Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi
-
Chương 5: Sơ Ngộ
CHƯƠNG 5: SƠ NGỘ
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay ra mắt game Áo Cưới Giấy 4. Ta bão mỗi truyện ta dịch 1 chương để chia sẻ niềm vui với mọi người nè
Trạch tử Ngôn gia là một tòa kiến trúc kết hợp Trung Tây, tổng thể lấy gạch xanh làm ngoại thất, lấy tường làm giới hạn chia làm ba viện tử đông, tây, nam.
Đông viện là tứ hợp viện tam tiến chỗ ở của Ngôn lão gia và Ngôn phu nhân cùng với mấy nhi tử; nam diện hướng mặt trời, là nơi Ngôn lão thái thái nghỉ ngơi, mà phía tây còn lại là các vị tiểu thư khuê phòng cùng với hai vị di thái thái ở, còn có hai tòa nhà lầu gạch ngói kiểu dáng Âu Tây ba tầng, dùng để làm phòng làm việc và đãi khách, Niệm Vãn lâu kỷ niệm tam di thái, chính là một tòa trong đó.
Ngư đường Ngôn Khanh nói, chỉ cần ra viện tử đi bắc năm mươi met là tới.
Chính là đầu xuân tháng ba, vạn vật sống lại, ven đường tảng đá xếp thành, mơ hồ có cây cỏ.
Mộ Dung đẩy xe lăn của Ngôn Khanh tới bên hồ, đựng thức ăn cho cá trong một cái hộp gỗ, để tiện cho cô lấy.
Tĩnh Tri sợ cô lạnh, lại tìm cái chăn in hoa khoát lên trên đùi Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh cúi đầu nhìn hai chân của mình, không khỏi thổn thức, người người đều nói Ngôn gia lục tiểu thư không chỉ gia thế tốt, lại xinh đẹp, chỉ tiếc là người tàn phế.
Ngôn gia lục tiểu thư mười tuổi thì bệnh một lần, sau khi khỏi bệnh, một đôi chân dần dần bắt đầu tê dại, thẳng đến cuối cùng mất đi tri giác, vì chữa cho tốt cho chân của cô, Ngôn lão gia tìm hết danh y, bất đắc dĩ đạp hết đại giang nam bắc, lại không có bất luận hiệu quả gì, xe lăn này, Ngôn Khanh ngồi một cái chính là bảy… năm hơn.
Trong nước mấy con cá chép da bóng hoa văn vàng ngày thường thập phần hăng hái, ba năm con nhét chung một chỗ, phía sau tiếp trước nuốt chửng mồi cá Ngôn Khánh ném vào.
Ngay khi chủ tớ ba người chơi đến cao hứng, đầu cầu cẩm thạch cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng nói chuyện, tùy theo chỉ thấy Ngôn gia lão gia và một thanh niên nam tử sóng vai mà đến.
Bookwaves.com.vn
Thanh niên kia mặc một thân cảnh phục màu đen, chân đạp giày da cùng màu cùng kiểu, bên hông là dây nịt vũ trang da hươu tam giác phân chia tỉ lệ vóc người của anh ta thập phần hoàn mỹ, mũ cảnh được cầm ở trong tay, huy hiệu bằng vàng trên mũ phá lệ mắt sáng.
Vóc người của Ngôn lão gia không thấp, nhưng ở trước mặt thanh niên này vẫn là thấp hơn nửa cái đầu, lúc nói chuyện, cằm không thể không hơi vung lên.
“Tiểu thư mau nhìn, là Thời ti trưởng.” Tĩnh Tri luôn luôn bát quái, cực quen thuộc với các hạ nhân trong viện, thanh niên kia vừa lộ ra một cái đầu, cô liền một mắt nhận ra được, “Là Thời ti trưởng của quân cảnh ti.”
Ngôn Khanh trái lại nhớ đến cái tên quân cảnh ti này, cái cơ cấu này tương đương với cục cảnh tra ở hiện đại, quân cảnh ti là tổng bộ, có phân cục ở các khu, trông coi trị an phòng hộ của Thuận thành cùng với các huyện thành quanh thân, có người nói ti trưởng mới nhậm chức là thất tử của đại soái Thời gia, du học trở về, rất có kiến thúc, một năm trước ban bố《 Thuận Thành Pháp 》, chỉnh đốn trị an, quét sạch tệ nạn, ảnh hưởng khá xa.
Đại khái là bởi vì quan hệ cùng ngành, Ngôn Khanh không khỏi nhìn thêm thanh niên kia một mắt, thanh niên vừa lúc đi tới giữa cầu, có lẽ là bị cẩm lý trong hồ này hấp dẫn, cũng nghiên tầm mắt nhìn về phía bên này.
Tuy rằng cách một khoảng cách, vẫn có thể thấy tóc đen nhu thuận của thanh niên kia, không có giống mốt nhân sĩ của thời đại này, chải hết tóc ra sau, lại bôi một lớp dầu tóc sáng loáng lên, để chúng nó tùy ý che trên trán, một đôi mắt sáng sủa thâm thúy che giấu gì đó, sóng mũi cao như một ngọn núi nguy nga, hết lần này tới lần khác lại thêm một đôi môi mỏng, khóe miệng đạm bạc, lộ ra một loại cuộc sống nguội lạnh.
Tướng mạo như vậy vô luận đặt ở thời đại nào đều là mỹ nam tử, cũng không trách Tĩnh Tri và nữ tử trong phủ đều nghe nhiều về hắn đến nỗi thuộc lòng.
Thanh niên chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua liền dời đường nhìn đi chỗ khác, cùng Ngôn lão gia song song đi vào, mà cái nhìn kia, cũng không biết là đang nhìn trong hồ cẩm lý hay là đang nhìn người cho cá ăn bên hồ.
(Luna: Từ trước vẫn luôn dịch truyện cổ đại, đây là lần đầu dịch dân quốc nên nếu như có sót phần xưng hô mọi người châm chước bỏ qua cho tôi nhé. Vì dịch nhập tâm quá có lúc sẽ quên sửa. Cảm ơn mọi người rất nhiều)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook