Lục Sính thấy rất mình rất nghẹn khuất nhưng vẫn không dám cắm vào quá sâu hoặc quá nhanh vì sợ sẽ làm bị thương đến cô cùng đứa bé.

Nghĩ nghĩ liền đem cô ôm lên, nhưng làm như vậy thì lại cắm vào quá sâu nên hắn lại đặt cô xuống bàn.
Cô thấy hắn cứ lề mà lề mề mà không chịu nổi nên lấy hai tay chống lên bàn, chân thì mở rộng ra cho dương v*t dễ dàng đỉnh đi vào tiểu huy*t hơn.
"A!!"
"Anh vào quá sâu sao?"
"Vẫn còn tốt."
Lục Sính nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng rồi đột nhiên ngừng lại mà thích thú nhìn cô vì không được thỏa mãn mà hừ hừ khó chịu:
"Nhan Nhan, cùng anh về nhà có được không?"
Cô không nói gì mà chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng bị hắn giữ lại, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
"Nhan Nhan?"
"Không cần, em thích cuộc sống sinh hoạt của hiện tại hơn."
Dương v*t hắn chống ở tiểu huy*t cô lúc này chầm chậm mà cọ cọ lên, nhưng tổng vẫn là khiến cô không chiếm được khoái cảm như mong muốn, mà nó còn khiến cho cô càng thêm căng chặt, ngứa ngái khó chịu hơn.
"Em trở về với việc sinh hoạt giống như hiện tại có cái gì khác biệt sao?"
"Khác nhau rất lớn, ít nhất là hiện tại em rất tự do."

Tự do?
Lục Sính cảm thấy đây chẳng qua chỉ là lời biện minh để cô tự lừa mình dối người mà thôi.

Tô Tịch Nhan tự nhiên cũng biết rõ, bất quá chính là cô không nghĩ muốn đối mặt với hiện thực mà thôi.
Lúc này Lục Sính đem dương v*t rút ra một đoạn, nhưng quy đầu vẫn còn trong tiểu huy*t mà cọ xát qua lại.

"Sao em không chịu ngoan ngoãn chút nào thế? Ngoan, nghe lời anh có được không?"
"Anh cứ như vậy làm em thực không thoải mái a."
Lục Sính cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ giao hợp của hai người mà nói:
"Cùng anh trở về, anh liền thỏa mãn cho em ngay."
Tô Tịch Nhan nghe thế thì gắt gao cắn chặt môi không chịu thỏa hiệp.

Hắn càng nhìn cái tính tình cứng đầu cứng cổ này của cô thì càng bực mình nhưng vẫn là cố gắng nín nhịn, nén giận mà đem dương v*t cứng rắn chọc chọc cô nhưng chung quy vẫn là cố chấp không chịu đi vào mà chỉ cọ xát điểm mẫn cảm một chút rồi lại rút ra làm cô càng thêm hư không lợi hại mà mắng hắn:
"Anh?"
Lục Sính nhướng mày rồi tiếp tục khiêu khích, vài phút sau cô không tự chủ được mà phun nước.

Sau đó cô chủ động đem tiểu huy*t của mình dán vào người hắn, muốn cho dương v*t của hắn cắm đi vào.

Nhưng Lục Sính lại xấu xa mà nhích người ra, cô cứ nâng người lên thì hắn lại lùi về phía sau.

Qua lại vài lần như thế khiến cô càng sinh khí mà không chút do dự nào đá văng hắn xuống giường.
Lục Sính bị đá một cái thì lảo đảo, dương vật cũng bắt buộc phải rút ra.

Cô trừng hắn một cái rồi đem quần áo mặc vào.

Lục Sính sau khi đứng vững thì tức đến cười lạnh.

Vừa thấy nụ cười âm hiểm này thì cô không khỏi có chút sợ hãi mà nhảy xuống đất, nhanh nhẹn chạy về phòng mình khóa trái cửa lại.

Bị nhốt ở bên ngoài cách một cánh cửa, hắn nghiến răng ken két mà nâng chân lên muốn phá cửa xông vào.

Nhưng nghĩ nghĩ lại thả chân xuống mà nhẹ nhàng gõ cửa còn không quên hù dọa một câu:
"Nếu em không mở cửa ra thì đừng trách anh phá cửa nha!"
Cô thấy Nha Nha còn đang ngủ say xưa, vì không muốn đánh thức con bé nên không còn cách nào cô đành mở cửa ra, Lục Sính vừa thấy cửa mở liền túm cô ra ngoài:
"Anh muốn làm gì?"
"Đừng làm ầm ĩ nữa có được không?" Vừa nói hắn vừa ôm cô dỗ dành:
"Anh bảo đảm từ nay về sau sẽ không bao giờ cưỡng bách em làm chuyện em không thích nữa, như thế có được không?"
"Vậy vừa rồi anh làm cái gì?"
Này?
"Này không tính."
Ha! Vì cái gì mà không tính chứ?
"Anh như thế nào mà trở nên lưu manh như vậy chứ?"
Lục Sính ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn là người rất cao ngạo, lạnh lùng.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn đã học xong cách điệu thấp như thế này nữa!
Đặc biệt là gần đây, đích xác là hắn không còn làm bậy nữa, nhưng mà hôm nay......? Cô đang chuyên tâm ngẫm nghĩ lại những việc gần đây, lúc này Lục Sính lại tiến sát đến gần rồi ôm cô mà thổi khí:
"Anh như này còn không phải là bị em bức mà ra sao? Anh đã làm đến mức này rồi, em còn muốn như thế nào nữa đây?"
Có thể làm Lục Sính đến mức lục thân không nhận thì có thể thấy được phân lượng cô ở trong lòng hắn là như thế nào a.


Giờ phút này trong lòng cô đang rất loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt, nên nói:
"Anh để em suy nghĩ kĩ lại đã."
Cô biết giờ phút này nếu mình mà cùng hắn cứng đối cứng là không được, nên cứ việc giả vờ mà thỏa hiệp trước vậy, dù sao thì cô cũng không cho hắn cái thời gian cụ thể gì cả.

Lục Sính liếc mắt một cái là nhìn thấu cái tiểu tâm tư này của cô, cảm thấy cái nha đầu này thật sự là thiếu thu thập mà:
"Em sẽ suy xét trong bao lâu?"
"Khi nào suy nghĩ rõ ràng thì em sẽ nói cho anh biết."
Suy nghĩ rõ ràng? Hắn dám cá là có dùng cả đời thì cô cũng chưa ngẫm rõ ra được a.
"Không được, em phải cho anh cái kỳ hạn thật rõ ràng đi."
Tô Tịch Nhan nghe xong thì hút một ngụm khí lạnh, biết hắn là không dễ dàng bị cô lừa gạt, cho qua như vậy được nên nói:
"Ba tháng."
"Em như thế nào không nói ba năm luôn đi?"
"Thế thì hai tháng, không thể lại ít hơn được a."
"Một tháng, nhiều hơn một ngày anh cũng không đợi đâu.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương