Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi
-
Chương 10: Án Trần Thị Diệt Môn 4
CHƯƠNG 10: ÁN TRẦN THỊ DIỆT MÔN 4
Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.
Hung thủ là thuận tay trái, lúc thăm dò hiện trường Thời Đình đã phát hiện, báo cáo nghiệm thi của pháp y cũng căn cứ hình thái của vết thương khẳng định điểm này, nhưng mà vị Ngôn gia lục tiểu thư này, cô ta cũng không có nhìn thấy thi thể, càng chưa từng thấy qua trạng thái nguyên thủy của hiện trường.
“Nếu như cô căn cứ hình thái vết máu suy đoán ra hung thủ là tả lợi thủ, như vậy, cô nói hung thủ bị thương, căn cứ vào cái gì?”
Ngôn Khanh nói: “Đạo lý rất đơn giản, bất quá phải phiền phức Thời ti trưởng phối hợp một chút.”
Thời Đình cảm thấy mình nhất định điên rồi, đêm hôm khuya khoắc thân ở hiện trường án mạng, vốn muốn tìm đầu mối hữu dụng, không nghĩ tới lại đang bồi một tiểu cô nương chơi trò hoàn nguyên hiện trường.
“Được, cô muốn tô làm như thế nào?”
“Mời Thời ti trưởng đứng ở vị trí quản gia tử vong, mặt hướng về phía tôi.”
Thời Đình đứng ngay ngắn xong, cúi đầu mắt nhìn xuống chỗ cô.
Ngôn Khanh bất đắc dĩ thở dài, “Thời ti trưởng, xin anh ngồi xổm xuống.”
Nam nhân này, thật sự quá cao, dù là ngồi xổm trước mặt cô, cố vẫn phải ngước cổ lên.
“Hiện tại anh là quản gia, tôi là hung thủ.” Ngôn Khanh xem tay trái của mình thành lưỡi dao sắc bén để ở trên cổ của Thời Đình, “Căn cứ hình người vẽ trên đất để phán đoán, quản gia là một nam nhân trưởng thành, thân thể thiên mập, vóc người không thấp, hung thủ muốn lập tức chế trụ ông ta đồng thời chuẩn xác cắt đứt cổ của ông ta, cũng không dễ dàng, cho nên, lúc anh ta hành hung, sẽ dùng tay phải cố định tư thế cơ thể của quản gia, như vậy mới có thể bảo chứng một kích tức trúng.”
Ngôn Khanh đặt tay phải trên một bên kia cổ của Thời Đình, “Lúc đó anh ta dùng tay phải bóp cái cổ của quản gia, tay trái ở trên cổ của ông ta thật nhanh rạch một dao, nhưng là bởi vì khí lực của quản gia lớn quẩy người một cái, một dao này cắt không sâu, dưới tác dụng của quán tính, lưỡi dao theo cái cổ của quản gia rạch đến tay phải của hung th, cắt một vết thương rất sâu.”
Bookwaves.com.vn
“Căn cứ đâu?” Ánh mắt của Thời Đình khóa trên gương mặt quang thải rạng rỡ của cô, dưới ánh trăng, con ngươi của cô sáng sủa sáng tỏ, dường như chấm nhỏ chói mắt.
“Căn cứ chính là vết máu trên mặt tường này.” Ngôn Khanh chỉ hướng bên trái của Thời Đình, nơi đó xác thực có một chút vết máu, không nhiều lắm, nhưng rất rõ ràng.
“Người chết bị cắt cổ phải, máu làm sao sẽ bắn lên trên vách tường bên trái được chứ? Hơn nữa những vết máu này rất dày đặc, phân bố hình chấm, đây không phải là bắn máu, đây là vết máu rơi, để hình thành vết máu như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất, hung thủ huy động hung khí dính máu; thứ hai, hung thủ huy động thụ tứ chi bị thương xuất huyết. Hung thủ thuận tay trái, máu trên hung khí sẽ không vẩy hướng phía bên phải, cho nên chỉ còn lại có một loại khả năng, tay phải của hung thủ không cẩn thận bị bản thân ngộ thương, dưới phản xạ có điều kiện, anh ta cấp tốc vẫy ra tay phải, mới có thể ở vị trí này, lưu lại một chuỗi vết máu kỳ quái không hợp nhau như vậy, hơn nữa căn cứ vào lượng máu xuất ra, vết thương này không cạn, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết.”
“Cho nên, Thời ti trưởng muốn tìm hung thủ, thân cao tầm 1m85, quen phạm tội hoặc sát thủ lành nghề cùng với xuất thân binh ngũ, mặt khác, tay phải của hung thủ có vết thương rõ ràng.”
Thời Đình nói: “Muốn ở trong biển người mênh mông tìm một người như vậy, không thể nghi ngờ biển rộng tìm kim.”
“Thêm một đầu mối đó là thêm một con đường, tối thiểu phạm vi điều tra của các anh lại rút ngắn một chút, không phải sao?”
“Ngôn tiểu thư thật đúng là để tại hạ nhìn với cặp mắt khác xưa.” Lúc Thời Đình nói chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý quét cần cổ mình một chút.
Lúc này Ngôn Khanh mới phát hiện, bởi vì vừa rồi phân tích quá chuyên chú, tay của mình còn khoát lên trên cổ của Thời Đình, nhất thời có chút ngượng ngùng rút trở về.
Vì giảm bớt xấu hổ, Ngôn Khanh vội vàng hỏi: “Thời ti trưởng, không biết mười ba cổ thi thể kia đặt ở nơi nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook