CHƯƠNG 7: ÁN TRẦN THỊ DIỆT MÔN 1


Dịch giả: Luna Wong


Tĩnh Tri đã sợ đến cứng thân thể, trái lại gan của Mộ Dung lớn, còn có thể nói tình cảnh ngày ấy rõ ràng.


“Người của quân cảnh ti mở cửa, lúc đó cũng sợ hết hồn, từ trên xuống dưới Trần gia mười ba người toàn bộ bị giết chết, tràng diện lúc đó dùng máu chảy thành sông để hình dung cũng không quá đáng chút nào. Quân cảnh ti thăm dò qua hiện trường xong, thì lôi thi thể đi. Chỉ bất quá, thảm án qua đi hơn nửa tháng, vụ án này vẫn đang treo chưa phá.”


“Đúng đúng đúng.” Tĩnh Tri run rẩy phụ họa: “Nghe nói là một đám thổ phỉ làm, đoạt tiền tài lại diệt môn, nhưng quanh thân Thuận thành nhiều ổ thổ phỉ như vậy, phải đi đâu tìm hung thủ đây? Bắt không được hung thủ này, từ trên xuống dưới mười ba người của Trần gia sẽ oan hồn bất tán, mỗi lần đến nửa đêm bắt đầu quấy phá, người chung quanh cũng không dám tới gần, còn gọi nó là hung trạch.”


Mấy chữ treo chưa phá để Ngôn Khanh sinh ra hứng thú thật lớn, tốc độ gõ ngón tay lại nhanh vài phần.


“Tiểu thư, sao cô một chút cũng không sợ thế? Em và Mộ Dung vẫn không dám nói cho cô biết, chính là sợ làm cô sợ.”



“Tôi không nhát gan như vậy.” Có thể Ngôn lục tiểu thư trước kia sẽ sợ, nhưng Ngôn lục tiểu thư bây giờ chỉ muốn lập tức chạy tới hiện trường án phát thôi.


Ngôn Khanh nghĩ như vậy, cũng thực sự làm như vậy.


Cuộc sống về đêm của Tân quốc không phong phú giống hiện đại như vậy, lúc rạng sáng nhai đạo vẫn đang một mảnh tiếng động lớn rầm rĩ, mà ở chỗ này, trừ quảng trường giải trí phồn hoa nhất sẽ sênh ca mỗi ngày, nhai đạo thông thường đến ban đêm đó là một mảnh tĩnh mịch.


Trạch tử Trần gia là một tòa viện tử tam tiến tiêu chuẩn, ở mặt tiền tính là có tiếng của vùng này.


Lúc này, tòa trạch viện trang trí tinh xảo đứng sửng ở trong màn đêm, an tĩnh giống như một còn quỷ mị trong ngủ mê, tản mát ra một cổ khí tức trầm trọng đè nén.


Tĩnh Tri vốn là đánh chết không chịu tới, nhưng lại lo lắng tiểu thư nhà mình, cuối cùng cũng run như cầy sấy theo qua đây, chỉ bất quá dọc theo đường đi đều đang nắm thật chặt Mộ Dung, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho nàng kinh hoảng giơ chân.


Mộ Dung là người biết võ, từ nhỏ đã được Ngôn lão gia đặt ở bên người Ngôn Khanh bảo hộ cô, người thuở nhỏ học võ, gan dạ sáng suốt tự nhiên cũng sẽ lớn hơn một chút, nhưng đối mặt “Quỷ trạch” âm sâm sâm này, cũng không khỏi phát lạnh khắp cả người.


Cô không rõ vì sao Ngôn Khanh không sợ, thậm chí nhãn thần còn sáng sủa hơn cả bình thường, cảm giác kia tựa như một người thông minh tuyệt đỉnh, đột nhiên gặp phải đề khó để cho cô bó tay chịu trói, vừa hưng phấn lại tràn đầy khiêu chiến.


“Phía sau Trần gia có một cái cửa nhỏ, buổi tối người hầu đều ra ngoài từ cánh cửa kia.” Tuy rằng sợ, nhưng cũng may tin tức của Tĩnh Tri linh thông, “Đại môn không thể đi, đã bị quân cảnh ti phong lại.”


“Hai người các ngươi ở bên ngoài coi chừng, tự ta đi vào là được.” Ngôn Khanh điều chỉnh tay cầm của xe lăn một chút, cái xe lăn này là Ngôn lão gia để người tỉ mỉ đặc chế, dù là không có ngoại lực thôi động, cũng có thể tự mình động thủ điểu khiển, dù cho ngưỡng cửa thấp một chút cũng không làm khó được nó.


“Tiểu thư, cô không thể đi vào một mình.” Tĩnh Tri vội vàng ngăn cản, “Bên trong nháo quỷ.”


Mộ Dung cũng lấy can đảm nói: “Tiểu thư, ta vào chung với cô đi.”


“Yên tâm đi, trên đời này a, chỉ có người quấy phá, không có quỷ quấy phá.” Ngôn Khanh tiếp nhận đèn pin Mộ Dung đưa tới, thôi động xe lăn chậm rãi đi đến của nhỏ.



Thảm án đã xảy ra hơn nửa tháng, cửa gỗ thời gian lâu không dùng phát sinh một tiếng chi nha, một cổ âm phong tùy theo đập vào mặt.


Trong không khí an tĩnh tựa hồ còn kèm theo khí tức máu tanh, vừa tựa hồ có người đang nhẹ nhàng thở dài cùng tiếng khóc nức nở thấp.


Ngôn Khanh nhắm mắt lại, mặc niệm ba giây đồng hồ, đây là thói quen của nàng, ở mỗi một cổ thi thể cùng với hiện trường hung án, dùng mặc niệm để diễn tả của nàng kính nể.


Mở mắt lần nữa, đáy mắt sáng sủa đã là một mảnh thanh minh, bởi vì kính nể cũng không thể giải quyết cái gì, chân chính cô cần làm là thay những người chết oan này lấy lại công đạo.


Bookwaves.com.vn

Sau khi từ cửa sau đi vào, bên tay trái là dãy nhà sau của Trần gia, bên tay phải là nhĩ phòng, dãy nhà sau là nơi người hầu ở và nơi chất đống tạp vật, bình thường đều xây ở cuối cùng của trạch viện.


Tia sáng của đèn pin đủ sáng, nhưng ở chỗ ánh sáng chiếu không tới, lại là một mảnh âm khí um tùm.


Ngôn Khanh tra xét dãy nhà sau một lần, không có phát hiện phấn vẽ hình người và vết máu, xem ra, hung thủ không có giết người ở dãy nhà sau, có lẽ nói, lúc hung thủ giết người không ở đêm khuya, vì người giúp việc còn chưa có nghỉ ngơi, đều đang đều bận rộn.


Từ cửa nhỏ phía tây của dãy nhà sau ra ngoài, là một gian nhĩ phòng cải tạo thành trù phòng, nhĩ phòng là mỗi một gian phòng ở hai bên chính phòng, có người ở, có làm trù phòng, bởi vì rất giống hai cái lỗ tai của chính phòng nên mới có tên như thế.



Ngôn Khanh vừa tiến đến liền thấy bên bếp lò có hình người được vẽ bằng phấn, bệ bếp và trên nắp nồi có lượng máu phun tung toé lớn màu nâu đen, ánh sáng của đèn pin quay qua chỗ khác, nơi cửa cũng có hình người vẽ bằng phấn và tảng vết máu lớn, bên vết máu là chén đũa rơi lả tả.


Cô tiến lên nhìn một chút, bên chén đũa chỉ có chút ít đồ ăn thừa cơm thừa, xem ra lúc án phát là sau bữa ăn thức ba.


Ngôn Khanh lại tới chính phòng, lấy đèn pin chiếu một cái, trong đại sảnh có hai hình người vẽ bằng phấn, chỗ bậc thang có một người hình, trong nhĩ phòng cánh đông cũng có chút thảm liệt, ba hình người đều thập phần thấp bé, xem ra chắc là hài đồng, bởi vì gian phòng không lớn, trên mặt đất cơ hồ bị máu nhuộm dần, vô cùng thê thảm.

Hình người vẽ bằng phấn, ở tây sương phòng cùng với chỗ đình viện còn có mấy hình, tỉ mỉ tính toán một chút, tổng cộng mười ba người, chính là từ trên xuống dưới Trần gia mười ba người, chủ nhân và người làm không một người may mắn tránh khỏi.


Ngôn Khanh giơ cao đèn pin đi tới thùy hoa môn, thùy hoa môn là ranh giới giữa nội trạch cùng ngoại trạch, cũng là lối đi duy nhất, bình thường cũng sẽ có ba bốn bậc thang, mà trên mấy bậc thang này cũng có một người nằm ngang, liếc mắt nhìn, lúc còn sống hẳn là thập phần cao to.


Bất quá, để Ngôn Khanh cảm thấy hứng thú không phải hình người này, mà là vết máu phun tung toé ở trên cửa chính sơn đỏ.


Xe lăn không thể lên bậc thang, cô chỉ có thể tận lực tập trung ánh sáng đèn pin, ngay khi cô tập trung tinh thần, một thân ảnh giống như quỷ mỵ vậy xuất hiện ở giữa bóng đêm.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương