Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen
Chương 7: Hồng tụ

Tác giả: Bát Tầm

Edit: Củ Cải ^^

Qua nửa canh giờ sau Thúy Quyên tới thu chén thuốc, Mộc Vãn còn đang xem sách, trên bàn chén thuốc bằng sứ men xanh cùng mâm mứt hoa quả đã trống rỗng, không sót một mẫu.

Thúy Quyên khóe miệng cong lên trên một ý vị thâm trường quỷ dị tươi cười, vội vàng thu chén, cười nói: “Buổi tối hôm nay Lão phu nhân bày tiệc đón gió tẩy trần cho thiếu soái, mọi người trong phủ đều đang chuẩn bị.”

Ngày thường nghe xong lời này, Mộc Vãn nhất định là ân cần hỏi han, lúc này lại giống như việc không liên quan tới nàng, tầm mắt vẫn cứ chuyên chú trên trang sách, một hồi lâu mới lạnh lạnh nói: “Ngươi báo lại ta thân thể không thoải mái, không đi.”

Thúy Quyên hiển nhiên chấn động, buột miệng thốt ra: “Thiếu soái cũng sẽ đi.”

“Hắn đi ta liền nhất định phải đi sao?”

Thúy Quyên bị hỏi á khẩu không trả lời được, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát không biết lại như thế nào mở miệng, Thiếu phu nhân trước kia tâm tư đều viết ở trên mặt, hiện tại không nói một lời, thật đoán không ra.

“Ta muốn đi thăm Hồng Tụ, ngươi an bài một chút.” - Mộc Vãn rốt cuộc chịu buông sách, ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức.

Thúy Quyên sắc mặt đột biến, vội vàng xua tay: “Không được, Thiếu phu nhân, tội mà Hồng Tụ phạm phải là tội chém đầu.”

“Ta biết, ngươi chỉ lo đi an bài là được.” Mộc Vãn một lần nữa cúi đầu, “Ta đều có chừng mực.”

“Chính là…….”

“Không có việc gì thì dọn dẹp phòng chứa đồ, đồ vật không dùng đều phải dọn đi, ta phải dùng gian phòng kia.”

Phòng chứa đồ chất đầy đồ quần áo không mặc cùng một ít đồ dùng trong nhà, vị Thiếu phu nhân sinh thời cũng là người có tiếng xa xỉ lãng phí, lão thái thái trọng tiết kiệm đối với nàng nhìn không quen mắt, bất đắc dĩ chính là nàng mang tiền từ nhà mẹ đẻ đến, lão thái thái dù cho không vui cũng không dám nói cái gì, nhưng thật ra lão thái thái yêu thích Mộc Cẩm Nhu quần áo mộc mạc.

“Thiếu phu nhân, quần áo nơi đó làm sao bây giờ?”

“Ném.”

Thúy Quyên vừa nghe đại hỉ, quần áo đó tuy rằng đều quá hạn, nhưng đối với nàng lại là thứ tốt, có lợi một chút nàng có thể nào không cao hứng. ^^

“Em liền đi thu dọn.”

Chờ Thúy Quyên cùng thanh âm đóng cửa cùng nhau biến mất, Mộc Vãn mới đặt quyển sách trên tay xuống bàn, nặng nề mà thở dài.

Trên dưới Lăng phủ này còn có một người thiệt tình đối tốt với nàng là Hồng Tụ - nha đầu nàng mang đến từ Mộc gia, trung tín lại linh hoạt, chẳng qua Mộc Vãn đối với nàng cùng các hạ nhân không có gì khác nhau, động đến liền đem hỏa khí trút trên người nàng, điều khó có được là Hồng Tụ vẫn luôn nhận đánh nhận mắng, cũng không oán giận.

Nửa năm trước, Ngũ di thái Đốc quân chết thảm ngoài ý muốn, mà ngày đó buổi tối chỉ có nàng cùng Hồng Tụ xuất hiện ở hậu viện Ngũ di thái, chứng cứ vô cùng xác thực, Đốc quân tận mắt thấy liền trách tội xuống dưới, Mộc Vãn hết đường chối cãi, là Hồng Tụ chủ động nhận tội, kết quả bị giam vào ngục quân đội, không bao lâu sẽ tiến hành xử bắn.

Nếu là Mộc Vãn trước đây, đại khái sẽ không coi trọng mạng nhỏ của hạ nhân này, chẳng sợ hạ nhân này là vì cứu nàng.

Nhưng nàng không phải Mộc Vãn trước đây, muốn sống tốt ở Lăng phủ, bên người cần thiết phải có một người đáng tin chân chính, nha đầu tuổi còn trẻ không thể uổng mạng, hơn nữa, Hồng Tụ cùng hình ảnh người bạn tốt Trà Ngữ lưu lại trong đầu nàng mười phần như nhau, Trà Ngữ từ nhỏ cùng nàng lớn lên, làm bất luận việc gì trước tiên đều vì Trà Ngữ, nàng thậm chí cảm thấy, Hồng Tụ chính là Trà Ngữ hóa thân.

Nghĩ đến việc cứu Hồng Tụ, dựa vào lực lượng một người nàng là không được, nàng nghĩ tới chưa bao giờ từng có tiếp xúc qua phu quân, hiện tại có thể cứu ra Hồng Tụ chỉ có hắn, nhưng như thế nào làm hắn giúp nàng, còn cần bàn bạc kỹ hơn.

~ Củ cải xiexie ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương