Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi
-
Chương 17: Án Tử Nha Hoàn Ngôn Gia Đầu Tỉnh 6
CHƯƠNG 17: ÁN TỬ NHA HOÀN NGÔN GIA ĐẦU TỈNH 6
Dịch giả: Luna Wong – không biết bị gió gì thổi trúng, tối ngủ trễ mà sáng dậy thật sớm, nên ta quyết định lại up 1 chương cho bộ này
Lần này đoạt đáp biến thành Mộ Dung, cô không cam lòng theo sau Tĩnh Tri, huống chi Ngôn Khanh đã nhắc nhở rất rõ ràng.
“Hung thủ đột nhiên dùng gối đầu che miệng của Thúy Nùng, Thúy Nùng nhất định sẽ giãy dụa, có phải là lúc cô ấy giãy dụa quào trầy hung thủ hay không?”
Ngôn Khanh gật đầu: “Giãy dụa là phản ứng bản năng của nhân loại, Thúy Nùng ở giãy dụa thời gian quào trầy hung thủ, sở dĩ biểu bì trong tổ chức sẽ có vết máu, bộ vị cô ấy quào trầy rất có thể là mặt hoặc cổ hung thủ. Hung thủ có thể sử dụng được gối đầu lông ngỗng, nói rõ địa vị của người đó ở Ngôn gia không thấp, hơn nữa, gối đầu bình thời là để ở nơi đâu? Đầu giường! Tại sao Thúy Nùng lại xuất hiện ở đầu giường không phải của bản thân nàng chứ?”
“Tiểu thư, vậy chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?”
“Tĩnh Tri, cô ở trong nhân mạch rộng của Ngôn gia, có đi âm thầm hỏi thăm thử chuyện của Thúy Nùng xem, càng chi tiết càng tốt, thuận tiện, cô lại tìm một món đồ.”
“Vật gì a?”
“Nếu người chết đã khống chế không được phân và nước tiểu, vậy trải giường cô ấy từng nằm cũng nhất định không thể dùng được nữa, cô đến chỗ chất tạp vật rác thải trong phủ tìm thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng.”
Tĩnh Tri vỗ vỗ bộ ngực: “Tiểu thư yên tâm đi, tôi bảo chứng nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.”
“Thuận tiện chú ý thêm một điểm, nam giới cái cổ hoặc trên mặt có thương.”
“Tiểu thư, vì sao nhất định là nam giới, có lẽ là nữ giới thì sao?”
Ngôn Khanh lắc đầu: “Thúy Nùng xuất thân hạ nhân, tự nhiên có vài phần khí lực, hơn nữa thân cao của cô ấy có 165 cm, tuổi không lớn lắm chính là huyết khí phương cương, ở dưới tình huống thể hình của song phương không kém nhiều, nữ nhân muốn ngột chết cô ấy không quá dễ dàng.”
“Tiểu thư, vậy tôi cần làm cái gì?” Mộ Dung đã đang dược dược dục thí.
“Cô đi tiệm thuốc đông y và bệnh viện giúp tôi mua một số thứ.” Ngôn Khanh giao tờ giấy đã sớm viết xong cho Mộ Dung: “Không thể có sai biệt.”
Mộ Dung cầm phương thuốc ra cửa, Tĩnh Tri tò mò đầu cũng nhanh chen đến trước ngực cô ấy, cô ấy chỉ phải bất đắc dĩ đưa ra cho cô xem, “Dù là cho cô xem, cô cũng xem không hiểu, trung dược phía trên này, tôi còn có thể tranh luận một hai, nhưng tên của những thuốc tay này, tôi thực sự là một chữ đều không nhớ được.”
Tĩnh Tri phát hiện quả nhiên mình xem không hiểu, gãi đầu một cái: “Tiểu thư mua những thuốc này làm cái gì a?”
Nếu như là Ngôn Khanh trước kia, cách nghĩ đơn thuần, hỉ nộ đều biểu hiện ở trên mặt, rất dễ đoán đoán, thế nhưng Ngôn Khanh bây giờ, hỉ nộ không thể hiện, dù cho chỉ là bình bình đạm đạm, những làm việc lại cũng đủ để người mở rộng tầm mắt.
“Tiểu thư có cách nghĩ của bản thân cô ấy, chúng ta chỉ cần làm theo là được.”
“Vậy cô có cảm thấy, tiểu thư trở nên khác rồi hay không?”
Mộ Dung cẩn thận thu hồi phương thuốc, mím môi một cái: “Tôi lại càng thích tiểu thư hiện tại hơn.”
Bookwaves.com.vn
“Vậy cô đi mua thuốc đi, tôi muốn đi chỗ của mấy người Tiểu Nguyệt ngồi một chút.” Tĩnh Tri móc ra một bao hạt dưa, “Tôi sẽ không để tiểu thư thất vọng.”
Mộ Dung bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi.
Chờ Mộ Dung từ bệnh viện trở về đã là vào buổi trưa, trên phương thuốc có vài loại thuốc tây thập phần khan hiếm, cô chạy đi ba cái bệnh viện cuối cùng cũng mua được đầy đủ hết.
Lúc này, ánh mặt trời vừa lúc, xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa rơi xuống, rơi vào trên một quyển thư tịch hiện lên cổ hương, trong một cái đỉnh ba chân huân hương nồng đậm, Ngôn Khanh ngồi ở trước bàn, đang ở lật xem một quyển sách cổ, bởi vì xem quá mức chuyên chú, từ xa nhìn lại, an tĩnh phảng phất như một bức đan thanh thủy mặc.
Hình ảnh an nhàn như vậy để người không đành lòng quấy rối, Mộ Dung theo bản năng thả nhẹ cước bộ.
Nếu luận tướng mạo, Ngôn Khanh di truyền ưu điểm của tam di thái và Ngôn lão gia, thậm chí còn tuấn tú hơn mẫu thân cô lúc trẻ vài phần, chỉ là…
Ánh mắt của Mộ Dung rơi vào trên xe lăn dưới thân cô ấy, không khỏi yên lặng thở dài, chỉ tiếc, trời cao mở cho cô ấy một cánh cửa, cũng thuận lợi đóng lại một cánh cửa sổ.
“Tiểu thư, tiểu thư, đầu mối trọng đại.” Mộ Dung còn chưa có cảm khái hoàn tất, Tĩnh Tri đã như một trận gió thổi đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook