phu nhân, không còn mứt hoa quả nữa, nếu cô ngại thuốc đắng, em sẽ đến nhà bếp lấy chút bánh hoa quê, bây giờ đang là mùa hoa quế nở, nữ đầu bếp ở bếp sau có tay nghề làm đồ ngọt rất tốt.”
Bánh hoa quế cũng được coi là thứ hiếm là, Mộc Vãn chưa từng được ăn ở thời đại của mình, cũng không biết người nơi này sẽ làm nó thành hương vị gì.
“Đúng rồi, thuốc này do em tự sắc sao?”
Thúy Quyên lắc đầu: “Là nhà đầu trong nhà bếp sắc.”
“Nha đầu sắc thuốc là cố định à?”
“Không phải, ở trong phủ một số dược thiện bồi bổ đều do nha đầu trong sân của mình tự phụ trách, một số loại thuốc chữa bệnh sẽ do nữ đầu bếp rảnh rỗi hoặc là nha đầu giúp đỡ trong nhà bếp sắc thuốc.” Thúy Quyên nghi ngờ vì sao cô lại hỏi điều này, liền hỏi: “Có phải thuốc sắc không đủ tốt không?”
Mộc Vãn nghĩ thầm, thì ra sắc thuốc còn nhiều kiểu khác nhau, dây Thủ Ô là loại thuốc Đông y dùng để bồi bổ, có lẽ do nha đầu trong sân tự sắc, vậy hình như phạm vi điều tra sẽ hơi lớn.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Thúy Quyên, Mộc Vãn không muốn rước lấy sự nghi ngờ, gật đầu đồng ý: “Đúng là không dễ uống, sau này làm phiền em tự mình đi làm rồi.”
“Thiếu phu nhân chê cười rồi, em không thể gánh nổi hai chữ làm phiền này.”
“Chị cũng thấy thèm món bánh hoa quế mà em nói rồi, em nhanh đi lấy đi.”
Thúy Quyên vui mừng đi lấy bánh ngọt, kết quả vừa mới đi ra cửa sân lại người đứng ở góc bên cạnh kéo đi.
Mộc Vãn kéo chặt áo choàng trắng trên người, thản nhiên trả lời: “Chị quay về sẽ viết lời bài hát cho em, lúc nào rảnh sẽ dạy em.”
Đứa em gái này của Lăng Thận Hành ngây thơ, thẳng thắn, lại là một dòng nước trong trẻo ở bên trong Lăng phủ.
Tất nhiên Lăng Tuyết Thu cũng thấy rất vui vẻ, đột nhiên ôm cánh tay của cô chững chạc đàng hoàng nói: “Chị dâu, em phát hiện bây giờ chị hơi khác…” Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh nhìn về phía cô, hình như muốn nói lại thôi.
“Khác ở chỗ nào? Càng khiến người ta chán ghét hơn hả?”
“Không không không.” Lăng Tuyết Thu vội vàng xua tay: “Chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều, chị nhớ ngày mai phải viết lời bài hát cho em đấy, em còn muốn khoe khoang trước mặt đám bạn học của em nữa. Đúng rồi, chị dâu, anh em về rồi, chị không đến chỗ anh ấy nhìn thử sao? Mấy ngày nay chị dâu hai đều ở…”
Không phải Mộc Vãn không hiểu Lăng Tuyết Thu đang nói điều gì, nhưng đối với cô, hầu hạ một người đàn ông mà mình không yêu chỉ làm khổ thân thôi, dù sao có vẻ Lăng Thận Hành rất chán ghét cô, cô cần gì cứ không biết điều dán lấy chứ.
~
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tuyết Thu hào hứng đi vào phòng của Mộc Vãn, cô vừa rửa mặt xong, khuôn mặt chưa trang điểm, tóc dài còn chưa búi, đen nhánh như gấm.
“Chị dâu, chị thật xinh đẹp, đúng là Đệ nhất mỹ nhân của Dương thành.”
Mộc Vãn cầm một cây trâm ngọc, cười nói: “Lời bài hát ở trên bàn.”
Lăng Tuyết Thu vội vàng cầm lên, vừa nhìn thoáng qua đã ngạc nhiên kêu lên, Mộc Vãn nghi ngờ: “Sao thế?”
“Chị dâu, chữ viết này của chị… Em xem không hiểu.”
Lúc Mộc Vãn làm bác sĩ, đã quen viết lối chữ thảo tung bay trên giấy, vì nguyên nhân nghề nghiệp, không một bác sĩ nào có chữ viết ngay ngắn.
Mộc Vãn đành phải đọc từng chữ từng chữ cho Lăng Tuyết Thu nghe, đọc xong lại dậy cô ấy hát từng câu.
Lăng Tuyết Thu còn trẻ hiếu học, nghịch ngợm trong sáng, chỉ một lát đã học được có hình có dạng.
Trong lão phu nhân này, chỉ có mỗi cô ba của Lăng gia được coi là một người ngây thơ, trên cô ấy còn hai chị gái con thứ, đã sớm gả cho người ta.
Lăng Tuyết Thu lại cùng Mộc Vãn uống một chén trà nhỏ mới vui vẻ rời đi, lúc đi ra cửa lại gặp Thúy Quyên đang cầm bát thuốc đến.
Thúy Quyên mang bát thuốc vào, ân cần nói: “Thiếu phu nhân, nên uống thuốc rồi.”
“Đây lại là thuốc gì nữa?” Mộc Vãn đang chải đầu, nhìn cô ta từ trong gương.
Thúy Quyên trả lời tự nhiên: “Lão phu nhân dặn dò phải uống thuốc này đủ nửa tháng, vì vậy mỗi ngày đều ra lệnh cho nha đầu trong sân lão phu nhân đưa tới.”
“Để xuống đi, chút nữa uống.” Mộc Vãn tùy tiện búi một búi tóc cho mình, nhớ tới ngày đó được ăn mứt hoa quả, con sâu thèm ăn trong bụng lại bắt đầu kêu gào, vì vậy nói: “Lại mang chút mứt hoa quả đến đây.”
“Thiếu phu nhân, không còn mứt hoa quả nữa, nếu cô ngại thuốc đắng, em sẽ đến nhà bếp lấy chút bánh hoa quê, bây giờ đang là mùa hoa quế nở, nữ đầu bếp ở bếp sau có tay nghề làm đồ ngọt rất tốt.”
Bánh hoa quế cũng được coi là thứ hiếm là, Mộc Vãn chưa từng được ăn ở thời đại của mình, cũng không biết người nơi này sẽ làm nó thành hương vị gì.
“Đúng rồi, thuốc này do em tự sắc sao?”
Thúy Quyên lắc đầu: “Là nhà đầu trong nhà bếp sắc.”
“Nha đầu sắc thuốc là cố định à?”
“Không phải, ở trong phủ một số dược thiện bồi bổ đều do nha đầu trong sân của mình tự phụ trách, một số loại thuốc chữa bệnh sẽ do nữ đầu bếp rảnh rỗi hoặc là nha đầu giúp đỡ trong nhà bếp sắc thuốc.” Thúy Quyên nghi ngờ vì sao cô lại hỏi điều này, liền hỏi: “Có phải thuốc sắc không đủ tốt không?”
Mộc Vãn nghĩ thầm, thì ra sắc thuốc còn nhiều kiểu khác nhau, dây Thủ Ô là loại thuốc Đông y dùng để bồi bổ, có lẽ do nha đầu trong sân tự sắc, vậy hình như phạm vi điều tra sẽ hơi lớn.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Thúy Quyên, Mộc Vãn không muốn rước lấy sự nghi ngờ, gật đầu đồng ý: “Đúng là không dễ uống, sau này làm phiền em tự mình đi làm rồi.”
“Thiếu phu nhân chê cười rồi, em không thể gánh nổi hai chữ làm phiền này.”
“Chị cũng thấy thèm món bánh hoa quế mà em nói rồi, em nhanh đi lấy đi.”
Thúy Quyên vui mừng đi lấy bánh ngọt, kết quả vừa mới đi ra cửa sân lại người đứng ở góc bên cạnh kéo đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook