"Cái tên ngốc này! Tôi đã cứu anh đấy, sao anh dám mắng tôi!" Thẩm Thu tức giận khoanh tay, "Biết thế để anh nằm thêm một lúc nữa cho rồi!"
"Thật sự tỉnh lại rồi à!" Cố Hồng vui mừng không thôi, nhìn từ trên xuống dưới con trai mình đã tốt hơn rất nhiều, "Tốt quá, tốt quá rồi! Đại sư, cô thật sự rất lợi hại đấy! Con trai, con phải cảm ơn cô bé này nhiều đấy, nếu không có cô bé thì cái mạng này của con cũng không giữ được nữa đâu!"
Mặt Cố Yến Thần hoang mang, anh vừa uống một tách trà ở Lê viên, đến lúc tỉnh dậy thì xảy ra tình huống gì đây?
* "Đường Minh Hoàng" có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào dạy ở trong vườn lê, vì thế ngày nay gọi rạp hát tuồng là "Lê viên".

Vườn trồng lê — Chỉ nơi ca hát, diễn trò (Đường Minh Hoàng từng tổ chức hát xướng trong vườn lê).
Thẩm Thu lấy tờ giấy màu vàng cùng bút lông từ trong hộp gỗ ra, tùy tiện vẽ một lá bùa, đốt tờ giấy bùa trên ngọn nến, ném vào trong nước, xong đưa cho Cố Yến Thần: "Anh uống cái này đi, tà khí mới biến mất hoàn toàn được."
Cố Yến Thần do dự một chút, xong vẫn uống xuống, nước có vị như tro, cũng không khó uống lắm.
Uống xong một lúc, anh thấy bụng cồn cào, phụ tá Trương vội vàng cầm ống nhổ đến, nhổ ra một ngụm máu đen, máu đen tê dại, dường như đang nhúc nhích khiến cho người nhìn hoảng sợ.
Thẩm Thu lại nhanh chóng đốt một lá bùa, ném vào ống nhổ, khi lá bùa rơi vào, trong nháy mắt, tất cả những thứ đó đều biến mất.
Cố Yến Thần vô cùng sợ hãi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Mấy con bọ đó là gì thế? Làm sao mà nó có thể xâm nhập vào cơ thể con người được?" Cố Hồng hỏi.
Mọi người sợ hãi nhìn ống tre trong tay Thẩm Thu, ở đây còn có một cái ống to hơn nữa!
"Cái này gọi là quỷ trùng cổ.

Nó là một loại bọ cánh cứng chỉ tồn tại ở những nơi có ma ám.

Thường được gọi là bọ ma.
Có người đã bắt được quỷ trùng và luyện chế nó thành quỷ trùng cổ.


Cổ trùng sau khi được luyện chế sẽ biến thành dạng bột cực kỳ nhỏ, thêm vào thức ăn, giết người vô hình mà không để lại dấu vết! Khi vào trong cơ thể con người, nó tập hợp thành bọ cánh cứng.
Cũng may đại soái nhanh chóng phát hiện rồi tìm tôi, nếu chậm một bước, đám bọ đã chui vào trong tim rồi, lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu được đâu!"
Cố Yến Thần tức giận, ai dám ra tay tàn nhẫn như vậy?!
Cố Hồng gầm lên: "Tên khốn nào dám âm mưu hại Cố gia ta! Dù có đào ba thước xuống đất tôi cũng sẽ đào hắn ra! Đại sư, cô nhất định phải giúp tôi tìm ra!"
Thẩm Thu gật đầu: "Được thôi."
Nhìn thấy Thẩm Thu rút mấy cây kim, phụ tá Trương không khỏi tò mò hỏi: "Trước đây tôi thấy bác sĩ toàn dùng kim bạc, nhưng kim châm của cô thật sự rất đặc biệt đấy."
Thẩm Thu cười với anh ta: "Đây không phải là kim châm cứu người bình thường đâu, mà nó là kim quỷ xua đuổi tà ma đó."
Ông nội của cô khi còn trẻ đã làm đạo sĩ, sau này trở thành thầy lang, được mệnh danh là "Kim quỷ Thẩm tam gia", kim của cô không chỉ chữa khỏi bệnh mà còn có thể trị quỷ.
Phụ lý Trương không khỏi run rẩy.

Tại sao cô bé này lại liên quan đến những việc có ma quỷ vậy, trông cô rất dịu dàng, đáng yêu nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không dám đến gần.
Hai người lính nâng một chiếc rương gỗ lim vuông khoảng 20cm vào đặt lên bàn một cái rầm.
Cố Hồng mở rương ra, đôi mắt bị ánh sáng vàng làm chói mắt.
Thẩm Thu nhìn kỹ hơn, oaaa! Cả rương vàng thỏi lận, hay còn gọi là "cá vàng nhỏ".

Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy nhiều vàng như vậy.
"Cô đã cứu con trai tôi, hộp cá vàng này cho cô! Sau này nếu bắt được kẻ gian kia, tôi sẽ cho cô gấp đôi!" Cố đại soái hào phóng nói.
Thẩm Thu hít một hơi thật sâu, Cố Đại Soái thật sự hào phóng quá.


Nhưng mà, người Huyền Môn kị nhất là lòng tham, ăn đủ uống đủ là được, còn muốn làm giàu thì không được.
Cô lấy 5 thỏi vàng trong rương ra: "Năm thỏi này là đủ rồi, tôi sẽ giúp ông tìm ra hung thủ."
Cố Hồng vui mừng vỗ bàn một cái: "Đại sư đúng là đại sư!" Từ trước đến nay ông chưa từng găp ai thấy vàng mà không nổi lòng tham cả! Không hổ là cao nhân mà!
Cố Yến Thần hơi híp mắt, nguyên một rương vàng mà cô chỉ lấy 5 thỏi thôi, cô thực sự là người thanh tâm quả dục, hay là đang đi đường dài....!để bắt được cá lớn?
Cố Yến Thần khỏi bệnh rồi cả Cố gia đều rất vui mừng.

Bên ngoài cũng đã tối, Cố Hồng muốn Thẩm Thu ở lại, nhưng Thẩm Thu từ chối.
Mang theo năm cá vàng nhỏ, cô ngồi trên xe của Cố gia quay về Vô Ưu Đường của mình.
Tom đói đến mức kêu meo meo, ngồi ở cửa sổ chờ cô về.
"Tom ơi! Chúng ta phát tài rồi! Mau nhìn đi, là cá vàng nhỏ đó, nếu tôi cầm một nửa đi bán, cũng có thể mua cho ngươi một núi cá khô rồi!" Cô xoa đầu mèo, thở dài một tiếng, tiếc là cô là người trong Huyền Môn, nếu không, hôm nay cô trở thành phú bà rồi! Tiếc quá đi mất!
Nhưng 5 thỏi này cũng đủ để cô sống một thời gian rồi.

Hôm nay phải ngủ một giấc thật ngon mới được, ngày mai còn phải đi gặp quỷ nữa.
Sáng hôm sau, Trung Bác tự mình lái Ford đến đón cô.
"Chú Trung, chào buổi sáng! Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"
Trung Bác cười nói: "Trực tiếp đi đến Lê viên, thiếu soái đang chờ chúng ta ở đó!"
Thẩm Thu nghe được hai chữ "Thiếu soái", không khỏi cau mày, không vui ngồi vào ghế phụ.

Trung Bác nhìn mặt cô, cười nói: "Hôm nay Đại soái phải đi gặp một người quan trọng hơn, nên việc này giao cho Thiếu soái xử lý.

Cô đừng nghĩ là Thiếu soái cố ý gây sự, do Đại phu nhân mất sớm, lúc đó Đại soái đã hứa sẽ không lấy vợ nữa, vì thế cũng không trách Thiếu soái nổi giận được.

Chuyện hôm trước đều là hiểu lầm cả, nếu ở chung lâu, cô sẽ thấy Thiếu soái nhà tôi không xấu tính như vậy đâu."
Trong lòng Thẩm Thu hừ một tiếng, anh có xấu hay không thì liên quan gì tới cô chứ?
Xe đi thẳng đến Lê viên, là một rạp hát rất đẹp, lúc này binh lính đang gác cổng rạp, xung quanh cổng có rất nhiều người đang tụ tập xem náo nhiệt.
Giây phút này, cả nhà hát bị bao vây bởi những người lính được trang bị vũ khí hạng nặng, trên sân khấu có một nhóm người run rẩy đang bị giam giữ, giống như cừu non đang chờ bị làm thịt.
Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh, chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, giống như được mạ một lớp vàng.
Anh có đôi lông mày sắc nét cùng đôi mắt sáng, trong đôi mắt chứa đựng tia lạnh lẽo.

Trên người mặc bộ quân phục màu xanh đậm, thắt lưng da có khóa bạc quanh eo, chân đi ủng quân đội dài màu đen trên thắt lưng đeo một khẩu súng lục màu bạc sáng bóng, trông rất hiên ngang cường ngạnh.
Anh đi đi lại lại trong rạp hát, những người cần giam giữ đều bị giam giữ cả rồi, nhưng Thẩm Thu vẫn chưa đến.

Ông lão bảo đợi cô đến rồi mới bắt đầu điều tra.
Ông thừa nhận cô gái này có một chút năng lực, nhưng điều tra tội phạm thì ông chưa chắc được, ông rất coi trọng cô.
Bên ngoài có tiếng ô tô, khi Cố Yến Thần quay lại nhìn, thì Thẩm Thu cùng Trung Bác đã đi đến cửa.

Hôm nay cô mặc sườn xám màu be, đeo một chiếc túi đan đang thịnh hành, mái tóc dài đen bóng, trông như một nữ sinh dễ thương.
Đôi mắt người đàn ông hơi sáng lên, chuyển ánh mắt, bình tĩnh nói: "Nếu cô ấy đã đến rồi thì chúng ta bắt đầu thẩm vấn thôi."
Thẩm Thu chọn một chỗ ngồi ở hàng đầu ngồi xuống, cách Cố Yến Thần hai ghế.
Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, ây yo, hôm nay anh mặc bộ đồ này trông đẹp trai quá thể, cô không khỏi nhớ đến chiếc quần lót của anh ngày hôm qua...!trắng carô tím...!chợt bật cười một tiếng.

Cố Yến Thần nghi ngờ nhìn, cô vội vàng che miệng xua tay: "Không có gì đâu! Bữa sáng hôm nay ăn ngon quá, nên tôi vui thôi!"
Người đàn ông cau mày, cô gái này thật sự có chút không bình thường.
Cuộc thẩm vấn bắt đầu, Phụ tá Trương ra lệnh cho người bị giam trên sân khấu giải thích rõ ràng những gì mọi người đã làm ngày hôm qua từ đầu đến cuối.
Mấy người này toàn nói linh ta linh tinh, thậm chí Thẩm Thu còn ngủ gật.
Cô nhìn lướt qua những người này, ánh mắt rơi một người trong số họ, đó là một người chơi Hồ cầm, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, giữa hai lông mày có một luồng khí đen khác thường.

Thỉnh thoảng cúi xuống suy nghĩ rồi lại ngước lên, đôi mắt hình tam giác, lòng trắng nhiều hơn lòng đen.
Thẩm Thu hơi nhếch khóe môi.
Vào ngày xảy ra sự việc, từ đầu đến đuôi, người duy nhất tiếp xúc với tách trà của Cố Yến Thần là một hầu gái.
Cố Yến Thần lạnh lùng nhìn cô hầu gái: "Cô rót trà mà không biết trong trà có thứ gì sao? Nói nhanh! Vì sao lại muốn giết tôi!"
Hầu gái sợ đến mức quỳ xuống dập đầu: "Thiếu soái, không phải tôi, thật sự không phải tôi! Cho dù gan của tôi có to bằng trời thì cũng không dám làm hại ai cả! Đúng là tôi rót trà, nhưng tôi chỉ rót giống như mọi hôm thôi! Hu hu hu..." Dứt lời, nữ hầu gái sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Thật sự thì cũng khó mà tin được một cô hầu gái như vậy lại có lá gan làm hại anh.
"Lúc rót trà cô nói chuyện với ai?" Cố Yến Thần hỏi.
"Lúc đang bưng khay trà tôi có nói chuyện với ba người".
Ba người này là chủ rạp hát, một nữ diễn viên nổi tiếng cùng với một người chơi đàn.
Nhưng cả ba người đều khai là chỉ nói chuyện với nữ hầu gái vài câu, chứ không nói gì nhiều.
Đôi mắt Cố Yến Thần quét qua ba người họ sau đó dừng lại trên người chơi đàn.

Dù không có bằng chứng nhưng anh luôn cảm thấy người này đang che giấu điều gì đó.
Anh liếc nhìn Thẩm Thu: "Cô nghĩ thế nào?"
Thẩm Thu khẽ mỉm cười, nhìn người chơi đàn: "Này! Tên chơi đàn kia, anh nghĩ rằng không ai nhìn ra ba cái trò mèo của anh sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương