CHƯƠNG 23: TRẢI XONG ĐƯỜNG LUI


Dịch giả: Luna Wong


Quản sự cũng phản ứng một hồi, bất quá rất nhanh thì nói rằng: “Lão gia thích lục tiểu thư, luôn luôn bếp nhỏ cho lục tiểu thư, thoạt nhìn là vì tốt cho lục tiểu thư, sau lưng lại không biết bị già trẻ lớn bé trong phủ ghen ghét, hết lần này tới lần khác lục tiểu thư cũng là một người không khai khiếu, nhẫn nhục chịu đựng. Hôm nay trái lại kỳ quái, dĩ nhiên chủ động đẩy xuống.”


Quản sự lắc đầu: “Thật đúng là học tinh minh rồi.”


Ngôn Khanh đẩy đặc thù ưu đãi này đi, tự nhiên có quyết định của bản thân cô, cô đã trọng sinh mà đến, chỉ muốn an an ổn ổn sống tốt cuộc sống của vị lục tiểu thư này, không tranh với đời cũng được, tự đắc kỳ nhạc cũng được, người đã từng chết một lần sớm nhìn nhạt hết thảy rồi.


Cơm tối của trù phòng còn chưa có đưa đến, nha hoàn a Hỉ của Ngôn lão gia liền tới trước.



A Hỉ là nha hoàn đắc lực nhất được Ngôn lão gia tín nhiệm nhất, chủ tử trong viện nào cũng phải cho cô vài phần mặt mũi, ngay cả Tĩnh Tri và Mộ Dung thấy cô cũng phải hành lễ vấn an.


“Không thể.” A Hỉ hướng về phía hai người phất phất tay, bản thân lại hành qua lễ cho Ngôn Khanh trước, “Lục tiểu thư, đây là âu phục lão gia để người từ Hải thành mang về, vừa tới không bao lâu, đã vội vã đưa tới cho cô.”


Ngôn lão gia thường đi các nơi buôn bán, mỗi lần trở về đều sẽ mang chút đồ chơi hiếm lạ cho Ngôn Khanh.


Ngành âu phục cũng không phải Thuận thành không có, nhưng Hải thành càng phồn hoa hơn Thuận thành, giao dịch với nước ngoài cũng dày đặc hơn, Hải thành ở Tân quốc, đại biểu là một loại thời thượng, rất nhiều quý phụ danh viện đều cực kỳ muốn có vài món hải thành âu phục kiểu dáng mới nhất.


“Thay ta cảm tạ a cha.” Ngôn Khanh khách khí cười cười.


A Hỉ lại nâng hai hộp cao điểm tinh xảo: “Trong này cũng là đặc sản của Hải thành, bánh trôi nước, hoàng tùng cao và xích đậu cao, lão gia dặn dò qua, những cao điểm này bảo đảm chất lượng kỳ hạn ngắn, bảo lục tiểu thư mau chóng dùng.”


“Ta cũng ăn không hết nhiều như vậy.” Ngôn Khanh cầm lấy một hộp trong đó đưa cho a Hỉ: “A Hỉ cô nương, đa tạ cô chạy tới chuyến này, nếu không ghét bỏ, hộp cao điểm này tặng cho a Hỉ cô nương.”


“Đây, như vậy sao được?” A Hỉ hơi giật mình, “Đây là lão gia đặc biệt mang về cho tiểu thư.”


“A Hỉ cô nương, cô hãy thu đi.” Mộ Dung nhét cao điểm vào trong tay a Hỉ, “Đây cũng là một phần tâm ý của tiểu thư.”


Thấy từ chối không được, a Hỉ không thể làm gì khác hơn là nhận cao điểm, ngoài miệng tự nhiên là cảm tạ một trận.



Bookwaves.com.vn

A Hỉ đi rồi, Ngôn Khanh đưa một hộp cao điểm khác cho Mộ Dung, để cho cô cầm chia với Tĩnh Tri.


Đối với cải biến của Ngôn Khanh, Mộ Dung dần dần tập mãi thành thói quen, lục tiểu thư nghịch lai thuận thụ trước kia phảng phất trong một đêm đã không còn tồn tại nữa, người trước mặt này giống như thoát thai chuyển thế, niết bàn trọng sinh.


Mặc dù a Hỉ là thân tín của Ngôn lão gia, nhưng cô hơn phân nửa là không quen nhìn lục tiểu thư không đúng tý nào này, biểu hiện ra khách khí, kỳ thực nội tâm tràn đầy hèn mọn.


Ngôn Khanh tự nhiên nhìn thấu điểm này, cho nên, một hộp cao điểm đối với nàng mà nói không coi vào đâu, thế nhưng mượn hoa hiến phật, có thể thu nạp nhân tâm.


Ngôn lục tiểu thư sống đến bây giờ trong phủ này, ỷ vào bất quá là sủng ái của Ngôn lão gia, nếu như có một ngày, Ngôn lão gia không cưng chìu cô nữa, hoặc Ngôn lão gia mất đi năng lực bảo hộ cô, lấy tình cảnh trước mắt, rất nhanh thì sẽ trở thành vật hi sinh giữa tranh đấu của các phòng.


Trước khi ngày này tới, cô nhất định phải tiên trải sẵn đường lui cho mình trước.


“Tiểu thư, âu phục này thật là đẹp mắt.” Mộ Dung chỉ là nhìn nhan sắc, đã cảm thấy là vật phẩm thượng thừa.



“Mở xem.” Lúc Ngôn Khanh chưa tới Tân quốc, tịnh không có hứng thú với thời trang, đa số thời gian, cô đều mặc áo giải phẫu hay blouse trắng, chạy qua chạy lại giữa hiện trường và thi thể.


Nữ hài tử khác, thích dùng thời gian nghỉ ngơi đi dạo phố mua y phục, mà cô lại không ngừng ngủ bù cùng với đọc sách học tập, bây giờ suy nghĩ một chút, cô không thiện trưng diện, đại khái cũng là một trong những nguyên nhân Trầm Lương không hề hứng thú với cô đi.


Mộ Dung giữ y phục trong hộp ra, vải vóc mịn tuột xuống giống như thác nước vậy.


Đây là một cái đầm chiết eo đạm lam sắc, dùng là nhung pháp lan cực tốt, ống tay áo và làn váy có viền lôi ti cách(ren), cổ áo thắt một cái nơ bướm, y phục này ngay cả lấy tới hiện đại, cũng là đẹp mắt.


Nhưng Mộ Dung nhìn, trong mắt lại toát ra lo âu nồng đậm.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương