Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi
-
Chương 19: Án Tử Nha Hoàn Ngôn Gia Đầu Tỉnh 8
CHƯƠNG 19: ÁN TỬ NHA HOÀN NGÔN GIA ĐẦU TỈNH 8
Dịch giả: Luna Wong
“Sau đó, sau đó tôi đã nghe nói cô ấy nhảy giếng tự sát.” A Lực lau nước mắt một cái, “Tôi đã sớm khuyên qua cô ấy, di thái thái của Ngôn gia không dễ làm đâu, trước đây tam di thái của lão gia chẳng phải cũng thắt cổ chết sao?”
A Lực nói xong mới giật mình tắt tiếng, lập tức có chút hốt hoảng nhìn về phía Ngôn Khanh, “Xin lỗi lục tiểu thư, tôi… tôi không phải cố ý.”
“Vô sự.” Ngôn Khanh cũng không có giận chó đánh mèo anh ta, “Anh đi xuống trước đi, ngày hôm nay đi tìm chuyện tôi tìm anh, hy vọng anh có thể bảo mật.”
“Lục tiểu thư, nếu như Thúy Nùng thật là bị người hại chết, cô nhất định phải thay cô ấy lấy lại công đạo a.” A Lực nói chuyện, hướng về phía Ngôn Khanh bộp bộp bộp dập đầu ba cái.
Ngôn Khanh nhìn thoáng qua Mộ Dung, Mộ Dung vội vàng tiến lên kéo a Lực ra.
“Nam nhân này là thật tâm thích Thúy Nùng.” Nghe tiếng nức nở bên ngoài dần dần biến mất, Ngôn Khanh nhẹ nhàng cảm thán một tiếng.
“Tiểu thư, cô tin tưởng lời của a Lực nói sao, hay là anh ta đang nói bậy bịa chuyện.”
“Hung thủ không phải anh ta, cánh tay, cái cổ và trên mặt của anh ta cũng không có vết quào trầy.” Ở lần đầu tiên nhìn thấy a Lực, Ngôn Khanh cũng đã loại bỏ hiềm nghi của anh ta.
“Lẽ nào Thúy Nùng tử liên quan đến đại thiếu gia sao?” Tĩnh Tri phảng phất phát hiện bí mật to lớn gì, nhất thời mục trừng khẩu ngốc.
Đại thiếu gia Ngôn Khải là trưởng tử của Ngôn gia, đã sinh được một nữ, mặc dù có một ít tác phong ăn chơi trác táng, cũng không như hiêu trương bạt hỗ như nhị thiếu gia Ngôn gia, đương nhiên, vị đại thiếu gia này cũng cực kỳ không thích Ngôn Khanh, phàm là tử nữ đích xuất, không có người nào sẽ thân cận với thân muội muội này.
Thấy Ngôn Khanh vẫn trầm tư không nói, Mộ Dung nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, cô đang suy nghĩ gì?”
Bookwaves.com.vn
“Tôi đang suy nghĩ câu nói kia của a Lực, Thúy Nùng nói cô ta có biện pháp có thể để cho đại ca nạp cô ta làm thiếp, cô ta có biện pháp nào?” Đáng tiếc cô không thể tiến hành giải phẫu thi thể, không thôi có thể nghiệm chứng suy đoán của cô, Thúy Nùng chắc là… Mang thai rồi.
“Không thể nào, đại thiếu gia sẽ giết người? Coi như là anh ta giết, chúng ta cũng không có chứng cứ a.”
Sau khi rời hậu trù, Ngôn Khanh còn đang một đường tự hỏi vấn đề này, đi không bao xa, chợt nghe được một trận tiềng ồn ào chói tai.
“Còn dám mạnh miệng, hiện tại tao dẫn mày đi gặp Tống quản gia.”
“Tôi không có, thật không phải tôi trộm, tôi thề với trời.”
“Người bẩn thế, còn dám chống chế, đi, đi gặp Tống quản gia, nhất định phải để cho ổng trừng trị mày.”
Khi nói chuyện, Mộ Dung đã đẩy Ngôn Khanh đi tới trước mặt hai nha hoàn khắc khẩu, thấy Ngôn Khanh, hai người lập tức ngậm miệng lại, cung kính hành qua lễ.
“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung hỏi: “Đây là cửa viện của lục tiểu thư, các cô cãi nhau ở chỗ này còn thể thống gì?”
“Xin lỗi, quấy rầy thanh tĩnh của lục tiểu thư.” Nha hoàn vóc dáng thấp vội vàng giải thích: “Cô ta trộm đồ bị bắt tại trận, hiện tại liều chết không thừa nhận, mong rằng lục tiểu thư làm chủ.”
Có được Ngôn Khanh cho phép, Mộ Dung nhìn về phía nha hoàn sợ đến run run thành một đoàn, bên cạnh cô ta bày một bao bố thật to, bên trong không biết đựng cái gì, “Ngôn gia có văn bản quy định rõ ràng, phàm là người ăn trộm đều phải bị trục xuất khỏi gia môn, nếu nghiêm trọng còn phải giao người cho quân cảnh ti xử trí, cô làm việc ở Ngôn gia, thậm chí ngay cả chút quy củ ấy cũng đều không hiểu sao?
Trước đây Mộ Dung không dám có tự tin như thế, dù sao tiểu thư nhà mình luôn bị khi dễ, đừng nói chưởng có quyền phát biểu, chỉ là gặp phải chủ tử khác, tiểu thư bảo chứng đi vòng, nhìn thẳng cũng không dám nhìn một cái.
Thế nhưng hiện tại, mỗi tiếng nói cử động của tiểu thư cũng làm cho cô cảm thấy đặc biệt kiên định, cũng dám lý trực khí tráng thẳng thắt lưng hơn.
“Cô ta trộm đồ của chủ tử.” Tiểu nha hoàn nói bổ sung: “Là đồ trong phòng đại thiếu gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook